Dân chúng trong Kinh Thành đều rất phẫn nộ trước tin Mộ Dung Khanh thành thân.
Bởi vì trước kia, hắn đã có hôn ước với Hạ Thương Mai, vậy mà bây giờ, xác của Hạ Thương Mai còn chưa được tìm thấy, hắn lại vội vội vàng vàng thành thân.
Nhưng Mộ Dung Khanh cũng là người có công dẹp yên bệnh cương thi, cho nên mọi người cũng không dám trách móc hắn nặng nề. Còn có người thanh minh cho hắn, nói là hắn cũng bất đắc dĩ mới làm như vậy. Dù sao đây cũng là do Thái Hoàng Thái hậu ban hôn, làm sao hắn có thể làm trái được?
Mọi người lập tức dời ánh mắt, trong cung tuyên bố với bên ngoài là Hoàng Thái hậu đã chết, bây giờ bà ta lại đột nhiên sống lại, điều này khiến mọi người cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Nhưng, có ông lão nói rằng, hễ là chuyện xảy ra trên người Long Thái hậu thì không có gì là kỳ lạ cả. Dù chuyện có quái đản như thế nào, chỉ cần có liên quan đến bà ta, thì đều trở nên hợp tình hợp lý.
Dù sao trong tiếng bàn tán, Mộ Dung Khanh cũng sắp thành thân rồi.
Mộ Dung Tráng Tráng và Trần Loan Loan là hai người cảm thấy bất bình thay cho Thương Mai nhiều nhất, nhưng họ có thể làm được gì chứ?
Loan Loan phàn nàn với Trần Thái quân: “Tổ mẫu, ngày trước người từng nói, để các ca ca đi bảo vệ Thương Mai. Kết quả, Thương Mai không quay lại, các ca ca cũng không biết đã đi đâu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy chứ?”
Trần Thái quân mỉm cười: “Cô nương ngốc nghếch này, phải bình tĩnh thì mới làm nên việc lớn. Có lẽ đến cuối cùng, mọi thứ rồi sẽ như chúng ta mong muốn thì sao?”
“Trừ khi Thương Mai quay lại, nếu không làm sao có thể như chúng ta mong muốn được chứ? Con không tin.”
“Có lẽ nàng ấy sẽ quay lại chăng?”
Loan Loan “a” lên một tiếng: “Tổ mẫu, có phải người biết chuyện gì đó, nhưng không nói?”
Trần Thái quân chỉ cười mà không nói.
Loan Loan nhìn bà ta, mỗi lần gặp mặt mà bà ta lộ ra nét mặt này, chứng tỏ đang có nhiều ngụ ý.
Ngày diễn ra hôn lễ, cả Kinh Thành rộn ràng, náo nhiệt hẳn lên.
Bởi vì, vừa sáng sớm, người trong cung đã dán thông báo của Hoàng thượng, nói với mọi người rằng: Nhiếp Chính vương thành thân, nên tất cả những nhà làm nông được miễn thu thuế nửa năm, còn các nhà làm ăn, buôn bán thì giảm thuế xuống nửa năm.
Cho dân lợi ích thì có thể trấn an lòng dân. Yêu cầu của dân chúng rất đơn giản, chỉ cần bạn cho tôi tiền, hoặc không cướp tiền của tôi đi là được.
Chiêu này của Thái Hoàng Thái hậu đã dẹp yên mọi lời bàn tán. Có thể thấy, ngân lượng là một thứ vô cùng dễ dùng và hữu dụng, đặc biệt đó còn không phải là ngân lượng của mình.
Bởi vì trong ý chỉ đã nói rõ ràng, bắt buộc mọi người phải mang theo những lễ vật long trọng đến chúc mừng, nhưng định nghĩa của cụm từ “Lễ vật long trọng” này, rốt cuộc là như thế nào? Thật ra, cũng không có định nghĩa chính xác nào cả, nhưng nếu bạn mang theo một con gà hoặc một bình rượu đến, chứng tỏ không đủ thành ý.
Điều đó rõ ràng đang “tát” thẳng vào mặt Thái Hoàng Thái hậu.
Một vài quan viên không biết, bèn đi xin Lão Thái quân chỉ bảo. Dù sao, Lão Thái quân cũng là Nữ tướng do chính tay Thái Hoàng Thái hậu tuyển chọn, bà ấy hẳn là rất hiểu tính cách của Thái Hoàng Thái hậu.
