Ba hôm sau, đoàn người của Lãnh Nam Phong cùng Tử Linh cuối cùng đến thôn làng nhỏ mà nha hoàn thiếp thân của mẫu thân Tử Linh đang ở.
“Chính là ở đây sao?”
“Vâng, chính là thôn này.”
Tử Linh hỏi nhỏ Chu Tước. Sau khi nhận được lời khẳng định từ phía Chu Tước thì Tử Linh mới quay sang khẽ gật đầu với Lãnh Nam Phong. Hắn hiểu ý liền sai người đi thăm dò chỗ ở của người tên Đông La.
Một lúc sau, người được Lãnh Nam Phong cử đi thăm dò quay lại. Tên đó cũng đã thăm dò được chỗ ở của Đông La.
“Linh nhi, chúng ta đến đó thôi.”
“Chỉ có ta, ngươi và Tước nhi đi đến đó thôi. Tránh việc dẫn theo quá nhiều người.”
Lãnh Nam Phong nhanh chóng đồng ý. Hắn còn mong chỉ có hai người: hắn cùng Linh nhi đi thôi. Ba người cùng nhau đi đến nhà của Đông La. Theo như tin nhận được thì Đông La đột nhiên xuất hiện ở thôn này sau khi mẫu thân của Tử Linh mất tích được một tháng. Từ đó bà ta sinh sống một mình ở thôn này, không thân thích, không người ở bên chăm sóc. Nhưng bà ta sống mười năm ở đây rất tốt với mọi người cho nên người dân ở đây có dư dả cái gì thì đều đưa một ít qua.
Ba người Tử Linh đến trước một căn nhà gỗ đơn sơ. Đây chính là nhà của Đông La. Tử Linh cho Chu Tước vào trước xem coi có người ở nhà hay không.
“Ta đã nói với các người rồi. Chuyện năm đó ta hoàn toàn không biết gì hết. Các người làm ơn về đi.”
Chu Tước vào trong được một lúc thì trong nhà vang lên tiếng la gắt gỏng. Chu Tước bị đuổi ra khỏi nhà. Nàng hướng Tử Linh lắc đầu. Tử Linh thấy vậy thì nói vọng vào nhà.
“Nếu bà đã không biết gì về chuyện năm đó thì tại sao lại phải trốn chui trốn nhủi ở đây. Theo ta thấy là bà đang giấu đầu lòi đuôi, bà rốt cuộc muốn trốn cái gì chứ?”
“Im đi! Ta không có...”
Nghe thấy lời nói của Tử Linh một thiếu phụ bước ra thì khỏi nhà. Nhưng bà chưa nói hết câu thì khi nhìn thấy dáng vẻ của Tử Linh. Tuy rằng Tử Linh vẫn luôn đeo mặt nạ che đi một bên gương mặt nhưng với một người đi theo hầu hạ chủ nhân mười mấy năm thì không khó nhận ra. Huống chi gương mặt của Tử Linh có bảy phần giống với mẫu thân.
“Tiểu... tiểu thư”
Đông La run run nhìn Tử Linh. Thân thể ngã ngồi trước cửa, rồi bỗng nhiên không hiểu vì lý do gì mà hét to lên.
“Không, tiểu thư, là nô tỳ sai. Nô tỳ không nên tiếp tay với kẻ khác mà hại người. Nô tỳ sai rồi, người tha thứ cho nô tỳ đi.”
“Bà nói cái gì?”
Đông La phát hiện mình nhận lầm đã vậy còn nói hớ ra hết. Bà ta muốn đóng cửa lại nhưng Tử Linh đã nhanh hơn một bước mà chặn lại.
“Tốt hơn hết thì bà nên nói ra sự thật đi nếu không thì đừng trách ta vô tình.”
Đông La bị ánh nhìn lạnh lùng của Tử Linh dọa cho sợ chết khiếp nào còn có tâm tư suy nghĩ xem đây là ai. Bà ta sợ hãi quỳ xuống dập đầu.
