Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời
Chương 258 - Chương 184
/283
|
Thật ra câu mà Lãnh Thành Nhiên hỏi là: Nói vậy thì cô là nữ giả nam trang?
Câu hỏi có nội dung bình thường, mà trong xã hội hiện nay có mấy người có thể được Môn chủ Thiên Ly môn tán thưởng đây!
Trên gương mặt Nguyệt Sính Nhiên xuất hiện màu ửng đỏ, khẽ rũ đầu xuống, tỏ vẻ mắc cỡ chuẩn bị trả lời.
Lãnh Thành Nhiên mỉm cười, giành tàn thưởng trước, Công chúa hóa nam trang không hề có sơ hở, thật lợi hại.
Phụt...
Những lỗ tai của các thực khách trong quán đều tò mò muốn nghe xem hắn khen công chúa cái gì, thiếu chút nữa đã bật cười.
Thật ra Công chúa Sính Nhiên chỉ có thể nói là mặc nam trang thôi, những nơi khác cũng chưa hóa trang gì.
Thậm chí nàng ta còn vẽ mày rất tỉ mỉ, ánh mắt cũng như tư thái đi đường đều vô cùng yểu điệu, hận không thể đem mấy chữ 'Ta là nữ giả nam trang' ghi trên mặt.
Nàng ta vừa bước vào cửa, mọi người đã cảm thấy chẳng ra gì cả rồi, rõ ràng là làm bộ.
Nhưng Lãnh Thành Nhiên lại trợn mắt nói dối, nói nàng ta hóa nam trang không hề có sơ hở gì, điều này không phải 'khen' nàng ta có dáng nam nhân sao?
Đây không phải nịnh hót, mà chính là đang mắng người rồi.
Bất ngờ bị hất một chậu nước lạnh vào, biểu tình mắc cỡ trên gương mặt Nguyệt Sính Nhiên tức khắc thay thành lúc đỏ lúc xanh, tức giận gần chết rồi.
Nhưng trong nội tâm nàng ta cũng hiểu được, chớ nói nàng ta chỉ là một công chúa, cho dù hoàng huynh có ở chỗ này cũng sẽ không dám nổi giận với Lãnh Thành Nhiên, cho nên đành phải chịu đựng thôi.
Món ăn lần lược được mang lên, Lãnh Thành Nhiên không để ý tới nàng ta nữa, chỉ chuyên tâm đút cơm cho tiểu nha đầu trong ngực mà thôi.
Làm một người tham ăn, làm cách nào để dùng ít sức nhất mà vẫn tiêu trừ hết những chướng ngại ngăn cách giữ bản thân và mỹ thực... cũng chính là thứ gọi là bóc vỏ, là kĩ năng mà bọn họ đã được chuẩn bị.
Cho nên mặc dù Hách Liên Nhị còn nhỏ tuổi, tay lại ngắn, thế nhưng là một nhóc con với tay nghề bóc vỏ 100%, tuyên bố tốc độ ăn cua của bản thân không người nào có thể địch lại được.
Vì lúc này nương và ca ca, còn cả Tiểu Trần Tử thúc thúc không ở đây... rốt cục tiểu nha đầu có cơ hội xưng bá rồi.
Lãnh Thành Nhiên không tin, vì vậy hai người mỗi người một con cua lớn, có dáng vẻ của một cuộc tỉ thí.
Hai sư đồ chơi vô cùng cao hứng, mọi người đều bị bầu không khí vui vẻ này của bọn họ lây nhiễm, gió thổi biển, mỹ vị đại đạm, nâng ly rượu nói cười với bằng hữu.
Đừng nói là Lãnh Thành Nhiên, mà tất cả mọi người đều không để ý tới Công chúa Sính Nhiên nữa...
Sắc mặt Nguyệt Sính Nhiên khó coi, cũng chỉ đành an ủi bản thân, như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không còn ai chú ý tới khi nàng ta rời đi nữa.
Nhưng... khi nàng ta vừa dẫn theo thủ hạ rời khỏi tiệm hải sản thì Lãnh Thành Nhiên lại đuổi tới. Công chúa xin dừng bước.
