Một nhóm người lao về phía phòng tân hôn mang theo cả mên và xô cát, giống như những người tị nạn chạy trốn chiến tranh. Lão phu nhân đứng bên cạnh Trần Thái Quân, nhìn chằm chằm Thương Mai, sự hận thù trong mắt dâng lên đến cực hạn.
Trần Thái Quân khẽ cười nói: “Kẻ xấu này chính là họa hại ngàn năm, có phải không? Sao lại không chết đi chứ”
Lão phu nhân xoay người, nhìn lão thái quân. Bà ta trông như già đi rất nhiều chỉ trong chốc lát, trên gương mặt chỉ còn lại một lớp da chảy xệ, vết nhăn và vết thâm cũng đặc biệt rõ ràng, đôi mắt sắc bén cũng trở nên mờ mịt.
“Trần Thái Quân muốn nói cái gì?”
Trần Thái Quân cười nói: ‘Không, ý ta nói Hạ Thương Mai là một người độc ác và có dã tâm đen tối. Loại người này không dễ chết như vậy, ba lần bảy lượt cũng không chết nổi, người tốt thì không như thế, người đoán xem, cái xác quay lại kia là ai.”
Giọng nói của Lão thái quân mệt mỏi khôn tả: “Dù là ai thì cũng là một sinh mang, A Di Đà Phật.”
Trần thái quân nhìn bà ta lắc đầu: “Trong đời lão thân ở sa trường sát phạt vô số, chưa từng nể tình ai. Tuy nhiên, không ngờ tuổi xế chiều lại gặp được người như ngươi, da mặt dày khiến lão thân phải trầm trồ kinh ngạc, thế gian có người vô sĩ như người, thật là…. thú vị! ”
“Lão thái quân xin cẩn thận lời nói!” Ánh mắt lão phu nhân chợt trở nên sắc bén:“Lão thân tuy không phải là một vị minh quân lập công lớn, nhưng cũng là nhị phẩm cáo mệnh phu nhân do đích thân Hoàng thượng sắc phong, còn là mẫu thân của đương triều thừa tướng lời này của người không sợ mạo phạm đến thánh nhan sao.”
“Người đã xúc phạm đến danh hiệu do Hoàng thượng ban tặng, còn có chuyện gì với lão thân? Đừng không thừa nhận, ngay từ đầu, khi người nhờ người hầu rót rượu cho Lương thị và Thương Mai, ta đã biết là người định làm gì, ta đã kiểm tra rượu, là nhuyễn cốt tán, tuy không độc nhưng sẽ khiến người ta hao tổn sức lực, vận khí không tốt, tiết mục đêm nay vốn dĩ không có hỏa long gì cả, mà là do người sắp xếp vào,chẳng phải muốn đốt cháy Tướng phủ đêm nay sao, chỉ là người nhắm vào Lương thị khiến lão thân hơi khó hiểu, nhưng đó chỉ là câu đố nhất thời, sau đó ta đã đoán ra, Lương thị và Hạ Thương Mai chết, tất cả chuyện này dường như chỉ là một tai nạn, bởi vì không ai muốn nghĩ rằng trong lúc kết thân nhân lại ra tay mưu hại người thân của mình, đặc biệt các người còn có giao kết riêng.”
“Lão thái quân, ngươi không nên quá lời, Tướng phủ này không phải là nơi để ngươi nói bậy, muốn nói gì cứ về phủ ấp của ngươi mà nói.” Lão phu nhân tức giận và xé bỏ dấu vết ngụy trang cuối cùng.
Lão thái quân còn lạnh lùng hơn bà ta: “Đại Chu không phải sân khấu cho các ngươi giở trò đồi bại. Tốt nhất người nên biết điều một chút, cháu gái bảo bối của lão thân ở dưới hỏa long, cũng may không sao, nếu như nó có mệnh hệ gì, ta thê nhất định sẽ xé ngươi thành trăm mảnh vứt vào loạn táng cương (bãi hoang để xác) cho chim ăn.”
Nói xong, bà ta hừ lạnh một tiếng, gọi Trần Loan Loan rồi bỏ đi. Trần Thái Quân rời đi với vẻ mặt đầy tức giận, làm cho lão phu nhân rất hoảng sợ, bà ta không muốn chống lại Trần gia, cũng không nghĩ tới việc hại Trần gia, ai biết Trần Loan Loan lại ở phía dưới hỏa long?
