Liên thị nghe tiếng bước chân giận dữ rời đi của bà ta, chậm rãi nhếch môi, chỉ là nụ cười của bà ta nhìn thế nào cũng quá mức xót xa.
Nhiều năm qua, không phải bà ta không thể tranh giành với Phu nhân Nguyệt Nhung mà bà ta cảm thấy nếu một người đàn ông phải dựa vào sự tranh đoạt mới có thì có ích gì?
Bà ta đã sai lầm đến mức kiếp này sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình. Lẽ ra bà ta phải đưa Thương Mai rời khỏi Tướng phủ từ lâu nhưng bà ta lại mù quáng khiến bản thân chán chường, con gái bà ta chết đi, bà ta và Phu nhân Nguyệt Nhung đều là hung thủ.
Phu nhân Nguyệt Nhung đáng chết, bà ta cũng đáng chết.
Vì vậy, cuộc đời này bà ta không còn gì phải lưu luyến nữa. Nếu bà ta có thể làm được nhiều hơn cho Thương Mai bây giờ, cho dù phải mất mạng bà ta cũng sẽ không do dự.
Sau khi Phu nhân Nguyệt Nhung rời đi, lão phu nhân lại ra lệnh cho người dẫn Liên thị rời đi nhưng Thương Mai lại khăng khăng yêu cầu Du ma ma đến dẫn Liên thị rời đi.
Ngược lại, lão phu nhân cũng không gây khó xử cho cô, cho người đi mời Du ma ma tới.
Du ma ma nhìn thấy Thương Mai trở về, lại nhìn thấy Liên thị mù thì biết nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện, có điều bà ta không hỏi, chỉ yên lặng dẫn Liên thị rời đi theo lời dặn dò của Thương Mai.
Lão phu nhân lại kêu người làm đi xuống, chỉ chừa lại Hạ thừa tướng và Lam Ngọc cô cô ở trong chính sảnh.
Cánh cửa vừa đóng lại, ánh sáng chập chờn trong phòng lập tức ổn định lại, bóng người Thương Mai phản chiếu trên tường. Bóng dáng nhỏ bé đó phản chiếu trên tường lại giống như một con quái thú khổng lồ.
Lão phu nhân nhìn chằm chằm Thương Mai, một hồi lâu mới nói: "Thương Mai, trước đây tổ mẫu đối xử với ngươi thế nào?"
Dưới ánh đèn chiếu rọi, khuôn mặt của bà ta trông có vẻ vô cùng già nua, những nếp nhăn và đốm nâu nơi khóe mắt chất chồng lên nhau, giống như hai vòng xoáy của những chiếc lá đen mục nát.
Thương Mai cười chế giễu: "Lão phu nhân người nghĩ thế nào? Một tiếng tổ mẫu này trước đây Thương Mai không được phép gọi. Trước mặt hay sau lưng người ngoài cũng chỉ có thể kính cẩn gọi một tiếng lão phu nhân mà thôi."
"Làm càn!" Hạ thừa tướng cho rằng lão phu nhân đã là hạ mình nói chuyện với cô, cô không cảm ơn ân đức thì thôi, lại còn dám dùng giọng điệu mỉa mai như có gai trả lời lão phu nhân nữa chứ.
Lão phu nhân đưa tay cản lại, hờ hững cười nói: "Thương Mai, ngươi là một đứa bé thông minh, trước đây là tổ mẫu lơ là ngươi. Ba đứa bé của Tướng phủ, ngươi và Oanh Nhiễm là xuất sắc nhất. Bây giờ Oánh Nhiễm đã sắp được hôn phối cho Thái tử rồi, như vậy cũng rất có ích cho ngươi, có phải không?"
Thương Mai không biết bà lão này đang âm mưu gì nhưng cô vẫn ghi nhớ một điều chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi.
Cô không hề trả lời lão phu nhân, chỉ nhìn bà ta chằm chằm, cho đến tận này hôm nay bọn họ vẫn chưa từng nói tới Lâm Lâm, coi như Lâm Lâm chưa từng xuất hiện trong cái nhà này.
