Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki Beta ♥ Nhã Vy (Thông báo: Từ chương này bộ này bắt đầu dài chương ra rồi nên mình sẽ đăng 1 ngày 1 chương nha mọi người :3)
Mùng một tháng chạp, lúc chạng vạng tối.
Trác Diệp lên xe Phượng Lâm Ca, đi theo hắn tới Thịnh An viên.
Hội ‘Lưu thủy khánh hoan’ kéo dài chín ngày, bên trong Thịnh An viên sẽ bố trí yến hội ngoài trời, mọi quý tộc, đại thần sẽ cùng tham gia hết lễ cúng tế, ở lại xem tiết mục rồi cùng ăn tiệc, Bánh Bao Nhỏ đã sớm bị Phượng Lâm Sách mang đến. Phượng Lâm Ca thì cố ý rời bữa tiệc tới đón Trác Diệp.
Ở trong Thịnh An viên, bốn phía giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng, chỗ chính giữa quảng trường, các loại tiết mục đang trình diễn, bốn phía còn sắp đặt đố đèn, các loại đấu vật đang diễn ra, rất náo nhiệt!
Phượng Lâm Ca mang theo Trác Diệp tới chỗ ngồi của mình. Đã thấy Phượng Lâm Sách ngồi ngay bên cạnh hắn, Trác Diệp vội cung kính hành lễ nói: “Trác Diệp bái kiến Vương gia.”
“Ừ.” Phượng Lâm Sách không biểu lộ gì lên tiếng, tiếp tục uống rượu, xem tiết mục, không để ý tới nàng nữa.
Trác Diếp cũng lơ đễnh, bây giờ nàng thấy Phượng Lâm Sách như vậy mới thấy bình thường.
Bánh bao nhỏ bên người Phượng Lâm Sách vừa thấy Trác Diệp đã lập tức phi tới: “Tiểu Diệp Tử, cuối cùng cô cũng tới rồi! Mới vừa rồi có tiết mục biểu diễn nuốt kiếm, rất hay, cô lại không được xem.”
Trác Diệp đón được thân thể đang bay tới của ‘Bánh bo nhỏ’, cười nói: “Thật sao? Tiết mục phấn khích tiếp theo, Trác Diệp sẽ tuyệt đối không bỏ qua đâu.”
Sau đó nàng lại nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, lại hỏi: “Huyễn Nhi hôm nay có nghe lời không? Có gây sự không đấy?”
Bánh bao nhỏ nghe vậy thì không vui, trợn trắng mắt nói: “Bản thế tử lúc nào không nghe lời? Lúc nào có gây sự hả?” Bé há có thể nhận mình gây sự…
“A, đúng, Huyễn Nhi nghe lời nhất rồi!” Trác Diệp vuốt đầu Bánh bao nhỏ, cười rộ lên.
Bên người có một chỗ trống, Trác Diệp ôm Bánh bao nhỏ ngồi xuống, vừa hào hứng bừng bừng xem tiết mục, vừa dụ dỗ Bánh bao nhỏ ăn gì đó.
Đối với ánh mắt tò mò từ bốn phía, Trác Diệp hoàn toàn không để ý, người khác phỏng đoán như thế nào đó là việc của người khác.
“Trác Diệp, thì ra nàng cũng tới!” Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo giòn dã vang lên, ngữ điệu vô cùng hưng phấn.
Trác Diệp quay đầu lại, là Liên Cầm, phía sau còn có Liên Tranh, nàng không khỏi cười nói: “Đúng vậy! Tới xem náo nhiệt.”
“Hoàng Thượng ở phía trước đang bắn ‘Liên hoa thải’, ta muốn đấu với người một lần, nàng muốn đi xem thử không?” Liên Cầm cười đến sáng lạn. Nàng mang Liên Tranh tới tìm Bánh bao nhỏ, ngoài ý muốn lại trông thấy Trác Diệp cũng tới.
Trác Diệp sững sờ, nàng còn tưởng Phượng Lâm Duệ đã hồi cung rồi chứ: “A? Cái gì là ‘Liên hoa thải’ cơ?”
