_Ngươi sẵn sàng chưa, Liễu Nguyệt ? – Tiên nữ « đanh đá » hỏi nàng
_ Được rồi ! – Liễu Nguyệt miễn cưỡng đáp lại, mắt càng ngày càng nặng trĩu, rồi thiếp dần đi
_Tốt, hãy chuẩn bị nhập thể nhé, chúc ngươi may mắn ! – Tiên nữ mỉm cười, phát tay áo trắng, bạch y bay bay, sương mù phủ trắng, thân ảnh Tiên nữ dần tan biến vào không trung
_ Á khoan đã, tôi có biết gì về « Liễu Nguyệt cổ đại » đâu, người bảo tôi biết làm sao ? – Nàng chợt giật mình, hét lên trong khoảng không
_ Ngươi thông minh như vậy, tự lo đi !!!! – Tiếng tiên nữ văng vẳng lại, mơ hồ tựa sương khói
_ Cô…. Cô- Liễu Nguyệt tức giận muốn hét lên, nhưng thâm tâm bỗng nhiên trống rỗng, mí mắt sụp xuống, thiếp dần đi.
Trong giấc mơ, nàng nhìn thấy mình đang bay, xung cảnh chung quanh hoàn toàn xa lạ. Không phải xã hội hiện đại, mà là cổ đại. Không thể xác định đây là triều đại nào, chỉ biết mình đang bay vô định, dần dần trước nàng, hiện lên một cẳn nhà to lớn… à không… phải gọi là vương phủ mới đúng. Chính xác đây là Tể tướng phủ. Liễu tể tướng. Nàng lại bay vào trong phủ, nhưng chẳng ai nhìn thấy nàng, tất nhiên, vì nàng là hồn ma a !
Nhưng mới bước qua cửa, bỗng nhiên một ông lão râu tóc bạc trắng, lưng còng, mặc ngọc y, tay cầm gậy, bước đến gàn nàng, nghiêm mặt
_ Hồn ma kia, ngươi là ai ?
_ Ông là ai, sao lại nhìn thấy ta ?- Liễu Nguyệt kinh ngạc, hỏi
_ Tất nhiên là ta nhìn thâý ngươi, ta là thần thổ địa nơi này ! – Ông lão thản nhiên nỏi, dù trong mắt đầy vẻ tự kiêu
_ Hả ???? Ta là Liễu Nguyệt - Nàng hơi ngạc nhiên,song, bản lĩnh của hội trưởng hội học sinh – luôn điềm tĩnh khi cần thiết.
_ Nói láo, ngươi tưởng trông giống thiên kim tiểu thư Liễu Nguyệt thì có thể giả mạo hả ? Linh hồn a đầu Liễu Nguyệt kia đã rời đi từ ban nãy rồi !- Ông lão phất tay áo, nhìn nàng một lượt, bỗng nhíu mày, nói
_ Có điều, sao ta cảm thấy linh lực cảm ứng của hai nguwoi lại hoàn toàn giống nhau, thế là sao nhỉ ?
_ Tất nhiên là giống nhau, hai nàng vốn dĩ là một, chỉ là linh hồn bị chia cắt bởi thời gian mà thôi. Nàng vốn là Liễu Nguyệt thời hiện đại, ta chỉ rời linh hồn của nàng về cổ đại thay thế cho Liễu Nguyệt cổ đại đã chết, để nàng hoàn thành nốt mối tình chưa dứt duyên mà thôi ! Tiên nữ ban nay bỗng hiện lên bên cạnh nàng, giảng giải cho thần thổ địa hiểu
_ Bái kiến Bạch Sỏa nương nương ! – Thần thổ địa cúi người, hành lễ với tiên nữ đứng cạnh. Nàng đứng cạnh tiên nữ đương nhiên cũng được hưởng chút lễ của hắn
_ Miễn lễ – Tiên nữ được gọi là Bạch Sỏa khẽ nói, tay nâng lên
_ Thần thổ địa, hãy chiếu cô nàng một chút.
_ Thần tuân lệnh !
_ Thần thổ địa, xin cho Liễu Nguyệt biết được vì sao mà Liễu Nguyệt kia chết không ? Ngài nói là linh hồn đã rời đi rồi mà !
_ Linh hồn thì đúng là đã rời đi, nhưng ý thức thì chưa chết hoàn toàn. Nàng ta vì không biết võ công, hôm kia bị thích khách ám hại, nên bị một tên bịt mặt đập đầu vào tường, dẫn đến hôn mê, cho tới hôm nay thì linh hồn tách khỏi thể xác, nhưng người nhà vẫn chưa hay nàng đã chết !
_À ra vậy, còn một điều nữa tôi muốn hỏi, Bạch Sỏa thiên nữ…à không nương nương, ngài rốt cuộc là bao nhiêu tuổi ? Nàng rất tò mò với tuổi của bà ta, biết là bà ta chức cao hơn thần thổ địa nhưng thần thổ địa kia già như vậy, dù thế nào cũng không thể cung kính đến mức đó đối với một người kém tuổi. Nhưng mặt bà ta lại trẻ không khác gì con gái tuổi 20, nên nàng rất rất là tò mò a
_ 399 tuổi, 14 ngày nữa là sinh nhật tròn 400 của ta ! – Bạch Sỏa thiên nữ cũng thừa hiểu ngụ ý của nàng, bà bình thản trả lời, mặt vẫn giữ nét cao ngạo ban đầu, dù ban nãy bà ta nổi khùng rất đanh đá với Liễu Nguyệt
_ Bạch Sỏa nương nương ? – Nàng nuốt nước bọt, nhìn mắt Bạch Sỏa thiên nữ chằm chằm
_ Sao ? – Nhột nhạt trước cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của nàng, bà ta miễn cưỡng đáp lại
_ Da mặt người làm bằng cái gì vậy ?
_ . . . . . . . – Bà ta nhún vai, không nói gì
_ Thôi, vậy nương nương hãy làm phép cho linh hồn này nhập thể ! – Quá chán với cái chủ đề « da mặt », thần thổ địa cố gắng đi vào công việc chính
_ Phải rồi ! Bạch Sỏa nương nương phất tay, nàng lại chìm dần vào giấc mơ mộng mị.
