Mộ Dung tướng quân cùng Lãnh Nam Phong là hai người lấy lại tinh thần đầu tiên. Mộ Dung tướng quân nhìn về hướng Mộ Dung Ưu.
“Ưu nhi, để Linh nhi cho Phong vương gia đi.”
Phụ thân đã nói thì Mộ Dung Ưu cũng không còn tranh giành gì nữa nhưng đừng tưởng như vậy thì hắn dễ dàng giao tiểu Linh nhi cho cái tên này. (Tg: “Ưu ca đã bước lên con đường trọng muội khinh hữu rồi.”)
Lãnh Nam Phong xoay người bế Tử Linh vào lòng. Cả người nàng đều tựa vào lồng ngực của hắn. Mùi hương nhẹ nhàng trên người Tử Linh cơ hồ đều tràn ngập khoang mũi. Nhịp tim không hiểu sao lại đập hẫng một nhịp. Tuy rằng trong lòng rối loạn như vậy nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
Sau khi cáo biệt “gia đình hiền lành tốt bụng” thì tất cả liền quay trở lại kinh thành. Mặt trời dần khuất núi, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả vùng trời. Một chiếc xe ngựa xa hoa chậm rãi đi về hướng Phủ tướng quân rồi dần dần dừng hẳn trước đại môn.
Mộ Dung tướng quân cùng Lãnh Ngạo Thiên xuống trước. Bên trong xe ngựa, Mộ Dung Ưu đưa tay ra muốn bế Tử Linh thì lại một lần nữa bị Lãnh Nam Phong nhanh tay hơn giành mất. Mộ Dung Ưu chỉ còn biết hướng ánh mắt chứa đầy dao găm phóng về bóng lưng thẳng tắp đó. Nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ Lãnh Nam Phong đã sớm bị băm thành vạn mảnh rồi.
Lãnh Nam Phong bế Tử Linh vào Phủ tướng quân nhưng vì hắn chưa bao giờ đến khuê phòng của nàng nên đương nhiên là chẳng biết đường. Vì thế, Lãnh Nam Phong cứ đứng mãi ở trước đại môn.
“Hừ, đi theo ta.”
Mộ Dung Ưu hừ lạnh đi lướt qua Lãnh Nam Phong. Lãnh Nam Phong vẫn làm như không thấy thái độ bực tức của Mộ Dung Ưu mà bước theo sau. Nhìn thấy hắn vẫn thản nhiên như không có chuyện gì làm cho Mộ Dung Ưu có cảm giác bản thân đang làm chuyện vô ích.
Mộ Dung tướng quân, Mộ Dung Ưu cùng Lãnh Nam Phong đang bế Tử Linh đi về hướng Ly Châu viện. Còn về phần Lãnh Ngạo Thiên thì tên này đã bị Lãnh Nam Phong đuổi về từ sớm. Tuy rằng hai tháng nay Tử Linh không ở đây nhưng Mộ Dung Ưu vẫn luôn cho người thường xuyên đến quét tước nên Ly Châu viện vẫn như lúc nàng vẫn ở đây.
“Bây giờ ta sẽ vào cung tâu với Hoàng thượng, xin người phái thái y đến chữa trị cho Linh nhi.”
Nói rồi, Mộ Dung tướng quân liền nhanh chóng tiến cung gặp hoàng thượng. Trong phòng chỉ còn lại Mộ Dung Ưu, Lãnh Nam Phong cùng Tử Linh đang ‘hôn mê’.
“Tiểu Linh nhi, muội yên tâm. Từ giờ đại ca sẽ bảo vệ chu toàn cho muội. Tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào có thể ức hiếp muội nữa.”
Mộ Dung Ưu dịu dàng ngồi xuống bên giường, tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của Tử Linh. Sau đó, hắn nhẹ nhàng gỡ mặt nạ của nàng ra làm lộ ra nửa gương mặt bị bỏng vô cùng dữ tợn. Lãnh Nam Phong đứng ở bên cạnh im lặng nhìn cảnh tượng này, bỗng nhiên cất tiếng nói trầm thấp dễ nghe.
