Ở một tiểu viện hoang phế, một thân ảnh có chút cô đơn còn có chờ mong nhìn lên trời. - Trời tối rồi. Nàng không tới. Nàng gạt ta. Đúng là trên thế gian này không ai có thể tin. - Trình Dật thở dài một hơi lắc đầu.
- Ai nói thế?
Lúc hắn định bước trở lại vào phòng thì trên mái nhà, một thân bạch y phiêu phiêu tung bay theo gió. Trên tà áo thêu những bông hoa hồng trắng điểm kim tuyến. Khẽ điểm nhẹ mũi chân nàng đã đứng cạnh hắn.
- Trên đời này đúng là khó tin bất kỳ ai. Ngay cả ta ngươi cũng đừng tin. - Nàng nói khiến mạng che mặt khẽ động tạo cho hắn cảm giác muốn đi lên giật bỏ tấm mạng vướng víu này xuống. - Giờ thì đi thôi. - Nói rồi nàng cũng quay người hướng cửa chính đi.
- Đi...? Đi đâu?
- Vô Cầu Viên.
Có chút lạnh nhạt ném lại một câu rồi đi. Trình Dật cũng nhanh chóng cầm lấy bọc hành lý đuổi theo nàng. Hắn không biết khinh công nên nàng đi cũng khá chậm.
- Mộ Phi Quân... Tiểu Hỉ à không là Dương Lưu Vệ, cho ta xin lỗi nàng ấy. Hôm đó ta không cố ý. - Hắn có chút ấp úng ngượng ngùng mở miệng phá tan bầu không khí yên lặng đến quỷ dị.
- Nếu muốn xin lỗi ngươi tự nói với muội ấy đi.
Không khí lại lâm vào trầm lặng. Nhìn Mộ Phi Quân lưng thẳng tắp đi phía trước, hắn có chút cảm động. Nàng là người thứ hai quan tâm đến hắn trên thế gian này. Hắn sẽ bảo vệ nàng. Hắn nhất định phải bảo vệ nàng.
Vô Cầu Viên hiện ra trước mắt. Trình Dật có chút sững sờ không dám tin.
- Mộ cô nương... Ngươi thực sự cho phép ta vào sao? - Hắn có chút lo lắng.
- Đúng. Mau vào đi. Hãy vào mà đích thân xin lỗi. - Nàng lạnh nhạt như mệnh lệnh.
Mộ Phi Quân đi trước, Trình Dật đi sau. Từ cửa phòng hắt lên một cái bóng gục xuống bàn.
- Lưu Vệ ngủ rồi. Ngươi đi ngủ đi, khi muội ấy dậy thì nói chuyện với muội ấy. Muội ấy có vẻ sợ ngươi. Ngươi ngủ tạm ở phòng củi tối nay. Ngày mai ta sẽ để ngươi ngủ đàng hoàng. - Nàng nói rồi đẩy cửa đi vào trong phòng.
Cạch một tiếng, cửa đóng. Trình Dật đứng bên ngoài nhưng áng mắt vẫn nhìn cửa phòng. Cửa phòng có hai cái bóng hắt lên. Nàng đỡ Lưu Vệ lên, dìu vào giường đặt xuống. Sau đó nàng tắt đèn nên hắn không biết nàng ngủ ở đâu. Hắn khẽ thở dài rồi cũng bước đi tìm phòng củi.
Ở trong phòng, Mộ Phi Quân vẫn chưa ngủ. Nàng đã đứng bên cửa sổ nhìn qua khe cửa dõi theo hắn. Cầm lấy chiếc mặt nạ nàng tự làm bằng đá đeo lên, nó có chút nặng. Chiếc mặt nạ che mất ba phần tư khuôn mặt nàng chỉ để lộ ra đôi môi anh đào và bên mặt trái. Nhanh chóng phi thân ra khỏi phòng, nàng hướng phía phòng củi đi đến.
Trong phòng củi, Trình Dật ngồi dựa vào một góc, đôi mắt mở to. Từ cửa chính liền có lột thân ảnh phi vào. Cái bóng đen hắt lên, kéo dài trên đất.
- Ngươi là ai? - Hắn hỏi.
- Ta là ai ngươi không cần quan tâm. Ngươi tiếp cận các nàng có ý đồ gì?
- Ta không tiếp cận các nàng... Ta thực sự không phải cố ý tiếp cận...