Khi tỉnh dậy, Liễu Nguyệt thấy đầu đau nhói, không còn thấy Bạch Sỏa thiên nữ, không thấy thần thổ địa, trước mặt nàng giờ chỉ có khuôn mặt của cô bé khoảng 15,16 tuổi. Có lẽ là người hầu vì trang phục nàng ta mặc khá giống với mấy bộ đồ nô tỳ mặc trong mấy phim cổ trang mà thỉnh thoảng nàng có xem qua
Thấy nàng mi mắt khẽ đụng, mày hơi nhăn, cô bé nha hoàn kia vội mừng rỡ, hét lên thật to
_ Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh rồi. Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia, nhị thiếu gia, tiểu thư tỉnh lại rồi
_ Liễu Nguyệt tỉnh rồi sao ?
_ Ân, mời lão gia và phu nhân vào xem, tiểu thư tỉnh rồi
Sau đó, ta thấy trước mặt xuất hiện bốn người, một người đàn ông trung niên mái tóc hoa tiêu cùng bộ râu kẽm đen, khuôn mặt cương nghị, mày kiếm, mắt sắc, môi mỏng khẽ mím, có thể đoán ông ta chắc là « cha kiếp trước » của ta. Sau đó một người phụ nữ trung niên da trắng mượt mà dù không tránh khỏi vài nếp nhăn – dấu vết của thời gian, mái tóc đen nhánh khẽ búi lên cao quý, cái trâm vàng gọn gàng mặc bộ lục y trong càng kiều diễm hơn, đây chắc hẳn là mẹ của nàng a. Mặc bộ hắc y, thân hình cường tráng cao lớn, khuôn mặt giống cha như lột, đây chắc là đại ca của ta. Bên cạnh hắn là một nam nhân vóc dáng thư sinh hơn, mặc cẩm y, khuôn mặt mang chút nét đẹp của mẹ nhưng cũng không thiếu sự kiên nghị từ cha, đây có thể là nhị ca a !
_ Tỉnh rồi, ngươi tỉnh rồi, Nguyệt nhi ! – Cha của ta hơi run giọng, ta cũng không ngờ một người nhìn bề ngoài như vậy mà có thể tình cảm đến thế này, xem ra không phải cái gì tiểu thuyết viết cũng đúng
_ Ngươi làm phụ thân, mẫu thân cùng hai ca ca lo lắng lắm có biết không ? – Nhị ca cười hiền lành, tay phê phẩy quạt , nhìn ta.
_ Tốt quá rồi ! Mẫu thân ta nãy giờ im lặng, giờ chỉ nói được ba từ đó rồi bật khóc nức nở
_ Mẫu thân đừng quá xúc động, muội muội tỉnh lại là tốt rồi ! – Vị đại ca lạnh lùng nói, tuy nhiên ta vẫn cảm nhận trong đó tình cảm, sự quan tâm của hắn
Những người này lại khiến ta nhớ về gia đình thân thương ở hiện đại, tính cách đều như vậy,dù ngoại hình khác nhau nhưng họ vẫn khiến ta cảm nhận được hai chữ « gia đình ». Mà như vậy ta càng phân vân không biết có nên nói cho họ hay về vụ « Liễu Nguyệt nhập Liễu Nguyệt » này không ? Một mặt ta không muốn lừa dối họ, muốn họ hoàn toàn hiểu cho ta. Một mặt ta lại cảm thấy không cần thiết, dù sao thì cũng là Liễu Nguyệt,chỉ là xuyên từ nơi này sang nơi khác thôi, mà đã là cùng một người thì tính cách chắc chắn cũng không khác. Một cái là ý chí, một cái là trí tuể, hai thứ đánh nhau trong đầu ta,… cuối cùng….. ý chí đã chiến thắng
_ Mọi người, Liễu Nguyệt có chuyện muốn nói !
_ Được ngươi cứ nói đi ! – Phụ thân ta dịu dàng nói
_ Mọi người hứa là phải thật bình tĩnh nghe ta nói, tuyệt đối đừng quá xúc động
_ Ân – Nhị ca mỉm cười nói
Ta kể hết một mạch mọi chuyện cho bốn người nhà Liễu gia nghe,không ngoaì dự kiến của ta, bọn họ ai cũng ngơ ngác, sau đó :
Phụ thân : Nguyệt nhi, ngươi đừng đùa nữa
Mẫu thân : Trí tưởng tượng của ngươi thật tốt a
Đại ca : Muội muội, nói cho ta đặc điểm tên khốn đập đầu muội vào tường
Nhị ca : Đại ca nói đúng nha Nguyệt nhi, dám làm muội muội ta trở nên điên khùng như vậy
_ Ta không nói đùa, đó là sự thật, ta chỉ muốn nói cho mọi người biết, bọn ta vốn dĩ là một người, không phải hai, chỉ là linh hồn ở hiện đại của Liễu Nguyệt nhập vào đây thôi, có thể coi là kiếp sau trở lại kiếp trước – Ta biết sẽ như vậy nên cũng chỉ từ tốn giải thích
_ Vậy, tất cả đều là ngươi nói thật – Mẫu thân nhìn ta, quan sát ta một lượt để kiểm tra xem đây có phải Liễu Nguyệt- đứa con gái bà dứt ruột đẻ ra không
_ Ân !
_ Nguyệt nhi, hiện tại bọn ta tạm thời chưa chấp nhận được chuyện này, để cho chúng ta suy nghĩ thêm cái đã – Phụ thân thở dài một hơi, lặng lẽ nhìn ta, rồi cùng ba người kia rảo bước rời khỏi phòng
Ta cũng không nói gì,, chỉ nhìn bốn thân ảnh cho đến khi khuất dần, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Nhưng có một điều nàng không biết, trong lúc nàng ngủ, Bạch Sỏa thiên nữ lại hiện hình và nói chuyện với bốn người kia
Cũng nhờ thế mà bốn người kia đã chấp nhận nàng với danh nghĩa Liễu Nguyệt – thiên kim tiểu thư phủ Liễu tể tướng. Và đây cũng là một bước ngoặt mới trong cuộc đời của nàng – Liễu Nguyệt
_ Tiểu thư, mau dậy đi, lão gia và phu nhân gọi người tới ! – Hoàn nhi - theo như nàng biết là nô tỳ thân cận của Liễu Nguyệt kia, nàng ta chỉ khoảng 15,16 tuổi, từ nhỏ đã đi theo Liễu Nguyệt.
