_ Phiêu Sinh ! – Ta run run gọi, tay bất giác chạm lên môi.
_ ?
_ Ngọt thật. – Chết tiệt mà, Lăng Thiên Phong ta sao có thể vì một đôi môi của đàn ông mà trở nên hồi hộp như thế được.
_ Cái gì ngọt ?
_ Cái đó !
_ Cái đó là cái gì ?
_ Cái… môi…. Của đệ. – Ta liếm liếm cái môi… vẫn còn vương lại vị ngọt ngào kì lạ. Quái thật, làm sao mà một nam nhân có thể có đôi môi mềm đến thế, giống y con gái vậy.Ánh mắt hơi nheo lại gian tà nhìn kẻ đang tái mặt nhìn ta.
***
Ta có nhìn lầm không hả trời ? Vương gia cao quý đỏ mặt ngượng ngùng như con gái về nhà chồng. Ba giây sau hắn bảo môi ta ngọt, còn liếm liếm môi rất gian nữa. Oaaaa, một cô gái và một con sói nga, bản chất thật của hắn ở đâu.
Nói thử xem trên đời có bao nhiêu kẻ hôn người ( tưởng) là cùng giới rồi nói là môi ngọt a !!! Dù ta có mê mấy anh biến thái nhưng là biến thái với người khác giới nga, không phải cùng giới. Không được, tuyệt đối không được nghĩ lung tung, vớ vẩn. Chắc chắn ta không xui tới mức vừa tới quá khứ được…. hai năm. Vừa được thưởng thức mĩ nam đã gặp phải một tên đoạn tụ. Chắc chắn không.
Ta ngượng ngùng, gãi gãi đầu, hỏi :
_ Huynh… có cảm thấy gì không ?
_ Không – đáp một cách thản nhiên.
_ Tốt. Về thôi.
_ Ừ.
Hai người lặng lẽ rời đi, đi cạnh nhau mà suy nghĩ hoàn toàn trái ngược. Có gì mà ta phải tức giận chứ, thật chẳng hiểu làm sao ? Ta không tức giận như ta nghĩ, không bực bội vì mất đi nụ hôn thậm chí còn thấy bối rối như một thiếu nữ nhỏ bé. Vậy mà khi hỏi hắn có cảm thấy gì không – dù câu trả lời không nằm ngoài dự liệu nhưng sao trong lòng vẫn cảm thấy hụt hẫng làm sao, giống như đứa trẻ nhỏ chờ mong một chiếc kẹo, khao khát nó. Đến khi có được mới phát hiện ra nó đã chảy nước rồi. Mỉa mai thật.
***
Cả đời ta sống trong vinh hoa. Hồi còn nhỏ sống trong hậu cung, nhìn quan lại nịnh nọt cha mẹ, biết bao nhiêu bất cập ta đều bình tĩnh trải qua. Lớn lên một chút được người người ca tụng. Lâm trận , điều quân khiển tướng đánh đuổi quân xâm lược. Sẵn sàng đối mặt với mọi kẻ thù.
Thế mà ngày hôm nay, chỉ vì một nụ hôn ( cho dù là với một nam nhân) lại khiến ta run rẩy, ngại ngùng đến vậy. Thậm chí còn không biết nói gì bây giờ, không biết phải tỏ thái độ thế nào. Chỉ là một nụ hôn lại khiến ta nhớ rõ nhường vậy, thậm chí làm ta đỏ mặt. Tim đập mạnh còn hơn lúc nghe tin Vũ Đại Thành – lão tướng lão luyện nhất đương triều thất trận.
Cảm giác này liệu có phải….
Không, tuyệt đối không thể là yêu. Ta sẽ không yêu kẻ mới gặp được hơn ba ngày. Ta sẽ không yêu một nam nhân. Vĩnh viễn không, ta không phải một kẻ đoạn tụ. Chỉ là thoáng qua. Ta sẽ không yên hắn, không yêu Phiêu Sinh, không thể. Vĩnh viễn không có chuyện đó.
Ta trở về mà không khỏi thẫn thờ, ta có lỗi với Phiêu Sinh.Có lẽ đệ ấy rất giận, nhưng biết làm sao đây. Ta có thể không phải một nam nhân tốt, không phải một vị ca ca tốt trong lòng đệ ấy. Nhưng ta không thể trở thành một nam nhân tệ hại, một vị vương gia đoạn tụ bị nhân dân khinh thường. Ta không làm được.
Hơn nữa chưa chắc đệ ấy thích ta, mà nếu thật sự tình cảm trong lòng là yêu. Tiếp tục gặp đệ ấy, biết đâu một lúc nào đó bạn thân buột miệng nói ra tình cảm trong lòng. Chẳng phải sẽ càng khiến Phiêu Sinh khó xử, thậm chí là lảng tránh ta sao. Như vậy thì tốt chỗ nào cơ chứ. Giá mà đệ ấy là nữ nhân, có lẽ sẽ tốt hơn.
