Những điều này đều là lời nói thật của Ưu Vô Song, bởi vì trên bản đồ toàn là chữ cổ, nàng nhìn chỗ biết chỗ không, cho nên, nàng cơ hồ toàn dựa vào chữ số mật mã kia để đoán vị trí giấu kho báu.
Còn nơi chữ số này chỉ đa phần là tên một số địa phương, cho nên nàng cần tới đó mới có thể xác định được vị trí thật sự.
Hoàng đế tự khắc hiểu ý của Ưu Vô Song, ông ta gật đầu, sau đó cất tấm tàng bảo đồ đi, nói với Ưu Vô Song: “Vô Song, hôm nay trễ rồi, cứ ở lại trong cung! Đừng về biệt viện, sáng ngày mai trẫm sẽ an bài cho ngươi cùng Tuyết Nhi cùng lên đường. Ngày mai trẫm sẽ giao cho ngươi tàng bảo đồ, ngươi hãy nhớ, việc tìm kho báu này, không được cho người khác biết! Biết chưa?”
Ưu Vô Song không phải đứa ngốc, việc tìm kho báu này trong mắt người khác quan trọng thế nào nàng đương nhiên biết, nếu như nói ra, e là, nàng chưa kịp tìm ra bảo tàng đã bị người ta giết rồi!
Cho nên dù điểm này hoàng đế không nói nàng cũng không nói ra.
Nhưng mà, nàng đương nhiên không thể nói như vậy với hoàng đế, nàng chỉ gật đầu, nói: “Hoàng thượng yên tâm, dân nữ hiểu rõ!”
Hoàng đế thấy Ưu Vô Song đã hiểu ý mình, cũng không nói nhiều, mà chỉ quay sang cửa lớn tiếng gọi: “Người đâu!”
Theo sau tiếng gọi của hoàng đế, ngoài cửa rất nhanh đã có mọt vị thái giám bước vào, chỉ thấy vị thái giám ấy cung kính hành lễ với hoàng đế: “Nô tài khấu kiến hoàng thượng.”
Hoàng đế lãnh đạm nhìn vị thái giám ấy, sau đó nói: “Tiểu Cát Tử, ngươi hãy đến đại lao một chuyến, đưa Tuyết Nhi ra!”
Dứt lời, hoàng đế lại nhìn Ưu Vô Song: “Vô Song, ngươi hãy cùng Tiểu Cát Tử đi đi! Trẫm có chút mệt, muốn nghỉ ngơi.”
Ưu Vô Song vội hàn lễ với hoàng đế, sau đó cùng vị thái giám tên Tiểu Cát Tử kia lui khỏi ngự thư phòng.
Lãnh Như Tuyết bị nhốt ở đại lao trong cung, nơi đó cách ngự thư phòng không xa.
Ưu Vô Song theo sau vị thái giám, đại khái đi hết một khắc, thì đã đến cửa lớn của đại lao.
Bởi vì có vị thái giám ấy dẫn đường, cho nên Ưu Vô Song dễ dàng đi xuyên qua lớp hộ vệ nghiêm ngặt bên ngoài cửa, rất nhanh vào trong đại lao.
Khi một cánh cửa sắt nặng nề mở ra, là một lối đi vừa dài vừa tối, tường đá dày đặc phân bố hai bên lối đi.
Tuy là ban ngày, nhưng lối đi cực kì tối, hai bên tường, cách mỗi đoạn đường đều có đèn dầu thâm u. Ưu Vô Song đứng ngoài lối đi, một lúc lâu mắt mới thích ứng với ánh sáng mờ nhạt này.
Vị thái giám ấy đi vào trước, sau đó dừng lại trước một lao phòng, mở khóa ra, sau đó nói với Ưu Vô Song: “Vô Song cô nương, thất vương gia ở trong đó, người hãy vào trong đi, nô tài ở bên ngoài đợi các người!”
Dứt lời, vị thái giám ấy bèn quay người đi khỏi.
Ưu Vô Song nhếch nhếch môi, sau đó quan sát xung quanh một cái, mới từ từ đẩy cửa ra, đi vào trong.
Thạch lao cực kì u tối, bên trong một mảng đen thui, trên tay Ưu Vô Song không có đèn chíu sáng, nàng căn bản không nhìn thấy cảnh vật bên trong, càng không nhìn Lãnh Như Tuyết thấy ở đâu.
Cho nên, nàng chỉ còn cách sờ xung quanh, cẩn thận đi vào, nhỏ tiếng nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi ở đâu? Mau ra đây….a…..”
Nàng còn chưa nói hết, đã bị ôm chặt vào lòng, khiến nàng gật mình hét toáng lên.
Nàng phản ứng lại, định vùng vậy thì bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc của Lãnh Như Tuyết: “Ưu Vô Song? Sao nàng lại ở đây?”
Nghe thấy âm thanh của Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song thở phào nhẹ nhõm, sua đó không vui nói: “Còn không phải là vì ngươi! Ngươi thật là, muốn dọa chết ta hả?”
