Mọi người nghe thấy lời ấy thì đều giật nảy mình.
Mộ Dung Khanh nói với Thương Mai: “Còn không mau đứng dậy cứu người?”
Thương Mai nhìn Lễ thân vương bằng ánh mắt phức tạp, bị sốc?
Nếu như trí nhớ của cô không bị rối loạn, vừa rồi hắn nói hai chữ "bị sốc”.
Bị sốc, không phải từ dùng trong Trung y.
Hơn nữa, vừa rồi nghe hắn phân tích cái gì mà góc độ vị trí, luôn cảm thấy mấy chữ này do một vị Vương gia cổ đại nói ra hơi kỳ lạ.
Nhưng, cô lại cảm thấy suy đoán của mình hơi hoang đường.
Bây giờ cũng không phải lúc nghiên cứu kỹ vấn đề này.
Trước mắt mọi người, Thương Mai tiến lên rút cây trâm trên ngực của tên sai vặt gác cổng, sau khi cây trâm bị rút ra, máu tươi tràn ra, Thương Mai đã chuẩn bị khăn tay từ sớm, ấn xuống.
Vết thương không lớn, cũng không đâm trúng vị trí trái tim, có thể nhìn ra, người ra tay ngoài việc không có nhiều hiểu biết, cũng tuyệt không phải là người có võ công, bởi vì cây trâm không bị đâm xuyên qua xương, chỉ bị thương da thịt mà thôi.
Hình bộ thượng thư bước lên trước kiểm tra, nhưng cũng không làm chậm trễ Thương Mai chữa trị.
Trước đó Thương Mai tiến hành kích điện cho hắn ta, để hắn ta tỉnh lại từ trong trạng thái bị sốc, nhưng lại đang tức giận, nên châm vào Vân Môn, Trung Phủ để hắn ta không cách nào cử động, ngay cả mí mắt cũng không thể mở ra, nhưng ý thức của hắn ta vẫn tỉnh táo, có thể nghe thấy mọi người nói chuyện rõ ràng.
Bây giờ Thương Mai lại châm vào huyệt Nhân Trung, huyệt Bách Hội, thông kinh mạch cho hắn ta, Thương Mai nói: “Lát nữa hắn ta sẽ tỉnh lại.”
Cùng lúc đó, Hình bộ thượng thư cũng kiểm tra xong, nói: “Có dấu vết cho thấy hắn ta từng giấy giụa, móng tay từng cào lên trên mặt đá, hai chân đạp đất, mọi người có thể nhìn móng tay, đầu giày và gót giày của hắn ta, đều có dấu vết ma sát.”
Mọi người nhìn sang, quả nhiên trông thấy móng tay của hắn ta bị hư hại, trong đó còn có hai ba móng nhiễm vết máu, đầu giày và gót giày cũng bị mài mòn, hẳn là đạp đất hoặc chống lên hòn non bộ mà ra.
Điều này chứng tỏ, có người bóp cổ hắn ta.
Sắc mặt Tây Môn Hiểu Khánh xám xịt, hắn ta lặng lẽ lui vào bên trong đám người, muốn lén chạy đi.
Nhưng Trần Loan Loan đã giơ tay nắm chặt cổ áo hắn ta: “Dám chạy ta sẽ bẻ hai chân để lên đỉnh đầu ngươi.”
Nhị phu nhân Tây Môn là Lương thị thấy con trai bị Trần Loan Loan tóm chặt, dưới tình thế cấp bách, hung ác quát lớn: “Cái đồ nha đầu lỗ mãng nhà ngươi, buông hẳn ra, dám làm hắn bị thương ta sẽ lấy mạng ngươi.”
Ngay lập tức, như thiên binh giáng xuống, mười hai người đàn ông mặc trang phục giống nhau xuất hiện trước mặt Lương thị, phảng phất như một tấm bình phong, chặn ngang khiến Lương thị phải liên tục lùi về phía sau.
