“Vũ hóa của Dược cốc quả nhiên danh bất hư truyền, Bổn vương hôm nay cũng đã thấy được”, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy lời của bóng đen kia, ngừng lại, nguyên lai là người ta dò xét nàng. “Ngươi chính là Vân Vương gia?”, trong bóng tối, Hàn Nguyệt Nguyệt không nhìn thấy hình dạng người đối diện trông thế nào, nghe thanh âm thì không phải là một lão già, vốn nàng cho là Vân Vương gia phải bốn mươi năm mươi tuổi đầu rồi. “Là Bổn vương, mới vừa rồi có nhiều mạo phạm, kính xin cô nương tha lỗi”. “Sư tỷ của ta hiện ở nơi nào?”, Hàn Nguyệt Nguyệt một chút cũng không muốn lãng phí thời gian, nếu sư tỷ có cái gì bất trắc, nàng nhất định cùng người trước mắt liều mạng, cho dù đánh không lại cũng muốn liều mạng. “Cô nương, chúng ta hay là vào nhà trước rồi nói sau, trời tối lại đem khách ngăn ở ngoài, tưởng là Bổn vương ngược đãi khách”. Tới thì tới, biết rõ tình huống trước rồi tính toán sau, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy bóng đen kia hướng cửa phòng lúc nãy bay tới cũng vội vàng bay theo. Đến cửa, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ thấy một công tử ngồi uống trà cũng không ngẩng đầu, nàng nhìn lại, người đối diện khuôn mặt có đường viền rõ ràng, không hề giống cái loại bạch diện thư sinh (ý nói trẻ người non dạ á ^^) mà toát ra một loại mị lực chính chắn trưởng thành. Hàn Nguyệt Nguyệt lắc lắc đầu, nàng đang làm gì chứ, đối phương còn không biết là địch hay bạn, thời khắc khẩn cấp lại còn mê trai a? “Bổn vương cũng không phải là mãnh thú, cô nương cần gì cảnh giác như thế, đường xa đến đây, cô nương hay là ngồi xuống uống chén trà trước”, Mạnh Dịch Vân đặt chén trà xuống, có chút buồn cười nhìn người ngoài cửa, quả nhiên là nàng. Hàn Nguyệt Nguyệt không khách khí đi tới, ngồi xuống, tự mình rót chén trà. Nàng dĩ nhiên biết hắn không phải là mãnh thú, chỉ sợ hắn là mặt người dạ thú. (ta hâm mộ tỷ quá đi à =.=) “Hiện tại có thể nói chưa? Sư tỷ của ta đâu?” Hàn Nguyệt Nguyệt đặt chén trà xuống, đi thẳng vào chủ đề”. Y cô nương hiện tại không ở Vương phủ mà là đang ở trong cung, hoàng thượng trúng độc không tỉnh, Y cốc chủ phái riêng Y cô nương đến đây chữa trị, cô nương không cần phải lo lắng, Y cô nương hiện tại rất an toàn. “Hàn Nguyệt Nguyệt rốt cục an tâm về sư tỷ, nhưng không có nguy hiểm gì sao lại thúc dục nàng tới như vậy, hại nàng vì lên đường thậm chí ngủ cũng không ngủ được. “Há, vậy các ngươi gấp gáp tìm ta đến đây như vậy có chuyện gì?”, nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt vẻ mặt chùng xuống, Mạnh Dịch Vân cười cười, thật đúng là trẻ con, mới vậy mà đã hạ cảnh giác rồi, nếu ta không phải nói thật thì nàng chẳng phải là rất nguy hiểm sao. “Lần này gọi cô nương đến đây là để hỗ trợ, cụ thể như thế nào thì đợi lệnh sư tỷ cô nương mới biết được”. Lần trước vội vã từ biệt, không có thời gian quan sát cẩn thận, Mạnh Dịch Vân trong lòng thở dài, nàng không ngờ lại nhỏ như vậy. Ở cổ đại mười sáu tuổi có thể lấy chồng, Hàn Nguyệt Nguyệt qua nửa tháng tám sẽ mười bốn, thật ra cũng không nhỏ. Nhưng là vì Mạnh Dịch Vân năm nay hai mươi lăm, ở