Ưu Vô Song lạnh lùng nhìn Lãnh Như Phong, cười nhạo nói: “việc này có liên quan gì ta? Lãnh Như Phong, ngươi đến chỉ nói với ta những thứ này? Nếu như là thế vậy thì ngươi không cần nói nữa.”
Lãnh Như Phong nhìn Ưu Vô Song đột nhiên thở dài, nói: “Vô Song, việc này đúng là làm khó nàng, kì thực nàng hà tất như vậy? Phụ hoàng sẽ không đồng ý thất hoàng đệ từ nàng, lần này vì sợ nàng biết được sẽ đau lòng cho nên mới hạ chỉ triệu nàng về kinh, ý của phụ hoàng là với sự thông mình của nàng thì sao không hiểu được.”
Ưu Vô Song nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, trong lòng đột nhiên hiểu rõ, dám chắc rằng đây chính là chủ ý của lão hồ ly! Ông ta xem nàng là con khỉ sao? Đem nàng làm trò cười à?
Như lời Lãnh Như Phong nói, nàng làm sao không hiểu chủ ý của lão hồ ly? Ông ta nào có sợ nàng đau lòng? Ông ta chỉ sợ nàng biết được Lãnh Như Tuyết muốn cưới công chúa Tử Việt quốc sẽ sinh lòng oán hận, không giải những số mật mã trên tấm tàng bảo đồ thôi!
Một lão hồ ly! Ưu Vô Song cười lạnh, nàng lạnh lùng nhìn Lãnh Như Phong, cười chế giễu: “sợ ta đau lòng? Là phụ hoàng ngươi bảo ngươi đến đây làm khách sao?”
Lãnh Như Phong có chút không tự nhiên quay đầu đi, nhỏ tiếng đáp: “Vô Song, tuy thất hoàng đệ cưới công chúa, nhưng trong thất vương phủ, nàng vẫn là chính phi, đối với địa vị trong phủ của nàng vẫn không có ảnh hưởng gì!”
“Vậy sao?” tia chế giễu trên mặt Ưu Vô Song càng nồng, nàng không hài cười nhẹ một tiếng, nói: “Đường đường công chúa một nước, làm sao có thể chịu ủy khuất cam chịu dưới một thường dân như ta? Lãnh Như Phong ngươi nghĩ quá hay rồi!”
“Việc này…..” Lãnh Như Phong khẽ chần chừ, nhưng sau phút chốc do dự, cuối cùng vẫn nói: “Nàng ta là công chúa, nếu như muốn nàng ta làm kế phi là ủy khuất cho nàng ta, ý của phụ hoàng là nàng và nàng ta đều là chính phi. Nhưng Vô Song, nàng vào cửa trước, tuy trên danh phận nàng và nàng ta đều là chính phi, nhưng nàng ta vẫn phải tôn kính nàng.”
Tôn kính? Ưu Vô Song cảm thấy trong lòng dường như có ngọn lửa dâng trào, hai mắt nàng nhìn chằm chằm Lãnh Như Phong, nộ thanh nói: “Đủ rồi! Lãnh Như Phong, trong lòng ngươi cũng cho rằng, một người thường dân như ta có thể ngang bằng với một công chúa thì đã là phúc khí của ta sao? Vậy thì ta có phải nên cảm kích ân đức của cô ta đối với ta?”
Lãnh Như Phong không ngờ rằng Ưu Vô Song đột nhiên lại tức giận như vậy, hắn ta sửng sốt: “Vô Song, ta không có ý này!”
Ưu Vô Song cười lạnh, ánh mắt sắc bén tựa dao rơi trên mặt Lãnh Như Phong, lạnh lùng nói: “vậy ngươi có ý gì?”
Thấy Lãnh Như Phong không trả lời mình, Ưu Vô Song lại lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không ngăn cản Lãnh Như Tuyết cưới nàng ta, nhưng mà Ưu Vô Song ta tuyệt đối không cùng nữ nhân khác cùng cung phụng một phu quân! Trong ngày đại hôn của họ, Lãnh Như Tuyết chỉ cần cho ta một bức hưu thư là được!”