_ Được rồi, ta dậy rồi ! – Liễu Nguyệt ngái ngủ, hôm qua nàng ngủ thật là ngon, dù đang ở một thế giới xa lạ nhưng ít nhất nàng cũng hiểu đây sẽ là nhà mình từ giờ cho đến chết
_ Tiểu thư, để em hầu hạ người – Hoàn nhi dợm bước, định giúp nàng thay đồ
Liễu Nguyệt giật mình, vội tránh khỏi tay Hoàn nhi, giữ chặt lấy áo, mắt kinh ngạc nhìn Hoàn nhi. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng bình tĩnh lại, nhớ được công việc của nha hoàn bao gồm thay đồ giúp chủ nhân. Nhưng… nhưng là, nàng là người thế kỉ 21 đầy năng động nha, riêng việc để người khác phục vụ « quá mức » thế này, nàng không chấp nhận nổi, cảm giác để người khác chạm vào mình, thay đồ giúp thật…. không thoải mái a
_Tiểu thư, em có làm gì sai xin người cứ trách phạt, nhưng xin để cho em được làm tròn trách nhiệm – Hoàn nhi vốn tưởng nàng giận hay chê trách mình nên vội vàng quỳ xuống, nước mắt lăn dài,dập đầu liên tục
_ Đứng dậy đi Hoàn nhi, em không làm gì sai cả,chỉ là bỗng nhiên ta không muốn người khác thay đồ hộ, em tạm thời ra ngoài đi – Liễu Nguyệt mượn tạm lí do, vẫy tay bảo Hoàn nhi
_ Vâng thưa tiểu thư – Hoàn nhi mặc dù không hiểu tiểu thư sao bỗng nhiên lại như vậy, nhưng phận làm nha hoàn không được phép thắc mắc, nàng ngoan ngoãn đi ra ngoài
Liễu Nguyệt thay đồ, làm vệ sinh cá nhân xong ( ở cổ đại VSCN không phải đánh răng với rửa mặt đâu nhé, nghe nói người ta thường ăn trầu vào buổi sáng để làm sạch răng nhưng Nhím không rõ lắm nên cứ dùng tạm từ VSCN, ai hiểu thế nào thì hiểu). Sau đó, Hoàn nhi cùng hai nha hoàn nữa giúp nàng vấn tóc. Hoàn nhi vấn cho nàng tóc búi cao, để vài lọn tóc bên trên làm thành nơ, phần tóc còn lại không búi mà để duỗi tự nhiên, phần búi được hai nha hoàn tên Vân nhi và Tử nhi cài thêm mấy chiếc trâm hoa trắng trang nha, khuôn mặt thanh tú cùng bạch y phiêu bồng, tóc đen như suối, búi cao thanh lịch. Xem ra Liễu Nguyệt trước kia cách ăn mặc có vẻ tiêu sái giống nhị ca..
Phủ tể tướng to và lộng lẫy, ở đây gồm sáu gian mà chính xác người ta gọi là điện. Bách Lăng điện là gian chính, nơi đối diện với cổng phủ, nguy nga rộng lớn nhất trong 6 điện, ở đây treo khá nhiều tranh và đồ cổ. Thủy Tĩnh điện là nơi ở của hai phu thê nhà Liễu tể tướng, tể tướng chỉ có một người vợ, ông cũng là vị quan duy nhất chỉ lập 1 thê tử. Lễ Mộ điện là nơi ở của vị đại ca tên Liễu Thụy, năm nay 25 tuổi và chưa lập gia đình. Liễu Thụy là tướng quân trong triều đình, võ nghệ tuyệt kĩ,dung mạo cương nghị giống cha. Bách Phiêu đình là nơi ở của nhị ca tên Liễu Vũ, năm nay 22 tuổi cũng chưa lập gia đình. Liễu Vũ là lễ bộ thượng thư, văn chương bay bổng, dung mạo mang nét đẹp của mẹ nhưng cũng có nét nam tính của cha. Liễu Lệ điện là nơi ở của nàng – Liễu Nguyệt, Liễu Nguyệt kiếp trước mất cùng tuổi với nàng – 16 tuổi, là con gái út của Liễu tể tướng. Cuối cùng là Ngự Thiền điện, nơi người hầu nấu ăn,giặt giũ đều ở điện này
Chỉ kịp ngắm xung quanh một chút, Liễu Nguyệt đã tới Bách Lăng điện, ngồi ở vị trí chủ tọa là Liễu tể tướng –Liễu Tùy Sinh. Ngồi bên cạnh là phu nhân của ông – Tô Bích Quế. Ngồi hai bên ở ghế dưới là hai vị ca ca Liễu Thụy và Liễu Vũ. Quan trọng là ngồi ở gần bên ngoài là một ông cụ, nhìn khá lanh lợi nhưng ăn mặc rách nát….. trông giống như ăn xin vậy
_ Liễu Nguyệt !
_ Vâng thưa Liễu tể tướng – Nàng không chắc họ có chấp nhận chuyện này không nên nàng cũng chưa dám gọi họ là cha mẹ
_ Hãy gọi ta là cha, gọi phu nhân cuả ta là mẹ, hai vị ca ca là huynh thì hơn
_ Hả ? – Liễu Nguyệt ngẩn người, nói như vậy…. tức là họ đã chấp nhận nàng sao
_ Ban đầu ta không tin lắm, nhưng sau đó Bạch Sỏa nương nương đã nói rõ, hơn nữa, còn có Trầm lão bá nói rõ cho ta, nên ta hoàn toàn chấp nhận ngươi làm nữ nhi
Nàng giật mình, ngước mắt nhìn bốn người kia, thật không dám tin, lại là Bạch Sỏa nương nương giúp nàng
_ Nguyệt nhi ngoan, lại đây với ta nào – « Phụ mẫu của nàng » Tô Bích Quế khẽ cười, giang tay ra đón nàng
_ Dù rất buồn vì Liễu Nguyệt kia đã ra đi, nhưng dù sao hai ngươi cũng là một, coi như em gái ta tái sinh một lần nữa – Nhị ca cười tủm tỉm, tay phẩy quạt, điềm tĩnh nhìn ta
_ E hèm, xin lỗi vì đã làm gián đoạn giây phút đoàn tụ của mọi người nhưng làm ơn vào việc chính nha ! – Trầm lão bá bị coi là vô hình nãy giờ mới lên tiếng
_ Thực xin lỗi, Trầm lão bá – Liễu Thụy nói hộ cha mẹ
_ Liễu Nguyệt, sau vụ việc vừa rồi, chúng ta quyết định cho con đi theo Trầm lão bá để học võ và kinh nghiệm ngoài đời sống để tránh bị tai nạn như vừa rồi – Liễu Tùy Sinh nói
_ Cái gì ?????
