Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki Beta ♥ Nhã Vy
Gặp khách? Trác Diệp sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, có thể là hoàng thân quốc thích trong cung tới thăm tiểu thế tử?
“Được, ta biết rồi.” Trác Diệp lên tiếng.
Trác Diệp ôm đứa nhỏ đi vào trong phủ thì đã thấy Hương Tuệ đi qua.
“Nô tài bái kiến Trác tiểu thư.” Hương Tuệ hành lễ với Trác Diệp, sau lại nhìn Bánh bao nhỏ ngủ trong ngực nàng, khó xử nói: “Tiểu thế tử…”
Trác Diệp nhẹ gật đầu với Hương Tuệ, đưa tay ra lay nhẹ đứa nhỏ trong ngực, nói: “Huyễn Nhi, tỉnh.”
Bánh bao nhỏ dùng tay dụi mắt, mơ mơ màng màng nói: “Đến giờ dùng bữa tối rồi hả?”
Trác Diệp bật cười nói: “Là phụ vương của cháu muốn cháu đi gặp khách, Huyễn nhi mau đi theo Hương Tuệ đi.” Nói xong đặt đứa nhỏ xuống đất.
Đứa nhỏ này nghe hai chữ “gặp khách” thì lập tức lên căng lên như dây đàn, khẩn trương hỏi: “Gặp khách? Gặp ai?”
“Là Hoàng Thượng…” Hương Tuệ nói.
Là Hoàng Thượng tới! Là kẻ thống trị cao nhất ở quốc gia trong thời không này ấy hả! Trác Diệp bỗng nhiên kích động, một đời đế vương, bây giờ nàng và hắn ở trong phủ đệ này! Khoảng các gần như vậy!
Bánh bao nhỏ nghe xong là Hoàng Thượng thì lại thở phào một hơi, đưa cái tay nhỏ mập mạp ra lau mồ hôi lạnh sau gáy, nói: “Thì ra là Hoàng bá hả! Đi thôi…”
“Còn có…Thái phó Lâm đại nhân…” Hương Tuệ bỗng nhiên nói tiếp.
Bánh bao nhỏ nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp, khổ sở não nề nói: “Lão già kia quả thật đến rồi…” Trở lại ôm hai chân Trác Diệp, ngẹn ngào nói: “Hu hu hu… Tiểu Diệp tử, cứu cháu đi…”
“Chuyện này, chuyện này là làm sao đây?” Trác Diệp có chút bó tay, Hoàng đến bé không sợ, vậy mà lại đi sợ một mệnh quan triều đình?
“Lâm Thái Phó là chủ quan thư viện, e là… Tiểu thế tử lại đã gây ra họa gì rồi nhỉ…” Xảo Linh nhỏ giọng nói bên tai Trác Diệp.
Trác Diệp khom người xuống, túm hai vò bạch tuộc đang quấn trên chân nàng, nhẹ giọng hỏi: “Huyễn nhi nói cho Tiểu Diệp Tử biết, đã xảy ra chuyện gì?”
“Cháu… cháu…” Bánh bao nhỏ ấp úng nói: “Lúc sáng… cháu đi tìm Liên Tiêu lấy diều…”
Đã rõ, tiểu tử thúi này trốn học đây mà! Trác Diệp đưa tay sờ đầu đứa nhỏ, nói: “Trước đi gặp khách thì phải nhận sai với phụ vương cháu và thái phó đã, cam đoan về sau không trốn học nữa, phải nghe lời.”
“Đừng! Cháu không đi! Phụ vương nhất định sẽ đánh cháu đó!” Đứa nhỏ kiên quyết từ chối, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc tang thương nói: “Tiểu Diệp Tử cứu cháu…Ô oa…”
“Hoàng bá bá của cháu chắc sẽ không đứng nhìn cháu bị đánh đấy chứ?”
“Hoàng bá bá chẳng buồn quản đâu, hu hu…”
“Ta đây phải cứu cháu thế nào đây?”
“Đi…Đi nói với Phụ vương Huyễn Nhi bị bệnh, không nên gặp khách, phụ vương sẽ tin cô mà…” Bánh bao nhỏ nịnh nọt nhìn Trác Diệp, bé cảm thấy chỉ có Trác Diệp mới có bản lĩnh này.