“Nàng không biết ‘Liên hoa thải’ sao?” Liên Cầm kỳ lạ nói: “Là dùng mũi tên trên có ngọn lửa nhỏ điểm lên đèn hoa sen, mũi này qua mũi khác để được điểm tối đa, thắng có thể được tặng thưởng.”
“Được, ta đi xem xem.” Trác Diệp nói. Sau đó lại hỏi Bánh bao nhỏ: “Huyễn Nhi có muốn đi không?”
Không phải chỉ là bắn tên thô sao! Không thú vị! Còn không bằng tiết mục ‘Đinh hoa oản’ đẹp mắt này! Bánh bao nhỏ lắc đầu, ngông nghênh nói: “Cháu chăm sóc Liên Tranh cho mọi người, mọi người đi nhanh về nhanh.”
“Phì…”
“Ha ha…”
Xung quanh mọi người nghe vậy đều không khỏi nở nụ cười.
“Tam ca, chúng ta cũng đi xem thử hoàng huynh có tiến bộ hay không nhỉ?” Phương Lâm Ca quay sang hỏi Phượng Lâm Sách.
Phượng Lâm Sách đặt chén rượu xuống, ngắn gọn nói: “Được.”
Để lại Thanh Trúc và Tùng Mặc chăm sóc Bánh bao nhỏ và Liên Tranh, bốn người đi tới nơi đang bắn hoa đăng.
Xung quanh Phương Lâm Duệ có không ít hoàng thân quốc thích và đại thần vây quanh, tiễn pháp của hắn không tệ, đã liên tục bắn trúng hơn hai mươi hoa đăng, đang chơi vui vẻ, mọi người càng lúc càng ủng hộ liên tục.
“Hoàng Thượng, bổn cô nương tới khiêu chiến với người, dám tiếp không?” Liên Cầm đi vào bên trong nói toạc ra với Phượng Lâm Duệ, vẻ mặt cười cười.
Phượng Lâm Duệ quay đầu, thấy người tới là Liên Cầm và đám người Phượng Lâm Sách thì lập tức cười nói: “Vì sao không dám?” Sau đó lại nhìn Trác Diệp lại hỏi: “Là Tam đệ mang cô tới sao?”
“Dân nữ bái kiến Hoàng Thượng. Bẩm Hoàng Thượng, như lời người nói, là Cẩn Vương gia mang dân nữ tới đây.” Trác Diệp nói xong, khom người muốn quỳ lạy, người khác hôm nay đã bái kiến Hoàng Thượng, liền không cần hành lễ nữa, nhưng nàng vừa tới, lễ đương nhiên là cần phải quỳ lạy, nàng bây giờ có chút hối hận khi sang đây xem cái gì mà ‘Hoa Liên thải’ rồi, sao lại đã quên thấy Phượng Lâm Duệ thì hiển nhiên là đầu gối phải chịu khổ được chứ….
“Miễn lễ!” Không chờ Trác Diệp quỳ xuống, Phượng Lâm Duệ đã liền mở miệng nói.
“Tạ Hoàng Thượng!” Trác Diệp cũng không khách khí, lập tức đứng thẳng người khiến cho mọi người xung quanh hoặc là kinh ngạc, hoặc là nhíu mày.
Lúc này Liên Cầm cũng đã chọn được cung tên tốt, nhướn mày cười nói: “Hoàng Thượng, đã bắt đầu chưa?”
“Chỉ có hai người chúng ta thì không thú vị, không bằng so tài cùng nhiều người, chẳng những so số lượng, tốc độ cũng phải so!”
Phượng Lâm Duệ vô cùng hào hứng nhìn Phượng Lâm Sách nói: “Tam đệ, đệ cũng tới đi!” Sau đó quay đầu nhìn Liên Cầm nói: “Cô cũng gọi đệ đệ cô tới đi, nghe nói cung tiễn của hắn không tồi, để cho trẫm mở rộng kiến thức.”
“Được!” Liên Cầm sảng khoái lên tiếng, lách mình rời đi, một lát sau quay lại mang Liên Tiêu tới.
