“Ha ha, nhìn bộ dáng của Mộ Dung Hoa thật khiến ta tức cười quá đi mất. Tước nhi, muội có biết là ta nín cười đến thế nào không. Giờ ta mới biết nín cười cũng là một loại vất vả vô cùng nha.” – Tử Linh vừa về Ly Châu viện đã vội vàng bước vào phòng. Kêu Chu Tước nhanh chóng đóng cửa, nàng liền nhịn không được mà ngồi xuống giường cười sung sướng.
Chu Tước nhìn thấy bộ dáng đó của Cung chủ nhà mình mà chỉ biết lắc đầu. Đối đầu với ai thì nàng không biết nhưng một khi đã đối đầu với Cung chủ thì tốt nhất kẻ đó nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa. Có thể Cung chủ sẽ không ra mặt đối đầu nhưng sau lưng lại có vô số kế sách chỉnh người không đền mạng. Bởi vậy mới nói đừng bao giờ nhìn gương mặt vô tội với thái độ không quan tâm đến tất cả mọi chuyện của Cung chủ mà lầm. Một bụng phúc hắc đủ để bất cứ lúc nào cũng có thể chỉnh kẻ khác chết đi sống lại mà không để lại vết tích đó.
“Đại tiểu thư...”
Giữa lúc Tử Linh đang vô cùng vui sướng thì ngoài cửa vang lên tiếng gọi của tiểu nha hoàn. Tử Linh nhanh chóng chỉnh lại sắc mặt, lạnh lùng nói:
“Chuyện gì?”
“Đại tiểu thư, lão gia cho gọi ạ.”
“Ta đã biết! Ngươi lui xuống đi!”
Cho tiểu nha hoàn kia lui xuống rồi Tử Linh mới đứng lên khỏi giường mà bước đi. Nàng đến đại viện thì thấy ở đó không chỉ có Mộ Dung tướng quân, đại ca Mộ Dung Ưu mà còn có cả tên hầm băng di động. (Tg: “Ai thì biết rồi hen.” ^.^)
“Linh nhi bái kiến phụ thân, đại ca. Còn đây là...”
Tử Linh làm một cái thỉnh an với Mộ Dung tướng quân và Mộ Dung Ưu, rồi quay sang làm một vẻ mặt không biết với Lãnh Nam Phong.
“Linh nhi, đây là Phong vương gia. Mau thỉnh an đi!” – Mộ Dung tướng quân vội hướng Tử Linh nói.
“Mộ Dung Tử Linh thỉnh an Phong vương gia.”
Tử Linh bề ngoài nhu thuận thỉnh an nhưng trong lòng lại đang âm thầm đem mười tám đời tổ tông của Lãnh Nam Phong ra nguyền rủa. Tên hầm băng di động đáng ghét, ngươi dám để cho ta phải cúi đầu trước mặt ngươi. Ngươi chờ đó cho ta! Ta mà không chỉnh ngươi để trả đũa thì ta không là Mộ Dung Tử Linh.
“Phụ thân, không biết người cho gọi nữ nhi có việc gì vậy?”
Sau khi đã ‘hỏi thăm thân mật’ với tổ tông mười tám đời của Lãnh Nam Phong thì Tử Linh quay sang Mộ Dung tướng quân lễ phép hỏi.
“Linh nhi, thái hậu nghe tin con đã trở về nên rất muốn gặp con. Không biết con còn nhớ không? Chứ ngày xưa thái hậu với mẫu thân của con là tỷ muội tốt. Khi người biết việc mẫu thân con mất tích đã vô cùng lo lắng rồi còn điều binh giúp ta tìm kiếm mẫu thân của con. Giờ đây tuy rằng mẫu thân của con không còn nhưng con đã trở về nên thái hậu mới muốn gặp con.”
Nghe lời nói của Mộ Dung tướng quân mà Tử Linh lâm vào trầm mặc. Việc thái hậu với mẫu thân là tỷ muội tốt, nàng đã từng nghe trong những tin tức mà Chu Tước điều tra được. Nay thái hậu muốn gặp nàng thì đương nhiên không thể chối từ.
“Thưa phụ thân, nữ nhi sẽ đến thỉnh an thái hậu ngay. Nhưng Phong vương gia tại sao lại đến đây?”
“Phong vương được thái hậu kêu đến để đưa con vào cung.”
