Trà lâu ở Kinh thành
Đại hội võ lâm lần này đã trở thành đề tài tốn nhiều nước bọt nhất Kinh thành.
“Nè ngươi biết lần này Võ Lâm Minh Chủ là ai không?”
Thư sinh Giáp hỏi.
“Đương nhiên là biết rồi. Minh chủ...”
“Trời ạ! Giờ này mà các ngươi còn quan tâm đến chuyện ai là Minh chủ hay sao?”
Thư sinh Ất chưa kịp trả lời thì bị 1 người khác cắt ngang. Thư sinh Ất tức giận hỏi.
“ Vậy ta hỏi ngươi chuyện gì mới đáng quan tâm.”
“Haizz ta hỏi các ngươi lần này trong Đại hội võ lâm có chuyện động trời gì không?”
Thư sinh Giáp lập tức trả lời.
“Ta nghe nói lần này có người của Tàn Ngạo phái trà trộn vào. Phong vương của chúng ta đối đầu với chúng không may bị thương có đúng không?”
“Chính xác.”
“Chuyện này thì có gì mà nói chứ, ai mà không biết. Hay ngươi muốn nói Phong vương chết rồi.”
Thư sinh Ất bực dọc nói.
“ Ngươi muốn chết hay sao mà dám nói như vậy. Ta nói các ngươi biết, đồn rằng sau khi Phong vương được cứu thì ngay trong đêm toàn bộ Tàn Ngạo phái đều bị diệt không còn một người.”
“Cái gì? Bị diệt chỉ trong một đêm hay sao. Ta không tin đâu.”
“Không tin thì kệ ngươi. Còn chuyện còn khó tin hơn nữa kìa.”
“Chuyện gì?”
Thư sinh Ất không còn tức giận thậm chí cọn hào hứng muốn nghe.
“Nghe nói rằng Bạch tiểu thư tức là cung chủ Ám Dạ cung đã một thân một mình tiêu diệt Tàn Ngạo phái đó.”
“Gì chứ? Một mình sao?”
“Đúng vậy. Ngươi chưa biết lúc đó Bạch tiểu thư à không nên gọi là Phong vương phi mới phải rất là uy phong nha, bla bla (lược bỏ n từ ca ngợi thái quá)”
Trong khi cả Kinh thành bàn luận sôi nổi thì hai nhân vật chính của chúng ta đang ung dung chuẩn bị hôn lễ của mình. Lý do tại sao tôi lại nói ung dung là vì họ không làm gì cả chỉ việc ăn và ngủ (giống heo thế động ở đây tự hiểu nha m.n)
“Hắt xì. Hắt xì. Chết tiệt ai đang nói xấu ta vậy. Thôi không bận tâm, mình nên nghĩ ngơi cho tốt để ngày mai đi đón nương tử.”
Cuối cùng ngày hôn lễ đã đến. Có lẽ đây là hôn lễ khiến nhiều người không thể quên được. Vải đỏ thẫm được trãi từ ngoại kinh cho đến vương phủ, sính lễ giá trên trời không hề thua kém khi Hoàng Thượng cưới Hoàng hậu.
“ Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái.”
“Đưa vào động phòng.”
Không ai dám giữ tân lang ở lại vì truyền thuyết về vị tân nương này khiến bọn hắn rùng mình. Nhưng cũng có một số kẻ không biết trời cao đất dày là gì nên lẽn vào tân phòng với ý định náo động phòng.
Tân phòng nến đỏ chập chờn. Nam Cung Phong bước vào liền hạ lệnh cho các cung nữ lui xuống. Đang chuẩn bị “hành động” thì Nam Cung Phong đột nhiên quay mặt nhìn phía cửa. Hắn tung mình nhảy ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng bược đến cửa phòng.
“Nam Cung Khánh ngươi đang chen chỗ của bổn thần y đó.”
Mỗ thần y nào đó hạ giọng mắng mỗ Hoàng thượng.
Chưa kịp phản bác thì Nam Cung Khánh bị đá một cái văng ra ngoài.
“Hứ! Các ngươi biến chỗ khác ở đây một mình bổn cung coi là được.”
Cả ba người đang tranh nhau chỗ đừng thì một tiếng quát lạnh truyền đến.