_ Đừng lo nha tiểu tử, đi với lão bá rất vui nha, nhìn ngươi như vậy chắc chắn chơi rất thích, ta có thể chơi cùng, haha – Trầm lão bá thản nhiên cười nói, ông là một ông lão rất ham vui, mặc dù cực kì tìa giỏi nhưng tính tình thì cũng chẳng thua mấy đứa con nít là mấy
_ Được a,Liễu Nguyệt xin vâng lời cha mẹ ! – Nàng nói ủy mị dù trong lòng nghĩ « Về cổ đại phải đi chơi cho đã nha, đa số tiểu thuyết xuyên không đều là nữ chính trốn ra ngoài rồi mới gặp nam chính, biết đâu…. Hắc hắc »
_ Này, nha đầu, sao mặt ngươi gian dữ vậy – Trầm lão bá nhìn nàng, mắt nghi ngờ tự hỏi ngày tháng sau này sẽ ra sao
_ Được, vậy Nguyệt nhi, mau về phòng thu xếp, sáng sớm mai con sẽ đi cùng Trầm lão bá
_ Vâng thưa cha !
***
Sáng hôm sau
_ Thưa cha mẹ, Nguyệt nhi đi đây !
_ Nguyệt nhi, nhớ bảo trọng, nghe lời Trầm lão bá, nghe chưa ?
_ Vâng thưa cha
_ Nguyệt nhi, chúc muôi may mắn
_ Cảm ơn huynh, đại ca.
_ Mọi người, con đi đây – Liễu Nguyệt vẫy tay chào rồi ngồi lên ngữa cùng Trầm lão bá
Hai con ngựa đi song song nhau, cha mẹ muốn nàng theo Trầm lão bá học hỏi trong hai năm. Nàng sẽ cùng Trầm lão bá đi chu du. Trầm lão bá năm nay 55 tuổi, tình tình trẻ con, thích đi chu du, mệnh danh là Trầm Sinh Tuyền nhân. Trầm Sinh Tuyền nhân là vị thần y bậc nhất, võ công tuyệt kĩ, tuy nhiên tính cách lại quái đản, ông là vi sư của đại ca và nhị ca, đặc biệt Trầm Sinh Tuyền nhân còn hiểu biết về chiêm tinh nên ông có khả năng nhìn thấy Bạch Sỏa nương nương….
_ Ê, tiểu nha đầu, ngươi đang suy nghĩ gì vậy, sao không nói chuyện với ta, làm ta độc thoại nãy giờ
_ A, thực xin lỗi – Nàng khẽ cười hối lỗi rồi lảng sang chủ đề khác – Trầm lão bá, người biết hết chuyện của ta rồi hả ?
_ Phải !
_ Làm sao mà……
_ Ta có khả năng xem chiêm tinh…
_ Ồ ! – Liễu Nguyệt cảm thán
_ Nha đầu, mau gọi ta là sư phụ- Trầm lão bá nhăn mặt, bĩu môi
_ Sao ta lại phải gọi lão bá là sư phụ – Liễu Nguyệt ngạc nhiên hỏi, gì chứ hả, nàng thật sự phải theo lão bá đi học võ sao ? Nàng không có muốn, nàng muốn đi chơi
Lão bá sống đã lâu, kinh nghiệm đầy mình, liếc mắt một cái cũng biết nàng nghĩ gì, nháy mắt nói
_ Nha đầu, đừng mong trốn, an tâm, đi với ta rất vui, ta sẽ cho ngươi đi chơi, ta không phải người ngồi trong núi tu luyện đâu mà lo
_ Thật ?
_ Ta chưa bao giờ nói dối ai !
Nàng nghĩ trong đầu « nói vậy ta mới càng không tin ». Trầm lão bá nhìn biểu hiện trên mặt nàng, bĩu môi, phi ngựa lên trước
Nửa ngày sau, quá chán với việc đi lang thang ở ngoại thành thế này, nàng nói
_ Sư phụ, rốt cuộc là chúng ta đi đâu, ta chán quá à
_ Hờ hờ , thật thiếu kiên nhẫn, chúng ta đang đi tới Quý thành, nơi đó rất tấp nập lại có nhiều chỗ chơi a
_ Được a, chúng ta mau đi
****
Lúc này ở Liễu phủ
_ Tướng quân, chàng có chắc Liễu Nguyệt đi theo Trầm lão bá sẽ học được võ không ?
_ Không chắc lắm, Trầm lão bá tuy giỏi nhưng rất ham chơi, nếu không phải Liễu Nguyệt đòi học thì chắc chắn Trầm lão bá sẽ bắt đi chơi suốt hai năm tới a ! Chúng ta cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần – Liễu tể tướng thở dài, nói
_ Mà đi chơi với Trầm lão bá thì sẽ thành tướng giặc, tốt nhất là con bé trở về thì mau đem gả cho nhà khỏi bị phá – Đại ca nhớ lại kinh nghiệm xương máu một thời, góp ý
_ Cha, mẹ, có cần ta đi liên lạc với con trai của các quan trong triều không ? Nhị ca cười ngờ nghệch nhớ lại ngày đó bị Trầm lão bá kéo vào thanh lâu, không khỏi rùng mình.