Ưu Vô Song nghe thấy lời của Ưu Vô Song, cánh tay ôm lấy nàng càng siết chặt, ngữ khí đột nhiên có chút khẩn trương hỏi: “Đây là đại lao, sao nàng lại ở đây? Là phụ hoàng sai người bắt nàng tới sao?”
Ưu Vô Song nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, biết là hắn hiểu lầm, nhưng nàng cũng không vội giải thích, mà chỉ dùn sức đẩy Lãnh Như Tuyết ra, nói: “Ngươi ôm chặt vậy làm gì? Mau buông ta ra, đừng quên là bây giờ ta không phải là vương phi của ngươi!”
Ưu Vô Song vừa mới nói ra thì nàng đã cảm nhận được đôi tay của Lãnh Như Tuyết đột nhiên sững lại, trong phút chốc nàng tưởng rằng Lãnh Như Tuyết sẽ buông ra thì nàng phát hiện, mình bị Lãnh Như Tuyết xoay người lại, sau đó một đôi môi ấm áp đã áp lên môi nàng.
Nụ hôn của Lãnh Như Tuyết, ôn nhu mà mãnh liệt, hai tay hắn ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của nàng vào lòng, phảng phất cứ như sợ hể buông tay, nàng sẽ biến mất.
Đầu óc Ưu Vô Song phút chốc trở nên trống không khi Lãnh Như Tuyết hôn nàng, đợi khi hồi thần lại, nàng vội đẩy Lãnh Như Tuyết ra, nhưng khi nàng đưa tay lên, do dự một lúc, lại ôm lấy đôi vai rộng lớn của hắn.
Cơ thể nàng và hắn cứ dán chặt vào nhau, nàng có thể cảm nhận rõ nhịp đập của tim hắn, còn có sự bất an trong sâu thẳm tim hắn và nỗi nhớ nàng mãnh liệt.
Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, Lãnh Như Tuyết mới từ từ buông Ưu Vô Song ra, hai tay vẫn vòng trên eo thon của nàng, âm thanh có chút khàn khàn áp sát tai nàng nói: “Nữ nhân ngốc, nàng sao lại ở đây?”
Ưu Vô Song không đẩy Lãnh Như Tuyết ra, mà mặc cho hắn ôm mình, có chút bất mãn trừng mắt nhìn Lãnh Như Tuyết: “Còn không phải là vì ngươi? Ngươi thì tốt rồi, còn chiếm tiện nghi của ta! Ta sẽ tố cáo ngươi, bây giờ ta không còn là vương phi của ngươi nữa, ngươi còn làm như vậy, ta sẽ tố cáo ngươi phi lễ!”
Còn nơi chữ số này chỉ đa phần là tên một số địa phương, cho nên nàng cần tới đó mới có thể xác định được vị trí thật sự.
Hoàng đế tự khắc hiểu ý của Ưu Vô Song, ông ta gật đầu, sau đó cất tấm tàng bảo đồ đi, nói với Ưu Vô Song: “Vô Song, hôm nay trễ rồi, cứ ở lại trong cung! Đừng về biệt viện, sáng ngày mai trẫm sẽ an bài cho ngươi cùng Tuyết Nhi cùng lên đường. Ngày mai trẫm sẽ giao cho ngươi tàng bảo đồ, ngươi hãy nhớ, việc tìm kho báu này, không được cho người khác biết! Biết chưa?”
Ưu Vô Song không phải đứa ngốc, việc tìm kho báu này trong mắt người khác quan trọng thế nào nàng đương nhiên biết, nếu như nói ra, e là, nàng chưa kịp tìm ra bảo tàng đã bị người ta giết rồi!
Cho nên dù điểm này hoàng đế không nói nàng cũng không nói ra.
Nhưng mà, nàng đương nhiên không thể nói như vậy với hoàng đế, nàng chỉ gật đầu, nói: “Hoàng thượng yên tâm, dân nữ hiểu rõ!”
Hoàng đế thấy Ưu Vô Song đã hiểu ý mình, cũng không nói nhiều, mà chỉ quay sang cửa lớn tiếng gọi: “Người đâu!”
Theo sau tiếng gọi của hoàng đế, ngoài cửa rất nhanh đã có mọt vị thái giám bước vào, chỉ thấy vị thái giám ấy cung kính hành lễ với hoàng đế: “Nô tài khấu kiến hoàng thượng.”
Hoàng đế lãnh đạm nhìn vị thái giám ấy, sau đó nói: “Tiểu Cát Tử, ngươi hãy đến đại lao một chuyến, đưa Tuyết Nhi ra!”
Dứt lời, hoàng đế lại nhìn Ưu Vô Song: “Vô Song, ngươi hãy cùng Tiểu Cát Tử đi đi! Trẫm có chút mệt, muốn nghỉ ngơi.”
Ưu Vô Song vội hàn lễ với hoàng đế, sau đó cùng vị thái giám tên Tiểu Cát Tử kia lui khỏi ngự thư phòng.
