Đối diện với phản ứng của Lãnh Như Băng, Ưu Vô Song sớm đã liệu được, sở dĩ nàng nói như vậy, chỉ vì để không khí không gượng gạo như khi nãy.
Nàng không muốn lần nữa kích nộ Lãnh Như Băng, liền thở dài, bộ dạng khó xử nói: “Lãnh Như Băng, ngươi hà tất như vậy? Ta không đáng để ngươi vì ta mà làm vậy, ngươi nên biết, ta đã hạ sinh hài tử của Lãnh Như Tuyết, ta đã là người nữ nhân không trinh khiết, ta như vậy, sao xứng với ngươi?”
Nghe thấy những lời này của Ưu Vô Song, Lãnh Như Băng vội quay đầu lại, hai mắt lặng lẽ nhìn Ưu Vô Song, bên trong ánh mắt thoắt ẩn sự vui mừng, nói: “Song Nhi, nàng là vì điều này mới cự tuyệt ta sao?”
Ưu Vô Song sợ hắn ta kích động lại làm ra việc gì với mình, nàng bất giác lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với Lãnh Như Băng.
Cúi đầu, bộ dạng bi thương nói: “Lãnh Như Băng, nếu như ta nói ta yêu ngươi, ngươi nhất định không tin! Không sai, người ta yêu là Lãnh Như Tuyết, nhưng mà hắn lại từng tổn hại ta rất sâu, trong lúc ta đã từ bỏ hắn, hắn lại ép ta trở về thất vương phủ! Lãnh Như Băng, nếu như có lựa chọn, ta sẽ không trở về, ngươi cũng biết, ta cư nhiên khi ấy lựa chọn rời khỏi, thì đã hạ quyết tâm một dao cắt làm hai với hắn! Lần này, ta bị ép trở về thất vương phủ, thực sự không phải là do ta muốn, nhưng mà, suy cho cùng ta là người của hắn, và cũng có hài tử, đối diện một vương gia như hắn, ta có thể làm được gì?”
Nói rồi, Ưu Vô Song từ từ ngẩn đầu, hai dòng lệ, từ từ lăn dài trên má.
Nhìn bộ dạng bi thiết của Ưu Vô Song, lòng Lãnh Như Băng bỗng thắt lại, hắn ta vội nói: “Song Nhi, nàng biết là ta vốn không để tâm những điều này! Chỉ cần nàng nguyện ý rời khỏi Lãnh Như Tuyết, trở về bên cạnh ta, ta đồng ý với nàng, sau này ta nhất định sẽ yêu thương nàng!”
Ưu Vô Song cười thê lương, liếc mắt nhìn xung quanh, u u nói: “Lãnh Như Băng, ngươi giam lỏng ta ở đây gọi là yêu ta sao? Ta không muốn ở cùng ngươi, cả đời sống cuộc sống không dám gặp người, những thứ ấy, không phải là điều ta muốn, ngươi có biết không?”
Lãnh Như Băng thấy Ưu Vô Song không tin lời hắn ta, bất giác trong lòng nóng vội, nói: “Song Nhi, nàng hãy tin ta, giam lỏng nàng ở đây, là ý của mẫu hậu ta, ta không hề muốn như vậy, chỉ là bây giờ, tạm thời phải vậy, đợi khi đại cuộc đã định, nàng sẽ trở thành hoàng hậu của ta!”
Ưu Vô Song trong lòng cười lạnh, biểu tình lại cực kì ai oán, nàng cúi mâu, u u nói: “Lãnh Như Băng, ngươi đừng quên, ta đã là người không trinh bạch, mẫu hậu ngươi tuyệt đối không đồng ý ngươi làm như vậy!”
Dứt lời, Ưu Vô Song lại thở dài, ngữ khí vô cùng u oán nói: “Mẫu hậu ngươi sao đồng ý cho ngươi lập một người nữ nhân không trinh bạch từng sinh hài tử trở thành hoàng hậu một nước? Đừng nói hoàng hậu, có lẽ, ta ngay cả làm thị nhân của ngươi, trong mắt mẫu hậu ngươi, cũng không đủ tư cách!”
Hai mi Lãnh Như Băng khẽ chau lại, ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm Ưu Vô Song, trong mắt thoáng tia nhiệt thiết, nói: “Song Nhi, nàng yên tâm, ta tự có cách để mẫu hậu ta đồng ý, chỉ là, những ngày này, tạm thời ủy khuất nàng rồi!”
Ánh mắt Ưu Vô Song thoáng qua tia thất vọng, nàng vốn dĩ muốn Lãnh Như Băng trực tiếp đưa nàng về phủ thái tử, nhưng Lãnh Như Băng lại không làm vậy, thật là khiến nàng thất vọng.
Nhưng nàng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, sợ Lãnh Như Băng hoài nghi, chỉ còn cách nói: “Lãnh Như Băng, ta một mình bị nhốt trong này thật sự rất buồn, lúc ngươi không ở đây, ta có thể ra ngoài đi dạo trong cung cho khuây khỏa được không?”
