Mộ Dung tướng quân từ quán trọ trở về. Vừa về đến phủ ông đã lập tức vào thư phòng không cho ai được phép vào quấy rầy.
Mộ Dung tướng quân lấy từ trong vạt áo ra một bình ngọc. Ông nhớ lại những lời mà Tử Linh đã nói trước khi đưa bình ngọc này cho ông.
“Phụ thân, đây chính là Mê Lộ Hoàn. Ai trúng phải thì sẽ giống như lọt vào mộng cảnh. Chỉ cần để Lâm Thục Đoan uống Mê Lộ Hoàn thì tất cả mọi chuyện sẽ được phơi bày ra ánh sáng.”
Nắm thật chặt bình ngọc trong tay. Trong lòng Mộ Dung tướng quân rối như tơ vò. Làm phu thê kết tóc mười năm tuy ông không yêu Thục Đoan nhưng dù gì thì cũng còn tình nghĩa phu thê. Không ngờ có một ngày bản thân lại nghe được tin thê tử thứ hai của mình là một người lòng dạ ác độc. Cũng chính là nguyên nhân hại ông chia lìa thê tử cùng nữ nhi.
Mộ Dung tướng quân nhắm mắt lại. Một lúc sau, ông mở mắt ra, trong ánh mắt hiện lên sự kiên quyết.
Tối hôm đó
“Không biết lão gia gọi thiếp đến có chuyện gì không?”
“Thục Đoan, hai người chúng ta đến nay cũng đã là phu thê của nhau mười năm rồi. Từ khi nàng về làm nương tử của ta thì vẫn luôn tận tụy vì phủ nhưng ta lại chưa một ngày làm tròn bổn phận của một tướng công. Từ giờ trở đi ta muốn bù đắp lại cho nàng.”
Lâm Thục Đoan vô cùng kinh ngạc, người phu quân vốn chẳng thèm quan tâm gì đến bà mà hôm nay lại ân cần như vậy.
“Lão... lão gia đừng nói vậy. Quản lý mọi việc trong phủ chính là bổn phận của thiếp thì sao lại có thể nói là cực nhọc được.”
“Nàng đừng nói vậy. Trong khi ta đi chinh chiến sa trường mọi chuyện trong phủ đều do một tay nàng chăm lo. Đây, ta kính nàng một ly rượu.”
Mộ Dung tướng quân đi lại bàn rót hai ly rượu rồi đưa một ly cho nhị phu nhân. Lâm Thục Đoan e lệ tiếp lấy ly rượu. Cả hai nâng ly uống nhưng ngay lúc Lâm Thục Đoan không chú ý, Mộ Dung tướng quân nhanh chóng đổ rượu vào ống tay áo.
Cứ thế, Mộ Dung tướng quân chuốc cho đến khi Lâm Thục Đoan say mới thôi. Đợi đến khi Lâm Thục Đoan say đến gục xuống bàn thì Mộ Dung tướng quân mới đứng dậy rời đi.
Một lúc lâu sau, Lâm Thục Đoan mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy. Bà đi như một người đang bị mộng du. Một nô tỳ đi ngang qua thấy Lâm Thục Đoan như vậy thì vội vàng lại gần.
“Nhị phu nhân, người làm sao vậy?”
Lâm Thục Đoan không đoái hoài gì đến câu hỏi đó mà chỉ chậm chạp hướng ánh mắt nhìn nô tỳ đó chăm chăm. Nô tỳ thấy ánh mắt không có thần thái đó thì bất tri bất giác rùng mình. Nhị phu nhân hôm nay kì lạ quá.
Bỗng nhiên, ánh mắt không có thần thái của Lâm Thục Đoan ánh lên vẻ kinh hãi. Bà lui về sau cách xa nô tỳ kia, vừa lùi vừa lẩm bẩm.
“Không... không thể nào! Tiện nhân này chẳng phải đã chết rồi sao? Tại sao ả ta lại xuất hiện ở đây chứ?”
“Nhị phu nhân, người...?”
