Đáy mắt Hạ Thừa tướng như bắn ra tia lửa: “Nếu không tại ngươi tổn hại đến thanh danh của ta, ta cần gì phải làm chuyện như thế?”
“Nếu không phải tại ông muốn hại đời con bé, nếu ông không từng bước ép buộc con bé, con bé sẽ làm chuyện như vậy với ông à?
Ông đi đi, ta và ông đã làm phu thê với nhau mười bảy năm rồi, ta chưa từng nói chuyện với ông bằng giọng điệu này, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nể tình phu thê mười bảy năm của chúng ta, ta khuyên ông một câu, ông hãy tích chút ân đức cho nhà họ Hạ đi, đừng kéo phúc phận mà tổ tiên ông đã tích lũy xuống.”
Liên Thị nói xong thì nói với Du ma ma: “Trước khi ta dọn ra khỏi Hạ Chí Uyển, không được cho bất kỳ người nào trong phủ Thừa tướng tới đây quấy rối, nếu có người bước vào Hạ Chí Uyển một bước, thì bảo Tiểu Đao đuổi đi.”
“Vâng!” Du ma ma thấy Liên Thị thật sự thay đổi cách nhìn, thì càng cảm thấy mình quyết định đi theo Thương Mai là một quyết định đúng đắn.
Hạ Thừa tướng nhìn Thương Mai, đáy mắt hiện lên vẻ tàn ác và dữ tợn, dưới tác dụng của rượu, ông hoàn toàn không che giấu sự oán hận của mình, mà trắng trợn nói cho Thương Mai biết, ông muốn cô chất.
Thương Mai không hề sợ hãi, hai người trên danh nghĩa là hai cha con, như đang tiến hành Trần quyết đấu bằng mắt, không ai chịu nhún nhường ai.
Cuối cùng Hạ Thừa tướng không nói câu nào, nhìn Liên Thị sâu xa, rồi xoay người rời đi.
Ông đi rất quyết đoán, trong giây phút ông xoay người, đáy mắt Trần đầy sự lạnh lẽo, không còn sự mơ màng nữa.
Thương Mai quay đầu, vươn tay ôm lấy Liên Thị, hành động đứng ra che chở cho cô của Liên Thị đã làm cô rất cảm động.
Liên Thị nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giọng nói mang theo sự bi thương khó mà diễn tả: “Nếu mẹ sớm...”
Bà không nói tiếp nữa, nhưng Thương Mai biết, nếu bà sớm trở nên mạnh mẽ một chút, con gái bà sẽ không chất.
Ban đầu tâm trạng Liên Thị là nản lòng thoái chí, không nhún nhường cũng không chịu đựng, chỉ là mất hết niềm tin vào mọi thứ, nhưng bà lại không nghĩ đến con gái mình, chính vì điều này, mà cả đời này bà không thể tha thứ cho chính mình.
Liên Thị và Hạ Thừa tướng hòa ly, không, giờ phải gọi là Liên Thúy Ngữ, giờ bà không còn là Liên Thị của người nào nữa.
Rất nhanh bên phủ An Thân Vương đã biết tin, Liên Thúy Ngữ đã hòa ly với Hạ Thừa tướng.
Là Mộ Dung Tráng Tráng nói cho ông biết.
Lúc đó ông đang cho cá chép ăn, nghe Tráng Tráng nói thế thì ngẩng đầu lên, nhìn Tráng Tráng rồi đáp: “Ừm.”
“Hả? Ý ngươi là sao?” Tráng Tráng đi tới hỏi: “Ngươi định làm thế nào?”
An Thân Vương lại liếc nhìn bà: “Làm thế nào chuyện gì?”
“Giờ bà ấy tự do rồi, đã hòa ly rôi.” Mộ Dung Tráng Tráng kiên nhẫn nói.
“Ừm!” Ông lại ừm, rồi cho cá trong hồ ăn.
“Ây ya, Tiểu Nhị Vương gia của ta, ngươi nói thử xem giờ trong lòng ngươi đang nghĩ gì?” Mộ Dung Tráng Tráng giành lấy thức ăn cho cá trong tay ông, rồi ném hết xuống hồ.
An Thân Vương thấy cá tranh nhau giành thức ăn, thì lắc đầu nói: “Tiểu cô cô cho cá ăn thế này thì còn gì là hứng thú nữa?”
“Hứng thú cái gì, ta hỏi ngươi, ngươi đợi bà ấy nhiêu năm như vậy, giờ bà ấy không làm phu nhân Tướng gia nữa, mà là Liên tiểu thư, ngươi định làm gì đây? Hoàng Thái hậu đã lo lắng chuyện hôn sự cho ngươi bao nhiêu năm rồi? Thế mà ngươi chỉ đáp một chữ ừm? Ngươi muốn chọc ta tức chết đúng không?”
An Thân Vương liếc nhìn Tráng Tráng: “Tiểu cô cô làm như mẫu hậu chưa từng lo lắng cho cô cô vậy!”
Tráng Tráng sửng sốt: “Chuyện của ta liên quan gì đến ngươi? Giờ chúng ta đang nói chuyện của ngươi, ngươi đừng có mà chuyển đề tài, ngươi muốn làm thế nào, ta sẽ dốc hết sức để phối hợp với ngươi, hay là ngươi vào cung tìm Hoàng Thái hậu ngay đi, để bà ấy hạ chỉ ban hôn.”
Nói xong, Tráng Tráng định xoay người rời đi.
Nhưng An Thân Vương vươn tay kéo bà lại, khuôn mặt điển trai hơi ảo não: “Tiểu cô cô đừng đi.”
