Trời đã tối dần chẳng mấy mà cơm đã được dọn lên, không phải sơn hào hải vị nhưng vẫn ngon hơn mấy quán trọ ngoài đường.
Không khí trên bàn cơm có chút cứng ngắc, hầu như tất cả mọi người đều ngồi nghiêm như trong quân đội chẳng có chút không khí gia đình nào cả. Cả bàn ăn chỉ có một mình hắn cùng hai đứa trẻ ngồi còn Đường Ngọc Vy, Đỗ Loan Loan cùng mấy nha hoàn, bà tử cứng ngắc đứng bên ‘‘hầu hạ’’.
- Được rồi tất cả lui ra để phu nhân ở đây là được rồi.
Chúng nha hoàn liếc nhau một cái rồi cùng ra ngoài, nhưng Đường Ngọc Vy có vẻ rất căng thẳng.
- Vương gia, ngài muốn ăn cái gì?
- Phu nhân không cần hầu hạ ta, mau ngồi xuống ta có chuyện muốn nói.
Lãnh Phượng thản nhiên đưa miếng thức ăn vào miệng, thỉnh thoảng còn gắp tới cho nữ nhi.
- Phu nhân, tối nay nàng cho người sắp đồ, ngày mai cùng ta trở về vương phủ, ta cùng nàng về Đường phủ thăm nhạc phụ, nhạc mẫu.
Đường Ngọc Vy ngẩng đầu lên mắt hơi trừng trừng nhìn hắn, đôi mắt dần nhòe đi vì nước. Đó chính là cái cảm giác không thể tin, ủy khuất, cô đơn lại có chút mong chờ.
Lãnh Phượng đứng dậy bước ngay đến cạnh nàng. Bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trực trào mi. Ánh mắt nàng nhìn hắn rất mông lung còn có chút sợ hãi. Không biết là do tia cảm xúc cuối cùng của Tây Vương còn sót đang hối hận hay là tại Lãnh Phượng là người mềm lòng mà giờ khắc này hắn thực sự cảm thấy rất đau lòng.
Lãnh Phượng biết nàng đang nhớ lại chuyện cũ. Trong thế giới này một cô gái như nàng chân yếu tay mềm, không có thế lực, không có người che chở, có chồng còn khổ hơn không có chồng thì trong lòng nàng tủi thân biết bao.
Hắn vươn tay ra ôm nàng vào lòng chỉ thấy nữ nhân trong lòng run nhẹ rồi ngay lập tức đẩy hắn ra.
- Phu nhân, ta biết nàng bị Lưu sườn phi hãm hại, lúc đó ta không quan tâm nàng bụng mang dạ chửa để cho nàng ta tác oai tác quái trong phủ, ta biết nàng oán hận ta, oán ta bỏ mặc mẫu tử nàng mấy năm không đoái hoài tới. Ta rất hối hận, ta đón nàng về phủ cũng chỉ muốn bù đắp lỗi lầm thôi. Nàng về phủ cùng ta nhé!
Lãnh Phượng biết trong lòng Đường Ngọc Vy sẽ không thể tha thứ ngay lập tức nhưng chỉ cần đón nàng về đến ở bên hắn thì hắn có thể làm cho oán khí trong tâm nàng tiêu tan. Mặc dù với thân phận hắn chỉ cần nói một câu thì Đường Ngọc Vy không dám không theo nhưng cách này quá cực đoan, nó chỉ làm tâm nàng và hai đứa trẻ lạnh hơn thôi. Và chắc chắn rằng đây không phải điều mà Lãnh Phượng muốn.
Đó cũng chính là lý do mà hắn nói vậy trước mặt Thiên Phi và Nguyệt nhi. Lãnh Phượng muốn chúng biết rằng hắn đang chuộc lỗi.
Đường Ngọc Vy ngơ ngác rồi vô thức gật đầu. Lúc đó chỉ thấy Lãnh Phượng cười cười rồi cúi xuống nhanh chóng hôn lướt qua trán nàng rồi về chỗ mình. Bị chiếm tiện nghi ấy vậy mà Đường Ngọc Vy vẫn ngây ngô mở to mắt nhìn hắn, đến tận lúc ăn cơm xong mới thấy nàng đỏ mặt lén lút sờ sờ tai.
Buổi tối khi Lãnh Phượng nói muốn ngủ cùng nhi tử Thiên Phi thì bị tiểu tử kia ra sức viện cớ cự tuyệt. Lãnh Phượng cảm thấy bị đả kích nghiêm trọng, nào có nhi tử nào xua phụ thân như xua ruồi thế chứ! Tiểu tử, tương lai ngươi đừng trách ta ác độc.
