Thái hoàng Thái hậu bảo Thương Mai ra ngoài cửa chờ trước, còn bà ta ở lại nói chuyện với Mộ Dung Khanh.
Thương Mai lui ra ngoài, A Xà cô cô đang đứng ở ngoài cửa, thấy cô ra liền nhìn nhìn sợi dây sẹo đang cuốn trên cánh tay cô: “Thứ này dùng rất tốt, có muốn ta dạy ngươi dùng như thế nào không?”
Tối hôm qua Thương Mai đã được chứng kiến sự lợi hại của sợi dây sẹo nên bây giờ nghe thấy A Xà nói còn có diệu dụng khác nữa thì không khỏi mặt mày hớn hở thỉnh giáo: “Còn xin A Xà cô cô dạy bảo.”
A Xà ừ một tiếng: “Ta đã phải chịu không ít thua thiệt với sợi dây sẹo này, trước kia lão già đã dùng nó để đối phó ta.”
Trong chính sảnh.
Thái hoàng Thái hậu thấy sắc mặt của hắn không tốt lắm liền bảo hắn ngồi xuống: “Cháu cảm thấy ai gia nhìn mẫu phi của cháu khi dễ Hạ Thương Mai mà không lên tiếng, là đang giúp đỡ mẫu phi của cháu à?”
Mộ Dung Khanh không nhìn lên: “Không phải, bà ấy cũng không khi dễ nổi Hạ Thương Mai.”
“Biết thế là tốt, Hạ Thương Mai không quỳ với ai gia nhưng nàng ta lại yêu cầu Hạ Thương Mai quỳ với nàng, chỉ điểm ấy thôi là ai gia đã có thể nói mấy câu giúp Hạ Thương Mai rồi nhưng ai gia lại muốn xem một chút phải chăng nha đầu này có bản lĩnh co được dãn được không, ở Nhiếp chính vương phủ này, muốn sống dưới mí mắt của mẫu phi cháu không dễ dàng. Nha đầu này không nói hai lời liền quỳ xuống, điểm ấy ai gia bội phục, cháu cho rằng trong lòng nàng không căm hận mẫu phi cháu ư? Nàng rất hận, nhưng dưới mắt nàng là tiểu bối, chút cấp bậc lễ nghĩa này nếu không làm sau này sẽ bị người ta nắm đằng chuôi.”
Mộ Dung Khanh lạnh nhạt nói: “Người như bà ấy, không cấp bậc lễ nghĩa gì cũng không quá phận.”
“Nàng đã không thèm để ý thì Mộ Dung Khanh cháu còn để ý cái gì? Những năm qua, từ sa trường đến chính trường, từ trong phủ đến hoàng cung, cháu đã từng sợ ai? Kiêng kị ai? Biết bởi vì cái gì không? Bởi vì cháu có chiến công, bởi vì cháu có quyền thế, bởi vì tất cả mọi người đều biết cháu được Hoàng thượng nể trọng, được ai gia sủng ái, trong tay cháu có quyền, có nhân mạch, nắm giữ ngôi báu mà tất cả mọi người của triều Đại Chu này đều tha thiết ước mơ, cho nên, cháu có thể cái gì cũng không thèm để ý. Nhưng nàng không phải cháu, nếu nàng đã gả cho cháu mà cho rằng có thể mượn dùng tất cả của cháu thì nàng sẽ chết rất nhanh, A Khanh, ai gia muốn một mình nói mấy câu với cháu chính là muốn nhắc nhở cháu, nàng không phải cháu, nếu như cháu lấy phương thức làm việc của mình áp đặt lên người nàng thì sẽ hại chết nàng.”
Mộ Dung Khanh nhai nuốt ý tứ trong lời nói của bà ta, có chút hiểu rõ.
Lão tổ tông chính là muốn nói cho hắn, đừng bởi vì yêu nàng mà cho nàng rất nhiều đặc quyền giống như hắn, hắn có những nàng chưa chắc có thể có.
Bên này, sau khi nói xong với Mộ Dung Khanh, Thái hoàng Thái hậu gọi Thương Mai tiến vào Như Ý Các, là nơi bà ta ở tạm trong phủ.
A Xà ở ngoài cửa không hề đi vào, còn đi lên đóng cửa lại.
Thái hoàng Thái hậu chậm rãi bỏ mạng che mặt đi, lộ ra gương mặt.
Thương Mai nhìn bà ta, gần như không thể tin vào con mắt của mình.
Sao gương mặt kia có thể trẻ như vậy? Cùng lắm là tương đương với Tráng Tráng, Tráng Tráng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhưng Tráng Tráng là cháu gái của bà ta.