Tráng Tráng nhìn ông: “Vậy ngươi nói xem, ngươi định làm thế nào?”
An Thân Vương buông tay, nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói: “Bản vương không biết.”
“Không biết là thế nào? Sự mạnh mẽ vang dội của chiến tướng trên chiến trường đâu rồi? Ngươi mau dùng sự dũng mãnh đó để theo đuổi tình yêu đi.” Tráng Tráng kích động nói.
Nhưng An Thân Vương lại lắc đầu: “Từ nhỏ, thứ mà bản vương muốn đều sẽ ra sức đi tranh giành, bản vương sẽ không tiếc mọi thứ để đạt được mục đích, nhưng tiểu cô cô à, có lẽ cô cô cũng hiểu, có những người, cô cô phải cẩn thận bảo vệ, quan tâm đến cảm nhận của người đó, cô cô cảm thấy, giờ bà ấy sẽ đồng ý tiếp nhận phân tình cảm khác ư?”
“Ngươi không thử thì làm sao biết sẽ không được? Có lẽ bà ấy sẽ tiếp nhận ngươi đó?”
An Thân Vương nhìn Tráng Tráng, đáy mắt phẳng lặng sáng ngời: “Bản vương hiểu bà ấy hơn chính mình, bản vương đã đợi bà ấy nhiều năm rồi, trong quá trình chờ đợi, bản vương chưa từng nghĩ rằng mình sẽ đợi được, nên bản vương thật sự không quan tâm đến chuyện cho bà ấy thêm chút thời gian, để bà ấy hoàn toàn bước ra khỏi sự mờ mịt trong Tướng phủ. Nhưng bản vương vẫn sẽ đi nói cho bà ấy biết, bản vương vẫn đợi bà ấy, lần này bản vương không phải đợi bà ấy tự do, mà là đợi bà ấy tiếp nhận cuộc sống mới.”
Tráng Tráng hơi mất hứng nói: “Ta vốn cho rằng ngươi sẽ đi tìm bà ấy ngay, không ít người đang mong đợi chuyện tốt của hai người đấy.
“Tiểu cô cô hãy tin bản vương, giờ không ai nóng lòng hơn bản vương hết.” An Thân Vương vươn tay vỗ vai Tráng Tráng, đôi mắt vẫn sáng ngời: “Nhưng có những người đáng để chúng tôi đợi cả đời.”
Tráng Tráng gần như quay đầu lại ngay, hai mắt đã ngấn nước, bà không có người để chờ đợi như vậy, bà từng rất yêu một người, yêu đến mức không còn lòng tự tôn, nhưng cuối cùng, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ấy cưới nô tỳ được sủng ái nhất bên cạnh mình.
Ngày bọn họ thành thân, nô tỳ đó xuất giá từ phủ Công chúa, bà thấy ông ấy cưỡi bạch mã đến, dáng vẻ anh tuấn, mặt mày sáng sủa như người trong mộng của bà.
Nhưng ông ấy không tới cưới bà, ông ấy chỉ cưới nô tỳ của bà thôi.
Từ ngày hôm đó, bà chưa từng để mình uống say, bởi vì bà biết sau khi mình say, bà sẽ điên cuồng nhớ nhung một người, bà không gánh nổi nỗi nhớ nhung này, cũng không chịu nổi sự đau lòng này.
Trên cổ tay bà có mấy vết sẹo, là lúc bà không thể chịu đựng được đã rạch tay mình để nhắc nhở, đừng để tim mình chịu tổn thương nữa.
Lão nhị thật may mắn, giờ vẫn có thể đợi được người mình yêu, nên hắn cần gì phải hành động gấp gáp chứ? Nếu hắn đã đồng ý dùng cả đời để che chở cho một người, thì sẽ mặc kệ thời gian.
An Thân Vương vươn tay, vuốt tóc Tráng Tráng, rồi khẽ nói: “Tiểu cô cô, cô cô nên buông xuống rồi.”
“Ta đã sớm buông xuống rồi.” Giọng nói của Tráng Tráng mang theo vẻ đau lòng khó mà diễn tả.
“Nếu tiểu cô cô đã buông xuống, thì mấy năm gần đây cô cô sẽ không du ngoạn nhân gian như thế!” An Thân Vương khẽ thở dài, ông thật sự đau lòng cho tiểu cô cô, cũng tức giận với người kia.
“Không liên quan đến người đó, có những người...” Tráng Tráng ngẩng đầu lên, nhìn mặt hồ đang gợn sóng: “Ngươi phải dùng cả đời mới biết được mình thật sự hữu duyên vô phận với người đó, nên ngươi chỉ có thể buông tay ra, bởi vì tim ngươi đã chết rồi, nên phải buông bỏ mọi thứ.”
“Có lúc bản vương thật sự rất muốn giết hắn.” An Thân Vương đau lòng nhìn vẻ mặt bi thương của Mộ Dung Tráng Tráng, gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Tráng Tráng ngẩng đầu lên, cười thê lương: “Được, ta đi giết hắn giúp ngươi, rồi ta cũng có thể đi tự tử.”
“Nói bậy!” An Thân Vương tức giận quát.
Mộ Dung Tráng Tráng ôm ngực, cười rất vô tư, nhưng lại rơi nước mắt, rồi thở dài nói: “Đúng vậy, ta đang nói bậy.”
Nhưng nếu bà chết rồi thì tim sẽ không đau nữa.
An Thân Vương nhìn bà, thật sự không đành lòng nói ra tin tức này, nhưng xem ra bà cần thời gian để chuẩn bị tâm lý: “Tiểu cô cô, hắn sắp quay về rồi.”
