Du ma ma lạnh nhạt nói: “Phu nhân đi dạo mệt, ở bên trong nghỉ ngơi một lúc, ngươi đừng đi làm phiền.”
Thuý Ngọc cô cô nói: “Được, ta chỉ vào rừng trúc đào măng, đúng rồi, nghe nói ma ma cũng rất thích măng, lát nữa đào xong sẽ đưa đến cho Hạ Chí Uyển một ít nha?”
Du ma ma quay đầu nhìn bà ta, hơi động lòng: “Có măng sao?”
“Ừ, măng non ngon lắm, bây giờ đào là đúng lúc, nếu không ma ma cùng đi đào với ta đi?” Thuý Ngọc cô cô nói.
Lúc lão phu nhân vào cung thỉnh an mới vô tình biết được chuyện Du ma ma thích măng, bà cực kỳ thích, vì muốn ăn được một miếng măng còn tự mình đi lên núi Nam đào.
Du ma ma nhìn phòng nghỉ: “Nhưng phu nhân còn ở đây.”
“Không có ai đến quấy rầy phu nhân cả, mọi người đều ở tiền hoa viên hết rồi.” Thuý Ngọc cô cô nói.
“Vậy được rồi.” Du ma ma không do dự nữa, lập tức đứng dậy.
Thuý Ngọc cô cô mỉm cười nhìn bà, đi vào rừng trúc cùng bà, tay phải đưa ra sau ra hiệu, ý bảo hai tên hộ vệ trốn sau đình cũng đều lui ra.
Nếu Thuý Ngọc cô cô không thể dụ Du ma ma đi được, hai người này sẽ dùng biện pháp cứng rắn dẫn bà đi, dù sao bà cũng là người của Hoàng Hậu, lão phu nhân cảm thấy nếu có thể không đụng vào bà thì cố gắng đừng đụng tới bà.
Hai gã hộ vệ đi ra ngoài, trước khi những người đó đi vào, hậu hoa viên lại chìm trong yên lặng.
Một lát sau, Du ma ma ra khỏi rừng trúc, nhưng chỉ có một mình bà ra ngoài.
Bà nhanh chân chạy vào phòng nghỉ, dẫn Liên Thị ra ngoài giao cho Tiểu Khuyên đang chờ ở dưới cây ngô đồng, sau đó bà trốn vào một góc tối tăm, len lén nhìn tất cả mọi chuyện.
Một lát sau, lập tức nhìn thấy một mình Lưu Thị đến đây, bà ta trông vô cùng tức giận, đến đây rồi lập tức dạo một vòng, cũng không nhìn thấy ai.
Du ma ma lập tức đi ra: “Nhị phu nhân!”
Lưu Thị quan sát bà: “Ngươi là ai? Ta chưa bao giờ nhìn thấy ngươi.”
Du ma ma mỉm cười nói: “Phu nhân đang chờ người trong phòng nghỉ.”
Lưu Thị hừ lạnh: “Ngươi là nô bọc của bà ta? Được, ta cũng muốn nghe thử bà ta biết được bí mật gì của ta, còn dám uy hiếp ta như thế?”
Lúc nãy thị nữ kia đi đến bên cạnh bà, nói nhỏ bên tai bà rằng Liên Thị muốn tìm bà nói chuyện riêng, nếu bà không đến thì sẽ nói chuyện này cho cả thiên hạ biết.
Bà không dám không đến, bởi vì bà thật sự có chút bí mật, nhưng bà không tin là Liên Thị sẽ biết, chuyện này vốn cực kỳ bí mật, trừ nha đầu bồi gả của bà ra thì không còn ai biết nữa, cho nên bà muốn đi thăm dò thử xem bí mất mà Liên Thị nói đến có phải là đang nói đến chuyện đó hay không.
Sau khi Lưu Thị đi vào, Du ma ma lại nấp vào, nhìn Trần Ninh từ chỗ núi giả bên kia bước lại, ông lấm la lấm lét mà nhìn xung quanh.