“Ta nói! Ta nói mà! Làm ơn đừng giết ta.”
Tối hôm đó, Đông La đã kể hết tất cả mọi chuyện cho ba người Tử Linh nghe. Hóa ra sau khi Mộ Dung tướng quân lên đường chinh chiến thì không lâu sau Lâm Thục Đoan cũng đi theo. Nhưng trước khi đi thì bà ta đã đến gặp mẫu thân của Tử Linh nói rằng bà ta cùng Mộ Dung tướng quân từ sớm đã có tình với nhau. Chỉ cần sau khi chiến trận kết thúc thì bà ta sẽ được rước vào phủ làm phu nhân.
Mẫu thân của Tử Linh nghe vậy thì rất đau khổ nhưng với tình yêu với Mộ Dung tướng quân. Bà không tin ông lại có phản bộ ước hẹn của hai người. Bà vẫn một mực đợi Mộ Dung tướng quân trở về để hỏi cho ra lẽ nhưng không ngờ lại có biến cố lớn xảy ra.
Nhị ca của Lâm Thục Đoan chính là Lâm Chính, một tên công tử ăn chơi trác táng. Tên này từ lâu đã có ý đồ với mẫu thân của Tử Linh nhưng không ngờ bà lại trở thành thê tử của Mộ Dung tướng quân. Lâm Chính đành phải nén giận chờ thời cơ.
Lâm Chính mua chuộc Đông La – nô tỳ thân cận của mẫu thân Tử Linh –khiến cho bà giúp tên này dễ dàng vào phủ mà không ai nghi ngờ. Lúc đó, Mộ Dung Ưu đang ở trong hoàng cung học võ công với thái tử cùng tam hoàng tử. (Tg: “Tam hoàng tử lúc đó chính là Lãnh Nam Phong đó.”)
Lâm Chính vào phòng của mẫu thân Tử Linh muốn làm nhục bà nhưng bà kiên quyết chống cự. Đúng lúc đó, Mộ Dung Tử Linh trước đây bỗng nhiên vào phòng mà không gõ cửa nhưng cũng nhờ vậy mà làm cho Lâm Chính trở tay không kịp mà mẫu thân của Tử Linh nhân cơ hội này mới vùng thoát ra được. (Tg: “Gọi vậy để phân biệt với Tử Linh hiện giờ đó mà.”)
Sau khi Lâm Chính ý thức được người đến chỉ là một đứa trẻ thì tên này muốn giết chết cả mẫu thân Tử Linh cùng Mộ Dung Tử Linh. Tên này là nghĩ rằng ăn không được thì đạp đổ. Dưới sự đuổi giết của Lâm Chính, mẫu thân Tử Linh ẵm Mộ Dung Tử Linh chạy trốn. Trên đường thì gặp được Đông La nhưng bà ta lúc này đã bị vàng bạc làm mờ mắt. Bà ta muốn giết chết mẫu thân Tử Linh nhưng không ngờ lúc đó lại có một người nhảy ra đánh ngất bà ta rồi cứu cả hai người.
Sau đó, Đông La không những không nhận được một lợi lộc gì từ Lâm Chính mà chính bà ta cũng phải chịu cảnh bị đuổi giết. Đông La đành phải giả chết rồi lưu lạc đến đây. Che giấu thân phận rồi sinh sống an an ổn ổn ở đây. Trong mười năm qua, tận thâm tâm của Đông La vẫn luôn hối hận về việc năm đó.
Tử Linh nghe hết tất cả mọi chuyện từ Đông La nhưng vẫn im lặng không nói gì. Nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết đây chỉ là biểu hiện của việc im lặng trước cơn giông tố mà thôi.
“Trước khi ngất đi người có thấy được đặc điểm nhận biết của ân nhân đã cứu giúp ta cùng mẫu thân năm đó hay không?”
