Chuyển ngữ ♥ Trang Trang Beta ♥ Nhã Vy
Trác Diệp bảo Xảo Linh chuẩn bị bộ đồ ăn và nhiều loại gia vị bày lên bàn đá ở Phong Lâm Uyển, trực tiếp ngồi ăn cơm ngay trong nội viện.
Phượng Lâm Ca cầm lấy một xâu cà nướng, dùng chiếc đũa kẹp một miếng, học bcáchcủa Trác Diệp cho thêm chút tương lên, ưu nhã cho vào trong miệng, cẩn thận nhai hai miếng, sau đó nuốt xuống, cười tán thưởng nói: “Bên ngoài cháy khét nhưng bên trong rất mềm, xốp giòn mà lại giòn tan, hương vị thật sự không tồi!”
“Đương nhiên, ông ngoại của ta từng nói, tay nghề làm đồ nướng của ta không chênh lệch so với quán đồ nướng bên ngoài chút nào.” Trác Diệp vừa nói xong đã ý thức được mình nói sai, nhưng mà lời nói ra rồi cũng như gáo nước giội ra ngoài không thể hốt trở lại được …
“Quán đồ nướng? Ở đâu có loại cửa hàng nướng thức ăn như thế này sao?” Quả nhiên, Phượng Lâm Ca nghe vậy liền tò mò hỏi. Hắn chưa từng nghe qua có quán rượu nào bán loại đồ nướng này.
“À…Trong thôn nhỏ của chúng tôi có một lão bá mở một quán nướng rất nhỏ ở gần thôn, về sau bà ấy lớn tuổi, không có thể lực chăm sóc, đã đóng cửa tiệm rồi.” Trác Diệp mặt không đỏ tim không đập mở miệng nói dối. Lời nói dối nhiều hơn dĩ nhiên là có thứ tự rồi, chính nàng bây giờ cũng không phân biệt được thật giả nữa.
“A? Thôn xóm nào vậy?” Phượng Lâm Sách nuốt miếng thịt dê trong miệng xuống, lạnh lẽo nối lời.
Bây giờ nhớ tới hỏi nàng là người ở nơi nào rồi hả? Không phải các người đã đi tra rồi sao? Trong lòng Trác Diệp oán thầm, vậy cứ tra đi, tra thoải mái!
“Thôn Trung Quang!” Trác Diệp nói xong liền bổ sung: “Thôn nằm trong rừng sâu núi thẳm, rất bế tắc, đại đa số mọi người đều không bao giờ rời núi, có thể Vương gia không biết.” Chuyện này…Lại nói, nàng không phải là cố ý bôi bẩn trung tâm công nghệ cao Bắc Kinh, nàng chỉ là nhất thời không nghĩ ra tên những thôn khác, thuận miệng nói cái tên “Thôn Trung Quang” ra thôi…
Thôn Trung Quang? Phượng Lâm Ca hơi sửng sốt một chút, trong đôi mắt đẹp đẽ tĩnh mịch tràn ngập sự vui vẻ, tiếp tục ưu nhã ăn xâu quả cà.
“Tiểu Diệp tử, cháu cũng muốn nước tương…” “Bánh bao nhỏ” bê đĩa đến chỗ Trác Diệp nói.
“Được.” Trác Diệp cười đồng ý, sau đó nói với Xảo Linh: “Xảo Linh, đem bình tương lại đây cho ta.”
Xảo Linh vội lấy bình tương tới, nói: “Cô nương cứ ăn đi ạ, em làm được rồi.” Nói xong nàng liền rưới một muôi nước tương lên đĩa của “Bánh bao nhỏ”.
Nước tương này là do Trác Diệp tự tay làm, vừa đúng thời điểm tốt, Xảo Linh từng nếm qua một miếng, hương vị mùi hương đậm đặc hơi cay, rất kích thích vị giác. Lại nhìn hai vị Vương gia và tiểu thế tử ăn rất thỏa mãn, dường như mùi vị xâu nướng kia cũng không tệ?
Xảo Linh nghi hoặc, cô nương ăn nói hào phóng, khí chất không tầm thường, còn có thể làm cho Vương gia toàn là những đồ ăn chưa từng thấy qua, đâu ra nông dân nào chứ?
Thanh Trước đứng sau lưng Phượng Lâm Ca nhìn xâu nướng trên bàn đá, yết hầu bỗng nhúc nhích một cái, cố gắng nhớ lại dư vị củ xâu dưa leo sấy vừa nãy…
Trác Diệp nhìn biểu lộ cố gắng áp chế tính thèm ăn kia, trong lòng vụng trộm thoải mái! Bây giờ biết rõ là đồ ngon rồi ư?! Tiểu tử, chịu đựng đi nhé!