Một người thị nữ bước qua nói mấy câu với ông, Trần Ninh lập tức đi vào phòng nghỉ, thị nữ kia chính là người thị nữ đã đi báo tin cho Lưu Thị.
Thấy Trần Ninh đi vào phòng nghỉ rồi, thị nữ nhanh chân rời đi.
Có mùi hương thoang thoảng bay trong không khí, là một loại mùi hương mờ ám đầy mê hoặc, từng đợt mùi hương này từ từ bay ra từ trong cửa sổ của phòng nghỉ kia.
Mắt Du ma ma vô cùng lạnh lùng, bước vào phòng nghỉ này rồi, bọn họ sẽ không dễ dàng bước ra nữa.
Cùng lúc đó, Tiểu Khuyên đưa Liên Thị về Hạ Chí Uyển xong thì vội vàng chạy ra phủ, không bao lâu sau đã dẫn theo một người phụ nữ cao lớn thô kệch bước vào.
Dần dần, hậu hoa viên yên tĩnh bắt đầu có người đi đến, đầu tiên là lão phu nhân dẫn theo Thôi Thái Phi và Lão Thái Quân lại đây, lão phu nhân cố ý vô tình mà nhìn về hướng căn phòng nghĩ kia, nhưng cũng không vội vàng dẫn người sang đó.
Ba người đi dạo một lúc ở bên bờ hồ, lập tức nhìn thấy phu nhân Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm cũng dẫn theo người đến, Thôi Thái Phi cười nói: “Nhìn xem, còn nói qua đây để được yên lặng trong chốc lát, lập tức đã có người đến.”
Lão phu nhân quay đầu sang nhìn, mặt có chút không vui: “Sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Lão thân lập tức bảo các nàng rời đi.”
Thôi Thái Phi nhìn ra phía trước, xua xua tay: “Thôi, Thừa Tướng cũng đã dẫn các vị đại nhân đến, ủa, đó có phải là Lương Vương không?”
Lão phu nhân ngẩn ra, nhìn sang, thật sự nhìn thấy Lương Vương dẫn theo Lệ Trắc Phi đi đến: “Đúng vậy, là Lương Vương!”
Lão Thái Quân nói: “Lương Vương thật sự quá rộng lượng, xảy ra chuyện đó mà vẫn đến đây chúc thọ cho lão phu nhân, xem ra cũng không thể tin vào mấy lời đồn đãi về hắn ở bên ngoài.”
Trong lòng lão phu nhân cảm thấy có chút không đúng, tuy rằng có đưa thiệp mời cho Lương Vương, nhưng đây cũng là vì lễ phép, bà cũng không đoán được hôm nay Lương Vương thật lòng đến mừng thọ hay là đến gây chuyện nữa.
Đặc biệt là bây giờ con tiểu tiện nhân Hạ Thương Mai còn đang chữa bệnh cho Lương Vương, có khi nào Lương Vương đã sớm bỏ qua mấy chuyện xích mích lúc trước với nàng ta rồi không?
Nhưng mà ngay lập tức bà lại cảm thấy bản thân lo lắng quá nhiều rồi, lần này chủ yếu là muốn xử Liên Thị, không đụng chạm gì đến Hạ Thương Mai, vậy thì cũng không làm chậm trễ việc chữa trị của Lương Vương, cũng không đắc tội Nhiếp Chính Vương.
Hơn nữa có Thôi Thái Phi ở đây, chắc Lương Vương cũng không dám làm bậy.
Từ khi phu nhân Nguyệt Nhung bước vào hậu hoa viên đến giờ vẫn thường hay ngẩn người, suy nghĩ xem nên làm cách nào để dẫn mọi người sang đó.
Đằng xa có một giọng thị nữ gọi to, giọng nói có vẻ rất sốt ruột: “Phu nhân, phu nhân...”
Lão phu nhân nhìn qua, thấy là Thùy Nga luôn phục vụ trong phòng của Liên Thị, lập tức kêu nàng ta đến, không vui mắng khẽ: “Không thấy Thái Phi và Lão Thái Quân đang ở đây sao? Ồn ào nhốn nháo ra thể thống gì nữa?”
