“Lôi Nhi, nàng đã tỉnh.”
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Bắc Tiểu Lôi mê hoặc trong giây lát. Mở ra hai mắt, lông mi cong thon dài như hồ điệp màu đen đang giương cánh bay múa. Từ sương mù trong hai tròng mắt chiếu ra bóng dáng màu trắng kia, khuôn mặt tuấn mỹ đến yêu nghiệt mang theo ý cười kinh hỉ, vẻ mặt lại khó nén được mệt mỏi, trên cằm trơn nhẵn trước kia mọc đầy râu xanh giống như cỏ dại, bộ dáng lôi thôi lếch nhếch làm cho Bắc Tiểu Lôi hoảng sợ.
“Ngươi thành khất cái rồi à?”
Bắc Tiểu Lôi thốt ra câu nói đầu tiên, khàn khàn, dường như đã rất lâu chưa được mở miệng, có chút khô ráp, bản thân nghe vào trong lỗ tai cũng cảm thấy xa lạ.
Dạ Tinh Thần trừng mắt nhìn, vui mừng không thôi. Mặc dù câu nói đầu tiên của Bắc Tiểu Lôi làm cho người khác dở khóc dở cười, nhưng không có gì vui mừng hơn việc nàng tỉnh lại. Nhưng giọng nói khàn khàn của nàng khiến hắn lấy lại tình thần, nhanh chóng đi đến bên cạnh bàn rót nước. Trở lại nâng nàng dậy, đem nước trà để bên môi nàng.
“Lôi Nhi, uống nước.”
Bắc Tiểu Lôi uống một hơi cạn sạch nước trà, quả nhiên cảm thấy thoải mái không ít.
“Này, sao ngươi lại thành ra thế này rồi?”
Bắc Tiểu Lôi dựa vào đầu giường ngẩng mặt nhìn hắn, lại cảm thấy có chút mệt mỏi, toàn thân đều mềm nhuyễn yếu ớt, giống như bị người ta đánh một trận.
“Có phải ngươi trộm đánh ta không hả?”
Mắt đen có chút hoài nghi nhìn vào Dạ Tinh Thần, nam nhân này sẽ không phải thừa dịp nàng đi ngủ mà đánh lén nàng đấy chứ? Nếu không sao cả người nàng lại vừa mệt vừa mỏi như thế này? Giống như một lão phụ nhân bảy tám chục tuổi vậy.
Dạ Tinh Thần dở khóc dở cười, biểu tình ngắm nhìn Bắc Tiểu Lôi rất kỳ quái.
“Này, biểu tình của ngươi là thế nào thế hả? Chẳng lẽ ta nói không đúng à?” Bắc Tiểu Lôi nhìn vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của Dạ Tinh Thần, trong lòng thấy không thoải mái.
“Lôi Nhi, nàng thật sự không nhớ gì sao?”
Dạ Tinh Thần khắc chế bản thân không cười ra tiếng, để ly trà sang một bên, ngồi ở bên giường hỏi nàng.
“Không nhớ cái gì?” Bắc Tiểu Lôi nghĩ không ra.
“Ngươi đừng nói những lời khiến người ta không hiểu.” Có chuyện gì mà nàng không nhớ à?
“Ai—“ Dạ Tinh Thần thở dài, xem ra Lôi Nhi ngủ đến hồ đồ rồi.
“Chẳng lẽ nàng đã quên nàng bị người dùng độc tiêu bắn trúng rồi sao?” Nhắc tới chuyện này, con ngươi của hắn liền trở nên sâu thẳm, lệ khí vô hình cuồn cuộn.
“Ta bị bắn trúng tiêu độc?”
Bắc Tiểu Lôi cúi đầu nghĩ nghĩ, trong đầu lướt qua một chút ký ức nhỏ vụn. Mơ hồ, nàng nhớ rõ bọn họ chờ Tinh Nhi, Nguyệt Nhi trở về ở trước phủ, nhưng trái chờ phải đợi, ngay cả bóng dáng bọn nhỏ cũng không thấy. Vì thế nàng và Dạ Tinh Thần, Kim, Ngân, Tài, Bảo cùng nhau lên đường tìm chúng. Ai ngờ ở trong rừng rậm vùng ngoại ô lại thấy một đám người áo đen, về sau còn nhìn thấy Tinh Nhi, sau nữa thì…
“A, ta nhớ ra rồi, chúng ta gặp phải một đám người áo đen, bọn họ muốn cướp đi Tinh Nhi, Nguyệt Nhi. Tiểu Kim đánh nhau với bọn họ. Sau đó thủ lĩnh áo đen muốn hại ngươi, ta rút roi đánh với hắn, kết quả hắn lại phóng ám khí về phía ta…”
Ba một tiếng, Bắc Tiểu Lôi vỗ hai tay nói. Nhớ tới Hắc y nhân đê tiện kia, nàng liền hận đến ngứa răng, tên đáng chết, lại dám dùng thủ đoạn hèn hạ, thật sự tức chết mà.
