Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái
Chương 123: Rất muốn hôn đi nước mắt trên gương mặt nàng
/178
|
Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki Beta ♥ Nhã Vy
Phượng Lâm Duệ nhìn Trác Diệp đang không ngớt thút thít, nỉ non đau lòng vì Phượng Lâm Ca, sắc mặt phức tạp thở dài, sau đó hắn đứng dậy, quay đầu nói với mấy vị đại thần với vẻ mặt ân cần: “Cẩn Vương cần tĩnh dưỡng, chư vị ái khanh hãy trở về đi.” Nói xong lại nhìn sang Phượng Lâm Sách, nói: “Tam đệ, đệ cũng theo trẫm ra ngoài đi.”
Phượng Lâm Sách mấp máy môi, nhìn thoáng qua Trác Diệp rồi cũng đứng dậy.
“Trác cô nương, phiền cô chăm sóc Lâm Ca.” Nói xong, hắn cất bước ra khỏi phòng ngủ, Phượng Lâm Sách, Phượng Li Vũ cùng mấy vị đại thần cũng đi theo sau.
Trong sảnh phía ngoài phòng ngủ.
Các vị đại thần đi rồi, Phượng Lâm Duệ nhìn Phượng Lâm Sách, giận dữ nói: “Ta biết đệ có tâm tư với Trác cô nương, nhưng Lâm Ca đệ ấy… Ta hi vọng mấy ngày này, đệ ấy có thể sống vui vẻ chút.”
Phượng Lâm Duệ nói câu sau cùng thì đã hơi nghẹnh ngòa…
Tay Phượng Lâm Sách nắm thành quyền, mấp máy môi, sau đó nhàn nhạt nói: “Đệ hiểu.”
“Ai… Ta về cung trước, đệ… Sớm trở về đi…” Phượng Lâm Duệ nói xong liền quay người đi ra cửa.
Phượng Lâm Sách gật đầu, sau đó thân thể cứng ngắc ngồi trên ghế, gương mặt trầm tĩnh đến dọa người, nhìn không ra đang suy ngĩ điều gì.
Trong phòng ngủ.
Phượng Lâm Ca sững sờ nhìn Trác Diệp ôm tay hắn đặt lên mặt nàng, mãi đến khi đám người Phượng Lâm Duệ đi hết, hắn mới phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng rút tay ra, nói: “Trác cô nương…Nàng…” Đối với cử động của Trác Diệp, trong lòng hắn vừa là khiếp sợ lại mừng rỡ, vừa chua xót lại không có lực, phức tạp, thật sự khó nói nên lời…
Trác Diệp níu lấy tay Phượng Lâm Ca, không chịu buông ra, hai mắt đẫm lệ nhìn Phượng Lâm Ca, giọng nói khẽ run hỏi: “Tại sao phải ra tay cứu ta?”
“Khục khục…” Phượng Lâm Ca ho khan hai cái, nói: “Nàng gặp nạn vì ta, ta…”
“Không được nói nữa!” Không chờ cho Phượng Lâm Ca nói hết câu, Trác Diệp liền cắt ngang hắn, nàng biết rõ lần này cũng như lần trước hắn cứu nàng….
“Ta…Được, ta không nói…” Phượng Lâm Ca không thể không nghe theo, than nhẹ một tiếng, ngoại trừ nói như vậy, hắn thật sự cũng không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ muốn hắn nói cho nàng biết là vì hắn yêu nàng, yêu đến điên rồi mới không để ý tính mạng của mình mà cứu nàng sao?
Aiz… Mệnh của hắn đã là không còn lâu nữa rồi, cần gì phải nhiễu loạn lòng nàng như vậy…
“Sao huynh lại ngốc như vậy? Huynh hoàn toàn có thể ích kỷ mà…” Nước mắt Trác Diệp lại như trân châu bị đứt, không khống chế được rơi xuống…
“Nàng không cần áy náy, khục…Khục khục…Ta, thân thể này…. Ta đã sớm ngờ tới sẽ có ngày này…” Phượng Lâm Ca rất rõ ràng tình huống hiện tại của hắn, hắn biết rõ mọi người cũng đều biết nên mới để đám người Phượng Lâm Duệ trấn an cam đoan với Trác Diệp, chỉ là… Không muốn tiếp nhận mà thôi…
“Không! Đừng nói lời ngốc nghếch!” Ánh mắt Trác Diệp nhòe đi: “Nhất định còn có cơ hộ. Hoàng Thượng đã cho người đi thỉnh Cẩu Kỷ rồi. Ta mặc dù không biết Cẩu Kỷ là ai, nhưng nghe đại phu kia nói, Cẩu Kỷ kia chắc chắn sẽ có cách trị bệnh của huynh. Lâm Ca, huynh tốt như vậy, ông trời cũng sẽ không nhẫn tâm đối xử tàn nhẫn với huynh đâu…”
Phượng Lâm Ca nghe vậy thì chỉ nhìn Trác Diệp, sau một lúc, hắn mới khàn giọng, hơi kích động nói: “Trác, Trác cô nương…Nàng mới… mới nói ta thế nào?”