“Rất giật mình đúng không?” Thái hoàng Thái hậu nhìn biểu cảm trên mặt cô, nhàn nhạt hỏi.
Thương Mai lắc đầu, hô hấp cũng có chút khó khăn: “Cái này, quả thật có chút giật mình.”
Thái hoàng Thái hậu cười nhạt một tiếng: “Không có gì phải giật mình, cô làm đặc công nhiều năm, có cái gì chưa thấy qua chứ?”
Lần này hai chân Thương Mai thật sự như nhũn ra, cô đặt mông ngồi trên ghế, chấn kinh rất lâu cũng không thể nào khép miệng lại được.
“Ngài… Xin hỏi ngài làm sao mà biết được?” Thương Mai run giọng hỏi.
Thái hoàng Thái hậu yên lặng nhìn cô: “Từ kiếp trước ngươi chết đến khi ngươi xuất hiện ở đây, ai gia đều biết, tất cả mọi chuyện của ngươi ai gia đều nhìn ở trong mắt, đây cũng là lý do vì sao ai gia lại ra tay cứu ngươi.”
Thương Mai thật sự quá khiếp sợ, rốt cuộc Thái hoàng Thái hậu này là ai?
“Ngươi không cần tìm hiểu về ai gia, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, Vương phủ này hay là Hậu cung cũng vậy đều là vực sâu long đàm, người không có bản lãnh thì không thể vào được, người không có kiên nhẫn cũng không thể vào được, người không có ẩn nhẫn lại càng không thể vào, nhớ kỹ chưa?”
Thương Mai gật đầu như đảo gạo: “Ta nhớ kỹ rồi.”
Ngay cả lai lịch của cô cũng biết rõ ràng như vậy sao cô còn dám nói nửa chữ không? Hơn nữa, lời bà ta nói rất đúng, cô biết ở Vương phủ hoặc là Hậu cung đều rất hỗn loạn, làm mọi việc đều phải cẩn thận.
Nhưng Thương Mai vẫn không hiểu câu nói vừa rồi của bà ta, bà ta nói nguyên nhân bà ta ra tay cứu cô là bởi vì đã nhìn thấy hết mọi chuyện trong mắt, biết rõ lai lịch của cô, biết tất cả những việc mà cô làm, như vậy nguyên nhân cứu cô là gì? Nguyên nhân giúp đỡ cô là gì? Chẳng lẽ chỉ vì biết hết tất cả nên ra tay cứu cô sao?
Thương Mai muốn hỏi, nhưng lại thấy bà ta đã chậm rãi nhắm mắt lại, lúc ở trên đảo hoang, chỉ cần bà ta nhắm mắt lại chính là muốn đuổi cô đi.
Quả nhiên, Thái hoàng Thái hậu thản nhiên nói: “Ngươi ra ngoài đi.”
Thương Mai nghĩ đến sau này hỏi lại bà ta cũng được, dù sao bà ta cũng đã trở về thì sẽ không đi vội vã như vậy.
Nhưng ngay xế chiều hôm đó liền có người đến thông báo với Mộ Dung Khanh, nói là Thái hoàng Thái hậu và A Xà cô cô đã đi rồi.
Thương Mai thất vọng, Mộ Dung Khanh ngược lại là không quá để ý, nói: “Lão tổ tông vô tung vô ảnh, hơn nữa bà ấy cũng thật sự cảm thấy phiền chán với chuyện trong kinh, Bản vương đã sớm biết bà ấy sẽ ở đây không lâu.”
Những chuyện Thương Mai nghi ngờ kia vẫn chưa có được đáp án, trong lòng cô đương nhiên cảm thấy ấm ức, nhưng tốt xấu gì cũng là ngày đầu tiên tân hôn nên không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ cười cười nói: “Sau này có cơ hội chúng ta tới Hàn Sơn tìm bà ấy đi.”
“Đi Hàn Sơn cũng chưa chắc có thể nhìn thấy bà ấy, lúc bà ấy muốn gặp thì sẽ gặp, lúc không muốn gặp thì đi cũng như không đi.”
Thương Mai không khỏi bật cười: “Bà ấy rất có tính cách đấy.”
Hai người ngồi trong sân nói chuyện phiếm, hưởng thụ sự yên bình khó có được.
Nghiêm Vinh đi tới, nói: “Vương gia, Vương phi, Tôn phi nương nương nói muốn tới thỉnh an.”
Mộ Dung Khanh thản nhiên nói: “Không gặp.”
Nghiêm Vinh đáp: “Vâng, vậy thuộc hạ trở về nói với Tôn phi nương nương.”
