Nhìn đôi mâu đen chứa đầy ưu thương và đau khổ, còn có một tia ai cầu, cứ như một đáy đầm sâu thẳm, thoáng chốc hút linh hồn nàng vào bên trong, một cảm giác cay đắng phút chốc dâng trào, khiến lớp vỏ ngụy trang của nàng phút chốc tan vỡ.
Nàng sững sờ nhìn hắn, nhìn sự ưu thương trong mắt hắn và kiếm mi nhíu chặt kia, giữa mi mày hắn lộ ra sự ai cầu và thấp kém khiến lòng nàng thắt chặt.
Hắn là Lãnh Như Tuyết sao? Là Lãnh Như Tuyết luôn kiêu ngạo, thần thái hơn người tựa như đứa con kiêu hãnh của ông trời đó sao?
Hắn đích thực là đứa con kiêu hãnh của ông trời, hắn là vương gia tuấn mĩ nhất, cụng là vương gia được hoàng đế sủng ái nhất, nhưng nay, nhìn hắn, lại giống như một đứa bé cực kì yếu ớt.
Ưu Vô Song vô thức đưa tay, nhẹ nhàng sờ vào hai kiếm mi nhíu chặt của hắn, trong nàng đột nhên có một cảm giác mãnh liệt, đó chính là xoa bằng đi đôi kiếm mi nhíu chặt kia của hắn, nhưng khi ngón tay nàng nhẹ nhàng chạm vào làn da ấm nóng của hắn, nàng mới giật nảy mình, vội rút tay lại.
Nàng đang làm gì vầy? Rõ ràng đã quyết định buông tay, sao khi nhìn thấy hắn như vậy, nàng lại mềm lòng?
Không, nàng không muốn cuộc sống bình yên của nàng bị hắn quấy rầy, nàng không muốn hắn một lần nữa ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng, yêu hắn quá khổ, không phải là thứ nàng có thể chịu đựng được! Tiếp tục dây dưa như vầy, đến cuối cùng người bị tổn thương mãi mãi là nàng!
Nàng đột nhiên nhớ lại, năm năm trước, ở Vô Trần điện, hắn đã từng ôn nhu ôm lấy nàng, nói hắn yêu nàng, bảo nàng trở thành vương phi của hắn lần nữa, bảo nàng cho hắn cơ hội lần nữa, để hắn yêu nàng.
Nhưng khi nàng lòng đầy vui mừng tiếp nhận hắn, Liên Đường lại xuất hiện, sự không tin tưởng của hắn, một lần nữa tổn hại nàng sâu, và bây giờ, không lẽ nàng lại lần nữa sa vào vết xe đổ đó sao?
Không, nàng không muốn như vậy, bây giờ tuy không có Liên Đường, nhưng thiếu nữ mĩ mạo bên cạnh hắn hôm ấy, nàng chưa từng quên, nàng làm sao có thể, dễ dàng bị hắn tổn hại lần nữa?
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song trong phút chốc thanh tỉnh lại, nàng cắn lấy môi, hai tay tì trước vòm ngực rắn chắc của hắn, tức giận nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Lãnh Như Tuyết mi mày nhíu chặt, nhìn gương mặt đầy phẫn nộ và hoài nghi trước mắt, sự không tin trên gương mặt nàng làm lòng hắn đau nhói, khiến hắn nếm trải được cảm giác đau khổ mà khi ấy hắn gây ra cho nàng.
