Nhìn mũi nhọn của đài nến nhằm về phía mình, Lãnh Như Tuyết không hề động đậy, hắn lúc này, lòng đã chết, trong đầu chỉ toàn từng cái nhíu mày từng nụ cười của Ưu Vô Song, hắn nhìn Liên Đường đang xông về phía hắn, thậm chí còn nở nụ cười, trong lòng có một âm thanh khẽ vang vọng, có lẽ, cứ như vậy mà giải thoát cũng tốt, như vậy, có lẽ hắn có thể gặp lại nàng lần nữa………..
Trong tiếng la hét, nhìn mũi nhọn sắp đâm vào ngực Lãnh Như Tuyết, tuy nhiên, chính trong lúc này, đột nhiên một tia sáng bạc thoáng qua, Liên Đường phát ra tiếng kêu thê lương, phút chốc ngã khụy xuống đất, ngọn đài nến trong tay phút chốc rơi xuống đất.
Một bóng người từ ngoài cửa thoáng vào, đó chính là thị vệ thân cận của Lãnh Như Tuyết, Ngạo Phong, còn sau lưng hắn ta, Lãnh Như Phong cũng đang từ từ đi vào.
Ánh mắt mọi người rơi vào người Liên Đường, chỉ thấy sắc mặt ả trắng bệch, dung mạo vốn dĩ kiêu mĩ nay vì đau mà co rúm lại, thảm bại té ngã xuống đất, trên đầu gối ả, đang cắm một con dao nhỏ bạc, máu tươi, đang dọc theo đùi ả mà chảy xuống, nhuốm đỏ cả y phục vốn dĩ đạm sắc của ả.
Lãnh Như Phong không thèm quan tâm Lãnh Như Tuyết, mà chỉ lạnh lùng nhìn Liên Đường, tức giận nói: “Liên Đường, ngươi to gan lắm, cư nhiên dám hành thích thất vương gia?”
Liên Đường biểu tình đau khổ, mồ hôi nhễ nhãi, chảy từ trán trắng bệch của ả ra, hai mắt ả không cam nhìn Lãnh Như Phong, ánh mặt đầy oán hận và không cam, gào: “Là các ngươi ép ta, đều là các ngươi ép ta, tại sao? Tại sao các ngươi đều tuyệt tình như vậy? Tại sao?”
Lãnh Như Phong nhìn bộ dạng điên cuồng của Liên Đường, ánh mắt thoáng qua tia lạnh lùng, hắn ta không phải là Lãnh Như Tuyết, Lãnh Như Tuyết đối với Liên Đường còn không nở ra tay, nhưng không có nghĩa là hắn ta cũng không nỡ ra tay, hơn nữa, hắn ta đối với hành vi của Liên Đường, trong lòng cực kì chán ghét, nếu như nói vốn dĩ hắn ta còn niệm tình lúc nhỏ không muốn giao Liên Đường cho phụ hoàng, vậy thì nay sự đồng tình của hắn ta đối với ả đã biến mất hoàn toàn khi ả hành thích Lãnh Như Tuyết.
Lãnh Như Phong cười lạnh một tiếng, nhìn Liên Đường lạnh lùng nói: “Liên Đường, ngươi biết tại sao Như Tuyết để ngươi rời khỏi thất vương phủ không? Đó là vì, đệ ấy niệm tình trước kia, muốn bảo toàn cho ngươi, không để ngươi rơi vào tay phụ hoàng!”
Nói tới đây, Lãnh Như Phong ngừng một lúc rồi lạnh lùng nói: “Còn ngươi, ngoài làm ra việc gây tổn hại cho đệ ấy, ngươi còn làm được gì? Ngươi thật là không thay đổi chút nào, trước kia cũng vậy, nay cũng thế, trong lòng ngươi, ngươi mãi mãi cũng chỉ có bản thân mình, trước nay chưa từng nghĩ qua cảm nhận của Lãnh Như Tuyết! Ngươi vì sự ích kỉ của bản thân, không tiếc cùng đại hoàng huynh hợp mưu mưu hại Ưu Vô Song rời khỏi phủ, ngươi cho rằng cứ như vậy ngươi có thể có được tất cả những gì ngươi muốn sao? Ngươi sai rồi, ngươi nói rằng ngươi yêu Như Tuyết, kì thật, ngươi căn bản không yêu đệ ấy, người mà ngươi yêu, chỉ có chính bản thân ngươi, ngươi căn bản là một nữ nhân cực kì ích kỉ, ngươi căn bản không đáng để người khác yêu!”
