- Chuyện này có gì khó... Haha... Ngươi cứ chờ mà làm đệ tử chúng ta đi. - Y lão nhân cười haha tự tin. Vươn tay bắt lấy cổ tay Trình Dật Y lão nhân vẻ mặt tươi cười nhưng sau khi thấy mạch của hắn Y lão nhân mặt liền nhăn lại.
- Thế nào? - Mộ Phi Quân nâng đầu hỏi.
- Sao lại thế này? - Y lão nhân một vẻ không thể tin hỏi.
Y lão nhân nâng đầu nhìn Trình Dật một lượt từ trên xuống dưới rồi đột nhiên túm lấy hắn lôi đi hướng phía Thập Đại Điện.
- Này... Y lão nhân... Ngài đưa hắn đi đâu vậy... Này... - Mộ Phi Quân lo lắng đuổi theo. Dù sao nàng ở cùng hắn cũng mấy tháng đương nhiên cũng có chút cảm tình.
- Mộ nha đầu... Yên tâm... Ta sẽ trả lại hắn cho ngươi sớm thôi. - Y lão nhân nói rồi đi vào Thập Đại Điện khóa trái cửa ở lỳ bên trong.
Nàng và Dương Lưu Vệ lo lắng bên ngoài thì phía phòng Công lão nhân phát ra tiếng kêu. Mộ Phi Quân từ khóe mắt có thể thấy bảy người còn lại đang chột dạ nàng liền nhìn thẳng họ. Bảy người còn lại cũng nhìn nàng rồi cười hề hề ai về phóng nấy đóng đánh rầm cái cửa. Nàng lắc đầu đi về phòng phát ra tiếng. Mở cửa phòng ra đập vào mắt nàng chính là cảnh Công lão nhân bị treo ngược trên xà nhà đầu cắm đầy hoa và trang sức. Y phục cũng bị biến dạng thành nữ nhân mất rồi. Các nàng nhìn một bộ như thế liền ôm bụng cười lăn trên mặt đất.
- Công... Công lão nhân... Ngài... Buồn cười chết mất... Haha
- Đúng... Chết... Chết mất... Cười chết ta...
- Này... Các ngươi cười đủ chưa? Mau thả ra xuống. - Diệp Vô Niệm mặt đen lại mở miệng trách móc.
- Haha... Được... Haha...
Nàng nói rồi định đi lên nhưng vì cười vẫn chưa dứt nên đập tay vào bày khiến dao văng lên cứa phải dây trói. Diệp Vô Niệm vì dây đột ngột đứt mà ngã dúi trên đất đầu bị nhét vào gậm bàn. Mộ Phi Quân thấy vậy há hốc mồm đủ để nhét quả trứng vào.
- Sư phụ... Con xin lỗi... Con không cố ý... - Nàng nói rồi kéo Dương Lưu Vệ chạy trối chết khỏi Thập Đại Điện.
Chạy ra khỏi Thập Đại Điện, Mộ Phi Quân dừng lại chống người vào thân cây thở đến mất mạng. Dương Lưu Vệ bên cạnh thấy vậy lại bụm miệng cười.
- Tiểu thư... Người bỏ mặc sư phụ người như vậy không sợ ngài ấy giận sao?
- Sợ? Đương nhiên sợ. Nhưng nếu ta không chạy chắc chắn ra sẽ chết không chỗ chôn nha.
Nói rồi nàng lại túm lấy Dương Lưu Vệ chạy về Vô Cầu Viên. Trong phòng Công lão nhân mặt nhăn lại một cách khó coi.
- Nha đầu chết tiệt nhà ngươi... Tại sao số ta khổ vậy chứ? Kiếm được năm người đồ đệ thì đứa nào cũng giống nhau cả... Hại ta sống thật khổ a...
Trong y phòng của Y lão nhân, Trình Dật nhắm mắt nằm bất tỉnh trên giường mà bên cạnh Y lão nhân nếm thuốc, bốc thuốc, cho thuốc chuẩn bị sắc.
- Tiểu tử nhà ngươi số tốt lắm mới gặp ta. Nếu không gặp được ta mà ngươi vẫn một mực học võ luyện nội công như vậy không sớm cũng muộn kinh mạch toàn thân ngươi cũng sẽ đứt hết mà chết. Nhưng nói đi vẫn phải nói lại. Nếu ngươi không phải Mộ Phi Quân nàng phát hiện ra chỗ bất thường của ngươi thì không lâu đâu, chỉ hai tháng sau ngươi sẽ bay đi gặp ông nội của bà nội của ông nội ngươi thôi.
