"Cho nên mới nói, có vài người nên về sớm một chút, đừng ở chỗ này mà bị mất mặt, có nhiều chỗ không phải người nào cũng có thể đi!" Vẻ mặt An Mộng Hàn khoe khang, khinh bỉ nhìn Nhã Phù.
"Cái thẻ này có vẻ rất hiếm!" Nét mặt tò mò nhìn chiếc thẻ An Mộng Hàn cầm trên tay, khóe miệng Thư Nhã Phù mang theo nụ cười lười biếng, nhưng trong đáy mắt lại hiện lên vẻ ranh mãnh.
"Tỷ tỷ, do hôm nay muội không suy nghĩ chu đáo, nên mới liều lĩnh mời tỷ tỷ đi cùng, hay là hôm nay chúng ta chỉ đi dạo ở lầu dưới thôi, trang sức ở lầu này cũng rất tinh xảo!" Trong ánh mắt Thư Hương Di thoáng hiện nét hả hê, nhưng trên mặt lại là vẻ lo âu và đau lòng.
"Đúng vậy, các ngươi đều có thẻ bạc, người không có thẻ hình như không thể đi lên!" Khẽ cau mày, trên gương mặt của Nhã Phù như có điều suy nghĩ.
"Thật xin lỗi, ta không biết!" Trên gương mặt mềm mại của Lâm Tuyết Vi hiện ra vẻ đau lòng, khẽ cúi đầu không dám nhìn về phía Nhã Phù.
"Không có thẻ thì về sớm một chút, đừng đứng ở chỗ này càng thêm mất mặt xấu hổ! Ai đó có thân phận gì, đương nhiên Trân Bảo Các không thể phát thẻ khách quý!"
An Mộng Hàn nhìn dáng vẻ cau mày của Nhã Phù, trong lòng càng thêm đắc ý, tự thấy hôm nay đã đè ép nàng ta được một bậc, không khỏi thấy thỏa mãn trong lòng, có thể khiến Thư Nhã Phù bị mất mặt chính là ý của nàng mà.
"Tuyết Vi, Hương Di, chúng ta cùng lên đi, trang sức ở đại sảnh trên lầu thì dưới này không thể so sánh được! Hiếm khi được ra ngoài một lần, tất nhiên chúng ta phải lên lầu hai dạo xem thật lâu mới được. Về phần đại tiểu thư của Thư gia, làm phiền ngươi ở dưới này đi dạo thêm một lúc, nếu không ngươi về trước cũng được!"diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
Ngữ điệu của An Mộng Hàn mang theo giễu cợt, đưa tay kéo Lâm Tuyết Vi đang có vẻ áy náy mềm yếu, còn có cả Thư Hương Di đang do dự, cằm ngẩng lên thật cao, dáng vẻ tràn đầy kiêu ngạo kéo hai người bên cạnh Nhã Phù, trực tiếp lên đi lên cầu thang lầu hai.
"Nếu như ngươi muốn đi lên, Bổn vương dẫn ngươi lên, thế nào, nương tử?" Ánh mắt câu người của Nam Cung Triệt híp lại nhìn Nhã Phù, bên khóe miệng đầy ý cười phóng đãng.
"Ngài là con trai của mẹ chồng ta, nên Vương Gia đừng gọi loạn, làm xấu danh tiếng của mình cũng không hay!" Nhã Phù lạnh lùng thoáng nhìn nam nhân đang cười hì hì trước mắt, kéo con trai của mình đi lên lầu hai, da mặt người đàn ông này thật là dày, mầm mống hoa tâm phóng đãng.
"Nương tử không cần lo lắng, mặc dù danh tiếng của nương tử không tốt lắm, nhưng Bổn vương cũng không ngại!" Nam Cung Triệt vẫn nhấc chân bước theo như cũ, bộ dáng nhất định không chịu rời đi.
Người đàn ông này không hổ lưu lạc trong muôn hoa, đối với nam nhân có bản chất không biết xấu hổ này cũng có lý giải sâu sắc.
Thư Vũ Trạch nhìn Nam Cung Triệt cũng cùng đi lên, tròng mắt màu hổ phách hiện lên chút ranh mãnh, thân thể nhỏ nhắn khéo léo chen vào giữa mẹ và Nam Cung Triệt, kịp lúc làm kỳ đà cản mũi.
Nhã Phù không hề có cảm tình gì với Nam Cung Triệt, đối với những nam nhân phong lưu nàng luôn luôn chỉ kính nhi viễn chi, bây giờ đối với Nam Cung Triệt, vừa nhìn đã thấy phong lưu tràn đầy cũng như vậy.