Lão phu nhân dường như cũng không buồn giận: "Tổ mẫu lớn tuổi, sau này Tướng phủ chắc hẳn phải dựa vào các ngươi chống đỡ. Phụ thân ngươi chỉ có một nhi tử là Lâm Lâm, nhưng nó lại là một đứa ngốc. Tỷ muội các ngươi có tiền đồ, sau này cũng có thể dẫn dắt được đệ đệ của mình, có phải không?"
Người trong phủ đều biết, Hạ Thương Mai chỉ qua lại với Lâm Lâm. Thương Mai chỉ cảm thấy xót xa, bọn họ nhắc tới Lâm Lâm chẳng qua là để lợi dụng hắn uy hiếp cô.
Thương Mai không nhịn được cơn giận trong lòng, lạnh lùng thốt lên: "Rốt cuộc lão phu nhân muốn nói gì? Không bằng nói thẳng ra đi!"
Lão phu nhân vốn đang nói chuyện nhẹ nhàng, lại bị cô đối xử lạnh lùng như vậy, mí mắt giật giật, lửa giận bắt đầu chậm rãi bao trùm nhưng bà ta vẫn kìm lại được, vẫn ân cần nói: "Được, đã như vậy tổ mẫu cũng không vòng vo nữa, tổ mẫu biết y thuật của người cao minh, tuy không biết ngươi học được từ đâu, nhưng tổ mẫu rất tự hào về ngươi. Chuyện hôm nay tuy nói ngươi là vô tội, nhưng muội muội của ngươi cũng vô tội. Con bé là bị mẹ ruột của ngươi làm hại, bây giờ nó đã bị hủy hoại dung nhan, chắc chắn sẽ cản trở tiền đồ sau này của nó. Tổ mẫu hy vọng ngươi nể mặt tình cảm tỷ muội mà chữa trị cho nó, chữa cho đến khi nó lành lặn như cũ thì thôi. "
Thương Mai cũng không cho rằng lão phu nhân sẽ ngây thơ như vậy, sẽ dám bảo cô chữa trị cho Hạ Oanh Nhiễm.
Nhưng bí mật phía sau là gì? Thương Mai rất muốn biết.
Cô giả vờ thoáng do dự: "Chữa trị cho nàng ta?"
Hạ thừa tướng khẽ nói: "Ngươi làm tổn thương con bé, chữa trị cho con bé không phải là lẽ đương nhiên sao? Một khuê nữ chưa lấy chồng lại ra tay độc ác như vậy, ngay cả đích thứ mẫu và muội muội ruột mà cũng ra tay độc ác cho được, người cho rằng ngươi không có tội sao?"
Thương Mai cười lạnh lùng, ánh mắt như xuyên thấu qua một tầng sương mù nhìn về phía Hạ thừa tướng: "Ta gây tổn thương mẹ con bọn họ thì ngươi bất bình vì bọn họ, còn vợ của Liên thị của ngươi bị mẹ con bọn họ vứt xuống nghe ngựa làm mù mắt mà một câu hỏi thăm ngươi cũng chưa từng hỏi tới? Như vậy là ta độc ác hay là do các ngươi bạc bẽo? Ta nói này mọi người đừng giả vờ giả vịt nữa, ta sẽ không chữa trị cho Oanh Nhiễm đâu, thú vui lớn nhất của ta chính là nhìn gương mặt của nàng ta bị thối rữa từng chút từng chút một!"
"Đủ rồi!" Hạ thừa tướng vỗ bàn một cái, giận dữ nói: "Nghịch nữ, ngươi thật sự xem ngươi là Nhiếp Chính vương phi sao? Cho dù thật sự có hạ chỉ, ngươi vẫn chưa lấy chồng. Một ngày ở trong phủ ngươi vẫn phải ăn uống, ngủ nghỉ ở chỗ ta. Ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay!"