_ Nhất trí vậy đi, ta đi tìm bà mối – Liễu phu nhân không nói nổi gì nữa, lẳng lặng bước vào nhà
***
Trên đường tới Quý thành
Liễu Nguyệt bỗng nhiên rùng mình một cái……
_ Được rồi ! – Liễu Nguyệt miễn cưỡng đáp lại, mắt càng ngày càng nặng trĩu, rồi thiếp dần đi
_Tốt, hãy chuẩn bị nhập thể nhé, chúc ngươi may mắn ! – Tiên nữ mỉm cười, phát tay áo trắng, bạch y bay bay, sương mù phủ trắng, thân ảnh Tiên nữ dần tan biến vào không trung
_ Á khoan đã, tôi có biết gì về « Liễu Nguyệt cổ đại » đâu, người bảo tôi biết làm sao ? – Nàng chợt giật mình, hét lên trong khoảng không
_ Ngươi thông minh như vậy, tự lo đi !!!! – Tiếng tiên nữ văng vẳng lại, mơ hồ tựa sương khói
_ Cô…. Cô- Liễu Nguyệt tức giận muốn hét lên, nhưng thâm tâm bỗng nhiên trống rỗng, mí mắt sụp xuống, thiếp dần đi.
Trong giấc mơ, nàng nhìn thấy mình đang bay, xung cảnh chung quanh hoàn toàn xa lạ. Không phải xã hội hiện đại, mà là cổ đại. Không thể xác định đây là triều đại nào, chỉ biết mình đang bay vô định, dần dần trước nàng, hiện lên một cẳn nhà to lớn… à không… phải gọi là vương phủ mới đúng. Chính xác đây là Tể tướng phủ. Liễu tể tướng. Nàng lại bay vào trong phủ, nhưng chẳng ai nhìn thấy nàng, tất nhiên, vì nàng là hồn ma a !
Nhưng mới bước qua cửa, bỗng nhiên một ông lão râu tóc bạc trắng, lưng còng, mặc ngọc y, tay cầm gậy, bước đến gàn nàng, nghiêm mặt
_ Hồn ma kia, ngươi là ai ?
_ Ông là ai, sao lại nhìn thấy ta ?- Liễu Nguyệt kinh ngạc, hỏi
_ Tất nhiên là ta nhìn thâý ngươi, ta là thần thổ địa nơi này ! – Ông lão thản nhiên nỏi, dù trong mắt đầy vẻ tự kiêu
_ Hả ???? Ta là Liễu Nguyệt - Nàng hơi ngạc nhiên,song, bản lĩnh của hội trưởng hội học sinh – luôn điềm tĩnh khi cần thiết.
_ Nói láo, ngươi tưởng trông giống thiên kim tiểu thư Liễu Nguyệt thì có thể giả mạo hả ? Linh hồn a đầu Liễu Nguyệt kia đã rời đi từ ban nãy rồi !- Ông lão phất tay áo, nhìn nàng một lượt, bỗng nhíu mày, nói
_ Có điều, sao ta cảm thấy linh lực cảm ứng của hai nguwoi lại hoàn toàn giống nhau, thế là sao nhỉ ?
_ Tất nhiên là giống nhau, hai nàng vốn dĩ là một, chỉ là linh hồn bị chia cắt bởi thời gian mà thôi. Nàng vốn là Liễu Nguyệt thời hiện đại, ta chỉ rời linh hồn của nàng về cổ đại thay thế cho Liễu Nguyệt cổ đại đã chết, để nàng hoàn thành nốt mối tình chưa dứt duyên mà thôi ! Tiên nữ ban nay bỗng hiện lên bên cạnh nàng, giảng giải cho thần thổ địa hiểu
_ Bái kiến Bạch Sỏa nương nương ! – Thần thổ địa cúi người, hành lễ với tiên nữ đứng cạnh. Nàng đứng cạnh tiên nữ đương nhiên cũng được hưởng chút lễ của hắn
_ Miễn lễ – Tiên nữ được gọi là Bạch Sỏa khẽ nói, tay nâng lên
_ Thần thổ địa, hãy chiếu cô nàng một chút.
_ Thần tuân lệnh !
_ Thần thổ địa, xin cho Liễu Nguyệt biết được vì sao mà Liễu Nguyệt kia chết không ? Ngài nói là linh hồn đã rời đi rồi mà !
_ Linh hồn thì đúng là đã rời đi, nhưng ý thức thì chưa chết hoàn toàn. Nàng ta vì không biết võ công, hôm kia bị thích khách ám hại, nên bị một tên bịt mặt đập đầu vào tường, dẫn đến hôn mê, cho tới hôm nay thì linh hồn tách khỏi thể xác, nhưng người nhà vẫn chưa hay nàng đã chết !
_À ra vậy, còn một điều nữa tôi muốn hỏi, Bạch Sỏa thiên nữ…à không nương nương, ngài rốt cuộc là bao nhiêu tuổi ? Nàng rất tò mò với tuổi của bà ta, biết là bà ta chức cao hơn thần thổ địa nhưng thần thổ địa kia già như vậy, dù thế nào cũng không thể cung kính đến mức đó đối với một người kém tuổi. Nhưng mặt bà ta lại trẻ không khác gì con gái tuổi 20, nên nàng rất rất là tò mò a
_ 399 tuổi, 14 ngày nữa là sinh nhật tròn 400 của ta ! – Bạch Sỏa thiên nữ cũng thừa hiểu ngụ ý của nàng, bà bình thản trả lời, mặt vẫn giữ nét cao ngạo ban đầu, dù ban nãy bà ta nổi khùng rất đanh đá với Liễu Nguyệt
_ Bạch Sỏa nương nương ? – Nàng nuốt nước bọt, nhìn mắt Bạch Sỏa thiên nữ chằm chằm
_ Sao ? – Nhột nhạt trước cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của nàng, bà ta miễn cưỡng đáp lại
_ Da mặt người làm bằng cái gì vậy ?
_ . . . . . . . – Bà ta nhún vai, không nói gì
_ Thôi, vậy nương nương hãy làm phép cho linh hồn này nhập thể ! – Quá chán với cái chủ đề « da mặt », thần thổ địa cố gắng đi vào công việc chính
_ Phải rồi ! Bạch Sỏa nương nương phất tay, nàng lại chìm dần vào giấc mơ mộng mị.