Ánh mắt Liên Đường thoáng qua tia hoảng loạn, ả điên cuồng lắc đầu, hét: “Không, không! Ta yêu hắn, ta yêu hắn! Không phải vậy, không phải vậy!”
Nói rồi, ả đột nhiên căm hận nhìn chằm chằm Lãnh Như Phong, điên cuồng nói: “Đều là ngươi, đều là các ngươi, là các ngươi ép Tuyết Nhi không yêu ta, là các ngươi ép Tuyết Nhi rời khỏi ta! Còn nữa, còn có tiện nhân đó, ả dựa vào đâu mà tranh giành Tuyết Nhi với ta? Tuyết Nhi là của ta, là của ta!”
Liên Đường lúc nay đã mất đi lí trí, cả người nhìn cực kì điên cuồng, ả phảng phất như vì để xác thực lời nói của mình, nhìn Lãnh Như Tuyết bằng ánh mắt cầu xin, nàn nỉ nói: “Tuyết Nhi, nói cho họ biết, người Tuyết Nhi yêu là ta, là ta, không phải là ả tiện nhân kia………….”
Tuấn nhan của Lãnh Như Tuyết không chút biểu tình, hắn nhìn Liên Đường đang nàn nỉ hắn, từ từ bước về phía ả.
Nhìn thấy Lãnh Như Tuyết đi về phía mình, ánh mắt Liên Đường thoáng qua tia hy vọng, trên gương mặt điên cuồng của ả, thậm chí còn nở nụ cười gượng ép, tuy nhiên, ả còn chưa kịp nói gì, chỉ nghe ‘chát’ một tiếng vang lên, trên mặt ả bị tát mạnh một bạt tay.
Lãnh Như Tuyết lạnh lùng nhìn ả, từng câu từng chữ nói: “Ngươi không được phép nói nàng ấy là tiện nhân!”
Liên Đường sững người, ả ngẩn người nhìn Lãnh Như Tuyết, thậm chí nụ cười gượng ép trên mặt còn chưa lui đi.
Nhưng mà, Lãnh Như Tuyết không thèm nhìn ả, quay người, lãnh mạc đi ra ngoài cửa.
Liên Đường ngẩn người nhìn theo bóng lưng lãnh mạc của Lãnh Như Tuyết, nước mắt, từ khóe mắt vô thần của ả chảy ra, tuy nhiên, ả phảng phất như không có tri giác, chỉ ngẩn người đứng đấy nhìn theo bóng người đã đi xa.
Chính vào lúc này, một thị vệ đứng đầu dẫn theo hai thị vệ bước vào, hắn ta hành lễ với Lãnh Như Phong, nói: “Lục vương gia, thời gian đã không còn sớm nữa, thuộc hạ còn phải về cung phục chỉ, người thấy có phải là……..?”
Nói tới đây, thị vệ ấy nhìn về phía Liên Đường.
Lãnh Như Phong biết ý của hắn ta, gật gật đầu, nói: “Ngươi đưa người đi đi!”
Thị vệ ấy được sự đồng ý của Lãnh Như Phong, liền gật đầu, sau đó đưa tay, ra lệnh cho hai thị vệ sau lưng hắn ta nhanh chóng kéo Liên Đường từ dưới đất dậy, sau đó áp giải ả đi ra ngoài.
Biểu tình Liên Đường ngẩn ngơ, không động đậy gì, không hề vùng vẫy, mặc cho hai thị vệ lôi ả đi.
Còn tì nữ thân cận của Liên Đường Hồng Nhi lại đi đến trước mặt Lãnh Như Phong, quỳ xuống khóc nói: “Lục vương gia, cầu xin người hãy cứu tiểu thư nhà nô tì, cầu xin người…………..”