“Ngươi thật sự rất yêu thương nàng.”
“Không biết ngươi có nhớ hay không nhưng khi tiểu Linh nhi còn nhỏ muội ấy luôn theo sau chúng ta đi chơi. Hồi đó, ta vẫn luôn hứa với muội ấy rằng sẽ bảo vệ muội ấy suốt đời nhưng rốt cuộc thì sao chứ? Muội ấy vẫn gặp nguy hiểm ngay trước mặt ta.”
Mộ Dung Ưu không quan tâm đến lời nói của Lãnh Nam Phong mà trầm giọng nói. Lời nói của hắn như đang hồi tưởng lại quá khứ đồng thời lại tràn ngập tự trách.
“Ngươi không cần phải tự dằn vặt bản thân như vậy. Dù gì thì đó cũng không phải là lỗi của ngươi. Ngược lại là ta có việc muốn hỏi ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Nếu như, ta nói là nếu như muội muội mà ngươi yêu thương vẫn luôn có rất nhiều chuyện giấu ngươi thì ngươi sẽ làm sao?”
“Ta sẽ chờ!”
“Cái gì?”
Câu nói này của Mộ Dung Ưu không hề nằm trong dự liệu của Lãnh Nam Phong làm hắn khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh đã biến mất. Thấy biến hóa rất nhanh đó của Lãnh Nam Phong, Mộ Dung Ưu khẽ cười.
“Ngươi không cần phải ngạc nhiên như vậy. Ngay từ đầu ta đã biết tiểu Linh nhi có rất nhiều chuyện vẫn luôn một mực che giấu.”
“Ngươi biết?” – Lãnh Nam Phong hồ nghi nhìn Mộ Dung Ưu.
“Nói thừa! Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc hay sao?” – Mộ Dung Ưu tỏ ra khinh bỉ liếc nhìn Lãnh Nam Phong rồi mới nói tiếp. – “Ta biết muội ấy vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ta cùng phụ thân nhưng ta tin bằng tình thương thật lòng của người thân thì sớm muộn gì muội ấy cũng nguyện ý (đồng ý) thổ lộ mà thôi.”
“Tại sao ngươi biết được?”
“Bình thường tiểu Linh nhi luôn tỏ ra nhu thuận trước mặt phụ thân cùng ta. Nhưng cho dù có dấu kỹ như thế nào thì cũng có thể thấy được sâu trong đôi mắt của muội ấy vẫn luôn có một loại xa cách. Ta thân là người chinh chiến sa trường sao có thể dễ dàng bị đánh lừa bởi mấy trò vặt như vậy chứ.”
“Vậy ngươi có nghi...”
“Ta đã nói rồi...”
Không để cho Lãnh Nam Phong nói hết câu Mộ Dung Ưu đã dùng khẩu khí kiên định cắt ngang câu nói.
“...Ta sẽ chờ muội ấy hoàn toàn tin tưởng người đại ca này. Còn ngươi nữa, ngươi sớm muộn gì cũng là phu quân của muội ấy. Tốt hơn hết thì ngươi nên đối xử tốt với muội muội của ta nếu không thì cho dù ngươi có là Phong vương gia thì ta cũng sẽ đánh cho ngươi một trận.”
“Ta có việc nên đi trước đây.”
Thấy Lãnh Nam Phong có ý định muốn bỏ đi thì Mộ Dung Ưu cũng không ngăn cản mà chỉ nói.
“Ngươi đừng trốn tránh nữa. Có lẽ ngươi không biết nhưng ta có thể thấy được sự ôn nhu trong mắt ngươi khi nhìn tiểu Linh nhi. Người trong cuộc u mê còn người ngoài sáng thì rõ. Lãnh Nam Phong, ngươi... đã yêu tiểu Linh nhi.”
Khi nói ra những lời này, Mộ Dung Ưu đặc biệt nhấn mạnh chữ ‘yêu’. Thân hình cường tráng của Lãnh Nam Phong cứng lại. Yêu, ta yêu nàng rồi sao?
