Áp lực và đau đớn trước ngực ngày càng kịch liệt, đầu ngày càng nặng nề, nhưng Ưu Vô Song vẫn gắng gượng một hơi thở, hai tay nắm chặt lấy áo trước ngực Lãnh Như Phong, cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân nói: “Lãnh Như Phong……nếu như ta……ta chết……hãy nói với……Lãnh……Như Tuyết……bảo hắn…..chăm sóc tốt……Niệm Nhi……đừng……nhớ…….ta……”
Tuy nhiên, lời còn chưa dứt, Ưu Vô Song đã phun một ngụm máu tươi, sau đó đầu nghiêng sang một bên, cả người lần nữa ngất lịm đi.
Lãnh Như Phong hai mi nhíu chặt, hai tay ôm chặt Ưu Vô Song, lớn tiếng nói: “Vô Song, nàng hãy nghe rõ cho ta, nàng nhất định phải tỉnh lại, biết không? Sao nàng có thể như vậy mà phụ Như Tuyết? Nếu như không có nàng, đệ ấy phải làm sao? Vô Song! Nàng hãy tỉnh lại cho ta……….”
Lời của Lãnh Như Phong về sau cơ hồ là mất khống chế mà gào lên, nhưng nhân nhi trong lòng vẫn không có chút phản ứng, vẫn nhắm nghiền hai mắt, không cử động, phảng phất như đã ngủ say.
Chỉ là, dung mạo vốn dĩ nghiêng thành ấy lúc này nhìn trắng bệch như giấy, không chút sinh khí.
Tiếng gào thét của Lãnh Như Phong không ngừng vang vọng bên tai Ưu Vô Song, nhưng nàng cảm thấy sức lực toàn thân phảng phất như bị rút cạn đi, nàng muốn trả lời Lãnh Như Phong, nhưng lại không có sức.
Chỉ có thể mặc cho bản thân chìm vào bóng tối, dần dần rời xa tiếng gọi của Lãnh Như Phong.
Không biết qua bao lâu, Ưu Vô Song chỉ cảm thấy áp lực trước ngực biến mất, cơ thể nàng phảng phất như có lại sức, nàng từ từ mở hai mắt ra, hiện ra trước mắt là một mảng trắng tuyết, nàng bàng hoàng quan sát xung quanh, chỉ thấy mọi thứ xung quanh đều thân thuộc biết bao, cũng xa lạ biết bao.
Điện tâm đồ từng chớp từng chớp, phát ra âm thanh tít tít, còn có ánh đèn phát ta tia sáng chói mắt, hoa tươi còn đọng giọt nước ở đầu giường, mùi thuốc sát trùng xốc kia.
Tất cả những thứ này, đều là của thế kỉ 21!
Ưu Vô Song chỉ cảm thấy trong đầu ‘đùng’ một tiếng, cả người bỗng chốc giật mình tỉnh giấc!
Nàng vội vàng ngồi dậy, mở to đôi mắt kinh hoảng, nhìn mọi thứ xung quanh, không sai, đây là thế kỉ 21, đây là bệnh viện, nàng trở về rồi sao? Nàng về tới thế kỉ 21 rồi?
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiếp đó, cửa bị đẩy ra, sau đó truyền lại tiếng hét, không đợi Ưu Vô Song nhìn rõ người đến là ai, người đó đã chạy ra.
Qua một lúc sau, ngoài cửa lần nữa truyền đến trận bước chân vội vã, tiếp theo đó, cửa phòng bệnh lần nữa bị đẩy ra, một đám người mặc áo khoác trắng bước vào.
Vị nam nhân tuấn mĩ mặc áo khoác trắng dẫn đầu dùng ánh mắt kì lạ quan sát Ưu Vô Song, sau đó nhanh chóng bước đến, đưa tay sờ trán Ưu Vô Song.
Ưu Vô Song phản xạ tránh né, sau đó lùi một chút, hai tay chống giường, nhảy xuống giường bệnh, tuy nhiên hai chân nàng vừa mới chạm đất, đã mềm nhũn, nếu như không phải vị nam nhân tuấn mĩ ấy lấy tay dìu nàng, nàng nhất định đã ngã.
Được người nam nhân tuấn mĩ ấy dìu dậy, Ưu Vô Song lúc này mới phát hiện cơ thể của mình yếu thế nào, nàng khẽ lùi sau một chút, sau đó bất lực ngồi trở về giường bệnh.
Vị nam nhân tuấn mĩ ấy nhìn Ưu Vô Song, khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Ưu cảnh quan, cô đã hôn mê hôn năm tháng rồi, cơ thể vì lâu không vận động nên đã rất yếu, đợi qua vài ngày nữa sẽ hồi phục, cô không cần lo lắng.”