Thùy Nga sợ hãi cúi đầu: “Lão phu nhân bớt giận, nô tỳ quá nóng vội, đã quấy nhiễu lão phu nhân và các vị khách quý.”
“Nóng vội chuyện gì? Ngươi không đi hầu hạ phu nhân cho tốt, đến nơi này làm gì?” lão phu nhân tức giận nói.
Thùy Nga nôn nóng ngước mặt lên: “Nô tỳ đang đi dạo cùng phu nhân, sau đó phu nhân lại bảo nô tỳ đi về lấy một ít đồ, nô tỳ đến đây thì không thấy phu nhân đâu nữa.”
“Cái gì?” lão phu nhân lập tức nổi giận: “Sao người có thể để nàng ta ở lại đây một mình? Bây giờ nàng ta không thể nhìn thấy được.”
Thôi Thái Phi nghe bà nói vậy hỏi: “Không nhìn thấy? Có nghĩa là sao?”
“Nàng ta gặp chút sự cố bất ngờ, hôm trước khi ra khỏi cung có chút xích mích với Nguyệt Nhung, không ngờ lại nổi giận nhảy xuống xe ngựa, đầu bị thương nên đã bị mù.” Lão phu nhân khó xử: “Haizz, tính tình quá cứng đầu.”
Thôi Thái Phi không nghe được mấy lời này: “Theo ai gia thấy, cần phải dạy dỗ loại nữ tử thế này một trận đàng quàng.
Lão phu nhân cười khổ: “Muốn dạy dỗ cũng phải chờ nàng khỏe lại rồi mới dạy dỗ được, bây giờ đang bị thương, nếu lại gặp phải chuyện gì, làm sao ăn nói với lão học sĩ đây?”
Nói xong lập tức gọi người đến: “Đi xung quanh tìm thử xem, xem thử phu nhân đang ở đâu?”
“Vâng!” Mấy tên hạ nhân tản ra khắp nơi tìm Liên Thị.
Lão Thái Quân khó hiểu hỏi: “Chuyện bị thương kia, là tự nàng ta nhảy xuống xe ngựa sao?”
Lão phu nhân quay sang nhìn Lão Thái Quân, mấy năm nay tuy rằng Lão Thái Quân thường xuyên xuất hiện trong các vòng xã giao, nhưng cũng chỉ vì tìm vị hôn phu cho cháu gái bà, từ trước đến giờ bà chưa bao giờ hỏi thăm đến những chuyện thị phi đấu tranh trong các nhà, chắc là bà không biết được chuyện bí ẩn gì đâu nhỉ?
Lão phu nhân không quá chắc chắn, cũng không dám trả lời, chỉ vờ như không nghe thấy nói với Thôi Thái Phi: “Chúng ta đến phòng nghỉ bên kia nghỉ ngơi một chút, uống chút trà đi.”
Thôi Thái Phi dạo một vòng lớn xong cũng có hơi mệt mỏi: “Người già rồi chân cẳng không còn nhanh nhẹn nữa, đi không bao xa đã cảm thấy mệt mỏi khát nước, cũng tốt, ta đi nghỉ ngơi trước một chút, cũng xem thử xem Liên Thị đi đâu rồi, sao lão học sĩ lại sinh ra một nữ nhi không hiểu chuyện như vậy chứ? Đúng là gieo họa cho phủ Thừa Tướng mà.”
Lão Thái Quân không nói gì, đi cùng hai người sang đó.
Bà là người từng rèn luyện trên chiến trường, nhảy cảm đối với những chuyện nguy hiểm và chiến tranh hơn những người khác nhiều, bà đã ngửi được mùi thuốc súng thoảng thoảng trong không khí rồi.
Bà cảm thấy có hơi khó chịu, bà không thích bị người khác lợi dụng, đặc biệt là loại lợi dụng chẳng có chút thủ đoạn nào thế này, làm bà cảm thấy rất tức giận.