“Nô tỳ chỉ kịp thấy bàn tay trái của người đó bị thiếu mất một ngón.”
Đông La nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt của Tử Linh. Bà ta sợ rằng Tử Linh sẽ nổi giận mà giết chết bà.
Quả thật lúc này Tử Linh rất muốn giết chết nữ nhân trước mặt mình. Nhưng nàng cố gắng kiềm chế cơn giận của mình lại. Hiện giờ, nàng muốn vạch mặt Lâm Thục Đoan cùng Lâm Chính thì cần phải có nhân chứng vật chứng đầy đủ. Đông La chính là nhân chứng quan trọng, tuyệt đối không để cho một phút nóng giận mà để lại sai lầm.
“Bây giờ ta cho ngươi cơ hội chuộc tội. Chỉ cần ngươi theo ta về sau đó đứng ra vạch mặt Lâm gia thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Bằng không...”
Không cần Tử Linh nói hết câu, người vốn nhìn sắc mặt của người khác mà sống như Đông La đã biết hàm ý của câu nói kia.
“Nô tỳ nguyện ý! Nô tỳ nguyện ý! Nhưng chỉ sợ chuyện nô tỳ còn sống người của Lâm gia cũng đã biết.”
“Chuyện đó ngươi cứ yên tâm. Có ta ở đây ngươi tuyệt đối không xảy ra chuyện gì. Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát.”
Ngay tối hôm đó, Lãnh Nam Phong cho người dựng trại kế bên nhà của Đông La để nghỉ ngơi. Còn Tử Linh cho Chu Tước thời thời khắc đi theo bảo vệ Đông La.
“Nàng vẫn còn suy nghĩ chuyện hôm nay hay sao?”
Lãnh Nam Phong đứng phía sau Tử Linh nhìn nàng đang ngồi trên bãi cỏ ngẩng mặt lên ngắm sao.
“Ta thật không hiểu. Mẫu thân ta rốt cuộc đã làm sai cái gì mà phải chịu cảnh như vậy chứ? Lâm gia, Lâm gia, các ngươi đã có can đảm làm chuyện gian ác đó thì tốt hơn hết nên sớm chuẩn bị tinh thần nhận lấy sự trả thù của ta đi.”
Lãnh Nam Phong nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tử Linh. Hắn nắm lấy bàn tay của nàng. Lãnh Nam Phong có thể cảm nhận được Tử Linh cứng người lại một lúc sau đó Tử Linh cố gắng rút tay nhưng vô ích. Hắn mặc kệ thái độ bài xích đó của nàng, ánh mắt nhìn thẳng đôi mắt đẹp của nàng.
“Nàng yên tâm đi. Cho dù có chuyện gì thì ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng.”
“Xì, ai cần chứ.”
Tuy rằng nói như vậy như Tử Linh cũng không còn giật tay ra nữa mà để yên như vậy. Giờ đây dường như khoảng cách của hai người đã được rút ngắn hơn trước. Bầu không khí yên bình này duy trì không được bao lâu thì bị tiếng động phía sau làm giật mình.
Phía nhà của Đông La đang bốc cháy. Xung quanh vô cùng náo động, tiếng người dân la hét, nhiều bóng người đi đi lại lại cứu hỏa.
“Nguy rồi!”
Tử Linh chạy vội về phía nhà Đông La, theo sau chính là Lãnh Nam Phong.
“Tước nhi, Đông La! Hai người đang ở đâu?”
Tử Linh hét to, nàng còn muốn xông vào đám cháy nhưng Lãnh Nam Phong đã ngăn lại. Đúng lúc đó, giọng nói của Chu Tước vang lên.
“Tiểu thư, chúng tôi ở đây.”
Tử Linh nhìn về phía giọng nói thì thấy quả thật đúng là Chu Tước và Đông La. Chu Tước thì hơi chật vật còn Đông La bị phỏng một chút.
“Không sao chứ?”