"Thật sao?" Thương Mai thấy ông trở mặt, ngược lại trong lòng cảm thấy chân thật hơn: "Trước đây nếu ngươi muốn giết mẹ con chúng ta đúng là dễ như trở bàn tay nhưng bây giờ thì không giống vậy nữa rồi. Ngươi không cách nào bảo đảm sau khi giết bọn ta ngươi có thể an toàn rút lui hay không? Đường đường là thừa tướng Đại Chu lại lỗ mãng như vậy? Nếu không cách nào nắm giữ được, ngươi sẽ không ra tay, mà ta nhất định sẽ không để cho ngươi đợi đến cái ngày ngươi nắm bắt được kia."
Hạ thừa tướng đột nhiên đứng lên, trong nháy mắt cơn giận bao trùm lấy ông ta, mà nương theo sự tức giận kia còn có một cảm giác sợ hãi không nói ra được: "Ngươi cho rằng Nhiếp Chính vương thật sự có thể bảo vệ được ngươi? Cho dù hắn như mặt trời ban trưa, quyền to chức lớn trong tay cũng chưa chắc có thể làm ta lung lay. Trời cao chăm sóc ta nhiều năm vậy, bây giờ cũng thế chắc chắn ông trời vẫn sẽ đứng về phía ta."
Thương Mai cười mỉa mai lắc đầu, nhìn gần ông ta, đáy mắt dấy lên lửa nóng hừng hực: "Bắt đầu từ khi ngươi ép hôn ta, ta liền biết ngươi chưa từng xem Thương Mai là con gái của ngươi, ép hôn không được, ngươi muốn giết ta để tạ tội với Hoàng hậu, giải vây cho Tướng phủ. Ngươi tìm người hãm hại mẹ ta, hạ độc với ta, tất cả mọi chuyện đều không chừa cho ta bất cứ con đường sống nào. Ta giãy dụa đến hôm nay mà vẫn còn sống sờ sờ trước mặt ngươi không phải ta mạng lớn mà là vận số của Hạ thừa tướng ngươi đã hết rồi. Nếu ông trời vẫn còn đứng về phía ngươi, ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa rồi."
Cô là vì báo thù mà tới!
Thương Mai nói xong liền xoay người rời đi.
Cô không muốn nghe ông ta nói chuyện nữa. Tuy trái tim của cô đã nguội lạnh nhưng nguyên chủ Hạ Thương Mai này vẫn giữ lại chút tâm trạng trong đầu cô, thỉnh thoảng vẫn sẽ điều khiển cô.
Mặc kệ bọn họ có âm mưu gì, mặc kệ hôm nay bọn họ lại rắp tâm lập mưu gì, cô đều sẽ không để ý tới bởi vì mặc kệ thế nào, âm mưu và hãm hại đều sẽ không ngừng nhắm vào hai mẹ con cô.
Thủ đoạn của bọn họ, cũng chỉ có thể càng ngày càng ác độc hơn mà thôi.
Hạ Thương Mai đi rồi, lão phu nhân giơ tay lên gạt tách trà trên bàn xuống, gương mặt giận đến trắng bệch: "Đúng là cho chút mặt mũi mà lại không cần. Loại người này sao có thể giữ lại được?"
"Mẫu thân, chủy thủ trong tay nó rốt cuộc có nguồn gốc thế nào mà ngay cả Lương thái phó cũng e dè như vậy?" Hạ thừa tướng lo âu hỏi.
"Ta cũng không biết." Lão phu nhân lắc đầu, thở hắt ra: "Vốn định dụ dỗ nàng ta trước nhưng không ngờ nó lại ngu xuẩn như vậy. Không thể đợi được nữa, hai ngày tới lập tức bảo Phu nhân Nguyệt Nhung làm việc đi, nếu không một khi ý chỉ tứ hôn hạ xuống ngược lại sẽ khiến chúng ta không dễ ra tay."
"Bên kia đã sắp xếp thỏa đáng." Hạ thừa tướng nhớ tới Liên thị: "Chỉ là bây giờ nàng ta đã mù, sợ là..."
"Sợ cũng vô dụng, cho dù có người suy đoán nhưng chuyện đã chắc như đinh đóng cột, lại có người làm chứng, thì có thể làm gì Tướng phủ của chúng ta chứ?" Đáy mắt bà ta lóe lên vẻ hung tàn mãnh liệt.
