“Đệ muội bị thích khách bắt đi rồi.”
Dạ Tinh Triệt cúi đầu, khàn khàn nói. Vị hoàng đế cao ngạo xưng hùng xưng bá một phương giờ phút này giống như một đứa trẻ làm sai, đang chờ người đến phạt vậy.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, gió nhẹ thổi qua.
Bốn phía thực yên tĩnh, đến mức gần như có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Tóc đen như mực khúc xạ ra những điểm sáng, đôi mắt trong suốt kia bị ánh mặt trời che phủ, sáng đến chói mắt, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc nơi đáy mắt. Bóng dáng màu trắng đứng vững, giống như một cái cây cao thẳng tắp.
“Hoàng huynh, huynh nói cái gì? Thần đệ nghe không rõ, có thể lặp lại lần nữa không?”
Gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười yếu ớt, nhưng nụ cười kia lại làm cho người ta thấy xót xa, vì bọn họ đều có thể thấy được bi thương đằng sau nụ cười ấy.
“Hoàng đệ, đệ không cần như vậy.”
Dạ Tinh Thần như vậy làm cho người ta đau lòng, càng khiến tâm Dạ Tinh Triệt đau đớn, tự trách. Nụ cười của Dạ Tinh Thần giống như cái đinh đâm thật sâu vào trong lòng hắn, đau buốt như dây leo, lan thẳng vào tứ chi bách hài. Lúc này, tự trách hay hối hận cũng đều không có ích gì. Trước vẫn nên bắt được thích khách, tìm Bắc Tiểu Lôi về.
Thanh âm Dạ Tinh Triệt không truyền vào trong đầu Dạ Tinh Thần, toàn bộ tâm thần của hắn đều tiến vào một không gian khác. Ở nơi này chỉ có một điều duy nhất nhắc nhở hắn chính là Lôi Nhi bị thích khách bắt đi, không tìm thấy. Vừa nghĩ đến nàng có thể bị thương, thậm chí có thể vĩnh viễn cũng không cách nào gặp lại hắn, toàn bộ trái tim đều đông lại, từng chút thu lại nụ cười yếu ớt, đôi mắt thâm thúy dần u tối. Dung nhan tuấn mỹ lại văn nhược bắt đầu trở nên lãnh khốc, toàn thân tản ra một loại lệ khí khiến người ta sợ hãi…
“Thần—“
Dạ Tinh Thần biến hóa khiến Dạ Tinh Triệt giật mình, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua hoàng đệ để lộ sát ý như vậy. Chẳng lẽ là bởi vì Bắc Tiểu Lôi bị bắt, mới làm cho Thần trở nên thất thường như vậy ư?
“Vì sao Lôi Nhi lại bị bắt đi?”
Dạ Tinh Thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng tắp vào Dạ Tinh Triệt, lạnh lùng hỏi. Ánh mắt kia hoàn toàn xa lạ, lạnh đến mức khiến hắn cũng không nhịn được rùng mình một cái.
“Là thế này—“ Dạ Tinh Triệt đem chuyện thích khách từ đầu đến cuối nhất nhất kể lại cho Dạ Tinh Thần, khi nhắc tới thái độ của thái hậu và hoàng hậu đối với Bắc Tiểu Lôi cũng không kiềm được mà chau mày. Nếu như không phải mẫu hậu hạ chỉ cho Lôi Nhi tiến cung thì làm sao nàng lại gặp phải thích khách đây.
Dạ Tinh Thần lẳng lặng nghe hắn nói xong, vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhưng lại nhẹ nhàng gợi lên môi mỏng, thoáng hiện một nụ cười nơi khóe miệng. Tà mị, xinh đẹp, làm cho người ta nhìn không rời mắt, nhưng cũng khiến người ta không nhịn được mà rùng mình ớn lạnh.
Tiêu Dao Vương gia tựa hồ thay đổi rồi.
Đây là ý nghĩ của mọi người.
“Thần đệ muốn gặp mẫu hậu cùng hoàng hậu nương nương.” Dạ Tinh Thần nói, không đợi Dạ Tinh Triệt kịp phản ứng đã lướt qua hắn tiến vào hoàng cung.