Chỉ là hiện tại chuyện bà ta lo lắng hơn là.
Lương thị chưa chết, đêm nay chuyện bỏ thuốc nhất định sẽ bị bà ta biết, tuy Lương thị lỗ mãng nhưng không phải là kẻ ngốc, nhất định đã đoán ra được đêm nay ngoài trừ ra tay với Hạ Thương Mai, còn muốn nhắm vào ả ta. Tấn Quốc công rất coi trọng ả ta, nếu để ả ta đi ăn nói lung tung mấy câu, thì chuyện kết thân này coi như bỏ phế.
Còn nữa, Tấn Quốc công chắc chắn sẽ từ bỏ đứa cháu gái là Tây Môn Hiểu Nguyệt, không có Tấn Quốc công làm hậu thuẫn thì Tây Môn Hiểu Nguyệt còn gì đáng để lợi dụng?
Nghĩ đến mọi công sức cực khổ đều phí công vô ích, bà ta tức giận đến mức gần như nôn ra máu.
Bà ta nhìn chằm chằm vào Hạ Thương Mai, cô đang nói chuyện với Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh rất tức giận đã ra lệnh cho người tiến hành điều tra kỹ lưỡng, chuyện đêm nay có lão thái quân là chứng còn có Lương thị và Hạ Thương Mai, liệu có thể giấu diếm được nữa không.
Tướng phủ không thể cản được cuộc tra xét như thế này. Sau khi đám cháy được dập tắt, khói đen bốc ra từ đám cháy, trong làn khói cuồn cuộn, xuất hiện một thi thể.
Cơ thể đã cháy thành than, nhìn mặt thì không thể phân biệt được nam nữ, nhưng nhìn từ trên cao vẫn có thể thấy đây là một người đàn ông. Sau khi thuộc hạ suy đoán, có người tiến tới bẩm báo Mộ Dung Khanh: “Hồi vương gia, người chết chính là Hạ Đoàn quản gia của Tướng phủ.”
Mộ Dung Khanh nói với vẻ tiếc nuối: “Thật đáng thương, lao tâm cả đời cho Tướng phủ, nhưng lại bị kết cục toàn thây cháy đen, trận hỏa hoạn này, thật sự khiến người ta đau lòng.”
Lão phu nhân nghe thấy Hạ Đoàn, cả người chấn động, sắc mặt càng thêm buồn bực và oán hận, Hạ Đoàn là cánh tay phải đắc lực của bà ta, không biết Hạ Đoàn đã lén lút làm bao nhiêu chuyện cho bà ta, nếu không có Hạ Đoàn thì tương đương không còn cánh tay trái phải nữa.
Thúy Ngọc cô cô đứng phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phu nhân, nô tì vẫn luôn đứng bên ngoài xem xét, đại tiểu thư và Lương thị không có ra khỏi phòng phụ, hơn nữa, hỏa long trước khi đổ, nô tì đi vào khóa cửa còn nhìn thấy Lương thị và đại tiểu thư, thật sự không biết bọn họ làm sao ra ngoài được, lửa lớn như thế, lại không hề tổn thương gì, đúng là đáng ngờ.”
Lão phu nhân vẻ mặt dữ tợn: “Từ sau khi bị cưỡng hôn, nó giống như một ác quỷ rồi.”
Thúy Ngọc cô cô đột nhiên nói: “Phu nhân, người nói như thế, đã nhắc nhở nô tỳ một chuyện. người nói đại tiểu thư có phải bị ma ám rồi không? Tính tình trước sau không giống, lại còn biết y thuật, hôm nay gặp phải trận lửa này có thể thoát ra còn mang theo cả Lương thị, không phải ma quỷ, làm sao làm được như thế?”
Da thịt trên mặt lão phu nhân run lên vài cái, những chuyện này bà ta lại không tin, nhưng bây giờ không tin thì thật sự không còn cách giải thích nào nữa.
Chuyện này vốn đã rất chu toàn, khi hỏa long đổ xuống người vẫn còn bên trong, mặt đất đầy dầu lửa, lửa nhanh chóng bao vây, không có cách nào để mọi người thoát ra ngoài, Hạ Đoàn biết có cố gắng cũng không thoát được, huống chỉ là Lương thị và Hạ Thương Mai.
“Quay về mời một pháp sư đến xem đi.” Lão phu nhân trầm mặc một lát, mới nói.
