Tối hôm đó
“Ha ha, chúc mừng đại ca sắp có được mĩ nhân” – Bọn sơn tặc cùng nhau chúc mừng đại ca của bọn hắn.
“Ha ha, hôm nay là ngày vui, các huynh đệ không cần khách sáo cứ uống rượu cho thỏa thích.” – Tên đại ca cười một cách sảng khoái và cùng nâng ly uống rượu cùng với các huynh đệ.
Trong khi đó
Tử Linh sau khi bị hai tên tiểu lâu đưa vào lều, đợi khi bọn chúng rời khỏi nàng mới bắt đầu lộ bản tính thật ra.
“Ha, tất cả đều đúng theo kế hoạch. Bây giờ Tuyết nhi đang phục sẵn ở bên ngoài chờ lệnh của mình. Cứ chờ đó, đám sơn tặc các ngươi hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là nợ máu trả bằng máu.” – Đôi mắt nàng ánh lên vẻ thị huyết.
Cái ngày này nàng đã chờ từ lâu lắm rồi. Mối thù 5 năm trước hôm nay sẽ trả đủ cho bọn chúng.
Khoảng 1 canh giờ sau
“Ha ha, đại ca, bọn đệ không làm phiền huynh nữa. Mau mau vào với mĩ nhân của huynh đi.”
“Ha ha, khỏi cần bọn đệ nhắc nhở, ta vào với mĩ nhân đây. Còn các đệ cũng trở về nghỉ ngơi đi.”
Từ xa Tử Linh đã nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến. Đoán chắc là tên đại ca quay lại, nàng lập tức quay về giường giả vờ sợ hãi. Tên đại ca bước vào lều nhìn thấy tiểu mĩ nhân đang run rẩy trên giường thì chẳng những không có chút thương xót mà ngược lại còn nổi lên sắc tâm. (Tác giả: “Tên này đúng là đại diện cho loại nam nhân chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới mà.”)
“Mĩ nhân của ta, nàng đừng sợ. Ta không làm hại nàng đâu. Nào, lại đây với ta.” – Hắc Dạ ra chiêu dụ dỗ. (Tg: “Hắc Dạ là tên của tên đại ca.”)
Nếu ta tin ngươi thì mới thật sự là một con ngốc. Tử Linh thầm khinh bỉ trong lòng.
“Ta... ta sợ hãi. Ngươi... ngươi đừng tới đây.”
“Ha ha, tiểu mĩ nhân, nàng không lại đây. Vậy ta tới với nàng.”
Hắc Dạ từ từ tiến lại phía Tử Linh. Nhưng khi hắn sắp động vào người nàng thì bỗng nhiên có cảm giác một thứ gì đó đâm vào cổ mình. Sau đó ý thức dần dần mất đi, hắn ngã xuống. Hừ, dám có ý chạm đến bổn cô nương , ta cho ngươi biết sự lợi hại của trụ tiên. (Tg: “Ám khí đầu tiên của Linh tỷ xuất hiện rồi. ^^)
Tử Linh đem Hắc Dạ cột ở một góc sau đó tranh thủ lúc bọn lâu la đổi gác nàng lập tức dùng khinh công nhảy đi. Nàng tìm đến chỗ Tuyết nhi đang ẩn nấp, sau đó ra hiệu cho nó chờ tín hiệu rồi lập tức hành động. Tử Linh quay trở lại sơn trại, nàng cầm đuốc đến đốt lều lương thực sau đó thả hết lũ ngựa. Tuyết nhi thấy ánh lửa nổi lên liền nhảy chồm ra cắn bọn sơn tặc. Từng tiếng kêu la lần lượt vang lên.
“LỀU LƯƠNG THỰC BỊ CHÁY RỒI.”
“LŨ NGỰA BỊ XỔNG RỒI.”
“HỔ... HỔ XUẤT HIỆN.”
Trên gương mặt Tử Linh xuất hiện nụ cười ranh mãnh. Bây giờ chỉ còn lại tên Trương Tam nữa thôi.
“Đại tẩu, sao tẩu lại ở đây?” – Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện.
“À, ta nghe ở ngoài này ồn ào quá nên ra xem sao.”
“Tẩu đừng lo, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi. Có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ tẩu.” – Trương Tam vừa nói vừa đem tay mình vòng qua eo nhỏ của nàng.
“Ta cảm ơn nhưng giờ ta đã là người của đại ca ngươi nên ngươi tự trong 1 chút.”
“Tên Hắc Dạ đó có gì hơn ta chứ. Ta mới là người sẽ cho tẩu hạnh phúc. Chỉ cần tẩu muốn cái gì ta liền cho tẩu cái đó.”