Ưu Vô Song giờ mới chú ý đến người nam nhân tuấn mĩ trước mặt, khi ánh mắt nàng rơi vào khuôn mặt người nam nhân này, nhất thời không nhịn được kinh ngạc gọi: “Tiêu Tịch? Sao huynh lại ở đây? Không lẽ huynh cũng xuyên……….”
Nói tới đây, Ưu Vô Song mới vội dừng lại, đây là thế kỉ 21, Tiêu Tịch ở thời cổ đại sống yên ổn, sao lại ở đây?
Người nam nhân tuấn mĩ kia dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, cười nhẹ, nói: “Ưu cảnh quan, chắc cô nhận nhầm người rồi? Tôi tuy cũng họ Tiêu, nhưng không phải tên Tiêu Tịch, tôi là Tiêu Hạng.”
Lòng Ưu Vô Song bỗng buồn rầu, nàng cúi hai mắt, đúng a, đây là thế kỉ 21, hắn ta sao lại là Tiêu Tịch? Chẳng qua hắn ta trùng hợp giống như Tiêu Tịch mà thôi!
Nghĩ tới Tiêu Tịch, Ưu Vô Song không nhịn được nhớ đến con trai và Lãnh Như Tuyết, ở bên đó nàng đã chết rồi sao? Nàng chết rồi, linh hồn lại xuyên về thế kỉ 21, bây giờ Lãnh Như Tuyết sao rồi? còn có con trai, Niệm Nhi mới hơn bốn tuổi, còn chưa năm tuổi đã không có mẹ, Niệm Nhi có nhớ nàng không?
Sau này Lãnh Như Tuyết cưới người nữ nhân khác sẽ đối tốt với Niệm Nhi chứ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Ưu Vô Song bất giác buồn bã, không nhịn được nằm trên giường đau lòng lớn tiếng khóc.
Tiêu Hạng nhìn thấy Ưu Vô Song đột nhiên đau lòng khóc lóc, bất giác khẽ sững sốt, hắn ta phẫy phẫy tay với các y tá cùng với với hắn ta, ý bảo họ ra ngoài trước, sau đó mới nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Ưu Vô Song, nhẹ nhàng vỗ vai Ưu Vô Song, dịu dàng hỏi: “Ưu cảnh quan, cô có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Có thể nói với Tiêu Hạng không?”
Trong lòng Ưu Vô Song cực kì đau khổ, nhớ nhung của nàng đối với Lãnh Như Tuyết và con trai khiến nàng đau không thiết sống, nàng muốn trở về, nhưng đây là thế kỉ 21, nàng phải làm sao để trở về? Nếu như nàng nói những việc này với người nam nhân trước mắt, liệu hắn ta có tin lời nàng?
Tuy nhiên, lời còn chưa dứt, Ưu Vô Song đã phun một ngụm máu tươi, sau đó đầu nghiêng sang một bên, cả người lần nữa ngất lịm đi.
Lãnh Như Phong hai mi nhíu chặt, hai tay ôm chặt Ưu Vô Song, lớn tiếng nói: “Vô Song, nàng hãy nghe rõ cho ta, nàng nhất định phải tỉnh lại, biết không? Sao nàng có thể như vậy mà phụ Như Tuyết? Nếu như không có nàng, đệ ấy phải làm sao? Vô Song! Nàng hãy tỉnh lại cho ta……….”
Lời của Lãnh Như Phong về sau cơ hồ là mất khống chế mà gào lên, nhưng nhân nhi trong lòng vẫn không có chút phản ứng, vẫn nhắm nghiền hai mắt, không cử động, phảng phất như đã ngủ say.
Chỉ là, dung mạo vốn dĩ nghiêng thành ấy lúc này nhìn trắng bệch như giấy, không chút sinh khí.
Tiếng gào thét của Lãnh Như Phong không ngừng vang vọng bên tai Ưu Vô Song, nhưng nàng cảm thấy sức lực toàn thân phảng phất như bị rút cạn đi, nàng muốn trả lời Lãnh Như Phong, nhưng lại không có sức.
Chỉ có thể mặc cho bản thân chìm vào bóng tối, dần dần rời xa tiếng gọi của Lãnh Như Phong.
Không biết qua bao lâu, Ưu Vô Song chỉ cảm thấy áp lực trước ngực biến mất, cơ thể nàng phảng phất như có lại sức, nàng từ từ mở hai mắt ra, hiện ra trước mắt là một mảng trắng tuyết, nàng bàng hoàng quan sát xung quanh, chỉ thấy mọi thứ xung quanh đều thân thuộc biết bao, cũng xa lạ biết bao.
Điện tâm đồ từng chớp từng chớp, phát ra âm thanh tít tít, còn có ánh đèn phát ta tia sáng chói mắt, hoa tươi còn đọng giọt nước ở đầu giường, mùi thuốc sát trùng xốc kia.