“Tước nhi không sao, cả bà ta cũng vậy. Lúc nãy có một tên hắc y nhân đến dụ Tước nhi đi. Sau đó thì nhà Đông La phát hỏa, nhưng may là nô tỳ trở về kịp nếu không thì nguy to.”
“Ta hiểu rồi. Lãnh Nam Phong, ta nghĩ chúng ta nên sớm trở về ngay tối nay để tránh đêm dài lắm mộng (càng để lâu càng phát sinh nhiều chuyện khác).”
“Ừm!”
Ngay trong buổi tối này, cả đoàn người xuất phát về kinh thành. Trên đường trở về không ngừng có sát thủ đến nhưng tất cả đều bị xử gọn.
“Hừ, không ngờ Lâm gia lại có đầu tư như vậy. Hai ngày này cứ liên tục phái sát thủ tới cho dù biết không thu được kết quả gì. Qủa đúng là tiểu cường giết hoài không chết.”
Đoàn người của Lãnh Nam Phong, Tử Linh nghỉ chân ở một trà lâu nhỏ ven đường. Chỉ còn một ngày là có thể trở về kinh thành.
“Tiểu thư, tiểu cường là gì?” – Chu Tước thắc mắc nhìn Tử Linh.
“Là con gián ấy mà.”
“Cũng có cách so sánh như vậy nữa hay sao?”
“Đương nhiên.”
Chu Tước hắc tuyến nhìn thái độ đó của Tử Linh. Đúng lúc đó, tiểu nhị đem trà cùng điểm tâm lại.
“Khoan đã!”
Bỗng nhiên, Tử Linh ngăn lại hành động của những người khác. Nàng đưa trà lên mũi ngửi một chút.
“Linh nhi, sao vậy?”
“Trong trà có thuốc mê.”
Chỉ cần nghe vậy, Lãnh Nam Phong liền hiểu ý của Tử Linh. Chuyện này chỉ phát sinh một lúc, sau đó tất cả làm như không có chuyện gì mà làm như mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường. Một lúc sau, tất cả đều gục xuống bàn.
“Chính là ở đây sao?”
“Vâng, chính là thôn này.”
Tử Linh hỏi nhỏ Chu Tước. Sau khi nhận được lời khẳng định từ phía Chu Tước thì Tử Linh mới quay sang khẽ gật đầu với Lãnh Nam Phong. Hắn hiểu ý liền sai người đi thăm dò chỗ ở của người tên Đông La.
Một lúc sau, người được Lãnh Nam Phong cử đi thăm dò quay lại. Tên đó cũng đã thăm dò được chỗ ở của Đông La.
“Linh nhi, chúng ta đến đó thôi.”
“Chỉ có ta, ngươi và Tước nhi đi đến đó thôi. Tránh việc dẫn theo quá nhiều người.”
Lãnh Nam Phong nhanh chóng đồng ý. Hắn còn mong chỉ có hai người: hắn cùng Linh nhi đi thôi. Ba người cùng nhau đi đến nhà của Đông La. Theo như tin nhận được thì Đông La đột nhiên xuất hiện ở thôn này sau khi mẫu thân của Tử Linh mất tích được một tháng. Từ đó bà ta sinh sống một mình ở thôn này, không thân thích, không người ở bên chăm sóc. Nhưng bà ta sống mười năm ở đây rất tốt với mọi người cho nên người dân ở đây có dư dả cái gì thì đều đưa một ít qua.
Ba người Tử Linh đến trước một căn nhà gỗ đơn sơ. Đây chính là nhà của Đông La. Tử Linh cho Chu Tước vào trước xem coi có người ở nhà hay không.
“Ta đã nói với các người rồi. Chuyện năm đó ta hoàn toàn không biết gì hết. Các người làm ơn về đi.”
Chu Tước vào trong được một lúc thì trong nhà vang lên tiếng la gắt gỏng. Chu Tước bị đuổi ra khỏi nhà. Nàng hướng Tử Linh lắc đầu. Tử Linh thấy vậy thì nói vọng vào nhà.