Mộ Dung tướng quân vừa nói xong, Tử Linh đã trực tiếp đen mặt. Muốn nàng đi cùng với cái hầm băng di động này vào cung. Vậy chẳng khác nào trực tiếp đem nàng đi đông lạnh luôn đi cho rồi. (Tg: “Tỷ đã quên rằng bản thân mình cũng như thế à.”)
“Sao? Mộ Dung đại tiểu thư có ý kiến gì khi ta đưa tiểu thư vào cung gặp mẫu hậu à.” – Nhìn thấy sự trầm mặc của Tử Linh, Lãnh Nam Phong từ nãy tới giờ vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng.
Nữ nhân trước mắt này cho hắn một cảm giác không hề đơn giản. Có thể thấy rằng nữ nhân thâm sâu khó lường. Cái cảm giác này giống như khi bản thân đứng trước nữ nhân Hạ Băng kia. Nhớ lại bản thân sau khi gặp nữ nhân Hạ Băng đã cho người đi dò la tung tích nhưng cố tình một manh mối cũng không tìm được. Còn Mộ Dung Tử Linh trước mặt này cũng vậy. Sự xuất hiện của nữ nhân này quá trùng hợp. Những tin tức điều tra được về nàng ta đúng như những gì nàng ta đã kể còn những thứ khác lại như một tờ giấy trắng. Chẳng lẽ hai người này có mối liên hệ gì đó?
Thấy ánh mắt lạnh lùng như nhìn thấu tất cả của Lãnh Nam Phong mà Tử Linh không khỏi đổ một thân mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ hắn đã nghi ngờ cái gì rồi sao? Không thể nào, bản thân nàng cùng hắn chỉ mới gặp nhau hai lần mà mỗi lần nàng đều gặp với một dáng vẻ khác. Hắn làm sao có thể nhận ra được chứ. Chắc chỉ là do bản thân nghĩ nhiều quá thôi.
“Phong vương nói đùa rồi. Tử Linh nào dám có ý kiến. Chẳng qua làm phiền Phong vương phải đích thân tới đây đón Tử Linh vào cung gặp thái hậu nên có chút bất ngờ thôi.”
“Đây chính là mong muốn của mẫu hậu. Ta thân là nhi tử, thực hiện mong muốn của người thì đâu có gì là phiền.”
“Phong vương quả nhiên là một đứa con hiếu thảo.”
“Mộ Dung tiểu thư quá khen. Giờ cũng không còn sớm nữa. Mời tiểu thư đi cùng bổn vương, phía ngoài đã có xe ngựa chờ sẵn.”
“Hảo! Phụ thân, đại ca, Linh nhi đi ạ.”
Tử Linh và Lãnh Nam Phong khách sáo nói vài ba câu với nhau rồi cùng nhau đi ra khỏi phủ tướng quân để hướng về Hoàng cung.
Xe ngựa bắt đầu hướng về phía Hoàng cung. Tử Linh và Lãnh Nam Phong ngồi phía trong vô cùng yên tĩnh. Bầu không khí trầm mặc này kéo dài đến tận khi vào Hoàng cung.
“Vương gia, đã đến Hoàng cung rồi.”
Xe ngựa dừng lại, tiếng thông báo của cận vệ vang lên. Lãnh Nam Phong liền tiêu sái bước xuống, theo sau chính là Tử Linh.
Tử Linh nhìn Hoàng cung mà không khỏi cảm thán. Qủa nhiên là vô cùng rộng nha. Tuy đây là lần thứ hai nàng vào Hoàng cung nhưng đây lại là lần đầu tiên quang minh chính đại vào như thế này. Nhìn những thứ xa hoa, xa xỉ của Hoàng cung mà Tử Linh muốn ngay lập tức hốt tất cả đem về. (Tg: “Ặc, tham tiền quá đi mất.”)
“Mộ Dung tiểu thư, chúng ta đi thôi. Mẫu hậu đang chờ chúng ta.”
Lãnh Nam Phong lạnh lùng nói một câu rồi không chờ Tử Linh mà đã phất tay áo bỏ đi. Tử Linh vội vàng đi theo. Vừa đi nàng vừa tức giận: Nếu không phải bản thân ta có chứng mù đường thì có cho ta cũng không thèm ngươi dẫn đường đâu. Tên hầm băng di động kia, ngươi chờ đó đi. Ta mà không chỉnh ngươi thê thảm ta thề sẽ theo họ của ngươi luôn.
Từ Ninh cung
“Sao Phong nhi đi lâu thế? Tại sao giờ này vẫn chưa tới nữa chứ?”
