Ngân Châu Trấn, thủ phủ của Ngô Việt quốc.
Giang Thạch Khê chỉ huy đội Thần binh giương cung lắp tên, nhắm đến gã tự xưng là Hải Thần, vốn thật là Ngư Tinh, chỉ chờ hiệu lệnh là đồng loạt xạ tiễn. Gã Ngư Tinh đang suy tính xem hỗn chiến với Giang Thạch Khê và cả đội Thần binh có lợi hay không, 11 cây cung kia, sát thương lực không phải tầm thường. Còn Giang Thạch Khê thì chỉ muốn kéo dài thời gian, nên cũng không vội phát động công kích.
Trong khi đó, những người còn lại đã lao vào nhau hỗn chiến. Đương nhiên, những người còn lại này là chỉ những thần giai nhân vật của cả song phương. Chúng thần chiến đấu, người bình thường đều phải đứng ở xa xa mà xem, vì trong chiến trường Thần thuật tung hoành, kình khí tứ tán, hung hiểm vô cùng, mọi người đều sợ trúng phải tên bay đạn lạc, uổng mạng vô ích.
Phía hải tộc có hơn 20 thần giai nhân vật, phe liên quân cũng có tương đương số ấy. Hơn 20 cặp đối thủ, quyết chiến vô cùng kịch liệt. Nhưng thực lực của những thần giai nhân vật phía hải tộc có phần trội hơn, nên dần dần chiếm được thượng phong, áp chế dần phe liên quân. Gã Ngư Tinh thấy tình hình chiến sự như vậy, trong lòng yên tâm, không định động thủ nữa mà cùng Giang Thạch Khê và đội Thần binh đối trận. Chủ ý của gã là chỉ cần cầm chân bọn Giang Thạch Khê, để thủ hạ đánh bại đối phương, kết cục đương nhiên sẽ giành được chiến thắng. Vì vậy mà gã mới không đích thân động thủ. Thật ra thì gã cũng không nắm chắc, Giang Thạch Khê nhìn cũng biết là không phải tay vừa, gã tuy là trung vị thần, giai vị cao hơn, nhưng cũng không chắc có thể đánh bại được đối phương trong thời gian ngắn. Nếu như trận chiến kéo dài, gã vừa phải chiến đấu mà vừa phải lo để ý đến chúng Thần binh ở bên dưới, không thể tập trung được, nên cũng khó phát huy toàn bộ thực lực.
Lúc này trận chiến diễn ra rất ác liệt, khắp nơi đều thấy Thần thuật tung hoành, kình khí tung bay, cảnh quang tráng quán vô cùng. Mọi người đều chú tâm theo dõi các trận chiến, không ai chú ý đến một nhóm người được bảo hộ nghiêm ngặt giữa vòng vây bảo vệ của sĩ binh, nãy giờ không lo theo dõi cuộc chiến mà mải lo tế lễ. Từ đầu đến giờ bọn họ chỉ đi vòng quanh tế đàn, lâm râm tụng niệm. Nhưng đến lúc này, lễ tế đã đi đến giai đoạn cuối, bọn họ dần dần cất cao giọng hơn :
“… Thần ta giáng lâm, trí tuệ cao thâm.
Tà gian sợ uy, quỷ quái kinh nghi.
Biển sâu sát tặc, cứu dân cơ hàn …”
Tiếng ngâm tụng của bọn họ càng lúc càng lớn, dẫn đến một số người chú ý, trong đó có gã Ngư Tinh. Giữa vòng vây bảo hộ đó có một tòa tiểu tế đàn, vì có thể di chuyển đi các nơi nên còn được gọi là ‘tế đàn lưu động’, 12 vị pháp sư y phục toàn trắng, sắc diện trang trọng, nối nhau đi vòng quanh tế đàn, vừa đi vừa tụng niệm thần chú.