“Thật không?”
“Thật”
“Hảo, ngươi lại đây ta sẽ nói cho ngươi biết ta muốn gì?” – Tử Linh ngoắt ngoắt Trương Tam ghé tai lại. “Ta... muốn... ngươi... CHẾT.” – Từng tiếng từ kẽ răng nàng nặn ra như lời nói của tử thần.
“Ngươi...”
Trương Tam nghe lời nói của nàng liền ngẩn ra. Hắn vừa lấy lại tinh thần thì nàng đã đánh cho hắn ngất đi. Đem Trương Tam quăng vào một góc cùng với Hắc Dạ, nàng ra giúp cho Tuyết nhi giết những kẻ còn lại. Từng tên từng tên một ngã xuống, một màn tinh phong huyết vũ hiện lên trong màn đêm. Đến lúc này bọn sơn tặc mới phản ứng rằng bọn chúng đã đụng vào một ác ma không hơn không kém.
Sáng hôm sau
“Ư” – Hắc Dạ mơ mơ màng màng lấy lại ý thức nhưng vừa mở mắt ra hắn liền thấy được cảnh tượng kinh hoàng. Tất cả huynh đệ trong sơn trại đều đã chết hơn nữa xác còn nằm la liệt trên mặt đất, sự sợ hãi hiện hữu trong đôi mắt của hắn. Quay sang thấy Trương Tam đang bị cột bên cạnh mình, hắn cố sức gọi.
“Trương Tam, Trương Tam, ngươi tỉnh lại cho ta.”
“Ư, đại... đại ca, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ta đang muốn hỏi ngươi đây. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì tại sao tất cả huynh đệ đều chết hết thế này.”
“Đệ... đệ không biết, đêm qua đệ gặp đại tẩu rồi cùng nàng nói mấy câu sau đó thì...”
“Tỉnh rồi sao?” – Không để Trương Tam nói hết, Tử Linh liền xuất hiện trước mặt bọn chúng. Một thân vận bạch y không hề bị nhiễm một chút bụi, khí chất cao ngạo lạnh lùng làm người khác sợ hãi. Đôi mắt trong trẻo không còn vẻ nhút nhát mà thay bằng tia lạnh lẽo không hề có chút nhiệt độ.
“Ha ha, chúc mừng đại ca sắp có được mĩ nhân” – Bọn sơn tặc cùng nhau chúc mừng đại ca của bọn hắn.
“Ha ha, hôm nay là ngày vui, các huynh đệ không cần khách sáo cứ uống rượu cho thỏa thích.” – Tên đại ca cười một cách sảng khoái và cùng nâng ly uống rượu cùng với các huynh đệ.
Trong khi đó
Tử Linh sau khi bị hai tên tiểu lâu đưa vào lều, đợi khi bọn chúng rời khỏi nàng mới bắt đầu lộ bản tính thật ra.
“Ha, tất cả đều đúng theo kế hoạch. Bây giờ Tuyết nhi đang phục sẵn ở bên ngoài chờ lệnh của mình. Cứ chờ đó, đám sơn tặc các ngươi hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là nợ máu trả bằng máu.” – Đôi mắt nàng ánh lên vẻ thị huyết.
Cái ngày này nàng đã chờ từ lâu lắm rồi. Mối thù 5 năm trước hôm nay sẽ trả đủ cho bọn chúng.
Khoảng 1 canh giờ sau
“Ha ha, đại ca, bọn đệ không làm phiền huynh nữa. Mau mau vào với mĩ nhân của huynh đi.”
“Ha ha, khỏi cần bọn đệ nhắc nhở, ta vào với mĩ nhân đây. Còn các đệ cũng trở về nghỉ ngơi đi.”
Từ xa Tử Linh đã nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến. Đoán chắc là tên đại ca quay lại, nàng lập tức quay về giường giả vờ sợ hãi. Tên đại ca bước vào lều nhìn thấy tiểu mĩ nhân đang run rẩy trên giường thì chẳng những không có chút thương xót mà ngược lại còn nổi lên sắc tâm. (Tác giả: “Tên này đúng là đại diện cho loại nam nhân chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới mà.”)
“Mĩ nhân của ta, nàng đừng sợ. Ta không làm hại nàng đâu. Nào, lại đây với ta.” – Hắc Dạ ra chiêu dụ dỗ. (Tg: “Hắc Dạ là tên của tên đại ca.”)
Nếu ta tin ngươi thì mới thật sự là một con ngốc. Tử Linh thầm khinh bỉ trong lòng.