Không còn cách nào khác Lãnh Phượng đành nói muốn thức tỉnh hồn lực thì hắn mới mắt cau mày có gật đầu.
=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=
Đêm, trong phòng ngủ của Lãnh Thiên Phi có một người đàn ông đi đi lại lại sờ cái nọ rồi lại sờ cái kia.
- Chẳng lẽ là tại ta đa nghi? Hồn lực của một người không thể dễ dàng trấn áp như vậy được chắc chắn rằng ở đây có vật gì đó.
Đi loanh quanh phòng không tìm được cái gì nhưng Lãnh Phượng lại càng sâu sắc cảm nhận được mẫu tử Đường Ngọc Vy bị chèn ép rất nặng. Thiên Phi và Nguyệt Nhi đã bốn tuổi rồi thế mà vẫn chẳng có nha hoàn thị vệ thiếp thân nào, hơn thế nữa đến cả nơi ở, trang phục, đồ dùng, ngân lượng cũng bị hạn chế. Dù không được coi trọng thì Thiên Phi và Nguyệt nhi vẫn là hài tử của hắn.
Lưu Nhược Ninh ta có cần cảm tạ ngươi khi chúng vẫn còn sống không? Nữ nhân đẹp thì được nam nhân chiều chuộng nhưng nữ nhân đó đã để lộ ra tâm địa rắn rết thì không thể nào mà yêu thương nổi.
Lãnh Phượng ngả người vào giường định chờ ‘‘nhi tử ngoan’’ về nhưng người vừa nằm xuống thì ngay lập tức bật dậy.
-Hắc..hắc…ở đây sao.
Nằm xuống cái giường này Lãnh Phượng mới cảm thấy có mùi gì đó nhàn nhạt.Nếu không phải hắn nội lực thâm hậu, giác quan cũng tinh tường hơn người thường nhiều thì chắc chắn sẽ không phát hiện được.
Lật tung cả giường lên nhưng vẫn không tìm ra cái gì. Lãnh Phượng cười cười nhìn vào cái đệm đã bị ném xuống sàn. Một tay kéo lên cả cái đệm bị xé tung ra, rũ mạnh một cái thì có mấy cánh hoa khô rơi ra.
Lãnh Phượng nhận ra cánh hoa này lấy từ hoa Tử Yến – một loài hoa rất đẹp. Được biết cánh hoa này nếu phơi khô được đặc chế lại theo một phương thức nào đó sẽ có tác dụng kìm chế một số năng lượng yếu lớn lên. Loại hoa này được rất nhiều người sử dụng cho âm mưu bản thân bởi chúng rất khó phát hiện. Người bình thường tiếp xúc với loại độc vật này tu luyện rất lâu phát triển huống chi Lãnh Thiên Phi và Lãnh Nguyệt bị người sắp xếp chúng theo người từ bé.
- An Dĩ Thuần.
- Có thuộc hạ.
- Tiếp tục tìm vật này rồi đem nó đi đi.
=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=
Lúc Thiên Phi trở về chỉ thấy Lãnh Phượng đang ngồi chễm chệ bên bàn uống trà mà bên cạnh là cái giường bị lật tung lên có mấy vụn bông rơi ra lả tả nhưng cũng nhíu nhíu mày bước vào.
- Phụ vương.
- Ân, tới đây ngồi xuống đi.
Lãnh Phượng lại nhấp một ngụm.
- Thiên Phi, có vẻ ngươi rất khó chịu với ta ?
- Hài nhi không dám.
Nhìn thằng nhóc đang nghiêm túc ngồi trước mặt, Lãnh Phượng thầm buồn cười. Tiểu tử này bày ra bộ dáng đề phòng này cho ai xem vậy ? Nhưng như vậy cũng tốt, trưởng thành sớm một chút sẽ biết cái gì nên cái gì không nên.
- Ngươi vừa từ phòng mẫu thân ngươi về sao.
- Ân.
- Giường ta nhỡ tay làm hỏng rồi, trong phòng có nước đặc chế, tối nay ngươi ngâm mình trong đó đi không cần ngủ đâu.
Nước đặc chế ở đây chính là nước trong linh tuyền, Lãnh Phượng muốn cơ thể tiểu tử này tốt hơn một chút trước khi hồn lực thức tỉnh.
Hắn vừa cảm nhận được một tia nội lực dao động, nếu không nhầm thì người tới cũng là một cao thủ, thậm chí còn có thể không kém hắn. Sắc mặt Lãnh Phượng trầm xuống.