Lãnh Như Phong không vì thế mà động lòng, mà chỉ lạnh lùng nhìn Hồng Nhi, lạnh lùng nói: “Cho nàng ta năm mươi lượng bạc, đưa ra khỏi vương phủ!”
Dứt lời, Lãnh Như Phong đầu cũng không quay lại, rời khỏi.
Trong tiếng la hét, nhìn mũi nhọn sắp đâm vào ngực Lãnh Như Tuyết, tuy nhiên, chính trong lúc này, đột nhiên một tia sáng bạc thoáng qua, Liên Đường phát ra tiếng kêu thê lương, phút chốc ngã khụy xuống đất, ngọn đài nến trong tay phút chốc rơi xuống đất.
Một bóng người từ ngoài cửa thoáng vào, đó chính là thị vệ thân cận của Lãnh Như Tuyết, Ngạo Phong, còn sau lưng hắn ta, Lãnh Như Phong cũng đang từ từ đi vào.
Ánh mắt mọi người rơi vào người Liên Đường, chỉ thấy sắc mặt ả trắng bệch, dung mạo vốn dĩ kiêu mĩ nay vì đau mà co rúm lại, thảm bại té ngã xuống đất, trên đầu gối ả, đang cắm một con dao nhỏ bạc, máu tươi, đang dọc theo đùi ả mà chảy xuống, nhuốm đỏ cả y phục vốn dĩ đạm sắc của ả.
Lãnh Như Phong không thèm quan tâm Lãnh Như Tuyết, mà chỉ lạnh lùng nhìn Liên Đường, tức giận nói: “Liên Đường, ngươi to gan lắm, cư nhiên dám hành thích thất vương gia?”
Liên Đường biểu tình đau khổ, mồ hôi nhễ nhãi, chảy từ trán trắng bệch của ả ra, hai mắt ả không cam nhìn Lãnh Như Phong, ánh mặt đầy oán hận và không cam, gào: “Là các ngươi ép ta, đều là các ngươi ép ta, tại sao? Tại sao các ngươi đều tuyệt tình như vậy? Tại sao?”
Lãnh Như Phong nhìn bộ dạng điên cuồng của Liên Đường, ánh mắt thoáng qua tia lạnh lùng, hắn ta không phải là Lãnh Như Tuyết, Lãnh Như Tuyết đối với Liên Đường còn không nở ra tay, nhưng không có nghĩa là hắn ta cũng không nỡ ra tay, hơn nữa, hắn ta đối với hành vi của Liên Đường, trong lòng cực kì chán ghét, nếu như nói vốn dĩ hắn ta còn niệm tình lúc nhỏ không muốn giao Liên Đường cho phụ hoàng, vậy thì nay sự đồng tình của hắn ta đối với ả đã biến mất hoàn toàn khi ả hành thích Lãnh Như Tuyết.
Lãnh Như Phong cười lạnh một tiếng, nhìn Liên Đường lạnh lùng nói: “Liên Đường, ngươi biết tại sao Như Tuyết để ngươi rời khỏi thất vương phủ không? Đó là vì, đệ ấy niệm tình trước kia, muốn bảo toàn cho ngươi, không để ngươi rơi vào tay phụ hoàng!”
Nói tới đây, Lãnh Như Phong ngừng một lúc rồi lạnh lùng nói: “Còn ngươi, ngoài làm ra việc gây tổn hại cho đệ ấy, ngươi còn làm được gì? Ngươi thật là không thay đổi chút nào, trước kia cũng vậy, nay cũng thế, trong lòng ngươi, ngươi mãi mãi cũng chỉ có bản thân mình, trước nay chưa từng nghĩ qua cảm nhận của Lãnh Như Tuyết! Ngươi vì sự ích kỉ của bản thân, không tiếc cùng đại hoàng huynh hợp mưu mưu hại Ưu Vô Song rời khỏi phủ, ngươi cho rằng cứ như vậy ngươi có thể có được tất cả những gì ngươi muốn sao? Ngươi sai rồi, ngươi nói rằng ngươi yêu Như Tuyết, kì thật, ngươi căn bản không yêu đệ ấy, người mà ngươi yêu, chỉ có chính bản thân ngươi, ngươi căn bản là một nữ nhân cực kì ích kỉ, ngươi căn bản không đáng để người khác yêu!”