Mặc kệ người bên đó nằm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Y lão nhân vẫn một mực vừa sắc thuốc quạt lửa miệng vẫn thao thao bất tuyệt không muốn ngừng.
- Thế nào? - Mộ Phi Quân nâng đầu hỏi.
- Sao lại thế này? - Y lão nhân một vẻ không thể tin hỏi.
Y lão nhân nâng đầu nhìn Trình Dật một lượt từ trên xuống dưới rồi đột nhiên túm lấy hắn lôi đi hướng phía Thập Đại Điện.
- Này... Y lão nhân... Ngài đưa hắn đi đâu vậy... Này... - Mộ Phi Quân lo lắng đuổi theo. Dù sao nàng ở cùng hắn cũng mấy tháng đương nhiên cũng có chút cảm tình.
- Mộ nha đầu... Yên tâm... Ta sẽ trả lại hắn cho ngươi sớm thôi. - Y lão nhân nói rồi đi vào Thập Đại Điện khóa trái cửa ở lỳ bên trong.
Nàng và Dương Lưu Vệ lo lắng bên ngoài thì phía phòng Công lão nhân phát ra tiếng kêu. Mộ Phi Quân từ khóe mắt có thể thấy bảy người còn lại đang chột dạ nàng liền nhìn thẳng họ. Bảy người còn lại cũng nhìn nàng rồi cười hề hề ai về phóng nấy đóng đánh rầm cái cửa. Nàng lắc đầu đi về phòng phát ra tiếng. Mở cửa phòng ra đập vào mắt nàng chính là cảnh Công lão nhân bị treo ngược trên xà nhà đầu cắm đầy hoa và trang sức. Y phục cũng bị biến dạng thành nữ nhân mất rồi. Các nàng nhìn một bộ như thế liền ôm bụng cười lăn trên mặt đất.
- Công... Công lão nhân... Ngài... Buồn cười chết mất... Haha
- Đúng... Chết... Chết mất... Cười chết ta...
- Này... Các ngươi cười đủ chưa? Mau thả ra xuống. - Diệp Vô Niệm mặt đen lại mở miệng trách móc.
- Haha... Được... Haha...
Nàng nói rồi định đi lên nhưng vì cười vẫn chưa dứt nên đập tay vào bày khiến dao văng lên cứa phải dây trói. Diệp Vô Niệm vì dây đột ngột đứt mà ngã dúi trên đất đầu bị nhét vào gậm bàn. Mộ Phi Quân thấy vậy há hốc mồm đủ để nhét quả trứng vào.
- Sư phụ... Con xin lỗi... Con không cố ý... - Nàng nói rồi kéo Dương Lưu Vệ chạy trối chết khỏi Thập Đại Điện.
Chạy ra khỏi Thập Đại Điện, Mộ Phi Quân dừng lại chống người vào thân cây thở đến mất mạng. Dương Lưu Vệ bên cạnh thấy vậy lại bụm miệng cười.
- Tiểu thư... Người bỏ mặc sư phụ người như vậy không sợ ngài ấy giận sao?
- Sợ? Đương nhiên sợ. Nhưng nếu ta không chạy chắc chắn ra sẽ chết không chỗ chôn nha.
Nói rồi nàng lại túm lấy Dương Lưu Vệ chạy về Vô Cầu Viên. Trong phòng Công lão nhân mặt nhăn lại một cách khó coi.
- Nha đầu chết tiệt nhà ngươi... Tại sao số ta khổ vậy chứ? Kiếm được năm người đồ đệ thì đứa nào cũng giống nhau cả... Hại ta sống thật khổ a...
Trong y phòng của Y lão nhân, Trình Dật nhắm mắt nằm bất tỉnh trên giường mà bên cạnh Y lão nhân nếm thuốc, bốc thuốc, cho thuốc chuẩn bị sắc.
- Tiểu tử nhà ngươi số tốt lắm mới gặp ta. Nếu không gặp được ta mà ngươi vẫn một mực học võ luyện nội công như vậy không sớm cũng muộn kinh mạch toàn thân ngươi cũng sẽ đứt hết mà chết. Nhưng nói đi vẫn phải nói lại. Nếu ngươi không phải Mộ Phi Quân nàng phát hiện ra chỗ bất thường của ngươi thì không lâu đâu, chỉ hai tháng sau ngươi sẽ bay đi gặp ông nội của bà nội của ông nội ngươi thôi.
Mặc kệ người bên đó nằm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Y lão nhân vẫn một mực vừa sắc thuốc quạt lửa miệng vẫn thao thao bất tuyệt không muốn ngừng.
/60
|