nơi cổ đại này coi như là lão nam nhân a, làm sao không cảm thán Hàn Nguyệt Nguyệt tuổi còn nhỏ chứ. “Ngươi mau dẫn ta đi gặp sư tỷ của ta”, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy liền chuẩn bị đi. “Tốt”, Mạnh Dịch Vân cùng Hàn Nguyệt Nguyệt không từ cửa cung đi vào mà là bay vào, dù sao bọn họ khinh công cao, những thị vệ kia căn bản không phát hiện được. Không lâu sau, bọn họ liền dừng lại trước một cửa phòng. Hàn Nguyệt Nguyệt theo phía sau Mạnh Dịch Vân đi vào, đóng cửa lại, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy giống như đang làm chuyện xấu, lén lén lút lút. “Sư tỷ, làm muội sợ chết khiếp a!”, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Y Huyên đứng ở phía trước, vội vàng chạy tới ôm lấy, lúc trước nàng làm sư tỷ nổi đóa, bây giờ đem hỏa khí sư tỷ dập tắt trước. “Buông tay, bao nhiêu tuổi rồi lại giống như một tiểu hài tử, cũng không sợ người ta chê cười”, Y Huyên lắc đầu, nàng thật cũng hết cách. “Sư tỷ, vội vã gọi muội tới như vậy còn tưởng rằng tỷ đã xảy ra chuyện gì rồi, ta lo lắng muốn chết”, Hàn Nguyệt Nguyệt buông Y Huyên ra, vội vàng oán giận, nàng lần này ra ngoài lại trộm hơn phân nửa thuốc của sư tỷ, sư tỷ nhất định sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua cho nàng như vậy. “Chứ không phải là ngươi gây họa à, nếu không phải ngươi đem mấy viên thuốc gây giống của ta trộm đi thì ta đâu phải vội vã gọi ngươi tới đây như vậy”. Mạnh Dịch Vân nhìn hai nữ tử trước mắt, nếu hắn không nhắc nhở một chút thì không biết các nàng còn định tính sổ nhau tới khi nào, “Y cô nương, nếu lệnh sư muội đã tới, chúng ta hay là cứu hoàng thượng trước quan trọng hơn”, Y Huyên bỏ bàn tay Hàn Nguyệt Nguyệt nắm trên người mình ra, “Cũng tại ngươi làm cho tức giận thiếu chút nữa ngay cả chánh sự cũng quên mất. Vương gia, chúng ta bây giờ bắt đầu nào”. chinese-women10 Hàn Nguyệt Nguyệt uốn éo cái miệng, theo phía sau Y Huyên đi tới bên giường. “Sư tỷ, hắn chính là Hoàng thượng a?”, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy người nằm ở trên giường sắc mặt tái nhợt, trông chừng ba mươi tuổi, thần sắc xanh ngắt, dù có bệnh nhưng xem ra cũng không giảm sự anh tuấn, huynh đệ bọn họ tuổi cũng tương đương nhau, Hàn Nguyệt Nguyệt ở trong lòng nói thầm. Y Huyên liếc mắt sang Hàn Nguyệt Nguyệt “Nói nhiều như vậy làm gì, còn không mau cứu người”. “Biết rồi mà, đừng hung dữ như vậy~”, Hàn Nguyệt Nguyệt bắt mạch cho người trên giường. Y Huyên đem tình trạng đại khái nói với nàng. “Sư tỷ, tại sao tỷ không phải là người châm cứu chứ? Muội chạy tới cứu tỷ gấp nên hiện tại cũng chưa ăn cơm đâu”, Y Huyên mặc kệ Hàn Nguyệt Nguyệt bất mãn, tự mình đem viên thuốc “dụng thủy hóa khai” cho Mạnh Dịch Hiên uống. “Đừng nói nhiều như vậy, lông trâu châm của ngươi so với ngân châm bình thường nhỏ hơn nên sẽ ghim đúng huyệt vị hơn một chút”, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy phản kháng không có hiệu quả, không thể làm gì khác hơn là biết điều một chút, lấy ra bộ lông trâu châm kia. Đây là bộ nàng chuẩn bị trước dùng để châm cứu, còn bộ kia đã ngâm thuốc tê rồi, không thể