“Vâng!” Thúy Ngọc cô cô nói.
Có thể đưa ra mệnh lệnh này, chứng tỏ lão phu nhân có chút cùng đường bế tắc rồi. Đối với bà ta mà nói, tất cả ma quỷ đều là hư ảo, nhưng thất bại mấy lần, bà ta cũng bắt đầu có chút tin tưởng rồi.
Ở đó, Thương Mai bị Mộ Dung Khanh kéo đi.
“Đau!” Thương Mai cau mày.
Mộ Dung Khanh cũng cảm thấy cổ tay hơi ẩm ướt, dừng lại xắn tay áo lên xem xét, trên cổ tay cô có một vết bỏng, bàn tay này cũng là bàn tay bị Tôn Trắc phi làm bỏng.
“Nói đi, làm sao nàng trốn được.” Hắn bỏ tay áo cô xuống, cố gắng che giấu lửa giận trong mắt, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
Thương Mai nín thở: “Vừa rồi Loan Loan nói người tưởng ta chết.”
“Tất cả mọi người đều cho rằng nàng đã chết.” Mộ Dung Khanh vẻ mặt âm trầm nói.
“Người lao vào đám cháy để cứu ta, tại sao?” Thương Mai hỏi lại.
Mộ Dung Khanh nhìn cô chằm chằm: “Nàng đừng nghĩ lung tung, không phải như nàng nghĩ.”
“Ta cảm thấy vậy!” Thương Mai nói một cách tự tin.
“Không phải.” Vẻ mặt lãnh đạm, đường nét trên mặt hắn chợt lạnh hơn: “Nghĩ nhiêu rồi, bổn vương chỉ là …”
“Chỉ là để trả ơn cứu mạng của ta, người không muốn mắc nợ ta, cho nên hôm nay cố gắng cứu ta, ta nói rất đúng phải không?”
Chân mày Mộ Dung Khanh khẽ cong, khuôn mặt tuấn tú dân dân giãn ra, đôi mắt đen như mực, trông giống như xoáy nước, trong con ngươi phát ra ánh mắt sắc bén, khẽ thở dài một tiếng: “Nàng nói xem sao nàng có thể thông minh đến thế này được chứ? Thông minh đến mức khiến người khác đố kỵ, không sai, thật ra là thế, bổn vương không thể nợ ân tình của một cô gái được.”
Trần Thái Quân khẽ cười nói: “Kẻ xấu này chính là họa hại ngàn năm, có phải không? Sao lại không chết đi chứ”
Lão phu nhân xoay người, nhìn lão thái quân. Bà ta trông như già đi rất nhiều chỉ trong chốc lát, trên gương mặt chỉ còn lại một lớp da chảy xệ, vết nhăn và vết thâm cũng đặc biệt rõ ràng, đôi mắt sắc bén cũng trở nên mờ mịt.
“Trần Thái Quân muốn nói cái gì?”
Trần Thái Quân cười nói: ‘Không, ý ta nói Hạ Thương Mai là một người độc ác và có dã tâm đen tối. Loại người này không dễ chết như vậy, ba lần bảy lượt cũng không chết nổi, người tốt thì không như thế, người đoán xem, cái xác quay lại kia là ai.”
Giọng nói của Lão thái quân mệt mỏi khôn tả: “Dù là ai thì cũng là một sinh mang, A Di Đà Phật.”
Trần thái quân nhìn bà ta lắc đầu: “Trong đời lão thân ở sa trường sát phạt vô số, chưa từng nể tình ai. Tuy nhiên, không ngờ tuổi xế chiều lại gặp được người như ngươi, da mặt dày khiến lão thân phải trầm trồ kinh ngạc, thế gian có người vô sĩ như người, thật là…. thú vị! ”
“Lão thái quân xin cẩn thận lời nói!” Ánh mắt lão phu nhân chợt trở nên sắc bén:“Lão thân tuy không phải là một vị minh quân lập công lớn, nhưng cũng là nhị phẩm cáo mệnh phu nhân do đích thân Hoàng thượng sắc phong, còn là mẫu thân của đương triều thừa tướng lời này của người không sợ mạo phạm đến thánh nhan sao.”