"Có thể Vương Gia hiểu lầm, Vương Gia đứng cùng với ta, ta sợ hư thanh danh của ta!" Nhã Phù khẽ mỉm cười, trả lời rất nghiêm túc.
Ý tứ rất rõ ràng, danh tiếng của Tấn vương không tốt lắm, nếu ngươi đi theo ta, sẽ làm ô uế thanh danh của ta! Không phải Thư Nhã Phù ta làm ô uế danh tiếng của Nam Cung Triệt ngươi, mà chính Nam Cung Triệt ngươi sẽ làm xấu thanh danh của ta, là ta ghét bỏ ngươi đấy.diễnđàn✪lê✪quýđôn
"Thật là không biết xấu hổ, sao Lục điện hạ có thể bám lấy ngươi! Không thử nhìn xem thân phận của mình một chút." An Mộng Hàn đi đến đầu cầu thang, lấy thẻ bạc của mình đưa cho người canh giữ trước cầu thang, vừa đúng lúc nghe thấy câu nói của Nhã Phù, trong lòng nàng vốn đã có cảm tình tốt với Nam Cung Triệt, bây giờ nhìn Nam Cung Triệt vẫn đứng bên cạnh Nhã Phù, nên càng cắn răng nghiến lợi nói rất lạnh lùng.
"Thật kỳ quái, thế sao từ đầu tới cuối, Lục điện hạ vẫn đi bên cạnh ta, mà không đi làm Hộ Hoa Sứ Giả cho An tiểu thư ngươi!" Bước lên phía trước, Nhã Phù vẫn ưu nhã mỉm cười như cũ, sắc mặt không thay đổi thốt ra lời nói ác độc.
Cái gì gọi là giết người không thấy máu! Chính là như thế!
Biết rõ An Mộng Hàn có chút tình cảm với Nam Cung Triệt, nhìn ánh mắt của nàng ta mang theo tình yêu, còn cố ý nói như vậy, một câu nói này trong nháy mắt làm sụp đổ sự kiêu ngạo của nữ nhân trước mắt. Còn bản thân mình vẫn phong thái cao sang quyến rũ, giữ vững thần sắc và nụ cười vô cùng ưu nhã.
"Hừ!" An Mộng Hàn hoàn toàn bị chặn họng, quay đầu nhìn chằm chằm người cầm thẻ của mình tức giận nói, "Còn chưa xem xong sao, bản tiểu thư muốn đi lên lầu, cũng không phải là lần đầu tiên tới tiệm của các ngươi! Các ngươi làm việc như thế nào, có tin ta sẽ nói cho Văn công tử biết, để toàn bộ các ngươi đều cút xéo hết hay không?"
"Cửa hàng nào cũng có quy tắc của cửa hàng đó, cũng không phải là bà chủ, hẳn không có tư cách đứng đây nói những lời như vậy mới phải! Hơn nữa, những khách hàng không có tư chất, người ta không muốn tiếp đãi cũng là chuyện hợp tình hợp lý!" Thư Nhã Phù cầm tay con trai mình, chậm rãi ung dung đi lên phía trước, nói từ từ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều mỗi câu nói lọt vào tai An Mộng Hàn đều khiến cho nàng ta căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
"Mẹ, người có tố chất cao chắc chắn sẽ không tùy ý phát giận lung tung với người vô tội. Đúng! Thẩm thẩm này nói chuyện sao khó nghe như vậy, có phải chính là người không có tư chất hay không?" Thư Vũ Trạch chớp chớp đôi mắt to, mang theo tinh thần của kẻ dưới không ngại học hỏi, dũng cảm đặt câu hỏi.
"Nói đúng, đi, chúng ta lên lầu, đừng ở chỗ này với người không có tư chất, sẽ bị người khác hiểu lầm!" Nhã Phù mỉm cười gật đầu.
Sắc mặt An Mộng Hàn đứng ở một bên trở nên cứng ngắc, đen kịt như đáy nồi, hung dữ tàn ác nhìn chằm chằm vào Nhã Phù, hàm răng cắn thật chặt môi dưới của mình, nếu không phải lần trước đã bị trúng độc, nàng đã sớm tiến lên động thủ, nhưng bây giờ chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm hai mẹ con phách lối.