Cả người Mộ Dung Tráng Tráng khẽ run lên, một lúc sau mới nói: “Ừm.”
Đúng vậy, ba năm sẽ hồi kinh một lần để báo cáo công việc, năm nay là năm thứ ba rồi.
Mộ Dung Tráng Tráng vẫy tay với ông rồi sải bước rời đi: “Ta đi đây.”
An Thân Vương nhặt khay đựng thức ăn cho cá ở dưới đất lên, rồi khẽ lắc đầu: “Nhà Mộ Dung toàn xảy ra chuyện tình cảm.”
An Thân Vương vừa xoay người thì có một thị vệ vội chạy vào, nhìn ông với vẻ mặt hớn hở: “Vương gia, ngài đoán thử xem, thuộc hạ đã nhận được tin tức gì?”
An Thân Vương sải bước rời đi.
Thị vệ vội đuổi theo nói: “Liên đại tiểu thư hòa ly rôi!”
An Thân Vương càng sải bước rời đi.
Thị vệ sửng sốt, chuyện vui mừng thế này mà Vương gia cứ thế rời đi ư? Ngài ấy đợi nhiều năm như vậy, nên thay lòng rồi sao?
Hôm sau, quả nhiên nha môn đã tìm đến cửa.
Lúc thẩm vấn, Hạ Thừa tướng cũng có mặt ở đó, ông nhìn chằm chằm Thương Mai, chỉ sợ cô ra sẽ nói ra những lời hấp hối của Hạ Đoàn, nhưng cô rất tuân thủ lời hứa, không hề nói chuyện này ra ngoài.
Tây Môn Hiểu Nguyệt không thừa nhận mình phóng hỏa, nhưng lại thừa nhận mình đã sai người đi mời đội múa rồng lửa.
Lý Thị, mẫu thân của Tây Môn Hiểu Nguyệt đã tốn một lượng bạc lớn để mua chuộc một người trong đội múa rồng lửa, bảo hắn ta thừa nhận đã phóng hỏa bên tân phòng, mục đích là để di chuyển sự chú ý về sự cố ngoài ý muốn của múa rồng lửa, tạo nên hiện trường giả là có người cố ý phóng hỏa, như vậy có thể giữ được danh dự của đội múa rồng lửa, tránh việc một khi chuyện này truyền ra ngoài, thì sau này sẽ không còn nhà quyền quý nào mời bọn họ nữa.
Nha môn kết luận sơ bộ rằng, đám cháy ở phòng phụ là sự cố ngoài ý muốn, còn bên tân phòng là cố ý phóng hỏa.
Tất nhiên, đây chỉ là kết luận sơ bộ, chuyện này vẫn phải điều tra tiếp, bởi vì còn quá nhiêu điểm nghi vấn.
Tấn Quốc Công cũng không thể chịu nổi tiếng khóc của Lý thị và Tây Môn Hiểu Nguyệt, đành phải vào cung tìm Hoàng hậu, Hoàng hậu đích thân tìm Thượng Thư Lệnh Thôi đại nhân để nói chuyện.
Hoàng hậu không nói Thôi đại nhân thiên vị, mà chỉ nói nếu giờ Nha môn đã kết luận sơ bộ rằng, phòng phụ là sự cố ngoài ý muốn, vậy thì trừng phạt người cố ý phóng hỏa tân phòng sẽ bình ổn mọi chuyện.
Thôi đại nhân thấy chuyện này chỉ liên lụy đến Tướng phủ và phủ Quốc công, chứ không gây hại đến người khác, cũng biết đây là cuộc đấu đá nội bộ của Tướng phủ, nên quyết định kết án, vì ông không muốn lãng phí nhân lực vào trong âm mưu tính toán ở phủ trạch này.
Vì Tây Môn Hiểu Nguyệt cố ý thuê người gây bất cẩn, hơn nữa cũng không tăng cường biện pháp phòng hộ, gây ra hỏa hoạn ở Tướng phủ, ảnh hưởng đến mạng người, phải chịu trách nhiệm có liên quan, bị phán quyết giam cân ba tháng.
Thật ra cái gọi là trách nhiệm có liên quan, chẳng qua chỉ là do nha môn lười nghĩ ra cái cớ mà thôi, dù gì mọi người cũng đều biết, Tây Môn Hiểu Nguyệt không thể trốn khỏi trách nhiệm trong chuyện này, nhưng nếu có người chết thay, lại có Hoàng hậu ra mặt, nha môn chỉ
có tùy tiện xử ba tháng cho xong chuyện.
Còn vụ án Tây Môn Hiểu Khánh tổn thương người khác, vì có ngự y chứng thực mấy năm trước hắn đã mắc triệu chứng của bệnh điên, mặc dù đã có chuyển biến tốt khi điều trị, nhưng vẫn phát tác, hôm đó sau khi ngộ thương Quế Viên đã tỉnh táo lại, đúng lúc nhìn thấy đại tiểu thư Tướng phủ Hạ Thương Mai đang ở bên núi giả, vì muốn trốn khỏi sự trừng phạt, đã nảy sinh ác ý muốn giá họa cho Thương Mai.
Tất nhiên Thôi đại nhân biết chuyện này không đơn giản như thế, nhưng vì nó liên lụy đến Thái tử, nên ngoài mặt căn dặn nhân chứng Lễ Thân vương đã tận mắt chứng kiến một chút rồi thôi.
Lễ Thân vương thấy Hình bộ dâng quyển tông lên, lại thấy ngự y xác định Tây Môn Hiểu Khánh có bệnh điên, hắn là một nhân chứng, mọi chuyện chỉ nhìn vào chứng cứ, nên Hình bộ quyết định xử lý.