Nhiều năm qua, không phải bà ta không thể tranh giành với Phu nhân Nguyệt Nhung mà bà ta cảm thấy nếu một người đàn ông phải dựa vào sự tranh đoạt mới có thì có ích gì?
Bà ta đã sai lầm đến mức kiếp này sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình. Lẽ ra bà ta phải đưa Thương Mai rời khỏi Tướng phủ từ lâu nhưng bà ta lại mù quáng khiến bản thân chán chường, con gái bà ta chết đi, bà ta và Phu nhân Nguyệt Nhung đều là hung thủ.
Phu nhân Nguyệt Nhung đáng chết, bà ta cũng đáng chết.
Vì vậy, cuộc đời này bà ta không còn gì phải lưu luyến nữa. Nếu bà ta có thể làm được nhiều hơn cho Thương Mai bây giờ, cho dù phải mất mạng bà ta cũng sẽ không do dự.
Sau khi Phu nhân Nguyệt Nhung rời đi, lão phu nhân lại ra lệnh cho người dẫn Liên thị rời đi nhưng Thương Mai lại khăng khăng yêu cầu Du ma ma đến dẫn Liên thị rời đi.
Ngược lại, lão phu nhân cũng không gây khó xử cho cô, cho người đi mời Du ma ma tới.
Du ma ma nhìn thấy Thương Mai trở về, lại nhìn thấy Liên thị mù thì biết nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện, có điều bà ta không hỏi, chỉ yên lặng dẫn Liên thị rời đi theo lời dặn dò của Thương Mai.
Lão phu nhân lại kêu người làm đi xuống, chỉ chừa lại Hạ thừa tướng và Lam Ngọc cô cô ở trong chính sảnh.
Cánh cửa vừa đóng lại, ánh sáng chập chờn trong phòng lập tức ổn định lại, bóng người Thương Mai phản chiếu trên tường. Bóng dáng nhỏ bé đó phản chiếu trên tường lại giống như một con quái thú khổng lồ.
Lão phu nhân nhìn chằm chằm Thương Mai, một hồi lâu mới nói: "Thương Mai, trước đây tổ mẫu đối xử với ngươi thế nào?"
Dưới ánh đèn chiếu rọi, khuôn mặt của bà ta trông có vẻ vô cùng già nua, những nếp nhăn và đốm nâu nơi khóe mắt chất chồng lên nhau, giống như hai vòng xoáy của những chiếc lá đen mục nát.
Thương Mai cười chế giễu: "Lão phu nhân người nghĩ thế nào? Một tiếng tổ mẫu này trước đây Thương Mai không được phép gọi. Trước mặt hay sau lưng người ngoài cũng chỉ có thể kính cẩn gọi một tiếng lão phu nhân mà thôi."
"Làm càn!" Hạ thừa tướng cho rằng lão phu nhân đã là hạ mình nói chuyện với cô, cô không cảm ơn ân đức thì thôi, lại còn dám dùng giọng điệu mỉa mai như có gai trả lời lão phu nhân nữa chứ.
Lão phu nhân đưa tay cản lại, hờ hững cười nói: "Thương Mai, ngươi là một đứa bé thông minh, trước đây là tổ mẫu lơ là ngươi. Ba đứa bé của Tướng phủ, ngươi và Oanh Nhiễm là xuất sắc nhất. Bây giờ Oánh Nhiễm đã sắp được hôn phối cho Thái tử rồi, như vậy cũng rất có ích cho ngươi, có phải không?"
Thương Mai không biết bà lão này đang âm mưu gì nhưng cô vẫn ghi nhớ một điều chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi.
Cô không hề trả lời lão phu nhân, chỉ nhìn bà ta chằm chằm, cho đến tận này hôm nay bọn họ vẫn chưa từng nói tới Lâm Lâm, coi như Lâm Lâm chưa từng xuất hiện trong cái nhà này.