Tiếc rằng…..
( Nhím : * thở dài* đừng lo, anh zai, Nhím sẽ không để anh chịu khổ sở. Liễu Nguyệt : * liếc nhìn đầy khinh bỉ * đồ háo sắc phân biệt đối xử.)
***
Ta tránh mặt Lăng Thiên Phong mấy ngày liền. Nhưng quả nhiên là ở gần nhau muốn tránh cũng không được.
Sáng hôm thứ ba sau ngày ấy, ta thấy một mẩu giấy được đút giữa hai khe cửa. Trong đó chỉ vỏn vẹn mấy chữ :
« Tới gặp ta. Giờ Ngọ. Tại phòng đệ. Đừng đi đâu.
Thiên Phong »
Dù không muốn, đã dự định sẽ rời đi, nhưng chẳng hiểu sao trước giờ Ngọ ta lại ngồi yên trong phòng, cơ thể tuyệt đối không nghe theo trí não. Đúng giờ Ngọ, một thân ảnh gõ cửa phòng ta, trái tim ta run rẩy không cách nào trấn tĩnh được.
_ Vào đi ! – ta đáp lại. Có nhầm không, sao giọng ta nghe như đang giận dỗi vậy, không, giống làm nũng hơn. Aaaaa, chết mất thôi, sao càng ngày ta càng thiếu muối hơn. Chắc ta phải đi ăn mặn thôi ( theo nhiều nghĩa, hắc hắc)
_ Phiêu Sinh ? – Hắn bước vào, cái giọng sao nghe giống người tình nhỏ bé vụng trộm quá đi…..
Khoan, rốt cuộc ta đang nghĩ cái khỉ gì vậy hả ?
_ Huynh muốn nói chuyện gì ? – Cầm cốc trà lên ra vẻ chủ nhà
_ Đệ giận ta sao ?- Ngồi xuống ghế
_ Không. - Nhăn mặt, vẫn cầm cốc trà
_ Có.
_ Không. – Đổ trà vào miệng
_ Đệ có phải nữ nhân không ? – Thản nhiên
_ * Phụt* – phun toàn bộ trà ra ngoài.
_ Đệ là nam hay nữ ?
_ * Rút khăn lau miệng* Ta là nam nhân. Huynh không thấy sao ? – Chỉ vào mặt mình.
_ …. – Lắc lắc đầu.
_ =-=`. – Không còn lời nào.
_ Ta mong đệ là nữ nhân. – Đứng dậy bước ra khỏi cửa.
_…
_ ?
_ Ngọt thật. – Chết tiệt mà, Lăng Thiên Phong ta sao có thể vì một đôi môi của đàn ông mà trở nên hồi hộp như thế được.
_ Cái gì ngọt ?
_ Cái đó !
_ Cái đó là cái gì ?
_ Cái… môi…. Của đệ. – Ta liếm liếm cái môi… vẫn còn vương lại vị ngọt ngào kì lạ. Quái thật, làm sao mà một nam nhân có thể có đôi môi mềm đến thế, giống y con gái vậy.Ánh mắt hơi nheo lại gian tà nhìn kẻ đang tái mặt nhìn ta.
***
Ta có nhìn lầm không hả trời ? Vương gia cao quý đỏ mặt ngượng ngùng như con gái về nhà chồng. Ba giây sau hắn bảo môi ta ngọt, còn liếm liếm môi rất gian nữa. Oaaaa, một cô gái và một con sói nga, bản chất thật của hắn ở đâu.
Nói thử xem trên đời có bao nhiêu kẻ hôn người ( tưởng) là cùng giới rồi nói là môi ngọt a !!! Dù ta có mê mấy anh biến thái nhưng là biến thái với người khác giới nga, không phải cùng giới. Không được, tuyệt đối không được nghĩ lung tung, vớ vẩn. Chắc chắn ta không xui tới mức vừa tới quá khứ được…. hai năm. Vừa được thưởng thức mĩ nam đã gặp phải một tên đoạn tụ. Chắc chắn không.
Ta ngượng ngùng, gãi gãi đầu, hỏi :
_ Huynh… có cảm thấy gì không ?
_ Không – đáp một cách thản nhiên.
_ Tốt. Về thôi.
_ Ừ.
Hai người lặng lẽ rời đi, đi cạnh nhau mà suy nghĩ hoàn toàn trái ngược. Có gì mà ta phải tức giận chứ, thật chẳng hiểu làm sao ? Ta không tức giận như ta nghĩ, không bực bội vì mất đi nụ hôn thậm chí còn thấy bối rối như một thiếu nữ nhỏ bé. Vậy mà khi hỏi hắn có cảm thấy gì không – dù câu trả lời không nằm ngoài dự liệu nhưng sao trong lòng vẫn cảm thấy hụt hẫng làm sao, giống như đứa trẻ nhỏ chờ mong một chiếc kẹo, khao khát nó. Đến khi có được mới phát hiện ra nó đã chảy nước rồi. Mỉa mai thật.
