Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái
Chương 166: Vương gia ngang ngược mà lại biết nhận sai à?!
/178
|
Nghe Phượng Lâm Sách nói tình sâu như vậy, trực tiếp tỏ tình như thế, thân thể Trác Diệp không khỏi thoáng cứng ngắc, trong giọng nói hắn hàm ẩn bất đắc dĩ và chua xót, khiến cho người nghe không đành lòng, nếu như không phải tình cảnh bắt buộc, nàng có lẽ sẽ có cảm động một chút rồi…
Nhưng bây giờ nàng chỉ biết lòng mình đầy tủi thân và sỉ nhục, đều là do người đàn ông vô liêm sỉ trước mặt mang lại cho nàng! Nàng bây giờ chỉ hận không thể cắn nát thịt của hắn, hút hết máu của hắn! Để bày tỏ sự phẫn nộ cùng xấu hổ trong lồng ngực!
“Diệp Nhi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Phượng Lâm Sách kéo giãn khoảng cách giữa mình và Trác Diệp, thương tiếc ôm hai má dính đầy nước mắt của nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, Diệp Nhi, ta sai rồi, ta không chạm vào nàng nữa được không? Nàng đừng khóc…”
Trác Diệp không để ý tới Phượng Lâm Sách dỗ dành, nước mắt vẫn tuôn như suối, dường như muốn phát tiết hết áp lực và sự tủi thân của mình mấy tháng qua…
Phượng Lâm Sách thở dài một tiếng, nghiêng người đau lòng hôn lên gương mặt của nàng, hôn lấy từng giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhưng hắn hôn được một giọt, nàng lại rơi hai giọt rồi…
Phượng Lâm Sách nở nụ cười khổ, lại hôn lên ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng và dịu dàng hôn lên đó, muốn hôn khô dòng suối kia…
Trác Diệp đưa tay đẩy mạnh ngực hắn, Phượng Lâm Sách bất ngờ bị nàng đẩy vào tường…
“Diệp Nhi… Aiz…” Phượng Lâm Sách hối hận, tiếc nuối khẽ thở dài: “Ta nên làm sao với nàng bây giờ…”
Hai mắt Trác Diệp đẫm lệ, nhếch môi anh đào sưng đỏ, không chịu mở miệng.
Phượng Lâm Sách tinh tế nhìn Trác Diệp, ánh mắt theo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nàng trượt xuống cần cổ nhỏ tuyết trắng, tiếp theo là xương quai xanh xinh đẹp, vai bóng loáng, non mịn… Ánh mắt của hắn một đường trượt xuống phía dưới, đôi mắt lại dấy lên hai ngọn lửa đốt sáng người, hơn nữa có xu thế càng đốt càng mạnh! Yết hầu cũng gian nan nhấp nhô cao thấp…
Trác Diệp cảm nhận được ánh mắt lửa nóng của Phượng Lâm Sác thì, mới kịp phản ứng, bây giờ quần áo nàng không chỉnh tề, quan trọng là tất cả bộ vị đều lộ ra trong tầm mắt của hắn, vừa mới bị hắn sờ soạng mấy lần, bây giờ lại nhìn mấy lần! Sự nổi giận lập tức xông lên đại não, nàng nhanh chóng bọc lại quần áo, mở môi mắng: “Hạ lưu!” Sau đó lại đưa tay tát lên mặt hắn.
Chỉ nghe một tiếng “Bốp~ ——!” bỗng nhiên vang vọng trong phòng ngủ, Phượng Lâm Sách không né không tránh, bị động chịu một cái tát của Trác Diệp, hơi nghiêng khuôn mặt tuấn tú, một dấu tay năm ngón liền hiện lên trên má.
Trác Diệp ngây người, tay vẫn giữa nguyên tư thế vừa mới đánh người, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Phượng Lâm Sách, không biết nên phản ứng như thế nào .