- Ta không cần biết vì sao nữa nhưng ta nói cho ngươi biết: Trình Dật... Nếu ngươi muốn hại các nàng ta tuyệt đối khiến ngươi sống không bằng chết.
- Ai nói thế?
Lúc hắn định bước trở lại vào phòng thì trên mái nhà, một thân bạch y phiêu phiêu tung bay theo gió. Trên tà áo thêu những bông hoa hồng trắng điểm kim tuyến. Khẽ điểm nhẹ mũi chân nàng đã đứng cạnh hắn.
- Trên đời này đúng là khó tin bất kỳ ai. Ngay cả ta ngươi cũng đừng tin. - Nàng nói khiến mạng che mặt khẽ động tạo cho hắn cảm giác muốn đi lên giật bỏ tấm mạng vướng víu này xuống. - Giờ thì đi thôi. - Nói rồi nàng cũng quay người hướng cửa chính đi.
- Đi...? Đi đâu?
- Vô Cầu Viên.
Có chút lạnh nhạt ném lại một câu rồi đi. Trình Dật cũng nhanh chóng cầm lấy bọc hành lý đuổi theo nàng. Hắn không biết khinh công nên nàng đi cũng khá chậm.
- Mộ Phi Quân... Tiểu Hỉ à không là Dương Lưu Vệ, cho ta xin lỗi nàng ấy. Hôm đó ta không cố ý. - Hắn có chút ấp úng ngượng ngùng mở miệng phá tan bầu không khí yên lặng đến quỷ dị.
- Nếu muốn xin lỗi ngươi tự nói với muội ấy đi.
Không khí lại lâm vào trầm lặng. Nhìn Mộ Phi Quân lưng thẳng tắp đi phía trước, hắn có chút cảm động. Nàng là người thứ hai quan tâm đến hắn trên thế gian này. Hắn sẽ bảo vệ nàng. Hắn nhất định phải bảo vệ nàng.
Vô Cầu Viên hiện ra trước mắt. Trình Dật có chút sững sờ không dám tin.
- Mộ cô nương... Ngươi thực sự cho phép ta vào sao? - Hắn có chút lo lắng.
- Đúng. Mau vào đi. Hãy vào mà đích thân xin lỗi. - Nàng lạnh nhạt như mệnh lệnh.
Mộ Phi Quân đi trước, Trình Dật đi sau. Từ cửa phòng hắt lên một cái bóng gục xuống bàn.
- Lưu Vệ ngủ rồi. Ngươi đi ngủ đi, khi muội ấy dậy thì nói chuyện với muội ấy. Muội ấy có vẻ sợ ngươi. Ngươi ngủ tạm ở phòng củi tối nay. Ngày mai ta sẽ để ngươi ngủ đàng hoàng. - Nàng nói rồi đẩy cửa đi vào trong phòng.
Cạch một tiếng, cửa đóng. Trình Dật đứng bên ngoài nhưng áng mắt vẫn nhìn cửa phòng. Cửa phòng có hai cái bóng hắt lên. Nàng đỡ Lưu Vệ lên, dìu vào giường đặt xuống. Sau đó nàng tắt đèn nên hắn không biết nàng ngủ ở đâu. Hắn khẽ thở dài rồi cũng bước đi tìm phòng củi.
Ở trong phòng, Mộ Phi Quân vẫn chưa ngủ. Nàng đã đứng bên cửa sổ nhìn qua khe cửa dõi theo hắn. Cầm lấy chiếc mặt nạ nàng tự làm bằng đá đeo lên, nó có chút nặng. Chiếc mặt nạ che mất ba phần tư khuôn mặt nàng chỉ để lộ ra đôi môi anh đào và bên mặt trái. Nhanh chóng phi thân ra khỏi phòng, nàng hướng phía phòng củi đi đến.
Trong phòng củi, Trình Dật ngồi dựa vào một góc, đôi mắt mở to. Từ cửa chính liền có lột thân ảnh phi vào. Cái bóng đen hắt lên, kéo dài trên đất.
- Ngươi là ai? - Hắn hỏi.
- Ta là ai ngươi không cần quan tâm. Ngươi tiếp cận các nàng có ý đồ gì?
- Ta không tiếp cận các nàng... Ta thực sự không phải cố ý tiếp cận...
- Ta không cần biết vì sao nữa nhưng ta nói cho ngươi biết: Trình Dật... Nếu ngươi muốn hại các nàng ta tuyệt đối khiến ngươi sống không bằng chết.
/60
|