“Các ngươi làm cái gì ở đây vậy hả?”
Nam Cung Khánh lập tức ôm Lâm Thục Anh nói.
“A, hôm nay trời đẹp quá ta và Hoàng tẩu của đệ đi ngắm cảnh nha.”
Nói xong lập tức thi triển võ công chạy mất. Bạch Diễn cũng không ngoại lệ nhưng khác một điều là hắn chạy bộ chứ không phải dùng kinh công.
( Băng: Sao ngươi không thi triển võ công =__=
Diễn: mẹ nó ngươi tạo ra ta có cho ta võ công đâu mà thi với triển
Băng: ặc nhầm cho xin lỗi, ráng để bị bắt đi nha đứa con bất hiếu
Diễn: ta nghĩ ngươi là mẹ kế chứ không phải mẹ ruột
Băng: chạy đi không là bị bắt bây giờ *vẫy vẫy tay định gọi Phong*
Diễn: ặc...)
Khi thấy xung quanh không còn ai cả thì hắn lập tức trở về tân phòng. ( hắc hắc còn hai mẹ ở đây nè con trai Phong
Bạch Nguyệt Ngưng khoanh tay ngồi trên giường, khăn trùm đầu vẫn chưa mở ra nhưng Nam Cung Phong vẫn biết được biểu tình trên mặt nàng bây giờ.
"Được rồi được rồi, nàng muốn sao cũng được, nhưng khăn trùm đầu phải lấy xuống đã."
Nam Cung Phong bất đắc dĩ nói. Đưa tay chuẩn bị lấy khăn đi thì... Vụt... Bạch Nguyệt Ngưng ném ngay khăn trùm đầu, các thứ đồ trang sức cài đầu nặng nề vào một góc.
"Ách... Còn rượu..."
Nam Cung Phong còn chưa nói xong, Bạch Nguyệt Ngưng đã uống hết một ly, tiếp tục ngậm ly kia, hôn hắn.
"Nàng... Ưm..."
Bạch Nguyệt Ngưng nhanh chóng truyền hết chất lỏng mùi vị kỳ dị đó vào miệng Nam Cung Phong rồi đè hắn xuống. Nàng mạnh tay xé đi y phục của hai người, khẽ liếm vành tai của hắn. Đôi tay vuốt ve bờ ngực rắn chắc của Nam Cung Phong. Đột nhiên... Nàng dừng lại, chợt nhớ ra... Biểu tỷ chỉ dạy đến đây... Thì tên vương gia nào đó mặt đen thui kéo người trong lòng về.
"Bây giờ... Phải làm gì đây."
Nàng lí nhí. Nam Cung Phong hắc tuyến đầy đầu nhìn nàng. Lấy tốc độ sét đánh, Bạch Nguyệt Ngưng đã bị hắn đè dẹp... à nhầm, đè dưới thân. Hắn hôn mạng ngực nàng, khẽ cắn...
“A...chàng thả ta ra. Ta muốn ở trên.”
“Nương tử nàng không cần phải cực nhọc chỉ cần hưởng thụ là được rồi.”
Thấy nàng định phản bác, Nam Cung Phong nhanh chóng bưng kín miệng nàng bằng một nụ hôn nồng nhiệt. Từ đó trong tân phòng chỉ còn lại tiếng tóc mai, vành tai chạm nhau cùng với tình ý dạt dào.
Một năm sau
“Oa...Oa...”
“Chúc mừng Vương gia, Vương phi hạ sinh một tiểu Vương gia ạ.”
“Gì chứ? Con trai sao? Không thể được con gái của ta đâu a.”
Nam Cung Phong la hét chỉ còn thiếu lệ rơi đầy mặt mà thôi. Nam Cung Khánh vui sướng nhìn Hoàng đệ của mình la hét lòng nghĩ “Hừ! Ta cho đệ nếm thử cảm giác bị nương tử và con trai leo lên đầu là như thế nào”
Cả nước ngập tràn niềm vui vì Phong vương phi sinh được con trai chỉ riêng cha của đứa bé đang khóc ròng chuẩn bị những ngày tháng bị hai mẹ con nào đó ngược đãi.