Khi tỉnh dậy, Liễu Nguyệt thấy đầu đau nhói, không còn thấy Bạch Sỏa thiên nữ, không thấy thần thổ địa, trước mặt nàng giờ chỉ có khuôn mặt của cô bé khoảng 15,16 tuổi. Có lẽ là người hầu vì trang phục nàng ta mặc khá giống với mấy bộ đồ nô tỳ mặc trong mấy phim cổ trang mà thỉnh thoảng nàng có xem qua
Thấy nàng mi mắt khẽ đụng, mày hơi nhăn, cô bé nha hoàn kia vội mừng rỡ, hét lên thật to
_ Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh rồi. Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia, nhị thiếu gia, tiểu thư tỉnh lại rồi
_ Liễu Nguyệt tỉnh rồi sao ?
_ Ân, mời lão gia và phu nhân vào xem, tiểu thư tỉnh rồi
Sau đó, ta thấy trước mặt xuất hiện bốn người, một người đàn ông trung niên mái tóc hoa tiêu cùng bộ râu kẽm đen, khuôn mặt cương nghị, mày kiếm, mắt sắc, môi mỏng khẽ mím, có thể đoán ông ta chắc là « cha kiếp trước » của ta. Sau đó một người phụ nữ trung niên da trắng mượt mà dù không tránh khỏi vài nếp nhăn – dấu vết của thời gian, mái tóc đen nhánh khẽ búi lên cao quý, cái trâm vàng gọn gàng mặc bộ lục y trong càng kiều diễm hơn, đây chắc hẳn là mẹ của nàng a. Mặc bộ hắc y, thân hình cường tráng cao lớn, khuôn mặt giống cha như lột, đây chắc là đại ca của ta. Bên cạnh hắn là một nam nhân vóc dáng thư sinh hơn, mặc cẩm y, khuôn mặt mang chút nét đẹp của mẹ nhưng cũng không thiếu sự kiên nghị từ cha, đây có thể là nhị ca a !
_ Tỉnh rồi, ngươi tỉnh rồi, Nguyệt nhi ! – Cha của ta hơi run giọng, ta cũng không ngờ một người nhìn bề ngoài như vậy mà có thể tình cảm đến thế này, xem ra không phải cái gì tiểu thuyết viết cũng đúng
_ Ngươi làm phụ thân, mẫu thân cùng hai ca ca lo lắng lắm có biết không ? – Nhị ca cười hiền lành, tay phê phẩy quạt , nhìn ta.
_ Tốt quá rồi ! Mẫu thân ta nãy giờ im lặng, giờ chỉ nói được ba từ đó rồi bật khóc nức nở
_ Mẫu thân đừng quá xúc động, muội muội tỉnh lại là tốt rồi ! – Vị đại ca lạnh lùng nói, tuy nhiên ta vẫn cảm nhận trong đó tình cảm, sự quan tâm của hắn
Những người này lại khiến ta nhớ về gia đình thân thương ở hiện đại, tính cách đều như vậy,dù ngoại hình khác nhau nhưng họ vẫn khiến ta cảm nhận được hai chữ « gia đình ». Mà như vậy ta càng phân vân không biết có nên nói cho họ hay về vụ « Liễu Nguyệt nhập Liễu Nguyệt » này không ? Một mặt ta không muốn lừa dối họ, muốn họ hoàn toàn hiểu cho ta. Một mặt ta lại cảm thấy không cần thiết, dù sao thì cũng là Liễu Nguyệt,chỉ là xuyên từ nơi này sang nơi khác thôi, mà đã là cùng một người thì tính cách chắc chắn cũng không khác. Một cái là ý chí, một cái là trí tuể, hai thứ đánh nhau trong đầu ta,… cuối cùng….. ý chí đã chiến thắng
_ Mọi người, Liễu Nguyệt có chuyện muốn nói !
_ Được ngươi cứ nói đi ! – Phụ thân ta dịu dàng nói
_ Mọi người hứa là phải thật bình tĩnh nghe ta nói, tuyệt đối đừng quá xúc động
_ Ân – Nhị ca mỉm cười nói
Ta kể hết một mạch mọi chuyện cho bốn người nhà Liễu gia nghe,không ngoaì dự kiến của ta, bọn họ ai cũng ngơ ngác, sau đó :
Phụ thân : Nguyệt nhi, ngươi đừng đùa nữa
Mẫu thân : Trí tưởng tượng của ngươi thật tốt a
Đại ca : Muội muội, nói cho ta đặc điểm tên khốn đập đầu muội vào tường
Nhị ca : Đại ca nói đúng nha Nguyệt nhi, dám làm muội muội ta trở nên điên khùng như vậy
_ Ta không nói đùa, đó là sự thật, ta chỉ muốn nói cho mọi người biết, bọn ta vốn dĩ là một người, không phải hai, chỉ là linh hồn ở hiện đại của Liễu Nguyệt nhập vào đây thôi, có thể coi là kiếp sau trở lại kiếp trước – Ta biết sẽ như vậy nên cũng chỉ từ tốn giải thích
_ Vậy, tất cả đều là ngươi nói thật – Mẫu thân nhìn ta, quan sát ta một lượt để kiểm tra xem đây có phải Liễu Nguyệt- đứa con gái bà dứt ruột đẻ ra không
_ Ân !
_ Nguyệt nhi, hiện tại bọn ta tạm thời chưa chấp nhận được chuyện này, để cho chúng ta suy nghĩ thêm cái đã – Phụ thân thở dài một hơi, lặng lẽ nhìn ta, rồi cùng ba người kia rảo bước rời khỏi phòng
Ta cũng không nói gì,, chỉ nhìn bốn thân ảnh cho đến khi khuất dần, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Nhưng có một điều nàng không biết, trong lúc nàng ngủ, Bạch Sỏa thiên nữ lại hiện hình và nói chuyện với bốn người kia
Cũng nhờ thế mà bốn người kia đã chấp nhận nàng với danh nghĩa Liễu Nguyệt – thiên kim tiểu thư phủ Liễu tể tướng. Và đây cũng là một bước ngoặt mới trong cuộc đời của nàng – Liễu Nguyệt
_ Tiểu thư, mau dậy đi, lão gia và phu nhân gọi người tới ! – Hoàn nhi - theo như nàng biết là nô tỳ thân cận của Liễu Nguyệt kia, nàng ta chỉ khoảng 15,16 tuổi, từ nhỏ đã đi theo Liễu Nguyệt.