Nô tỳ lấy làm lạ trước thái độ kì quặc đó của Lâm Thục Đoan thì tiến lại gần. Lúc nàng ta tính chạm vào thì bỗng nhiên bị bà ta hất tay ra sau đó thì cổ bị bóp mạnh.
“Tiện nhân, ai cho ngươi đụng vào ta. Sao ngươi còn xuất hiện ở đây làm gì? Chẳng phải ngươi đã chết rồi hay sao?”
Nô tỳ gắng sức vùng vẫy. Một nô tỳ khác đúng lúc thấy cảnh này thì chạy lại.
“Nhị phu nhân, người bớt giận. Tiểu Lan đã làm gì sai mà khiến người tức giận như vậy?”
“Tiểu Hoa, cứu muội.”
Lâm Thục Đoan nhìn Tiểu Hoa vừa mới đến rồi lại nhìn Tiểu Lan đang bị bà ta bóp cổ. Ánh mắt càng hoảng loạn hơn.
“Tại... tại sao lại xuất hiện hai Lý Ngọc?”
“Nhị phu nhân, người nói gì vậy? Lý Ngọc nào? Nô tỳ là Tiểu Hoa còn kia là Tiểu Lan mà.”
“Tiểu Hoa? Tiểu Lan?”
“Đúng vậy, là bọn nô tỳ đây.”
“Không... sao có thể như vậy được?”
Lâm Thục Đoan buông Tiểu Lan ra. Nàng ta té xuống đất ho khan. Tiểu Hoa vội đến đỡ Tiểu Lan, khi hai người ngước lên thì lại không bóng dáng của Lâm Thục Đoan nữa.
“Tiểu Hoa tỷ, nhị phu nhân trở nên rất lạ lùng.”
“Tốt hơn hết là ta nên bẩm báo chuyện này cho tướng quân biết.”
Tiểu Hoa đỡ Tiểu Lan về phòng rồi bản thân nhanh chóng chạy về hướng thư phòng bẩm báo sự việc cho Mộ Dung tướng quân.
Sau khi nghe lời bẩm báo của Tiểu Hoa, Mộ Dung tướng quân trầm mặc rồi bảo Tiểu Hoa lui xuống.
Về phần Lâm Thục Đoan, bà ta chạy trở về phòng nhưng đi đến đâu cũng nhìn thấy Lý Ngọc – mẫu thân của Tử Linh, đại phu nhân của Mộ Dung tướng quân. Những kí ức xưa kia hiện lên trong đầu Lâm Thục Đoan. Chính bà ta đã bịa đặt chuyện giữa mình với Mộ Dung tướng quân trước mặt Lý Ngọc. Hơn thế nữa bà còn xúi giục nhị ca của mình nhân cơ hội Mộ Dung tướng quân chinh chiến xa trường thì lén vào phủ nhúng chàm (cưỡng bức) Lý Ngọc để bản thân có thể danh chính ngôn thuận (đủ danh nghĩa, tư cách) bước vào Mộ Dung gia.
Tất cả mọi chuyện đều do một tay bà sắp đặt. Chẳng lẽ Lý Ngọc trở về muốn trả thù hay sao?
Lâm Thục Đoan kinh hoàng nên chạy đụng phải một người. Bà ta nhìn lên thì thấy quả nhiên vẫn là Lý Ngọc.
Lâm Thục Đoan ngã ngồi xuống đất. Nhưng bóng dáng Lý Ngọc chẳng làm gì cả mà chỉ đứng nhìn bà ta run rẩy. Lâm Thục Đoan cố trấn tỉnh bản thân. Ánh mắt vốn tràn ngập kinh sợ lại trở nên thâm độc.
“Lý Ngọc, tiện nhân ngươi còn dám đến đây làm phiền ta à. Ngươi làm ma còn muốn ám ảnh ta, hay ngươi muốn ta mời người đến làm phép để ngươi hồn xiêu phách tán mãi mãi không được siêu sinh.”
Lời nói cay nghiệt cùng sự ác độc làm cho dung mạo vốn được bảo dưỡng kĩ càng của Lâm Thục Đoan trở nên vặn vẹo đến đáng sợ nào còn dáng vẻ đoan trang hiền thục.
“Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu. Tại sao ngươi làm vậy?”
“Ha ha, làm gì? Ta thì đã làm gì nào?”
Lâm Thục Đoan điên cuồng cười to giống như đã nghe được một điều gì đó vô cùng tức cười.
“Ngươi còn dám nói? Ngươi bịa đặt Phục ca với ngươi có quan hệ mờ ám trước mặt ta khiến cho ta đau lòng.”
“Đó là tại ngươi ngu xuẩn lại đi tin lời của ta. À mà còn chuyện này ta cũng nói luôn cho ngươi biết để ngươi dù có hồn phi phách tán cũng minh bạch (sáng tỏ). Chuyện nhị ca của ta muốn nhúng chàm ngươi chính là ta xúc giục huynh ấy. Hơn nữa, ta cũng đang lên kế sách để giết nữ nhi của ngươi ngay trong ngày đại của tiểu tiện nhân mà ngươi sinh ra.”
Thân ảnh phía trước hơi run rẩy. Dường như nghe được chuyện mà mình không bao giờ ngờ đến.
“Ngươi...ngươi sao có thể độc ác như vậy?”
“Ta độc ác? Ngươi không có tư cách nói ta độc ác. Ngay từ nhỏ, hai người chúng ta cùng thái hậu đã quen biết nhau. Nhưng ngươi cái gì cũng muốn cướp của ta. Ngươi là tỷ muội tốt với thái hậu trong khi ta thì không. Lúc nào cũng vậy, ngươi luôn muốn cướp đi vị trí đứng đầu của ta. Danh xưng đệ nhất mĩ nhân, đệ nhất tài nữ. Khi lớn lên ngươi lại còn cướp đi Phục ca mà ta yêu nhất. Thử hỏi xem ngươi có gì mà ta không có tại sao cứ hết lần này đến lần khác ngươi có được cái ta muốn. Vậy thì ta chỉ còn cách làm cho ngươi biến mất rồi sau đó hoài thai với Phục ca. Chỉ có như vậy ta mới có được Phục ca.”
Lâm Thục Đoan nói hết tất cả mọi điều chất chứa trong thâm tâm ích kỷ của bà ta. Ngừng lại một chút, Lâm Thục Đoan lại tiếp tục nói.
“Giờ thì lại đến nữ nhi của ngươi cướp mọi thứ từ nữ nhi của ta. Ta sẽ thay nữ nhi của mình giết chết tiểu tiện nhân đó.”
Thân ảnh phía trước im lặng một chút rồi nói.
“Thì ra chỉ vì lòng dạ hẹp hòi của bản thân mà ngươi hại ta thê thảm như vậy.”
Thân ảnh kia vừa nói xong thì nhanh chóng tiến lại gần Lâm Thục Đoan ép bà ta nuốt xuống một viên dược.
“Khụ khụ, ngươi... ngươi cho ta uống cái gì đó?”
Tầm nhìn mơ mơ hồ hồ của Lâm Thục Đoan dần dần trở nên rõ ràng. Thân ảnh trước mắt nào có phải là Lý Ngọc mà chính là Tử Linh. Phía sau là Mộ Dung tướng quân cùng Mộ Dung Ưu.
“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Chát
Mộ Dung tướng quân tát Lâm Thục Đoan khiến khóe miệng bà ta chảy máu. Cái tát này cũng khiến cho đầu óc vốn còn hơi mơ hồ của Lâm Thục Đoan hoàn toàn tỉnh táo. Đầu óc xoay chuyển, bà ta nhanh chóng nhận ra bản thân đã bị trúng kế.
“Lão gia, xin người nghe thiếp giải thích.”
Chát
Lại một cái tát giáng xuống gương mặt xinh đẹp.
“Ngươi còn dám ngụy biện nữa hay sao? Chính tai ta đã nghe tất cả lời thú nhận vừa rồi của ngươi. Ta thật không ngờ ngươi độc ác như vậy. Người đâu! Giải độc phụ này vào thiên lao ngày mai xét xử.”