Lão Thái Quân chậm rãi nói: “Về chuyện các ngài muốn hỏi, ta đây quả thật không tiện nói, nhưng theo ta thấy thì nên tặng ngân lượng.”
“Ngân lượng ư?”
Lão Thái quân gật đầu: “Đúng vậy, ngân lượng là thực tế nhất. Theo như ta biết, Thái Hoàng Thái hậu là một người rất thiết thực, người cũng không thích những lễ vật xa hoa, lộng lẫy.”
“Vậy ngày trước khi tặng lễ vật, đều là tặng ngân lượng hết sao? Tặng bao nhiêu là thích hợp?”
Đáy mắt Lão Thái quân lộ ra tia giảo hoạt: “Nếu thích hợp mà nói, thì tặng bao nhiêu cũng là thích hợp. Một đồng, một lượng, thậm chí là một trăm lượng cũng thích hợp. Nếu là một nghìn lượng thì càng thích hợp hơn.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Các quan viên đồng loạt xin cáo lui.
Ngoại trừ mở tiệc chiêu đãi các quan viên, còn mở tiệc chiêu đãi các gia đình giàu có trong Kinh Thành.
Cái gọi là “Gia đình giàu có”, đương nhiên không phải là cứ mở cửa hàng trong Kinh Thành thì được coi là gia đình giàu có. Phải là những gia đình giống như nhà họ Hồ, nhà họ Lương mới được mời.
Hồ Hạnh Nhi đi đầu, làm tấm gương sáng, tặng mười nghìn lượng cho phủ của Nhiếp Chính vương, nên được coi là “Khách quý”.
Tiếp theo đó là mười năm nghìn lượng, hai nghìn lượng, ai cũng hi vọng có thể trở thành “Khách quý” của phủ Nhiếp Chính vương.
Quan viên đương nhiên không dám tặng quá nhiều. Lão Thái quân cũng nói rồi, nếu nhiều hơn một nghìn lượng, sẽ dấy lên nghi ngờ tham ô, đút lót. Dù sao, một nghìn lượng đã là nhiều lắm rồi.
Thế nhưng, người bị chịu ảnh hưởng, có lẽ chính là mấy quan viên đang âm thầm tính toán trong lòng kia. Họ mang theo sự liêm khiết, thanh bạch của mình đến, có người còn thật sự mang theo một con gà. Được, lễ vật long trọng đúng không? Thế thì kèm theo một giỏ trứng gà.
Tiêu Thác tức giận không đến buổi tiệc diễn ra hôn lễ. Vẫn là Tiêu Kiêu lôi hắn đến đó, vừa đi vừa trách mắng hắn: “Người bên cạnh không đi, thì đệ cũng nên đi chứ. Đệ cũng biết Vương gia chẳng qua là bất đắc dĩ, đệ còn ở đây làm ra vẻ cái gì chứ?”
Tiêu Thác ủy khuất nói: “Ngài ấy nên lấy Hạ Thương Mai mới đúng. Mặc dù ta cũng không thích Hạ Thương Mai lắm, nhưng ngoại trừ nàng ta, thật sự không có ai xứng làm Nhiếp Chính Vương phi cả.”
“Đệ cũng không biết đối phương là ai, mà dám nói câu này ư?” Tiêu Kiêu “hừ” một tiếng.
“Ai cũng không xứng, chỉ có nàng ta là xứng thôi.” Tiêu Thác nghĩ đi nghĩ lại, quả thật rất không cam tâm.
“Vì sao Thái Hoàng Thái hậu lại muốn làm chuyện này? Ép Vương gia thành thân thì có lợi ích gì chứ? Bây giờ, chuyện trong Kinh Thành nhiều vô kể, chuyện của Hạ Hòe Quân còn chưa phán quyết, cũng chỉ có một Lão phu nhân trong Tướng phủ chết, mà đã định bỏ qua rồi ư?”
Căn bệnh cương thi này bắt nguồn từ trong Tướng phủ. Nó đã hại chết bao nhiêu người, Hạ Thương Mai cũng chết rồi. Còn chưa xử lý ổn thỏa chuyện trong Tướng phủ, ngược lại còn bảo Vương gia thành thân, cũng không biết Thái Hoàng Thái hậu rốt cuộc có ý gì.