Trên mặt mỗi người đều toát vẻ hung ác, Lương thị cũng là người đanh đá, không sợ chút nào, xông về phía lão thái quân hô lên: “Trần thái quân, ngươi nhìn người của Trần phủ ngươi đi, là muốn ăn người ta sao?”
Lão thái quân vẫn ngồi vững như Thái Sơn, ngay cả lông mày cũng không nhấc, hút tẩu thuốc rồi lạnh lùng nói: “Ngươi cũng có lòng muốn giết cháu gái của ta, bọn họ ăn ngươi thì có gì kỳ lạ chứ? Đừng nói là bọn họ, ngay cả lão già ta cũng muốn gặm ngươi.”
Đúng như lời Mộ Dung Khanh nói, Trần Loan Loan là hòn ngọc quý trên tay Trần phủ, là người nằm ở đầu quả tim của lão thái quân, sao có thể cho phép người nào ác ý bắt nạt nửa phần chứ?
Lương thị giận giữ: “Ngươi là đang bao che khuyết điểm.”
“Trần gia luôn bao che khuyết điểm, bây giờ ngươi mới biết sao?” Lão thái quân thản nhiên phun khói, mái tóc màu bạc phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, đầu ngón tay khẽ gẩy một chút tàn thuốc, vô lại không nói lên lời.
“Vương gia, ngài luôn coi trọng phép tắc, chẳng lẽ ngài cũng không quản sao?” Lương thị bị huynh đệ Trần gia ép phải lùi về phía sau thêm hai bước, vội vàng the thé nói với Lễ thân vương.
Lễ thân vương suy nghĩ, sau đó ôn hòa nhã nhặn nói: “Quản cái gì?”
“Bọn họ muốn ra tay đánh người.”
Lễ thân vương liếc nhìn huynh đệ nhà họ Trần, lại hỏi Hình bộ thượng thư: “Người đánh người thì sẽ luận tội như thế nào?”
“Bẩm Vương gia, nhìn vết thương mà luận tội!”
Lễ thân vương gật đầu: “Ừ, bản vương cũng biết rồi, nhưng ngươi quản lý Hình bộ, bản vương phải hỏi ngươi một chút, như vậy đi, nếu như mười hai người bọn họ ra tay đánh ngươi, bản vương sẽ đốc thúc Hình bộ thượng thư dựa theo vết thương mà luận tội, không có người nào đánh người mà có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luận, bản vương cam đoan với ngươi.”
Lương thị nhìn những người hung ác này, nếu như mười hai người này cùng tiến lên đánh bà ta, dù xử tử từng người cũng vô dụng.
Mộ Dung Tráng Tráng buông tay xuống, cảm thấy rất bất đắc dĩ, hễ lão tam có mặt, chuyện gì cũng dễ dàng bị chệch hướng.
Nhưng nàng lại nhìn thấy, khi Thương Mai châm cứu cho tên sai vặt, còn ghé đầu qua nói nhỏ gì đó bên tai tên sai vặt.
Mộ Dung Tráng Tráng lập tức hiểu ra, lão tam là đang yểm trợ giúp đỡ Thương Mai.
Vậy cũng thật kỳ lạ, lão tam này là người lý lẽ cứng ngắc, chưa từng nghe thấy hắn sẽ thiên vị bất kỳ kẻ nào, trước đây có thẩm tra xử lý một vụ án chặt ngón tay hủy dung, cũng là vì không phù hợp với luật pháp nên hắn mới đứng ra.
Nàng rất chắc chắn, nếu như lúc ấy Nguyệt Nhung phu nhân có lý, còn có chứng cứ, nhất định hắn sẽ đứng về phía Nguyệt Nhung phu nhân.
Nhưng mà, bây giờ hắn lại yểm trợ cho Thương Mai?
Là lão thất chỉ thị hắn làm sao? Mộ Dung Tráng Tráng nhìn về phía Mộ Dung Khanh, lại phát hiện vị kia lại càng không thèm để ý, hẳn vẫn trước sau như một mà lười biếng ngôi trên ghế, ánh mắt thản nhiên ngắm nhìn hoa cỏ bên ngoài, tựa như cô gái bị người ta vu oan giết người kia vốn không phải là vị hôn thê của hắn.