Lão phu nhân dường như cũng không buồn giận: "Tổ mẫu lớn tuổi, sau này Tướng phủ chắc hẳn phải dựa vào các ngươi chống đỡ. Phụ thân ngươi chỉ có một nhi tử là Lâm Lâm, nhưng nó lại là một đứa ngốc. Tỷ muội các ngươi có tiền đồ, sau này cũng có thể dẫn dắt được đệ đệ của mình, có phải không?"
Người trong phủ đều biết, Hạ Thương Mai chỉ qua lại với Lâm Lâm. Thương Mai chỉ cảm thấy xót xa, bọn họ nhắc tới Lâm Lâm chẳng qua là để lợi dụng hắn uy hiếp cô.
Thương Mai không nhịn được cơn giận trong lòng, lạnh lùng thốt lên: "Rốt cuộc lão phu nhân muốn nói gì? Không bằng nói thẳng ra đi!"
Lão phu nhân vốn đang nói chuyện nhẹ nhàng, lại bị cô đối xử lạnh lùng như vậy, mí mắt giật giật, lửa giận bắt đầu chậm rãi bao trùm nhưng bà ta vẫn kìm lại được, vẫn ân cần nói: "Được, đã như vậy tổ mẫu cũng không vòng vo nữa, tổ mẫu biết y thuật của người cao minh, tuy không biết ngươi học được từ đâu, nhưng tổ mẫu rất tự hào về ngươi. Chuyện hôm nay tuy nói ngươi là vô tội, nhưng muội muội của ngươi cũng vô tội. Con bé là bị mẹ ruột của ngươi làm hại, bây giờ nó đã bị hủy hoại dung nhan, chắc chắn sẽ cản trở tiền đồ sau này của nó. Tổ mẫu hy vọng ngươi nể mặt tình cảm tỷ muội mà chữa trị cho nó, chữa cho đến khi nó lành lặn như cũ thì thôi. "
Thương Mai cũng không cho rằng lão phu nhân sẽ ngây thơ như vậy, sẽ dám bảo cô chữa trị cho Hạ Oanh Nhiễm.
Nhưng bí mật phía sau là gì? Thương Mai rất muốn biết.
Cô giả vờ thoáng do dự: "Chữa trị cho nàng ta?"
Hạ thừa tướng khẽ nói: "Ngươi làm tổn thương con bé, chữa trị cho con bé không phải là lẽ đương nhiên sao? Một khuê nữ chưa lấy chồng lại ra tay độc ác như vậy, ngay cả đích thứ mẫu và muội muội ruột mà cũng ra tay độc ác cho được, người cho rằng ngươi không có tội sao?"
Thương Mai cười lạnh lùng, ánh mắt như xuyên thấu qua một tầng sương mù nhìn về phía Hạ thừa tướng: "Ta gây tổn thương mẹ con bọn họ thì ngươi bất bình vì bọn họ, còn vợ của Liên thị của ngươi bị mẹ con bọn họ vứt xuống nghe ngựa làm mù mắt mà một câu hỏi thăm ngươi cũng chưa từng hỏi tới? Như vậy là ta độc ác hay là do các ngươi bạc bẽo? Ta nói này mọi người đừng giả vờ giả vịt nữa, ta sẽ không chữa trị cho Oanh Nhiễm đâu, thú vui lớn nhất của ta chính là nhìn gương mặt của nàng ta bị thối rữa từng chút từng chút một!"
"Đủ rồi!" Hạ thừa tướng vỗ bàn một cái, giận dữ nói: "Nghịch nữ, ngươi thật sự xem ngươi là Nhiếp Chính vương phi sao? Cho dù thật sự có hạ chỉ, ngươi vẫn chưa lấy chồng. Một ngày ở trong phủ ngươi vẫn phải ăn uống, ngủ nghỉ ở chỗ ta. Ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay!"