“Trút giận được chưa? Nếu chưa hả giận thì nàng cứ đánh tiếp, đánh đến khi nào nàng nguôi giận mới thôi…” Phượng Lâm Sách nhìn Trác Diệp sâu kín, mở miệng nói.
Trác Diệp nghe vậy, đôi môi không khỏi mím lại, cau mày, dời ánh mắt khỏi vết tay trên má hắn. Nàng biết rõ mình đã dùng lực, bàn tay của nàng vừa đánh xong liền đau, có thể nhìn ra hắn cũng rất đau, nhưng cũng đáng đời! Đều do hắn tự tìm! Hơn nữa chừng đó vốn không đủ để giải hận!
“Diệp Nhi…” Phượng Lâm Sách tiến đến, nâng khuôn mặt Trác Diệp lên một lần nữa, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau sạch mấy giọt nước mắt trên mặt nàng, áy náy nói: “Ta xin lỗi…”
Trác Diệp mím môi không nói, nhưng không chịu đối mặt với Phượng Lâm Sách, nước mắt lại tuôn ra, hắn càng lau, nàng khóc càng nhiều…
Phượng Lâm Sách thở dài một tiếng, ôm Trác Diệp vào trong ngực, áy náy lẩm bẩm bên tai nàng: “Xin lỗi Diệp Nhi… Ta không nên bỏ qua cân nhắc cảm thụ của nàng, không nên đối xử với nàng như thế, ta sai rồi, thật sự sai rồi… Tha thứ cho ta được không? Đừng chán ghét ta, ta không muốn nàng nhìn ta bằng ánh mắt hận thù như thế, ta sẽ rất đau lòng, thật sự rất đau lòng, đây không phải kết quả ta muốn, tin ta, ta không cố ý tổn thương nàng…”
Trác Diệp hình như nằm mơ rồi, bây giờ nàng đã hơi hoài nghi, người đàn ông ăn nói khép nép này là Thụy Vương gia bá đạo đó sao?!
“Diệp Nhi, nàng nói xem, phải thế nào thì nàng mới bằng lòng tha thứ cho ta? Nàng nói chuyện đi được không?” Phượng Lâm Sách thấp giọng khẩn cầu.
“Ta…” Bờ môi Trác Diệp khẽ giật, sau một lúc lâu, nàng mới mở miệng nói ra: “Huynh thả ta rời khỏi thịnh kinh, ta… Ta liền tha thứ cho huynh, chuyện hôm nay… Coi như… Coi như chưa từng xảy ra gì cả…”
Phượng Lâm Sách nghe vậy thì liền ôm lấy nàng thật chặt, hận không thể khảm nàng vào người mình, “Diệp Nhi, làm vương phi của ta được chứ? Tại sao nàng luôn muốn rời khỏi đây? Cuộc sống bên ngoài hấp dẫn nàng như vậy sao?” Hắn dừng một chút rồi nhanh chóng nói: “Chỉ cần nàng chịu gật đầu, ta cam đoan sẽ thương yêu nàng cả đời, cho nàng cả đời an nhàn hạnh phúc.”
“Phượng Lâm Sách! Huynh vẫn chưa rõ sao? Thứ huynh muốn cho chưa chắc đã là thứ người khác cần!”
Phượng Lâm Sách cứng đờ người, sau một lúc lâu, hắn đè nén hỏi: “Nàng… Nàng nỡ rời khỏi Huyễn Nhi sao? Nàng thương nó như vậy… Huyễn Nhi… Huyễn Nhi không muốn xa nàng…”
“Huyễn… Huyễn nhi rồi sẽ lớn lên, ta cũng không thể bầu bạn với nó cả đời…” Trác Diệp gắng gượng khống chế phần cảm xúc không rõ trong lòng.
Phượng Lâm Sách mím môi, đẩy Trác Diệp ra một chút, nâng khuôn mặt của nàng lên, nhìn chằm chằm vào nàng nửa ngày, sau đó hỏi vô cùng chăm chú: “Diệp Nhi… Nàng nói thật cho ta biết… Trong lòng nàng… đã bao giờ có ta chưa?”