Lãnh Như Phong sửng sốt nhưng rất nhanh đã lắc đầu nói: “Vô Song, phụ hoàng sẽ không cho phép thất hoàng đệ đưa nàng hưu thư! Hơn nữa trong Tây Diệm, có mấy không tam thê tứ thiếp? Trong các vương gia thất hoàng đệ là người nạp thiếp ít nhất, Vô Song không lẽ nàng còn không mãn nguyện sao?”
Đúng vậy, trong thời đại phong kiến này, có mấy nam nhân không tam thê tứ thiếp? Đừng nói là một vương gia như Lãnh Như Tuyết, ngay cả một gia đình thương nhân bình thường và đại hộ gia, thì thê thiếp cũng vô số, không phải sao?
Nhưng mà nàng không phải là những nữ nhân đó,trong người nàng là linh hồn của thế kỉ 21, cho nên nàng không có cách nào chấp nhận những việc như vầy!
Trong thời đại phong kiến này, nàng không cách nào thay đổi người khác, cũng không có năng lực thay đổi thời đại này, cho nên việc duy nhất nàng có thể làm là làm lại chính bản thân mình, không để bản thân chịu ủy khuất.
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song nở nụ cười khổ, nhìn Lãnh Như Phong, từng câu từng chữ mà nói: “Lãnh Như Phong, người khác là người khác, ta là ta, Ưu Vô Song ta tuyệt đối không thỏa hiệp trong việc này, hơn nữa, ta còn phải đi tìm cuộc sống thuộc về ta! Ngươi về nói với phụ hoàng ngươi, cứ nói là bí mật trong bản đồ ta sẽ giải cho ông ta, diều kiện là, hạ chỉ cho Lãnh Như Tuyết cho ta hưu thư! Nếu như ông ta không đồng ý, vậy thì cứ cho người tới thất vương phủ khiêng xác ta đi!”
Lãnh Như Phong nghe thấy lời của Ưu Vô Song, nhất thời ngẩn người, hắn ta lẳng lặng nhìn Ưu Vô Song, phút chốc không biết nói gì.
Hắn ta luôn cho rằng, nàng khác với những nữ nhân khác, khi hắn ta lần đầu tiên gặp nàng hắn ta đã biết điều đó!
Nhưng mà hắn ta không ngờ rằng, người nữ nhân nhìn có vẻ mềm yếu này, tính cách lại kịch liệt như vậy, nàng không ngăn cản thất hoàng đệ cưới Uyển Tử, nhưng lại không chịu thỏa hiệp cùng Uyển Tử cùng hầu một phu, thậm chí chỉ vì để được hưu thư, không tiếc đem tính mạng ra uy hiếp.
Kì thực, Lãnh Như Phong nghĩ như vậy là bởi vì hắn ta không biết rằng Ưu Vô Song có thể giải được mật mã của tàng bảo đồ, hắn ta tuy đoán được Ưu Vô Song có liên quan đến cái truyền thuyết của Tây Diệm, nhưng hắn ta vốn không biết Ưu Vô Song đã được hoàng đế chứng thực, nàng chính là người định mệnh giải nạn kiếp của vương triều Tây Diệm.
Còn Ưu Vô Song xác định được hoàng đế trước khi giải được tàng bảo đồ tuyệt đối không đem tính mạng nàng ra đùa cho nên mới cố tình nói thế.
Nhưng những gì Lãnh Như Phong nghĩ căn bản giống với những gì Ưu Vô Song nghĩ, Ưu Vô Song dùng tính mạng uy hiếp, mục đích thực sự là vì để lấy được hưu thư, nhưng lại không liên quan gì đế việc Lãnh Như Tuyết cưới phi, nàng chỉ muốn sớm rời khỏi thất vương phủ!
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Lãnh Như Phong, Ưu Vô Song biết là lời nói của nàng đã có tác dụng, có lẽ không cần đến ngày mai, sẽ truyền đến tai lão hồ ly, do đó nàng cười lạnh một tiếng, không thèm quan tâm Lãnh Như Phong, quay người rời đi.
