Nếu như hôm nay không phải ả ta vô tình nghe lén được cuộc nói chuyện của Lãnh Như Băng và Li Hồn, ả ta ắt hẳn vẫn còn bị hắn ta lừa, không hề hay biết, tướng công mình vì để có được người nữ nhân khác mà cư nhiên bày kế với mình!
Nghĩ tới đây, Ưu Lạc Nhạn cơ hồ bị cơn nộ hỏa trong lòng che mất đi lí trí, ả ta phẫn nộ nhìn Lãnh Như Băng, dung mạo vốn dĩ kiêu mĩ nay vì cơn phẫn nộ trong lòng mà khẽ nhíu lại, hét lên: “Lãnh Như Băng, ngươi vì ả tiện nhân kia mà cư nhiên lợi dụng ta?”
Lãnh Như Băng nhìn bộ dạng đầy đố kị, khuôn mặt nhíu lại cực kì khó coi của Ưu Lạc Nhạn, ánh mắt thoáng qua tia chán ghét, sau đó quay mặt đi, không nhìn ả ta, xem như mặc nhận lời của ả ta.
Không sai, hắn ta đích thực vì ngăn cản Lãnh Như Tuyết và Ưu Vô Song thành thân nên mới cố ý lợi dụng lòng oán hận của Ưu Lạc Nhạn đối với Ưu Vô Song, nói với Ưu Lạc Nhạn, Liên Đường nay bị phu quân lạnh nhạt, cổ vũ Ưu Lạc Nhạn đi thuyết phục Liên Đường phản kháng lại, nhằm để Liên Đường bị từ, sau đó lại thuyết phục Liên Đường đi tìm Lãnh Như Tuyết, phá hoại hôn sự của Lãnh Như Tuyết và Ưu Vô Song.
Tuy nhiên, tất cả đều nằm trong dự đoán của hắn ta, Lãnh Như Tuyết quả nhiên vẫn chưa từ bỏ Liên Đường, còn Ưu Vô Song cũng tuyệt đối không tiếp nhận sự tồn tại của Liên Đường, và kết quả là Ưu Vô Song sẽ bị Lãnh Như Tuyết hiểu lầm, phẫn nộ rời khỏi!
Còn hắn ta, việc cần làm lúc này, chính là nhân cơ hội này, giữ Ưu Vô Song ở bên cạnh mình, còn về Ưu Lạc Nhạn, tuy ả ta là thái tử phi của hắn ta, nhưng trong lòng hắn ta, Ưu Lạc Nhạn có hay không cũng không quan trọng, là một con cờ có thể bỏ bất cứ lúc nào!
Nhìn thấy Lãnh Như Băng thừa nhận lợi dụng mình, Ưu Lạc Nhạn cơ hồ tức đến mất lí trí, ả ta vội tiến về trước, túm lấy cổ áo Lãnh Như Băng, thét: “Lãnh Như Băng! Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Sao ngươi có thể? Ta mới là thái tử phi của ngươi, sao ngươi có thể vì người nữ nhân khác mà đối xử với ta như vậy?”
Đối diện với sự bám lấy không dứt của Ưu Lạc Nhạn, Lãnh Như Băng đã mất đi tính kiên nhẫn, hắn tóm lấy tay Ưu Lạc Nhạn, không chút lưu tình đẩy ả ta ngã xuống đất, lạnh lùng nói: “Ưu Lạc Nhạn, bộ dạng điên của ngươi chỉ khiến bổn thái tử càng chán ghét ngươi hơn!”
Bị Lãnh Như Băng đối xử vô tình như vậy, lòng oán hận trong Ưu Lạc Nhạn đã dâng khắp người, ả ta thảm bại đứng từ dưới đất dậy, oán giận nhìn Lãnh Như Băng, mất đi lí trí hét lên: “Lãnh Như Băng, ta có điểm nào không bằng ả tiện nhân đó? Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ngươi muốn có được ả tiện nhân đó sao? Ngươi đừng hòng! Một ngày còn có Ưu Lạc Nhạn ta, ả đừng hòng bước một bước nào vào phủ thái tử!”
Lãnh Như Băng sắc mặt vô tình nhìn Ưu Lạc Nhạn, lạnh lùng nói: “Vậy thì bổn thái tử từ ngươi! Ưu Lạc Nhạn, ngươi tốt nhất đừng giở tính khí tiểu thư của ngươi trước mặt bổn thái tử, nếu như ngươi muốn ngang tàng, bổn thái tử không ngại cho ngươi một tấm hưu thư!”
“Ngươi!” Ưu Lạc Nhạn không dám tin mở to hai mắt, oán hận nhìn Lãnh Như Băng, qua một lúc sao, ả ta mới vội hét lên: “ngươi muốn từ ta? Ngươi chỉ vì một nữ nhân có thể tiếp bất kì nam nhân nào mà muốn từ ta……….”
‘Chát’ một tiếng, một âm thanh thanh thúy ngắt đi tiếng hét toáng của Ưu Lạc Nhạn, gò má kiêu mĩ của ả ta bị Lãnh Như Băng vô tình tát một bạt tay, cả người ả ta cũng như bạt tay đến đột ngột ấy mà ngã xuống đất, vầng trán va mạnh vào nền đất cứng, phút chốc máu tươi trào ra.
Tuy nhiên, khi ả ta còn chưa kịp phản ứng lại thì bên tai đã truyền đến âm thanh lạnh lùng của Lãnh Như Băng: “Ưu Lạc Nhạn, ngươi hãy nhớ lấy! Nếu như bổn thái tử còn nghe thấy ngươi nói xấu nàng ấy bất kì cầu nào, bổn thái tử sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Sắc máu đỏ tươi, dọc theo khuôn mặt Ưu Lạc Nhạn từ từ chảy xuống, ả ta sững sờ nhìn Lãnh Như Băng tựa như ác ma với dung mạo lãnh khốc, không hề động đậy.