“Không được! Quả thực ẩu tả! Tuổi còn nhỏ lại đã học nói láo rồi!” Trác Diệp trầm mặt xuống, rõ ràng là kéo nàng xuống nước mà…
“Oa…Tiểu Diệp Tử không đau lòng Huyễn nhi rồi, lại muốn xem Huyễn nhi bị đánh, cũng không giúp Huyễn…” “Bánh bao nhỏ” nghe vậy, “Oa” một tiếng bật khóc nấc lên.
Trác Diệp đau đầu vuốt huyệt Thái Dương.
“Cô nương, em thấy…Nếu không ngài đi cùng tiểu thế tử thì sao ạ, thế tử nhỏ như vậy cũng sẽ có chút an tâm.” Xảo Linh mở miệng nói.
“Như vậy sao được! Vương gia cũng không để cho ta ra tiền sảnh…” Trác Diệp còn chưa chuẩn bị gặp Hoàng thượng.
“Trác tiểu thư, chỉ có thể như vậy, bây giờ chỉ sợ Vương gia và Hoàng thượng đều biết rõ là thế tử trở về rồi, trì hoãn thêm nữa, Vương gia sẽ càng tức giận hơn đấy, hơn nữa…” Hương Tuệ cũng mở miệng nói.
Trác Diệp bất đắc dĩ gật đầu: “Ta chờ ở chỗ mái hiên phía trước sảnh gian bên cạnh xem sao, nếu Vương gia không phạt tiểu thế tử, ta liền không đi ra ngoài, nếu phạt…” Trác Diệp tiếp tục thở dài nói tiếp: “Đến lúc đó rồi nói sau…”
Trong lòng Trác Diệp âm thầm hạ quyết tâm, nếu là trừng phạt trong phạm vi bánh bao nhỏ chịu được, nàng cũng không đi ra ngoài! Để cho đứa nhỏ bướng bỉnh này ăn chút đau khổ cũng tốt, hơn nữa…Tự nhiên trêu chọc tới hai vị Vương gia nàng cũng đã đủ phiền rồi, bây giờ lại đến Hoàng đế, còn có đại thần đấy, nàng là một nữ tử bình thường, vẫn nên là ít xuất hiện, đừng lộ diện thì tốt hơn…
Gặp khách? Trác Diệp sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, có thể là hoàng thân quốc thích trong cung tới thăm tiểu thế tử?
“Được, ta biết rồi.” Trác Diệp lên tiếng.
Trác Diệp ôm đứa nhỏ đi vào trong phủ thì đã thấy Hương Tuệ đi qua.
“Nô tài bái kiến Trác tiểu thư.” Hương Tuệ hành lễ với Trác Diệp, sau lại nhìn Bánh bao nhỏ ngủ trong ngực nàng, khó xử nói: “Tiểu thế tử…”
Trác Diệp nhẹ gật đầu với Hương Tuệ, đưa tay ra lay nhẹ đứa nhỏ trong ngực, nói: “Huyễn Nhi, tỉnh.”
Bánh bao nhỏ dùng tay dụi mắt, mơ mơ màng màng nói: “Đến giờ dùng bữa tối rồi hả?”
Trác Diệp bật cười nói: “Là phụ vương của cháu muốn cháu đi gặp khách, Huyễn nhi mau đi theo Hương Tuệ đi.” Nói xong đặt đứa nhỏ xuống đất.
Đứa nhỏ này nghe hai chữ “gặp khách” thì lập tức lên căng lên như dây đàn, khẩn trương hỏi: “Gặp khách? Gặp ai?”
“Là Hoàng Thượng…” Hương Tuệ nói.
Là Hoàng Thượng tới! Là kẻ thống trị cao nhất ở quốc gia trong thời không này ấy hả! Trác Diệp bỗng nhiên kích động, một đời đế vương, bây giờ nàng và hắn ở trong phủ đệ này! Khoảng các gần như vậy!
Bánh bao nhỏ nghe xong là Hoàng Thượng thì lại thở phào một hơi, đưa cái tay nhỏ mập mạp ra lau mồ hôi lạnh sau gáy, nói: “Thì ra là Hoàng bá hả! Đi thôi…”
“Còn có…Thái phó Lâm đại nhân…” Hương Tuệ bỗng nhiên nói tiếp.