Khi mọi người chú ý đến tế đàn thì cũng là lúc bọn họ phát hiện không gian có điều khác lạ. Một nguồn áp lực từ trên cao đang dần dần áp xuống. Ban đầu mọi người còn không để ý, vì nghĩ rằng đó là do gã Hải Thần – Ngư Tinh phát ra. Nhưng áp lực đó giờ đây càng lúc càng nặng nề hơn, khiến mọi người không thể không chú ý. Và khi đã chú ý, bọn họ mới phát hiện áp lực là từ trên trời cao truyền xuống, chứ không phải từ gã Ngư Tinh kia. Ngay cả bản thân gã Ngư Tinh lúc này cũng cảm thấy trong lòng áy náy bất an.
Giữa lúc mọi người còn đang kinh nghi bất định, bỗng một đạo sấm sét bất thần rạch ngang bầu trời. Tiếng sấm nổ vang long trời lở đất, làm ai nấy đều giật mình. Sấm sét đã rạch đôi đám mây đen do gã Ngư Tinh tụ tập khi nãy, khiến mây đen tan dần, khiến ánh dương quang có thể chiếu xuống đại địa, khiến bầu trời trở nên thoáng đãng hơn.
Khi ánh dương quang đầu tiên chiếu xuống mặt đất, từ giữa tế đàn cũng có một đạo quang trụ chiếu thẳng lên trời cao. Chúng pháp sư thần sắc trang nghiêm, lớn tiếng ngâm tụng :
“Tượng mảng ngày xưa xứ Chiết Giang
Sông dài chia cách, nước mênh mang,
Yêu ma tứ ngược dân ai oán,
Thôn xóm quạnh hiu, lắm cơ hàn.”
Tiếp đó, một giọng âm trầm từ trên giữa cao không truyền xuống :
- Ta là Hiền giả, Thần của các ngươi. Ta đại diện cho ý nghĩ, tâm linh và trí tuệ. Ta bảo hộ các ngươi khỏi tà ác xâm nhiễu; ta cứu giúp các ngươi khỏi cơ hàn bức bách; dẫn đường cho các ngươi đến với quang minh.
Cùng lúc đó là những cơn gió mạnh xuất hiện, thổi đùa những đám mây đen ra phía biển. Bầu trời trở nên trong sáng. Chúng pháp sư cất cao giọng ca tụng :
“Thượng cổ Thánh hiền
Thương nước thương dân.
Yêu hiền ghét dữ.
Đức hạnh thuần chân,
Việc sau việc trước,
Ôn cổ tri tân,
Tà ma yêu quái,
Tàn hại nhân gian,
Trời nổi lôi đình,
Ác nghiệt tiêu tan.
Thượng thiên nhân đức,
Tà ma quy hàng.”
Thanh âm từ cao không lại truyền xuống :
- Ta có thể khiến thái dương bị che khuất. Ta có thể khiến đêm tối sáng bừng. Ta có thể khiến sơn băng địa liệt. Ta có thể khiến sông suối đổi dòng.
Một đạo sấm sét lại rạch ngang bầu trời. Tiếp đó là vô số tia sét xuất hiện đầy trời, lôi quang chói mắt, sấm chớp liên hồi. Dần dần, các tia sét hội tụ lại thành một đạo lôi điện khổng lồ. Trong khi đó thì các tia sét mới lại tiếp tục sinh ra, rồi lại hội tụ. Đạo lôi điện càng lúc càng bành trướng, áp lực càng lúc càng nặng nề. Từ trên Thiên đàn, Giang Phong không ngừng tích tụ Nguyên lực. Vì lần này đối thủ là trung vị thần, Giang Phong không thể tùy tiện xuất thủ, mà phải tích tụ lực lượng cho đến mức mạnh nhất, rồi mới xuất thủ, nhất kích tất sát, bởi Giang Phong tuy là cao vị thần, nhưng năng lực chiến đấu lại không cao. Hiền giả làm sao thiện trường chiến đấu cho được.