Thuý Ngọc cô cô nói: “Được, ta chỉ vào rừng trúc đào măng, đúng rồi, nghe nói ma ma cũng rất thích măng, lát nữa đào xong sẽ đưa đến cho Hạ Chí Uyển một ít nha?”
Du ma ma quay đầu nhìn bà ta, hơi động lòng: “Có măng sao?”
“Ừ, măng non ngon lắm, bây giờ đào là đúng lúc, nếu không ma ma cùng đi đào với ta đi?” Thuý Ngọc cô cô nói.
Lúc lão phu nhân vào cung thỉnh an mới vô tình biết được chuyện Du ma ma thích măng, bà cực kỳ thích, vì muốn ăn được một miếng măng còn tự mình đi lên núi Nam đào.
Du ma ma nhìn phòng nghỉ: “Nhưng phu nhân còn ở đây.”
“Không có ai đến quấy rầy phu nhân cả, mọi người đều ở tiền hoa viên hết rồi.” Thuý Ngọc cô cô nói.
“Vậy được rồi.” Du ma ma không do dự nữa, lập tức đứng dậy.
Thuý Ngọc cô cô mỉm cười nhìn bà, đi vào rừng trúc cùng bà, tay phải đưa ra sau ra hiệu, ý bảo hai tên hộ vệ trốn sau đình cũng đều lui ra.
Nếu Thuý Ngọc cô cô không thể dụ Du ma ma đi được, hai người này sẽ dùng biện pháp cứng rắn dẫn bà đi, dù sao bà cũng là người của Hoàng Hậu, lão phu nhân cảm thấy nếu có thể không đụng vào bà thì cố gắng đừng đụng tới bà.
Hai gã hộ vệ đi ra ngoài, trước khi những người đó đi vào, hậu hoa viên lại chìm trong yên lặng.
Một lát sau, Du ma ma ra khỏi rừng trúc, nhưng chỉ có một mình bà ra ngoài.
Bà nhanh chân chạy vào phòng nghỉ, dẫn Liên Thị ra ngoài giao cho Tiểu Khuyên đang chờ ở dưới cây ngô đồng, sau đó bà trốn vào một góc tối tăm, len lén nhìn tất cả mọi chuyện.
Một lát sau, lập tức nhìn thấy một mình Lưu Thị đến đây, bà ta trông vô cùng tức giận, đến đây rồi lập tức dạo một vòng, cũng không nhìn thấy ai.
Du ma ma lập tức đi ra: “Nhị phu nhân!”
Lưu Thị quan sát bà: “Ngươi là ai? Ta chưa bao giờ nhìn thấy ngươi.”
Du ma ma mỉm cười nói: “Phu nhân đang chờ người trong phòng nghỉ.”
Lưu Thị hừ lạnh: “Ngươi là nô bọc của bà ta? Được, ta cũng muốn nghe thử bà ta biết được bí mật gì của ta, còn dám uy hiếp ta như thế?”
Lúc nãy thị nữ kia đi đến bên cạnh bà, nói nhỏ bên tai bà rằng Liên Thị muốn tìm bà nói chuyện riêng, nếu bà không đến thì sẽ nói chuyện này cho cả thiên hạ biết.
Bà không dám không đến, bởi vì bà thật sự có chút bí mật, nhưng bà không tin là Liên Thị sẽ biết, chuyện này vốn cực kỳ bí mật, trừ nha đầu bồi gả của bà ra thì không còn ai biết nữa, cho nên bà muốn đi thăm dò thử xem bí mất mà Liên Thị nói đến có phải là đang nói đến chuyện đó hay không.
Sau khi Lưu Thị đi vào, Du ma ma lại nấp vào, nhìn Trần Ninh từ chỗ núi giả bên kia bước lại, ông lấm la lấm lét mà nhìn xung quanh.