“Thái hậu, người đừng quá nôn nóng. Phong vương gia sẽ mau chóng đưa Mộ Dung tiểu thư đến gặp người mà.”
“Ta biết chứ. Nhưng ta lại sốt ruột quá đi mất.”
Thái hậu sốt ruột đi đi lại lại trong tẩm cung của mình. Nhìn thấy thái hậu cứ như vậy, Vân ma ma – nô tỳ thân cận của thái hậu – không nhịn được nữa mà lên tiếng khuyên ngăn. Giữa lúc hai người đang nói chuyện thì nghe thấy giọng của thái giám vang lên.
“Phong vương gia và Mộ Dung đại tiểu thư tới thưa thái hậu.”
“Nhanh! Mau cho chúng vào.”
Thái hậu vội vàng truyền lệnh cho thái giám đó. Thái giám tuân lệnh lui xuống, một lúc sau hai thân ảnh một đen một trắng cùng xuất hiện.
“Nhi tử thỉnh an mẫu hậu.”
“Mộ Dung Tử Linh thỉnh an thái hậu.”
Lãnh Nam Phong, Tử Linh cùng lúc thỉnh an thái hậu. Giờ đây, Tử Linh được dịp nhìn kỹ vị thái hậu trước mắt này. Chỉ thấy một nữ nhân trung niên uy nghiêm đang ngồi trên ghế phượng lộng lẫy. Y phục cùng trang sức quý giá càng tôn thêm nét uy nghi mà một mẫu nghi thiên hạ từng có.
“Miễn lễ! Linh Linh, tiểu nha đầu ngươi lại đây cho ai gia nhìn kỹ nào.”
Tử Linh nhẹ nhàng bước lại gần thái hậu. Nàng cảm nhận được tình cảm chân thành phát ra từ người thái hậu. Cảm giác này làm Tử Linh rất muốn thân cận người trước mắt.
“Linh Linh, lâu lắm rồi ai gia mới gặp lại con. Chuyện của mẫu thân con ta đã biết rồi. Ngọc tỷ tỷ trên trời có linh thiên mới phù hộ cho con được bình an đến bây giờ. Chỉ tiếc là...”
“Thái hậu, người đừng thương tiếc như vậy. Dung nhan đối với con không quan trọng, con chỉ cần có một cuộc sống an an ổn ổn suốt đời là được rồi. Thái hậu, người cũng giống như mẫu thân con vậy nên con mong người đừng có nét buồn phiền như vậy trên gương mặt người.”
“Đứa ngốc này, nói gì mà dung nhan không quan trọng chứ. Ta sẽ tìm danh y để chữa cho con. Với lại con đã coi ta là người một nhà thì tại sao còn gọi là thái hậu nữa chứ. Gọi là dì đi.”
“Dì”
“Hảo, Linh Linh đáng yêu của ta.”
Thái hậu cùng Tử Linh trao đổi tình cảm với nhau và đã hoàn toàn quên mất còn người đang đứng ở đây. Lãnh Nam Phong hoàn toàn bị bỏ quên ở một góc vẫn một mực im lặng nhìn hình ảnh ấm áp này. Sinh ra trong hoàng tộc tàn khốc này, mọi tình cảm của hắn đã sớm không còn. Thậm chí với mẫu thân thân sinh ra hắn thì bản thân cũng không bao giờ thể hiện cảm xúc trước mặt người. Nhưng khoảnh khắc này, Lãnh Nam Phong lại có cảm giác muốn thứ cảm tình ấm áp này. Tất cả điều này là do nữ nhân trước mắt này mang tới.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Đang lúc Lãnh Nam Phong chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân thì giọng nói the thé của thái giám vang lên. Cùng lúc đó một thâm ảnh mặc một bộ long bào hoàng kim cao quý xuất hiện trước của Từ Ninh cung.
“Mẫu hậu, lâu lắm rồi nhi tử mới thấy người vui vẻ như vậy.”
“Mộ Dung Tử Linh bái kiến hoàng thượng.”
Nghe thấy giọng nói uy nghiêm của Lãnh Nhất Xuyên, Tử Linh liền đứng lên bái kiến. Tuy bề ngoài nhu thuận như vậy nhưng trong lòng nàng lại một lần nữa phỉ nhổ cái nghi thức quân thần này.
“Miễn lễ! Đây chắc là đại tiểu thư của Mộ Dung tướng quân. Qủa nhiên đoan trang hiền thục như trong lời đồn.”
Phắc, đoan trang hiền thục? Sao nàng không hề nhớ là mấy từ đó có dính dáng đến bản thân.