“Không phải bây giờ đang xử lý rồi sao? Hạ Hòe Quân cứ như vậy bị định tội rồi còn gì?” Tiêu Kiêu tức giận nói.
Lúc này, sắc mặt của Tiêu Thác mới giãn ra một chút: “Đuổi theo được Trần Nguyệt Nhung chưa? Bà ta cuỗm ngân lượng trong Tướng phủ, chỗ ngân lượng đó đều là của Hạ Thương Mai. Sau này, Hạ Thương Mai quay lại, chúng ta phải ăn nói với nàng ta như thế nào?”
Tiêu Kiêu dừng lại, nhíu mày nhìn hắn: “Tiêu Thác, đệ cũng không còn nhỏ tuổi nữa, đừng suy nghĩ đơn thuần như vậy có được hay không? Hạ Thương Mai sẽ không trở về nữa đâu. Đệ cũng đừng nhắc đến Hạ Thương Mai trước mặt Vương gia. Hôm nay tâm trạng của mọi người đều không tốt, chúng ta đến góp vui thôi là được rồi.”
Tiêu Thác cũng không nói gì nữa, nhưng trong lòng hắn vô cùng khó chịu. Hắn luôn trông mong Hạ Thương Mai sẽ trở về. Cho dù phần trăm cơ hội sống sót của cô là không hay là bao nhiêu, nhưng không ai tìm được xác của cô cả.
Được rồi, có khả năng là bị cá lớn ăn thịt.
Mấy ngày nay, các quan viên trong phủ và Bộ Lễ đều tất bận, đón tiếp khách khứa, nhận lễ vật, ghi chép, sắp xếp nghi lễ. Phía nhà họ Hồ đã đến từ sớm, bàn tiệc đã được đặt xong, đèn lồng đỏ, lớn cũng được treo lên cao khắp nơi, chỉ ngoại trừ chỗ Quý Thái phi.
Theo tục lệ, cũng nên treo đèn màu trong sân của Quý Thái phi mới đúng, dù sao cũng là con trai bà ta kết hôn mà.
Nhưng Quý Thái phi lại nói với người của Bộ Lễ rằng, ở đây mới có người chết, không nên treo đèn lồng đỏ, rồi đuổi họ đi.
Không còn cách nào khác, người của Bộ Lễ đành phải dán một tờ giấy đỏ lên thân cây lớn bên ngoài Thanh Ninh Các, coi như có hỉ (tin mừng).
Mộ Dung Khanh bị Thái giám tư lễ (người chuyên về các lễ nghi) trong cung ấn xuống, dặm phấn, trang điểm rồi mặc quần áo. Nhìn người đàn ông chỉ chuyên mặc những bộ quần áo màu đen, trầm, lúc này lại khoác lên mình bộ quần áo đỏ rực, trong lòng mọi người đều rất vui mừng. Hóa ra, Vương gia thật sự rất anh tuấn, hơn nữa, màu đỏ của quần áo kết hợp rất hài hòa với gương mặt lạnh lùng của hắn.
Tổng Quản trong phủ gào đến mức khàn cả cổ họng. Ra ra vào vào, đi đi lại lại, giống hệt một con quay. Ông ta chỉ huy đội danh dự đến cổng tiếp đón khách khứa.
Giờ lành là buổi trưa, bây giờ cũng sắp đến trưa rồi. Lúc trước nói rằng, nàng dâu mới sẽ đến vào buổi trưa, cho nên tổng quản cũng vô cùng căng thẳng, khẩn trương.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ trong hôn lễ này chính là trên gương mặt của tất cả khách khứa đều toát lên vẻ trịnh trọng, chứ không phải là vui mừng. Bởi ngoại trừ ngồi đợi nàng dâu mới, họ còn đợi Thái Hoàng Thái hậu.
Bà ta có đến không?
Đương nhiên, cũng không quá nhiều người hi vọng bà ta đến. Dù sao, mánh khóe của bà ta cũng rất lợi hại, nếu không vui, thì gặp ai oán hận người đó. Hơn nữa, nhiều khách khứa ở đây cũng làm nhiều điều mờ ám, sợ bị nắm thóp. Nếu bị trách mắng thì sau này sẽ không trải qua những tháng ngày yên ổn được.
Trong cục diện lộn xộn này, đột nhiên nghe thấy tiếng pháo vang lên trước cổng phủ Nhiếp Chính Vương, sau đó, đội danh dự biểu diễn khúc Phượng Cầu Hoàng.