Trước kia Thương Mai đã được nghe nói qua về vị Tôn phi nương nương này chính là nội gian, liền hỏi: “Từ lúc Tôn phi nhập phủ đến nay, đã từng làm những gì?”
Mộ Dung Khanh nói: “Không có gì hơn là cùng bên kia bẩm báo một chút việc thường ngày của Bản vương.”
“Nếu người đã biết nàng ta là gian tế, vì sao vẫn muốn lưu nàng ta lại?”
“Vương phủ không thiếu chút cơm ấy thì cần gì phải đuổi nàng ta đi? Miễn cho phải chịu giày vò.” Mộ Dung Khanh lãnh đạm nói.
Trước kia hình như Thương Mai có nghe nói qua hắn có ý định khác, cũng được, có lẽ sau này thật sự có thể phát huy được tác dụng.
Thủ đoạn của Tôn phi không cao, hiển nhiên không cần quá để ý.
Lúc gần chạng vạng tối, Thương Mai liền nói với Mộ Dung Khanh: “Ta muốn tới đại lao của Hình bộ một chuyến.”
Mộ Dung Khanh biết cô muốn làm cái gì, Đan Thanh Huyện chúa bị đánh đập, sao cô có thể tuỳ tiện buông tha cho ông ta?
Nhưng hắn cũng cảm thấy không cần thiết: “Nhị ca đã báo thù cho Đan Thanh Huyện chúa rồi, Tướng phủ bị ông ta đốt cháy, sau khi Hạ Hòe Quân vào tù đã bị hắn ta đánh cho một trận tơi bời khói lửa, nghe nói đánh gãy cả chân.”
“Đó là ân oán giữa An thân vương và ông ta, ta và ông ta vẫn chưa kết thúc.” Đáy mắt Thương Mai hiện lên hận độc, cô không thể nào quên được nguyên chủ Hạ Thương Mai đã chết như thế nào.
Lão phu nhân đã chết một cách quá dễ dàng, nếu như để Hạ Hòe Quân chết như vậy, cô nguyện ý nhưng nguyên chủ Hạ Thương Mai cũng sẽ không nguyện ý.
Mộ Dung Khanh thấy cô khăng khăng như thế, nhân tiện nói: “Cũng được, dù sao hôm nay ta cũng không có việc gì làm, Bản vương đi cùng nàng một chuyến.”
Thương Mai nói: “Nếu người không muốn đi thì ta có thể tự đi.”
Mộ Dung Khanh đứng lên, gương mặt tuấn mỹ thoáng qua một tia nghiền ngẫm: “Không, xem náo nhiệt một chút cũng tốt.”
Thương Mai lui ra ngoài, A Xà cô cô đang đứng ở ngoài cửa, thấy cô ra liền nhìn nhìn sợi dây sẹo đang cuốn trên cánh tay cô: “Thứ này dùng rất tốt, có muốn ta dạy ngươi dùng như thế nào không?”
Tối hôm qua Thương Mai đã được chứng kiến sự lợi hại của sợi dây sẹo nên bây giờ nghe thấy A Xà nói còn có diệu dụng khác nữa thì không khỏi mặt mày hớn hở thỉnh giáo: “Còn xin A Xà cô cô dạy bảo.”
A Xà ừ một tiếng: “Ta đã phải chịu không ít thua thiệt với sợi dây sẹo này, trước kia lão già đã dùng nó để đối phó ta.”
Trong chính sảnh.
Thái hoàng Thái hậu thấy sắc mặt của hắn không tốt lắm liền bảo hắn ngồi xuống: “Cháu cảm thấy ai gia nhìn mẫu phi của cháu khi dễ Hạ Thương Mai mà không lên tiếng, là đang giúp đỡ mẫu phi của cháu à?”
Mộ Dung Khanh không nhìn lên: “Không phải, bà ấy cũng không khi dễ nổi Hạ Thương Mai.”
“Biết thế là tốt, Hạ Thương Mai không quỳ với ai gia nhưng nàng ta lại yêu cầu Hạ Thương Mai quỳ với nàng, chỉ điểm ấy thôi là ai gia đã có thể nói mấy câu giúp Hạ Thương Mai rồi nhưng ai gia lại muốn xem một chút phải chăng nha đầu này có bản lĩnh co được dãn được không, ở Nhiếp chính vương phủ này, muốn sống dưới mí mắt của mẫu phi cháu không dễ dàng. Nha đầu này không nói hai lời liền quỳ xuống, điểm ấy ai gia bội phục, cháu cho rằng trong lòng nàng không căm hận mẫu phi cháu ư? Nàng rất hận, nhưng dưới mắt nàng là tiểu bối, chút cấp bậc lễ nghĩa này nếu không làm sau này sẽ bị người ta nắm đằng chuôi.”