Bởi vì thân phận có khác, Xảo Linh và Thanh Trúc không tiện ngồi cùng bàn ăn cơm Vương gia và bạn thế tử. Trác Diệp cũng không có cách nào khác, dù sao con người ở đây cũng không thể nào tiếp nhận được tư tưởng ngang hàng của nàng được, ở thế giới này, nàng trông như là dị nhân.
“Tiểu diệp Tử, cháu muốn thịt thịt…” “Bánh bao nhỏ” chu cái miệng nhỏ nhắn béo ngậy, dùng ngón tay chỉ vào thịt dê cách bé khá xa.
Trác Diệp cầm lấy một miếng thịt dê nướng, nhìn đôi mắt to đang nhìn chằm chằm thịt xiên trong tay nàng, hướng “Bánh bao nhỏ” cười hỏi: “Huyễn Nhi biết đây là thịt gì không? Đáp đúng mới cho cháu ăn nha.”
“Thịt dê!” “Bánh bao nhỏ” trả lời giòn giã.
“Huyễn Nhi thật thông minh! Đáp đúng rồi, là thịt dê!” Trác Diệp không tiếc lời khen ngợi một tiếng, lại hỏi: “Vậy Huyễn Nhi có biết dê ăn gì lớn lên không?”
“Bánh bao nhỏ” trông mong nhìn chằm chằm thịt xiên trong tay Trác Diệp trả lời: “Ăn, ăn cỏ.”
“Lại đúng rồi! Vậy Huyễn Nhi biết dê con phải sinh trưởng trong hoàn cảnh nào thì thịt mới càng màu mỡ tưới mới không?” Trác Diệp tiếp tục dụ dỗ.
“Ở…” “Bánh bao nhỏ” nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: “Ở nơi có rất nhiều cỏ…” Sau đó lại tiếp tục tội nghiệp nhìn chằm chằm vào thịt dê trong tay Trác Diệp. Lại nói, nếu không phải có phụ vương ở bên, bé đã liền trực tiếp đi lên đoạt rồi …
Trác Diệp bảo Xảo Linh chuẩn bị bộ đồ ăn và nhiều loại gia vị bày lên bàn đá ở Phong Lâm Uyển, trực tiếp ngồi ăn cơm ngay trong nội viện.
Phượng Lâm Ca cầm lấy một xâu cà nướng, dùng chiếc đũa kẹp một miếng, học bcáchcủa Trác Diệp cho thêm chút tương lên, ưu nhã cho vào trong miệng, cẩn thận nhai hai miếng, sau đó nuốt xuống, cười tán thưởng nói: “Bên ngoài cháy khét nhưng bên trong rất mềm, xốp giòn mà lại giòn tan, hương vị thật sự không tồi!”
“Đương nhiên, ông ngoại của ta từng nói, tay nghề làm đồ nướng của ta không chênh lệch so với quán đồ nướng bên ngoài chút nào.” Trác Diệp vừa nói xong đã ý thức được mình nói sai, nhưng mà lời nói ra rồi cũng như gáo nước giội ra ngoài không thể hốt trở lại được …
“Quán đồ nướng? Ở đâu có loại cửa hàng nướng thức ăn như thế này sao?” Quả nhiên, Phượng Lâm Ca nghe vậy liền tò mò hỏi. Hắn chưa từng nghe qua có quán rượu nào bán loại đồ nướng này.
“À…Trong thôn nhỏ của chúng tôi có một lão bá mở một quán nướng rất nhỏ ở gần thôn, về sau bà ấy lớn tuổi, không có thể lực chăm sóc, đã đóng cửa tiệm rồi.” Trác Diệp mặt không đỏ tim không đập mở miệng nói dối. Lời nói dối nhiều hơn dĩ nhiên là có thứ tự rồi, chính nàng bây giờ cũng không phân biệt được thật giả nữa.
“A? Thôn xóm nào vậy?” Phượng Lâm Sách nuốt miếng thịt dê trong miệng xuống, lạnh lẽo nối lời.
Bây giờ nhớ tới hỏi nàng là người ở nơi nào rồi hả? Không phải các người đã đi tra rồi sao? Trong lòng Trác Diệp oán thầm, vậy cứ tra đi, tra thoải mái!