“Tham kiến hoàng thượng, vương gia.”
Dọc theo đường đi, có thể thấy được vô số thị vệ đang lục soát ở khắp nơi.
Phong thanh hạc lệ(1), toàn bộ hoàng cung lâm vào một mảnh khẩn trương.
…
Từ Ninh cung
Thái hậu, hoàng hậu cùng Tuyết Hàm đều tập trung ở trong đại sảnh, bên cạnh có đông đảo thị vệ bảo hộ.
Sau khi Tuyết Hàm nghe được chuyện Bắc Tiểu Lôi bị bắt đi, trên khuôn mặt treo lên vẻ lo lắng, thực tế trong lòng lại vui mừng như nở hoa. Lần này là trời giúp nàng, mới xuất hiện một tên thích khách đến bắt đi dã nha đầu chướng mắt kia.
“Hoàng tẩu, tẩu nói thích khách kia có thể còn đang ở trong cung hay không?” Tuyết Hàm hỏi Thượng Quan Mị, đáy mắt hiện lên ánh sáng chỉ có hai bên mới hiểu.
“Không biết nữa.” Thượng Quan Mị lắc đầu, “Không phải hoàng thượng vẫn đang phái người lùng bắt à? Nếu như ở trong cung, thì nhất định đã bắt được rồi.”
“Không biết hiện tại vương phi thế nào?” Tuyết Hàm đột nhiên nhắc tới Bắc Tiểu Lôi, con ngươi để ý vẻ mặt thái hậu và hoàng hậu.
“Nhắc tới nàng ta làm cái gì?” Vẻ mặt thái hậu, hoàng hậu đều tối lại.
“Cô cô, Tuyết Hàm chỉ cảm thấy kỳ lạ.” Tuyết Hàm mang vẻ nghi hoặc, “Thích khách kia bắt ai không được, sao cố tình lại bắt vương phi đi?”
“Đúng vậy a.” Vừa nghe Tuyết Hàm nói như vậy, Thượng Quan Mị giống như nhớ ra cái gì. “Không phải Tiêu Dao Vương phi biết võ công à? Tại sao lúc ấy bị thích khách đè kiếm lên cổ, nàng lại không phản kháng chứ?”
“A?” Thái hậu nhìn hai người, trong đôi mắt lưu ly cũng hiện lên nghi hoặc. “Nghe hai người nói, ai gia mới nghĩ ra. Sẽ không phải là yêu tinh kia có quen biết với thích khách chứ?” Nhìn phản ứng của Bắc Tiểu Lôi lúc ấy, không loại trừ khả năng này.
“A, có ư? Vương phi lại có quen biết với thích khách sao?” Tuyết Hàm làm bộ giật mình, mắt mở thật to nhìn hai người.
“Hừ, làm không tốt chính là như vậy. Đúng là sao chổi, vừa tiến cung ngay cả thích khách cũng xuất hiện.” Thượng Quan Mị cắn răng hung hăng nói.
“Hoàng—“
“Hoàng thượng giá lâm, Tiêu Dao Vương gia giá lâm.”
Lời thái hậu còn chưa nói ra khỏi miệng, ngoài cung điện đã truyền đến tiếng hô lanh lảnh của thái giám.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, hiện tại hai người đó đến là bắt được thích khách rồi ư? Hay là có chuyện gì? Trong lòng mấy người đều bất an không yên.
“Tham kiến hoàng thượng, vương gia.” Bọn thị vệ nhìn thấy Dạ Tinh Triệt, Dạ Tinh Thần đi vào trong điện rầm rầm quỳ xuống, vấn an.
“Đứng lên đi.” Dạ Tinh Triệt khoát tay, “Các ngươi trước ra ngoài trông coi.”
“Vâng.” Thị vệ cáo lui.
“Tham kiến hoàng—“
Dạ Tinh Triệt phất tay, ngăn cản Tuyết Hàm vấn an.
Tuyết Hàm đứng lên, ánh mắt quét qua Dạ Tinh Thần lại bị cái lạnh như băng bao trùm khuôn mặt hắn dọa sợ. Vẻ mặt thật đáng sợ, lại phảng phất nhớ tới tình cảnh ngày ấy ở Tiêu Dao Vương phủ.