Nghe lời nói của Lãnh Nhất Xuyên mà Tử Linh không nén nổi rơi vài cọng hắc tuyến. Lời này cũng quá giả tạo rồi đó.
Chu Tước nhìn thấy bộ dáng đó của Cung chủ nhà mình mà chỉ biết lắc đầu. Đối đầu với ai thì nàng không biết nhưng một khi đã đối đầu với Cung chủ thì tốt nhất kẻ đó nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa. Có thể Cung chủ sẽ không ra mặt đối đầu nhưng sau lưng lại có vô số kế sách chỉnh người không đền mạng. Bởi vậy mới nói đừng bao giờ nhìn gương mặt vô tội với thái độ không quan tâm đến tất cả mọi chuyện của Cung chủ mà lầm. Một bụng phúc hắc đủ để bất cứ lúc nào cũng có thể chỉnh kẻ khác chết đi sống lại mà không để lại vết tích đó.
“Đại tiểu thư...”
Giữa lúc Tử Linh đang vô cùng vui sướng thì ngoài cửa vang lên tiếng gọi của tiểu nha hoàn. Tử Linh nhanh chóng chỉnh lại sắc mặt, lạnh lùng nói:
“Chuyện gì?”
“Đại tiểu thư, lão gia cho gọi ạ.”
“Ta đã biết! Ngươi lui xuống đi!”
Cho tiểu nha hoàn kia lui xuống rồi Tử Linh mới đứng lên khỏi giường mà bước đi. Nàng đến đại viện thì thấy ở đó không chỉ có Mộ Dung tướng quân, đại ca Mộ Dung Ưu mà còn có cả tên hầm băng di động. (Tg: “Ai thì biết rồi hen.” ^.^)
“Linh nhi bái kiến phụ thân, đại ca. Còn đây là...”
Tử Linh làm một cái thỉnh an với Mộ Dung tướng quân và Mộ Dung Ưu, rồi quay sang làm một vẻ mặt không biết với Lãnh Nam Phong.
“Linh nhi, đây là Phong vương gia. Mau thỉnh an đi!” – Mộ Dung tướng quân vội hướng Tử Linh nói.
“Mộ Dung Tử Linh thỉnh an Phong vương gia.”
Tử Linh bề ngoài nhu thuận thỉnh an nhưng trong lòng lại đang âm thầm đem mười tám đời tổ tông của Lãnh Nam Phong ra nguyền rủa. Tên hầm băng di động đáng ghét, ngươi dám để cho ta phải cúi đầu trước mặt ngươi. Ngươi chờ đó cho ta! Ta mà không chỉnh ngươi để trả đũa thì ta không là Mộ Dung Tử Linh.
“Phụ thân, không biết người cho gọi nữ nhi có việc gì vậy?”
Sau khi đã ‘hỏi thăm thân mật’ với tổ tông mười tám đời của Lãnh Nam Phong thì Tử Linh quay sang Mộ Dung tướng quân lễ phép hỏi.
“Linh nhi, thái hậu nghe tin con đã trở về nên rất muốn gặp con. Không biết con còn nhớ không? Chứ ngày xưa thái hậu với mẫu thân của con là tỷ muội tốt. Khi người biết việc mẫu thân con mất tích đã vô cùng lo lắng rồi còn điều binh giúp ta tìm kiếm mẫu thân của con. Giờ đây tuy rằng mẫu thân của con không còn nhưng con đã trở về nên thái hậu mới muốn gặp con.”
Nghe lời nói của Mộ Dung tướng quân mà Tử Linh lâm vào trầm mặc. Việc thái hậu với mẫu thân là tỷ muội tốt, nàng đã từng nghe trong những tin tức mà Chu Tước điều tra được. Nay thái hậu muốn gặp nàng thì đương nhiên không thể chối từ.
“Thưa phụ thân, nữ nhi sẽ đến thỉnh an thái hậu ngay. Nhưng Phong vương gia tại sao lại đến đây?”
“Phong vương được thái hậu kêu đến để đưa con vào cung.”
Mộ Dung tướng quân vừa nói xong, Tử Linh đã trực tiếp đen mặt. Muốn nàng đi cùng với cái hầm băng di động này vào cung. Vậy chẳng khác nào trực tiếp đem nàng đi đông lạnh luôn đi cho rồi. (Tg: “Tỷ đã quên rằng bản thân mình cũng như thế à.”)