_ Được rồi, ta dậy rồi ! – Liễu Nguyệt ngái ngủ, hôm qua nàng ngủ thật là ngon, dù đang ở một thế giới xa lạ nhưng ít nhất nàng cũng hiểu đây sẽ là nhà mình từ giờ cho đến chết
_ Tiểu thư, để em hầu hạ người – Hoàn nhi dợm bước, định giúp nàng thay đồ
Liễu Nguyệt giật mình, vội tránh khỏi tay Hoàn nhi, giữ chặt lấy áo, mắt kinh ngạc nhìn Hoàn nhi. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng bình tĩnh lại, nhớ được công việc của nha hoàn bao gồm thay đồ giúp chủ nhân. Nhưng… nhưng là, nàng là người thế kỉ 21 đầy năng động nha, riêng việc để người khác phục vụ « quá mức » thế này, nàng không chấp nhận nổi, cảm giác để người khác chạm vào mình, thay đồ giúp thật…. không thoải mái a
_Tiểu thư, em có làm gì sai xin người cứ trách phạt, nhưng xin để cho em được làm tròn trách nhiệm – Hoàn nhi vốn tưởng nàng giận hay chê trách mình nên vội vàng quỳ xuống, nước mắt lăn dài,dập đầu liên tục
_ Đứng dậy đi Hoàn nhi, em không làm gì sai cả,chỉ là bỗng nhiên ta không muốn người khác thay đồ hộ, em tạm thời ra ngoài đi – Liễu Nguyệt mượn tạm lí do, vẫy tay bảo Hoàn nhi
_ Vâng thưa tiểu thư – Hoàn nhi mặc dù không hiểu tiểu thư sao bỗng nhiên lại như vậy, nhưng phận làm nha hoàn không được phép thắc mắc, nàng ngoan ngoãn đi ra ngoài
Liễu Nguyệt thay đồ, làm vệ sinh cá nhân xong ( ở cổ đại VSCN không phải đánh răng với rửa mặt đâu nhé, nghe nói người ta thường ăn trầu vào buổi sáng để làm sạch răng nhưng Nhím không rõ lắm nên cứ dùng tạm từ VSCN, ai hiểu thế nào thì hiểu). Sau đó, Hoàn nhi cùng hai nha hoàn nữa giúp nàng vấn tóc. Hoàn nhi vấn cho nàng tóc búi cao, để vài lọn tóc bên trên làm thành nơ, phần tóc còn lại không búi mà để duỗi tự nhiên, phần búi được hai nha hoàn tên Vân nhi và Tử nhi cài thêm mấy chiếc trâm hoa trắng trang nha, khuôn mặt thanh tú cùng bạch y phiêu bồng, tóc đen như suối, búi cao thanh lịch. Xem ra Liễu Nguyệt trước kia cách ăn mặc có vẻ tiêu sái giống nhị ca..
Phủ tể tướng to và lộng lẫy, ở đây gồm sáu gian mà chính xác người ta gọi là điện. Bách Lăng điện là gian chính, nơi đối diện với cổng phủ, nguy nga rộng lớn nhất trong 6 điện, ở đây treo khá nhiều tranh và đồ cổ. Thủy Tĩnh điện là nơi ở của hai phu thê nhà Liễu tể tướng, tể tướng chỉ có một người vợ, ông cũng là vị quan duy nhất chỉ lập 1 thê tử. Lễ Mộ điện là nơi ở của vị đại ca tên Liễu Thụy, năm nay 25 tuổi và chưa lập gia đình. Liễu Thụy là tướng quân trong triều đình, võ nghệ tuyệt kĩ,dung mạo cương nghị giống cha. Bách Phiêu đình là nơi ở của nhị ca tên Liễu Vũ, năm nay 22 tuổi cũng chưa lập gia đình. Liễu Vũ là lễ bộ thượng thư, văn chương bay bổng, dung mạo mang nét đẹp của mẹ nhưng cũng có nét nam tính của cha. Liễu Lệ điện là nơi ở của nàng – Liễu Nguyệt, Liễu Nguyệt kiếp trước mất cùng tuổi với nàng – 16 tuổi, là con gái út của Liễu tể tướng. Cuối cùng là Ngự Thiền điện, nơi người hầu nấu ăn,giặt giũ đều ở điện này
Chỉ kịp ngắm xung quanh một chút, Liễu Nguyệt đã tới Bách Lăng điện, ngồi ở vị trí chủ tọa là Liễu tể tướng –Liễu Tùy Sinh. Ngồi bên cạnh là phu nhân của ông – Tô Bích Quế. Ngồi hai bên ở ghế dưới là hai vị ca ca Liễu Thụy và Liễu Vũ. Quan trọng là ngồi ở gần bên ngoài là một ông cụ, nhìn khá lanh lợi nhưng ăn mặc rách nát….. trông giống như ăn xin vậy
_ Liễu Nguyệt !
_ Vâng thưa Liễu tể tướng – Nàng không chắc họ có chấp nhận chuyện này không nên nàng cũng chưa dám gọi họ là cha mẹ
_ Hãy gọi ta là cha, gọi phu nhân cuả ta là mẹ, hai vị ca ca là huynh thì hơn
_ Hả ? – Liễu Nguyệt ngẩn người, nói như vậy…. tức là họ đã chấp nhận nàng sao
_ Ban đầu ta không tin lắm, nhưng sau đó Bạch Sỏa nương nương đã nói rõ, hơn nữa, còn có Trầm lão bá nói rõ cho ta, nên ta hoàn toàn chấp nhận ngươi làm nữ nhi
Nàng giật mình, ngước mắt nhìn bốn người kia, thật không dám tin, lại là Bạch Sỏa nương nương giúp nàng
_ Nguyệt nhi ngoan, lại đây với ta nào – « Phụ mẫu của nàng » Tô Bích Quế khẽ cười, giang tay ra đón nàng
_ Dù rất buồn vì Liễu Nguyệt kia đã ra đi, nhưng dù sao hai ngươi cũng là một, coi như em gái ta tái sinh một lần nữa – Nhị ca cười tủm tỉm, tay phẩy quạt, điềm tĩnh nhìn ta
_ E hèm, xin lỗi vì đã làm gián đoạn giây phút đoàn tụ của mọi người nhưng làm ơn vào việc chính nha ! – Trầm lão bá bị coi là vô hình nãy giờ mới lên tiếng
_ Thực xin lỗi, Trầm lão bá – Liễu Thụy nói hộ cha mẹ
_ Liễu Nguyệt, sau vụ việc vừa rồi, chúng ta quyết định cho con đi theo Trầm lão bá để học võ và kinh nghiệm ngoài đời sống để tránh bị tai nạn như vừa rồi – Liễu Tùy Sinh nói
_ Cái gì ?????