“Mẫu hậu, xin hỏi người cho đòi Lôi Nhi tiến cung rốt cuộc có chuyện gì?”
Dạ Tinh Thần lạnh lùng nhìn thái hậu. Khóe miệng từng nở nụ cười yêu thương giờ thẳng tắp, không có một chút độ cong.
Thái hậu sửng sốt, vạn lần cũng không ngờ được tiểu nhi tử bà sủng ái lại dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình. Hơn nữa, ngay một câu vấn an cũng không nói, liền chất vấn nguyên nhân bà cho đòi thê tử nó tiến cung. Đôi mắt lưu ly hơi trừng, cũng có chút tức giận.
“Phản rồi, con dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ai gia ư?”
Thái hậu trừng hắn, lồng ngực phập phồng. Hoàng hậu cùng Tuyết Hàm thấy thế, vội đi đến bên người vỗ vai bà, giúp bà nguôi giận.
“Vương gia, chúng ta đều biết ngươi lo lắng cho vương phi, nhưng ngươi cũng không thể dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện với mẫu hậu của mình a.”
Thượng Quan Mị nhìn Dạ Tinh Thần, giọng nói mang theo chất vấn.
Sau khi Dạ Tinh Thần nghe thấy lời nói của hoàng hậu lại chỉ lạnh lùng liếc nàng ta một cái. Hắn cũng không quên việc cho đòi Lôi Nhi tiến cung cũng có một phần công lao của nàng ta.
Thượng Quan Mị bị Dạ Tinh Thần liếc, cả người đều run lên. Sao lại thế này? Vì sao Tiêu Dao Vương luôn văn nhược lại sẽ có loại khí thế băng lãnh như vậy, có cảm giác thật xa lạ.
_______________________________
(1) Phong thanh hạc lệ: Tiếng rên rỉ của gió cùng tiếng kêu của hạc. Một cảm giác thấy thoáng qua về sự nguy hiểm trong những tiếng nhỏ nhất. Miêu tả hoảng hốt lo sợ, hay tự mình sợ hãi lo buồn.
Dạ Tinh Triệt cúi đầu, khàn khàn nói. Vị hoàng đế cao ngạo xưng hùng xưng bá một phương giờ phút này giống như một đứa trẻ làm sai, đang chờ người đến phạt vậy.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, gió nhẹ thổi qua.
Bốn phía thực yên tĩnh, đến mức gần như có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Tóc đen như mực khúc xạ ra những điểm sáng, đôi mắt trong suốt kia bị ánh mặt trời che phủ, sáng đến chói mắt, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc nơi đáy mắt. Bóng dáng màu trắng đứng vững, giống như một cái cây cao thẳng tắp.
“Hoàng huynh, huynh nói cái gì? Thần đệ nghe không rõ, có thể lặp lại lần nữa không?”
Gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười yếu ớt, nhưng nụ cười kia lại làm cho người ta thấy xót xa, vì bọn họ đều có thể thấy được bi thương đằng sau nụ cười ấy.
“Hoàng đệ, đệ không cần như vậy.”
Dạ Tinh Thần như vậy làm cho người ta đau lòng, càng khiến tâm Dạ Tinh Triệt đau đớn, tự trách. Nụ cười của Dạ Tinh Thần giống như cái đinh đâm thật sâu vào trong lòng hắn, đau buốt như dây leo, lan thẳng vào tứ chi bách hài. Lúc này, tự trách hay hối hận cũng đều không có ích gì. Trước vẫn nên bắt được thích khách, tìm Bắc Tiểu Lôi về.
Thanh âm Dạ Tinh Triệt không truyền vào trong đầu Dạ Tinh Thần, toàn bộ tâm thần của hắn đều tiến vào một không gian khác. Ở nơi này chỉ có một điều duy nhất nhắc nhở hắn chính là Lôi Nhi bị thích khách bắt đi, không tìm thấy. Vừa nghĩ đến nàng có thể bị thương, thậm chí có thể vĩnh viễn cũng không cách nào gặp lại hắn, toàn bộ trái tim đều đông lại, từng chút thu lại nụ cười yếu ớt, đôi mắt thâm thúy dần u tối. Dung nhan tuấn mỹ lại văn nhược bắt đầu trở nên lãnh khốc, toàn thân tản ra một loại lệ khí khiến người ta sợ hãi…
“Thần—“
Dạ Tinh Thần biến hóa khiến Dạ Tinh Triệt giật mình, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua hoàng đệ để lộ sát ý như vậy. Chẳng lẽ là bởi vì Bắc Tiểu Lôi bị bắt, mới làm cho Thần trở nên thất thường như vậy ư?