Người đến rốt cuộc là ai ?
Không khí trên bàn cơm có chút cứng ngắc, hầu như tất cả mọi người đều ngồi nghiêm như trong quân đội chẳng có chút không khí gia đình nào cả. Cả bàn ăn chỉ có một mình hắn cùng hai đứa trẻ ngồi còn Đường Ngọc Vy, Đỗ Loan Loan cùng mấy nha hoàn, bà tử cứng ngắc đứng bên ‘‘hầu hạ’’.
- Được rồi tất cả lui ra để phu nhân ở đây là được rồi.
Chúng nha hoàn liếc nhau một cái rồi cùng ra ngoài, nhưng Đường Ngọc Vy có vẻ rất căng thẳng.
- Vương gia, ngài muốn ăn cái gì?
- Phu nhân không cần hầu hạ ta, mau ngồi xuống ta có chuyện muốn nói.
Lãnh Phượng thản nhiên đưa miếng thức ăn vào miệng, thỉnh thoảng còn gắp tới cho nữ nhi.
- Phu nhân, tối nay nàng cho người sắp đồ, ngày mai cùng ta trở về vương phủ, ta cùng nàng về Đường phủ thăm nhạc phụ, nhạc mẫu.
Đường Ngọc Vy ngẩng đầu lên mắt hơi trừng trừng nhìn hắn, đôi mắt dần nhòe đi vì nước. Đó chính là cái cảm giác không thể tin, ủy khuất, cô đơn lại có chút mong chờ.
Lãnh Phượng đứng dậy bước ngay đến cạnh nàng. Bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trực trào mi. Ánh mắt nàng nhìn hắn rất mông lung còn có chút sợ hãi. Không biết là do tia cảm xúc cuối cùng của Tây Vương còn sót đang hối hận hay là tại Lãnh Phượng là người mềm lòng mà giờ khắc này hắn thực sự cảm thấy rất đau lòng.
Lãnh Phượng biết nàng đang nhớ lại chuyện cũ. Trong thế giới này một cô gái như nàng chân yếu tay mềm, không có thế lực, không có người che chở, có chồng còn khổ hơn không có chồng thì trong lòng nàng tủi thân biết bao.
Hắn vươn tay ra ôm nàng vào lòng chỉ thấy nữ nhân trong lòng run nhẹ rồi ngay lập tức đẩy hắn ra.
- Phu nhân, ta biết nàng bị Lưu sườn phi hãm hại, lúc đó ta không quan tâm nàng bụng mang dạ chửa để cho nàng ta tác oai tác quái trong phủ, ta biết nàng oán hận ta, oán ta bỏ mặc mẫu tử nàng mấy năm không đoái hoài tới. Ta rất hối hận, ta đón nàng về phủ cũng chỉ muốn bù đắp lỗi lầm thôi. Nàng về phủ cùng ta nhé!
Lãnh Phượng biết trong lòng Đường Ngọc Vy sẽ không thể tha thứ ngay lập tức nhưng chỉ cần đón nàng về đến ở bên hắn thì hắn có thể làm cho oán khí trong tâm nàng tiêu tan. Mặc dù với thân phận hắn chỉ cần nói một câu thì Đường Ngọc Vy không dám không theo nhưng cách này quá cực đoan, nó chỉ làm tâm nàng và hai đứa trẻ lạnh hơn thôi. Và chắc chắn rằng đây không phải điều mà Lãnh Phượng muốn.
Đó cũng chính là lý do mà hắn nói vậy trước mặt Thiên Phi và Nguyệt nhi. Lãnh Phượng muốn chúng biết rằng hắn đang chuộc lỗi.
Đường Ngọc Vy ngơ ngác rồi vô thức gật đầu. Lúc đó chỉ thấy Lãnh Phượng cười cười rồi cúi xuống nhanh chóng hôn lướt qua trán nàng rồi về chỗ mình. Bị chiếm tiện nghi ấy vậy mà Đường Ngọc Vy vẫn ngây ngô mở to mắt nhìn hắn, đến tận lúc ăn cơm xong mới thấy nàng đỏ mặt lén lút sờ sờ tai.
Buổi tối khi Lãnh Phượng nói muốn ngủ cùng nhi tử Thiên Phi thì bị tiểu tử kia ra sức viện cớ cự tuyệt. Lãnh Phượng cảm thấy bị đả kích nghiêm trọng, nào có nhi tử nào xua phụ thân như xua ruồi thế chứ! Tiểu tử, tương lai ngươi đừng trách ta ác độc.