"Mộng Hàn, đừng trách tỷ tỷ ta, ngươi cũng biết từ trước tới nay đầu óc của tỷ ấy không được tốt lắm!" Thư Hương Di kéo tay áo An Mộng Hàn, nhỏ giọng nói.
Khỏi phải nói, Thư Hương Di cảm thấy rất vui vẻ, nhìn Nhã Phù cùng An Mộng Hàn trở mặt, tận đáy lòng rất hả hê, mẹ ruột của mình vốn là người của An gia, nên An Mộng Hàn cũng được xem là biểu tỷ của nàng, chỉ có điều người biểu tỷ này quá mức kích động, đôi khi đầu óc không đủ thông minh cơ trí, để nàng lợi dụng làm vũ khí không còn gì tốt hơn.
An quý phi sủng ái nhất là An Mộng Hàn, bây giờ khiến các nàng trở mặt, lại khiến Thư Nhã Phù đắc tội với Đại công tử An gia, thử hỏi, An quý phi đang ủng hộ An gia, làm sao có thể để Thư Nhã Phù thật sự được gả cho người tốt.diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn
"Làm phiền nhường đường một chút, các ngươi chặn hết đường!" Trên mặt Thư Vũ Trạch là nụ cười ưu nhã, nhưng đáy mắt lại tràn đầy sự ghét bỏ, bàn tay nhỏ bé giơ lên quơ quơ, giống như đang đuổi một con ruồi đáng ghét.
"Kêu cái gì mà kêu, các ngươi là người không có tư cách lên lầu, không có thẻ còn muốn ở nơi này giả bộ cái gì!" An Mộng Hàn lạnh lùng nói mỉa, nhìn bộ dáng của họ càng thêm kinh bỉ.
"Thật xin lỗi, thẻ bạc như của các ngươi thì thật đúng là ta không có, thẻ này cũng chưa thấy bao giờ nên không biết."
Thư Nhã Phù thuận miệng nói xong, kéo con trai mình tiến lên, Thư Vũ Trạch rất khéo léo đưa bàn tay nhỏ bé vào trong túi của mình móc móc, cuối cùng lấy từ trong ngực ra một tấm thẻ vàng, sau đó dùng vẻ mặt rất vô tội ngẩng đầu nhìn về phía mẹ ruột của mình: "Mẹ, hôm nay thẻ kim cương không có mang ở trên người, nên chúng ta đành chấp nhận, phải dùng tới tấm thẻ vàng này!"
"Cái thẻ này có vẻ rất hiếm!" Nét mặt tò mò nhìn chiếc thẻ An Mộng Hàn cầm trên tay, khóe miệng Thư Nhã Phù mang theo nụ cười lười biếng, nhưng trong đáy mắt lại hiện lên vẻ ranh mãnh.
"Tỷ tỷ, do hôm nay muội không suy nghĩ chu đáo, nên mới liều lĩnh mời tỷ tỷ đi cùng, hay là hôm nay chúng ta chỉ đi dạo ở lầu dưới thôi, trang sức ở lầu này cũng rất tinh xảo!" Trong ánh mắt Thư Hương Di thoáng hiện nét hả hê, nhưng trên mặt lại là vẻ lo âu và đau lòng.
"Đúng vậy, các ngươi đều có thẻ bạc, người không có thẻ hình như không thể đi lên!" Khẽ cau mày, trên gương mặt của Nhã Phù như có điều suy nghĩ.
"Thật xin lỗi, ta không biết!" Trên gương mặt mềm mại của Lâm Tuyết Vi hiện ra vẻ đau lòng, khẽ cúi đầu không dám nhìn về phía Nhã Phù.
"Không có thẻ thì về sớm một chút, đừng đứng ở chỗ này càng thêm mất mặt xấu hổ! Ai đó có thân phận gì, đương nhiên Trân Bảo Các không thể phát thẻ khách quý!"
An Mộng Hàn nhìn dáng vẻ cau mày của Nhã Phù, trong lòng càng thêm đắc ý, tự thấy hôm nay đã đè ép nàng ta được một bậc, không khỏi thấy thỏa mãn trong lòng, có thể khiến Thư Nhã Phù bị mất mặt chính là ý của nàng mà.