Lãnh Như Phong nhìn Ưu Vô Song đột nhiên thở dài, nói: “Vô Song, việc này đúng là làm khó nàng, kì thực nàng hà tất như vậy? Phụ hoàng sẽ không đồng ý thất hoàng đệ từ nàng, lần này vì sợ nàng biết được sẽ đau lòng cho nên mới hạ chỉ triệu nàng về kinh, ý của phụ hoàng là với sự thông mình của nàng thì sao không hiểu được.”
Ưu Vô Song nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, trong lòng đột nhiên hiểu rõ, dám chắc rằng đây chính là chủ ý của lão hồ ly! Ông ta xem nàng là con khỉ sao? Đem nàng làm trò cười à?
Như lời Lãnh Như Phong nói, nàng làm sao không hiểu chủ ý của lão hồ ly? Ông ta nào có sợ nàng đau lòng? Ông ta chỉ sợ nàng biết được Lãnh Như Tuyết muốn cưới công chúa Tử Việt quốc sẽ sinh lòng oán hận, không giải những số mật mã trên tấm tàng bảo đồ thôi!
Một lão hồ ly! Ưu Vô Song cười lạnh, nàng lạnh lùng nhìn Lãnh Như Phong, cười chế giễu: “sợ ta đau lòng? Là phụ hoàng ngươi bảo ngươi đến đây làm khách sao?”
Lãnh Như Phong có chút không tự nhiên quay đầu đi, nhỏ tiếng đáp: “Vô Song, tuy thất hoàng đệ cưới công chúa, nhưng trong thất vương phủ, nàng vẫn là chính phi, đối với địa vị trong phủ của nàng vẫn không có ảnh hưởng gì!”
“Vậy sao?” tia chế giễu trên mặt Ưu Vô Song càng nồng, nàng không hài cười nhẹ một tiếng, nói: “Đường đường công chúa một nước, làm sao có thể chịu ủy khuất cam chịu dưới một thường dân như ta? Lãnh Như Phong ngươi nghĩ quá hay rồi!”
“Việc này…..” Lãnh Như Phong khẽ chần chừ, nhưng sau phút chốc do dự, cuối cùng vẫn nói: “Nàng ta là công chúa, nếu như muốn nàng ta làm kế phi là ủy khuất cho nàng ta, ý của phụ hoàng là nàng và nàng ta đều là chính phi. Nhưng Vô Song, nàng vào cửa trước, tuy trên danh phận nàng và nàng ta đều là chính phi, nhưng nàng ta vẫn phải tôn kính nàng.”
Tôn kính? Ưu Vô Song cảm thấy trong lòng dường như có ngọn lửa dâng trào, hai mắt nàng nhìn chằm chằm Lãnh Như Phong, nộ thanh nói: “Đủ rồi! Lãnh Như Phong, trong lòng ngươi cũng cho rằng, một người thường dân như ta có thể ngang bằng với một công chúa thì đã là phúc khí của ta sao? Vậy thì ta có phải nên cảm kích ân đức của cô ta đối với ta?”
Lãnh Như Phong không ngờ rằng Ưu Vô Song đột nhiên lại tức giận như vậy, hắn ta sửng sốt: “Vô Song, ta không có ý này!”
Ưu Vô Song cười lạnh, ánh mắt sắc bén tựa dao rơi trên mặt Lãnh Như Phong, lạnh lùng nói: “vậy ngươi có ý gì?”
Thấy Lãnh Như Phong không trả lời mình, Ưu Vô Song lại lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không ngăn cản Lãnh Như Tuyết cưới nàng ta, nhưng mà Ưu Vô Song ta tuyệt đối không cùng nữ nhân khác cùng cung phụng một phu quân! Trong ngày đại hôn của họ, Lãnh Như Tuyết chỉ cần cho ta một bức hưu thư là được!”