Mà bên kia, tên sai vặt gác cổng đã tỉnh lại.
Thái tử và Hạ Oanh Nhiễm nhìn nhau, vẻ mặt đều mang theo khiếp sợ, Thái tử lạnh lùng lui ra sau một bước, lạnh nhạt liếc nhìn Hạ Oanh Nhiễm, tựa như đang trách móc nàng ta làm chuyện này không chắc chắn.
Hạ Oanh Nhiễm cũng không ngờ Tây Môn Hiểu Khánh này sẽ sơ ý như vậy, ngay cả người chết hay chưa cũng không biết, bây giờ thấy Thái tử tức giận, nàng ta cũng ôm một cục tức.
Thương Mai đỡ tên sai vặt gác cổng ngồi xuống, Hình bộ thượng thư cũng ngồi xổm xuống hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Tên sai vặt gác cổng vấn rất yếu, nhưng miễn cưỡng có thể quỳ xuống trả lời: “Bấm đại nhân, tiểu nhân tên là Quế Viên.”
“Quế Viên, là ai làm ngươi bị thương?” Hình bộ thượng thư hỏi.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tên sai vặt gác cổng, sắc mặt tên sai vặt vô cùng tái nhợt, bờ môi cũng khẽ run rẩy, hắn ta không nhìn Thương Mai, nhưng lại nghĩ đến câu nói cô vừa ghé vào tai hắn ta nói kia.
Cô nói, chỉ cần nói là quên hết hoặc là không biết.
Hắn ta biết ý định của đại tiểu thư, cô không hy vọng hắn ta chỉ tội Tây Môn Hiểu Khánh, bởi vì, sau này Tây Môn Hiểu Nguyệt sẽ là đương gia chủ mẫu, nếu như chỉ tội Tây Môn Hiểu Khánh, hắn ta sẽ bị trả thù.
Hắn ta dập đầu, sau đó ngẩng đầu lên, chỉ vào Tây Môn Hiểu Khánh, cắn răng nói: “Là Tây Môn công tử.”
Đám người lập tức phát ra tiếng xì xầm, mặc dù mọi người đã đoán được Tây Môn Hiểu Khánh này có lòng hãm hại Hạ Thương Mai, nhưng không ngờ hắn ta lại chính là hung thủ.
Đây đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.
Lão phu nhân trâm giọng nói: “Ngươi nói rõ ràng ra xem, có phải hắn ta và đại tiểu thư tranh cãi ở hòn giả sơn kia, bị ngươi nghe thấy, nên đại tiểu thư bảo hắn ta ra tay?”
Lời này của lão phu nhân đúng thật có chút không biết xấu hổ, nhưng bà ta hết cách rồi, nếu như hôm nay hỏi tội Tây Môn Hiểu Khánh, tất cả những gì bọn họ vất vả mưu tính đều sẽ đổ sông đổ biển, Tây Môn Hiểu Khánh là cháu trai mà Tấn quốc công rất coi trọng, hôm nay bị đánh ngã, dù nói không có liên quan gì đến bọn họ, nhưng món nợ này rồi cũng sẽ tính cả lên đầu Tướng phủ mà thôi.
Vì thế, lão phu nhân dùng thân phận cưỡng bức dẫn đường tên sai vặt, để hắn ta khai theo lời của mình, nếu như hắn ta nói theo như vậy, Hạ Thương Mai vẫn là chủ mưu, mặc dù Tây Môn Hiểu Khánh cũng bị hỏi tội, nhưng tội danh sẽ nhẹ hơn.
Rõ ràng tên sai vặt gác cổng Quế Viên bị lão phu nhân dọa sợ, không có một hạ nhân nào trong phủ không sợ hãi lão phu nhân, loại tâm lý sợ hãi này là góp nhặt từng ngày, cho dù bây giờ lão phu nhân ngã trên mặt đất, chỉ còn lại chút hơi thở yếu ớt, bọn họ vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.