Hắn đau khổ nhìn nàng, biết rõ là nàng đang kháng cự sự động chạm của hắn, nhưng hắn lại không nguyện ý buông tay, trong đôi mâu đen thâm trầm của hắn, lúc này chỉ còn lại sự ai cầu và thấp hèn, hắn đặt nhẹ đầu trên đôi vai yếu ớt của nàng, khàn giọng nói: “Song Nhi…..xin lỗi…..trở về bên cạnh ta được không? Đừng rời khỏi ta………”
Cảm giác cay đắng khó khăn lắm mới đè nén được, một lần nữa dâng lên trong thâm tâm Ưu Vô Song, cảm giác cay cay nơi khóe mắt, khiến nước mắt nàng nhẫn nhịn lâu kia không chịu sự khống chế mà tuôn trào, nàng cắn chặt môi, không để bản thân phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nàng không muốn, không muốn trở về trước kia, nàng không muốn một lần nữa vì hắn mà rơi lệ, Ưu Vô Song, hãy dũng cảm lên, chỉ cần ngươi có thể từ bỏ, người nam nhân này sẽ không thể tổn hại ngươi!
“Đủ rồi!” Ưu Vô Song không còn nhịn được nữa, dùng hết sức lực toàn thân, đẩy mạnh Lãnh Như Tuyết ra, lúc này, gương mặt nàng sớm đã đầy lệ, nhưng đôi mắt ướt đẫm lệ của nàng lại phẫn nộ nhìn người nam nhân đầy vẻ ưu thương trước mắt, tức giận nói: “Lãnh Như Tuyết, khi ấy là ngươi lựa chọn buông tay, ngươi dựa vào gì mà bây giờ yêu cầu ta tha thứ cho ngươi? Ngươi luôn một lần rồi lại một lần như vậy, năm năm trước cũng vậy, bây giờ cũng thế, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu buông tha cho ta?”
Lãnh Như Tuyết sững người nhìn khuôn mặt đầy lệ của Ưu Vô Song, nước mắt và sự phẫn nộ chỉ trích của nàng, khiến lòng hắn nhói lại, hắn vô thức đưa tay, muốn lau đi nước mắt trên mặt nàng, nhưng lại bị nàng vô tình gạt bỏ.
“Song Nhi…” sự tuyệt quyết trên mặt nàng khiến hắn hoảng loạn, hắn không còn quan tâm sự vùng vẫy của nàng, ôm chặt nàng vào lòng, trầm giọng nói: “Song Nhi….đừng như vậy…..nàng như vậy lòng ta rất đau…..”
Dứt lời, hắn không đợi nàng có phản ứng gì, cúi đầu áp lên môi nàng.
Nụ hôn của hắn, rất ôn nhu, nhưng lại mang tia ưu thương, đây không phải là cảm giác nàng quen thuộc, nhưng lại khiến nước mắt nàng trào dâng như suối, bởi vì, lòng nàng, vẫn vì người nam nhân này mà đau, nàng thậm chí, vẫn còn nhớ nụ hôn và vòng tay của hắn.
Nước mắt cay đắng của nàng, bị hắn nhẹ nhàng hôn đi, hắn cảm nhận được sự phản kháng và đau khổ trong lòng nàng, hắn biết, là vì hắn, nàng mới thương tâm như vậy, mới đau khổ như vậy, hắn không nên lần nữa tổn thương nàng, nhưng hắn không thể nào thuyết phục bản thân buông tay, và không yêu nàng!
Dù bây giờ nàng đã trở thành thê tử của người khác, hắn cũng không nguyện ý buông tay, bởi vì, hắn không muốn bản thân hối hận lần nữa, hắn không muốn giống như năm năm trước, trở thành một cái xác biết đi không có linh hồn!
Năm năm nay, biết bao ngày đêm, hắn hồi ức lại sự ấm áp của nàng trong đau khổ, nhưng trái tim lạnh giá ấy, vẫn luôn chìm ngập trong vực sâu của đau khổ, và lần này, hắn sẽ không để nàng rời khỏi hắn lần nữa, hắn sẽ không buông tay, tuyệt đối không buông tay!
Cơ thể Ưu Vô Song khẽ run rẩy, nàng chỉ cảm thấy sức lực toàn thân từng chút từng chút bị rút đi, nàng rất muốn đẩy hắn ra, nhưng nàng phát hiện, nàng một chút sức lực cũng không có, đầu nàng bắt đầu trở nên hỗn độn, sau đó đầu óc trống không, mất đi tri giác trong vòng tay của Lãnh Như Tuyết.