dùng. Một khắc (~15 phút) đồng hồ sau, độc dẫn trong cơ thể Mạnh Dịch Hiên có phản ứng, Hàn Nguyệt Nguyệt mới từ từ bày châm, thật ra thì nàng rất ghét châm cứu, quá hao phí tinh lực, huống chi một mặt còn phải dùng nội lực đánh vào huyệt đạo. Y Huyên ở một bên chế thuốc, đợi độc được đưa ra bên ngoài cơ thể rồi mới dùng đến. Mạnh Dịch Vân thấy trán Hàn Nguyệt Nguyệt ra nhiều mồ hôi, có chút lo lắng, nàng còn nhỏ tuổi mà y thuật lại cao như vậy. Đứng ở một bên hỗ trợ cố định thân thể Mạnh Dịch Hiên cũng không dám lên tiếng, sợ nàng phân tâm. “Cho hắn chút chân khí”, Hàn Nguyệt Nguyệt không ngẩng đầu, hướng về phía Mạnh Dịch Vân nói. Mạnh Dịch Vân cũng không dám qua loa, đứng thẳng hướng Mạnh Dịch Hiên đưa vào chân khí của mình. Máu đen từng giọt từng giọt một theo ngón tay Mạnh Dịch Hiên bài xuất ra ngoài. Hàn Nguyệt Nguyệt hạ châm tốc độ càng lúc càng chậm, Mạnh Dịch Vân mỗi lần cách một khắc đồng hồ liền cho Mạnh Dịch Hiên một chút chân khí. Hai canh giờ sau… Hàn Nguyệt Nguyệt nhổ xuống cây châm cuối cùng, trên mặt mới lộ ra vẻ tươi cười. Rốt cục tốt lắm, nhưng hai mắt tối sầm, không có tri giác. “Nguyệt Nguyệt? Nguyệt Nguyệt?” Y Huyên thấy Hàn Nguyệt Nguyệt té xuống, vội vàng đỡ nàng qua một bên giường. “Hàn cô nương thế nào rồi?”, Mạnh Dịch Vân mới vừa đem Mạnh Dịch Hiên đặt vào trên giường liền thấy Hàn Nguyệt Nguyệt té xuống. Y Huyên đưa tay bắt mạch cho Hàn Nguyệt Nguyệt, “Không sao, chẳng qua là quá mệt nên ngất đi mà thôi”. “Phúc công công!”, Phúc công công là người bên cạnh chăm sóc Hoàng thượng, từ nhỏ đi theo Hoàng thượng, đối với Hoàng thượng bệnh tình dĩ nhiên là biết. Mới vừa rồi châm cứu, hắn một mực muốn coi chừng dùm, nghe thấy Mạnh Dịch Vân gọi, hắn vội vàng chạy vào. “Vương gia, Hoàng thượng thế nào?”, nếu là Hoàng thượng có gì không hay xảy ra thì tánh mạng của hắn cũng đừng mong giữ được. Đồ ăn thức uống hàng ngày của Hoàng thượng cũng là do hắn phụ trách, Hoàng thượng có mệnh gì cũng tại hắn đầu tiên. “Hoàng thượng hiện tại đã không có chuyện gì, nhưng mà thân thể còn rất yếu, cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn. Đã muộn rồi, ta đi về trước, ngươi hãy chăm sóc Hoàng thượng cho tốt”. Trong Hoàng cung này, Mạnh Dịch Vân đã bố trí rất nhiều ám vệ, khó có người có thể xông vào được cho nên mới yên tâm rời đi. “Dạ, Vương gia”, Mạnh Dịch Vân dặn dò xong liền đi vào gian trong, Y Huyên đang cho Mạnh Dịch Hiên uống thuốc, Hàn Nguyệt Nguyệt nằm ở một bên. “Y cô nương, Hoàng thượng lúc nào có thể tỉnh lại?”, Y Huyên lấy tay khăn chấm chấm khóe miệng Mạnh Dịch Hiên, bỏ chén thuốc xuống, “Sáng sớm ngày mai”. Y Huyên hướng Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới, một mình ở bên ngoài mà không biết tự chăm sóc bản thân, đây không phải là hại người nhà lo lắng à. “Y cô nương cùng Hàn cô nương về Vương phủ nghỉ ngơi trước đi”, ở Hoàng cung có nhiều chuyện cũng không tiện, hết thảy chỉ có thể đợi đến Hoàng thượng tỉnh lại rồi tính tiếp. “Cũng tốt”, bận rộn hơn phân nửa đêm, Y Huyên cũng cảm thấy mệt mỏi, mấy ngày qua luôn ở trong tẩm cung, cũng không nghỉ ngơi tốt. “Y cô nương