Lãnh Như Phong sửng sốt nhưng rất nhanh đã lắc đầu nói: “Vô Song, phụ hoàng sẽ không cho phép thất hoàng đệ đưa nàng hưu thư! Hơn nữa trong Tây Diệm, có mấy không tam thê tứ thiếp? Trong các vương gia thất hoàng đệ là người nạp thiếp ít nhất, Vô Song không lẽ nàng còn không mãn nguyện sao?”
Đúng vậy, trong thời đại phong kiến này, có mấy nam nhân không tam thê tứ thiếp? Đừng nói là một vương gia như Lãnh Như Tuyết, ngay cả một gia đình thương nhân bình thường và đại hộ gia, thì thê thiếp cũng vô số, không phải sao?
Nhưng mà nàng không phải là những nữ nhân đó,trong người nàng là linh hồn của thế kỉ 21, cho nên nàng không có cách nào chấp nhận những việc như vầy!
Trong thời đại phong kiến này, nàng không cách nào thay đổi người khác, cũng không có năng lực thay đổi thời đại này, cho nên việc duy nhất nàng có thể làm là làm lại chính bản thân mình, không để bản thân chịu ủy khuất.
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song nở nụ cười khổ, nhìn Lãnh Như Phong, từng câu từng chữ mà nói: “Lãnh Như Phong, người khác là người khác, ta là ta, Ưu Vô Song ta tuyệt đối không thỏa hiệp trong việc này, hơn nữa, ta còn phải đi tìm cuộc sống thuộc về ta! Ngươi về nói với phụ hoàng ngươi, cứ nói là bí mật trong bản đồ ta sẽ giải cho ông ta, diều kiện là, hạ chỉ cho Lãnh Như Tuyết cho ta hưu thư! Nếu như ông ta không đồng ý, vậy thì cứ cho người tới thất vương phủ khiêng xác ta đi!”
Lãnh Như Phong nghe thấy lời của Ưu Vô Song, nhất thời ngẩn người, hắn ta lẳng lặng nhìn Ưu Vô Song, phút chốc không biết nói gì.
Hắn ta luôn cho rằng, nàng khác với những nữ nhân khác, khi hắn ta lần đầu tiên gặp nàng hắn ta đã biết điều đó!
Nhưng mà hắn ta không ngờ rằng, người nữ nhân nhìn có vẻ mềm yếu này, tính cách lại kịch liệt như vậy, nàng không ngăn cản thất hoàng đệ cưới Uyển Tử, nhưng lại không chịu thỏa hiệp cùng Uyển Tử cùng hầu một phu, thậm chí chỉ vì để được hưu thư, không tiếc đem tính mạng ra uy hiếp.
Kì thực, Lãnh Như Phong nghĩ như vậy là bởi vì hắn ta không biết rằng Ưu Vô Song có thể giải được mật mã của tàng bảo đồ, hắn ta tuy đoán được Ưu Vô Song có liên quan đến cái truyền thuyết của Tây Diệm, nhưng hắn ta vốn không biết Ưu Vô Song đã được hoàng đế chứng thực, nàng chính là người định mệnh giải nạn kiếp của vương triều Tây Diệm.
Còn Ưu Vô Song xác định được hoàng đế trước khi giải được tàng bảo đồ tuyệt đối không đem tính mạng nàng ra đùa cho nên mới cố tình nói thế.
Nhưng những gì Lãnh Như Phong nghĩ căn bản giống với những gì Ưu Vô Song nghĩ, Ưu Vô Song dùng tính mạng uy hiếp, mục đích thực sự là vì để lấy được hưu thư, nhưng lại không liên quan gì đế việc Lãnh Như Tuyết cưới phi, nàng chỉ muốn sớm rời khỏi thất vương phủ!
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Lãnh Như Phong, Ưu Vô Song biết là lời nói của nàng đã có tác dụng, có lẽ không cần đến ngày mai, sẽ truyền đến tai lão hồ ly, do đó nàng cười lạnh một tiếng, không thèm quan tâm Lãnh Như Phong, quay người rời đi.
/322
|