“Vì sao Lôi Nhi lại bị bắt đi?”
Dạ Tinh Thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng tắp vào Dạ Tinh Triệt, lạnh lùng hỏi. Ánh mắt kia hoàn toàn xa lạ, lạnh đến mức khiến hắn cũng không nhịn được rùng mình một cái.
“Là thế này—“ Dạ Tinh Triệt đem chuyện thích khách từ đầu đến cuối nhất nhất kể lại cho Dạ Tinh Thần, khi nhắc tới thái độ của thái hậu và hoàng hậu đối với Bắc Tiểu Lôi cũng không kiềm được mà chau mày. Nếu như không phải mẫu hậu hạ chỉ cho Lôi Nhi tiến cung thì làm sao nàng lại gặp phải thích khách đây.
Dạ Tinh Thần lẳng lặng nghe hắn nói xong, vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhưng lại nhẹ nhàng gợi lên môi mỏng, thoáng hiện một nụ cười nơi khóe miệng. Tà mị, xinh đẹp, làm cho người ta nhìn không rời mắt, nhưng cũng khiến người ta không nhịn được mà rùng mình ớn lạnh.
Tiêu Dao Vương gia tựa hồ thay đổi rồi.
Đây là ý nghĩ của mọi người.
“Thần đệ muốn gặp mẫu hậu cùng hoàng hậu nương nương.” Dạ Tinh Thần nói, không đợi Dạ Tinh Triệt kịp phản ứng đã lướt qua hắn tiến vào hoàng cung.
“Tham kiến hoàng thượng, vương gia.”
Dọc theo đường đi, có thể thấy được vô số thị vệ đang lục soát ở khắp nơi.
Phong thanh hạc lệ(1), toàn bộ hoàng cung lâm vào một mảnh khẩn trương.
…
Từ Ninh cung
Thái hậu, hoàng hậu cùng Tuyết Hàm đều tập trung ở trong đại sảnh, bên cạnh có đông đảo thị vệ bảo hộ.
Sau khi Tuyết Hàm nghe được chuyện Bắc Tiểu Lôi bị bắt đi, trên khuôn mặt treo lên vẻ lo lắng, thực tế trong lòng lại vui mừng như nở hoa. Lần này là trời giúp nàng, mới xuất hiện một tên thích khách đến bắt đi dã nha đầu chướng mắt kia.
“Hoàng tẩu, tẩu nói thích khách kia có thể còn đang ở trong cung hay không?” Tuyết Hàm hỏi Thượng Quan Mị, đáy mắt hiện lên ánh sáng chỉ có hai bên mới hiểu.
“Không biết nữa.” Thượng Quan Mị lắc đầu, “Không phải hoàng thượng vẫn đang phái người lùng bắt à? Nếu như ở trong cung, thì nhất định đã bắt được rồi.”
“Không biết hiện tại vương phi thế nào?” Tuyết Hàm đột nhiên nhắc tới Bắc Tiểu Lôi, con ngươi để ý vẻ mặt thái hậu và hoàng hậu.
“Nhắc tới nàng ta làm cái gì?” Vẻ mặt thái hậu, hoàng hậu đều tối lại.
“Cô cô, Tuyết Hàm chỉ cảm thấy kỳ lạ.” Tuyết Hàm mang vẻ nghi hoặc, “Thích khách kia bắt ai không được, sao cố tình lại bắt vương phi đi?”
“Đúng vậy a.” Vừa nghe Tuyết Hàm nói như vậy, Thượng Quan Mị giống như nhớ ra cái gì. “Không phải Tiêu Dao Vương phi biết võ công à? Tại sao lúc ấy bị thích khách đè kiếm lên cổ, nàng lại không phản kháng chứ?”