Dưới ánh chiều tà, quanh người hắn đều được bao phủ bởi vầng sáng mông lung, lộ ra ngũ quan ôn nhã thanh quý, xinh đẹp đến mức khiến người khác phải sợ hãi than.
Công chúa Sính Nhiên thoáng cái đã không còn để tâm tới cơn tức khi nãy... có chút si mê nhìn hắn.
Lãnh Thành Nhiên làm bộ giống như không phát hiện sự si mê trong ánh mắt của nàng ta, dịu dàng cười nói, Trong quán ăn nhiều người, lúc này công chúa đến thành Thiên Ly hẳn cũng liên quan đến việc lạ trẻ con bị mất tích liên tiếp gần đây phải không?
Môn chủ đại nhân quả nhiên liệu sự như thần. Giọng nói vô cùng thẹn thùng vang lên.
Nụ cười trên mặt Lãnh Thành Nhiên vẫn không thay đổi, Quả nhiên là vậy, cho nên ta mới cố ý tỏ thái độ ác liệt với công chúa, miễn cho kẻ đứng sau nhìn thấy chúng ta muốn hợp tác lại không dám lộ diện, chúng ta sẽ càng khó bắt được kẻ đó hơn.
Đánh một cái tát lại cho một quả táo ngọt, hay cho một cơ hội tát ác hơn... chính là nói bộ dạng lúc này của Lãnh Thành Nhiên.
Công chúa Sính Nhiên ngẩn ngơ, cao hứng hận không thể nhào thẳng vào trong ngực Lãnh Thành Nhiên, Thì ra là thế, khi nãy Sính Nhiên đã trách lầm Môn chủ rồi, mong Môn chủ đừng trách Sính Nhiên.
Dứt lời, cơ thể mảnh mai khẽ nhún người.
Lãnh Thành Nhiên vẫn mỉm cười ôn hòa, nhưng không vươn tay đỡ nàng ta.
Công chúa Sính Nhiên cũng đã đủ hưng phấn rồi, hẹn hắn đêm xuống sẽ tới khách điếm tìm hắn, sau đó mới lưu luyến cáo biệt.
Nàng ta vừa đi khỏi, nụ cười trên mặt Lãnh Thành Nhiên lập tức
Câu hỏi có nội dung bình thường, mà trong xã hội hiện nay có mấy người có thể được Môn chủ Thiên Ly môn tán thưởng đây!
Trên gương mặt Nguyệt Sính Nhiên xuất hiện màu ửng đỏ, khẽ rũ đầu xuống, tỏ vẻ mắc cỡ chuẩn bị trả lời.
Lãnh Thành Nhiên mỉm cười, giành tàn thưởng trước, Công chúa hóa nam trang không hề có sơ hở, thật lợi hại.
Phụt...
Những lỗ tai của các thực khách trong quán đều tò mò muốn nghe xem hắn khen công chúa cái gì, thiếu chút nữa đã bật cười.
Thật ra Công chúa Sính Nhiên chỉ có thể nói là mặc nam trang thôi, những nơi khác cũng chưa hóa trang gì.
Thậm chí nàng ta còn vẽ mày rất tỉ mỉ, ánh mắt cũng như tư thái đi đường đều vô cùng yểu điệu, hận không thể đem mấy chữ 'Ta là nữ giả nam trang' ghi trên mặt.
Nàng ta vừa bước vào cửa, mọi người đã cảm thấy chẳng ra gì cả rồi, rõ ràng là làm bộ.
Nhưng Lãnh Thành Nhiên lại trợn mắt nói dối, nói nàng ta hóa nam trang không hề có sơ hở gì, điều này không phải 'khen' nàng ta có dáng nam nhân sao?
Đây không phải nịnh hót, mà chính là đang mắng người rồi.
Bất ngờ bị hất một chậu nước lạnh vào, biểu tình mắc cỡ trên gương mặt Nguyệt Sính Nhiên tức khắc thay thành lúc đỏ lúc xanh, tức giận gần chết rồi.
Nhưng trong nội tâm nàng ta cũng hiểu được, chớ nói nàng ta chỉ là một công chúa, cho dù hoàng huynh có ở chỗ này cũng sẽ không dám nổi giận với Lãnh Thành Nhiên, cho nên đành phải chịu đựng thôi.