Không còn cách nào khác Lãnh Phượng đành nói muốn thức tỉnh hồn lực thì hắn mới mắt cau mày có gật đầu.
=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=
Đêm, trong phòng ngủ của Lãnh Thiên Phi có một người đàn ông đi đi lại lại sờ cái nọ rồi lại sờ cái kia.
- Chẳng lẽ là tại ta đa nghi? Hồn lực của một người không thể dễ dàng trấn áp như vậy được chắc chắn rằng ở đây có vật gì đó.
Đi loanh quanh phòng không tìm được cái gì nhưng Lãnh Phượng lại càng sâu sắc cảm nhận được mẫu tử Đường Ngọc Vy bị chèn ép rất nặng. Thiên Phi và Nguyệt Nhi đã bốn tuổi rồi thế mà vẫn chẳng có nha hoàn thị vệ thiếp thân nào, hơn thế nữa đến cả nơi ở, trang phục, đồ dùng, ngân lượng cũng bị hạn chế. Dù không được coi trọng thì Thiên Phi và Nguyệt nhi vẫn là hài tử của hắn.
Lưu Nhược Ninh ta có cần cảm tạ ngươi khi chúng vẫn còn sống không? Nữ nhân đẹp thì được nam nhân chiều chuộng nhưng nữ nhân đó đã để lộ ra tâm địa rắn rết thì không thể nào mà yêu thương nổi.
Lãnh Phượng ngả người vào giường định chờ ‘‘nhi tử ngoan’’ về nhưng người vừa nằm xuống thì ngay lập tức bật dậy.
-Hắc..hắc…ở đây sao.
Nằm xuống cái giường này Lãnh Phượng mới cảm thấy có mùi gì đó nhàn nhạt.Nếu không phải hắn nội lực thâm hậu, giác quan cũng tinh tường hơn người thường nhiều thì chắc chắn sẽ không phát hiện được.
Lật tung cả giường lên nhưng vẫn không tìm ra cái gì. Lãnh Phượng cười cười nhìn vào cái đệm đã bị ném xuống sàn. Một tay kéo lên cả cái đệm bị xé tung ra, rũ mạnh một cái thì có mấy cánh hoa khô rơi ra.
Lãnh Phượng nhận ra cánh hoa này lấy từ hoa Tử Yến – một loài hoa rất đẹp. Được biết cánh hoa này nếu phơi khô được đặc chế lại theo một phương thức nào đó sẽ có tác dụng kìm chế một số năng lượng yếu lớn lên. Loại hoa này được rất nhiều người sử dụng cho âm mưu bản thân bởi chúng rất khó phát hiện. Người bình thường tiếp xúc với loại độc vật này tu luyện rất lâu phát triển huống chi Lãnh Thiên Phi và Lãnh Nguyệt bị người sắp xếp chúng theo người từ bé.
- An Dĩ Thuần.
- Có thuộc hạ.
- Tiếp tục tìm vật này rồi đem nó đi đi.
=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=+=
Lúc Thiên Phi trở về chỉ thấy Lãnh Phượng đang ngồi chễm chệ bên bàn uống trà mà bên cạnh là cái giường bị lật tung lên có mấy vụn bông rơi ra lả tả nhưng cũng nhíu nhíu mày bước vào.
- Phụ vương.
- Ân, tới đây ngồi xuống đi.
Lãnh Phượng lại nhấp một ngụm.
- Thiên Phi, có vẻ ngươi rất khó chịu với ta ?
- Hài nhi không dám.
Nhìn thằng nhóc đang nghiêm túc ngồi trước mặt, Lãnh Phượng thầm buồn cười. Tiểu tử này bày ra bộ dáng đề phòng này cho ai xem vậy ? Nhưng như vậy cũng tốt, trưởng thành sớm một chút sẽ biết cái gì nên cái gì không nên.
- Ngươi vừa từ phòng mẫu thân ngươi về sao.
- Ân.
- Giường ta nhỡ tay làm hỏng rồi, trong phòng có nước đặc chế, tối nay ngươi ngâm mình trong đó đi không cần ngủ đâu.
Nước đặc chế ở đây chính là nước trong linh tuyền, Lãnh Phượng muốn cơ thể tiểu tử này tốt hơn một chút trước khi hồn lực thức tỉnh.
Hắn vừa cảm nhận được một tia nội lực dao động, nếu không nhầm thì người tới cũng là một cao thủ, thậm chí còn có thể không kém hắn. Sắc mặt Lãnh Phượng trầm xuống.
Người đến rốt cuộc là ai ?
/21
|