“Người đã xúc phạm đến danh hiệu do Hoàng thượng ban tặng, còn có chuyện gì với lão thân? Đừng không thừa nhận, ngay từ đầu, khi người nhờ người hầu rót rượu cho Lương thị và Thương Mai, ta đã biết là người định làm gì, ta đã kiểm tra rượu, là nhuyễn cốt tán, tuy không độc nhưng sẽ khiến người ta hao tổn sức lực, vận khí không tốt, tiết mục đêm nay vốn dĩ không có hỏa long gì cả, mà là do người sắp xếp vào,chẳng phải muốn đốt cháy Tướng phủ đêm nay sao, chỉ là người nhắm vào Lương thị khiến lão thân hơi khó hiểu, nhưng đó chỉ là câu đố nhất thời, sau đó ta đã đoán ra, Lương thị và Hạ Thương Mai chết, tất cả chuyện này dường như chỉ là một tai nạn, bởi vì không ai muốn nghĩ rằng trong lúc kết thân nhân lại ra tay mưu hại người thân của mình, đặc biệt các người còn có giao kết riêng.”
“Lão thái quân, ngươi không nên quá lời, Tướng phủ này không phải là nơi để ngươi nói bậy, muốn nói gì cứ về phủ ấp của ngươi mà nói.” Lão phu nhân tức giận và xé bỏ dấu vết ngụy trang cuối cùng.
Lão thái quân còn lạnh lùng hơn bà ta: “Đại Chu không phải sân khấu cho các ngươi giở trò đồi bại. Tốt nhất người nên biết điều một chút, cháu gái bảo bối của lão thân ở dưới hỏa long, cũng may không sao, nếu như nó có mệnh hệ gì, ta thê nhất định sẽ xé ngươi thành trăm mảnh vứt vào loạn táng cương (bãi hoang để xác) cho chim ăn.”
Nói xong, bà ta hừ lạnh một tiếng, gọi Trần Loan Loan rồi bỏ đi. Trần Thái Quân rời đi với vẻ mặt đầy tức giận, làm cho lão phu nhân rất hoảng sợ, bà ta không muốn chống lại Trần gia, cũng không nghĩ tới việc hại Trần gia, ai biết Trần Loan Loan lại ở phía dưới hỏa long?
Chỉ là hiện tại chuyện bà ta lo lắng hơn là.
Lương thị chưa chết, đêm nay chuyện bỏ thuốc nhất định sẽ bị bà ta biết, tuy Lương thị lỗ mãng nhưng không phải là kẻ ngốc, nhất định đã đoán ra được đêm nay ngoài trừ ra tay với Hạ Thương Mai, còn muốn nhắm vào ả ta. Tấn Quốc công rất coi trọng ả ta, nếu để ả ta đi ăn nói lung tung mấy câu, thì chuyện kết thân này coi như bỏ phế.
Còn nữa, Tấn Quốc công chắc chắn sẽ từ bỏ đứa cháu gái là Tây Môn Hiểu Nguyệt, không có Tấn Quốc công làm hậu thuẫn thì Tây Môn Hiểu Nguyệt còn gì đáng để lợi dụng?
Nghĩ đến mọi công sức cực khổ đều phí công vô ích, bà ta tức giận đến mức gần như nôn ra máu.
Bà ta nhìn chằm chằm vào Hạ Thương Mai, cô đang nói chuyện với Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh rất tức giận đã ra lệnh cho người tiến hành điều tra kỹ lưỡng, chuyện đêm nay có lão thái quân là chứng còn có Lương thị và Hạ Thương Mai, liệu có thể giấu diếm được nữa không.
Tướng phủ không thể cản được cuộc tra xét như thế này. Sau khi đám cháy được dập tắt, khói đen bốc ra từ đám cháy, trong làn khói cuồn cuộn, xuất hiện một thi thể.
Cơ thể đã cháy thành than, nhìn mặt thì không thể phân biệt được nam nữ, nhưng nhìn từ trên cao vẫn có thể thấy đây là một người đàn ông. Sau khi thuộc hạ suy đoán, có người tiến tới bẩm báo Mộ Dung Khanh: “Hồi vương gia, người chết chính là Hạ Đoàn quản gia của Tướng phủ.”
Mộ Dung Khanh nói với vẻ tiếc nuối: “Thật đáng thương, lao tâm cả đời cho Tướng phủ, nhưng lại bị kết cục toàn thây cháy đen, trận hỏa hoạn này, thật sự khiến người ta đau lòng.”