“Nha nha, tên đáng chết kia lại dám phóng ám khí về phía bổn vương phi. Lần sau ta mà bắt được hắn, nhất định sẽ giết chết hắn.”
Bắc Tiểu Lôi tức giận nói, đôi mắt sáng ngời dấy lên lửa giận hừng hực.
Dạ Tinh Thần thấy bộ dáng phấn chấn tinh thần của nàng như vậy, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đúng, bộ dạng này mới thích hợp với nàng.
“Đúng rồi, ta đã ngủ mấy ngày? Độc giải như thế nào?”
Nhớ lại đoạn hồi ức kia, Bắc Tiểu Lôi đương nhiên hiểu được bản thân mình trúng độc rất nặng. Nhìn bộ dáng lôi thôi của Dạ Tinh Thần, có lẽ vì lo lắng cho mình. Đáy lòng của nàng xẹt qua một luồng nước ấm, con ngươi trở nên dịu dàng.
“Nàng đã ngủ chín ngày rồi, ta thật sự sợ nàng không tỉnh lại nữa.”
Nhớ tới mấy ngày sau khi Bắc Tiểu Lôi trúng độc, Dạ Tinh Thần có cảm giác mình đã trải qua năm tháng thật dài, hiện tại nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, hắn không muốn lại phải chịu đựng sợ hãi như vậy, đau lòng như vậy nữa.
Lo lắng không chút che giấu, con ngươi ôn nhu như nước nhìn thẳng vào nàng, làm cho Bắc Tiểu Lôi thấy rất không quen, mẹ nó, kẻ gây tai họa này có thể không cần nhìn nàng như vậy được không. Nàng cảm giác tim mình như mất tốc độ, phanh phanh phanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, có còn để cho người ta sống hay không a.
“Này, ngươi còn chưa nói ai giải độc cho ta đâu?”
Khẽ nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt nhu tình của Dạ Tinh Thần. Bắc Tiểu Lôi vừa vặn hỏi, dùng chuyện này để che giấu cảm giác khác thường trong nội tâm.
Dạ Tinh Thần cười khẽ, cũng không bức bách nàng. Hắn biết nữ tử nhìn thì nóng nảy này thật ra lại rất đơn thuần. Rõ ràng động tâm, lại lấy tư thế khí phách xuất hiện ở trước mặt hắn, hoàn toàn không có vẻ rụt rè, thẹn thùng của nữ tử bình thường.
“Là Doãn huynh giải độc cho nàng.”
“Doãn huynh?” Bắc Tiểu Lôi chớp mắt, ai a, nàng có quen không?
“Là Doãn Tư An, sư huynh của nàng.” Dạ Tinh Thần lại giải thích thêm.
“Cái gì? Ngươi nói sư huynh đến đây á?” Ánh mắt Bắc Tiểu Lôi phát sáng lên, bộ dáng xán lạn rực rỡ, làm cho Dạ Tinh Thần đột nhiên có chút ghen tỵ, Doãn Tư An ở trong lòng của nàng hẳn là rất có địa vị.
“Ừ.” Mấp máy môi trả lời.
“Hiện tại sư huynh đang ở đâu? Mau mau bảo huynh ấy đến gặp ta.” Bắc Tiểu Lôi hưng phấn la hét, nàng đã lâu không được gặp sư huynh rồi. Ngay cả hôn lễ của nàng, bởi vì Doãn Tư An ở bên ngoài nên cũng không đến tham dự.
Dạ Tinh Thần thấy bộ dáng nàng hưng phấn, thật sự mất hứng. Môi mỏng mím chặt, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra không vui.
“Này, kẻ gây tai họa, ngươi làm gì thế, mau gọi sư huynh đến đây a.” Bắc Tiểu Lôi thấy biểu tình Dạ Tinh Thần đen mặt, mất hứng trừng mắt nhìn hắn.
Dạ Tinh Thần nhìn nàng không vui bĩu môi, chỉ có thể thở dài trong lòng. Nha đầu này không thể lý giải được tâm tình của mình.
“Được rồi, ta đi mời sư huynh đến.”
Thản nhiên trả lời, bóng dáng màu trắng biến mất ở trong phòng.
Bắc Tiểu Lôi trừng mắt nhìn, nàng hình như cảm thấy kẻ gây tai họa này đang không vui? Nhưng tại sao hắn đột nhiên không vui chứ? Làm cái quỷ gì, không hiểu ra sao cả.