“Lão gia, lão gia, thiếp biết sai rồi. Xin người nể tình phu thê bao nhiêu năm nay mà tha cho thiếp. A, thả ta ra!”
Mộ Dung tướng quân chán ghét đẩy Lâm Thục Đoan đang bám víu tay mình ra. Hai gia nô tiến lại dẫn Lâm Thục Đoan đi. Bà ta vùng vẫy dữ dội nhưng không thoát được. Dần dần thân ảnh cũng biến mất chỉ còn lại lời cầu xin vang vọng.
“Phụ thân, người không sao chứ?”
Tử Linh lại gần Mộ Dung tướng quân. Nàng biết sự thật này quả thật vô cùng khó chấp nhận nhưng phụ thân chắc chắn sẽ vượt qua được chuyện này.
“Phụ thân không sao đâu. Linh nhi, đã để con cùng mẫu thân con chịu quá nhiều uất ức rồi.”
Mộ Dung tướng quân xua tay ý bảo Tử Linh không cần quá lo lắng. Ông nhẹ nhàng xoa đầu nữ nhi của mình.
“Không sao đâu phụ thân. Chỉ cần lấy lại được trong sạch cho mẫu thân là nữ nhi vui rồi.”
“Ừ, ta sẽ lấy lại công đạo cho mẫu thân của con. Những gì mà Mộ Dung gia phải nhận ta tuyệt đối bắt Lâm gia phải trả lại gấp trăm ngàn lần.”
Ngay đêm đó, Mộ Dung tướng quân cho người đến bắt Lâm Chính. Người của Lâm gia vô cùng phẫn nộ trước hành động này nhưng đột nhiên biết được chuyện năm xưa đã bị phơi bày thì chỉ biết im lặng.
Mộ Dung tướng quân ra lệnh ngay ngày mai sẽ lập tức xét xử, trả lại công đạo cho đại phu nhân của mình.
Còn về phần Tử Linh, nàng cùng Lãnh Nam Phong cũng ngay trong đêm đó đi đến gặp một người.
Mộ Dung tướng quân lấy từ trong vạt áo ra một bình ngọc. Ông nhớ lại những lời mà Tử Linh đã nói trước khi đưa bình ngọc này cho ông.
“Phụ thân, đây chính là Mê Lộ Hoàn. Ai trúng phải thì sẽ giống như lọt vào mộng cảnh. Chỉ cần để Lâm Thục Đoan uống Mê Lộ Hoàn thì tất cả mọi chuyện sẽ được phơi bày ra ánh sáng.”
Nắm thật chặt bình ngọc trong tay. Trong lòng Mộ Dung tướng quân rối như tơ vò. Làm phu thê kết tóc mười năm tuy ông không yêu Thục Đoan nhưng dù gì thì cũng còn tình nghĩa phu thê. Không ngờ có một ngày bản thân lại nghe được tin thê tử thứ hai của mình là một người lòng dạ ác độc. Cũng chính là nguyên nhân hại ông chia lìa thê tử cùng nữ nhi.
Mộ Dung tướng quân nhắm mắt lại. Một lúc sau, ông mở mắt ra, trong ánh mắt hiện lên sự kiên quyết.
Tối hôm đó
“Không biết lão gia gọi thiếp đến có chuyện gì không?”
“Thục Đoan, hai người chúng ta đến nay cũng đã là phu thê của nhau mười năm rồi. Từ khi nàng về làm nương tử của ta thì vẫn luôn tận tụy vì phủ nhưng ta lại chưa một ngày làm tròn bổn phận của một tướng công. Từ giờ trở đi ta muốn bù đắp lại cho nàng.”
Lâm Thục Đoan vô cùng kinh ngạc, người phu quân vốn chẳng thèm quan tâm gì đến bà mà hôm nay lại ân cần như vậy.
“Lão... lão gia đừng nói vậy. Quản lý mọi việc trong phủ chính là bổn phận của thiếp thì sao lại có thể nói là cực nhọc được.”