Từ lúc sấm sét xuất hiện đầy trời, mọi người liền có cảm giác áp lực cực kỳ nặng nề, gần như bầu trời muốn đổ sụp xuống nơi đây. Mọi người đều ngước nhìn trời, không còn ai tiếp tục chiến đấu nữa. Không gian lắng đọng, thời gian như muốn ngừng lại. Cảm giác thật kỳ lạ khác thường.
Giang Thạch Khê đang cùng gã Ngư Tinh đối trận, lúc nào cũng chú ý đến gã, chợt cảm thấy gã có ý muốn tháo lui, liền vội phóng xuất một đạo Thần thuật công kích, nhằm giữ chân gã lại. Chiêu Thiên phạt của Giang Phong lợi hại thì có lợi hại thật, nhưng đáng tiếc là khi phát động lại mất nhiều thời gian quá. Đối thủ mà bỏ đi mất thì thật phí công ngưng tụ lực lượng. Nguyên lực rất quý báu, đâu thể bỏ phí như thế được. Giang Thạch Khê vừa thi triển Thần thuật vừa chỉ huy đội Thần binh luân phiên xạ tiễn. Do chỉ cần giữ chân đối phương, chúng Thần binh không cần đồng loạt công kích, cứ ba người một tổ lần lượt phóng tên, tổ này bắn xong là đến lượt tổ kia, luân phiên nhau. Như thế khiến cho công kích không hề dừng lại, các mũi tên cứ được bắn ra không ngừng nghỉ.
Gã Ngư Tinh lúc này bị tấn công liên tục, vừa lo phòng ngự vừa phải tránh né, lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Tiếp tục chiến đấu, trong nhất thời không thể nào giải quyết đối phương được. Tháo lui, khó, rất khó. Giang Thạch Khê trông chừng gã ta rất kỹ, không để cho gã có thể an toàn tháo lui.
Sau giây lát, gã ta cảm thấy áp lực trên trời càng lúc càng nặng nề, uy lực của đạo lôi điện càng lúc càng lớn, đã vượt qua khả năng chống đỡ của gã rất nhiều, và dường như lực lượng cũng đã đến mức bão hòa, có thể giáng xuống bất cứ lúc nào, gã không dám chần chờ nữa, tam thập lục kế, dĩ đào vi thượng, gã vội phóng xuất một đạo Thần thuật tấn công Giang Thạch Khê, buộc đối phương phải chống đỡ, không công kích được, sau đó vội vã quay mình tháo chạy về phía biển. Ba mũi tên của chúng Thần binh bắn lên, gã cũng không tránh né, chịu trúng tên, mang thương mà chạy.
Tuy đã thọ thương, nhưng có lẽ không đến nỗi thương cân động cốt, do đó mà tốc độ của gã Ngư Tinh rất nhanh, chỉ chớp mắt là đã mất dạng. Giang Thạch Khê nhìn theo, chỉ khẽ lắc đầu thở dài. Không giữ chân gã lại được, thật là tiếc.
Trong khi đó, Giang Phong lại không cảm thấy tiếc chút nào. Dù đạo lôi điện đã được ngưng tụ lực lượng đến mức tối đa, nhưng Giang Phong cũng không tin tưởng là có thể giải quyết được gã Ngư Tinh kia. Đương nhiên là có thể khiến gã trọng thương. Có điều như thế chưa đủ. Những người chơi có mặt ở đây đâu biết Giang Phong chỉ là cao vị thần, lại không phải chủ chiến chức nghiệp. Bọn họ chỉ biết chủ thần giáng lâm, giáng Thần phạt. Trong ý nghĩ của mọi người, chủ thần là rất lợi hại. Chủ thần giáng Thần phạt mà không giải quyết được một gã trung vị thần nhỏ nhoi thì thật là mất mặt. Gã ta chạy mất rồi, Giang Phong cũng được yên tâm.