Tây Môn Hiểu Khánh bị phán quyết một năm tù.
Tốc độ giải quyết chuyện này đều nằm trong suy đoán của mọi người.
Chỉ cần Thương Mai và Lương Thị không đưa ra được chứng cứ, mà chỉ dựa vào mấy chứng cứ đơn giản, thì khó mà đẩy Tẩy Môn Hiểu Nguyệt vào tội danh phóng hỏa được.
Mặc dù Thái bảo đã phân tích vụ án, nhưng lại không kể lại toàn bộ vụ án cho Nha môn biết khi ông tra hỏi ở phủ Quốc công hôm đó, như ông đã nói.
Ông giữ lại một bản, sai người chỉnh sửa lại khẩu cung hôm đó, rồi mang tới cho Tấn Quốc Công, đồng thời cũng đóng con dấu của riêng mình, đây là cơ hội cuối cùng để Tấn Quốc Công không làm trò ma quỷ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Thái bảo thiên vị, giờ tuổi tác đã lớn, tâm tư không còn cứng nhắc như trước nữa, ông thấy tử đệ trong tộc không ngừng suy yếu, lao lực quá độ.
Thái bảo còn sai người mang một quyển tông đến cho Liên Thị, quyến tông này kể lại toàn bộ vụ án phóng hỏa với sự tham gia của Tướng phủ, đây đều là suy đoán của ông, đồng thời cũng rất chính xác.
Nếu quyển tông này công khai ra bên ngoài, đầu tiên không nói tới việc có thể thu thập tội danh của Tướng phủ hay không, nhưng cũng đủ khiến Tưởng phủ thân bại danh liệt.
Bởi vì, đó là đại thân có danh vọng nhất trong triều, hơn nữa những lời ông nói đều là trùng khớp với sự thật.
Lý do ông gửi cho Liên Thị là vì trong lòng Thái Bbo áy náy, ông cảm thấy mình đã thiên vị rôi.
Trong quyển tông này nói nhiều như vậy, nhưng chỉ nói rõ một sự thật, đó là âm mưu mà Hạ thừa tướng và lão phu nhân đã bày ra để giết Hạ Thương Mai.
Thái bảo xuất phát từ lòng hổ thẹn, nên gửi quyển tông này cho Liên Thị để bôi thường.
Chuyện này vốn nên làm lớn, nhưng vì mỗi người một ý, nên cứ thế lắng xuống.
Tất cả đều nằm trong dự đoán của Thương Mai, Lương Thị không thể nào làm chứng cho Tây Môn Hiểu Nguyệt, bởi vì cho dù bà từng căm hận nàng ta và phủ Quốc Công, nhưng nhi tử và nữ nhi của bà đều là người trong phủ Quốc công, nếu phủ Quốc công thật sự sa sút, thì tiền đô của bọn họ cũng biến mất.
Nhất là hiện nay Tây Môn Hiểu Khánh còn phải ngồi tù, nếu bị phủ Quốc công liên lụy thì tiên đồ của bọn họ sẽ rất lo ngại.
Đây là tâm tư của một mẫu thân ích kỷ lại vĩ đại.
Ép Hạ Thừa tướng viết hưu thư với Tây Môn Hiểu Nguyệt, đã là sự trả thù lớn nhất với nàng ta rồi.
Sự đanh đá của Lương Thị chỉ làm cho người khác nhìn thấy, bà ta luôn mềm lòng với người trong phủ Quốc công.
Lương Thị không nói, Thương Mai biết mình có nói cũng không nắm phần thắng. Nếu không thể nắm chắc việc lật đổ Hạ Thừa tướng và lão phu nhân, cô cần gì phải giày vò, lãng phí tâm tư và thời gian.
Trong Hạ Chí Uyển.
Giờ Trần Loan Loan đang rất buồn chán, vì Tiêu Thác và Mộ Dung Khanh đã rời khỏi kinh thành.
“Nghiêm Vinh thì không có chuyện gì làm, nhưng ta có hỏi hắn cũng không nói Tiêu Thác đã đi đâu, tỷ nói xem hắn và Vương gia đã đi đâu chứ? Sao vẫn chưa quay về?” Trần Loan Loan chống cằm hỏi Thương Mai.
Thương Mai cũng không ngẩng đầu lên nói: “Hắn có thể bỏ việc chính sự để đi ra ngoài mấy ngày, chắc chắn là có chuyện quan trọng, ngươi cứ đợi thêm mấy ngày nữa đi, bọn họ sẽ không đi lâu đâu.”
Trần Loan Loan ưu sâu: “Nói vậy cũng đúng, nhưng ta không giống tỷ, Thương Mai, ta không còn sống được bao lâu nữa.”
Thương Mai đang định nói với nàng ta rằng, có đôi khi vận mệnh do chính mình nắm giữ, nhưng nghĩ tới chuyện mình xuyên không, cộng thêm những chuyện mình đã đối mặt sau khi tới cổ đại, thì câu nói này không khỏi buồn cười.
“Ngươi sẽ tốt lên thôi, hãy cho mình chút lòng tin đi!” Thương Mai an ủi, rồi vẽ tiếp.
Trần Loan Loan tới gần hỏi: “Rốt cuộc tỷ đang vẽ gì thế? Từ lúc ta bước vào đây tỷ luôn vẽ tranh, ôi trời ơi, Thương Mai, tỷ thật không biết xấu hổ, tại sao lại vẽ một người đàn ông không mặc y phục thế? Trời ơi, cho ta xem với, ta cũng muốn xem.”