“Nàng đừng nói vậy. Trong khi ta đi chinh chiến sa trường mọi chuyện trong phủ đều do một tay nàng chăm lo. Đây, ta kính nàng một ly rượu.”
Mộ Dung tướng quân đi lại bàn rót hai ly rượu rồi đưa một ly cho nhị phu nhân. Lâm Thục Đoan e lệ tiếp lấy ly rượu. Cả hai nâng ly uống nhưng ngay lúc Lâm Thục Đoan không chú ý, Mộ Dung tướng quân nhanh chóng đổ rượu vào ống tay áo.
Cứ thế, Mộ Dung tướng quân chuốc cho đến khi Lâm Thục Đoan say mới thôi. Đợi đến khi Lâm Thục Đoan say đến gục xuống bàn thì Mộ Dung tướng quân mới đứng dậy rời đi.
Một lúc lâu sau, Lâm Thục Đoan mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy. Bà đi như một người đang bị mộng du. Một nô tỳ đi ngang qua thấy Lâm Thục Đoan như vậy thì vội vàng lại gần.
“Nhị phu nhân, người làm sao vậy?”
Lâm Thục Đoan không đoái hoài gì đến câu hỏi đó mà chỉ chậm chạp hướng ánh mắt nhìn nô tỳ đó chăm chăm. Nô tỳ thấy ánh mắt không có thần thái đó thì bất tri bất giác rùng mình. Nhị phu nhân hôm nay kì lạ quá.
Bỗng nhiên, ánh mắt không có thần thái của Lâm Thục Đoan ánh lên vẻ kinh hãi. Bà lui về sau cách xa nô tỳ kia, vừa lùi vừa lẩm bẩm.
“Không... không thể nào! Tiện nhân này chẳng phải đã chết rồi sao? Tại sao ả ta lại xuất hiện ở đây chứ?”
“Nhị phu nhân, người...?”
Nô tỳ lấy làm lạ trước thái độ kì quặc đó của Lâm Thục Đoan thì tiến lại gần. Lúc nàng ta tính chạm vào thì bỗng nhiên bị bà ta hất tay ra sau đó thì cổ bị bóp mạnh.
“Tiện nhân, ai cho ngươi đụng vào ta. Sao ngươi còn xuất hiện ở đây làm gì? Chẳng phải ngươi đã chết rồi hay sao?”
Nô tỳ gắng sức vùng vẫy. Một nô tỳ khác đúng lúc thấy cảnh này thì chạy lại.
“Nhị phu nhân, người bớt giận. Tiểu Lan đã làm gì sai mà khiến người tức giận như vậy?”
“Tiểu Hoa, cứu muội.”
Lâm Thục Đoan nhìn Tiểu Hoa vừa mới đến rồi lại nhìn Tiểu Lan đang bị bà ta bóp cổ. Ánh mắt càng hoảng loạn hơn.
“Tại... tại sao lại xuất hiện hai Lý Ngọc?”
“Nhị phu nhân, người nói gì vậy? Lý Ngọc nào? Nô tỳ là Tiểu Hoa còn kia là Tiểu Lan mà.”
“Tiểu Hoa? Tiểu Lan?”
“Đúng vậy, là bọn nô tỳ đây.”
“Không... sao có thể như vậy được?”
Lâm Thục Đoan buông Tiểu Lan ra. Nàng ta té xuống đất ho khan. Tiểu Hoa vội đến đỡ Tiểu Lan, khi hai người ngước lên thì lại không bóng dáng của Lâm Thục Đoan nữa.
“Tiểu Hoa tỷ, nhị phu nhân trở nên rất lạ lùng.”
“Tốt hơn hết là ta nên bẩm báo chuyện này cho tướng quân biết.”
Tiểu Hoa đỡ Tiểu Lan về phòng rồi bản thân nhanh chóng chạy về hướng thư phòng bẩm báo sự việc cho Mộ Dung tướng quân.
Sau khi nghe lời bẩm báo của Tiểu Hoa, Mộ Dung tướng quân trầm mặc rồi bảo Tiểu Hoa lui xuống.