Giang Thạch Khê chỉ huy đội Thần binh giương cung lắp tên, nhắm đến gã tự xưng là Hải Thần, vốn thật là Ngư Tinh, chỉ chờ hiệu lệnh là đồng loạt xạ tiễn. Gã Ngư Tinh đang suy tính xem hỗn chiến với Giang Thạch Khê và cả đội Thần binh có lợi hay không, 11 cây cung kia, sát thương lực không phải tầm thường. Còn Giang Thạch Khê thì chỉ muốn kéo dài thời gian, nên cũng không vội phát động công kích.
Trong khi đó, những người còn lại đã lao vào nhau hỗn chiến. Đương nhiên, những người còn lại này là chỉ những thần giai nhân vật của cả song phương. Chúng thần chiến đấu, người bình thường đều phải đứng ở xa xa mà xem, vì trong chiến trường Thần thuật tung hoành, kình khí tứ tán, hung hiểm vô cùng, mọi người đều sợ trúng phải tên bay đạn lạc, uổng mạng vô ích.
Phía hải tộc có hơn 20 thần giai nhân vật, phe liên quân cũng có tương đương số ấy. Hơn 20 cặp đối thủ, quyết chiến vô cùng kịch liệt. Nhưng thực lực của những thần giai nhân vật phía hải tộc có phần trội hơn, nên dần dần chiếm được thượng phong, áp chế dần phe liên quân. Gã Ngư Tinh thấy tình hình chiến sự như vậy, trong lòng yên tâm, không định động thủ nữa mà cùng Giang Thạch Khê và đội Thần binh đối trận. Chủ ý của gã là chỉ cần cầm chân bọn Giang Thạch Khê, để thủ hạ đánh bại đối phương, kết cục đương nhiên sẽ giành được chiến thắng. Vì vậy mà gã mới không đích thân động thủ. Thật ra thì gã cũng không nắm chắc, Giang Thạch Khê nhìn cũng biết là không phải tay vừa, gã tuy là trung vị thần, giai vị cao hơn, nhưng cũng không chắc có thể đánh bại được đối phương trong thời gian ngắn. Nếu như trận chiến kéo dài, gã vừa phải chiến đấu mà vừa phải lo để ý đến chúng Thần binh ở bên dưới, không thể tập trung được, nên cũng khó phát huy toàn bộ thực lực.
Lúc này trận chiến diễn ra rất ác liệt, khắp nơi đều thấy Thần thuật tung hoành, kình khí tung bay, cảnh quang tráng quán vô cùng. Mọi người đều chú tâm theo dõi các trận chiến, không ai chú ý đến một nhóm người được bảo hộ nghiêm ngặt giữa vòng vây bảo vệ của sĩ binh, nãy giờ không lo theo dõi cuộc chiến mà mải lo tế lễ. Từ đầu đến giờ bọn họ chỉ đi vòng quanh tế đàn, lâm râm tụng niệm. Nhưng đến lúc này, lễ tế đã đi đến giai đoạn cuối, bọn họ dần dần cất cao giọng hơn :
“… Thần ta giáng lâm, trí tuệ cao thâm.
Tà gian sợ uy, quỷ quái kinh nghi.
Biển sâu sát tặc, cứu dân cơ hàn …”
Tiếng ngâm tụng của bọn họ càng lúc càng lớn, dẫn đến một số người chú ý, trong đó có gã Ngư Tinh. Giữa vòng vây bảo hộ đó có một tòa tiểu tế đàn, vì có thể di chuyển đi các nơi nên còn được gọi là ‘tế đàn lưu động’, 12 vị pháp sư y phục toàn trắng, sắc diện trang trọng, nối nhau đi vòng quanh tế đàn, vừa đi vừa tụng niệm thần chú.