***
Cả đời ta sống trong vinh hoa. Hồi còn nhỏ sống trong hậu cung, nhìn quan lại nịnh nọt cha mẹ, biết bao nhiêu bất cập ta đều bình tĩnh trải qua. Lớn lên một chút được người người ca tụng. Lâm trận , điều quân khiển tướng đánh đuổi quân xâm lược. Sẵn sàng đối mặt với mọi kẻ thù.
Thế mà ngày hôm nay, chỉ vì một nụ hôn ( cho dù là với một nam nhân) lại khiến ta run rẩy, ngại ngùng đến vậy. Thậm chí còn không biết nói gì bây giờ, không biết phải tỏ thái độ thế nào. Chỉ là một nụ hôn lại khiến ta nhớ rõ nhường vậy, thậm chí làm ta đỏ mặt. Tim đập mạnh còn hơn lúc nghe tin Vũ Đại Thành – lão tướng lão luyện nhất đương triều thất trận.
Cảm giác này liệu có phải….
Không, tuyệt đối không thể là yêu. Ta sẽ không yêu kẻ mới gặp được hơn ba ngày. Ta sẽ không yêu một nam nhân. Vĩnh viễn không, ta không phải một kẻ đoạn tụ. Chỉ là thoáng qua. Ta sẽ không yên hắn, không yêu Phiêu Sinh, không thể. Vĩnh viễn không có chuyện đó.
Ta trở về mà không khỏi thẫn thờ, ta có lỗi với Phiêu Sinh.Có lẽ đệ ấy rất giận, nhưng biết làm sao đây. Ta có thể không phải một nam nhân tốt, không phải một vị ca ca tốt trong lòng đệ ấy. Nhưng ta không thể trở thành một nam nhân tệ hại, một vị vương gia đoạn tụ bị nhân dân khinh thường. Ta không làm được.
Hơn nữa chưa chắc đệ ấy thích ta, mà nếu thật sự tình cảm trong lòng là yêu. Tiếp tục gặp đệ ấy, biết đâu một lúc nào đó bạn thân buột miệng nói ra tình cảm trong lòng. Chẳng phải sẽ càng khiến Phiêu Sinh khó xử, thậm chí là lảng tránh ta sao. Như vậy thì tốt chỗ nào cơ chứ. Giá mà đệ ấy là nữ nhân, có lẽ sẽ tốt hơn.
Tiếc rằng…..
( Nhím : * thở dài* đừng lo, anh zai, Nhím sẽ không để anh chịu khổ sở. Liễu Nguyệt : * liếc nhìn đầy khinh bỉ * đồ háo sắc phân biệt đối xử.)
***
Ta tránh mặt Lăng Thiên Phong mấy ngày liền. Nhưng quả nhiên là ở gần nhau muốn tránh cũng không được.
Sáng hôm thứ ba sau ngày ấy, ta thấy một mẩu giấy được đút giữa hai khe cửa. Trong đó chỉ vỏn vẹn mấy chữ :
« Tới gặp ta. Giờ Ngọ. Tại phòng đệ. Đừng đi đâu.
Thiên Phong »
Dù không muốn, đã dự định sẽ rời đi, nhưng chẳng hiểu sao trước giờ Ngọ ta lại ngồi yên trong phòng, cơ thể tuyệt đối không nghe theo trí não. Đúng giờ Ngọ, một thân ảnh gõ cửa phòng ta, trái tim ta run rẩy không cách nào trấn tĩnh được.
_ Vào đi ! – ta đáp lại. Có nhầm không, sao giọng ta nghe như đang giận dỗi vậy, không, giống làm nũng hơn. Aaaaa, chết mất thôi, sao càng ngày ta càng thiếu muối hơn. Chắc ta phải đi ăn mặn thôi ( theo nhiều nghĩa, hắc hắc)
_ Phiêu Sinh ? – Hắn bước vào, cái giọng sao nghe giống người tình nhỏ bé vụng trộm quá đi…..
Khoan, rốt cuộc ta đang nghĩ cái khỉ gì vậy hả ?
_ Huynh muốn nói chuyện gì ? – Cầm cốc trà lên ra vẻ chủ nhà
_ Đệ giận ta sao ?- Ngồi xuống ghế
_ Không. - Nhăn mặt, vẫn cầm cốc trà
_ Có.
_ Không. – Đổ trà vào miệng
_ Đệ có phải nữ nhân không ? – Thản nhiên
_ * Phụt* – phun toàn bộ trà ra ngoài.
_ Đệ là nam hay nữ ?
_ * Rút khăn lau miệng* Ta là nam nhân. Huynh không thấy sao ? – Chỉ vào mặt mình.
_ …. – Lắc lắc đầu.
_ =-=`. – Không còn lời nào.
_ Ta mong đệ là nữ nhân. – Đứng dậy bước ra khỏi cửa.
_…
/23
|