Mộ Dung Khanh nói với Thương Mai: “Còn không mau đứng dậy cứu người?”
Thương Mai nhìn Lễ thân vương bằng ánh mắt phức tạp, bị sốc?
Nếu như trí nhớ của cô không bị rối loạn, vừa rồi hắn nói hai chữ "bị sốc”.
Bị sốc, không phải từ dùng trong Trung y.
Hơn nữa, vừa rồi nghe hắn phân tích cái gì mà góc độ vị trí, luôn cảm thấy mấy chữ này do một vị Vương gia cổ đại nói ra hơi kỳ lạ.
Nhưng, cô lại cảm thấy suy đoán của mình hơi hoang đường.
Bây giờ cũng không phải lúc nghiên cứu kỹ vấn đề này.
Trước mắt mọi người, Thương Mai tiến lên rút cây trâm trên ngực của tên sai vặt gác cổng, sau khi cây trâm bị rút ra, máu tươi tràn ra, Thương Mai đã chuẩn bị khăn tay từ sớm, ấn xuống.
Vết thương không lớn, cũng không đâm trúng vị trí trái tim, có thể nhìn ra, người ra tay ngoài việc không có nhiều hiểu biết, cũng tuyệt không phải là người có võ công, bởi vì cây trâm không bị đâm xuyên qua xương, chỉ bị thương da thịt mà thôi.
Hình bộ thượng thư bước lên trước kiểm tra, nhưng cũng không làm chậm trễ Thương Mai chữa trị.
Trước đó Thương Mai tiến hành kích điện cho hắn ta, để hắn ta tỉnh lại từ trong trạng thái bị sốc, nhưng lại đang tức giận, nên châm vào Vân Môn, Trung Phủ để hắn ta không cách nào cử động, ngay cả mí mắt cũng không thể mở ra, nhưng ý thức của hắn ta vẫn tỉnh táo, có thể nghe thấy mọi người nói chuyện rõ ràng.
Bây giờ Thương Mai lại châm vào huyệt Nhân Trung, huyệt Bách Hội, thông kinh mạch cho hắn ta, Thương Mai nói: “Lát nữa hắn ta sẽ tỉnh lại.”
Cùng lúc đó, Hình bộ thượng thư cũng kiểm tra xong, nói: “Có dấu vết cho thấy hắn ta từng giấy giụa, móng tay từng cào lên trên mặt đá, hai chân đạp đất, mọi người có thể nhìn móng tay, đầu giày và gót giày của hắn ta, đều có dấu vết ma sát.”
Mọi người nhìn sang, quả nhiên trông thấy móng tay của hắn ta bị hư hại, trong đó còn có hai ba móng nhiễm vết máu, đầu giày và gót giày cũng bị mài mòn, hẳn là đạp đất hoặc chống lên hòn non bộ mà ra.
Điều này chứng tỏ, có người bóp cổ hắn ta.
Sắc mặt Tây Môn Hiểu Khánh xám xịt, hắn ta lặng lẽ lui vào bên trong đám người, muốn lén chạy đi.
Nhưng Trần Loan Loan đã giơ tay nắm chặt cổ áo hắn ta: “Dám chạy ta sẽ bẻ hai chân để lên đỉnh đầu ngươi.”
Nhị phu nhân Tây Môn là Lương thị thấy con trai bị Trần Loan Loan tóm chặt, dưới tình thế cấp bách, hung ác quát lớn: “Cái đồ nha đầu lỗ mãng nhà ngươi, buông hẳn ra, dám làm hắn bị thương ta sẽ lấy mạng ngươi.”
Ngay lập tức, như thiên binh giáng xuống, mười hai người đàn ông mặc trang phục giống nhau xuất hiện trước mặt Lương thị, phảng phất như một tấm bình phong, chặn ngang khiến Lương thị phải liên tục lùi về phía sau.
Trên mặt mỗi người đều toát vẻ hung ác, Lương thị cũng là người đanh đá, không sợ chút nào, xông về phía lão thái quân hô lên: “Trần thái quân, ngươi nhìn người của Trần phủ ngươi đi, là muốn ăn người ta sao?”
