Cô buông bàn tay đang nắm tay Hiên Viên lãnh ra, nhìn mọi người một lượt, cuối cùng mới mở miệng nói với lão bac:
“Cha, người có muốn về hiện đại không?”
“Nhi Nhi…”
Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng. Ý nàng là gì? Chẳng lẽ là muốn trở về nơi nàng sinh ra ư?
Nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, mang theo kinh hoảng và bất an, nhất là Hiên Viên Lãnh không nhịn được năm lấy tay nàng thật chặt. Không phải nàng đã tha thứ cho hắn rồi sao? Vì sao bây giờ lại nói như vậy?
Lăng Phong cũng nhìn Lãnh Loan Loan. Mấy ngày nàng bị bắt đi, hắn đã mơ hồ đoán được thân phận của nàng. Tuy rằng không thể nào tin nổi rằng nàng là người từ thời không khác đến nhưng vẫn phải thừa nhận. Ở đây làm sao có thể dạy nên một con người như nàng chứ? Nhưng mà ý của nàng bây giờ là gì? Muốn rời Băng Lãnh sao?
Ánh mắt mọi người đều nhìn nàng, không ai nói gì, căn phòng lặng đến dọa người.
“Nhi Nhi, ý của con là gì? Chẳng lẽ chúng ta có thể trở về sao?”
Lão Ba nhìn Cô, đôi mắt thâm thúy đang ra chiều suy nghĩ. Không thể phủ nhận khi nghe cô nói, hắn có chút hy vọng. Dù sao thì đó cũng là nơi hắn sinh ra, sống ở đó mấy chục năm, mà quan trọng hơn là nơi đó còn là nơi vợ hắn nằm xuống.
“Hẳn là có thể.”
“Tuyết Nhi…” Hiên Viên lãnh nắm tay nàng thật chặt, hắn sợ nàng sẽ rời xa hắn.
“Tiểu thư…” Bốn thiếu niên và 4 người Minh Mai cũng nhìn nàng.
“Bảo bối chắt nữ, ngươi sẽ không thật sự bỏ chúng ta mà đi chứ?” Lão nhìn cô không chớp mắt. Nàng sẽ không đi chứ? Nếu vậy không phải là sự nghiệp một đời của mình sẽ không có người kế thừa sao?
“Ta chưa nói là sẽ đi.”
Cô thờ ơ cất tiếng, nhìn những gương mặt lo lắng, nàng hiểu được nỗi lo của họ. Dù chưa chắc là sẽ trở về. nhưng nếu có cơ hội, nàng thật sự muốn trở về một chuyến, ở bên phần mộ của mẹ nói với mẹ rằng nàng sống rất hạnh phúc.
“Vậy là?”
Mọi người nghe nàng nói vậy đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không rõ ý của nàng là thế nào.
“Cha, gần đến sinh nhật mẹ rồi.”
Lão Ba gật đầu, nghĩ đến vợ mình lại cảm thấy xót xa. Bất quá như vậy cũng chưa hắn là xấu, ít ra cô còn hạnh phúc, một mạng của nàng ấy cũng không uổng phí.
“Con muốn trở về thăm mẹ.” cô giơ tay ngăn mọi người lên tiếng, “Để nói với mẹ rằng bây giờ con rất tốt để mẹ yên tâm. Sau đó, con sẽ về lại đây sinh con, nhìn chúng lớn lên.”
Thì ra chỉ là về một chuyến, sẽ trở lại.
Hiên Viên Lãnh thở ra, mày cũng thôi nhíu, đôi mắt lại sáng ngời như cũ, tay nhẹ nắm tay cô, truyền cho nàng tính cảm của hắn.
“Nhưng chúng ta làm sao trở về đây?” Lão Ba nhướng mày, bọn họ là xuyên không, cũng không phải đi du lịch, không phải nói muốn về là về ngay được.
“Cho nên ta mới gọi mọi người đến.” Cô tiếp lời, chuyển mắt nhìn Huyễn Phong.“Huyễn công tử bảo rằng có thể giúp chúng ta trở về.”
“Phải.” Huyễn Phong gật gật đầu.
“Kia……”
Cheng…
lão Ba còn chưa nói được rõ câu, bên ngoài đã truyền đến âm thanh đánh nhau. Mọi người ai nấy đều nhíu mày. Có chuyện gì vậy? Đăng bởi: admin
“Cha, người có muốn về hiện đại không?”