Liên Tiêu trông thấy Trác Diệp đã ở đó thì có phần ngoài ý muốn sửng sốt một chút, sau đó đôi mắt đẹp chớp chớp, cười mị hoặc với nàng: “Trác cô nương…”
Còn chưa chờ Liên Tiêu nói hết lời, Liền Cầm đã kín đáo đưa cho hắn một cây cung, nói: “Trước đừng có lo nhìn tiểu mĩ nhân nữa, Hoàng Thượng vẫn còn chờ đây này!”
Bốn nhóm đèn hoa đăng đã dọn xong, bốn người Phượng Lâm Duệ, Phượng Lâm Sách, Liên Tiêu, Liên Cầm kéo cung cài tên, trận đấu chính thức được bắt đầu…..
Liên Tiêu, Liên Cầm sẽ không vì hai người còn lại là Hoàng thượng, Vương gia mà nhường, Phượng Lâm Duệ, Phượng Lâm Sách cũng là thực sự có thực lực, cung tiễn bốn người đều tương đối cao siêu, huynh truy ta đuổi, không ai nhường ai khiến mọi người hoa mắt, bốn phía trầm trồ khen ngợi, vỗ tay liên tiếp…
Trác Diệp chưa bao giờ thấy qua trận đấu như thế này, càng xem càng say sưa.
“Cẩn Vương gia, ngài cũng ở đây sao!” Một giọng nói thanh thúy mang theo kinh hỷ bỗng nhiên chen vào.
Phượng Lâm Ca và Trác Diệp nhìn lại, đã thấy hai bóng người yểu điệu một vàng một đỏ đang đứng ngay bên cạnh bọn họ.
Trác Diệp thấy vậy thì mất hứng, hai cô gái này chính là Ngọc Lâm và Âu Dương Noãn Nhi mà nàng đụng phải vào lần đầu tiên mang Bánh bao nhỏ ra ngoài phủ chơi …
Mới gọi Phượng Lâm Ca là Ngọc Lâm điêu ngoa kia, nàng ta lộ ra vẻ mặt kinh hỉ với đôi mắt tỏa sáng, Trác Diệp không khỏi nhướn mày, thì ra nha đầu kia hâm mộ Phượng Lâm Ca…. Nhưng hình như biểu hiện rõ quá rồi…
“Bái kiến Cẩn Vương gia.” Âu Dương Noãn Nhi cũng dịu dàng yếu ớt hành lễ nói.
“Thì ra là Ngọc tiểu thư và Âu Dương tiểu thư.” Phượng Lâm Ca khách khí gật đầu.
Trác Diệp chú ý tới, Âu Dương Noãn Nhi và Phượng Lâm Ca giao tiếp không vượt ra ngoài phạm vi, ánh mắt liền bay tới nơi bắn cung, sau đó sắc mặt phủ lên vẻ vui sướng nhàn nhạt, ánh mắt nàng đúng là đang nhìn dáng người cao ngất của Phượng Lâm Sách…
“Sao nàng ta cũng ở đây?” Ngọc Lâm bỗng nhiên nhíu mày nhìn Trác Diệp bên cạnh Phượng Lâm Ca: “Hôm nay là ngày gì chứ, loại người thân phận thấp như nàng ta sao có thể đi vào?”
“Ngọc tiểu thư, xin cô tôn trọng bạn bè của bổn vương!” Người luôn ôn hòa như Phượng Lâm Ca hiếm khi thấy trầm mặt xuống.
Âu Dương Noãn Nhi quay đầu, vội vàng kéo tay Ngọc Lâm.
Sắc mặt Ngọc Lâm trắng nhợt, cắn môi, có chút không phục nói: “Vương gia, người không nên bị ả ta quyến rũ mê hoặc, ả ta quyến rũ được Thụy Vương gia, nay lại…”
“Im ngay!” Phượng Lâm Ca gầm lên quát một tiếng, cắt đứt ngang lời Lâm Ngọc: “Bổn vương bây giờ xem như nể mặt Tĩnh Quý phi và Hòa Ngọc đại nhân, chuyện hôm nay bổn vương liền không truy cứu, nhưng sau này tốt nhất đừng để bổn vương nghe thấy những lời ác ý hãm hại của Ngọc tiểu thư nữa!”
Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, người xung quanh đều dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía bên này…
“Ta…” Khuôn mặt Ngọc Lâm thoáng cái trở nên hết sức khó coi, bờ môi cũng có chút run rẩy…
Mùng một tháng chạp, lúc chạng vạng tối.
Trác Diệp lên xe Phượng Lâm Ca, đi theo hắn tới Thịnh An viên.
Hội ‘Lưu thủy khánh hoan’ kéo dài chín ngày, bên trong Thịnh An viên sẽ bố trí yến hội ngoài trời, mọi quý tộc, đại thần sẽ cùng tham gia hết lễ cúng tế, ở lại xem tiết mục rồi cùng ăn tiệc, Bánh Bao Nhỏ đã sớm bị Phượng Lâm Sách mang đến. Phượng Lâm Ca thì cố ý rời bữa tiệc tới đón Trác Diệp.
Ở trong Thịnh An viên, bốn phía giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng, chỗ chính giữa quảng trường, các loại tiết mục đang trình diễn, bốn phía còn sắp đặt đố đèn, các loại đấu vật đang diễn ra, rất náo nhiệt!
Phượng Lâm Ca mang theo Trác Diệp tới chỗ ngồi của mình. Đã thấy Phượng Lâm Sách ngồi ngay bên cạnh hắn, Trác Diệp vội cung kính hành lễ nói: “Trác Diệp bái kiến Vương gia.”
“Ừ.” Phượng Lâm Sách không biểu lộ gì lên tiếng, tiếp tục uống rượu, xem tiết mục, không để ý tới nàng nữa.
Trác Diếp cũng lơ đễnh, bây giờ nàng thấy Phượng Lâm Sách như vậy mới thấy bình thường.
Bánh bao nhỏ bên người Phượng Lâm Sách vừa thấy Trác Diệp đã lập tức phi tới: “Tiểu Diệp Tử, cuối cùng cô cũng tới rồi! Mới vừa rồi có tiết mục biểu diễn nuốt kiếm, rất hay, cô lại không được xem.”
Trác Diệp đón được thân thể đang bay tới của ‘Bánh bo nhỏ’, cười nói: “Thật sao? Tiết mục phấn khích tiếp theo, Trác Diệp sẽ tuyệt đối không bỏ qua đâu.”
Sau đó nàng lại nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, lại hỏi: “Huyễn Nhi hôm nay có nghe lời không? Có gây sự không đấy?”
Bánh bao nhỏ nghe vậy thì không vui, trợn trắng mắt nói: “Bản thế tử lúc nào không nghe lời? Lúc nào có gây sự hả?” Bé há có thể nhận mình gây sự…
“A, đúng, Huyễn Nhi nghe lời nhất rồi!” Trác Diệp vuốt đầu Bánh bao nhỏ, cười rộ lên.
Bên người có một chỗ trống, Trác Diệp ôm Bánh bao nhỏ ngồi xuống, vừa hào hứng bừng bừng xem tiết mục, vừa dụ dỗ Bánh bao nhỏ ăn gì đó.
Đối với ánh mắt tò mò từ bốn phía, Trác Diệp hoàn toàn không để ý, người khác phỏng đoán như thế nào đó là việc của người khác.
“Trác Diệp, thì ra nàng cũng tới!” Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo giòn dã vang lên, ngữ điệu vô cùng hưng phấn.
Trác Diệp quay đầu lại, là Liên Cầm, phía sau còn có Liên Tranh, nàng không khỏi cười nói: “Đúng vậy! Tới xem náo nhiệt.”
“Hoàng Thượng ở phía trước đang bắn ‘Liên hoa thải’, ta muốn đấu với người một lần, nàng muốn đi xem thử không?” Liên Cầm cười đến sáng lạn. Nàng mang Liên Tranh tới tìm Bánh bao nhỏ, ngoài ý muốn lại trông thấy Trác Diệp cũng tới.
Trác Diệp sững sờ, nàng còn tưởng Phượng Lâm Duệ đã hồi cung rồi chứ: “A? Cái gì là ‘Liên hoa thải’ cơ?”
“Nàng không biết ‘Liên hoa thải’ sao?” Liên Cầm kỳ lạ nói: “Là dùng mũi tên trên có ngọn lửa nhỏ điểm lên đèn hoa sen, mũi này qua mũi khác để được điểm tối đa, thắng có thể được tặng thưởng.”