Lão thái quân vẫn ngồi vững như Thái Sơn, ngay cả lông mày cũng không nhấc, hút tẩu thuốc rồi lạnh lùng nói: “Ngươi cũng có lòng muốn giết cháu gái của ta, bọn họ ăn ngươi thì có gì kỳ lạ chứ? Đừng nói là bọn họ, ngay cả lão già ta cũng muốn gặm ngươi.”
Đúng như lời Mộ Dung Khanh nói, Trần Loan Loan là hòn ngọc quý trên tay Trần phủ, là người nằm ở đầu quả tim của lão thái quân, sao có thể cho phép người nào ác ý bắt nạt nửa phần chứ?
Lương thị giận giữ: “Ngươi là đang bao che khuyết điểm.”
“Trần gia luôn bao che khuyết điểm, bây giờ ngươi mới biết sao?” Lão thái quân thản nhiên phun khói, mái tóc màu bạc phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, đầu ngón tay khẽ gẩy một chút tàn thuốc, vô lại không nói lên lời.
“Vương gia, ngài luôn coi trọng phép tắc, chẳng lẽ ngài cũng không quản sao?” Lương thị bị huynh đệ Trần gia ép phải lùi về phía sau thêm hai bước, vội vàng the thé nói với Lễ thân vương.
Lễ thân vương suy nghĩ, sau đó ôn hòa nhã nhặn nói: “Quản cái gì?”
“Bọn họ muốn ra tay đánh người.”
Lễ thân vương liếc nhìn huynh đệ nhà họ Trần, lại hỏi Hình bộ thượng thư: “Người đánh người thì sẽ luận tội như thế nào?”
“Bẩm Vương gia, nhìn vết thương mà luận tội!”
Lễ thân vương gật đầu: “Ừ, bản vương cũng biết rồi, nhưng ngươi quản lý Hình bộ, bản vương phải hỏi ngươi một chút, như vậy đi, nếu như mười hai người bọn họ ra tay đánh ngươi, bản vương sẽ đốc thúc Hình bộ thượng thư dựa theo vết thương mà luận tội, không có người nào đánh người mà có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luận, bản vương cam đoan với ngươi.”
Lương thị nhìn những người hung ác này, nếu như mười hai người này cùng tiến lên đánh bà ta, dù xử tử từng người cũng vô dụng.
Mộ Dung Tráng Tráng buông tay xuống, cảm thấy rất bất đắc dĩ, hễ lão tam có mặt, chuyện gì cũng dễ dàng bị chệch hướng.
Nhưng nàng lại nhìn thấy, khi Thương Mai châm cứu cho tên sai vặt, còn ghé đầu qua nói nhỏ gì đó bên tai tên sai vặt.
Mộ Dung Tráng Tráng lập tức hiểu ra, lão tam là đang yểm trợ giúp đỡ Thương Mai.
Vậy cũng thật kỳ lạ, lão tam này là người lý lẽ cứng ngắc, chưa từng nghe thấy hắn sẽ thiên vị bất kỳ kẻ nào, trước đây có thẩm tra xử lý một vụ án chặt ngón tay hủy dung, cũng là vì không phù hợp với luật pháp nên hắn mới đứng ra.
Nàng rất chắc chắn, nếu như lúc ấy Nguyệt Nhung phu nhân có lý, còn có chứng cứ, nhất định hắn sẽ đứng về phía Nguyệt Nhung phu nhân.
Nhưng mà, bây giờ hắn lại yểm trợ cho Thương Mai?
Là lão thất chỉ thị hắn làm sao? Mộ Dung Tráng Tráng nhìn về phía Mộ Dung Khanh, lại phát hiện vị kia lại càng không thèm để ý, hẳn vẫn trước sau như một mà lười biếng ngôi trên ghế, ánh mắt thản nhiên ngắm nhìn hoa cỏ bên ngoài, tựa như cô gái bị người ta vu oan giết người kia vốn không phải là vị hôn thê của hắn.