“Sao? Mộ Dung đại tiểu thư có ý kiến gì khi ta đưa tiểu thư vào cung gặp mẫu hậu à.” – Nhìn thấy sự trầm mặc của Tử Linh, Lãnh Nam Phong từ nãy tới giờ vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng.
Nữ nhân trước mắt này cho hắn một cảm giác không hề đơn giản. Có thể thấy rằng nữ nhân thâm sâu khó lường. Cái cảm giác này giống như khi bản thân đứng trước nữ nhân Hạ Băng kia. Nhớ lại bản thân sau khi gặp nữ nhân Hạ Băng đã cho người đi dò la tung tích nhưng cố tình một manh mối cũng không tìm được. Còn Mộ Dung Tử Linh trước mặt này cũng vậy. Sự xuất hiện của nữ nhân này quá trùng hợp. Những tin tức điều tra được về nàng ta đúng như những gì nàng ta đã kể còn những thứ khác lại như một tờ giấy trắng. Chẳng lẽ hai người này có mối liên hệ gì đó?
Thấy ánh mắt lạnh lùng như nhìn thấu tất cả của Lãnh Nam Phong mà Tử Linh không khỏi đổ một thân mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ hắn đã nghi ngờ cái gì rồi sao? Không thể nào, bản thân nàng cùng hắn chỉ mới gặp nhau hai lần mà mỗi lần nàng đều gặp với một dáng vẻ khác. Hắn làm sao có thể nhận ra được chứ. Chắc chỉ là do bản thân nghĩ nhiều quá thôi.
“Phong vương nói đùa rồi. Tử Linh nào dám có ý kiến. Chẳng qua làm phiền Phong vương phải đích thân tới đây đón Tử Linh vào cung gặp thái hậu nên có chút bất ngờ thôi.”
“Đây chính là mong muốn của mẫu hậu. Ta thân là nhi tử, thực hiện mong muốn của người thì đâu có gì là phiền.”
“Phong vương quả nhiên là một đứa con hiếu thảo.”
“Mộ Dung tiểu thư quá khen. Giờ cũng không còn sớm nữa. Mời tiểu thư đi cùng bổn vương, phía ngoài đã có xe ngựa chờ sẵn.”
“Hảo! Phụ thân, đại ca, Linh nhi đi ạ.”
Tử Linh và Lãnh Nam Phong khách sáo nói vài ba câu với nhau rồi cùng nhau đi ra khỏi phủ tướng quân để hướng về Hoàng cung.
Xe ngựa bắt đầu hướng về phía Hoàng cung. Tử Linh và Lãnh Nam Phong ngồi phía trong vô cùng yên tĩnh. Bầu không khí trầm mặc này kéo dài đến tận khi vào Hoàng cung.
“Vương gia, đã đến Hoàng cung rồi.”
Xe ngựa dừng lại, tiếng thông báo của cận vệ vang lên. Lãnh Nam Phong liền tiêu sái bước xuống, theo sau chính là Tử Linh.
Tử Linh nhìn Hoàng cung mà không khỏi cảm thán. Qủa nhiên là vô cùng rộng nha. Tuy đây là lần thứ hai nàng vào Hoàng cung nhưng đây lại là lần đầu tiên quang minh chính đại vào như thế này. Nhìn những thứ xa hoa, xa xỉ của Hoàng cung mà Tử Linh muốn ngay lập tức hốt tất cả đem về. (Tg: “Ặc, tham tiền quá đi mất.”)
“Mộ Dung tiểu thư, chúng ta đi thôi. Mẫu hậu đang chờ chúng ta.”
Lãnh Nam Phong lạnh lùng nói một câu rồi không chờ Tử Linh mà đã phất tay áo bỏ đi. Tử Linh vội vàng đi theo. Vừa đi nàng vừa tức giận: Nếu không phải bản thân ta có chứng mù đường thì có cho ta cũng không thèm ngươi dẫn đường đâu. Tên hầm băng di động kia, ngươi chờ đó đi. Ta mà không chỉnh ngươi thê thảm ta thề sẽ theo họ của ngươi luôn.
Từ Ninh cung
“Sao Phong nhi đi lâu thế? Tại sao giờ này vẫn chưa tới nữa chứ?”
“Thái hậu, người đừng quá nôn nóng. Phong vương gia sẽ mau chóng đưa Mộ Dung tiểu thư đến gặp người mà.”
“Ta biết chứ. Nhưng ta lại sốt ruột quá đi mất.”