“Không thể nào! Tuyệt đối không có chuyện đó.”
Tuy rằng trong lòng đã bắt đầu rối loạn nhưng khi nói ra lại là những lời phản bác. Nhưng những lời này lại không hề có sức thuyết phục bởi Lãnh Nam Phong khi nói những lời này thì vẫn luôn quay mặt sang hướng khác.
“Ngươi hãy nhìn thẳng ta mà nói. Ngươi có dám khẳng định rằng mình không động tâm với muội ấy hay không?”
“Ta... ta...”
Lúc đầu Lãnh Nam Phong muốn nhìn thẳng Mộ Dung Ưu mà nói bản thân không hề động tâm. Nhưng khi nhìn sang thân ảnh mảnh mai đang nằm bên cạnh Mộ Dung Ưu, không hiểu sao những lời nói lại như nghẹn lại tất cả.
“Haiz, ngươi tốt hơn hết nên trở về suy nghĩ kỹ càng về chuyện này đi. Hãy tự hỏi lòng mình. Rốt cuộc cảm giác của ngươi đối với tiểu Linh nhi là gì? Giờ thì để ta tiễn ngươi.”
Hai người vừa rời khỏi thì người đáng lý ra nên hôn mê bất tỉnh trên giường đột nhiên mở mắt. Ánh mắt sáng ngời hữu thần, không hề có một chút gì mê mang.
Không ngờ đại ca đã sớm biết chuyện ta luôn giấu giếm huynh ấy. Nhưng đại ca xin thứ lỗi cho muội. Hiện giờ vẫn chưa phải lúc muội nói mọi chuyện cho huynh biết. Chỉ cần chờ một thời gian nữa muội sẽ nói cho huynh biết tất cả.
‘Lãnh Nam Phong, ngươi... đã yêu tiểu Linh nhi.’
Tử Linh đang suy nghĩ đến việc nói cho Mộ Dung Ưu tất cả mọi chuyện sau khi làm sáng tỏ chuyện của mẫu thân thì bỗng nhiên trong đầu xuất hiện câu nói hồi nãy mà Mộ Dung Ưu với Lãnh Nam Phong.
Tử Linh lập tức cuộn mình lại nằm trong chăn. Hắn... hắn yêu ta sao? Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không xảy ra. Nhưng tại sao lúc nãy hắn lại không dứt khoát nói với đại ca mà lại trở nên ngập ngừng. Không lẽ... KHÔNG! Cho dù hắn có thật sự yêu ta đi chăng nữa thì ta tuyệt đối không muốn vướng vào thứ gọi là ái tình này.
Trong khi Tử Linh đang dứt khoát không muốn vướng vào tình ái thì Lãnh Nam Phong vẫn suy nghĩ về những lời mà Mộ Dung Ưu nói với hắn lúc nãy. Hắn thật sự động tâm rồi sao?
Ở Vô Ảnh Huyết
“Phó Cung chủ, có thư tín do Cung chủ tiền nhiệm gửi cho ngài.” – Bạch Hổ cung kính đưa một ống trúc nhỏ cho Long Khiên.
“Ta đã biết. Ngươi lui xuống đi.”
Long Khiên nhận lấy ống trúc nhỏ từ tay Bạch Hổ rồi phất tay cho nàng lui xuống. Những biểu hiện khác thường trong thời gian gần đây khiến cho Long Khiên rất buồn phiền nên hắn đã gửi cho bá bá để xem coi bản thân mắc bệnh gì.
Long Khiên mở thư ra xem, nhưng càng xem sắc mặt hắn càng biểu hiện ra vẻ khó tin.
“Tiểu tử ngốc, những biểu hiện mà ngươi nói cho ta hay chính là biểu hiện của việc ngươi đã động tâm. Ngươi khỏi cần nói thì ta cũng biết nữ tử ngươi động tâm chính là đồ đệ ‘yêu dấu’ của ta chứ gì. Ta khuyên tiểu tử ngươi tốt hơn hết thì hãy mau chóng bày tỏ tấm lòng với con bé đi. Tiểu đồ nhi của ta chính là một người vô cùng ưu tú, không nhanh là hối hận cả đời đó nha.