“Im miệng, ngươi đừng hét toáng lên như thế.” Thương Mai hận không thể bịt miệng nàng ta lại.
“Nếu không phải tại ông muốn hại đời con bé, nếu ông không từng bước ép buộc con bé, con bé sẽ làm chuyện như vậy với ông à?
Ông đi đi, ta và ông đã làm phu thê với nhau mười bảy năm rồi, ta chưa từng nói chuyện với ông bằng giọng điệu này, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nể tình phu thê mười bảy năm của chúng ta, ta khuyên ông một câu, ông hãy tích chút ân đức cho nhà họ Hạ đi, đừng kéo phúc phận mà tổ tiên ông đã tích lũy xuống.”
Liên Thị nói xong thì nói với Du ma ma: “Trước khi ta dọn ra khỏi Hạ Chí Uyển, không được cho bất kỳ người nào trong phủ Thừa tướng tới đây quấy rối, nếu có người bước vào Hạ Chí Uyển một bước, thì bảo Tiểu Đao đuổi đi.”
“Vâng!” Du ma ma thấy Liên Thị thật sự thay đổi cách nhìn, thì càng cảm thấy mình quyết định đi theo Thương Mai là một quyết định đúng đắn.
Hạ Thừa tướng nhìn Thương Mai, đáy mắt hiện lên vẻ tàn ác và dữ tợn, dưới tác dụng của rượu, ông hoàn toàn không che giấu sự oán hận của mình, mà trắng trợn nói cho Thương Mai biết, ông muốn cô chất.
Thương Mai không hề sợ hãi, hai người trên danh nghĩa là hai cha con, như đang tiến hành Trần quyết đấu bằng mắt, không ai chịu nhún nhường ai.
Cuối cùng Hạ Thừa tướng không nói câu nào, nhìn Liên Thị sâu xa, rồi xoay người rời đi.
Ông đi rất quyết đoán, trong giây phút ông xoay người, đáy mắt Trần đầy sự lạnh lẽo, không còn sự mơ màng nữa.
Thương Mai quay đầu, vươn tay ôm lấy Liên Thị, hành động đứng ra che chở cho cô của Liên Thị đã làm cô rất cảm động.
Liên Thị nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giọng nói mang theo sự bi thương khó mà diễn tả: “Nếu mẹ sớm...”
Bà không nói tiếp nữa, nhưng Thương Mai biết, nếu bà sớm trở nên mạnh mẽ một chút, con gái bà sẽ không chất.
Ban đầu tâm trạng Liên Thị là nản lòng thoái chí, không nhún nhường cũng không chịu đựng, chỉ là mất hết niềm tin vào mọi thứ, nhưng bà lại không nghĩ đến con gái mình, chính vì điều này, mà cả đời này bà không thể tha thứ cho chính mình.
Liên Thị và Hạ Thừa tướng hòa ly, không, giờ phải gọi là Liên Thúy Ngữ, giờ bà không còn là Liên Thị của người nào nữa.
Rất nhanh bên phủ An Thân Vương đã biết tin, Liên Thúy Ngữ đã hòa ly với Hạ Thừa tướng.
Là Mộ Dung Tráng Tráng nói cho ông biết.
Lúc đó ông đang cho cá chép ăn, nghe Tráng Tráng nói thế thì ngẩng đầu lên, nhìn Tráng Tráng rồi đáp: “Ừm.”
“Hả? Ý ngươi là sao?” Tráng Tráng đi tới hỏi: “Ngươi định làm thế nào?”
An Thân Vương lại liếc nhìn bà: “Làm thế nào chuyện gì?”
“Giờ bà ấy tự do rồi, đã hòa ly rôi.” Mộ Dung Tráng Tráng kiên nhẫn nói.
“Ừm!” Ông lại ừm, rồi cho cá trong hồ ăn.
“Ây ya, Tiểu Nhị Vương gia của ta, ngươi nói thử xem giờ trong lòng ngươi đang nghĩ gì?” Mộ Dung Tráng Tráng giành lấy thức ăn cho cá trong tay ông, rồi ném hết xuống hồ.
An Thân Vương thấy cá tranh nhau giành thức ăn, thì lắc đầu nói: “Tiểu cô cô cho cá ăn thế này thì còn gì là hứng thú nữa?”
“Hứng thú cái gì, ta hỏi ngươi, ngươi đợi bà ấy nhiêu năm như vậy, giờ bà ấy không làm phu nhân Tướng gia nữa, mà là Liên tiểu thư, ngươi định làm gì đây? Hoàng Thái hậu đã lo lắng chuyện hôn sự cho ngươi bao nhiêu năm rồi? Thế mà ngươi chỉ đáp một chữ ừm? Ngươi muốn chọc ta tức chết đúng không?”
An Thân Vương liếc nhìn Tráng Tráng: “Tiểu cô cô làm như mẫu hậu chưa từng lo lắng cho cô cô vậy!”
Tráng Tráng sửng sốt: “Chuyện của ta liên quan gì đến ngươi? Giờ chúng ta đang nói chuyện của ngươi, ngươi đừng có mà chuyển đề tài, ngươi muốn làm thế nào, ta sẽ dốc hết sức để phối hợp với ngươi, hay là ngươi vào cung tìm Hoàng Thái hậu ngay đi, để bà ấy hạ chỉ ban hôn.”
Nói xong, Tráng Tráng định xoay người rời đi.
Nhưng An Thân Vương vươn tay kéo bà lại, khuôn mặt điển trai hơi ảo não: “Tiểu cô cô đừng đi.”
Tráng Tráng nhìn ông: “Vậy ngươi nói xem, ngươi định làm thế nào?”