Thái hậu sốt ruột đi đi lại lại trong tẩm cung của mình. Nhìn thấy thái hậu cứ như vậy, Vân ma ma – nô tỳ thân cận của thái hậu – không nhịn được nữa mà lên tiếng khuyên ngăn. Giữa lúc hai người đang nói chuyện thì nghe thấy giọng của thái giám vang lên.
“Phong vương gia và Mộ Dung đại tiểu thư tới thưa thái hậu.”
“Nhanh! Mau cho chúng vào.”
Thái hậu vội vàng truyền lệnh cho thái giám đó. Thái giám tuân lệnh lui xuống, một lúc sau hai thân ảnh một đen một trắng cùng xuất hiện.
“Nhi tử thỉnh an mẫu hậu.”
“Mộ Dung Tử Linh thỉnh an thái hậu.”
Lãnh Nam Phong, Tử Linh cùng lúc thỉnh an thái hậu. Giờ đây, Tử Linh được dịp nhìn kỹ vị thái hậu trước mắt này. Chỉ thấy một nữ nhân trung niên uy nghiêm đang ngồi trên ghế phượng lộng lẫy. Y phục cùng trang sức quý giá càng tôn thêm nét uy nghi mà một mẫu nghi thiên hạ từng có.
“Miễn lễ! Linh Linh, tiểu nha đầu ngươi lại đây cho ai gia nhìn kỹ nào.”
Tử Linh nhẹ nhàng bước lại gần thái hậu. Nàng cảm nhận được tình cảm chân thành phát ra từ người thái hậu. Cảm giác này làm Tử Linh rất muốn thân cận người trước mắt.
“Linh Linh, lâu lắm rồi ai gia mới gặp lại con. Chuyện của mẫu thân con ta đã biết rồi. Ngọc tỷ tỷ trên trời có linh thiên mới phù hộ cho con được bình an đến bây giờ. Chỉ tiếc là...”
“Thái hậu, người đừng thương tiếc như vậy. Dung nhan đối với con không quan trọng, con chỉ cần có một cuộc sống an an ổn ổn suốt đời là được rồi. Thái hậu, người cũng giống như mẫu thân con vậy nên con mong người đừng có nét buồn phiền như vậy trên gương mặt người.”
“Đứa ngốc này, nói gì mà dung nhan không quan trọng chứ. Ta sẽ tìm danh y để chữa cho con. Với lại con đã coi ta là người một nhà thì tại sao còn gọi là thái hậu nữa chứ. Gọi là dì đi.”
“Dì”
“Hảo, Linh Linh đáng yêu của ta.”
Thái hậu cùng Tử Linh trao đổi tình cảm với nhau và đã hoàn toàn quên mất còn người đang đứng ở đây. Lãnh Nam Phong hoàn toàn bị bỏ quên ở một góc vẫn một mực im lặng nhìn hình ảnh ấm áp này. Sinh ra trong hoàng tộc tàn khốc này, mọi tình cảm của hắn đã sớm không còn. Thậm chí với mẫu thân thân sinh ra hắn thì bản thân cũng không bao giờ thể hiện cảm xúc trước mặt người. Nhưng khoảnh khắc này, Lãnh Nam Phong lại có cảm giác muốn thứ cảm tình ấm áp này. Tất cả điều này là do nữ nhân trước mắt này mang tới.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Đang lúc Lãnh Nam Phong chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân thì giọng nói the thé của thái giám vang lên. Cùng lúc đó một thâm ảnh mặc một bộ long bào hoàng kim cao quý xuất hiện trước của Từ Ninh cung.
“Mẫu hậu, lâu lắm rồi nhi tử mới thấy người vui vẻ như vậy.”
“Mộ Dung Tử Linh bái kiến hoàng thượng.”
Nghe thấy giọng nói uy nghiêm của Lãnh Nhất Xuyên, Tử Linh liền đứng lên bái kiến. Tuy bề ngoài nhu thuận như vậy nhưng trong lòng nàng lại một lần nữa phỉ nhổ cái nghi thức quân thần này.
“Miễn lễ! Đây chắc là đại tiểu thư của Mộ Dung tướng quân. Qủa nhiên đoan trang hiền thục như trong lời đồn.”
Phắc, đoan trang hiền thục? Sao nàng không hề nhớ là mấy từ đó có dính dáng đến bản thân.
Nghe lời nói của Lãnh Nhất Xuyên mà Tử Linh không nén nổi rơi vài cọng hắc tuyến. Lời này cũng quá giả tạo rồi đó.
/82
|