“Được, ta đi xem xem.” Trác Diệp nói. Sau đó lại hỏi Bánh bao nhỏ: “Huyễn Nhi có muốn đi không?”
Không phải chỉ là bắn tên thô sao! Không thú vị! Còn không bằng tiết mục ‘Đinh hoa oản’ đẹp mắt này! Bánh bao nhỏ lắc đầu, ngông nghênh nói: “Cháu chăm sóc Liên Tranh cho mọi người, mọi người đi nhanh về nhanh.”
“Phì…”
“Ha ha…”
Xung quanh mọi người nghe vậy đều không khỏi nở nụ cười.
“Tam ca, chúng ta cũng đi xem thử hoàng huynh có tiến bộ hay không nhỉ?” Phương Lâm Ca quay sang hỏi Phượng Lâm Sách.
Phượng Lâm Sách đặt chén rượu xuống, ngắn gọn nói: “Được.”
Để lại Thanh Trúc và Tùng Mặc chăm sóc Bánh bao nhỏ và Liên Tranh, bốn người đi tới nơi đang bắn hoa đăng.
Xung quanh Phương Lâm Duệ có không ít hoàng thân quốc thích và đại thần vây quanh, tiễn pháp của hắn không tệ, đã liên tục bắn trúng hơn hai mươi hoa đăng, đang chơi vui vẻ, mọi người càng lúc càng ủng hộ liên tục.
“Hoàng Thượng, bổn cô nương tới khiêu chiến với người, dám tiếp không?” Liên Cầm đi vào bên trong nói toạc ra với Phượng Lâm Duệ, vẻ mặt cười cười.
Phượng Lâm Duệ quay đầu, thấy người tới là Liên Cầm và đám người Phượng Lâm Sách thì lập tức cười nói: “Vì sao không dám?” Sau đó lại nhìn Trác Diệp lại hỏi: “Là Tam đệ mang cô tới sao?”
“Dân nữ bái kiến Hoàng Thượng. Bẩm Hoàng Thượng, như lời người nói, là Cẩn Vương gia mang dân nữ tới đây.” Trác Diệp nói xong, khom người muốn quỳ lạy, người khác hôm nay đã bái kiến Hoàng Thượng, liền không cần hành lễ nữa, nhưng nàng vừa tới, lễ đương nhiên là cần phải quỳ lạy, nàng bây giờ có chút hối hận khi sang đây xem cái gì mà ‘Hoa Liên thải’ rồi, sao lại đã quên thấy Phượng Lâm Duệ thì hiển nhiên là đầu gối phải chịu khổ được chứ….
“Miễn lễ!” Không chờ Trác Diệp quỳ xuống, Phượng Lâm Duệ đã liền mở miệng nói.
“Tạ Hoàng Thượng!” Trác Diệp cũng không khách khí, lập tức đứng thẳng người khiến cho mọi người xung quanh hoặc là kinh ngạc, hoặc là nhíu mày.
Lúc này Liên Cầm cũng đã chọn được cung tên tốt, nhướn mày cười nói: “Hoàng Thượng, đã bắt đầu chưa?”
“Chỉ có hai người chúng ta thì không thú vị, không bằng so tài cùng nhiều người, chẳng những so số lượng, tốc độ cũng phải so!”
Phượng Lâm Duệ vô cùng hào hứng nhìn Phượng Lâm Sách nói: “Tam đệ, đệ cũng tới đi!” Sau đó quay đầu nhìn Liên Cầm nói: “Cô cũng gọi đệ đệ cô tới đi, nghe nói cung tiễn của hắn không tồi, để cho trẫm mở rộng kiến thức.”
“Được!” Liên Cầm sảng khoái lên tiếng, lách mình rời đi, một lát sau quay lại mang Liên Tiêu tới.
Liên Tiêu trông thấy Trác Diệp đã ở đó thì có phần ngoài ý muốn sửng sốt một chút, sau đó đôi mắt đẹp chớp chớp, cười mị hoặc với nàng: “Trác cô nương…”
Còn chưa chờ Liên Tiêu nói hết lời, Liền Cầm đã kín đáo đưa cho hắn một cây cung, nói: “Trước đừng có lo nhìn tiểu mĩ nhân nữa, Hoàng Thượng vẫn còn chờ đây này!”