Về phần Lâm Thục Đoan, bà ta chạy trở về phòng nhưng đi đến đâu cũng nhìn thấy Lý Ngọc – mẫu thân của Tử Linh, đại phu nhân của Mộ Dung tướng quân. Những kí ức xưa kia hiện lên trong đầu Lâm Thục Đoan. Chính bà ta đã bịa đặt chuyện giữa mình với Mộ Dung tướng quân trước mặt Lý Ngọc. Hơn thế nữa bà còn xúi giục nhị ca của mình nhân cơ hội Mộ Dung tướng quân chinh chiến xa trường thì lén vào phủ nhúng chàm (cưỡng bức) Lý Ngọc để bản thân có thể danh chính ngôn thuận (đủ danh nghĩa, tư cách) bước vào Mộ Dung gia.
Tất cả mọi chuyện đều do một tay bà sắp đặt. Chẳng lẽ Lý Ngọc trở về muốn trả thù hay sao?
Lâm Thục Đoan kinh hoàng nên chạy đụng phải một người. Bà ta nhìn lên thì thấy quả nhiên vẫn là Lý Ngọc.
Lâm Thục Đoan ngã ngồi xuống đất. Nhưng bóng dáng Lý Ngọc chẳng làm gì cả mà chỉ đứng nhìn bà ta run rẩy. Lâm Thục Đoan cố trấn tỉnh bản thân. Ánh mắt vốn tràn ngập kinh sợ lại trở nên thâm độc.
“Lý Ngọc, tiện nhân ngươi còn dám đến đây làm phiền ta à. Ngươi làm ma còn muốn ám ảnh ta, hay ngươi muốn ta mời người đến làm phép để ngươi hồn xiêu phách tán mãi mãi không được siêu sinh.”
Lời nói cay nghiệt cùng sự ác độc làm cho dung mạo vốn được bảo dưỡng kĩ càng của Lâm Thục Đoan trở nên vặn vẹo đến đáng sợ nào còn dáng vẻ đoan trang hiền thục.
“Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu. Tại sao ngươi làm vậy?”
“Ha ha, làm gì? Ta thì đã làm gì nào?”
Lâm Thục Đoan điên cuồng cười to giống như đã nghe được một điều gì đó vô cùng tức cười.
“Ngươi còn dám nói? Ngươi bịa đặt Phục ca với ngươi có quan hệ mờ ám trước mặt ta khiến cho ta đau lòng.”
“Đó là tại ngươi ngu xuẩn lại đi tin lời của ta. À mà còn chuyện này ta cũng nói luôn cho ngươi biết để ngươi dù có hồn phi phách tán cũng minh bạch (sáng tỏ). Chuyện nhị ca của ta muốn nhúng chàm ngươi chính là ta xúc giục huynh ấy. Hơn nữa, ta cũng đang lên kế sách để giết nữ nhi của ngươi ngay trong ngày đại của tiểu tiện nhân mà ngươi sinh ra.”
Thân ảnh phía trước hơi run rẩy. Dường như nghe được chuyện mà mình không bao giờ ngờ đến.
“Ngươi...ngươi sao có thể độc ác như vậy?”
“Ta độc ác? Ngươi không có tư cách nói ta độc ác. Ngay từ nhỏ, hai người chúng ta cùng thái hậu đã quen biết nhau. Nhưng ngươi cái gì cũng muốn cướp của ta. Ngươi là tỷ muội tốt với thái hậu trong khi ta thì không. Lúc nào cũng vậy, ngươi luôn muốn cướp đi vị trí đứng đầu của ta. Danh xưng đệ nhất mĩ nhân, đệ nhất tài nữ. Khi lớn lên ngươi lại còn cướp đi Phục ca mà ta yêu nhất. Thử hỏi xem ngươi có gì mà ta không có tại sao cứ hết lần này đến lần khác ngươi có được cái ta muốn. Vậy thì ta chỉ còn cách làm cho ngươi biến mất rồi sau đó hoài thai với Phục ca. Chỉ có như vậy ta mới có được Phục ca.”