Ánh mắt Liên Đường thoáng qua tia hoảng loạn, ả điên cuồng lắc đầu, hét: “Không, không! Ta yêu hắn, ta yêu hắn! Không phải vậy, không phải vậy!”
Nói rồi, ả đột nhiên căm hận nhìn chằm chằm Lãnh Như Phong, điên cuồng nói: “Đều là ngươi, đều là các ngươi, là các ngươi ép Tuyết Nhi không yêu ta, là các ngươi ép Tuyết Nhi rời khỏi ta! Còn nữa, còn có tiện nhân đó, ả dựa vào đâu mà tranh giành Tuyết Nhi với ta? Tuyết Nhi là của ta, là của ta!”
Liên Đường lúc nay đã mất đi lí trí, cả người nhìn cực kì điên cuồng, ả phảng phất như vì để xác thực lời nói của mình, nhìn Lãnh Như Tuyết bằng ánh mắt cầu xin, nàn nỉ nói: “Tuyết Nhi, nói cho họ biết, người Tuyết Nhi yêu là ta, là ta, không phải là ả tiện nhân kia………….”
Tuấn nhan của Lãnh Như Tuyết không chút biểu tình, hắn nhìn Liên Đường đang nàn nỉ hắn, từ từ bước về phía ả.
Nhìn thấy Lãnh Như Tuyết đi về phía mình, ánh mắt Liên Đường thoáng qua tia hy vọng, trên gương mặt điên cuồng của ả, thậm chí còn nở nụ cười gượng ép, tuy nhiên, ả còn chưa kịp nói gì, chỉ nghe ‘chát’ một tiếng vang lên, trên mặt ả bị tát mạnh một bạt tay.
Lãnh Như Tuyết lạnh lùng nhìn ả, từng câu từng chữ nói: “Ngươi không được phép nói nàng ấy là tiện nhân!”
Liên Đường sững người, ả ngẩn người nhìn Lãnh Như Tuyết, thậm chí nụ cười gượng ép trên mặt còn chưa lui đi.
Nhưng mà, Lãnh Như Tuyết không thèm nhìn ả, quay người, lãnh mạc đi ra ngoài cửa.
Liên Đường ngẩn người nhìn theo bóng lưng lãnh mạc của Lãnh Như Tuyết, nước mắt, từ khóe mắt vô thần của ả chảy ra, tuy nhiên, ả phảng phất như không có tri giác, chỉ ngẩn người đứng đấy nhìn theo bóng người đã đi xa.
Chính vào lúc này, một thị vệ đứng đầu dẫn theo hai thị vệ bước vào, hắn ta hành lễ với Lãnh Như Phong, nói: “Lục vương gia, thời gian đã không còn sớm nữa, thuộc hạ còn phải về cung phục chỉ, người thấy có phải là……..?”
Nói tới đây, thị vệ ấy nhìn về phía Liên Đường.
Lãnh Như Phong biết ý của hắn ta, gật gật đầu, nói: “Ngươi đưa người đi đi!”
Thị vệ ấy được sự đồng ý của Lãnh Như Phong, liền gật đầu, sau đó đưa tay, ra lệnh cho hai thị vệ sau lưng hắn ta nhanh chóng kéo Liên Đường từ dưới đất dậy, sau đó áp giải ả đi ra ngoài.
Biểu tình Liên Đường ngẩn ngơ, không động đậy gì, không hề vùng vẫy, mặc cho hai thị vệ lôi ả đi.
Còn tì nữ thân cận của Liên Đường Hồng Nhi lại đi đến trước mặt Lãnh Như Phong, quỳ xuống khóc nói: “Lục vương gia, cầu xin người hãy cứu tiểu thư nhà nô tì, cầu xin người…………..”
Lãnh Như Phong không vì thế mà động lòng, mà chỉ lạnh lùng nhìn Hồng Nhi, lạnh lùng nói: “Cho nàng ta năm mươi lượng bạc, đưa ra khỏi vương phủ!”
Dứt lời, Lãnh Như Phong đầu cũng không quay lại, rời khỏi.
/322
|