Trác Diệp vừa khóc vừa cười: “Không phải huynh nói ta là bạn huynh sao? Không vui vì ta nói vậy sao?”
“Vui chứ, sao lại không vui được, khục… Ta rất ít bạn…” Bạn sao? Phượng Lâm Ca hơi cong môi, cũng tốt… Ít nhất, thái độ nàng đối với hắn sẽ không hề cung kính xa cách như vậy nữa, huống chi… Hắn cũng không dám yêu cầu xa vời quá nhiều….
Trên gương mặt Trác Diệp, lông mi dài treo lóng lánh nước mắt, cười nói: “Vậy… Huynh còn gọi ta là Trác cô nương sao? Ta nhớ…hôm nay huynh có gọi ta là “Diệp Nhi, nghe rất êm tai…” Ngay lúc hắn cứu nàng, nàng nghe được hắn gọi nàng như vậy, ngữ khí kinh hoảng sợ hãi… Lông mi Trác Diệp run rẩy, nước mắt rơi xuống lần nữa …
“Diệp Nhi…” Phượng Lâm Ca dịu dàng nhìn Trác Diệp, bờ môi tái nhợt hơi run lên, sau đó mỉm cười, khẽ gọi một tiếng…
“Ừ…!” Trác Diệp dùng sức gật đầu đáp lời, trên khuôn mặt tinh xảo còn mang theo nước mắt, nụ cười tuyệt mỹ nở rộ như một đóa hoa trong suốt rơi xuống…
Bàn tay của hắn bị Trác Diệp nắm lấy hơi giật ra, sau đó lau nước mắt trên mặt nàng, đau lòng nói: “Diệp Nhi, đừng khóc, được chứ?”
“Ừ… được, không khóc, ta không khóc…” Trác Diệp dốc sức liều mạng mở to hai mắt, ngăn nước mắt lại, nhưng mà nước mắt kia lại không nghe lời mà cứ liều mạng tràn ra…
Phượng Lâm Ca lúc này thực sự muốn nâng khuôn mặt Trác Diệp lên, hôn lên nước mắt trên mặt nàng, sau đó ôm chặt lấy nàng! Nhưng mà… hắn không thể
“Diệp Nhi, khục khục… Ta… Mệt rồi, nàng cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi…” Phượng Lâm Ca kìm nén tâm tư lại, hạ lệnh trục khách.
“Ừ, vậy cũng được, huuynh nghỉ ngơi đi, ngày mai ta trở lại thăm huynh.” Trác Diệp buông lỏng tay Phượng Lâm Ca ra, mỉm cười lau nước mắt trên mặt, dịch góc chăn của hắn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Phượng Lâm Sách y hệt bức tượng điêu khắc, vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, mãi đến khi Trác Diệp ra khỏi phòng ngủ của Phượng Lâm Ca rồi, đầu hắn mới khẽ nhúc nhích, lẳng lặng nhìn hai mắt sưng đỏ như hoa đào của nàng.
Thanh Trúc trông thấy Trác Diệp đi ra thì lập tức trừng nàng một cái rồi đi vào phòng ngủ.
“Vương gia… Có thể, có thể nói cho ta biết, thân thể của Lâm Ca… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không?” Trác Diệp ngồi đối diện Phượng Lâm Sách, nhìn hắn hỏi.