Mà bên kia, tên sai vặt gác cổng đã tỉnh lại.
Thái tử và Hạ Oanh Nhiễm nhìn nhau, vẻ mặt đều mang theo khiếp sợ, Thái tử lạnh lùng lui ra sau một bước, lạnh nhạt liếc nhìn Hạ Oanh Nhiễm, tựa như đang trách móc nàng ta làm chuyện này không chắc chắn.
Hạ Oanh Nhiễm cũng không ngờ Tây Môn Hiểu Khánh này sẽ sơ ý như vậy, ngay cả người chết hay chưa cũng không biết, bây giờ thấy Thái tử tức giận, nàng ta cũng ôm một cục tức.
Thương Mai đỡ tên sai vặt gác cổng ngồi xuống, Hình bộ thượng thư cũng ngồi xổm xuống hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Tên sai vặt gác cổng vấn rất yếu, nhưng miễn cưỡng có thể quỳ xuống trả lời: “Bấm đại nhân, tiểu nhân tên là Quế Viên.”
“Quế Viên, là ai làm ngươi bị thương?” Hình bộ thượng thư hỏi.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tên sai vặt gác cổng, sắc mặt tên sai vặt vô cùng tái nhợt, bờ môi cũng khẽ run rẩy, hắn ta không nhìn Thương Mai, nhưng lại nghĩ đến câu nói cô vừa ghé vào tai hắn ta nói kia.
Cô nói, chỉ cần nói là quên hết hoặc là không biết.
Hắn ta biết ý định của đại tiểu thư, cô không hy vọng hắn ta chỉ tội Tây Môn Hiểu Khánh, bởi vì, sau này Tây Môn Hiểu Nguyệt sẽ là đương gia chủ mẫu, nếu như chỉ tội Tây Môn Hiểu Khánh, hắn ta sẽ bị trả thù.
Hắn ta dập đầu, sau đó ngẩng đầu lên, chỉ vào Tây Môn Hiểu Khánh, cắn răng nói: “Là Tây Môn công tử.”
Đám người lập tức phát ra tiếng xì xầm, mặc dù mọi người đã đoán được Tây Môn Hiểu Khánh này có lòng hãm hại Hạ Thương Mai, nhưng không ngờ hắn ta lại chính là hung thủ.
Đây đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.
Lão phu nhân trâm giọng nói: “Ngươi nói rõ ràng ra xem, có phải hắn ta và đại tiểu thư tranh cãi ở hòn giả sơn kia, bị ngươi nghe thấy, nên đại tiểu thư bảo hắn ta ra tay?”
Lời này của lão phu nhân đúng thật có chút không biết xấu hổ, nhưng bà ta hết cách rồi, nếu như hôm nay hỏi tội Tây Môn Hiểu Khánh, tất cả những gì bọn họ vất vả mưu tính đều sẽ đổ sông đổ biển, Tây Môn Hiểu Khánh là cháu trai mà Tấn quốc công rất coi trọng, hôm nay bị đánh ngã, dù nói không có liên quan gì đến bọn họ, nhưng món nợ này rồi cũng sẽ tính cả lên đầu Tướng phủ mà thôi.
Vì thế, lão phu nhân dùng thân phận cưỡng bức dẫn đường tên sai vặt, để hắn ta khai theo lời của mình, nếu như hắn ta nói theo như vậy, Hạ Thương Mai vẫn là chủ mưu, mặc dù Tây Môn Hiểu Khánh cũng bị hỏi tội, nhưng tội danh sẽ nhẹ hơn.
Rõ ràng tên sai vặt gác cổng Quế Viên bị lão phu nhân dọa sợ, không có một hạ nhân nào trong phủ không sợ hãi lão phu nhân, loại tâm lý sợ hãi này là góp nhặt từng ngày, cho dù bây giờ lão phu nhân ngã trên mặt đất, chỉ còn lại chút hơi thở yếu ớt, bọn họ vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.
/923
|