Lâm Thục Đoan nói hết tất cả mọi điều chất chứa trong thâm tâm ích kỷ của bà ta. Ngừng lại một chút, Lâm Thục Đoan lại tiếp tục nói.
“Giờ thì lại đến nữ nhi của ngươi cướp mọi thứ từ nữ nhi của ta. Ta sẽ thay nữ nhi của mình giết chết tiểu tiện nhân đó.”
Thân ảnh phía trước im lặng một chút rồi nói.
“Thì ra chỉ vì lòng dạ hẹp hòi của bản thân mà ngươi hại ta thê thảm như vậy.”
Thân ảnh kia vừa nói xong thì nhanh chóng tiến lại gần Lâm Thục Đoan ép bà ta nuốt xuống một viên dược.
“Khụ khụ, ngươi... ngươi cho ta uống cái gì đó?”
Tầm nhìn mơ mơ hồ hồ của Lâm Thục Đoan dần dần trở nên rõ ràng. Thân ảnh trước mắt nào có phải là Lý Ngọc mà chính là Tử Linh. Phía sau là Mộ Dung tướng quân cùng Mộ Dung Ưu.
“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Chát
Mộ Dung tướng quân tát Lâm Thục Đoan khiến khóe miệng bà ta chảy máu. Cái tát này cũng khiến cho đầu óc vốn còn hơi mơ hồ của Lâm Thục Đoan hoàn toàn tỉnh táo. Đầu óc xoay chuyển, bà ta nhanh chóng nhận ra bản thân đã bị trúng kế.
“Lão gia, xin người nghe thiếp giải thích.”
Chát
Lại một cái tát giáng xuống gương mặt xinh đẹp.
“Ngươi còn dám ngụy biện nữa hay sao? Chính tai ta đã nghe tất cả lời thú nhận vừa rồi của ngươi. Ta thật không ngờ ngươi độc ác như vậy. Người đâu! Giải độc phụ này vào thiên lao ngày mai xét xử.”
“Lão gia, lão gia, thiếp biết sai rồi. Xin người nể tình phu thê bao nhiêu năm nay mà tha cho thiếp. A, thả ta ra!”
Mộ Dung tướng quân chán ghét đẩy Lâm Thục Đoan đang bám víu tay mình ra. Hai gia nô tiến lại dẫn Lâm Thục Đoan đi. Bà ta vùng vẫy dữ dội nhưng không thoát được. Dần dần thân ảnh cũng biến mất chỉ còn lại lời cầu xin vang vọng.
“Phụ thân, người không sao chứ?”
Tử Linh lại gần Mộ Dung tướng quân. Nàng biết sự thật này quả thật vô cùng khó chấp nhận nhưng phụ thân chắc chắn sẽ vượt qua được chuyện này.
“Phụ thân không sao đâu. Linh nhi, đã để con cùng mẫu thân con chịu quá nhiều uất ức rồi.”
Mộ Dung tướng quân xua tay ý bảo Tử Linh không cần quá lo lắng. Ông nhẹ nhàng xoa đầu nữ nhi của mình.
“Không sao đâu phụ thân. Chỉ cần lấy lại được trong sạch cho mẫu thân là nữ nhi vui rồi.”
“Ừ, ta sẽ lấy lại công đạo cho mẫu thân của con. Những gì mà Mộ Dung gia phải nhận ta tuyệt đối bắt Lâm gia phải trả lại gấp trăm ngàn lần.”
Ngay đêm đó, Mộ Dung tướng quân cho người đến bắt Lâm Chính. Người của Lâm gia vô cùng phẫn nộ trước hành động này nhưng đột nhiên biết được chuyện năm xưa đã bị phơi bày thì chỉ biết im lặng.
Mộ Dung tướng quân ra lệnh ngay ngày mai sẽ lập tức xét xử, trả lại công đạo cho đại phu nhân của mình.
Còn về phần Tử Linh, nàng cùng Lãnh Nam Phong cũng ngay trong đêm đó đi đến gặp một người.
/82
|