“A?” Thái hậu nhìn hai người, trong đôi mắt lưu ly cũng hiện lên nghi hoặc. “Nghe hai người nói, ai gia mới nghĩ ra. Sẽ không phải là yêu tinh kia có quen biết với thích khách chứ?” Nhìn phản ứng của Bắc Tiểu Lôi lúc ấy, không loại trừ khả năng này.
“A, có ư? Vương phi lại có quen biết với thích khách sao?” Tuyết Hàm làm bộ giật mình, mắt mở thật to nhìn hai người.
“Hừ, làm không tốt chính là như vậy. Đúng là sao chổi, vừa tiến cung ngay cả thích khách cũng xuất hiện.” Thượng Quan Mị cắn răng hung hăng nói.
“Hoàng—“
“Hoàng thượng giá lâm, Tiêu Dao Vương gia giá lâm.”
Lời thái hậu còn chưa nói ra khỏi miệng, ngoài cung điện đã truyền đến tiếng hô lanh lảnh của thái giám.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, hiện tại hai người đó đến là bắt được thích khách rồi ư? Hay là có chuyện gì? Trong lòng mấy người đều bất an không yên.
“Tham kiến hoàng thượng, vương gia.” Bọn thị vệ nhìn thấy Dạ Tinh Triệt, Dạ Tinh Thần đi vào trong điện rầm rầm quỳ xuống, vấn an.
“Đứng lên đi.” Dạ Tinh Triệt khoát tay, “Các ngươi trước ra ngoài trông coi.”
“Vâng.” Thị vệ cáo lui.
“Tham kiến hoàng—“
Dạ Tinh Triệt phất tay, ngăn cản Tuyết Hàm vấn an.
Tuyết Hàm đứng lên, ánh mắt quét qua Dạ Tinh Thần lại bị cái lạnh như băng bao trùm khuôn mặt hắn dọa sợ. Vẻ mặt thật đáng sợ, lại phảng phất nhớ tới tình cảnh ngày ấy ở Tiêu Dao Vương phủ.
“Mẫu hậu, xin hỏi người cho đòi Lôi Nhi tiến cung rốt cuộc có chuyện gì?”
Dạ Tinh Thần lạnh lùng nhìn thái hậu. Khóe miệng từng nở nụ cười yêu thương giờ thẳng tắp, không có một chút độ cong.
Thái hậu sửng sốt, vạn lần cũng không ngờ được tiểu nhi tử bà sủng ái lại dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình. Hơn nữa, ngay một câu vấn an cũng không nói, liền chất vấn nguyên nhân bà cho đòi thê tử nó tiến cung. Đôi mắt lưu ly hơi trừng, cũng có chút tức giận.
“Phản rồi, con dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ai gia ư?”
Thái hậu trừng hắn, lồng ngực phập phồng. Hoàng hậu cùng Tuyết Hàm thấy thế, vội đi đến bên người vỗ vai bà, giúp bà nguôi giận.
“Vương gia, chúng ta đều biết ngươi lo lắng cho vương phi, nhưng ngươi cũng không thể dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện với mẫu hậu của mình a.”
Thượng Quan Mị nhìn Dạ Tinh Thần, giọng nói mang theo chất vấn.
Sau khi Dạ Tinh Thần nghe thấy lời nói của hoàng hậu lại chỉ lạnh lùng liếc nàng ta một cái. Hắn cũng không quên việc cho đòi Lôi Nhi tiến cung cũng có một phần công lao của nàng ta.
Thượng Quan Mị bị Dạ Tinh Thần liếc, cả người đều run lên. Sao lại thế này? Vì sao Tiêu Dao Vương luôn văn nhược lại sẽ có loại khí thế băng lãnh như vậy, có cảm giác thật xa lạ.
_______________________________
(1) Phong thanh hạc lệ: Tiếng rên rỉ của gió cùng tiếng kêu của hạc. Một cảm giác thấy thoáng qua về sự nguy hiểm trong những tiếng nhỏ nhất. Miêu tả hoảng hốt lo sợ, hay tự mình sợ hãi lo buồn.
/145
|