Bánh bao nhỏ nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp, khổ sở não nề nói: “Lão già kia quả thật đến rồi…” Trở lại ôm hai chân Trác Diệp, ngẹn ngào nói: “Hu hu hu… Tiểu Diệp tử, cứu cháu đi…”
“Chuyện này, chuyện này là làm sao đây?” Trác Diệp có chút bó tay, Hoàng đến bé không sợ, vậy mà lại đi sợ một mệnh quan triều đình?
“Lâm Thái Phó là chủ quan thư viện, e là… Tiểu thế tử lại đã gây ra họa gì rồi nhỉ…” Xảo Linh nhỏ giọng nói bên tai Trác Diệp.
Trác Diệp khom người xuống, túm hai vò bạch tuộc đang quấn trên chân nàng, nhẹ giọng hỏi: “Huyễn nhi nói cho Tiểu Diệp Tử biết, đã xảy ra chuyện gì?”
“Cháu… cháu…” Bánh bao nhỏ ấp úng nói: “Lúc sáng… cháu đi tìm Liên Tiêu lấy diều…”
Đã rõ, tiểu tử thúi này trốn học đây mà! Trác Diệp đưa tay sờ đầu đứa nhỏ, nói: “Trước đi gặp khách thì phải nhận sai với phụ vương cháu và thái phó đã, cam đoan về sau không trốn học nữa, phải nghe lời.”
“Đừng! Cháu không đi! Phụ vương nhất định sẽ đánh cháu đó!” Đứa nhỏ kiên quyết từ chối, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc tang thương nói: “Tiểu Diệp Tử cứu cháu…Ô oa…”
“Hoàng bá bá của cháu chắc sẽ không đứng nhìn cháu bị đánh đấy chứ?”
“Hoàng bá bá chẳng buồn quản đâu, hu hu…”
“Ta đây phải cứu cháu thế nào đây?”
“Đi…Đi nói với Phụ vương Huyễn Nhi bị bệnh, không nên gặp khách, phụ vương sẽ tin cô mà…” Bánh bao nhỏ nịnh nọt nhìn Trác Diệp, bé cảm thấy chỉ có Trác Diệp mới có bản lĩnh này.
“Không được! Quả thực ẩu tả! Tuổi còn nhỏ lại đã học nói láo rồi!” Trác Diệp trầm mặt xuống, rõ ràng là kéo nàng xuống nước mà…
“Oa…Tiểu Diệp Tử không đau lòng Huyễn nhi rồi, lại muốn xem Huyễn nhi bị đánh, cũng không giúp Huyễn…” “Bánh bao nhỏ” nghe vậy, “Oa” một tiếng bật khóc nấc lên.
Trác Diệp đau đầu vuốt huyệt Thái Dương.
“Cô nương, em thấy…Nếu không ngài đi cùng tiểu thế tử thì sao ạ, thế tử nhỏ như vậy cũng sẽ có chút an tâm.” Xảo Linh mở miệng nói.
“Như vậy sao được! Vương gia cũng không để cho ta ra tiền sảnh…” Trác Diệp còn chưa chuẩn bị gặp Hoàng thượng.
“Trác tiểu thư, chỉ có thể như vậy, bây giờ chỉ sợ Vương gia và Hoàng thượng đều biết rõ là thế tử trở về rồi, trì hoãn thêm nữa, Vương gia sẽ càng tức giận hơn đấy, hơn nữa…” Hương Tuệ cũng mở miệng nói.
Trác Diệp bất đắc dĩ gật đầu: “Ta chờ ở chỗ mái hiên phía trước sảnh gian bên cạnh xem sao, nếu Vương gia không phạt tiểu thế tử, ta liền không đi ra ngoài, nếu phạt…” Trác Diệp tiếp tục thở dài nói tiếp: “Đến lúc đó rồi nói sau…”
Trong lòng Trác Diệp âm thầm hạ quyết tâm, nếu là trừng phạt trong phạm vi bánh bao nhỏ chịu được, nàng cũng không đi ra ngoài! Để cho đứa nhỏ bướng bỉnh này ăn chút đau khổ cũng tốt, hơn nữa…Tự nhiên trêu chọc tới hai vị Vương gia nàng cũng đã đủ phiền rồi, bây giờ lại đến Hoàng đế, còn có đại thần đấy, nàng là một nữ tử bình thường, vẫn nên là ít xuất hiện, đừng lộ diện thì tốt hơn…
/178
|