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Bắc Tiểu Lôi mê hoặc trong giây lát. Mở ra hai mắt, lông mi cong thon dài như hồ điệp màu đen đang giương cánh bay múa. Từ sương mù trong hai tròng mắt chiếu ra bóng dáng màu trắng kia, khuôn mặt tuấn mỹ đến yêu nghiệt mang theo ý cười kinh hỉ, vẻ mặt lại khó nén được mệt mỏi, trên cằm trơn nhẵn trước kia mọc đầy râu xanh giống như cỏ dại, bộ dáng lôi thôi lếch nhếch làm cho Bắc Tiểu Lôi hoảng sợ.
“Ngươi thành khất cái rồi à?”
Bắc Tiểu Lôi thốt ra câu nói đầu tiên, khàn khàn, dường như đã rất lâu chưa được mở miệng, có chút khô ráp, bản thân nghe vào trong lỗ tai cũng cảm thấy xa lạ.
Dạ Tinh Thần trừng mắt nhìn, vui mừng không thôi. Mặc dù câu nói đầu tiên của Bắc Tiểu Lôi làm cho người khác dở khóc dở cười, nhưng không có gì vui mừng hơn việc nàng tỉnh lại. Nhưng giọng nói khàn khàn của nàng khiến hắn lấy lại tình thần, nhanh chóng đi đến bên cạnh bàn rót nước. Trở lại nâng nàng dậy, đem nước trà để bên môi nàng.
“Lôi Nhi, uống nước.”
Bắc Tiểu Lôi uống một hơi cạn sạch nước trà, quả nhiên cảm thấy thoải mái không ít.
“Này, sao ngươi lại thành ra thế này rồi?”
Bắc Tiểu Lôi dựa vào đầu giường ngẩng mặt nhìn hắn, lại cảm thấy có chút mệt mỏi, toàn thân đều mềm nhuyễn yếu ớt, giống như bị người ta đánh một trận.
“Có phải ngươi trộm đánh ta không hả?”
Mắt đen có chút hoài nghi nhìn vào Dạ Tinh Thần, nam nhân này sẽ không phải thừa dịp nàng đi ngủ mà đánh lén nàng đấy chứ? Nếu không sao cả người nàng lại vừa mệt vừa mỏi như thế này? Giống như một lão phụ nhân bảy tám chục tuổi vậy.
Dạ Tinh Thần dở khóc dở cười, biểu tình ngắm nhìn Bắc Tiểu Lôi rất kỳ quái.
“Này, biểu tình của ngươi là thế nào thế hả? Chẳng lẽ ta nói không đúng à?” Bắc Tiểu Lôi nhìn vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của Dạ Tinh Thần, trong lòng thấy không thoải mái.
“Lôi Nhi, nàng thật sự không nhớ gì sao?”
Dạ Tinh Thần khắc chế bản thân không cười ra tiếng, để ly trà sang một bên, ngồi ở bên giường hỏi nàng.
“Không nhớ cái gì?” Bắc Tiểu Lôi nghĩ không ra.
“Ngươi đừng nói những lời khiến người ta không hiểu.” Có chuyện gì mà nàng không nhớ à?
“Ai—“ Dạ Tinh Thần thở dài, xem ra Lôi Nhi ngủ đến hồ đồ rồi.
“Chẳng lẽ nàng đã quên nàng bị người dùng độc tiêu bắn trúng rồi sao?” Nhắc tới chuyện này, con ngươi của hắn liền trở nên sâu thẳm, lệ khí vô hình cuồn cuộn.
“Ta bị bắn trúng tiêu độc?”
Bắc Tiểu Lôi cúi đầu nghĩ nghĩ, trong đầu lướt qua một chút ký ức nhỏ vụn. Mơ hồ, nàng nhớ rõ bọn họ chờ Tinh Nhi, Nguyệt Nhi trở về ở trước phủ, nhưng trái chờ phải đợi, ngay cả bóng dáng bọn nhỏ cũng không thấy. Vì thế nàng và Dạ Tinh Thần, Kim, Ngân, Tài, Bảo cùng nhau lên đường tìm chúng. Ai ngờ ở trong rừng rậm vùng ngoại ô lại thấy một đám người áo đen, về sau còn nhìn thấy Tinh Nhi, sau nữa thì…
“A, ta nhớ ra rồi, chúng ta gặp phải một đám người áo đen, bọn họ muốn cướp đi Tinh Nhi, Nguyệt Nhi. Tiểu Kim đánh nhau với bọn họ. Sau đó thủ lĩnh áo đen muốn hại ngươi, ta rút roi đánh với hắn, kết quả hắn lại phóng ám khí về phía ta…”
Ba một tiếng, Bắc Tiểu Lôi vỗ hai tay nói. Nhớ tới Hắc y nhân đê tiện kia, nàng liền hận đến ngứa răng, tên đáng chết, lại dám dùng thủ đoạn hèn hạ, thật sự tức chết mà.