Phượng Lâm Sách nghe được Trác Diệp thay đổi xưng hô với Phượng Lâm Ca thì trong mắt như hiện lên chút cảm xúc buồn bã mất mát vô cớ, nhưng lại nhanh chóng tiêu tan…
“Lâm Ca túng một loại độc tên là ‘Ảm sát thực’, đã năm năm. Năm năm trước, ông ngoại Lâm Ca là Bạch Túc Sơn, vì cứu đệ ấy mà hao phí một thân nội lực, hy sinh tính mạng mới bảo vệ được tâm mạch của đệ ấy… Mặc dù giữ được tính mạng nhưng lại không thể hoàn toàn giải nội độc, mỗi tháng phải cần một loại đan dược là ‘Ngưng bích hoàn’ kéo dài tính mạng, cũng chỉ có thể kéo dài bảy năm… Thân thể của đệ ấy sẽ ngày càng suy yếu, một trận phong hàn nho nhỏ cũng có thể đoạt tính mạng của đệ ấy… Trong thời gian đó, nếu không thể giải độc, bảy năm sau, lục phủ ngũ tạng sẽ hoàn toàn bị độc tố ăn mòn… Đến lúc đó… Bất luận là ai cũng vô lực xoay chuyển trời đất…” Phượng Lâm Sách đau lòng nói, dừng một chút, hắn hít một hơi rồi lại tiếp tục nói: “Nội công của Bạch lão tiền bối trong cơ thể Lâm Ca lúc nào cũng kiềm chế độc tố trên người đệ ấy, đây cũng là nguyên nhân đệ ấy không thể dùng nội lực…”
Phượng Lâm Sách tự thuật rất ngắn gọn, chỉ nói đại khái tình huống, rất nhiều chi tiết tỉ mỉ hắn không đề cập đến, nhưng tình huống thân thể Phượng Lâm Ca cơ bản đã được giải thích rõ ràng.
“Bảy năm… Bây giờ đã gần năm năm rồi… Vẫn, vẫn không tìm được cách giải độc sao?” Trong lòng Trác Diệp âm thầm rét run, ‘Ảm Sát thực’ này rốt cuộc là độc gì mà lại lợi hại như vậy?! Ngay cả người trong hoàng tộc cũng bất lực… Rốt cuộc là ai? Ai lại có thể đẩy một người đàn ông dịu dàng như ngọc, thoạt nhìn không tranh quyền tranh thế vào chỗ hiểm như thế này?
Phượng Lâm Duệ nhìn Trác Diệp đang không ngớt thút thít, nỉ non đau lòng vì Phượng Lâm Ca, sắc mặt phức tạp thở dài, sau đó hắn đứng dậy, quay đầu nói với mấy vị đại thần với vẻ mặt ân cần: “Cẩn Vương cần tĩnh dưỡng, chư vị ái khanh hãy trở về đi.” Nói xong lại nhìn sang Phượng Lâm Sách, nói: “Tam đệ, đệ cũng theo trẫm ra ngoài đi.”
Phượng Lâm Sách mấp máy môi, nhìn thoáng qua Trác Diệp rồi cũng đứng dậy.
“Trác cô nương, phiền cô chăm sóc Lâm Ca.” Nói xong, hắn cất bước ra khỏi phòng ngủ, Phượng Lâm Sách, Phượng Li Vũ cùng mấy vị đại thần cũng đi theo sau.
Trong sảnh phía ngoài phòng ngủ.
Các vị đại thần đi rồi, Phượng Lâm Duệ nhìn Phượng Lâm Sách, giận dữ nói: “Ta biết đệ có tâm tư với Trác cô nương, nhưng Lâm Ca đệ ấy… Ta hi vọng mấy ngày này, đệ ấy có thể sống vui vẻ chút.”
Phượng Lâm Duệ nói câu sau cùng thì đã hơi nghẹnh ngòa…
Tay Phượng Lâm Sách nắm thành quyền, mấp máy môi, sau đó nhàn nhạt nói: “Đệ hiểu.”
“Ai… Ta về cung trước, đệ… Sớm trở về đi…” Phượng Lâm Duệ nói xong liền quay người đi ra cửa.
Phượng Lâm Sách gật đầu, sau đó thân thể cứng ngắc ngồi trên ghế, gương mặt trầm tĩnh đến dọa người, nhìn không ra đang suy ngĩ điều gì.
Trong phòng ngủ.