"Thật sao?" Thương Mai thấy ông trở mặt, ngược lại trong lòng cảm thấy chân thật hơn: "Trước đây nếu ngươi muốn giết mẹ con chúng ta đúng là dễ như trở bàn tay nhưng bây giờ thì không giống vậy nữa rồi. Ngươi không cách nào bảo đảm sau khi giết bọn ta ngươi có thể an toàn rút lui hay không? Đường đường là thừa tướng Đại Chu lại lỗ mãng như vậy? Nếu không cách nào nắm giữ được, ngươi sẽ không ra tay, mà ta nhất định sẽ không để cho ngươi đợi đến cái ngày ngươi nắm bắt được kia."
Hạ thừa tướng đột nhiên đứng lên, trong nháy mắt cơn giận bao trùm lấy ông ta, mà nương theo sự tức giận kia còn có một cảm giác sợ hãi không nói ra được: "Ngươi cho rằng Nhiếp Chính vương thật sự có thể bảo vệ được ngươi? Cho dù hắn như mặt trời ban trưa, quyền to chức lớn trong tay cũng chưa chắc có thể làm ta lung lay. Trời cao chăm sóc ta nhiều năm vậy, bây giờ cũng thế chắc chắn ông trời vẫn sẽ đứng về phía ta."
Thương Mai cười mỉa mai lắc đầu, nhìn gần ông ta, đáy mắt dấy lên lửa nóng hừng hực: "Bắt đầu từ khi ngươi ép hôn ta, ta liền biết ngươi chưa từng xem Thương Mai là con gái của ngươi, ép hôn không được, ngươi muốn giết ta để tạ tội với Hoàng hậu, giải vây cho Tướng phủ. Ngươi tìm người hãm hại mẹ ta, hạ độc với ta, tất cả mọi chuyện đều không chừa cho ta bất cứ con đường sống nào. Ta giãy dụa đến hôm nay mà vẫn còn sống sờ sờ trước mặt ngươi không phải ta mạng lớn mà là vận số của Hạ thừa tướng ngươi đã hết rồi. Nếu ông trời vẫn còn đứng về phía ngươi, ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa rồi."
Cô là vì báo thù mà tới!
Thương Mai nói xong liền xoay người rời đi.
Cô không muốn nghe ông ta nói chuyện nữa. Tuy trái tim của cô đã nguội lạnh nhưng nguyên chủ Hạ Thương Mai này vẫn giữ lại chút tâm trạng trong đầu cô, thỉnh thoảng vẫn sẽ điều khiển cô.
Mặc kệ bọn họ có âm mưu gì, mặc kệ hôm nay bọn họ lại rắp tâm lập mưu gì, cô đều sẽ không để ý tới bởi vì mặc kệ thế nào, âm mưu và hãm hại đều sẽ không ngừng nhắm vào hai mẹ con cô.
Thủ đoạn của bọn họ, cũng chỉ có thể càng ngày càng ác độc hơn mà thôi.
Hạ Thương Mai đi rồi, lão phu nhân giơ tay lên gạt tách trà trên bàn xuống, gương mặt giận đến trắng bệch: "Đúng là cho chút mặt mũi mà lại không cần. Loại người này sao có thể giữ lại được?"
"Mẫu thân, chủy thủ trong tay nó rốt cuộc có nguồn gốc thế nào mà ngay cả Lương thái phó cũng e dè như vậy?" Hạ thừa tướng lo âu hỏi.
"Ta cũng không biết." Lão phu nhân lắc đầu, thở hắt ra: "Vốn định dụ dỗ nàng ta trước nhưng không ngờ nó lại ngu xuẩn như vậy. Không thể đợi được nữa, hai ngày tới lập tức bảo Phu nhân Nguyệt Nhung làm việc đi, nếu không một khi ý chỉ tứ hôn hạ xuống ngược lại sẽ khiến chúng ta không dễ ra tay."
"Bên kia đã sắp xếp thỏa đáng." Hạ thừa tướng nhớ tới Liên thị: "Chỉ là bây giờ nàng ta đã mù, sợ là..."
"Sợ cũng vô dụng, cho dù có người suy đoán nhưng chuyện đã chắc như đinh đóng cột, lại có người làm chứng, thì có thể làm gì Tướng phủ của chúng ta chứ?" Đáy mắt bà ta lóe lên vẻ hung tàn mãnh liệt.
/923
|