An Thân Vương buông tay, nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói: “Bản vương không biết.”
“Không biết là thế nào? Sự mạnh mẽ vang dội của chiến tướng trên chiến trường đâu rồi? Ngươi mau dùng sự dũng mãnh đó để theo đuổi tình yêu đi.” Tráng Tráng kích động nói.
Nhưng An Thân Vương lại lắc đầu: “Từ nhỏ, thứ mà bản vương muốn đều sẽ ra sức đi tranh giành, bản vương sẽ không tiếc mọi thứ để đạt được mục đích, nhưng tiểu cô cô à, có lẽ cô cô cũng hiểu, có những người, cô cô phải cẩn thận bảo vệ, quan tâm đến cảm nhận của người đó, cô cô cảm thấy, giờ bà ấy sẽ đồng ý tiếp nhận phân tình cảm khác ư?”
“Ngươi không thử thì làm sao biết sẽ không được? Có lẽ bà ấy sẽ tiếp nhận ngươi đó?”
An Thân Vương nhìn Tráng Tráng, đáy mắt phẳng lặng sáng ngời: “Bản vương hiểu bà ấy hơn chính mình, bản vương đã đợi bà ấy nhiều năm rồi, trong quá trình chờ đợi, bản vương chưa từng nghĩ rằng mình sẽ đợi được, nên bản vương thật sự không quan tâm đến chuyện cho bà ấy thêm chút thời gian, để bà ấy hoàn toàn bước ra khỏi sự mờ mịt trong Tướng phủ. Nhưng bản vương vẫn sẽ đi nói cho bà ấy biết, bản vương vẫn đợi bà ấy, lần này bản vương không phải đợi bà ấy tự do, mà là đợi bà ấy tiếp nhận cuộc sống mới.”
Tráng Tráng hơi mất hứng nói: “Ta vốn cho rằng ngươi sẽ đi tìm bà ấy ngay, không ít người đang mong đợi chuyện tốt của hai người đấy.
“Tiểu cô cô hãy tin bản vương, giờ không ai nóng lòng hơn bản vương hết.” An Thân Vương vươn tay vỗ vai Tráng Tráng, đôi mắt vẫn sáng ngời: “Nhưng có những người đáng để chúng tôi đợi cả đời.”
Tráng Tráng gần như quay đầu lại ngay, hai mắt đã ngấn nước, bà không có người để chờ đợi như vậy, bà từng rất yêu một người, yêu đến mức không còn lòng tự tôn, nhưng cuối cùng, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ấy cưới nô tỳ được sủng ái nhất bên cạnh mình.
Ngày bọn họ thành thân, nô tỳ đó xuất giá từ phủ Công chúa, bà thấy ông ấy cưỡi bạch mã đến, dáng vẻ anh tuấn, mặt mày sáng sủa như người trong mộng của bà.
Nhưng ông ấy không tới cưới bà, ông ấy chỉ cưới nô tỳ của bà thôi.
Từ ngày hôm đó, bà chưa từng để mình uống say, bởi vì bà biết sau khi mình say, bà sẽ điên cuồng nhớ nhung một người, bà không gánh nổi nỗi nhớ nhung này, cũng không chịu nổi sự đau lòng này.
Trên cổ tay bà có mấy vết sẹo, là lúc bà không thể chịu đựng được đã rạch tay mình để nhắc nhở, đừng để tim mình chịu tổn thương nữa.
Lão nhị thật may mắn, giờ vẫn có thể đợi được người mình yêu, nên hắn cần gì phải hành động gấp gáp chứ? Nếu hắn đã đồng ý dùng cả đời để che chở cho một người, thì sẽ mặc kệ thời gian.
An Thân Vương vươn tay, vuốt tóc Tráng Tráng, rồi khẽ nói: “Tiểu cô cô, cô cô nên buông xuống rồi.”
“Ta đã sớm buông xuống rồi.” Giọng nói của Tráng Tráng mang theo vẻ đau lòng khó mà diễn tả.
“Nếu tiểu cô cô đã buông xuống, thì mấy năm gần đây cô cô sẽ không du ngoạn nhân gian như thế!” An Thân Vương khẽ thở dài, ông thật sự đau lòng cho tiểu cô cô, cũng tức giận với người kia.
“Không liên quan đến người đó, có những người...” Tráng Tráng ngẩng đầu lên, nhìn mặt hồ đang gợn sóng: “Ngươi phải dùng cả đời mới biết được mình thật sự hữu duyên vô phận với người đó, nên ngươi chỉ có thể buông tay ra, bởi vì tim ngươi đã chết rồi, nên phải buông bỏ mọi thứ.”
“Có lúc bản vương thật sự rất muốn giết hắn.” An Thân Vương đau lòng nhìn vẻ mặt bi thương của Mộ Dung Tráng Tráng, gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Tráng Tráng ngẩng đầu lên, cười thê lương: “Được, ta đi giết hắn giúp ngươi, rồi ta cũng có thể đi tự tử.”
“Nói bậy!” An Thân Vương tức giận quát.
Mộ Dung Tráng Tráng ôm ngực, cười rất vô tư, nhưng lại rơi nước mắt, rồi thở dài nói: “Đúng vậy, ta đang nói bậy.”
Nhưng nếu bà chết rồi thì tim sẽ không đau nữa.
An Thân Vương nhìn bà, thật sự không đành lòng nói ra tin tức này, nhưng xem ra bà cần thời gian để chuẩn bị tâm lý: “Tiểu cô cô, hắn sắp quay về rồi.”
Cả người Mộ Dung Tráng Tráng khẽ run lên, một lúc sau mới nói: “Ừm.”