“Ta…”
“Dù là… Dù là… Chỉ có một chút…” Phượng Lâm Sách lại nói thêm một câu.
“Ta…” Khóe môi nàng mấp máy: “Ta không biết… Thật sự không biết…”
Khóe môi Phượng Lâm Sách nở nụ cười khổ, nói như là an ủi mình: “Hẳn là có nhỉ, bằng không thì sao nàng lại do dự?” Hắn dừng một chút rồi lại nói thêm: “Diệp, vì sao không thử mở rộng cửa lòng đón nhận ta? Có lẽ chúng ta thật sự có thể trở thành một cặp vợ chồng ân ái được mọi người hâm mộ.”
“Ta…” Trác Diệp khẽ cắn môi một cái, tựa như quyết định nói: “Ta chưa từng thích ai, ta không biết thích một người là cảm giác gì, ta chỉ biết là mấy ngày nay, lòng ta rất loạn, loạn vì huynh, loạn vì Lâm Ca, thậm chí là loạn vì Liên Tiêu! Ta không biết tại sao lại như vậy, nhưng cuối cùng ta cũng không thể thích cả hai người, cả ba người… Ta nghĩ, ta cần thời gian để cảm giác được lòng mình… Đừng ép ta được không? Thả ta ra đi, xin huynh… đợi một ngày nào đó ta nghĩ thông suốt, có lẽ… Có lẽ ta sẽ trở về, sẽ buông tha cho cuộc sống yên bình mà ta vẫn luôn hướng tới, cùng người ta yêu đối mặt với tất cả…”
Ngoài miệng Trác Diệp nói như thế nhưng trong lòng lại đang không ngừng hỏi mình, sẽ như thế sao? Sẽ như thế sao? Nếu như nàng thật xác định được tình cảm của chính mình, nàng sẽ bất chấp hoàng thất, bất chấp chốn quan trường để ở bên người mình yêu sao? Thật ra nàng… cũng không biết… Aiz
“Không được! Nàng không được cân nhắc người khác! Mặc kệ nàng ở đâu, trong lòng nàng chỉ được phép nghĩ đến ta, không được phép nghĩ đến người khác!” Phượng Lâm Sách bá đạo kéo Trác Diệp vào lòng…
Nhưng bây giờ nàng chỉ biết lòng mình đầy tủi thân và sỉ nhục, đều là do người đàn ông vô liêm sỉ trước mặt mang lại cho nàng! Nàng bây giờ chỉ hận không thể cắn nát thịt của hắn, hút hết máu của hắn! Để bày tỏ sự phẫn nộ cùng xấu hổ trong lồng ngực!
“Diệp Nhi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Phượng Lâm Sách kéo giãn khoảng cách giữa mình và Trác Diệp, thương tiếc ôm hai má dính đầy nước mắt của nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, Diệp Nhi, ta sai rồi, ta không chạm vào nàng nữa được không? Nàng đừng khóc…”
Trác Diệp không để ý tới Phượng Lâm Sách dỗ dành, nước mắt vẫn tuôn như suối, dường như muốn phát tiết hết áp lực và sự tủi thân của mình mấy tháng qua…
Phượng Lâm Sách thở dài một tiếng, nghiêng người đau lòng hôn lên gương mặt của nàng, hôn lấy từng giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhưng hắn hôn được một giọt, nàng lại rơi hai giọt rồi…
Phượng Lâm Sách nở nụ cười khổ, lại hôn lên ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng và dịu dàng hôn lên đó, muốn hôn khô dòng suối kia…
Trác Diệp đưa tay đẩy mạnh ngực hắn, Phượng Lâm Sách bất ngờ bị nàng đẩy vào tường…
“Diệp Nhi… Aiz…” Phượng Lâm Sách hối hận, tiếc nuối khẽ thở dài: “Ta nên làm sao với nàng bây giờ…”
Hai mắt Trác Diệp đẫm lệ, nhếch môi anh đào sưng đỏ, không chịu mở miệng.