Phượng Lâm Ca sững sờ nhìn Trác Diệp ôm tay hắn đặt lên mặt nàng, mãi đến khi đám người Phượng Lâm Duệ đi hết, hắn mới phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng rút tay ra, nói: “Trác cô nương…Nàng…” Đối với cử động của Trác Diệp, trong lòng hắn vừa là khiếp sợ lại mừng rỡ, vừa chua xót lại không có lực, phức tạp, thật sự khó nói nên lời…
Trác Diệp níu lấy tay Phượng Lâm Ca, không chịu buông ra, hai mắt đẫm lệ nhìn Phượng Lâm Ca, giọng nói khẽ run hỏi: “Tại sao phải ra tay cứu ta?”
“Khục khục…” Phượng Lâm Ca ho khan hai cái, nói: “Nàng gặp nạn vì ta, ta…”
“Không được nói nữa!” Không chờ cho Phượng Lâm Ca nói hết câu, Trác Diệp liền cắt ngang hắn, nàng biết rõ lần này cũng như lần trước hắn cứu nàng….
“Ta…Được, ta không nói…” Phượng Lâm Ca không thể không nghe theo, than nhẹ một tiếng, ngoại trừ nói như vậy, hắn thật sự cũng không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ muốn hắn nói cho nàng biết là vì hắn yêu nàng, yêu đến điên rồi mới không để ý tính mạng của mình mà cứu nàng sao?
Aiz… Mệnh của hắn đã là không còn lâu nữa rồi, cần gì phải nhiễu loạn lòng nàng như vậy…
“Sao huynh lại ngốc như vậy? Huynh hoàn toàn có thể ích kỷ mà…” Nước mắt Trác Diệp lại như trân châu bị đứt, không khống chế được rơi xuống…
“Nàng không cần áy náy, khục…Khục khục…Ta, thân thể này…. Ta đã sớm ngờ tới sẽ có ngày này…” Phượng Lâm Ca rất rõ ràng tình huống hiện tại của hắn, hắn biết rõ mọi người cũng đều biết nên mới để đám người Phượng Lâm Duệ trấn an cam đoan với Trác Diệp, chỉ là… Không muốn tiếp nhận mà thôi…
“Không! Đừng nói lời ngốc nghếch!” Ánh mắt Trác Diệp nhòe đi: “Nhất định còn có cơ hộ. Hoàng Thượng đã cho người đi thỉnh Cẩu Kỷ rồi. Ta mặc dù không biết Cẩu Kỷ là ai, nhưng nghe đại phu kia nói, Cẩu Kỷ kia chắc chắn sẽ có cách trị bệnh của huynh. Lâm Ca, huynh tốt như vậy, ông trời cũng sẽ không nhẫn tâm đối xử tàn nhẫn với huynh đâu…”
Phượng Lâm Ca nghe vậy thì chỉ nhìn Trác Diệp, sau một lúc, hắn mới khàn giọng, hơi kích động nói: “Trác, Trác cô nương…Nàng mới… mới nói ta thế nào?”
Trác Diệp vừa khóc vừa cười: “Không phải huynh nói ta là bạn huynh sao? Không vui vì ta nói vậy sao?”
“Vui chứ, sao lại không vui được, khục… Ta rất ít bạn…” Bạn sao? Phượng Lâm Ca hơi cong môi, cũng tốt… Ít nhất, thái độ nàng đối với hắn sẽ không hề cung kính xa cách như vậy nữa, huống chi… Hắn cũng không dám yêu cầu xa vời quá nhiều….
Trên gương mặt Trác Diệp, lông mi dài treo lóng lánh nước mắt, cười nói: “Vậy… Huynh còn gọi ta là Trác cô nương sao? Ta nhớ…hôm nay huynh có gọi ta là “Diệp Nhi, nghe rất êm tai…” Ngay lúc hắn cứu nàng, nàng nghe được hắn gọi nàng như vậy, ngữ khí kinh hoảng sợ hãi… Lông mi Trác Diệp run rẩy, nước mắt rơi xuống lần nữa …
“Diệp Nhi…” Phượng Lâm Ca dịu dàng nhìn Trác Diệp, bờ môi tái nhợt hơi run lên, sau đó mỉm cười, khẽ gọi một tiếng…
“Ừ…!” Trác Diệp dùng sức gật đầu đáp lời, trên khuôn mặt tinh xảo còn mang theo nước mắt, nụ cười tuyệt mỹ nở rộ như một đóa hoa trong suốt rơi xuống…
Bàn tay của hắn bị Trác Diệp nắm lấy hơi giật ra, sau đó lau nước mắt trên mặt nàng, đau lòng nói: “Diệp Nhi, đừng khóc, được chứ?”