Nghĩ tới đây, Ưu Lạc Nhạn cơ hồ bị cơn nộ hỏa trong lòng che mất đi lí trí, ả ta phẫn nộ nhìn Lãnh Như Băng, dung mạo vốn dĩ kiêu mĩ nay vì cơn phẫn nộ trong lòng mà khẽ nhíu lại, hét lên: “Lãnh Như Băng, ngươi vì ả tiện nhân kia mà cư nhiên lợi dụng ta?”
Lãnh Như Băng nhìn bộ dạng đầy đố kị, khuôn mặt nhíu lại cực kì khó coi của Ưu Lạc Nhạn, ánh mắt thoáng qua tia chán ghét, sau đó quay mặt đi, không nhìn ả ta, xem như mặc nhận lời của ả ta.
Không sai, hắn ta đích thực vì ngăn cản Lãnh Như Tuyết và Ưu Vô Song thành thân nên mới cố ý lợi dụng lòng oán hận của Ưu Lạc Nhạn đối với Ưu Vô Song, nói với Ưu Lạc Nhạn, Liên Đường nay bị phu quân lạnh nhạt, cổ vũ Ưu Lạc Nhạn đi thuyết phục Liên Đường phản kháng lại, nhằm để Liên Đường bị từ, sau đó lại thuyết phục Liên Đường đi tìm Lãnh Như Tuyết, phá hoại hôn sự của Lãnh Như Tuyết và Ưu Vô Song.
Tuy nhiên, tất cả đều nằm trong dự đoán của hắn ta, Lãnh Như Tuyết quả nhiên vẫn chưa từ bỏ Liên Đường, còn Ưu Vô Song cũng tuyệt đối không tiếp nhận sự tồn tại của Liên Đường, và kết quả là Ưu Vô Song sẽ bị Lãnh Như Tuyết hiểu lầm, phẫn nộ rời khỏi!
Còn hắn ta, việc cần làm lúc này, chính là nhân cơ hội này, giữ Ưu Vô Song ở bên cạnh mình, còn về Ưu Lạc Nhạn, tuy ả ta là thái tử phi của hắn ta, nhưng trong lòng hắn ta, Ưu Lạc Nhạn có hay không cũng không quan trọng, là một con cờ có thể bỏ bất cứ lúc nào!
Nhìn thấy Lãnh Như Băng thừa nhận lợi dụng mình, Ưu Lạc Nhạn cơ hồ tức đến mất lí trí, ả ta vội tiến về trước, túm lấy cổ áo Lãnh Như Băng, thét: “Lãnh Như Băng! Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Sao ngươi có thể? Ta mới là thái tử phi của ngươi, sao ngươi có thể vì người nữ nhân khác mà đối xử với ta như vậy?”
Đối diện với sự bám lấy không dứt của Ưu Lạc Nhạn, Lãnh Như Băng đã mất đi tính kiên nhẫn, hắn tóm lấy tay Ưu Lạc Nhạn, không chút lưu tình đẩy ả ta ngã xuống đất, lạnh lùng nói: “Ưu Lạc Nhạn, bộ dạng điên của ngươi chỉ khiến bổn thái tử càng chán ghét ngươi hơn!”
Bị Lãnh Như Băng đối xử vô tình như vậy, lòng oán hận trong Ưu Lạc Nhạn đã dâng khắp người, ả ta thảm bại đứng từ dưới đất dậy, oán giận nhìn Lãnh Như Băng, mất đi lí trí hét lên: “Lãnh Như Băng, ta có điểm nào không bằng ả tiện nhân đó? Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ngươi muốn có được ả tiện nhân đó sao? Ngươi đừng hòng! Một ngày còn có Ưu Lạc Nhạn ta, ả đừng hòng bước một bước nào vào phủ thái tử!”
Lãnh Như Băng sắc mặt vô tình nhìn Ưu Lạc Nhạn, lạnh lùng nói: “Vậy thì bổn thái tử từ ngươi! Ưu Lạc Nhạn, ngươi tốt nhất đừng giở tính khí tiểu thư của ngươi trước mặt bổn thái tử, nếu như ngươi muốn ngang tàng, bổn thái tử không ngại cho ngươi một tấm hưu thư!”
“Ngươi!” Ưu Lạc Nhạn không dám tin mở to hai mắt, oán hận nhìn Lãnh Như Băng, qua một lúc sao, ả ta mới vội hét lên: “ngươi muốn từ ta? Ngươi chỉ vì một nữ nhân có thể tiếp bất kì nam nhân nào mà muốn từ ta……….”
‘Chát’ một tiếng, một âm thanh thanh thúy ngắt đi tiếng hét toáng của Ưu Lạc Nhạn, gò má kiêu mĩ của ả ta bị Lãnh Như Băng vô tình tát một bạt tay, cả người ả ta cũng như bạt tay đến đột ngột ấy mà ngã xuống đất, vầng trán va mạnh vào nền đất cứng, phút chốc máu tươi trào ra.
Tuy nhiên, khi ả ta còn chưa kịp phản ứng lại thì bên tai đã truyền đến âm thanh lạnh lùng của Lãnh Như Băng: “Ưu Lạc Nhạn, ngươi hãy nhớ lấy! Nếu như bổn thái tử còn nghe thấy ngươi nói xấu nàng ấy bất kì cầu nào, bổn thái tử sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Sắc máu đỏ tươi, dọc theo khuôn mặt Ưu Lạc Nhạn từ từ chảy xuống, ả ta sững sờ nhìn Lãnh Như Băng tựa như ác ma với dung mạo lãnh khốc, không hề động đậy.
/322
|