Một người thị nữ bước qua nói mấy câu với ông, Trần Ninh lập tức đi vào phòng nghỉ, thị nữ kia chính là người thị nữ đã đi báo tin cho Lưu Thị.
Thấy Trần Ninh đi vào phòng nghỉ rồi, thị nữ nhanh chân rời đi.
Có mùi hương thoang thoảng bay trong không khí, là một loại mùi hương mờ ám đầy mê hoặc, từng đợt mùi hương này từ từ bay ra từ trong cửa sổ của phòng nghỉ kia.
Mắt Du ma ma vô cùng lạnh lùng, bước vào phòng nghỉ này rồi, bọn họ sẽ không dễ dàng bước ra nữa.
Cùng lúc đó, Tiểu Khuyên đưa Liên Thị về Hạ Chí Uyển xong thì vội vàng chạy ra phủ, không bao lâu sau đã dẫn theo một người phụ nữ cao lớn thô kệch bước vào.
Dần dần, hậu hoa viên yên tĩnh bắt đầu có người đi đến, đầu tiên là lão phu nhân dẫn theo Thôi Thái Phi và Lão Thái Quân lại đây, lão phu nhân cố ý vô tình mà nhìn về hướng căn phòng nghĩ kia, nhưng cũng không vội vàng dẫn người sang đó.
Ba người đi dạo một lúc ở bên bờ hồ, lập tức nhìn thấy phu nhân Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm cũng dẫn theo người đến, Thôi Thái Phi cười nói: “Nhìn xem, còn nói qua đây để được yên lặng trong chốc lát, lập tức đã có người đến.”
Lão phu nhân quay đầu sang nhìn, mặt có chút không vui: “Sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Lão thân lập tức bảo các nàng rời đi.”
Thôi Thái Phi nhìn ra phía trước, xua xua tay: “Thôi, Thừa Tướng cũng đã dẫn các vị đại nhân đến, ủa, đó có phải là Lương Vương không?”
Lão phu nhân ngẩn ra, nhìn sang, thật sự nhìn thấy Lương Vương dẫn theo Lệ Trắc Phi đi đến: “Đúng vậy, là Lương Vương!”
Lão Thái Quân nói: “Lương Vương thật sự quá rộng lượng, xảy ra chuyện đó mà vẫn đến đây chúc thọ cho lão phu nhân, xem ra cũng không thể tin vào mấy lời đồn đãi về hắn ở bên ngoài.”
Trong lòng lão phu nhân cảm thấy có chút không đúng, tuy rằng có đưa thiệp mời cho Lương Vương, nhưng đây cũng là vì lễ phép, bà cũng không đoán được hôm nay Lương Vương thật lòng đến mừng thọ hay là đến gây chuyện nữa.
Đặc biệt là bây giờ con tiểu tiện nhân Hạ Thương Mai còn đang chữa bệnh cho Lương Vương, có khi nào Lương Vương đã sớm bỏ qua mấy chuyện xích mích lúc trước với nàng ta rồi không?
Nhưng mà ngay lập tức bà lại cảm thấy bản thân lo lắng quá nhiều rồi, lần này chủ yếu là muốn xử Liên Thị, không đụng chạm gì đến Hạ Thương Mai, vậy thì cũng không làm chậm trễ việc chữa trị của Lương Vương, cũng không đắc tội Nhiếp Chính Vương.
Hơn nữa có Thôi Thái Phi ở đây, chắc Lương Vương cũng không dám làm bậy.
Từ khi phu nhân Nguyệt Nhung bước vào hậu hoa viên đến giờ vẫn thường hay ngẩn người, suy nghĩ xem nên làm cách nào để dẫn mọi người sang đó.
Đằng xa có một giọng thị nữ gọi to, giọng nói có vẻ rất sốt ruột: “Phu nhân, phu nhân...”
Lão phu nhân nhìn qua, thấy là Thùy Nga luôn phục vụ trong phòng của Liên Thị, lập tức kêu nàng ta đến, không vui mắng khẽ: “Không thấy Thái Phi và Lão Thái Quân đang ở đây sao? Ồn ào nhốn nháo ra thể thống gì nữa?”