“Nếu bà đã không biết gì về chuyện năm đó thì tại sao lại phải trốn chui trốn nhủi ở đây. Theo ta thấy là bà đang giấu đầu lòi đuôi, bà rốt cuộc muốn trốn cái gì chứ?”
“Im đi! Ta không có...”
Nghe thấy lời nói của Tử Linh một thiếu phụ bước ra thì khỏi nhà. Nhưng bà chưa nói hết câu thì khi nhìn thấy dáng vẻ của Tử Linh. Tuy rằng Tử Linh vẫn luôn đeo mặt nạ che đi một bên gương mặt nhưng với một người đi theo hầu hạ chủ nhân mười mấy năm thì không khó nhận ra. Huống chi gương mặt của Tử Linh có bảy phần giống với mẫu thân.
“Tiểu... tiểu thư”
Đông La run run nhìn Tử Linh. Thân thể ngã ngồi trước cửa, rồi bỗng nhiên không hiểu vì lý do gì mà hét to lên.
“Không, tiểu thư, là nô tỳ sai. Nô tỳ không nên tiếp tay với kẻ khác mà hại người. Nô tỳ sai rồi, người tha thứ cho nô tỳ đi.”
“Bà nói cái gì?”
Đông La phát hiện mình nhận lầm đã vậy còn nói hớ ra hết. Bà ta muốn đóng cửa lại nhưng Tử Linh đã nhanh hơn một bước mà chặn lại.
“Tốt hơn hết thì bà nên nói ra sự thật đi nếu không thì đừng trách ta vô tình.”
Đông La bị ánh nhìn lạnh lùng của Tử Linh dọa cho sợ chết khiếp nào còn có tâm tư suy nghĩ xem đây là ai. Bà ta sợ hãi quỳ xuống dập đầu.
“Ta nói! Ta nói mà! Làm ơn đừng giết ta.”
Tối hôm đó, Đông La đã kể hết tất cả mọi chuyện cho ba người Tử Linh nghe. Hóa ra sau khi Mộ Dung tướng quân lên đường chinh chiến thì không lâu sau Lâm Thục Đoan cũng đi theo. Nhưng trước khi đi thì bà ta đã đến gặp mẫu thân của Tử Linh nói rằng bà ta cùng Mộ Dung tướng quân từ sớm đã có tình với nhau. Chỉ cần sau khi chiến trận kết thúc thì bà ta sẽ được rước vào phủ làm phu nhân.
Mẫu thân của Tử Linh nghe vậy thì rất đau khổ nhưng với tình yêu với Mộ Dung tướng quân. Bà không tin ông lại có phản bộ ước hẹn của hai người. Bà vẫn một mực đợi Mộ Dung tướng quân trở về để hỏi cho ra lẽ nhưng không ngờ lại có biến cố lớn xảy ra.
Nhị ca của Lâm Thục Đoan chính là Lâm Chính, một tên công tử ăn chơi trác táng. Tên này từ lâu đã có ý đồ với mẫu thân của Tử Linh nhưng không ngờ bà lại trở thành thê tử của Mộ Dung tướng quân. Lâm Chính đành phải nén giận chờ thời cơ.
Lâm Chính mua chuộc Đông La – nô tỳ thân cận của mẫu thân Tử Linh –khiến cho bà giúp tên này dễ dàng vào phủ mà không ai nghi ngờ. Lúc đó, Mộ Dung Ưu đang ở trong hoàng cung học võ công với thái tử cùng tam hoàng tử. (Tg: “Tam hoàng tử lúc đó chính là Lãnh Nam Phong đó.”)