Thân gửi đứa cháu thân yêu, ngốc nghếch của ta”
Động tâm? Ta động tâm với tiểu Linh rồi sao? Bá bá nói ta nên mau chóng bày tỏ với nàng. Nhưng, nhưng nên bày tỏ sao đây chứ?
Cứ thế, Long Khiên sau khi nhận bức thư của Thiên Cửu lão nhân thì bỗng nhiên tự nhốt mình trong phòng không một ai được phép vào.
Ba nơi khác nhau, ba con người, ba dòng suy nghĩ nhưng trùng hợp làm sao lại suy nghĩ về cùng một chuyện. Tử Linh hiện giờ vẫn chưa biết rằng không lâu nữa bản thân nàng sẽ phải đối mặt với tình cảnh vô cùng khó xử.
Sáng hôm sau
“Trương ngự y, sao rồi? Tình hình của tiểu Linh nhi sao rồi?”
Từ sớm, Trương ngự y – một ngự y lão luyện trong hoàng cung – đã được hoàng thượng phái tới chuẩn mạch cho Tử Linh. Nãy giờ lão bắt mạch cho Tử Linh nhưng vẫn luôn im lặng khiến cho Mộ Dung Ưu gấp đến độ đi đi lại lại.
“Mộ Dung công tử yên tâm. Mộ Dung tiểu thư không sao hết nhưng đến nay vẫn chưa tỉnh có thể là do trước lúc ngã xuống vực đã bị nội thương. Giờ lão phu sẽ cho viết một đơn thuốc, công tử cứ cho tiểu thư uống là sẽ có khởi sắc.”
“Đa tạ, để ta tiễn Trương ngự y hồi cung.”
“Đó là chức trách của ta. Công tử không cần phải khách khí như vậy.”
Mộ Dung Ưu vừa tiễn bước Trương ngự y thì ngay lập tức quay về thư phòng tìm Mộ Dung tướng quân mà đâu hay rằng sau khi bản thân vừa rời khỏi thì người nằm trên giường cũng lập tức mở mắt.
“Ưu nhi, để Linh nhi cho Phong vương gia đi.”
Phụ thân đã nói thì Mộ Dung Ưu cũng không còn tranh giành gì nữa nhưng đừng tưởng như vậy thì hắn dễ dàng giao tiểu Linh nhi cho cái tên này. (Tg: “Ưu ca đã bước lên con đường trọng muội khinh hữu rồi.”)
Lãnh Nam Phong xoay người bế Tử Linh vào lòng. Cả người nàng đều tựa vào lồng ngực của hắn. Mùi hương nhẹ nhàng trên người Tử Linh cơ hồ đều tràn ngập khoang mũi. Nhịp tim không hiểu sao lại đập hẫng một nhịp. Tuy rằng trong lòng rối loạn như vậy nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
Sau khi cáo biệt “gia đình hiền lành tốt bụng” thì tất cả liền quay trở lại kinh thành. Mặt trời dần khuất núi, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả vùng trời. Một chiếc xe ngựa xa hoa chậm rãi đi về hướng Phủ tướng quân rồi dần dần dừng hẳn trước đại môn.
Mộ Dung tướng quân cùng Lãnh Ngạo Thiên xuống trước. Bên trong xe ngựa, Mộ Dung Ưu đưa tay ra muốn bế Tử Linh thì lại một lần nữa bị Lãnh Nam Phong nhanh tay hơn giành mất. Mộ Dung Ưu chỉ còn biết hướng ánh mắt chứa đầy dao găm phóng về bóng lưng thẳng tắp đó. Nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ Lãnh Nam Phong đã sớm bị băm thành vạn mảnh rồi.
Lãnh Nam Phong bế Tử Linh vào Phủ tướng quân nhưng vì hắn chưa bao giờ đến khuê phòng của nàng nên đương nhiên là chẳng biết đường. Vì thế, Lãnh Nam Phong cứ đứng mãi ở trước đại môn.
“Hừ, đi theo ta.”