Nàng dâu mới đến rồi!
Bởi vì trước kia, hắn đã có hôn ước với Hạ Thương Mai, vậy mà bây giờ, xác của Hạ Thương Mai còn chưa được tìm thấy, hắn lại vội vội vàng vàng thành thân.
Nhưng Mộ Dung Khanh cũng là người có công dẹp yên bệnh cương thi, cho nên mọi người cũng không dám trách móc hắn nặng nề. Còn có người thanh minh cho hắn, nói là hắn cũng bất đắc dĩ mới làm như vậy. Dù sao đây cũng là do Thái Hoàng Thái hậu ban hôn, làm sao hắn có thể làm trái được?
Mọi người lập tức dời ánh mắt, trong cung tuyên bố với bên ngoài là Hoàng Thái hậu đã chết, bây giờ bà ta lại đột nhiên sống lại, điều này khiến mọi người cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Nhưng, có ông lão nói rằng, hễ là chuyện xảy ra trên người Long Thái hậu thì không có gì là kỳ lạ cả. Dù chuyện có quái đản như thế nào, chỉ cần có liên quan đến bà ta, thì đều trở nên hợp tình hợp lý.
Dù sao trong tiếng bàn tán, Mộ Dung Khanh cũng sắp thành thân rồi.
Mộ Dung Tráng Tráng và Trần Loan Loan là hai người cảm thấy bất bình thay cho Thương Mai nhiều nhất, nhưng họ có thể làm được gì chứ?
Loan Loan phàn nàn với Trần Thái quân: “Tổ mẫu, ngày trước người từng nói, để các ca ca đi bảo vệ Thương Mai. Kết quả, Thương Mai không quay lại, các ca ca cũng không biết đã đi đâu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy chứ?”
Trần Thái quân mỉm cười: “Cô nương ngốc nghếch này, phải bình tĩnh thì mới làm nên việc lớn. Có lẽ đến cuối cùng, mọi thứ rồi sẽ như chúng ta mong muốn thì sao?”
“Trừ khi Thương Mai quay lại, nếu không làm sao có thể như chúng ta mong muốn được chứ? Con không tin.”
“Có lẽ nàng ấy sẽ quay lại chăng?”
Loan Loan “a” lên một tiếng: “Tổ mẫu, có phải người biết chuyện gì đó, nhưng không nói?”
Trần Thái quân chỉ cười mà không nói.
Loan Loan nhìn bà ta, mỗi lần gặp mặt mà bà ta lộ ra nét mặt này, chứng tỏ đang có nhiều ngụ ý.
Ngày diễn ra hôn lễ, cả Kinh Thành rộn ràng, náo nhiệt hẳn lên.
Bởi vì, vừa sáng sớm, người trong cung đã dán thông báo của Hoàng thượng, nói với mọi người rằng: Nhiếp Chính vương thành thân, nên tất cả những nhà làm nông được miễn thu thuế nửa năm, còn các nhà làm ăn, buôn bán thì giảm thuế xuống nửa năm.
Cho dân lợi ích thì có thể trấn an lòng dân. Yêu cầu của dân chúng rất đơn giản, chỉ cần bạn cho tôi tiền, hoặc không cướp tiền của tôi đi là được.
Chiêu này của Thái Hoàng Thái hậu đã dẹp yên mọi lời bàn tán. Có thể thấy, ngân lượng là một thứ vô cùng dễ dùng và hữu dụng, đặc biệt đó còn không phải là ngân lượng của mình.
Bởi vì trong ý chỉ đã nói rõ ràng, bắt buộc mọi người phải mang theo những lễ vật long trọng đến chúc mừng, nhưng định nghĩa của cụm từ “Lễ vật long trọng” này, rốt cuộc là như thế nào? Thật ra, cũng không có định nghĩa chính xác nào cả, nhưng nếu bạn mang theo một con gà hoặc một bình rượu đến, chứng tỏ không đủ thành ý.
Điều đó rõ ràng đang “tát” thẳng vào mặt Thái Hoàng Thái hậu.
Một vài quan viên không biết, bèn đi xin Lão Thái quân chỉ bảo. Dù sao, Lão Thái quân cũng là Nữ tướng do chính tay Thái Hoàng Thái hậu tuyển chọn, bà ấy hẳn là rất hiểu tính cách của Thái Hoàng Thái hậu.
