*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Du ma ma bước đến, đứng bên cạnh Thương Mai.
“Đại tiểu thư, chuyện này không khó để đoán ra là chúng ta làm” Du ma ma nói.
“Chuyện này mọi người đều biết rõ” Thương Mai nói
Du ma ma nhìn Thương Mai, cảm thấy cô như lại thay đổi lần nữa, tính toán kí lưỡng hơn trước kia.
Thương Mai không quên thân phận của Du ma ma, dù gì bà cũng là người của hoàng hậu, lần
này Du ma ma phối hợp, cũng là bởi vì hoàng hậu.
Hoàng hậu không thích Hạ Oanh Nhiễm, lần này thân phận Họa Oanh Nhiễm bị bại lộ,
thái tử phi này nàng ta không làm nổi rồi cái chức
“Ma ma, giúp ta làm chút chuyện!” Thương Mai ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút thương cảm.
“Đại tiểu thư cứ dặn dò!” Du ma ma dứt khoát lên tiếng.
Thương Mai khẽ nói: “Giúp ta làm một bài vị”
“Viết tên của ai?” Du ma ma hỏi.
“Hạ Thương Mai!” Thương Mai nói ra ba chữ.
Du ma ma ngơ ra: “Đại tiểu thư?”
Thương Mai khẽ cười, nhưng đáy mắt lại không chút ý cười, âm u như bầu trời chuẩn bị có cơn
mưa lớn: “Dùng để nhắc nhở, khuyên răn bản thân ta, thế gian nơi nào cũng nguy hiếm, đến cả người
thân cũng có thể muốn đẩy mình vào chỗ chết”
Dùng bài vị để nhắc nhở bản thân? Du ma ma có chút không hiểu nổi, đây không phải đang trù
ẻo bản thân chết đi sao?
Du ma ma khẽ nói: “Đại tiểu thư không cần phải như vậy”
Thương Mai chắc nịch nói: “Ma ma cứ làm theo lời ta dặn là được.”
Du ma ma im lặng một lúc: “Vâng!”
Nguyệt Nhung phu nhân và Lưu thị quỳ dưới đất, cơ thể run rẩy, sắc mặt Lưu thị trắng bệch,
đầu óc cũng trống rỗng.
Trần Ninh đã bị kéo xuống, Hạ thừa tướng ra lệnh dùng côn đánh ông ta đến chết.
Hạ Oanh Nhiễm bị lão phu nhân cấm túc, tạm thời không được phép đi đâu.
“Lý đại phu, nói hết những gì ngươi biết ra, ta đây không làm khó ngươi” Lão phu nhân kìm chế,
quay sang hỏi Lý đại phu ở bên cạnh.
Lý đại phu thành thật nói: “Lão phu nhân, quả thực là mười sáu năm trước, lão hủ có chẩn
đoán được hỉ mạch của Nguyệt Nhung phu nhân, nhưng mà lúc đó Nguyệt Nhung phu nhân sai lão hủ
kê thuốc phá tha, còn cho lão hủ hai lượng bạc, bảo lão hủ giữ bí mật”
Hạ thừa tướng trông như một con ác quỷ nhìn chäm chãm Trần Nguyệt Nhung, lời của Lý đại
phu đã đánh gãy hi vọng cuối cùng của ông ta
Mười sáu năm trước, cho dù bà ta từng uống thuốc phá thai, nhưng thai nhỉ này vẫn chưa mất,
bởi vì thời gian trùng khớp.
Sau khi bà ta vào phủ, bảy tháng đã sinh, Ôn bà nói là sinh sớm, ông ta còn tưởng là thật.
Bây giờ nghĩ lại, e là bà ta đã mua chuộc Ôn bà rồi.
Ông ta tái xanh mặt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói với Lý đại phu: “Bà ta từng tìm ngươi
đòi thuốc tránh thai? Như vậy thì, một đôi trai gái này, là của bản tướng”
Lý đại phu nhìn ông ta, như là hiểu ra điều gì đó!
“Ta tiễn đại phu ra ngoài” Ông ta rút trong tay áo ra một tờ ngân phiếu, đưa cho Lý đại phu, Lý
đại phu nhận lấy khẽ ngơ ra, một trăm lượng?
Lý đại phu nói: “Tướng gia không cần tiễn, lão hủ biết nên nói thế nào”
Hạ thừa tướng không nói gì, chỉ cười nhạt tiễn ông ta đi.
Sau khi tiễn Lý đại phu đi, ông ta nhìn Hạ nhị gia, lạnh lùng nói: “Đưa vợ ngươi trở về, xử lí thế
nào là chuyện của ngươi”
Hạ nhị gia chỉ đợi câu này, kéo Lưu thị lên, nghiêm giọng nói: “Đi!”
Lưu thị đã không còn chút sức lực nào, bị hẳn kéo ra ngoài cửa.