--- ------ ----Hoàn---- ------
Đại hội võ lâm lần này đã trở thành đề tài tốn nhiều nước bọt nhất Kinh thành.
“Nè ngươi biết lần này Võ Lâm Minh Chủ là ai không?”
Thư sinh Giáp hỏi.
“Đương nhiên là biết rồi. Minh chủ...”
“Trời ạ! Giờ này mà các ngươi còn quan tâm đến chuyện ai là Minh chủ hay sao?”
Thư sinh Ất chưa kịp trả lời thì bị 1 người khác cắt ngang. Thư sinh Ất tức giận hỏi.
“ Vậy ta hỏi ngươi chuyện gì mới đáng quan tâm.”
“Haizz ta hỏi các ngươi lần này trong Đại hội võ lâm có chuyện động trời gì không?”
Thư sinh Giáp lập tức trả lời.
“Ta nghe nói lần này có người của Tàn Ngạo phái trà trộn vào. Phong vương của chúng ta đối đầu với chúng không may bị thương có đúng không?”
“Chính xác.”
“Chuyện này thì có gì mà nói chứ, ai mà không biết. Hay ngươi muốn nói Phong vương chết rồi.”
Thư sinh Ất bực dọc nói.
“ Ngươi muốn chết hay sao mà dám nói như vậy. Ta nói các ngươi biết, đồn rằng sau khi Phong vương được cứu thì ngay trong đêm toàn bộ Tàn Ngạo phái đều bị diệt không còn một người.”
“Cái gì? Bị diệt chỉ trong một đêm hay sao. Ta không tin đâu.”
“Không tin thì kệ ngươi. Còn chuyện còn khó tin hơn nữa kìa.”
“Chuyện gì?”
Thư sinh Ất không còn tức giận thậm chí cọn hào hứng muốn nghe.
“Nghe nói rằng Bạch tiểu thư tức là cung chủ Ám Dạ cung đã một thân một mình tiêu diệt Tàn Ngạo phái đó.”
“Gì chứ? Một mình sao?”
“Đúng vậy. Ngươi chưa biết lúc đó Bạch tiểu thư à không nên gọi là Phong vương phi mới phải rất là uy phong nha, bla bla (lược bỏ n từ ca ngợi thái quá)”
Trong khi cả Kinh thành bàn luận sôi nổi thì hai nhân vật chính của chúng ta đang ung dung chuẩn bị hôn lễ của mình. Lý do tại sao tôi lại nói ung dung là vì họ không làm gì cả chỉ việc ăn và ngủ (giống heo thế động ở đây tự hiểu nha m.n)
“Hắt xì. Hắt xì. Chết tiệt ai đang nói xấu ta vậy. Thôi không bận tâm, mình nên nghĩ ngơi cho tốt để ngày mai đi đón nương tử.”
Cuối cùng ngày hôn lễ đã đến. Có lẽ đây là hôn lễ khiến nhiều người không thể quên được. Vải đỏ thẫm được trãi từ ngoại kinh cho đến vương phủ, sính lễ giá trên trời không hề thua kém khi Hoàng Thượng cưới Hoàng hậu.
“ Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái.”
“Đưa vào động phòng.”
Không ai dám giữ tân lang ở lại vì truyền thuyết về vị tân nương này khiến bọn hắn rùng mình. Nhưng cũng có một số kẻ không biết trời cao đất dày là gì nên lẽn vào tân phòng với ý định náo động phòng.
Tân phòng nến đỏ chập chờn. Nam Cung Phong bước vào liền hạ lệnh cho các cung nữ lui xuống. Đang chuẩn bị “hành động” thì Nam Cung Phong đột nhiên quay mặt nhìn phía cửa. Hắn tung mình nhảy ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng bược đến cửa phòng.
“Nam Cung Khánh ngươi đang chen chỗ của bổn thần y đó.”
Mỗ thần y nào đó hạ giọng mắng mỗ Hoàng thượng.
Chưa kịp phản bác thì Nam Cung Khánh bị đá một cái văng ra ngoài.
“Hứ! Các ngươi biến chỗ khác ở đây một mình bổn cung coi là được.”
Cả ba người đang tranh nhau chỗ đừng thì một tiếng quát lạnh truyền đến.