Phượng Lâm Sách tinh tế nhìn Trác Diệp, ánh mắt theo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nàng trượt xuống cần cổ nhỏ tuyết trắng, tiếp theo là xương quai xanh xinh đẹp, vai bóng loáng, non mịn… Ánh mắt của hắn một đường trượt xuống phía dưới, đôi mắt lại dấy lên hai ngọn lửa đốt sáng người, hơn nữa có xu thế càng đốt càng mạnh! Yết hầu cũng gian nan nhấp nhô cao thấp…
Trác Diệp cảm nhận được ánh mắt lửa nóng của Phượng Lâm Sác thì, mới kịp phản ứng, bây giờ quần áo nàng không chỉnh tề, quan trọng là tất cả bộ vị đều lộ ra trong tầm mắt của hắn, vừa mới bị hắn sờ soạng mấy lần, bây giờ lại nhìn mấy lần! Sự nổi giận lập tức xông lên đại não, nàng nhanh chóng bọc lại quần áo, mở môi mắng: “Hạ lưu!” Sau đó lại đưa tay tát lên mặt hắn.
Chỉ nghe một tiếng “Bốp~ ——!” bỗng nhiên vang vọng trong phòng ngủ, Phượng Lâm Sách không né không tránh, bị động chịu một cái tát của Trác Diệp, hơi nghiêng khuôn mặt tuấn tú, một dấu tay năm ngón liền hiện lên trên má.
Trác Diệp ngây người, tay vẫn giữa nguyên tư thế vừa mới đánh người, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Phượng Lâm Sách, không biết nên phản ứng như thế nào .
“Trút giận được chưa? Nếu chưa hả giận thì nàng cứ đánh tiếp, đánh đến khi nào nàng nguôi giận mới thôi…” Phượng Lâm Sách nhìn Trác Diệp sâu kín, mở miệng nói.
Trác Diệp nghe vậy, đôi môi không khỏi mím lại, cau mày, dời ánh mắt khỏi vết tay trên má hắn. Nàng biết rõ mình đã dùng lực, bàn tay của nàng vừa đánh xong liền đau, có thể nhìn ra hắn cũng rất đau, nhưng cũng đáng đời! Đều do hắn tự tìm! Hơn nữa chừng đó vốn không đủ để giải hận!
“Diệp Nhi…” Phượng Lâm Sách tiến đến, nâng khuôn mặt Trác Diệp lên một lần nữa, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau sạch mấy giọt nước mắt trên mặt nàng, áy náy nói: “Ta xin lỗi…”
Trác Diệp mím môi không nói, nhưng không chịu đối mặt với Phượng Lâm Sách, nước mắt lại tuôn ra, hắn càng lau, nàng khóc càng nhiều…
Phượng Lâm Sách thở dài một tiếng, ôm Trác Diệp vào trong ngực, áy náy lẩm bẩm bên tai nàng: “Xin lỗi Diệp Nhi… Ta không nên bỏ qua cân nhắc cảm thụ của nàng, không nên đối xử với nàng như thế, ta sai rồi, thật sự sai rồi… Tha thứ cho ta được không? Đừng chán ghét ta, ta không muốn nàng nhìn ta bằng ánh mắt hận thù như thế, ta sẽ rất đau lòng, thật sự rất đau lòng, đây không phải kết quả ta muốn, tin ta, ta không cố ý tổn thương nàng…”
Trác Diệp hình như nằm mơ rồi, bây giờ nàng đã hơi hoài nghi, người đàn ông ăn nói khép nép này là Thụy Vương gia bá đạo đó sao?!
“Diệp Nhi, nàng nói xem, phải thế nào thì nàng mới bằng lòng tha thứ cho ta? Nàng nói chuyện đi được không?” Phượng Lâm Sách thấp giọng khẩn cầu.