Mộ Dung Ưu hừ lạnh đi lướt qua Lãnh Nam Phong. Lãnh Nam Phong vẫn làm như không thấy thái độ bực tức của Mộ Dung Ưu mà bước theo sau. Nhìn thấy hắn vẫn thản nhiên như không có chuyện gì làm cho Mộ Dung Ưu có cảm giác bản thân đang làm chuyện vô ích.
Mộ Dung tướng quân, Mộ Dung Ưu cùng Lãnh Nam Phong đang bế Tử Linh đi về hướng Ly Châu viện. Còn về phần Lãnh Ngạo Thiên thì tên này đã bị Lãnh Nam Phong đuổi về từ sớm. Tuy rằng hai tháng nay Tử Linh không ở đây nhưng Mộ Dung Ưu vẫn luôn cho người thường xuyên đến quét tước nên Ly Châu viện vẫn như lúc nàng vẫn ở đây.
“Bây giờ ta sẽ vào cung tâu với Hoàng thượng, xin người phái thái y đến chữa trị cho Linh nhi.”
Nói rồi, Mộ Dung tướng quân liền nhanh chóng tiến cung gặp hoàng thượng. Trong phòng chỉ còn lại Mộ Dung Ưu, Lãnh Nam Phong cùng Tử Linh đang ‘hôn mê’.
“Tiểu Linh nhi, muội yên tâm. Từ giờ đại ca sẽ bảo vệ chu toàn cho muội. Tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào có thể ức hiếp muội nữa.”
Mộ Dung Ưu dịu dàng ngồi xuống bên giường, tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của Tử Linh. Sau đó, hắn nhẹ nhàng gỡ mặt nạ của nàng ra làm lộ ra nửa gương mặt bị bỏng vô cùng dữ tợn. Lãnh Nam Phong đứng ở bên cạnh im lặng nhìn cảnh tượng này, bỗng nhiên cất tiếng nói trầm thấp dễ nghe.
“Ngươi thật sự rất yêu thương nàng.”
“Không biết ngươi có nhớ hay không nhưng khi tiểu Linh nhi còn nhỏ muội ấy luôn theo sau chúng ta đi chơi. Hồi đó, ta vẫn luôn hứa với muội ấy rằng sẽ bảo vệ muội ấy suốt đời nhưng rốt cuộc thì sao chứ? Muội ấy vẫn gặp nguy hiểm ngay trước mặt ta.”
Mộ Dung Ưu không quan tâm đến lời nói của Lãnh Nam Phong mà trầm giọng nói. Lời nói của hắn như đang hồi tưởng lại quá khứ đồng thời lại tràn ngập tự trách.
“Ngươi không cần phải tự dằn vặt bản thân như vậy. Dù gì thì đó cũng không phải là lỗi của ngươi. Ngược lại là ta có việc muốn hỏi ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Nếu như, ta nói là nếu như muội muội mà ngươi yêu thương vẫn luôn có rất nhiều chuyện giấu ngươi thì ngươi sẽ làm sao?”
“Ta sẽ chờ!”
“Cái gì?”
Câu nói này của Mộ Dung Ưu không hề nằm trong dự liệu của Lãnh Nam Phong làm hắn khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh đã biến mất. Thấy biến hóa rất nhanh đó của Lãnh Nam Phong, Mộ Dung Ưu khẽ cười.
“Ngươi không cần phải ngạc nhiên như vậy. Ngay từ đầu ta đã biết tiểu Linh nhi có rất nhiều chuyện vẫn luôn một mực che giấu.”
“Ngươi biết?” – Lãnh Nam Phong hồ nghi nhìn Mộ Dung Ưu.
“Nói thừa! Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc hay sao?” – Mộ Dung Ưu tỏ ra khinh bỉ liếc nhìn Lãnh Nam Phong rồi mới nói tiếp. – “Ta biết muội ấy vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ta cùng phụ thân nhưng ta tin bằng tình thương thật lòng của người thân thì sớm muộn gì muội ấy cũng nguyện ý (đồng ý) thổ lộ mà thôi.”