“Ừ… được, không khóc, ta không khóc…” Trác Diệp dốc sức liều mạng mở to hai mắt, ngăn nước mắt lại, nhưng mà nước mắt kia lại không nghe lời mà cứ liều mạng tràn ra…
Phượng Lâm Ca lúc này thực sự muốn nâng khuôn mặt Trác Diệp lên, hôn lên nước mắt trên mặt nàng, sau đó ôm chặt lấy nàng! Nhưng mà… hắn không thể
“Diệp Nhi, khục khục… Ta… Mệt rồi, nàng cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi…” Phượng Lâm Ca kìm nén tâm tư lại, hạ lệnh trục khách.
“Ừ, vậy cũng được, huuynh nghỉ ngơi đi, ngày mai ta trở lại thăm huynh.” Trác Diệp buông lỏng tay Phượng Lâm Ca ra, mỉm cười lau nước mắt trên mặt, dịch góc chăn của hắn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Phượng Lâm Sách y hệt bức tượng điêu khắc, vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, mãi đến khi Trác Diệp ra khỏi phòng ngủ của Phượng Lâm Ca rồi, đầu hắn mới khẽ nhúc nhích, lẳng lặng nhìn hai mắt sưng đỏ như hoa đào của nàng.
Thanh Trúc trông thấy Trác Diệp đi ra thì lập tức trừng nàng một cái rồi đi vào phòng ngủ.
“Vương gia… Có thể, có thể nói cho ta biết, thân thể của Lâm Ca… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không?” Trác Diệp ngồi đối diện Phượng Lâm Sách, nhìn hắn hỏi.
Phượng Lâm Sách nghe được Trác Diệp thay đổi xưng hô với Phượng Lâm Ca thì trong mắt như hiện lên chút cảm xúc buồn bã mất mát vô cớ, nhưng lại nhanh chóng tiêu tan…
“Lâm Ca túng một loại độc tên là ‘Ảm sát thực’, đã năm năm. Năm năm trước, ông ngoại Lâm Ca là Bạch Túc Sơn, vì cứu đệ ấy mà hao phí một thân nội lực, hy sinh tính mạng mới bảo vệ được tâm mạch của đệ ấy… Mặc dù giữ được tính mạng nhưng lại không thể hoàn toàn giải nội độc, mỗi tháng phải cần một loại đan dược là ‘Ngưng bích hoàn’ kéo dài tính mạng, cũng chỉ có thể kéo dài bảy năm… Thân thể của đệ ấy sẽ ngày càng suy yếu, một trận phong hàn nho nhỏ cũng có thể đoạt tính mạng của đệ ấy… Trong thời gian đó, nếu không thể giải độc, bảy năm sau, lục phủ ngũ tạng sẽ hoàn toàn bị độc tố ăn mòn… Đến lúc đó… Bất luận là ai cũng vô lực xoay chuyển trời đất…” Phượng Lâm Sách đau lòng nói, dừng một chút, hắn hít một hơi rồi lại tiếp tục nói: “Nội công của Bạch lão tiền bối trong cơ thể Lâm Ca lúc nào cũng kiềm chế độc tố trên người đệ ấy, đây cũng là nguyên nhân đệ ấy không thể dùng nội lực…”
Phượng Lâm Sách tự thuật rất ngắn gọn, chỉ nói đại khái tình huống, rất nhiều chi tiết tỉ mỉ hắn không đề cập đến, nhưng tình huống thân thể Phượng Lâm Ca cơ bản đã được giải thích rõ ràng.
“Bảy năm… Bây giờ đã gần năm năm rồi… Vẫn, vẫn không tìm được cách giải độc sao?” Trong lòng Trác Diệp âm thầm rét run, ‘Ảm Sát thực’ này rốt cuộc là độc gì mà lại lợi hại như vậy?! Ngay cả người trong hoàng tộc cũng bất lực… Rốt cuộc là ai? Ai lại có thể đẩy một người đàn ông dịu dàng như ngọc, thoạt nhìn không tranh quyền tranh thế vào chỗ hiểm như thế này?
/178
|