Lão phu nhân nghe thấy Hạ Đoàn, cả người chấn động, sắc mặt càng thêm buồn bực và oán hận, Hạ Đoàn là cánh tay phải đắc lực của bà ta, không biết Hạ Đoàn đã lén lút làm bao nhiêu chuyện cho bà ta, nếu không có Hạ Đoàn thì tương đương không còn cánh tay trái phải nữa.
Thúy Ngọc cô cô đứng phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phu nhân, nô tì vẫn luôn đứng bên ngoài xem xét, đại tiểu thư và Lương thị không có ra khỏi phòng phụ, hơn nữa, hỏa long trước khi đổ, nô tì đi vào khóa cửa còn nhìn thấy Lương thị và đại tiểu thư, thật sự không biết bọn họ làm sao ra ngoài được, lửa lớn như thế, lại không hề tổn thương gì, đúng là đáng ngờ.”
Lão phu nhân vẻ mặt dữ tợn: “Từ sau khi bị cưỡng hôn, nó giống như một ác quỷ rồi.”
Thúy Ngọc cô cô đột nhiên nói: “Phu nhân, người nói như thế, đã nhắc nhở nô tỳ một chuyện. người nói đại tiểu thư có phải bị ma ám rồi không? Tính tình trước sau không giống, lại còn biết y thuật, hôm nay gặp phải trận lửa này có thể thoát ra còn mang theo cả Lương thị, không phải ma quỷ, làm sao làm được như thế?”
Da thịt trên mặt lão phu nhân run lên vài cái, những chuyện này bà ta lại không tin, nhưng bây giờ không tin thì thật sự không còn cách giải thích nào nữa.
Chuyện này vốn đã rất chu toàn, khi hỏa long đổ xuống người vẫn còn bên trong, mặt đất đầy dầu lửa, lửa nhanh chóng bao vây, không có cách nào để mọi người thoát ra ngoài, Hạ Đoàn biết có cố gắng cũng không thoát được, huống chỉ là Lương thị và Hạ Thương Mai.
“Quay về mời một pháp sư đến xem đi.” Lão phu nhân trầm mặc một lát, mới nói.
“Vâng!” Thúy Ngọc cô cô nói.
Có thể đưa ra mệnh lệnh này, chứng tỏ lão phu nhân có chút cùng đường bế tắc rồi. Đối với bà ta mà nói, tất cả ma quỷ đều là hư ảo, nhưng thất bại mấy lần, bà ta cũng bắt đầu có chút tin tưởng rồi.
Ở đó, Thương Mai bị Mộ Dung Khanh kéo đi.
“Đau!” Thương Mai cau mày.
Mộ Dung Khanh cũng cảm thấy cổ tay hơi ẩm ướt, dừng lại xắn tay áo lên xem xét, trên cổ tay cô có một vết bỏng, bàn tay này cũng là bàn tay bị Tôn Trắc phi làm bỏng.
“Nói đi, làm sao nàng trốn được.” Hắn bỏ tay áo cô xuống, cố gắng che giấu lửa giận trong mắt, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
Thương Mai nín thở: “Vừa rồi Loan Loan nói người tưởng ta chết.”
“Tất cả mọi người đều cho rằng nàng đã chết.” Mộ Dung Khanh vẻ mặt âm trầm nói.
“Người lao vào đám cháy để cứu ta, tại sao?” Thương Mai hỏi lại.
Mộ Dung Khanh nhìn cô chằm chằm: “Nàng đừng nghĩ lung tung, không phải như nàng nghĩ.”
“Ta cảm thấy vậy!” Thương Mai nói một cách tự tin.
“Không phải.” Vẻ mặt lãnh đạm, đường nét trên mặt hắn chợt lạnh hơn: “Nghĩ nhiêu rồi, bổn vương chỉ là …”
“Chỉ là để trả ơn cứu mạng của ta, người không muốn mắc nợ ta, cho nên hôm nay cố gắng cứu ta, ta nói rất đúng phải không?”
Chân mày Mộ Dung Khanh khẽ cong, khuôn mặt tuấn tú dân dân giãn ra, đôi mắt đen như mực, trông giống như xoáy nước, trong con ngươi phát ra ánh mắt sắc bén, khẽ thở dài một tiếng: “Nàng nói xem sao nàng có thể thông minh đến thế này được chứ? Thông minh đến mức khiến người khác đố kỵ, không sai, thật ra là thế, bổn vương không thể nợ ân tình của một cô gái được.”
/923
|