Thùy Nga sợ hãi cúi đầu: “Lão phu nhân bớt giận, nô tỳ quá nóng vội, đã quấy nhiễu lão phu nhân và các vị khách quý.”
“Nóng vội chuyện gì? Ngươi không đi hầu hạ phu nhân cho tốt, đến nơi này làm gì?” lão phu nhân tức giận nói.
Thùy Nga nôn nóng ngước mặt lên: “Nô tỳ đang đi dạo cùng phu nhân, sau đó phu nhân lại bảo nô tỳ đi về lấy một ít đồ, nô tỳ đến đây thì không thấy phu nhân đâu nữa.”
“Cái gì?” lão phu nhân lập tức nổi giận: “Sao người có thể để nàng ta ở lại đây một mình? Bây giờ nàng ta không thể nhìn thấy được.”
Thôi Thái Phi nghe bà nói vậy hỏi: “Không nhìn thấy? Có nghĩa là sao?”
“Nàng ta gặp chút sự cố bất ngờ, hôm trước khi ra khỏi cung có chút xích mích với Nguyệt Nhung, không ngờ lại nổi giận nhảy xuống xe ngựa, đầu bị thương nên đã bị mù.” Lão phu nhân khó xử: “Haizz, tính tình quá cứng đầu.”
Thôi Thái Phi không nghe được mấy lời này: “Theo ai gia thấy, cần phải dạy dỗ loại nữ tử thế này một trận đàng quàng.
Lão phu nhân cười khổ: “Muốn dạy dỗ cũng phải chờ nàng khỏe lại rồi mới dạy dỗ được, bây giờ đang bị thương, nếu lại gặp phải chuyện gì, làm sao ăn nói với lão học sĩ đây?”
Nói xong lập tức gọi người đến: “Đi xung quanh tìm thử xem, xem thử phu nhân đang ở đâu?”
“Vâng!” Mấy tên hạ nhân tản ra khắp nơi tìm Liên Thị.
Lão Thái Quân khó hiểu hỏi: “Chuyện bị thương kia, là tự nàng ta nhảy xuống xe ngựa sao?”
Lão phu nhân quay sang nhìn Lão Thái Quân, mấy năm nay tuy rằng Lão Thái Quân thường xuyên xuất hiện trong các vòng xã giao, nhưng cũng chỉ vì tìm vị hôn phu cho cháu gái bà, từ trước đến giờ bà chưa bao giờ hỏi thăm đến những chuyện thị phi đấu tranh trong các nhà, chắc là bà không biết được chuyện bí ẩn gì đâu nhỉ?
Lão phu nhân không quá chắc chắn, cũng không dám trả lời, chỉ vờ như không nghe thấy nói với Thôi Thái Phi: “Chúng ta đến phòng nghỉ bên kia nghỉ ngơi một chút, uống chút trà đi.”
Thôi Thái Phi dạo một vòng lớn xong cũng có hơi mệt mỏi: “Người già rồi chân cẳng không còn nhanh nhẹn nữa, đi không bao xa đã cảm thấy mệt mỏi khát nước, cũng tốt, ta đi nghỉ ngơi trước một chút, cũng xem thử xem Liên Thị đi đâu rồi, sao lão học sĩ lại sinh ra một nữ nhi không hiểu chuyện như vậy chứ? Đúng là gieo họa cho phủ Thừa Tướng mà.”
Lão Thái Quân không nói gì, đi cùng hai người sang đó.
Bà là người từng rèn luyện trên chiến trường, nhảy cảm đối với những chuyện nguy hiểm và chiến tranh hơn những người khác nhiều, bà đã ngửi được mùi thuốc súng thoảng thoảng trong không khí rồi.
Bà cảm thấy có hơi khó chịu, bà không thích bị người khác lợi dụng, đặc biệt là loại lợi dụng chẳng có chút thủ đoạn nào thế này, làm bà cảm thấy rất tức giận.
/923
|