cũng mệt mỏi rồi, nếu không chê ta mạo phạm thì để Bổn vương đỡ Hàn cô nương cho”, Mạnh Dịch Vân thấy Y Huyên đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt dậy, tiến lên một bước nói, mặc dù là nam nữ thụ thụ bất thân nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt còn nhỏ, hẳn là không có ảnh hưởng gì. “Vậy làm phiền Vương gia”, Y Huyên không khách khí, vốn là đã mệt mỏi, bảo nàng mang theo Hàn Nguyệt Nguyệt nữa, quả thật rất phí sức, đã có người hỗ trợ, cớ sao lại không. Mạnh Dịch Vân đem Hàn Nguyệt Nguyệt ôm lấy, Y Huyên theo ở phía sau, ba người hướng Vương phủ bay đi. Hàn Nguyệt Nguyệt tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên giường, trời ạ, thật là mắc cỡ chết người, bệnh nhân còn chưa cứu tỉnh mà chính mình lại hết hôn mê bất tỉnh. Bò dậy, nhìn một chút xung quanh, phát hiện có điểm tâm trên bàn, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức rót ình chén nước, không chút khách khí ngồi xuống bắt đầu ăn, nàng thật sự là đói muốn chết. Ở xa chạy tới, lại chưa ăn cơm đã bị lôi đi cứu người, Vương phủ này đãi khách thật là tệ. “Cô nương, người đã tỉnh?”, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ thấy một nữ nhân mười bảy mười tám tuổi đẩy cửa đi vào. “Ngươi là ai?”, hôn mê mới dậy, lại đang ăn, không biết rõ mình bây giờ là ở vương phủ hay còn đang ở Hoàng cung. Hàn Nguyệt Nguyệt hăng hái tự mình khách sáo một phen. “Cô nương không cần kinh hoảng, nô tỳ là Thải Âm, là nha hoàn trong Vương phủ, Vương gia phân phó nô tỳ tới đây hầu hạ cô nương”, Hàn Nguyệt Nguyệt thả điểm tâm trong tay ra, nha hoàn trong Vương phủ này không giống nha hoàn nơi khác, ăn mặc đẹp như vậy. “Ờ, sư tỷ của ta đang ở nơi nào?”, nha hoàn kia hướng ra phía ngoài vẫy tay một cái, liền ba người tiến vào, trên tay cũng cầm đủ thứ đồ này nọ, một bên vẫn không quên trả lời Hàn Nguyệt Nguyệt: “Nô tỳ không biết, nhưng mà Vương gia đã phân phó, nói cô nương ở Vương phủ chờ, Vương gia tiến cung chút nữa mới có thể trở về, cô nương rửa mặt trước, hay là dùng bữa trước?”. Cũng đã ba ngày không có tắm rửa, Hàn Nguyệt Nguyệt cau mày, “Ta muốn tắm, các ngươi đem thức ăn để trên bàn trước, ta tắm xong lại ăn nữa”. “Dạ, cô nương, ngay bây giờ nô tỳ đi gọi chuẩn bị nước nóng cho cô nương tắm rửa”. Ngâm trong nước, Hàn Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại từ từ hưởng thụ, thật là thoải mái, những nha hoàn kia cũng bị nàng đuổi ra ngoài, nàng muốn tự mình tắm rửa, không muốn một đống người ở bên cạnh quan sát đâu. Tự mình tắm rửa chầm chậm, mới vừa rồi có ăn chút lót dạ nhưng hiện tại lại đói rồi, từ từ chốc nữa lại ăn tiếp. Một lúc lâu sau, nước cũng lạnh đi, Hàn Nguyệt Nguyệt không muốn đứng dậy. Mặc dù bây giờ là tháng ba, nhưng vẫn không thể ngâm tắm nước lạnh. Cầm lấy y phục bên cạnh, nguyên một bộ y phục màu lam nhạt, Hàn Nguyệt Nguyệt thật là thích. “Cô nương, nô tỳ giúp người lau khô tóc, trời vẫn còn lạnh, tránh bị cảm lạnh”, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt vén đầu tóc ra trước, Thải Âm lập tức cầm lấy một cái khăn đi qua. Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi trên ghế để nha hoàn kia lau tóc của mình. Cổ nhân không có máy sấy, đầu tóc lại dài, mỗi lần gội đầu đều phải đợi thật lâu mới khô. Hàn Nguyệt Nguyệt từng bị kích động muốn đem đầu tóc xén đi nhưng bị bà vú phát hiện, nàng lại bị giáo dục tư tưởng một phen. “Cô nương thật là xinh đẹp”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn mình trong gương, bà vú nói nàng giống mẫu thân, vậy có phải mẫu thân chưa từng gặp mặt kia là một Đại mỹ nhân hay không. Phụ thân vì những cô gái khác mà cô phụ mẫu thân, cho đến chết cũng không đi liếc nhìn nàng một cái, nghĩ đến thật đúng là hồng nhan bạc mệnh, đẹp để làm gì chứ, trượng phu của mình không phải cũng cùng những nữ nhân khác song túc song phi (như hình với bóng) sao. “Tỷ tỷ đây là trêu ghẹo ta ư”, Thải Âm chải tóc cho Hàn Nguyệt Nguyệt, dùng một dải lụa màu sắc gần giống y phục buộc lên, đủ để lộ một đôi mắt hạnh nhân thật to, trong suốt không ngờ. “Nô tỳ nào dám chế nhạo cô nương, nô tỳ đã thấy quả thật rất nhiều mỹ nhân, chẳng qua là cô nương không giống các nàng kia, các nàng ấy đẹp thì đẹp nhưng thiếu một phần linh khí như của cô nương vậy”. “Vương gia các ngươi còn bao lâu mới trở về?”, Hàn Nguyệt Nguyệt có chút không nhịn được, hiện tại cũng đã trưa lại không thấy bóng dáng, nàng nghĩ chắc bề bộn nhiều việc. “Cô nương, người ăn cơm trước đi, có lẽ Vương gia đã ăn xong rồi, ngài sẽ trở lại”, Thải Âm chỉ là hạ nhân, nào biết Vương gia lúc nào trở lại. Hàn Nguyệt Nguyệt đem thức ăn trên bàn ăn sạch một lần, đầu bếp nơi này không tệ. Hàn Nguyệt Nguyệt ăn xong, tự có hai nha hoàn tới thu thập bát đũa. Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nhàm chán gục ở trên bàn, Thải Âm đề nghị: “Cô nương, nếu ở trong nhà thấy buồn chán, nô tỳ mang cô ra ngoài đi dạo nhé”. Cái chủ ý này quả không tệ, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức gật đầu. “Tỷ tỷ, nơi này phong cảnh thật là đẹp a”, Hàn Nguyệt Nguyệt trông lên núi giả, hồ nước trước mắt. Cổ nhân thật biết hưởng thụ. “Đây là sân của Vương gia, tất nhiên những nơi khác không được giống như vậy”, thì ra là như vậy a, chủ nhà dĩ nhiên phải hao chút tâm tư. “Tỷ tỷ, ngươi đi giúp ta mang điểm tâm tới đây được không?”, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở trong đình, khí trời tốt, phong cảnh tốt, nên nhất định hưởng thụ một phen, người có tiền thật sướng. “Cô nương, người ở đây chờ một chút, nô tỳ đi bưng bàn điểm tâm tới đây”, Hàn Nguyệt Nguyệt gục ở trong đình, nhìn lá sen trong hồ, nếu như toàn bộ nở hoa thì sẽ là một bức cảnh sắc khác. “Ngươi là người phương nào? Tại sao lại ở trong sân này?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy sau lưng có người nói, xoay đầu lại, chỉ thấy một cô gái ôn nhu bên cạnh có nha hoàn theo, đứng ở ngoài đình ngó chừng nàng. “Là ta sao?” Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn xung quanh, không có ai khác, nhìn cô gái này trang phục không hề giống hạ nhân, chẳng lẽ là thê tử của Vân Vương gia? “Ta vì sao phải nói cho ngươi biết?”, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy nàng kia nhìn ánh mắt của mình cũng không thiện ý, nàng cũng không tức giận ra mặt, tiếp tục thưởng thức. “Lớn mật, ngươi là người phương nào? Dám nói như thế, ngươi có biết người đứng ở trước mắt ngươi chính là ai không?”, quả nhiên là “Hoàng thượng không vội thái giám gấp”, chủ tử cũng chưa lên tiếng, nha đầu đã lên tiếng trước. “Ta cũng không phải là người trong vương phủ, vì sao không dám? Không có chuyện gì nói thì xin rời đi, đừng quấy rầy nhã hứng của ta”, nàng không quan tâm người đó là ai, nàng là ân nhân cứu mạng Hoàng thượng, cho dù hiện tại giết chết người trước mắt, Vân Vương gia cũng không dám đối xử với nàng như thế. ”Cô nương chớ để bụng, Xuân nhi hơi kích động một chút, kính xin cô nương không lấy làm phiền lòng. Xuân nhi, còn không mau nói xin lỗi?”, Thải Nhan thấy hù dọa không được người trước mắt, vội vàng đổi vẻ mặt, cười hì hì nghênh đón: “Cô nương, thật xin lỗi, Xuân nhi đã có lời xúc phạm cô nương”. Hàn Nguyệt Nguyệt không để ý tới hai người diễn tuồng. Thải Nhan thấy Hàn Nguyệt Nguyệt coi mình như không khí, ngón tay xoắn vào khăn, cũng không dám tức giận. Nàng sáng nay nhận được tin tức nói có nữ tử ở trong viện Vương gia, nhất thời nổi trận lôi đình. Mấy năm này, Vương phủ trừ nàng vẫn không có người nào có thể ở qua đêm trong viện Vương gia, đột nhiên nghe được trong viện Vương gia xuất hiện nữ nhân xa lạ liền vội vội vàng vàng chạy tới. Mặc dù thấy đối phương chỉ là thiếu nữ chưa lớn, nhưng này gương mặt nhìn cực đẹp, còn có cặp mắt trong suốt kia, nàng không dám qua loa. “Thải Nhan, ngươi sao lại ở nơi này?”, Thải Âm từ xa liền thấy trong đình có nhiều người, hơn nữa còn là Thải Nhan, nhất thời bước nhanh, chạy tới. Thải Nhan nghe được tiếng Thải Âm liền quay đầu, vội vàng giải thích: “Ta nghe nói trong phủ có khách nhân tới cho nên mới đến đây, vừa may gặp được”. Thải Âm cũng không phải là dễ trêu, khẩu khí không tốt nói: “Vương gia đã thông báo không được để cho bất cứ kẻ nào quấy rầy Hàn cô nương, ngươi hay là đi về trước đi, tránh cho Vương gia mất hứng”. Thải Nhan thấy tiếp tục như vậy mình cũng không đòi được tiện nghi, cũng là không muốn làm trò ngốc, “Ta đây đi về trước, chiêu đãi không chu toàn kính xin Hàn cô nương đừng trách”. Nghe tiếng bước chân đi xa, Hàn Nguyệt Nguyệt mới xoay người lại, “Người mới vừa rồi kia là ai?”, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy kỳ quái, thậm chí ngay cả vợ bé của hắn cũng biết nàng ở trong vương phủ, vì sao không thấy Vân Vương Phi? “Cô nương chớ để bụng, nàng ta chẳng qua chỉ là hạ nhân thôi”, Thải Âm đem điểm tâm đặt ở trên bàn, rót cho Hàn Nguyệt Nguyệt chén trà. “Hạ nhân? Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy kỳ quái, hạ nhân như thế nào lại hành động như chủ nhân vậy. Tỷ tỷ có thể hay không nói cặn kẽ chút ít? Vô duyên vô cớ bị coi là đối thủ, ta lại không biết đối phương là ai? Chẳng phải là rất thiếu sót sao?”, Thải Âm sắc mặt không vui, khinh thường nói: “Nô tỳ và Thải Nhan cùng là nha hoàn ngang hàng, chẳng qua là nàng ta không biết xấu hổ đã bò lên giường Vương gia nên mới dám ở trong Vương phủ hô to gọi nhỏ như vậy thôi”.
/129
|