Hạ thừa tướng quay đầu nhìn Nguyệt Nhung phu nhân, ánh mắt vẫn hung ác như vũ, Nguyệt
Nhung phu nhân nuốt nước miếng: “Ông đã nghe đại phu nói đó, không sai, quả thực trước kia tôi ở
cùng Trần Ninh, nhưng mà, đứa trẻ kia tôi cũng không sinh ra, đã uống thuốc phá thai rồi”
Giọng nói Hạ thừa tướng không chút độ ấm, ánh mắt vẫn đáng sợ như cũ: “Ngươi cút ra ngoài
trước, an ủi Oanh Nhiễm đi, đừng để con bé sợ hãi”
Trân Nguyệt Nhung rất sợ ông ta như thế nào, bèn vội bò ra ngoài, trái tim vẫn như bị treo trên
cổ họng, ông ta tin hay là không tin đây? Ban nãy bảo bà ta an ủi Oanh Nhiễm, có thể thấy ông ta vẫn
xem trọng Oanh Nhiễm.
Hạ thừa tướng bảo cả Lam Ngọc cô cô ra ngoài, cửa vừa đóng lại, chỉ còn mẹ con bọn họ trong
đó.
Ông ta cầm tẩu thuốc lên, cho thuốc rồi đưa cho lão phu nhân, còn đích thân châm lửa: “Mẫu
thân, hút thêm vài hơi nữa đi”
Lão phu nhân nhìn ông ta, thở dài, rồi hút vài hơi thuốc, điếu thuốc cháy tạo thành những đốm
lửa nhỏ, như ngọn lửa trong đáy mắt bà ta.
Bà ta khẽ nhả thuốc ra, thấp giọng nói: “Con làm đúng lắm, bây giờ chúng ta không có hi vọng
gì cả, người ngoài suy đoán thế nào cũng được, nhưng chúng ta nhất định phải thừa nhận Oanh
Nhiễm là con gái của con, không chỉ như vậy, còn phải bảo Hạ Oanh Nhiễm không được nghỉ ngờ
thân phận của mình”
Hạ thừa tướng kéo ghế ra ngồi xuống, ông ta nhìn vào chốt cửa gỗ, cái chốt dài đó như chặn
trong lồng ngực ông ta, khiến ông ta cảm thấy khó thở.
Du ma ma bước đến, đứng bên cạnh Thương Mai.
“Đại tiểu thư, chuyện này không khó để đoán ra là chúng ta làm” Du ma ma nói.
“Chuyện này mọi người đều biết rõ” Thương Mai nói
Du ma ma nhìn Thương Mai, cảm thấy cô như lại thay đổi lần nữa, tính toán kí lưỡng hơn trước kia.
Thương Mai không quên thân phận của Du ma ma, dù gì bà cũng là người của hoàng hậu, lần
này Du ma ma phối hợp, cũng là bởi vì hoàng hậu.
Hoàng hậu không thích Hạ Oanh Nhiễm, lần này thân phận Họa Oanh Nhiễm bị bại lộ,
thái tử phi này nàng ta không làm nổi rồi cái chức
“Ma ma, giúp ta làm chút chuyện!” Thương Mai ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút thương cảm.
“Đại tiểu thư cứ dặn dò!” Du ma ma dứt khoát lên tiếng.
Thương Mai khẽ nói: “Giúp ta làm một bài vị”
“Viết tên của ai?” Du ma ma hỏi.
“Hạ Thương Mai!” Thương Mai nói ra ba chữ.
Du ma ma ngơ ra: “Đại tiểu thư?”
Thương Mai khẽ cười, nhưng đáy mắt lại không chút ý cười, âm u như bầu trời chuẩn bị có cơn
mưa lớn: “Dùng để nhắc nhở, khuyên răn bản thân ta, thế gian nơi nào cũng nguy hiếm, đến cả người
thân cũng có thể muốn đẩy mình vào chỗ chết”
Dùng bài vị để nhắc nhở bản thân? Du ma ma có chút không hiểu nổi, đây không phải đang trù
ẻo bản thân chết đi sao?
Du ma ma khẽ nói: “Đại tiểu thư không cần phải như vậy”
Thương Mai chắc nịch nói: “Ma ma cứ làm theo lời ta dặn là được.”
Du ma ma im lặng một lúc: “Vâng!”
Nguyệt Nhung phu nhân và Lưu thị quỳ dưới đất, cơ thể run rẩy, sắc mặt Lưu thị trắng bệch,
đầu óc cũng trống rỗng.
Trần Ninh đã bị kéo xuống, Hạ thừa tướng ra lệnh dùng côn đánh ông ta đến chết.
Hạ Oanh Nhiễm bị lão phu nhân cấm túc, tạm thời không được phép đi đâu.
“Lý đại phu, nói hết những gì ngươi biết ra, ta đây không làm khó ngươi” Lão phu nhân kìm chế,
quay sang hỏi Lý đại phu ở bên cạnh.
Lý đại phu thành thật nói: “Lão phu nhân, quả thực là mười sáu năm trước, lão hủ có chẩn
đoán được hỉ mạch của Nguyệt Nhung phu nhân, nhưng mà lúc đó Nguyệt Nhung phu nhân sai lão hủ
kê thuốc phá tha, còn cho lão hủ hai lượng bạc, bảo lão hủ giữ bí mật”
Hạ thừa tướng trông như một con ác quỷ nhìn chäm chãm Trần Nguyệt Nhung, lời của Lý đại
phu đã đánh gãy hi vọng cuối cùng của ông ta
Mười sáu năm trước, cho dù bà ta từng uống thuốc phá thai, nhưng thai nhỉ này vẫn chưa mất,
bởi vì thời gian trùng khớp.