Lâm Chính vào phòng của mẫu thân Tử Linh muốn làm nhục bà nhưng bà kiên quyết chống cự. Đúng lúc đó, Mộ Dung Tử Linh trước đây bỗng nhiên vào phòng mà không gõ cửa nhưng cũng nhờ vậy mà làm cho Lâm Chính trở tay không kịp mà mẫu thân của Tử Linh nhân cơ hội này mới vùng thoát ra được. (Tg: “Gọi vậy để phân biệt với Tử Linh hiện giờ đó mà.”)
Sau khi Lâm Chính ý thức được người đến chỉ là một đứa trẻ thì tên này muốn giết chết cả mẫu thân Tử Linh cùng Mộ Dung Tử Linh. Tên này là nghĩ rằng ăn không được thì đạp đổ. Dưới sự đuổi giết của Lâm Chính, mẫu thân Tử Linh ẵm Mộ Dung Tử Linh chạy trốn. Trên đường thì gặp được Đông La nhưng bà ta lúc này đã bị vàng bạc làm mờ mắt. Bà ta muốn giết chết mẫu thân Tử Linh nhưng không ngờ lúc đó lại có một người nhảy ra đánh ngất bà ta rồi cứu cả hai người.
Sau đó, Đông La không những không nhận được một lợi lộc gì từ Lâm Chính mà chính bà ta cũng phải chịu cảnh bị đuổi giết. Đông La đành phải giả chết rồi lưu lạc đến đây. Che giấu thân phận rồi sinh sống an an ổn ổn ở đây. Trong mười năm qua, tận thâm tâm của Đông La vẫn luôn hối hận về việc năm đó.
Tử Linh nghe hết tất cả mọi chuyện từ Đông La nhưng vẫn im lặng không nói gì. Nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết đây chỉ là biểu hiện của việc im lặng trước cơn giông tố mà thôi.
“Trước khi ngất đi người có thấy được đặc điểm nhận biết của ân nhân đã cứu giúp ta cùng mẫu thân năm đó hay không?”
“Nô tỳ chỉ kịp thấy bàn tay trái của người đó bị thiếu mất một ngón.”
Đông La nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt của Tử Linh. Bà ta sợ rằng Tử Linh sẽ nổi giận mà giết chết bà.
Quả thật lúc này Tử Linh rất muốn giết chết nữ nhân trước mặt mình. Nhưng nàng cố gắng kiềm chế cơn giận của mình lại. Hiện giờ, nàng muốn vạch mặt Lâm Thục Đoan cùng Lâm Chính thì cần phải có nhân chứng vật chứng đầy đủ. Đông La chính là nhân chứng quan trọng, tuyệt đối không để cho một phút nóng giận mà để lại sai lầm.
“Bây giờ ta cho ngươi cơ hội chuộc tội. Chỉ cần ngươi theo ta về sau đó đứng ra vạch mặt Lâm gia thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Bằng không...”
Không cần Tử Linh nói hết câu, người vốn nhìn sắc mặt của người khác mà sống như Đông La đã biết hàm ý của câu nói kia.
“Nô tỳ nguyện ý! Nô tỳ nguyện ý! Nhưng chỉ sợ chuyện nô tỳ còn sống người của Lâm gia cũng đã biết.”
“Chuyện đó ngươi cứ yên tâm. Có ta ở đây ngươi tuyệt đối không xảy ra chuyện gì. Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát.”
Ngay tối hôm đó, Lãnh Nam Phong cho người dựng trại kế bên nhà của Đông La để nghỉ ngơi. Còn Tử Linh cho Chu Tước thời thời khắc đi theo bảo vệ Đông La.
“Nàng vẫn còn suy nghĩ chuyện hôm nay hay sao?”
Lãnh Nam Phong đứng phía sau Tử Linh nhìn nàng đang ngồi trên bãi cỏ ngẩng mặt lên ngắm sao.
“Ta thật không hiểu. Mẫu thân ta rốt cuộc đã làm sai cái gì mà phải chịu cảnh như vậy chứ? Lâm gia, Lâm gia, các ngươi đã có can đảm làm chuyện gian ác đó thì tốt hơn hết nên sớm chuẩn bị tinh thần nhận lấy sự trả thù của ta đi.”