"Tuyết Vi, Hương Di, chúng ta cùng lên đi, trang sức ở đại sảnh trên lầu thì dưới này không thể so sánh được! Hiếm khi được ra ngoài một lần, tất nhiên chúng ta phải lên lầu hai dạo xem thật lâu mới được. Về phần đại tiểu thư của Thư gia, làm phiền ngươi ở dưới này đi dạo thêm một lúc, nếu không ngươi về trước cũng được!"diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
Ngữ điệu của An Mộng Hàn mang theo giễu cợt, đưa tay kéo Lâm Tuyết Vi đang có vẻ áy náy mềm yếu, còn có cả Thư Hương Di đang do dự, cằm ngẩng lên thật cao, dáng vẻ tràn đầy kiêu ngạo kéo hai người bên cạnh Nhã Phù, trực tiếp lên đi lên cầu thang lầu hai.
"Nếu như ngươi muốn đi lên, Bổn vương dẫn ngươi lên, thế nào, nương tử?" Ánh mắt câu người của Nam Cung Triệt híp lại nhìn Nhã Phù, bên khóe miệng đầy ý cười phóng đãng.
"Ngài là con trai của mẹ chồng ta, nên Vương Gia đừng gọi loạn, làm xấu danh tiếng của mình cũng không hay!" Nhã Phù lạnh lùng thoáng nhìn nam nhân đang cười hì hì trước mắt, kéo con trai của mình đi lên lầu hai, da mặt người đàn ông này thật là dày, mầm mống hoa tâm phóng đãng.
"Nương tử không cần lo lắng, mặc dù danh tiếng của nương tử không tốt lắm, nhưng Bổn vương cũng không ngại!" Nam Cung Triệt vẫn nhấc chân bước theo như cũ, bộ dáng nhất định không chịu rời đi.
Người đàn ông này không hổ lưu lạc trong muôn hoa, đối với nam nhân có bản chất không biết xấu hổ này cũng có lý giải sâu sắc.
Thư Vũ Trạch nhìn Nam Cung Triệt cũng cùng đi lên, tròng mắt màu hổ phách hiện lên chút ranh mãnh, thân thể nhỏ nhắn khéo léo chen vào giữa mẹ và Nam Cung Triệt, kịp lúc làm kỳ đà cản mũi.
Nhã Phù không hề có cảm tình gì với Nam Cung Triệt, đối với những nam nhân phong lưu nàng luôn luôn chỉ kính nhi viễn chi, bây giờ đối với Nam Cung Triệt, vừa nhìn đã thấy phong lưu tràn đầy cũng như vậy.
"Có thể Vương Gia hiểu lầm, Vương Gia đứng cùng với ta, ta sợ hư thanh danh của ta!" Nhã Phù khẽ mỉm cười, trả lời rất nghiêm túc.
Ý tứ rất rõ ràng, danh tiếng của Tấn vương không tốt lắm, nếu ngươi đi theo ta, sẽ làm ô uế thanh danh của ta! Không phải Thư Nhã Phù ta làm ô uế danh tiếng của Nam Cung Triệt ngươi, mà chính Nam Cung Triệt ngươi sẽ làm xấu thanh danh của ta, là ta ghét bỏ ngươi đấy.diễnđàn✪lê✪quýđôn
"Thật là không biết xấu hổ, sao Lục điện hạ có thể bám lấy ngươi! Không thử nhìn xem thân phận của mình một chút." An Mộng Hàn đi đến đầu cầu thang, lấy thẻ bạc của mình đưa cho người canh giữ trước cầu thang, vừa đúng lúc nghe thấy câu nói của Nhã Phù, trong lòng nàng vốn đã có cảm tình tốt với Nam Cung Triệt, bây giờ nhìn Nam Cung Triệt vẫn đứng bên cạnh Nhã Phù, nên càng cắn răng nghiến lợi nói rất lạnh lùng.
"Thật kỳ quái, thế sao từ đầu tới cuối, Lục điện hạ vẫn đi bên cạnh ta, mà không đi làm Hộ Hoa Sứ Giả cho An tiểu thư ngươi!" Bước lên phía trước, Nhã Phù vẫn ưu nhã mỉm cười như cũ, sắc mặt không thay đổi thốt ra lời nói ác độc.
Cái gì gọi là giết người không thấy máu! Chính là như thế!
Biết rõ An Mộng Hàn có chút tình cảm với Nam Cung Triệt, nhìn ánh mắt của nàng ta mang theo tình yêu, còn cố ý nói như vậy, một câu nói này trong nháy mắt làm sụp đổ sự kiêu ngạo của nữ nhân trước mắt. Còn bản thân mình vẫn phong thái cao sang quyến rũ, giữ vững thần sắc và nụ cười vô cùng ưu nhã.