Lão Thái Quân chậm rãi nói: “Về chuyện các ngài muốn hỏi, ta đây quả thật không tiện nói, nhưng theo ta thấy thì nên tặng ngân lượng.”
“Ngân lượng ư?”
Lão Thái quân gật đầu: “Đúng vậy, ngân lượng là thực tế nhất. Theo như ta biết, Thái Hoàng Thái hậu là một người rất thiết thực, người cũng không thích những lễ vật xa hoa, lộng lẫy.”
“Vậy ngày trước khi tặng lễ vật, đều là tặng ngân lượng hết sao? Tặng bao nhiêu là thích hợp?”
Đáy mắt Lão Thái quân lộ ra tia giảo hoạt: “Nếu thích hợp mà nói, thì tặng bao nhiêu cũng là thích hợp. Một đồng, một lượng, thậm chí là một trăm lượng cũng thích hợp. Nếu là một nghìn lượng thì càng thích hợp hơn.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Các quan viên đồng loạt xin cáo lui.
Ngoại trừ mở tiệc chiêu đãi các quan viên, còn mở tiệc chiêu đãi các gia đình giàu có trong Kinh Thành.
Cái gọi là “Gia đình giàu có”, đương nhiên không phải là cứ mở cửa hàng trong Kinh Thành thì được coi là gia đình giàu có. Phải là những gia đình giống như nhà họ Hồ, nhà họ Lương mới được mời.
Hồ Hạnh Nhi đi đầu, làm tấm gương sáng, tặng mười nghìn lượng cho phủ của Nhiếp Chính vương, nên được coi là “Khách quý”.
Tiếp theo đó là mười năm nghìn lượng, hai nghìn lượng, ai cũng hi vọng có thể trở thành “Khách quý” của phủ Nhiếp Chính vương.
Quan viên đương nhiên không dám tặng quá nhiều. Lão Thái quân cũng nói rồi, nếu nhiều hơn một nghìn lượng, sẽ dấy lên nghi ngờ tham ô, đút lót. Dù sao, một nghìn lượng đã là nhiều lắm rồi.
Thế nhưng, người bị chịu ảnh hưởng, có lẽ chính là mấy quan viên đang âm thầm tính toán trong lòng kia. Họ mang theo sự liêm khiết, thanh bạch của mình đến, có người còn thật sự mang theo một con gà. Được, lễ vật long trọng đúng không? Thế thì kèm theo một giỏ trứng gà.
Tiêu Thác tức giận không đến buổi tiệc diễn ra hôn lễ. Vẫn là Tiêu Kiêu lôi hắn đến đó, vừa đi vừa trách mắng hắn: “Người bên cạnh không đi, thì đệ cũng nên đi chứ. Đệ cũng biết Vương gia chẳng qua là bất đắc dĩ, đệ còn ở đây làm ra vẻ cái gì chứ?”
Tiêu Thác ủy khuất nói: “Ngài ấy nên lấy Hạ Thương Mai mới đúng. Mặc dù ta cũng không thích Hạ Thương Mai lắm, nhưng ngoại trừ nàng ta, thật sự không có ai xứng làm Nhiếp Chính Vương phi cả.”
“Đệ cũng không biết đối phương là ai, mà dám nói câu này ư?” Tiêu Kiêu “hừ” một tiếng.
“Ai cũng không xứng, chỉ có nàng ta là xứng thôi.” Tiêu Thác nghĩ đi nghĩ lại, quả thật rất không cam tâm.
“Vì sao Thái Hoàng Thái hậu lại muốn làm chuyện này? Ép Vương gia thành thân thì có lợi ích gì chứ? Bây giờ, chuyện trong Kinh Thành nhiều vô kể, chuyện của Hạ Hòe Quân còn chưa phán quyết, cũng chỉ có một Lão phu nhân trong Tướng phủ chết, mà đã định bỏ qua rồi ư?”
Căn bệnh cương thi này bắt nguồn từ trong Tướng phủ. Nó đã hại chết bao nhiêu người, Hạ Thương Mai cũng chết rồi. Còn chưa xử lý ổn thỏa chuyện trong Tướng phủ, ngược lại còn bảo Vương gia thành thân, cũng không biết Thái Hoàng Thái hậu rốt cuộc có ý gì.
“Không phải bây giờ đang xử lý rồi sao? Hạ Hòe Quân cứ như vậy bị định tội rồi còn gì?” Tiêu Kiêu tức giận nói.