Đúng vậy, ba năm sẽ hồi kinh một lần để báo cáo công việc, năm nay là năm thứ ba rồi.
Mộ Dung Tráng Tráng vẫy tay với ông rồi sải bước rời đi: “Ta đi đây.”
An Thân Vương nhặt khay đựng thức ăn cho cá ở dưới đất lên, rồi khẽ lắc đầu: “Nhà Mộ Dung toàn xảy ra chuyện tình cảm.”
An Thân Vương vừa xoay người thì có một thị vệ vội chạy vào, nhìn ông với vẻ mặt hớn hở: “Vương gia, ngài đoán thử xem, thuộc hạ đã nhận được tin tức gì?”
An Thân Vương sải bước rời đi.
Thị vệ vội đuổi theo nói: “Liên đại tiểu thư hòa ly rôi!”
An Thân Vương càng sải bước rời đi.
Thị vệ sửng sốt, chuyện vui mừng thế này mà Vương gia cứ thế rời đi ư? Ngài ấy đợi nhiều năm như vậy, nên thay lòng rồi sao?
Hôm sau, quả nhiên nha môn đã tìm đến cửa.
Lúc thẩm vấn, Hạ Thừa tướng cũng có mặt ở đó, ông nhìn chằm chằm Thương Mai, chỉ sợ cô ra sẽ nói ra những lời hấp hối của Hạ Đoàn, nhưng cô rất tuân thủ lời hứa, không hề nói chuyện này ra ngoài.
Tây Môn Hiểu Nguyệt không thừa nhận mình phóng hỏa, nhưng lại thừa nhận mình đã sai người đi mời đội múa rồng lửa.
Lý Thị, mẫu thân của Tây Môn Hiểu Nguyệt đã tốn một lượng bạc lớn để mua chuộc một người trong đội múa rồng lửa, bảo hắn ta thừa nhận đã phóng hỏa bên tân phòng, mục đích là để di chuyển sự chú ý về sự cố ngoài ý muốn của múa rồng lửa, tạo nên hiện trường giả là có người cố ý phóng hỏa, như vậy có thể giữ được danh dự của đội múa rồng lửa, tránh việc một khi chuyện này truyền ra ngoài, thì sau này sẽ không còn nhà quyền quý nào mời bọn họ nữa.
Nha môn kết luận sơ bộ rằng, đám cháy ở phòng phụ là sự cố ngoài ý muốn, còn bên tân phòng là cố ý phóng hỏa.
Tất nhiên, đây chỉ là kết luận sơ bộ, chuyện này vẫn phải điều tra tiếp, bởi vì còn quá nhiêu điểm nghi vấn.
Tấn Quốc Công cũng không thể chịu nổi tiếng khóc của Lý thị và Tây Môn Hiểu Nguyệt, đành phải vào cung tìm Hoàng hậu, Hoàng hậu đích thân tìm Thượng Thư Lệnh Thôi đại nhân để nói chuyện.
Hoàng hậu không nói Thôi đại nhân thiên vị, mà chỉ nói nếu giờ Nha môn đã kết luận sơ bộ rằng, phòng phụ là sự cố ngoài ý muốn, vậy thì trừng phạt người cố ý phóng hỏa tân phòng sẽ bình ổn mọi chuyện.
Thôi đại nhân thấy chuyện này chỉ liên lụy đến Tướng phủ và phủ Quốc công, chứ không gây hại đến người khác, cũng biết đây là cuộc đấu đá nội bộ của Tướng phủ, nên quyết định kết án, vì ông không muốn lãng phí nhân lực vào trong âm mưu tính toán ở phủ trạch này.
Vì Tây Môn Hiểu Nguyệt cố ý thuê người gây bất cẩn, hơn nữa cũng không tăng cường biện pháp phòng hộ, gây ra hỏa hoạn ở Tướng phủ, ảnh hưởng đến mạng người, phải chịu trách nhiệm có liên quan, bị phán quyết giam cân ba tháng.
Thật ra cái gọi là trách nhiệm có liên quan, chẳng qua chỉ là do nha môn lười nghĩ ra cái cớ mà thôi, dù gì mọi người cũng đều biết, Tây Môn Hiểu Nguyệt không thể trốn khỏi trách nhiệm trong chuyện này, nhưng nếu có người chết thay, lại có Hoàng hậu ra mặt, nha môn chỉ
có tùy tiện xử ba tháng cho xong chuyện.
Còn vụ án Tây Môn Hiểu Khánh tổn thương người khác, vì có ngự y chứng thực mấy năm trước hắn đã mắc triệu chứng của bệnh điên, mặc dù đã có chuyển biến tốt khi điều trị, nhưng vẫn phát tác, hôm đó sau khi ngộ thương Quế Viên đã tỉnh táo lại, đúng lúc nhìn thấy đại tiểu thư Tướng phủ Hạ Thương Mai đang ở bên núi giả, vì muốn trốn khỏi sự trừng phạt, đã nảy sinh ác ý muốn giá họa cho Thương Mai.
Tất nhiên Thôi đại nhân biết chuyện này không đơn giản như thế, nhưng vì nó liên lụy đến Thái tử, nên ngoài mặt căn dặn nhân chứng Lễ Thân vương đã tận mắt chứng kiến một chút rồi thôi.
Lễ Thân vương thấy Hình bộ dâng quyển tông lên, lại thấy ngự y xác định Tây Môn Hiểu Khánh có bệnh điên, hắn là một nhân chứng, mọi chuyện chỉ nhìn vào chứng cứ, nên Hình bộ quyết định xử lý.
Tây Môn Hiểu Khánh bị phán quyết một năm tù.