Nói rồi, Ưu Vô Song dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lãnh Như Băng, trong ánh mắt mang sự ai oán và khẩn cầu.
Lãnh Như Băng nhìn nàng, lòng khẽ do dự.
Hắn ta trì trệ một lúc, phát hiện bản thân thật sự không thể cự tuyệt yêu cầu của nàng, lại nghĩ tới nay cả hoàng cung đều đã bị hắn ta và mẫu hậu khống chế trong tay, nhất thời liền đáp: “Được, nhưng mà bay giờ trong cung thập phần không thái bình, nàng cần phải ra ngoài cùng người hầu hạ nàng trong cung, không được đơn độc ra ngoài, biết chưa?”
Nghe thấy Lãnh Như Băng đáp ứng yêu cầu của mình, trong lòng Ưu Vô Song vui mừng, trên mặt nàng nở nụ cười mừng rỡ: “Cảm ơn ngươi, Lãnh Như Băng!”
Lãnh Như Băng nhìn nụ cười tươi sáng trên mặt nàng mà ngẩn ra, trong lòng đột nhiên vô cớ ấm áp.
Hắn ta phát hiện, hắn ta rất thích nhìn thấy nụ cười vui vẻ của nàng, nhìn nụ cười tươi sáng của nàng, khiến con tim ưu muộn của hắn ta cũng trở nên vui vẻ hẳn.
Hắn ta bất giác đưa tay, chạm vào khuôn mặt Ưu Vô Song.
Hành động đột ngột này của hắn ta, khiến lòng Ưu Vô Song kinh hãi, nụ cười trên mặt vì thế mà sững lại.
Lãnh Như Băng tự khắc phát giác sự lạ thường của nàng, nhìn sự sợ hãi thoáng qua trong mắt nàng, lòng hắn ta bất giác trầm xuống.
Nàng đang sợ hắn ta, là vì hành động khi nãy của hắn ta đối với nàng khiến lòng nàng sợ hãi, hay là trong lòng nàng, căn bản không nguyện ý bị hắn ta chạm vào?
Hay hoặc là, những gì khi nãy nàng nói với hắn ta, toàn bộ đều là giả, trong lòng nàng, vẫn không từ bỏ Lãnh Như Tuyết, chỉ là lừa hắn ta?
Nghĩ tới đây, tuấn nhan vốn đã trở nên ôn nhu kia, phút chốc khẽ trầm xuống.
Nàng không muốn lần nữa kích nộ Lãnh Như Băng, liền thở dài, bộ dạng khó xử nói: “Lãnh Như Băng, ngươi hà tất như vậy? Ta không đáng để ngươi vì ta mà làm vậy, ngươi nên biết, ta đã hạ sinh hài tử của Lãnh Như Tuyết, ta đã là người nữ nhân không trinh khiết, ta như vậy, sao xứng với ngươi?”
Nghe thấy những lời này của Ưu Vô Song, Lãnh Như Băng vội quay đầu lại, hai mắt lặng lẽ nhìn Ưu Vô Song, bên trong ánh mắt thoắt ẩn sự vui mừng, nói: “Song Nhi, nàng là vì điều này mới cự tuyệt ta sao?”
Ưu Vô Song sợ hắn ta kích động lại làm ra việc gì với mình, nàng bất giác lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với Lãnh Như Băng.
Cúi đầu, bộ dạng bi thương nói: “Lãnh Như Băng, nếu như ta nói ta yêu ngươi, ngươi nhất định không tin! Không sai, người ta yêu là Lãnh Như Tuyết, nhưng mà hắn lại từng tổn hại ta rất sâu, trong lúc ta đã từ bỏ hắn, hắn lại ép ta trở về thất vương phủ! Lãnh Như Băng, nếu như có lựa chọn, ta sẽ không trở về, ngươi cũng biết, ta cư nhiên khi ấy lựa chọn rời khỏi, thì đã hạ quyết tâm một dao cắt làm hai với hắn! Lần này, ta bị ép trở về thất vương phủ, thực sự không phải là do ta muốn, nhưng mà, suy cho cùng ta là người của hắn, và cũng có hài tử, đối diện một vương gia như hắn, ta có thể làm được gì?”
Nói rồi, Ưu Vô Song từ từ ngẩn đầu, hai dòng lệ, từ từ lăn dài trên má.
Nhìn bộ dạng bi thiết của Ưu Vô Song, lòng Lãnh Như Băng bỗng thắt lại, hắn ta vội nói: “Song Nhi, nàng biết là ta vốn không để tâm những điều này! Chỉ cần nàng nguyện ý rời khỏi Lãnh Như Tuyết, trở về bên cạnh ta, ta đồng ý với nàng, sau này ta nhất định sẽ yêu thương nàng!”