“Nha nha, tên đáng chết kia lại dám phóng ám khí về phía bổn vương phi. Lần sau ta mà bắt được hắn, nhất định sẽ giết chết hắn.”
Bắc Tiểu Lôi tức giận nói, đôi mắt sáng ngời dấy lên lửa giận hừng hực.
Dạ Tinh Thần thấy bộ dáng phấn chấn tinh thần của nàng như vậy, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đúng, bộ dạng này mới thích hợp với nàng.
“Đúng rồi, ta đã ngủ mấy ngày? Độc giải như thế nào?”
Nhớ lại đoạn hồi ức kia, Bắc Tiểu Lôi đương nhiên hiểu được bản thân mình trúng độc rất nặng. Nhìn bộ dáng lôi thôi của Dạ Tinh Thần, có lẽ vì lo lắng cho mình. Đáy lòng của nàng xẹt qua một luồng nước ấm, con ngươi trở nên dịu dàng.
“Nàng đã ngủ chín ngày rồi, ta thật sự sợ nàng không tỉnh lại nữa.”
Nhớ tới mấy ngày sau khi Bắc Tiểu Lôi trúng độc, Dạ Tinh Thần có cảm giác mình đã trải qua năm tháng thật dài, hiện tại nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, hắn không muốn lại phải chịu đựng sợ hãi như vậy, đau lòng như vậy nữa.
Lo lắng không chút che giấu, con ngươi ôn nhu như nước nhìn thẳng vào nàng, làm cho Bắc Tiểu Lôi thấy rất không quen, mẹ nó, kẻ gây tai họa này có thể không cần nhìn nàng như vậy được không. Nàng cảm giác tim mình như mất tốc độ, phanh phanh phanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, có còn để cho người ta sống hay không a.
“Này, ngươi còn chưa nói ai giải độc cho ta đâu?”
Khẽ nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt nhu tình của Dạ Tinh Thần. Bắc Tiểu Lôi vừa vặn hỏi, dùng chuyện này để che giấu cảm giác khác thường trong nội tâm.
Dạ Tinh Thần cười khẽ, cũng không bức bách nàng. Hắn biết nữ tử nhìn thì nóng nảy này thật ra lại rất đơn thuần. Rõ ràng động tâm, lại lấy tư thế khí phách xuất hiện ở trước mặt hắn, hoàn toàn không có vẻ rụt rè, thẹn thùng của nữ tử bình thường.
“Là Doãn huynh giải độc cho nàng.”
“Doãn huynh?” Bắc Tiểu Lôi chớp mắt, ai a, nàng có quen không?
“Là Doãn Tư An, sư huynh của nàng.” Dạ Tinh Thần lại giải thích thêm.
“Cái gì? Ngươi nói sư huynh đến đây á?” Ánh mắt Bắc Tiểu Lôi phát sáng lên, bộ dáng xán lạn rực rỡ, làm cho Dạ Tinh Thần đột nhiên có chút ghen tỵ, Doãn Tư An ở trong lòng của nàng hẳn là rất có địa vị.
“Ừ.” Mấp máy môi trả lời.
“Hiện tại sư huynh đang ở đâu? Mau mau bảo huynh ấy đến gặp ta.” Bắc Tiểu Lôi hưng phấn la hét, nàng đã lâu không được gặp sư huynh rồi. Ngay cả hôn lễ của nàng, bởi vì Doãn Tư An ở bên ngoài nên cũng không đến tham dự.
Dạ Tinh Thần thấy bộ dáng nàng hưng phấn, thật sự mất hứng. Môi mỏng mím chặt, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra không vui.
“Này, kẻ gây tai họa, ngươi làm gì thế, mau gọi sư huynh đến đây a.” Bắc Tiểu Lôi thấy biểu tình Dạ Tinh Thần đen mặt, mất hứng trừng mắt nhìn hắn.
Dạ Tinh Thần nhìn nàng không vui bĩu môi, chỉ có thể thở dài trong lòng. Nha đầu này không thể lý giải được tâm tình của mình.
“Được rồi, ta đi mời sư huynh đến.”
Thản nhiên trả lời, bóng dáng màu trắng biến mất ở trong phòng.
Bắc Tiểu Lôi trừng mắt nhìn, nàng hình như cảm thấy kẻ gây tai họa này đang không vui? Nhưng tại sao hắn đột nhiên không vui chứ? Làm cái quỷ gì, không hiểu ra sao cả.
/145
|