Nàng sững sờ nhìn hắn, nhìn sự ưu thương trong mắt hắn và kiếm mi nhíu chặt kia, giữa mi mày hắn lộ ra sự ai cầu và thấp kém khiến lòng nàng thắt chặt.
Hắn là Lãnh Như Tuyết sao? Là Lãnh Như Tuyết luôn kiêu ngạo, thần thái hơn người tựa như đứa con kiêu hãnh của ông trời đó sao?
Hắn đích thực là đứa con kiêu hãnh của ông trời, hắn là vương gia tuấn mĩ nhất, cụng là vương gia được hoàng đế sủng ái nhất, nhưng nay, nhìn hắn, lại giống như một đứa bé cực kì yếu ớt.
Ưu Vô Song vô thức đưa tay, nhẹ nhàng sờ vào hai kiếm mi nhíu chặt của hắn, trong nàng đột nhên có một cảm giác mãnh liệt, đó chính là xoa bằng đi đôi kiếm mi nhíu chặt kia của hắn, nhưng khi ngón tay nàng nhẹ nhàng chạm vào làn da ấm nóng của hắn, nàng mới giật nảy mình, vội rút tay lại.
Nàng đang làm gì vầy? Rõ ràng đã quyết định buông tay, sao khi nhìn thấy hắn như vậy, nàng lại mềm lòng?
Không, nàng không muốn cuộc sống bình yên của nàng bị hắn quấy rầy, nàng không muốn hắn một lần nữa ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng, yêu hắn quá khổ, không phải là thứ nàng có thể chịu đựng được! Tiếp tục dây dưa như vầy, đến cuối cùng người bị tổn thương mãi mãi là nàng!
Nàng đột nhiên nhớ lại, năm năm trước, ở Vô Trần điện, hắn đã từng ôn nhu ôm lấy nàng, nói hắn yêu nàng, bảo nàng trở thành vương phi của hắn lần nữa, bảo nàng cho hắn cơ hội lần nữa, để hắn yêu nàng.
Nhưng khi nàng lòng đầy vui mừng tiếp nhận hắn, Liên Đường lại xuất hiện, sự không tin tưởng của hắn, một lần nữa tổn hại nàng sâu, và bây giờ, không lẽ nàng lại lần nữa sa vào vết xe đổ đó sao?
Không, nàng không muốn như vậy, bây giờ tuy không có Liên Đường, nhưng thiếu nữ mĩ mạo bên cạnh hắn hôm ấy, nàng chưa từng quên, nàng làm sao có thể, dễ dàng bị hắn tổn hại lần nữa?
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song trong phút chốc thanh tỉnh lại, nàng cắn lấy môi, hai tay tì trước vòm ngực rắn chắc của hắn, tức giận nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Lãnh Như Tuyết mi mày nhíu chặt, nhìn gương mặt đầy phẫn nộ và hoài nghi trước mắt, sự không tin trên gương mặt nàng làm lòng hắn đau nhói, khiến hắn nếm trải được cảm giác đau khổ mà khi ấy hắn gây ra cho nàng.
Hắn đau khổ nhìn nàng, biết rõ là nàng đang kháng cự sự động chạm của hắn, nhưng hắn lại không nguyện ý buông tay, trong đôi mâu đen thâm trầm của hắn, lúc này chỉ còn lại sự ai cầu và thấp hèn, hắn đặt nhẹ đầu trên đôi vai yếu ớt của nàng, khàn giọng nói: “Song Nhi…..xin lỗi…..trở về bên cạnh ta được không? Đừng rời khỏi ta………”
Cảm giác cay đắng khó khăn lắm mới đè nén được, một lần nữa dâng lên trong thâm tâm Ưu Vô Song, cảm giác cay cay nơi khóe mắt, khiến nước mắt nàng nhẫn nhịn lâu kia không chịu sự khống chế mà tuôn trào, nàng cắn chặt môi, không để bản thân phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nàng không muốn, không muốn trở về trước kia, nàng không muốn một lần nữa vì hắn mà rơi lệ, Ưu Vô Song, hãy dũng cảm lên, chỉ cần ngươi có thể từ bỏ, người nam nhân này sẽ không thể tổn hại ngươi!