Tốc độ giải quyết chuyện này đều nằm trong suy đoán của mọi người.
Chỉ cần Thương Mai và Lương Thị không đưa ra được chứng cứ, mà chỉ dựa vào mấy chứng cứ đơn giản, thì khó mà đẩy Tẩy Môn Hiểu Nguyệt vào tội danh phóng hỏa được.
Mặc dù Thái bảo đã phân tích vụ án, nhưng lại không kể lại toàn bộ vụ án cho Nha môn biết khi ông tra hỏi ở phủ Quốc công hôm đó, như ông đã nói.
Ông giữ lại một bản, sai người chỉnh sửa lại khẩu cung hôm đó, rồi mang tới cho Tấn Quốc Công, đồng thời cũng đóng con dấu của riêng mình, đây là cơ hội cuối cùng để Tấn Quốc Công không làm trò ma quỷ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Thái bảo thiên vị, giờ tuổi tác đã lớn, tâm tư không còn cứng nhắc như trước nữa, ông thấy tử đệ trong tộc không ngừng suy yếu, lao lực quá độ.
Thái bảo còn sai người mang một quyển tông đến cho Liên Thị, quyến tông này kể lại toàn bộ vụ án phóng hỏa với sự tham gia của Tướng phủ, đây đều là suy đoán của ông, đồng thời cũng rất chính xác.
Nếu quyển tông này công khai ra bên ngoài, đầu tiên không nói tới việc có thể thu thập tội danh của Tướng phủ hay không, nhưng cũng đủ khiến Tưởng phủ thân bại danh liệt.
Bởi vì, đó là đại thân có danh vọng nhất trong triều, hơn nữa những lời ông nói đều là trùng khớp với sự thật.
Lý do ông gửi cho Liên Thị là vì trong lòng Thái Bbo áy náy, ông cảm thấy mình đã thiên vị rôi.
Trong quyển tông này nói nhiều như vậy, nhưng chỉ nói rõ một sự thật, đó là âm mưu mà Hạ thừa tướng và lão phu nhân đã bày ra để giết Hạ Thương Mai.
Thái bảo xuất phát từ lòng hổ thẹn, nên gửi quyển tông này cho Liên Thị để bôi thường.
Chuyện này vốn nên làm lớn, nhưng vì mỗi người một ý, nên cứ thế lắng xuống.
Tất cả đều nằm trong dự đoán của Thương Mai, Lương Thị không thể nào làm chứng cho Tây Môn Hiểu Nguyệt, bởi vì cho dù bà từng căm hận nàng ta và phủ Quốc Công, nhưng nhi tử và nữ nhi của bà đều là người trong phủ Quốc công, nếu phủ Quốc công thật sự sa sút, thì tiền đô của bọn họ cũng biến mất.
Nhất là hiện nay Tây Môn Hiểu Khánh còn phải ngồi tù, nếu bị phủ Quốc công liên lụy thì tiên đồ của bọn họ sẽ rất lo ngại.
Đây là tâm tư của một mẫu thân ích kỷ lại vĩ đại.
Ép Hạ Thừa tướng viết hưu thư với Tây Môn Hiểu Nguyệt, đã là sự trả thù lớn nhất với nàng ta rồi.
Sự đanh đá của Lương Thị chỉ làm cho người khác nhìn thấy, bà ta luôn mềm lòng với người trong phủ Quốc công.
Lương Thị không nói, Thương Mai biết mình có nói cũng không nắm phần thắng. Nếu không thể nắm chắc việc lật đổ Hạ Thừa tướng và lão phu nhân, cô cần gì phải giày vò, lãng phí tâm tư và thời gian.
Trong Hạ Chí Uyển.
Giờ Trần Loan Loan đang rất buồn chán, vì Tiêu Thác và Mộ Dung Khanh đã rời khỏi kinh thành.
“Nghiêm Vinh thì không có chuyện gì làm, nhưng ta có hỏi hắn cũng không nói Tiêu Thác đã đi đâu, tỷ nói xem hắn và Vương gia đã đi đâu chứ? Sao vẫn chưa quay về?” Trần Loan Loan chống cằm hỏi Thương Mai.
Thương Mai cũng không ngẩng đầu lên nói: “Hắn có thể bỏ việc chính sự để đi ra ngoài mấy ngày, chắc chắn là có chuyện quan trọng, ngươi cứ đợi thêm mấy ngày nữa đi, bọn họ sẽ không đi lâu đâu.”
Trần Loan Loan ưu sâu: “Nói vậy cũng đúng, nhưng ta không giống tỷ, Thương Mai, ta không còn sống được bao lâu nữa.”
Thương Mai đang định nói với nàng ta rằng, có đôi khi vận mệnh do chính mình nắm giữ, nhưng nghĩ tới chuyện mình xuyên không, cộng thêm những chuyện mình đã đối mặt sau khi tới cổ đại, thì câu nói này không khỏi buồn cười.
“Ngươi sẽ tốt lên thôi, hãy cho mình chút lòng tin đi!” Thương Mai an ủi, rồi vẽ tiếp.
Trần Loan Loan tới gần hỏi: “Rốt cuộc tỷ đang vẽ gì thế? Từ lúc ta bước vào đây tỷ luôn vẽ tranh, ôi trời ơi, Thương Mai, tỷ thật không biết xấu hổ, tại sao lại vẽ một người đàn ông không mặc y phục thế? Trời ơi, cho ta xem với, ta cũng muốn xem.”
“Im miệng, ngươi đừng hét toáng lên như thế.” Thương Mai hận không thể bịt miệng nàng ta lại.
/923
|