“Tại sao ngươi biết được?”
“Bình thường tiểu Linh nhi luôn tỏ ra nhu thuận trước mặt phụ thân cùng ta. Nhưng cho dù có dấu kỹ như thế nào thì cũng có thể thấy được sâu trong đôi mắt của muội ấy vẫn luôn có một loại xa cách. Ta thân là người chinh chiến sa trường sao có thể dễ dàng bị đánh lừa bởi mấy trò vặt như vậy chứ.”
“Vậy ngươi có nghi...”
“Ta đã nói rồi...”
Không để cho Lãnh Nam Phong nói hết câu Mộ Dung Ưu đã dùng khẩu khí kiên định cắt ngang câu nói.
“...Ta sẽ chờ muội ấy hoàn toàn tin tưởng người đại ca này. Còn ngươi nữa, ngươi sớm muộn gì cũng là phu quân của muội ấy. Tốt hơn hết thì ngươi nên đối xử tốt với muội muội của ta nếu không thì cho dù ngươi có là Phong vương gia thì ta cũng sẽ đánh cho ngươi một trận.”
“Ta có việc nên đi trước đây.”
Thấy Lãnh Nam Phong có ý định muốn bỏ đi thì Mộ Dung Ưu cũng không ngăn cản mà chỉ nói.
“Ngươi đừng trốn tránh nữa. Có lẽ ngươi không biết nhưng ta có thể thấy được sự ôn nhu trong mắt ngươi khi nhìn tiểu Linh nhi. Người trong cuộc u mê còn người ngoài sáng thì rõ. Lãnh Nam Phong, ngươi... đã yêu tiểu Linh nhi.”
Khi nói ra những lời này, Mộ Dung Ưu đặc biệt nhấn mạnh chữ ‘yêu’. Thân hình cường tráng của Lãnh Nam Phong cứng lại. Yêu, ta yêu nàng rồi sao?
“Không thể nào! Tuyệt đối không có chuyện đó.”
Tuy rằng trong lòng đã bắt đầu rối loạn nhưng khi nói ra lại là những lời phản bác. Nhưng những lời này lại không hề có sức thuyết phục bởi Lãnh Nam Phong khi nói những lời này thì vẫn luôn quay mặt sang hướng khác.
“Ngươi hãy nhìn thẳng ta mà nói. Ngươi có dám khẳng định rằng mình không động tâm với muội ấy hay không?”
“Ta... ta...”
Lúc đầu Lãnh Nam Phong muốn nhìn thẳng Mộ Dung Ưu mà nói bản thân không hề động tâm. Nhưng khi nhìn sang thân ảnh mảnh mai đang nằm bên cạnh Mộ Dung Ưu, không hiểu sao những lời nói lại như nghẹn lại tất cả.
“Haiz, ngươi tốt hơn hết nên trở về suy nghĩ kỹ càng về chuyện này đi. Hãy tự hỏi lòng mình. Rốt cuộc cảm giác của ngươi đối với tiểu Linh nhi là gì? Giờ thì để ta tiễn ngươi.”
Hai người vừa rời khỏi thì người đáng lý ra nên hôn mê bất tỉnh trên giường đột nhiên mở mắt. Ánh mắt sáng ngời hữu thần, không hề có một chút gì mê mang.
Không ngờ đại ca đã sớm biết chuyện ta luôn giấu giếm huynh ấy. Nhưng đại ca xin thứ lỗi cho muội. Hiện giờ vẫn chưa phải lúc muội nói mọi chuyện cho huynh biết. Chỉ cần chờ một thời gian nữa muội sẽ nói cho huynh biết tất cả.
‘Lãnh Nam Phong, ngươi... đã yêu tiểu Linh nhi.’
Tử Linh đang suy nghĩ đến việc nói cho Mộ Dung Ưu tất cả mọi chuyện sau khi làm sáng tỏ chuyện của mẫu thân thì bỗng nhiên trong đầu xuất hiện câu nói hồi nãy mà Mộ Dung Ưu với Lãnh Nam Phong.