Món ăn lần lược được mang lên, Lãnh Thành Nhiên không để ý tới nàng ta nữa, chỉ chuyên tâm đút cơm cho tiểu nha đầu trong ngực mà thôi.
Làm một người tham ăn, làm cách nào để dùng ít sức nhất mà vẫn tiêu trừ hết những chướng ngại ngăn cách giữ bản thân và mỹ thực... cũng chính là thứ gọi là bóc vỏ, là kĩ năng mà bọn họ đã được chuẩn bị.
Cho nên mặc dù Hách Liên Nhị còn nhỏ tuổi, tay lại ngắn, thế nhưng là một nhóc con với tay nghề bóc vỏ 100%, tuyên bố tốc độ ăn cua của bản thân không người nào có thể địch lại được.
Vì lúc này nương và ca ca, còn cả Tiểu Trần Tử thúc thúc không ở đây... rốt cục tiểu nha đầu có cơ hội xưng bá rồi.
Lãnh Thành Nhiên không tin, vì vậy hai người mỗi người một con cua lớn, có dáng vẻ của một cuộc tỉ thí.
Hai sư đồ chơi vô cùng cao hứng, mọi người đều bị bầu không khí vui vẻ này của bọn họ lây nhiễm, gió thổi biển, mỹ vị đại đạm, nâng ly rượu nói cười với bằng hữu.
Đừng nói là Lãnh Thành Nhiên, mà tất cả mọi người đều không để ý tới Công chúa Sính Nhiên nữa...
Sắc mặt Nguyệt Sính Nhiên khó coi, cũng chỉ đành an ủi bản thân, như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không còn ai chú ý tới khi nàng ta rời đi nữa.
Nhưng... khi nàng ta vừa dẫn theo thủ hạ rời khỏi tiệm hải sản thì Lãnh Thành Nhiên lại đuổi tới. Công chúa xin dừng bước.
Dưới ánh chiều tà, quanh người hắn đều được bao phủ bởi vầng sáng mông lung, lộ ra ngũ quan ôn nhã thanh quý, xinh đẹp đến mức khiến người khác phải sợ hãi than.
Công chúa Sính Nhiên thoáng cái đã không còn để tâm tới cơn tức khi nãy... có chút si mê nhìn hắn.
Lãnh Thành Nhiên làm bộ giống như không phát hiện sự si mê trong ánh mắt của nàng ta, dịu dàng cười nói, Trong quán ăn nhiều người, lúc này công chúa đến thành Thiên Ly hẳn cũng liên quan đến việc lạ trẻ con bị mất tích liên tiếp gần đây phải không?
Môn chủ đại nhân quả nhiên liệu sự như thần. Giọng nói vô cùng thẹn thùng vang lên.
Nụ cười trên mặt Lãnh Thành Nhiên vẫn không thay đổi, Quả nhiên là vậy, cho nên ta mới cố ý tỏ thái độ ác liệt với công chúa, miễn cho kẻ đứng sau nhìn thấy chúng ta muốn hợp tác lại không dám lộ diện, chúng ta sẽ càng khó bắt được kẻ đó hơn.
Đánh một cái tát lại cho một quả táo ngọt, hay cho một cơ hội tát ác hơn... chính là nói bộ dạng lúc này của Lãnh Thành Nhiên.
Công chúa Sính Nhiên ngẩn ngơ, cao hứng hận không thể nhào thẳng vào trong ngực Lãnh Thành Nhiên, Thì ra là thế, khi nãy Sính Nhiên đã trách lầm Môn chủ rồi, mong Môn chủ đừng trách Sính Nhiên.
Dứt lời, cơ thể mảnh mai khẽ nhún người.
Lãnh Thành Nhiên vẫn mỉm cười ôn hòa, nhưng không vươn tay đỡ nàng ta.
Công chúa Sính Nhiên cũng đã đủ hưng phấn rồi, hẹn hắn đêm xuống sẽ tới khách điếm tìm hắn, sau đó mới lưu luyến cáo biệt.
Nàng ta vừa đi khỏi, nụ cười trên mặt Lãnh Thành Nhiên lập tức
/283
|