“Các ngươi làm cái gì ở đây vậy hả?”
Nam Cung Khánh lập tức ôm Lâm Thục Anh nói.
“A, hôm nay trời đẹp quá ta và Hoàng tẩu của đệ đi ngắm cảnh nha.”
Nói xong lập tức thi triển võ công chạy mất. Bạch Diễn cũng không ngoại lệ nhưng khác một điều là hắn chạy bộ chứ không phải dùng kinh công.
( Băng: Sao ngươi không thi triển võ công =__=
Diễn: mẹ nó ngươi tạo ra ta có cho ta võ công đâu mà thi với triển
Băng: ặc nhầm cho xin lỗi, ráng để bị bắt đi nha đứa con bất hiếu
Diễn: ta nghĩ ngươi là mẹ kế chứ không phải mẹ ruột
Băng: chạy đi không là bị bắt bây giờ *vẫy vẫy tay định gọi Phong*
Diễn: ặc...)
Khi thấy xung quanh không còn ai cả thì hắn lập tức trở về tân phòng. ( hắc hắc còn hai mẹ ở đây nè con trai Phong
Bạch Nguyệt Ngưng khoanh tay ngồi trên giường, khăn trùm đầu vẫn chưa mở ra nhưng Nam Cung Phong vẫn biết được biểu tình trên mặt nàng bây giờ.
"Được rồi được rồi, nàng muốn sao cũng được, nhưng khăn trùm đầu phải lấy xuống đã."
Nam Cung Phong bất đắc dĩ nói. Đưa tay chuẩn bị lấy khăn đi thì... Vụt... Bạch Nguyệt Ngưng ném ngay khăn trùm đầu, các thứ đồ trang sức cài đầu nặng nề vào một góc.
"Ách... Còn rượu..."
Nam Cung Phong còn chưa nói xong, Bạch Nguyệt Ngưng đã uống hết một ly, tiếp tục ngậm ly kia, hôn hắn.
"Nàng... Ưm..."
Bạch Nguyệt Ngưng nhanh chóng truyền hết chất lỏng mùi vị kỳ dị đó vào miệng Nam Cung Phong rồi đè hắn xuống. Nàng mạnh tay xé đi y phục của hai người, khẽ liếm vành tai của hắn. Đôi tay vuốt ve bờ ngực rắn chắc của Nam Cung Phong. Đột nhiên... Nàng dừng lại, chợt nhớ ra... Biểu tỷ chỉ dạy đến đây... Thì tên vương gia nào đó mặt đen thui kéo người trong lòng về.
"Bây giờ... Phải làm gì đây."
Nàng lí nhí. Nam Cung Phong hắc tuyến đầy đầu nhìn nàng. Lấy tốc độ sét đánh, Bạch Nguyệt Ngưng đã bị hắn đè dẹp... à nhầm, đè dưới thân. Hắn hôn mạng ngực nàng, khẽ cắn...
“A...chàng thả ta ra. Ta muốn ở trên.”
“Nương tử nàng không cần phải cực nhọc chỉ cần hưởng thụ là được rồi.”
Thấy nàng định phản bác, Nam Cung Phong nhanh chóng bưng kín miệng nàng bằng một nụ hôn nồng nhiệt. Từ đó trong tân phòng chỉ còn lại tiếng tóc mai, vành tai chạm nhau cùng với tình ý dạt dào.
Một năm sau
“Oa...Oa...”
“Chúc mừng Vương gia, Vương phi hạ sinh một tiểu Vương gia ạ.”
“Gì chứ? Con trai sao? Không thể được con gái của ta đâu a.”
Nam Cung Phong la hét chỉ còn thiếu lệ rơi đầy mặt mà thôi. Nam Cung Khánh vui sướng nhìn Hoàng đệ của mình la hét lòng nghĩ “Hừ! Ta cho đệ nếm thử cảm giác bị nương tử và con trai leo lên đầu là như thế nào”
Cả nước ngập tràn niềm vui vì Phong vương phi sinh được con trai chỉ riêng cha của đứa bé đang khóc ròng chuẩn bị những ngày tháng bị hai mẹ con nào đó ngược đãi.
--- ------ ----Hoàn---- ------
/10
|