“Nhi Nhi…”
Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng. Ý nàng là gì? Chẳng lẽ là muốn trở về nơi nàng sinh ra ư?
Nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, mang theo kinh hoảng và bất an, nhất là Hiên Viên Lãnh không nhịn được năm lấy tay nàng thật chặt. Không phải nàng đã tha thứ cho hắn rồi sao? Vì sao bây giờ lại nói như vậy?
Lăng Phong cũng nhìn Lãnh Loan Loan. Mấy ngày nàng bị bắt đi, hắn đã mơ hồ đoán được thân phận của nàng. Tuy rằng không thể nào tin nổi rằng nàng là người từ thời không khác đến nhưng vẫn phải thừa nhận. Ở đây làm sao có thể dạy nên một con người như nàng chứ? Nhưng mà ý của nàng bây giờ là gì? Muốn rời Băng Lãnh sao?
Ánh mắt mọi người đều nhìn nàng, không ai nói gì, căn phòng lặng đến dọa người.
“Nhi Nhi, ý của con là gì? Chẳng lẽ chúng ta có thể trở về sao?”
Lão Ba nhìn Cô, đôi mắt thâm thúy đang ra chiều suy nghĩ. Không thể phủ nhận khi nghe cô nói, hắn có chút hy vọng. Dù sao thì đó cũng là nơi hắn sinh ra, sống ở đó mấy chục năm, mà quan trọng hơn là nơi đó còn là nơi vợ hắn nằm xuống.
“Hẳn là có thể.”
“Tuyết Nhi…” Hiên Viên lãnh nắm tay nàng thật chặt, hắn sợ nàng sẽ rời xa hắn.
“Tiểu thư…” Bốn thiếu niên và 4 người Minh Mai cũng nhìn nàng.
“Bảo bối chắt nữ, ngươi sẽ không thật sự bỏ chúng ta mà đi chứ?” Lão nhìn cô không chớp mắt. Nàng sẽ không đi chứ? Nếu vậy không phải là sự nghiệp một đời của mình sẽ không có người kế thừa sao?
“Ta chưa nói là sẽ đi.”
Cô thờ ơ cất tiếng, nhìn những gương mặt lo lắng, nàng hiểu được nỗi lo của họ. Dù chưa chắc là sẽ trở về. nhưng nếu có cơ hội, nàng thật sự muốn trở về một chuyến, ở bên phần mộ của mẹ nói với mẹ rằng nàng sống rất hạnh phúc.
“Vậy là?”
Mọi người nghe nàng nói vậy đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không rõ ý của nàng là thế nào.
“Cha, gần đến sinh nhật mẹ rồi.”
Lão Ba gật đầu, nghĩ đến vợ mình lại cảm thấy xót xa. Bất quá như vậy cũng chưa hắn là xấu, ít ra cô còn hạnh phúc, một mạng của nàng ấy cũng không uổng phí.
“Con muốn trở về thăm mẹ.” cô giơ tay ngăn mọi người lên tiếng, “Để nói với mẹ rằng bây giờ con rất tốt để mẹ yên tâm. Sau đó, con sẽ về lại đây sinh con, nhìn chúng lớn lên.”
Thì ra chỉ là về một chuyến, sẽ trở lại.
Hiên Viên Lãnh thở ra, mày cũng thôi nhíu, đôi mắt lại sáng ngời như cũ, tay nhẹ nắm tay cô, truyền cho nàng tính cảm của hắn.
“Nhưng chúng ta làm sao trở về đây?” Lão Ba nhướng mày, bọn họ là xuyên không, cũng không phải đi du lịch, không phải nói muốn về là về ngay được.
“Cho nên ta mới gọi mọi người đến.” Cô tiếp lời, chuyển mắt nhìn Huyễn Phong.“Huyễn công tử bảo rằng có thể giúp chúng ta trở về.”
“Phải.” Huyễn Phong gật gật đầu.
“Kia……”
Cheng…
lão Ba còn chưa nói được rõ câu, bên ngoài đã truyền đến âm thanh đánh nhau. Mọi người ai nấy đều nhíu mày. Có chuyện gì vậy? Đăng bởi: admin
/60
|