Tử Linh lập tức cuộn mình lại nằm trong chăn. Hắn... hắn yêu ta sao? Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không xảy ra. Nhưng tại sao lúc nãy hắn lại không dứt khoát nói với đại ca mà lại trở nên ngập ngừng. Không lẽ... KHÔNG! Cho dù hắn có thật sự yêu ta đi chăng nữa thì ta tuyệt đối không muốn vướng vào thứ gọi là ái tình này.
Trong khi Tử Linh đang dứt khoát không muốn vướng vào tình ái thì Lãnh Nam Phong vẫn suy nghĩ về những lời mà Mộ Dung Ưu nói với hắn lúc nãy. Hắn thật sự động tâm rồi sao?
Ở Vô Ảnh Huyết
“Phó Cung chủ, có thư tín do Cung chủ tiền nhiệm gửi cho ngài.” – Bạch Hổ cung kính đưa một ống trúc nhỏ cho Long Khiên.
“Ta đã biết. Ngươi lui xuống đi.”
Long Khiên nhận lấy ống trúc nhỏ từ tay Bạch Hổ rồi phất tay cho nàng lui xuống. Những biểu hiện khác thường trong thời gian gần đây khiến cho Long Khiên rất buồn phiền nên hắn đã gửi cho bá bá để xem coi bản thân mắc bệnh gì.
Long Khiên mở thư ra xem, nhưng càng xem sắc mặt hắn càng biểu hiện ra vẻ khó tin.
“Tiểu tử ngốc, những biểu hiện mà ngươi nói cho ta hay chính là biểu hiện của việc ngươi đã động tâm. Ngươi khỏi cần nói thì ta cũng biết nữ tử ngươi động tâm chính là đồ đệ ‘yêu dấu’ của ta chứ gì. Ta khuyên tiểu tử ngươi tốt hơn hết thì hãy mau chóng bày tỏ tấm lòng với con bé đi. Tiểu đồ nhi của ta chính là một người vô cùng ưu tú, không nhanh là hối hận cả đời đó nha.
Thân gửi đứa cháu thân yêu, ngốc nghếch của ta”
Động tâm? Ta động tâm với tiểu Linh rồi sao? Bá bá nói ta nên mau chóng bày tỏ với nàng. Nhưng, nhưng nên bày tỏ sao đây chứ?
Cứ thế, Long Khiên sau khi nhận bức thư của Thiên Cửu lão nhân thì bỗng nhiên tự nhốt mình trong phòng không một ai được phép vào.
Ba nơi khác nhau, ba con người, ba dòng suy nghĩ nhưng trùng hợp làm sao lại suy nghĩ về cùng một chuyện. Tử Linh hiện giờ vẫn chưa biết rằng không lâu nữa bản thân nàng sẽ phải đối mặt với tình cảnh vô cùng khó xử.
Sáng hôm sau
“Trương ngự y, sao rồi? Tình hình của tiểu Linh nhi sao rồi?”
Từ sớm, Trương ngự y – một ngự y lão luyện trong hoàng cung – đã được hoàng thượng phái tới chuẩn mạch cho Tử Linh. Nãy giờ lão bắt mạch cho Tử Linh nhưng vẫn luôn im lặng khiến cho Mộ Dung Ưu gấp đến độ đi đi lại lại.
“Mộ Dung công tử yên tâm. Mộ Dung tiểu thư không sao hết nhưng đến nay vẫn chưa tỉnh có thể là do trước lúc ngã xuống vực đã bị nội thương. Giờ lão phu sẽ cho viết một đơn thuốc, công tử cứ cho tiểu thư uống là sẽ có khởi sắc.”
“Đa tạ, để ta tiễn Trương ngự y hồi cung.”
“Đó là chức trách của ta. Công tử không cần phải khách khí như vậy.”
Mộ Dung Ưu vừa tiễn bước Trương ngự y thì ngay lập tức quay về thư phòng tìm Mộ Dung tướng quân mà đâu hay rằng sau khi bản thân vừa rời khỏi thì người nằm trên giường cũng lập tức mở mắt.
/82
|