Lúc này, sắc mặt của Tiêu Thác mới giãn ra một chút: “Đuổi theo được Trần Nguyệt Nhung chưa? Bà ta cuỗm ngân lượng trong Tướng phủ, chỗ ngân lượng đó đều là của Hạ Thương Mai. Sau này, Hạ Thương Mai quay lại, chúng ta phải ăn nói với nàng ta như thế nào?”
Tiêu Kiêu dừng lại, nhíu mày nhìn hắn: “Tiêu Thác, đệ cũng không còn nhỏ tuổi nữa, đừng suy nghĩ đơn thuần như vậy có được hay không? Hạ Thương Mai sẽ không trở về nữa đâu. Đệ cũng đừng nhắc đến Hạ Thương Mai trước mặt Vương gia. Hôm nay tâm trạng của mọi người đều không tốt, chúng ta đến góp vui thôi là được rồi.”
Tiêu Thác cũng không nói gì nữa, nhưng trong lòng hắn vô cùng khó chịu. Hắn luôn trông mong Hạ Thương Mai sẽ trở về. Cho dù phần trăm cơ hội sống sót của cô là không hay là bao nhiêu, nhưng không ai tìm được xác của cô cả.
Được rồi, có khả năng là bị cá lớn ăn thịt.
Mấy ngày nay, các quan viên trong phủ và Bộ Lễ đều tất bận, đón tiếp khách khứa, nhận lễ vật, ghi chép, sắp xếp nghi lễ. Phía nhà họ Hồ đã đến từ sớm, bàn tiệc đã được đặt xong, đèn lồng đỏ, lớn cũng được treo lên cao khắp nơi, chỉ ngoại trừ chỗ Quý Thái phi.
Theo tục lệ, cũng nên treo đèn màu trong sân của Quý Thái phi mới đúng, dù sao cũng là con trai bà ta kết hôn mà.
Nhưng Quý Thái phi lại nói với người của Bộ Lễ rằng, ở đây mới có người chết, không nên treo đèn lồng đỏ, rồi đuổi họ đi.
Không còn cách nào khác, người của Bộ Lễ đành phải dán một tờ giấy đỏ lên thân cây lớn bên ngoài Thanh Ninh Các, coi như có hỉ (tin mừng).
Mộ Dung Khanh bị Thái giám tư lễ (người chuyên về các lễ nghi) trong cung ấn xuống, dặm phấn, trang điểm rồi mặc quần áo. Nhìn người đàn ông chỉ chuyên mặc những bộ quần áo màu đen, trầm, lúc này lại khoác lên mình bộ quần áo đỏ rực, trong lòng mọi người đều rất vui mừng. Hóa ra, Vương gia thật sự rất anh tuấn, hơn nữa, màu đỏ của quần áo kết hợp rất hài hòa với gương mặt lạnh lùng của hắn.
Tổng Quản trong phủ gào đến mức khàn cả cổ họng. Ra ra vào vào, đi đi lại lại, giống hệt một con quay. Ông ta chỉ huy đội danh dự đến cổng tiếp đón khách khứa.
Giờ lành là buổi trưa, bây giờ cũng sắp đến trưa rồi. Lúc trước nói rằng, nàng dâu mới sẽ đến vào buổi trưa, cho nên tổng quản cũng vô cùng căng thẳng, khẩn trương.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ trong hôn lễ này chính là trên gương mặt của tất cả khách khứa đều toát lên vẻ trịnh trọng, chứ không phải là vui mừng. Bởi ngoại trừ ngồi đợi nàng dâu mới, họ còn đợi Thái Hoàng Thái hậu.
Bà ta có đến không?
Đương nhiên, cũng không quá nhiều người hi vọng bà ta đến. Dù sao, mánh khóe của bà ta cũng rất lợi hại, nếu không vui, thì gặp ai oán hận người đó. Hơn nữa, nhiều khách khứa ở đây cũng làm nhiều điều mờ ám, sợ bị nắm thóp. Nếu bị trách mắng thì sau này sẽ không trải qua những tháng ngày yên ổn được.
Trong cục diện lộn xộn này, đột nhiên nghe thấy tiếng pháo vang lên trước cổng phủ Nhiếp Chính Vương, sau đó, đội danh dự biểu diễn khúc Phượng Cầu Hoàng.
Nàng dâu mới đến rồi!
/923
|