Lãnh Như Tuyết bị nhốt ở đại lao trong cung, nơi đó cách ngự thư phòng không xa.
Ưu Vô Song theo sau vị thái giám, đại khái đi hết một khắc, thì đã đến cửa lớn của đại lao.
Bởi vì có vị thái giám ấy dẫn đường, cho nên Ưu Vô Song dễ dàng đi xuyên qua lớp hộ vệ nghiêm ngặt bên ngoài cửa, rất nhanh vào trong đại lao.
Khi một cánh cửa sắt nặng nề mở ra, là một lối đi vừa dài vừa tối, tường đá dày đặc phân bố hai bên lối đi.
Tuy là ban ngày, nhưng lối đi cực kì tối, hai bên tường, cách mỗi đoạn đường đều có đèn dầu thâm u. Ưu Vô Song đứng ngoài lối đi, một lúc lâu mắt mới thích ứng với ánh sáng mờ nhạt này.
Vị thái giám ấy đi vào trước, sau đó dừng lại trước một lao phòng, mở khóa ra, sau đó nói với Ưu Vô Song: “Vô Song cô nương, thất vương gia ở trong đó, người hãy vào trong đi, nô tài ở bên ngoài đợi các người!”
Dứt lời, vị thái giám ấy bèn quay người đi khỏi.
Ưu Vô Song nhếch nhếch môi, sau đó quan sát xung quanh một cái, mới từ từ đẩy cửa ra, đi vào trong.
Thạch lao cực kì u tối, bên trong một mảng đen thui, trên tay Ưu Vô Song không có đèn chíu sáng, nàng căn bản không nhìn thấy cảnh vật bên trong, càng không nhìn Lãnh Như Tuyết thấy ở đâu.
Cho nên, nàng chỉ còn cách sờ xung quanh, cẩn thận đi vào, nhỏ tiếng nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi ở đâu? Mau ra đây….a…..”
Nàng còn chưa nói hết, đã bị ôm chặt vào lòng, khiến nàng gật mình hét toáng lên.
Nàng phản ứng lại, định vùng vậy thì bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc của Lãnh Như Tuyết: “Ưu Vô Song? Sao nàng lại ở đây?”
Nghe thấy âm thanh của Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song thở phào nhẹ nhõm, sua đó không vui nói: “Còn không phải là vì ngươi! Ngươi thật là, muốn dọa chết ta hả?”
Ưu Vô Song nghe thấy lời của Ưu Vô Song, cánh tay ôm lấy nàng càng siết chặt, ngữ khí đột nhiên có chút khẩn trương hỏi: “Đây là đại lao, sao nàng lại ở đây? Là phụ hoàng sai người bắt nàng tới sao?”
Ưu Vô Song nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, biết là hắn hiểu lầm, nhưng nàng cũng không vội giải thích, mà chỉ dùn sức đẩy Lãnh Như Tuyết ra, nói: “Ngươi ôm chặt vậy làm gì? Mau buông ta ra, đừng quên là bây giờ ta không phải là vương phi của ngươi!”
Ưu Vô Song vừa mới nói ra thì nàng đã cảm nhận được đôi tay của Lãnh Như Tuyết đột nhiên sững lại, trong phút chốc nàng tưởng rằng Lãnh Như Tuyết sẽ buông ra thì nàng phát hiện, mình bị Lãnh Như Tuyết xoay người lại, sau đó một đôi môi ấm áp đã áp lên môi nàng.
Nụ hôn của Lãnh Như Tuyết, ôn nhu mà mãnh liệt, hai tay hắn ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của nàng vào lòng, phảng phất cứ như sợ hể buông tay, nàng sẽ biến mất.
Đầu óc Ưu Vô Song phút chốc trở nên trống không khi Lãnh Như Tuyết hôn nàng, đợi khi hồi thần lại, nàng vội đẩy Lãnh Như Tuyết ra, nhưng khi nàng đưa tay lên, do dự một lúc, lại ôm lấy đôi vai rộng lớn của hắn.
Cơ thể nàng và hắn cứ dán chặt vào nhau, nàng có thể cảm nhận rõ nhịp đập của tim hắn, còn có sự bất an trong sâu thẳm tim hắn và nỗi nhớ nàng mãnh liệt.
Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, Lãnh Như Tuyết mới từ từ buông Ưu Vô Song ra, hai tay vẫn vòng trên eo thon của nàng, âm thanh có chút khàn khàn áp sát tai nàng nói: “Nữ nhân ngốc, nàng sao lại ở đây?”
Ưu Vô Song không đẩy Lãnh Như Tuyết ra, mà mặc cho hắn ôm mình, có chút bất mãn trừng mắt nhìn Lãnh Như Tuyết: “Còn không phải là vì ngươi? Ngươi thì tốt rồi, còn chiếm tiện nghi của ta! Ta sẽ tố cáo ngươi, bây giờ ta không còn là vương phi của ngươi nữa, ngươi còn làm như vậy, ta sẽ tố cáo ngươi phi lễ!”
/322
|