Ưu Vô Song cười thê lương, liếc mắt nhìn xung quanh, u u nói: “Lãnh Như Băng, ngươi giam lỏng ta ở đây gọi là yêu ta sao? Ta không muốn ở cùng ngươi, cả đời sống cuộc sống không dám gặp người, những thứ ấy, không phải là điều ta muốn, ngươi có biết không?”
Lãnh Như Băng thấy Ưu Vô Song không tin lời hắn ta, bất giác trong lòng nóng vội, nói: “Song Nhi, nàng hãy tin ta, giam lỏng nàng ở đây, là ý của mẫu hậu ta, ta không hề muốn như vậy, chỉ là bây giờ, tạm thời phải vậy, đợi khi đại cuộc đã định, nàng sẽ trở thành hoàng hậu của ta!”
Ưu Vô Song trong lòng cười lạnh, biểu tình lại cực kì ai oán, nàng cúi mâu, u u nói: “Lãnh Như Băng, ngươi đừng quên, ta đã là người không trinh bạch, mẫu hậu ngươi tuyệt đối không đồng ý ngươi làm như vậy!”
Dứt lời, Ưu Vô Song lại thở dài, ngữ khí vô cùng u oán nói: “Mẫu hậu ngươi sao đồng ý cho ngươi lập một người nữ nhân không trinh bạch từng sinh hài tử trở thành hoàng hậu một nước? Đừng nói hoàng hậu, có lẽ, ta ngay cả làm thị nhân của ngươi, trong mắt mẫu hậu ngươi, cũng không đủ tư cách!”
Hai mi Lãnh Như Băng khẽ chau lại, ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm Ưu Vô Song, trong mắt thoáng tia nhiệt thiết, nói: “Song Nhi, nàng yên tâm, ta tự có cách để mẫu hậu ta đồng ý, chỉ là, những ngày này, tạm thời ủy khuất nàng rồi!”
Ánh mắt Ưu Vô Song thoáng qua tia thất vọng, nàng vốn dĩ muốn Lãnh Như Băng trực tiếp đưa nàng về phủ thái tử, nhưng Lãnh Như Băng lại không làm vậy, thật là khiến nàng thất vọng.
Nhưng nàng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, sợ Lãnh Như Băng hoài nghi, chỉ còn cách nói: “Lãnh Như Băng, ta một mình bị nhốt trong này thật sự rất buồn, lúc ngươi không ở đây, ta có thể ra ngoài đi dạo trong cung cho khuây khỏa được không?”
Nói rồi, Ưu Vô Song dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lãnh Như Băng, trong ánh mắt mang sự ai oán và khẩn cầu.
Lãnh Như Băng nhìn nàng, lòng khẽ do dự.
Hắn ta trì trệ một lúc, phát hiện bản thân thật sự không thể cự tuyệt yêu cầu của nàng, lại nghĩ tới nay cả hoàng cung đều đã bị hắn ta và mẫu hậu khống chế trong tay, nhất thời liền đáp: “Được, nhưng mà bay giờ trong cung thập phần không thái bình, nàng cần phải ra ngoài cùng người hầu hạ nàng trong cung, không được đơn độc ra ngoài, biết chưa?”
Nghe thấy Lãnh Như Băng đáp ứng yêu cầu của mình, trong lòng Ưu Vô Song vui mừng, trên mặt nàng nở nụ cười mừng rỡ: “Cảm ơn ngươi, Lãnh Như Băng!”
Lãnh Như Băng nhìn nụ cười tươi sáng trên mặt nàng mà ngẩn ra, trong lòng đột nhiên vô cớ ấm áp.
Hắn ta phát hiện, hắn ta rất thích nhìn thấy nụ cười vui vẻ của nàng, nhìn nụ cười tươi sáng của nàng, khiến con tim ưu muộn của hắn ta cũng trở nên vui vẻ hẳn.
Hắn ta bất giác đưa tay, chạm vào khuôn mặt Ưu Vô Song.
Hành động đột ngột này của hắn ta, khiến lòng Ưu Vô Song kinh hãi, nụ cười trên mặt vì thế mà sững lại.
Lãnh Như Băng tự khắc phát giác sự lạ thường của nàng, nhìn sự sợ hãi thoáng qua trong mắt nàng, lòng hắn ta bất giác trầm xuống.
Nàng đang sợ hắn ta, là vì hành động khi nãy của hắn ta đối với nàng khiến lòng nàng sợ hãi, hay là trong lòng nàng, căn bản không nguyện ý bị hắn ta chạm vào?
Hay hoặc là, những gì khi nãy nàng nói với hắn ta, toàn bộ đều là giả, trong lòng nàng, vẫn không từ bỏ Lãnh Như Tuyết, chỉ là lừa hắn ta?
Nghĩ tới đây, tuấn nhan vốn đã trở nên ôn nhu kia, phút chốc khẽ trầm xuống.
/322
|