Bốn nhóm đèn hoa đăng đã dọn xong, bốn người Phượng Lâm Duệ, Phượng Lâm Sách, Liên Tiêu, Liên Cầm kéo cung cài tên, trận đấu chính thức được bắt đầu…..
Liên Tiêu, Liên Cầm sẽ không vì hai người còn lại là Hoàng thượng, Vương gia mà nhường, Phượng Lâm Duệ, Phượng Lâm Sách cũng là thực sự có thực lực, cung tiễn bốn người đều tương đối cao siêu, huynh truy ta đuổi, không ai nhường ai khiến mọi người hoa mắt, bốn phía trầm trồ khen ngợi, vỗ tay liên tiếp…
Trác Diệp chưa bao giờ thấy qua trận đấu như thế này, càng xem càng say sưa.
“Cẩn Vương gia, ngài cũng ở đây sao!” Một giọng nói thanh thúy mang theo kinh hỷ bỗng nhiên chen vào.
Phượng Lâm Ca và Trác Diệp nhìn lại, đã thấy hai bóng người yểu điệu một vàng một đỏ đang đứng ngay bên cạnh bọn họ.
Trác Diệp thấy vậy thì mất hứng, hai cô gái này chính là Ngọc Lâm và Âu Dương Noãn Nhi mà nàng đụng phải vào lần đầu tiên mang Bánh bao nhỏ ra ngoài phủ chơi …
Mới gọi Phượng Lâm Ca là Ngọc Lâm điêu ngoa kia, nàng ta lộ ra vẻ mặt kinh hỉ với đôi mắt tỏa sáng, Trác Diệp không khỏi nhướn mày, thì ra nha đầu kia hâm mộ Phượng Lâm Ca…. Nhưng hình như biểu hiện rõ quá rồi…
“Bái kiến Cẩn Vương gia.” Âu Dương Noãn Nhi cũng dịu dàng yếu ớt hành lễ nói.
“Thì ra là Ngọc tiểu thư và Âu Dương tiểu thư.” Phượng Lâm Ca khách khí gật đầu.
Trác Diệp chú ý tới, Âu Dương Noãn Nhi và Phượng Lâm Ca giao tiếp không vượt ra ngoài phạm vi, ánh mắt liền bay tới nơi bắn cung, sau đó sắc mặt phủ lên vẻ vui sướng nhàn nhạt, ánh mắt nàng đúng là đang nhìn dáng người cao ngất của Phượng Lâm Sách…
“Sao nàng ta cũng ở đây?” Ngọc Lâm bỗng nhiên nhíu mày nhìn Trác Diệp bên cạnh Phượng Lâm Ca: “Hôm nay là ngày gì chứ, loại người thân phận thấp như nàng ta sao có thể đi vào?”
“Ngọc tiểu thư, xin cô tôn trọng bạn bè của bổn vương!” Người luôn ôn hòa như Phượng Lâm Ca hiếm khi thấy trầm mặt xuống.
Âu Dương Noãn Nhi quay đầu, vội vàng kéo tay Ngọc Lâm.
Sắc mặt Ngọc Lâm trắng nhợt, cắn môi, có chút không phục nói: “Vương gia, người không nên bị ả ta quyến rũ mê hoặc, ả ta quyến rũ được Thụy Vương gia, nay lại…”
“Im ngay!” Phượng Lâm Ca gầm lên quát một tiếng, cắt đứt ngang lời Lâm Ngọc: “Bổn vương bây giờ xem như nể mặt Tĩnh Quý phi và Hòa Ngọc đại nhân, chuyện hôm nay bổn vương liền không truy cứu, nhưng sau này tốt nhất đừng để bổn vương nghe thấy những lời ác ý hãm hại của Ngọc tiểu thư nữa!”
Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, người xung quanh đều dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía bên này…
“Ta…” Khuôn mặt Ngọc Lâm thoáng cái trở nên hết sức khó coi, bờ môi cũng có chút run rẩy…
/178
|