Nghĩ tới đây, Lee Sung Min không kể toàn thân đầy thương tích, nói với Eun Jung: “Có gương không? Đi lấy cho ta cái gương lại đây!”
Eun Jung nhất thời lặng đứng, hỏi: “Thiếu gia người nói là gương đồng phải không? Có lẽ là có, thiếu gia đừng vội, nô tì sẽ đi tìm ngay.”
Nhìn theo bước chân của Eun Jung rời khỏi phòng, Lee Sung Min thở phào, dùng đôi tay đầy vết thương lau nhẹ trán, còn may, tên nam nhân đáng chết kia khi đánh cậu không đánh trúng mặt. Nếu không thì dù là đại mĩ nhân cũng bị hắn hủy đi dung nhan!
Lee Sung Min cậu khi còn ở thế kỉ 21, vốn là trân trọng dung mạo bản thân nhất, nếu không cậu cũng không trở thành đại mĩ nhân nổi tiếng của thành phố Seoul.
Tên nam nhân kia! Ta quyết không tha cho ngươi, nhưng mà trước khi báo thù, ta phải nhanh chóng tịnh dưỡng, không thôi kẻo một trận đòn nữa thì chắc ta đến chỗ Diêm Vương báo danh mất.
Eun Jung quay lại rất nhanh, trong tay cầm theo một thứ xem ra rất cũ, đi đến trước mặt cậu, đưa vật trong tay cho Lee Sung Min.
Lee Sung Min có chút bất ngờ nhận lấy món đồ từ tay Eun Jung: “Ta bảo ngươi đi lấy gương, ngươi đưa ta thứ này làm gì?”
Eun Jung ngờ hoặc nhìn Lee Sung Min, nói: “Thiếu gia, không phải người cần gương đồng? Chính là nó đấy!”
Dứt lời nàng ta cúi đầu khẽ nói: “Đây là lãnh cung, không có các gương đồng khác, tấm gương này nô tì khó khăn lắm mới tìm được đó.”
Lee Sung Min nhìn chằm chằm vật dính đầy màu xanh trong tay mình, vật rỉ sét này còn rọi được hình người nữa không?
Như thể hiểu được điều Lee Sung Min đang nghĩ, Eun Jung cười và nói: “Thiếu gia, người để ngược rồi, người xoay qua bên này, tuy là không rõ lắm nhưng vẫn thấy được!”
Lee Sung Min lật lại tấm gương đồng, quả nhiên là cậu để ngược rồi! Cậu ngại ngùng cười nhẹ với Eun Jung, sau đó nhìn kĩ bóng người trong gương.
Tấm gương này tuy đã cũ lắm rồi nhưng vẫn còn có thể nhìn rõ được dung mạo của người trong gương.
Lee Sung Min nhìn vào, tấm gương trên tay cậu suýt nữa rơi xuống đất! Yêu quái gương kia là ai? Không phải là cậu đó chứ?
Lee Sung Min khóc không ra nước mắt, nam tử trong gương quá xấu! Hai quầng mắt đen xì, không biết thoa lên thứ gì, một đôi tay còn thô hơn cả các bà lão, gương mặt vốn nhìn không ra được màu da mà còn bị thoa lên lớp phấn trắng và má hồng. Ắt hẳn vì bị tạt nước lạnh mà giờ đây đông một mảng đỏ tây một mảng trắng. Chỉ có mũi nhìn khá nhỏ và cao, nhưng bên dưới là đôi môi đỏ chót! Nhìn thật khủng khiếp!
Eun Jung nhất thời lặng đứng, hỏi: “Thiếu gia người nói là gương đồng phải không? Có lẽ là có, thiếu gia đừng vội, nô tì sẽ đi tìm ngay.”
Nhìn theo bước chân của Eun Jung rời khỏi phòng, Lee Sung Min thở phào, dùng đôi tay đầy vết thương lau nhẹ trán, còn may, tên nam nhân đáng chết kia khi đánh cậu không đánh trúng mặt. Nếu không thì dù là đại mĩ nhân cũng bị hắn hủy đi dung nhan!
Lee Sung Min cậu khi còn ở thế kỉ 21, vốn là trân trọng dung mạo bản thân nhất, nếu không cậu cũng không trở thành đại mĩ nhân nổi tiếng của thành phố Seoul.
Tên nam nhân kia! Ta quyết không tha cho ngươi, nhưng mà trước khi báo thù, ta phải nhanh chóng tịnh dưỡng, không thôi kẻo một trận đòn nữa thì chắc ta đến chỗ Diêm Vương báo danh mất.
Eun Jung quay lại rất nhanh, trong tay cầm theo một thứ xem ra rất cũ, đi đến trước mặt cậu, đưa vật trong tay cho Lee Sung Min.
Lee Sung Min có chút bất ngờ nhận lấy món đồ từ tay Eun Jung: “Ta bảo ngươi đi lấy gương, ngươi đưa ta thứ này làm gì?”
Eun Jung ngờ hoặc nhìn Lee Sung Min, nói: “Thiếu gia, không phải người cần gương đồng? Chính là nó đấy!”
Dứt lời nàng ta cúi đầu khẽ nói: “Đây là lãnh cung, không có các gương đồng khác, tấm gương này nô tì khó khăn lắm mới tìm được đó.”
Lee Sung Min nhìn chằm chằm vật dính đầy màu xanh trong tay mình, vật rỉ sét này còn rọi được hình người nữa không?
Như thể hiểu được điều Lee Sung Min đang nghĩ, Eun Jung cười và nói: “Thiếu gia, người để ngược rồi, người xoay qua bên này, tuy là không rõ lắm nhưng vẫn thấy được!”
Lee Sung Min lật lại tấm gương đồng, quả nhiên là cậu để ngược rồi! Cậu ngại ngùng cười nhẹ với Eun Jung, sau đó nhìn kĩ bóng người trong gương.
Tấm gương này tuy đã cũ lắm rồi nhưng vẫn còn có thể nhìn rõ được dung mạo của người trong gương.
Lee Sung Min nhìn vào, tấm gương trên tay cậu suýt nữa rơi xuống đất! Yêu quái gương kia là ai? Không phải là cậu đó chứ?
Lee Sung Min khóc không ra nước mắt, nam tử trong gương quá xấu! Hai quầng mắt đen xì, không biết thoa lên thứ gì, một đôi tay còn thô hơn cả các bà lão, gương mặt vốn nhìn không ra được màu da mà còn bị thoa lên lớp phấn trắng và má hồng. Ắt hẳn vì bị tạt nước lạnh mà giờ đây đông một mảng đỏ tây một mảng trắng. Chỉ có mũi nhìn khá nhỏ và cao, nhưng bên dưới là đôi môi đỏ chót! Nhìn thật khủng khiếp!
/322
|