“Đủ rồi!” Ưu Vô Song không còn nhịn được nữa, dùng hết sức lực toàn thân, đẩy mạnh Lãnh Như Tuyết ra, lúc này, gương mặt nàng sớm đã đầy lệ, nhưng đôi mắt ướt đẫm lệ của nàng lại phẫn nộ nhìn người nam nhân đầy vẻ ưu thương trước mắt, tức giận nói: “Lãnh Như Tuyết, khi ấy là ngươi lựa chọn buông tay, ngươi dựa vào gì mà bây giờ yêu cầu ta tha thứ cho ngươi? Ngươi luôn một lần rồi lại một lần như vậy, năm năm trước cũng vậy, bây giờ cũng thế, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu buông tha cho ta?”
Lãnh Như Tuyết sững người nhìn khuôn mặt đầy lệ của Ưu Vô Song, nước mắt và sự phẫn nộ chỉ trích của nàng, khiến lòng hắn nhói lại, hắn vô thức đưa tay, muốn lau đi nước mắt trên mặt nàng, nhưng lại bị nàng vô tình gạt bỏ.
“Song Nhi…” sự tuyệt quyết trên mặt nàng khiến hắn hoảng loạn, hắn không còn quan tâm sự vùng vẫy của nàng, ôm chặt nàng vào lòng, trầm giọng nói: “Song Nhi….đừng như vậy…..nàng như vậy lòng ta rất đau…..”
Dứt lời, hắn không đợi nàng có phản ứng gì, cúi đầu áp lên môi nàng.
Nụ hôn của hắn, rất ôn nhu, nhưng lại mang tia ưu thương, đây không phải là cảm giác nàng quen thuộc, nhưng lại khiến nước mắt nàng trào dâng như suối, bởi vì, lòng nàng, vẫn vì người nam nhân này mà đau, nàng thậm chí, vẫn còn nhớ nụ hôn và vòng tay của hắn.
Nước mắt cay đắng của nàng, bị hắn nhẹ nhàng hôn đi, hắn cảm nhận được sự phản kháng và đau khổ trong lòng nàng, hắn biết, là vì hắn, nàng mới thương tâm như vậy, mới đau khổ như vậy, hắn không nên lần nữa tổn thương nàng, nhưng hắn không thể nào thuyết phục bản thân buông tay, và không yêu nàng!
Dù bây giờ nàng đã trở thành thê tử của người khác, hắn cũng không nguyện ý buông tay, bởi vì, hắn không muốn bản thân hối hận lần nữa, hắn không muốn giống như năm năm trước, trở thành một cái xác biết đi không có linh hồn!
Năm năm nay, biết bao ngày đêm, hắn hồi ức lại sự ấm áp của nàng trong đau khổ, nhưng trái tim lạnh giá ấy, vẫn luôn chìm ngập trong vực sâu của đau khổ, và lần này, hắn sẽ không để nàng rời khỏi hắn lần nữa, hắn sẽ không buông tay, tuyệt đối không buông tay!
Cơ thể Ưu Vô Song khẽ run rẩy, nàng chỉ cảm thấy sức lực toàn thân từng chút từng chút bị rút đi, nàng rất muốn đẩy hắn ra, nhưng nàng phát hiện, nàng một chút sức lực cũng không có, đầu nàng bắt đầu trở nên hỗn độn, sau đó đầu óc trống không, mất đi tri giác trong vòng tay của Lãnh Như Tuyết.
/322
|