Lãnh Nam Phong nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tử Linh. Hắn nắm lấy bàn tay của nàng. Lãnh Nam Phong có thể cảm nhận được Tử Linh cứng người lại một lúc sau đó Tử Linh cố gắng rút tay nhưng vô ích. Hắn mặc kệ thái độ bài xích đó của nàng, ánh mắt nhìn thẳng đôi mắt đẹp của nàng.
“Nàng yên tâm đi. Cho dù có chuyện gì thì ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng.”
“Xì, ai cần chứ.”
Tuy rằng nói như vậy như Tử Linh cũng không còn giật tay ra nữa mà để yên như vậy. Giờ đây dường như khoảng cách của hai người đã được rút ngắn hơn trước. Bầu không khí yên bình này duy trì không được bao lâu thì bị tiếng động phía sau làm giật mình.
Phía nhà của Đông La đang bốc cháy. Xung quanh vô cùng náo động, tiếng người dân la hét, nhiều bóng người đi đi lại lại cứu hỏa.
“Nguy rồi!”
Tử Linh chạy vội về phía nhà Đông La, theo sau chính là Lãnh Nam Phong.
“Tước nhi, Đông La! Hai người đang ở đâu?”
Tử Linh hét to, nàng còn muốn xông vào đám cháy nhưng Lãnh Nam Phong đã ngăn lại. Đúng lúc đó, giọng nói của Chu Tước vang lên.
“Tiểu thư, chúng tôi ở đây.”
Tử Linh nhìn về phía giọng nói thì thấy quả thật đúng là Chu Tước và Đông La. Chu Tước thì hơi chật vật còn Đông La bị phỏng một chút.
“Không sao chứ?”
“Tước nhi không sao, cả bà ta cũng vậy. Lúc nãy có một tên hắc y nhân đến dụ Tước nhi đi. Sau đó thì nhà Đông La phát hỏa, nhưng may là nô tỳ trở về kịp nếu không thì nguy to.”
“Ta hiểu rồi. Lãnh Nam Phong, ta nghĩ chúng ta nên sớm trở về ngay tối nay để tránh đêm dài lắm mộng (càng để lâu càng phát sinh nhiều chuyện khác).”
“Ừm!”
Ngay trong buổi tối này, cả đoàn người xuất phát về kinh thành. Trên đường trở về không ngừng có sát thủ đến nhưng tất cả đều bị xử gọn.
“Hừ, không ngờ Lâm gia lại có đầu tư như vậy. Hai ngày này cứ liên tục phái sát thủ tới cho dù biết không thu được kết quả gì. Qủa đúng là tiểu cường giết hoài không chết.”
Đoàn người của Lãnh Nam Phong, Tử Linh nghỉ chân ở một trà lâu nhỏ ven đường. Chỉ còn một ngày là có thể trở về kinh thành.
“Tiểu thư, tiểu cường là gì?” – Chu Tước thắc mắc nhìn Tử Linh.
“Là con gián ấy mà.”
“Cũng có cách so sánh như vậy nữa hay sao?”
“Đương nhiên.”
Chu Tước hắc tuyến nhìn thái độ đó của Tử Linh. Đúng lúc đó, tiểu nhị đem trà cùng điểm tâm lại.
“Khoan đã!”
Bỗng nhiên, Tử Linh ngăn lại hành động của những người khác. Nàng đưa trà lên mũi ngửi một chút.
“Linh nhi, sao vậy?”
“Trong trà có thuốc mê.”
Chỉ cần nghe vậy, Lãnh Nam Phong liền hiểu ý của Tử Linh. Chuyện này chỉ phát sinh một lúc, sau đó tất cả làm như không có chuyện gì mà làm như mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường. Một lúc sau, tất cả đều gục xuống bàn.
/82
|