Khi mọi người chú ý đến tế đàn thì cũng là lúc bọn họ phát hiện không gian có điều khác lạ. Một nguồn áp lực từ trên cao đang dần dần áp xuống. Ban đầu mọi người còn không để ý, vì nghĩ rằng đó là do gã Hải Thần – Ngư Tinh phát ra. Nhưng áp lực đó giờ đây càng lúc càng nặng nề hơn, khiến mọi người không thể không chú ý. Và khi đã chú ý, bọn họ mới phát hiện áp lực là từ trên trời cao truyền xuống, chứ không phải từ gã Ngư Tinh kia. Ngay cả bản thân gã Ngư Tinh lúc này cũng cảm thấy trong lòng áy náy bất an.
Giữa lúc mọi người còn đang kinh nghi bất định, bỗng một đạo sấm sét bất thần rạch ngang bầu trời. Tiếng sấm nổ vang long trời lở đất, làm ai nấy đều giật mình. Sấm sét đã rạch đôi đám mây đen do gã Ngư Tinh tụ tập khi nãy, khiến mây đen tan dần, khiến ánh dương quang có thể chiếu xuống đại địa, khiến bầu trời trở nên thoáng đãng hơn.
Khi ánh dương quang đầu tiên chiếu xuống mặt đất, từ giữa tế đàn cũng có một đạo quang trụ chiếu thẳng lên trời cao. Chúng pháp sư thần sắc trang nghiêm, lớn tiếng ngâm tụng :
“Tượng mảng ngày xưa xứ Chiết Giang
Sông dài chia cách, nước mênh mang,
Yêu ma tứ ngược dân ai oán,
Thôn xóm quạnh hiu, lắm cơ hàn.”
Tiếp đó, một giọng âm trầm từ trên giữa cao không truyền xuống :
- Ta là Hiền giả, Thần của các ngươi. Ta đại diện cho ý nghĩ, tâm linh và trí tuệ. Ta bảo hộ các ngươi khỏi tà ác xâm nhiễu; ta cứu giúp các ngươi khỏi cơ hàn bức bách; dẫn đường cho các ngươi đến với quang minh.
Cùng lúc đó là những cơn gió mạnh xuất hiện, thổi đùa những đám mây đen ra phía biển. Bầu trời trở nên trong sáng. Chúng pháp sư cất cao giọng ca tụng :
“Thượng cổ Thánh hiền
Thương nước thương dân.
Yêu hiền ghét dữ.
Đức hạnh thuần chân,
Việc sau việc trước,
Ôn cổ tri tân,
Tà ma yêu quái,
Tàn hại nhân gian,
Trời nổi lôi đình,
Ác nghiệt tiêu tan.
Thượng thiên nhân đức,
Tà ma quy hàng.”
Thanh âm từ cao không lại truyền xuống :
- Ta có thể khiến thái dương bị che khuất. Ta có thể khiến đêm tối sáng bừng. Ta có thể khiến sơn băng địa liệt. Ta có thể khiến sông suối đổi dòng.
Một đạo sấm sét lại rạch ngang bầu trời. Tiếp đó là vô số tia sét xuất hiện đầy trời, lôi quang chói mắt, sấm chớp liên hồi. Dần dần, các tia sét hội tụ lại thành một đạo lôi điện khổng lồ. Trong khi đó thì các tia sét mới lại tiếp tục sinh ra, rồi lại hội tụ. Đạo lôi điện càng lúc càng bành trướng, áp lực càng lúc càng nặng nề. Từ trên Thiên đàn, Giang Phong không ngừng tích tụ Nguyên lực. Vì lần này đối thủ là trung vị thần, Giang Phong không thể tùy tiện xuất thủ, mà phải tích tụ lực lượng cho đến mức mạnh nhất, rồi mới xuất thủ, nhất kích tất sát, bởi Giang Phong tuy là cao vị thần, nhưng năng lực chiến đấu lại không cao. Hiền giả làm sao thiện trường chiến đấu cho được.