"Hừ!" An Mộng Hàn hoàn toàn bị chặn họng, quay đầu nhìn chằm chằm người cầm thẻ của mình tức giận nói, "Còn chưa xem xong sao, bản tiểu thư muốn đi lên lầu, cũng không phải là lần đầu tiên tới tiệm của các ngươi! Các ngươi làm việc như thế nào, có tin ta sẽ nói cho Văn công tử biết, để toàn bộ các ngươi đều cút xéo hết hay không?"
"Cửa hàng nào cũng có quy tắc của cửa hàng đó, cũng không phải là bà chủ, hẳn không có tư cách đứng đây nói những lời như vậy mới phải! Hơn nữa, những khách hàng không có tư chất, người ta không muốn tiếp đãi cũng là chuyện hợp tình hợp lý!" Thư Nhã Phù cầm tay con trai mình, chậm rãi ung dung đi lên phía trước, nói từ từ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều mỗi câu nói lọt vào tai An Mộng Hàn đều khiến cho nàng ta căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
"Mẹ, người có tố chất cao chắc chắn sẽ không tùy ý phát giận lung tung với người vô tội. Đúng! Thẩm thẩm này nói chuyện sao khó nghe như vậy, có phải chính là người không có tư chất hay không?" Thư Vũ Trạch chớp chớp đôi mắt to, mang theo tinh thần của kẻ dưới không ngại học hỏi, dũng cảm đặt câu hỏi.
"Nói đúng, đi, chúng ta lên lầu, đừng ở chỗ này với người không có tư chất, sẽ bị người khác hiểu lầm!" Nhã Phù mỉm cười gật đầu.
Sắc mặt An Mộng Hàn đứng ở một bên trở nên cứng ngắc, đen kịt như đáy nồi, hung dữ tàn ác nhìn chằm chằm vào Nhã Phù, hàm răng cắn thật chặt môi dưới của mình, nếu không phải lần trước đã bị trúng độc, nàng đã sớm tiến lên động thủ, nhưng bây giờ chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm hai mẹ con phách lối.
"Mộng Hàn, đừng trách tỷ tỷ ta, ngươi cũng biết từ trước tới nay đầu óc của tỷ ấy không được tốt lắm!" Thư Hương Di kéo tay áo An Mộng Hàn, nhỏ giọng nói.
Khỏi phải nói, Thư Hương Di cảm thấy rất vui vẻ, nhìn Nhã Phù cùng An Mộng Hàn trở mặt, tận đáy lòng rất hả hê, mẹ ruột của mình vốn là người của An gia, nên An Mộng Hàn cũng được xem là biểu tỷ của nàng, chỉ có điều người biểu tỷ này quá mức kích động, đôi khi đầu óc không đủ thông minh cơ trí, để nàng lợi dụng làm vũ khí không còn gì tốt hơn.
An quý phi sủng ái nhất là An Mộng Hàn, bây giờ khiến các nàng trở mặt, lại khiến Thư Nhã Phù đắc tội với Đại công tử An gia, thử hỏi, An quý phi đang ủng hộ An gia, làm sao có thể để Thư Nhã Phù thật sự được gả cho người tốt.diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn
"Làm phiền nhường đường một chút, các ngươi chặn hết đường!" Trên mặt Thư Vũ Trạch là nụ cười ưu nhã, nhưng đáy mắt lại tràn đầy sự ghét bỏ, bàn tay nhỏ bé giơ lên quơ quơ, giống như đang đuổi một con ruồi đáng ghét.
"Kêu cái gì mà kêu, các ngươi là người không có tư cách lên lầu, không có thẻ còn muốn ở nơi này giả bộ cái gì!" An Mộng Hàn lạnh lùng nói mỉa, nhìn bộ dáng của họ càng thêm kinh bỉ.
"Thật xin lỗi, thẻ bạc như của các ngươi thì thật đúng là ta không có, thẻ này cũng chưa thấy bao giờ nên không biết."
Thư Nhã Phù thuận miệng nói xong, kéo con trai mình tiến lên, Thư Vũ Trạch rất khéo léo đưa bàn tay nhỏ bé vào trong túi của mình móc móc, cuối cùng lấy từ trong ngực ra một tấm thẻ vàng, sau đó dùng vẻ mặt rất vô tội ngẩng đầu nhìn về phía mẹ ruột của mình: "Mẹ, hôm nay thẻ kim cương không có mang ở trên người, nên chúng ta đành chấp nhận, phải dùng tới tấm thẻ vàng này!"
/171
|