“Ta…” Bờ môi Trác Diệp khẽ giật, sau một lúc lâu, nàng mới mở miệng nói ra: “Huynh thả ta rời khỏi thịnh kinh, ta… Ta liền tha thứ cho huynh, chuyện hôm nay… Coi như… Coi như chưa từng xảy ra gì cả…”
Phượng Lâm Sách nghe vậy thì liền ôm lấy nàng thật chặt, hận không thể khảm nàng vào người mình, “Diệp Nhi, làm vương phi của ta được chứ? Tại sao nàng luôn muốn rời khỏi đây? Cuộc sống bên ngoài hấp dẫn nàng như vậy sao?” Hắn dừng một chút rồi nhanh chóng nói: “Chỉ cần nàng chịu gật đầu, ta cam đoan sẽ thương yêu nàng cả đời, cho nàng cả đời an nhàn hạnh phúc.”
“Phượng Lâm Sách! Huynh vẫn chưa rõ sao? Thứ huynh muốn cho chưa chắc đã là thứ người khác cần!”
Phượng Lâm Sách cứng đờ người, sau một lúc lâu, hắn đè nén hỏi: “Nàng… Nàng nỡ rời khỏi Huyễn Nhi sao? Nàng thương nó như vậy… Huyễn Nhi… Huyễn Nhi không muốn xa nàng…”
“Huyễn… Huyễn nhi rồi sẽ lớn lên, ta cũng không thể bầu bạn với nó cả đời…” Trác Diệp gắng gượng khống chế phần cảm xúc không rõ trong lòng.
Phượng Lâm Sách mím môi, đẩy Trác Diệp ra một chút, nâng khuôn mặt của nàng lên, nhìn chằm chằm vào nàng nửa ngày, sau đó hỏi vô cùng chăm chú: “Diệp Nhi… Nàng nói thật cho ta biết… Trong lòng nàng… đã bao giờ có ta chưa?”
“Ta…”
“Dù là… Dù là… Chỉ có một chút…” Phượng Lâm Sách lại nói thêm một câu.
“Ta…” Khóe môi nàng mấp máy: “Ta không biết… Thật sự không biết…”
Khóe môi Phượng Lâm Sách nở nụ cười khổ, nói như là an ủi mình: “Hẳn là có nhỉ, bằng không thì sao nàng lại do dự?” Hắn dừng một chút rồi lại nói thêm: “Diệp, vì sao không thử mở rộng cửa lòng đón nhận ta? Có lẽ chúng ta thật sự có thể trở thành một cặp vợ chồng ân ái được mọi người hâm mộ.”
“Ta…” Trác Diệp khẽ cắn môi một cái, tựa như quyết định nói: “Ta chưa từng thích ai, ta không biết thích một người là cảm giác gì, ta chỉ biết là mấy ngày nay, lòng ta rất loạn, loạn vì huynh, loạn vì Lâm Ca, thậm chí là loạn vì Liên Tiêu! Ta không biết tại sao lại như vậy, nhưng cuối cùng ta cũng không thể thích cả hai người, cả ba người… Ta nghĩ, ta cần thời gian để cảm giác được lòng mình… Đừng ép ta được không? Thả ta ra đi, xin huynh… đợi một ngày nào đó ta nghĩ thông suốt, có lẽ… Có lẽ ta sẽ trở về, sẽ buông tha cho cuộc sống yên bình mà ta vẫn luôn hướng tới, cùng người ta yêu đối mặt với tất cả…”
Ngoài miệng Trác Diệp nói như thế nhưng trong lòng lại đang không ngừng hỏi mình, sẽ như thế sao? Sẽ như thế sao? Nếu như nàng thật xác định được tình cảm của chính mình, nàng sẽ bất chấp hoàng thất, bất chấp chốn quan trường để ở bên người mình yêu sao? Thật ra nàng… cũng không biết… Aiz
“Không được! Nàng không được cân nhắc người khác! Mặc kệ nàng ở đâu, trong lòng nàng chỉ được phép nghĩ đến ta, không được phép nghĩ đến người khác!” Phượng Lâm Sách bá đạo kéo Trác Diệp vào lòng…
/178
|