Từ lúc sấm sét xuất hiện đầy trời, mọi người liền có cảm giác áp lực cực kỳ nặng nề, gần như bầu trời muốn đổ sụp xuống nơi đây. Mọi người đều ngước nhìn trời, không còn ai tiếp tục chiến đấu nữa. Không gian lắng đọng, thời gian như muốn ngừng lại. Cảm giác thật kỳ lạ khác thường.
Giang Thạch Khê đang cùng gã Ngư Tinh đối trận, lúc nào cũng chú ý đến gã, chợt cảm thấy gã có ý muốn tháo lui, liền vội phóng xuất một đạo Thần thuật công kích, nhằm giữ chân gã lại. Chiêu Thiên phạt của Giang Phong lợi hại thì có lợi hại thật, nhưng đáng tiếc là khi phát động lại mất nhiều thời gian quá. Đối thủ mà bỏ đi mất thì thật phí công ngưng tụ lực lượng. Nguyên lực rất quý báu, đâu thể bỏ phí như thế được. Giang Thạch Khê vừa thi triển Thần thuật vừa chỉ huy đội Thần binh luân phiên xạ tiễn. Do chỉ cần giữ chân đối phương, chúng Thần binh không cần đồng loạt công kích, cứ ba người một tổ lần lượt phóng tên, tổ này bắn xong là đến lượt tổ kia, luân phiên nhau. Như thế khiến cho công kích không hề dừng lại, các mũi tên cứ được bắn ra không ngừng nghỉ.
Gã Ngư Tinh lúc này bị tấn công liên tục, vừa lo phòng ngự vừa phải tránh né, lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Tiếp tục chiến đấu, trong nhất thời không thể nào giải quyết đối phương được. Tháo lui, khó, rất khó. Giang Thạch Khê trông chừng gã ta rất kỹ, không để cho gã có thể an toàn tháo lui.
Sau giây lát, gã ta cảm thấy áp lực trên trời càng lúc càng nặng nề, uy lực của đạo lôi điện càng lúc càng lớn, đã vượt qua khả năng chống đỡ của gã rất nhiều, và dường như lực lượng cũng đã đến mức bão hòa, có thể giáng xuống bất cứ lúc nào, gã không dám chần chờ nữa, tam thập lục kế, dĩ đào vi thượng, gã vội phóng xuất một đạo Thần thuật tấn công Giang Thạch Khê, buộc đối phương phải chống đỡ, không công kích được, sau đó vội vã quay mình tháo chạy về phía biển. Ba mũi tên của chúng Thần binh bắn lên, gã cũng không tránh né, chịu trúng tên, mang thương mà chạy.
Tuy đã thọ thương, nhưng có lẽ không đến nỗi thương cân động cốt, do đó mà tốc độ của gã Ngư Tinh rất nhanh, chỉ chớp mắt là đã mất dạng. Giang Thạch Khê nhìn theo, chỉ khẽ lắc đầu thở dài. Không giữ chân gã lại được, thật là tiếc.
Trong khi đó, Giang Phong lại không cảm thấy tiếc chút nào. Dù đạo lôi điện đã được ngưng tụ lực lượng đến mức tối đa, nhưng Giang Phong cũng không tin tưởng là có thể giải quyết được gã Ngư Tinh kia. Đương nhiên là có thể khiến gã trọng thương. Có điều như thế chưa đủ. Những người chơi có mặt ở đây đâu biết Giang Phong chỉ là cao vị thần, lại không phải chủ chiến chức nghiệp. Bọn họ chỉ biết chủ thần giáng lâm, giáng Thần phạt. Trong ý nghĩ của mọi người, chủ thần là rất lợi hại. Chủ thần giáng Thần phạt mà không giải quyết được một gã trung vị thần nhỏ nhoi thì thật là mất mặt. Gã ta chạy mất rồi, Giang Phong cũng được yên tâm.
/335
|