“Ta... ta sợ hãi. Ngươi... ngươi đừng tới đây.”
“Ha ha, tiểu mĩ nhân, nàng không lại đây. Vậy ta tới với nàng.”
Hắc Dạ từ từ tiến lại phía Tử Linh. Nhưng khi hắn sắp động vào người nàng thì bỗng nhiên có cảm giác một thứ gì đó đâm vào cổ mình. Sau đó ý thức dần dần mất đi, hắn ngã xuống. Hừ, dám có ý chạm đến bổn cô nương , ta cho ngươi biết sự lợi hại của trụ tiên. (Tg: “Ám khí đầu tiên của Linh tỷ xuất hiện rồi. ^^)
Tử Linh đem Hắc Dạ cột ở một góc sau đó tranh thủ lúc bọn lâu la đổi gác nàng lập tức dùng khinh công nhảy đi. Nàng tìm đến chỗ Tuyết nhi đang ẩn nấp, sau đó ra hiệu cho nó chờ tín hiệu rồi lập tức hành động. Tử Linh quay trở lại sơn trại, nàng cầm đuốc đến đốt lều lương thực sau đó thả hết lũ ngựa. Tuyết nhi thấy ánh lửa nổi lên liền nhảy chồm ra cắn bọn sơn tặc. Từng tiếng kêu la lần lượt vang lên.
“LỀU LƯƠNG THỰC BỊ CHÁY RỒI.”
“LŨ NGỰA BỊ XỔNG RỒI.”
“HỔ... HỔ XUẤT HIỆN.”
Trên gương mặt Tử Linh xuất hiện nụ cười ranh mãnh. Bây giờ chỉ còn lại tên Trương Tam nữa thôi.
“Đại tẩu, sao tẩu lại ở đây?” – Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện.
“À, ta nghe ở ngoài này ồn ào quá nên ra xem sao.”
“Tẩu đừng lo, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi. Có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ tẩu.” – Trương Tam vừa nói vừa đem tay mình vòng qua eo nhỏ của nàng.
“Ta cảm ơn nhưng giờ ta đã là người của đại ca ngươi nên ngươi tự trong 1 chút.”
“Tên Hắc Dạ đó có gì hơn ta chứ. Ta mới là người sẽ cho tẩu hạnh phúc. Chỉ cần tẩu muốn cái gì ta liền cho tẩu cái đó.”
“Thật không?”
“Thật”
“Hảo, ngươi lại đây ta sẽ nói cho ngươi biết ta muốn gì?” – Tử Linh ngoắt ngoắt Trương Tam ghé tai lại. “Ta... muốn... ngươi... CHẾT.” – Từng tiếng từ kẽ răng nàng nặn ra như lời nói của tử thần.
“Ngươi...”
Trương Tam nghe lời nói của nàng liền ngẩn ra. Hắn vừa lấy lại tinh thần thì nàng đã đánh cho hắn ngất đi. Đem Trương Tam quăng vào một góc cùng với Hắc Dạ, nàng ra giúp cho Tuyết nhi giết những kẻ còn lại. Từng tên từng tên một ngã xuống, một màn tinh phong huyết vũ hiện lên trong màn đêm. Đến lúc này bọn sơn tặc mới phản ứng rằng bọn chúng đã đụng vào một ác ma không hơn không kém.
Sáng hôm sau
“Ư” – Hắc Dạ mơ mơ màng màng lấy lại ý thức nhưng vừa mở mắt ra hắn liền thấy được cảnh tượng kinh hoàng. Tất cả huynh đệ trong sơn trại đều đã chết hơn nữa xác còn nằm la liệt trên mặt đất, sự sợ hãi hiện hữu trong đôi mắt của hắn. Quay sang thấy Trương Tam đang bị cột bên cạnh mình, hắn cố sức gọi.
“Trương Tam, Trương Tam, ngươi tỉnh lại cho ta.”
“Ư, đại... đại ca, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ta đang muốn hỏi ngươi đây. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì tại sao tất cả huynh đệ đều chết hết thế này.”
“Đệ... đệ không biết, đêm qua đệ gặp đại tẩu rồi cùng nàng nói mấy câu sau đó thì...”
“Tỉnh rồi sao?” – Không để Trương Tam nói hết, Tử Linh liền xuất hiện trước mặt bọn chúng. Một thân vận bạch y không hề bị nhiễm một chút bụi, khí chất cao ngạo lạnh lùng làm người khác sợ hãi. Đôi mắt trong trẻo không còn vẻ nhút nhát mà thay bằng tia lạnh lẽo không hề có chút nhiệt độ.
/82
|