_ Đừng lo nha tiểu tử, đi với lão bá rất vui nha, nhìn ngươi như vậy chắc chắn chơi rất thích, ta có thể chơi cùng, haha – Trầm lão bá thản nhiên cười nói, ông là một ông lão rất ham vui, mặc dù cực kì tìa giỏi nhưng tính tình thì cũng chẳng thua mấy đứa con nít là mấy
_ Được a,Liễu Nguyệt xin vâng lời cha mẹ ! – Nàng nói ủy mị dù trong lòng nghĩ « Về cổ đại phải đi chơi cho đã nha, đa số tiểu thuyết xuyên không đều là nữ chính trốn ra ngoài rồi mới gặp nam chính, biết đâu…. Hắc hắc »
_ Này, nha đầu, sao mặt ngươi gian dữ vậy – Trầm lão bá nhìn nàng, mắt nghi ngờ tự hỏi ngày tháng sau này sẽ ra sao
_ Được, vậy Nguyệt nhi, mau về phòng thu xếp, sáng sớm mai con sẽ đi cùng Trầm lão bá
_ Vâng thưa cha !
***
Sáng hôm sau
_ Thưa cha mẹ, Nguyệt nhi đi đây !
_ Nguyệt nhi, nhớ bảo trọng, nghe lời Trầm lão bá, nghe chưa ?
_ Vâng thưa cha
_ Nguyệt nhi, chúc muôi may mắn
_ Cảm ơn huynh, đại ca.
_ Mọi người, con đi đây – Liễu Nguyệt vẫy tay chào rồi ngồi lên ngữa cùng Trầm lão bá
Hai con ngựa đi song song nhau, cha mẹ muốn nàng theo Trầm lão bá học hỏi trong hai năm. Nàng sẽ cùng Trầm lão bá đi chu du. Trầm lão bá năm nay 55 tuổi, tình tình trẻ con, thích đi chu du, mệnh danh là Trầm Sinh Tuyền nhân. Trầm Sinh Tuyền nhân là vị thần y bậc nhất, võ công tuyệt kĩ, tuy nhiên tính cách lại quái đản, ông là vi sư của đại ca và nhị ca, đặc biệt Trầm Sinh Tuyền nhân còn hiểu biết về chiêm tinh nên ông có khả năng nhìn thấy Bạch Sỏa nương nương….
_ Ê, tiểu nha đầu, ngươi đang suy nghĩ gì vậy, sao không nói chuyện với ta, làm ta độc thoại nãy giờ
_ A, thực xin lỗi – Nàng khẽ cười hối lỗi rồi lảng sang chủ đề khác – Trầm lão bá, người biết hết chuyện của ta rồi hả ?
_ Phải !
_ Làm sao mà……
_ Ta có khả năng xem chiêm tinh…
_ Ồ ! – Liễu Nguyệt cảm thán
_ Nha đầu, mau gọi ta là sư phụ- Trầm lão bá nhăn mặt, bĩu môi
_ Sao ta lại phải gọi lão bá là sư phụ – Liễu Nguyệt ngạc nhiên hỏi, gì chứ hả, nàng thật sự phải theo lão bá đi học võ sao ? Nàng không có muốn, nàng muốn đi chơi
Lão bá sống đã lâu, kinh nghiệm đầy mình, liếc mắt một cái cũng biết nàng nghĩ gì, nháy mắt nói
_ Nha đầu, đừng mong trốn, an tâm, đi với ta rất vui, ta sẽ cho ngươi đi chơi, ta không phải người ngồi trong núi tu luyện đâu mà lo
_ Thật ?
_ Ta chưa bao giờ nói dối ai !
Nàng nghĩ trong đầu « nói vậy ta mới càng không tin ». Trầm lão bá nhìn biểu hiện trên mặt nàng, bĩu môi, phi ngựa lên trước
Nửa ngày sau, quá chán với việc đi lang thang ở ngoại thành thế này, nàng nói
_ Sư phụ, rốt cuộc là chúng ta đi đâu, ta chán quá à
_ Hờ hờ , thật thiếu kiên nhẫn, chúng ta đang đi tới Quý thành, nơi đó rất tấp nập lại có nhiều chỗ chơi a
_ Được a, chúng ta mau đi
****
Lúc này ở Liễu phủ
_ Tướng quân, chàng có chắc Liễu Nguyệt đi theo Trầm lão bá sẽ học được võ không ?
_ Không chắc lắm, Trầm lão bá tuy giỏi nhưng rất ham chơi, nếu không phải Liễu Nguyệt đòi học thì chắc chắn Trầm lão bá sẽ bắt đi chơi suốt hai năm tới a ! Chúng ta cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần – Liễu tể tướng thở dài, nói
_ Mà đi chơi với Trầm lão bá thì sẽ thành tướng giặc, tốt nhất là con bé trở về thì mau đem gả cho nhà khỏi bị phá – Đại ca nhớ lại kinh nghiệm xương máu một thời, góp ý
_ Cha, mẹ, có cần ta đi liên lạc với con trai của các quan trong triều không ? Nhị ca cười ngờ nghệch nhớ lại ngày đó bị Trầm lão bá kéo vào thanh lâu, không khỏi rùng mình.
_ Nhất trí vậy đi, ta đi tìm bà mối – Liễu phu nhân không nói nổi gì nữa, lẳng lặng bước vào nhà
***
Trên đường tới Quý thành
Liễu Nguyệt bỗng nhiên rùng mình một cái……
/23
|