Tất cả những thứ này, đều là của thế kỉ 21!
Ưu Vô Song chỉ cảm thấy trong đầu ‘đùng’ một tiếng, cả người bỗng chốc giật mình tỉnh giấc!
Nàng vội vàng ngồi dậy, mở to đôi mắt kinh hoảng, nhìn mọi thứ xung quanh, không sai, đây là thế kỉ 21, đây là bệnh viện, nàng trở về rồi sao? Nàng về tới thế kỉ 21 rồi?
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiếp đó, cửa bị đẩy ra, sau đó truyền lại tiếng hét, không đợi Ưu Vô Song nhìn rõ người đến là ai, người đó đã chạy ra.
Qua một lúc sau, ngoài cửa lần nữa truyền đến trận bước chân vội vã, tiếp theo đó, cửa phòng bệnh lần nữa bị đẩy ra, một đám người mặc áo khoác trắng bước vào.
Vị nam nhân tuấn mĩ mặc áo khoác trắng dẫn đầu dùng ánh mắt kì lạ quan sát Ưu Vô Song, sau đó nhanh chóng bước đến, đưa tay sờ trán Ưu Vô Song.
Ưu Vô Song phản xạ tránh né, sau đó lùi một chút, hai tay chống giường, nhảy xuống giường bệnh, tuy nhiên hai chân nàng vừa mới chạm đất, đã mềm nhũn, nếu như không phải vị nam nhân tuấn mĩ ấy lấy tay dìu nàng, nàng nhất định đã ngã.
Được người nam nhân tuấn mĩ ấy dìu dậy, Ưu Vô Song lúc này mới phát hiện cơ thể của mình yếu thế nào, nàng khẽ lùi sau một chút, sau đó bất lực ngồi trở về giường bệnh.
Vị nam nhân tuấn mĩ ấy nhìn Ưu Vô Song, khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Ưu cảnh quan, cô đã hôn mê hôn năm tháng rồi, cơ thể vì lâu không vận động nên đã rất yếu, đợi qua vài ngày nữa sẽ hồi phục, cô không cần lo lắng.”
Ưu Vô Song giờ mới chú ý đến người nam nhân tuấn mĩ trước mặt, khi ánh mắt nàng rơi vào khuôn mặt người nam nhân này, nhất thời không nhịn được kinh ngạc gọi: “Tiêu Tịch? Sao huynh lại ở đây? Không lẽ huynh cũng xuyên……….”
Nói tới đây, Ưu Vô Song mới vội dừng lại, đây là thế kỉ 21, Tiêu Tịch ở thời cổ đại sống yên ổn, sao lại ở đây?
Người nam nhân tuấn mĩ kia dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, cười nhẹ, nói: “Ưu cảnh quan, chắc cô nhận nhầm người rồi? Tôi tuy cũng họ Tiêu, nhưng không phải tên Tiêu Tịch, tôi là Tiêu Hạng.”
Lòng Ưu Vô Song bỗng buồn rầu, nàng cúi hai mắt, đúng a, đây là thế kỉ 21, hắn ta sao lại là Tiêu Tịch? Chẳng qua hắn ta trùng hợp giống như Tiêu Tịch mà thôi!
Nghĩ tới Tiêu Tịch, Ưu Vô Song không nhịn được nhớ đến con trai và Lãnh Như Tuyết, ở bên đó nàng đã chết rồi sao? Nàng chết rồi, linh hồn lại xuyên về thế kỉ 21, bây giờ Lãnh Như Tuyết sao rồi? còn có con trai, Niệm Nhi mới hơn bốn tuổi, còn chưa năm tuổi đã không có mẹ, Niệm Nhi có nhớ nàng không?
Sau này Lãnh Như Tuyết cưới người nữ nhân khác sẽ đối tốt với Niệm Nhi chứ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Ưu Vô Song bất giác buồn bã, không nhịn được nằm trên giường đau lòng lớn tiếng khóc.
Tiêu Hạng nhìn thấy Ưu Vô Song đột nhiên đau lòng khóc lóc, bất giác khẽ sững sốt, hắn ta phẫy phẫy tay với các y tá cùng với với hắn ta, ý bảo họ ra ngoài trước, sau đó mới nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Ưu Vô Song, nhẹ nhàng vỗ vai Ưu Vô Song, dịu dàng hỏi: “Ưu cảnh quan, cô có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Có thể nói với Tiêu Hạng không?”
Trong lòng Ưu Vô Song cực kì đau khổ, nhớ nhung của nàng đối với Lãnh Như Tuyết và con trai khiến nàng đau không thiết sống, nàng muốn trở về, nhưng đây là thế kỉ 21, nàng phải làm sao để trở về? Nếu như nàng nói những việc này với người nam nhân trước mắt, liệu hắn ta có tin lời nàng?
/322
|