Sau khi bà ta vào phủ, bảy tháng đã sinh, Ôn bà nói là sinh sớm, ông ta còn tưởng là thật.
Bây giờ nghĩ lại, e là bà ta đã mua chuộc Ôn bà rồi.
Ông ta tái xanh mặt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói với Lý đại phu: “Bà ta từng tìm ngươi
đòi thuốc tránh thai? Như vậy thì, một đôi trai gái này, là của bản tướng”
Lý đại phu nhìn ông ta, như là hiểu ra điều gì đó!
“Ta tiễn đại phu ra ngoài” Ông ta rút trong tay áo ra một tờ ngân phiếu, đưa cho Lý đại phu, Lý
đại phu nhận lấy khẽ ngơ ra, một trăm lượng?
Lý đại phu nói: “Tướng gia không cần tiễn, lão hủ biết nên nói thế nào”
Hạ thừa tướng không nói gì, chỉ cười nhạt tiễn ông ta đi.
Sau khi tiễn Lý đại phu đi, ông ta nhìn Hạ nhị gia, lạnh lùng nói: “Đưa vợ ngươi trở về, xử lí thế
nào là chuyện của ngươi”
Hạ nhị gia chỉ đợi câu này, kéo Lưu thị lên, nghiêm giọng nói: “Đi!”
Lưu thị đã không còn chút sức lực nào, bị hẳn kéo ra ngoài cửa.
Hạ thừa tướng quay đầu nhìn Nguyệt Nhung phu nhân, ánh mắt vẫn hung ác như vũ, Nguyệt
Nhung phu nhân nuốt nước miếng: “Ông đã nghe đại phu nói đó, không sai, quả thực trước kia tôi ở
cùng Trần Ninh, nhưng mà, đứa trẻ kia tôi cũng không sinh ra, đã uống thuốc phá thai rồi”
Giọng nói Hạ thừa tướng không chút độ ấm, ánh mắt vẫn đáng sợ như cũ: “Ngươi cút ra ngoài
trước, an ủi Oanh Nhiễm đi, đừng để con bé sợ hãi”
Trân Nguyệt Nhung rất sợ ông ta như thế nào, bèn vội bò ra ngoài, trái tim vẫn như bị treo trên
cổ họng, ông ta tin hay là không tin đây? Ban nãy bảo bà ta an ủi Oanh Nhiễm, có thể thấy ông ta vẫn
xem trọng Oanh Nhiễm.
Hạ thừa tướng bảo cả Lam Ngọc cô cô ra ngoài, cửa vừa đóng lại, chỉ còn mẹ con bọn họ trong
đó.
Ông ta cầm tẩu thuốc lên, cho thuốc rồi đưa cho lão phu nhân, còn đích thân châm lửa: “Mẫu
thân, hút thêm vài hơi nữa đi”
Lão phu nhân nhìn ông ta, thở dài, rồi hút vài hơi thuốc, điếu thuốc cháy tạo thành những đốm
lửa nhỏ, như ngọn lửa trong đáy mắt bà ta.
Bà ta khẽ nhả thuốc ra, thấp giọng nói: “Con làm đúng lắm, bây giờ chúng ta không có hi vọng
gì cả, người ngoài suy đoán thế nào cũng được, nhưng chúng ta nhất định phải thừa nhận Oanh
Nhiễm là con gái của con, không chỉ như vậy, còn phải bảo Hạ Oanh Nhiễm không được nghỉ ngờ
thân phận của mình”
Hạ thừa tướng kéo ghế ra ngồi xuống, ông ta nhìn vào chốt cửa gỗ, cái chốt dài đó như chặn
trong lồng ngực ông ta, khiến ông ta cảm thấy khó thở.
Ông ta bật cười, tiếng cười vang lên cùng tiếng hổn hển nơi lồng ngực: “Trong cái tướng phủ
này, chỉ có Hạ Thương Mai mới là con ruột của con, mà con luôn muốn giết con bé”
Lão phu nhân vẫn đang hút thuốc, im lặng không nói gì, chỉ là säc mặt vô cùng u sầu.
Hạ thừa tướng bật cười, bi thương nhìn lão phu nhân: “Mẫu thân, người thấy, có phải con làm
sai rồi không? Có phải nên đối xử với Hạ Thương Mai…”
Ông ta không nói tiếp được nữa, cái khả năng này khiến chính ông ta cũng cảm thấy hoang
đường.
Lão phu nhân cười lạnh: “Nếu nửa năm trước, mọi thứ vẫn còn thể, nhưng mà, bây giờ trong.
lòng Hạ Thương Mai chỉ có sự thù hận với con, liệu con bé có đồng lòng với con nữa? Không thể, con
bé chỉ biết trả thù con, con bé hận con”
/923
|