“Thôn Trung Quang!” Trác Diệp nói xong liền bổ sung: “Thôn nằm trong rừng sâu núi thẳm, rất bế tắc, đại đa số mọi người đều không bao giờ rời núi, có thể Vương gia không biết.” Chuyện này…Lại nói, nàng không phải là cố ý bôi bẩn trung tâm công nghệ cao Bắc Kinh, nàng chỉ là nhất thời không nghĩ ra tên những thôn khác, thuận miệng nói cái tên “Thôn Trung Quang” ra thôi…
Thôn Trung Quang? Phượng Lâm Ca hơi sửng sốt một chút, trong đôi mắt đẹp đẽ tĩnh mịch tràn ngập sự vui vẻ, tiếp tục ưu nhã ăn xâu quả cà.
“Tiểu Diệp tử, cháu cũng muốn nước tương…” “Bánh bao nhỏ” bê đĩa đến chỗ Trác Diệp nói.
“Được.” Trác Diệp cười đồng ý, sau đó nói với Xảo Linh: “Xảo Linh, đem bình tương lại đây cho ta.”
Xảo Linh vội lấy bình tương tới, nói: “Cô nương cứ ăn đi ạ, em làm được rồi.” Nói xong nàng liền rưới một muôi nước tương lên đĩa của “Bánh bao nhỏ”.
Nước tương này là do Trác Diệp tự tay làm, vừa đúng thời điểm tốt, Xảo Linh từng nếm qua một miếng, hương vị mùi hương đậm đặc hơi cay, rất kích thích vị giác. Lại nhìn hai vị Vương gia và tiểu thế tử ăn rất thỏa mãn, dường như mùi vị xâu nướng kia cũng không tệ?
Xảo Linh nghi hoặc, cô nương ăn nói hào phóng, khí chất không tầm thường, còn có thể làm cho Vương gia toàn là những đồ ăn chưa từng thấy qua, đâu ra nông dân nào chứ?
Thanh Trước đứng sau lưng Phượng Lâm Ca nhìn xâu nướng trên bàn đá, yết hầu bỗng nhúc nhích một cái, cố gắng nhớ lại dư vị củ xâu dưa leo sấy vừa nãy…
Trác Diệp nhìn biểu lộ cố gắng áp chế tính thèm ăn kia, trong lòng vụng trộm thoải mái! Bây giờ biết rõ là đồ ngon rồi ư?! Tiểu tử, chịu đựng đi nhé!
Bởi vì thân phận có khác, Xảo Linh và Thanh Trúc không tiện ngồi cùng bàn ăn cơm Vương gia và bạn thế tử. Trác Diệp cũng không có cách nào khác, dù sao con người ở đây cũng không thể nào tiếp nhận được tư tưởng ngang hàng của nàng được, ở thế giới này, nàng trông như là dị nhân.
“Tiểu diệp Tử, cháu muốn thịt thịt…” “Bánh bao nhỏ” chu cái miệng nhỏ nhắn béo ngậy, dùng ngón tay chỉ vào thịt dê cách bé khá xa.
Trác Diệp cầm lấy một miếng thịt dê nướng, nhìn đôi mắt to đang nhìn chằm chằm thịt xiên trong tay nàng, hướng “Bánh bao nhỏ” cười hỏi: “Huyễn Nhi biết đây là thịt gì không? Đáp đúng mới cho cháu ăn nha.”
“Thịt dê!” “Bánh bao nhỏ” trả lời giòn giã.
“Huyễn Nhi thật thông minh! Đáp đúng rồi, là thịt dê!” Trác Diệp không tiếc lời khen ngợi một tiếng, lại hỏi: “Vậy Huyễn Nhi có biết dê ăn gì lớn lên không?”
“Bánh bao nhỏ” trông mong nhìn chằm chằm thịt xiên trong tay Trác Diệp trả lời: “Ăn, ăn cỏ.”
“Lại đúng rồi! Vậy Huyễn Nhi biết dê con phải sinh trưởng trong hoàn cảnh nào thì thịt mới càng màu mỡ tưới mới không?” Trác Diệp tiếp tục dụ dỗ.
“Ở…” “Bánh bao nhỏ” nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: “Ở nơi có rất nhiều cỏ…” Sau đó lại tiếp tục tội nghiệp nhìn chằm chằm vào thịt dê trong tay Trác Diệp. Lại nói, nếu không phải có phụ vương ở bên, bé đã liền trực tiếp đi lên đoạt rồi …
/178
|