Mộ Dung Khanh lạnh nhạt nói: “Người như bà ấy, không cấp bậc lễ nghĩa gì cũng không quá phận.”
“Nàng đã không thèm để ý thì Mộ Dung Khanh cháu còn để ý cái gì? Những năm qua, từ sa trường đến chính trường, từ trong phủ đến hoàng cung, cháu đã từng sợ ai? Kiêng kị ai? Biết bởi vì cái gì không? Bởi vì cháu có chiến công, bởi vì cháu có quyền thế, bởi vì tất cả mọi người đều biết cháu được Hoàng thượng nể trọng, được ai gia sủng ái, trong tay cháu có quyền, có nhân mạch, nắm giữ ngôi báu mà tất cả mọi người của triều Đại Chu này đều tha thiết ước mơ, cho nên, cháu có thể cái gì cũng không thèm để ý. Nhưng nàng không phải cháu, nếu nàng đã gả cho cháu mà cho rằng có thể mượn dùng tất cả của cháu thì nàng sẽ chết rất nhanh, A Khanh, ai gia muốn một mình nói mấy câu với cháu chính là muốn nhắc nhở cháu, nàng không phải cháu, nếu như cháu lấy phương thức làm việc của mình áp đặt lên người nàng thì sẽ hại chết nàng.”
Mộ Dung Khanh nhai nuốt ý tứ trong lời nói của bà ta, có chút hiểu rõ.
Lão tổ tông chính là muốn nói cho hắn, đừng bởi vì yêu nàng mà cho nàng rất nhiều đặc quyền giống như hắn, hắn có những nàng chưa chắc có thể có.
Bên này, sau khi nói xong với Mộ Dung Khanh, Thái hoàng Thái hậu gọi Thương Mai tiến vào Như Ý Các, là nơi bà ta ở tạm trong phủ.
A Xà ở ngoài cửa không hề đi vào, còn đi lên đóng cửa lại.
Thái hoàng Thái hậu chậm rãi bỏ mạng che mặt đi, lộ ra gương mặt.
Thương Mai nhìn bà ta, gần như không thể tin vào con mắt của mình.
Sao gương mặt kia có thể trẻ như vậy? Cùng lắm là tương đương với Tráng Tráng, Tráng Tráng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhưng Tráng Tráng là cháu gái của bà ta.
“Rất giật mình đúng không?” Thái hoàng Thái hậu nhìn biểu cảm trên mặt cô, nhàn nhạt hỏi.
Thương Mai lắc đầu, hô hấp cũng có chút khó khăn: “Cái này, quả thật có chút giật mình.”
Thái hoàng Thái hậu cười nhạt một tiếng: “Không có gì phải giật mình, cô làm đặc công nhiều năm, có cái gì chưa thấy qua chứ?”
Lần này hai chân Thương Mai thật sự như nhũn ra, cô đặt mông ngồi trên ghế, chấn kinh rất lâu cũng không thể nào khép miệng lại được.
“Ngài… Xin hỏi ngài làm sao mà biết được?” Thương Mai run giọng hỏi.
Thái hoàng Thái hậu yên lặng nhìn cô: “Từ kiếp trước ngươi chết đến khi ngươi xuất hiện ở đây, ai gia đều biết, tất cả mọi chuyện của ngươi ai gia đều nhìn ở trong mắt, đây cũng là lý do vì sao ai gia lại ra tay cứu ngươi.”
Thương Mai thật sự quá khiếp sợ, rốt cuộc Thái hoàng Thái hậu này là ai?
“Ngươi không cần tìm hiểu về ai gia, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, Vương phủ này hay là Hậu cung cũng vậy đều là vực sâu long đàm, người không có bản lãnh thì không thể vào được, người không có kiên nhẫn cũng không thể vào được, người không có ẩn nhẫn lại càng không thể vào, nhớ kỹ chưa?”
Thương Mai gật đầu như đảo gạo: “Ta nhớ kỹ rồi.”
Ngay cả lai lịch của cô cũng biết rõ ràng như vậy sao cô còn dám nói nửa chữ không? Hơn nữa, lời bà ta nói rất đúng, cô biết ở Vương phủ hoặc là Hậu cung đều rất hỗn loạn, làm mọi việc đều phải cẩn thận.
Nhưng Thương Mai vẫn không hiểu câu nói vừa rồi của bà ta, bà ta nói nguyên nhân bà ta ra tay cứu cô là bởi vì đã nhìn thấy hết mọi chuyện trong mắt, biết rõ lai lịch của cô, biết tất cả những việc mà cô làm, như vậy nguyên nhân cứu cô là gì? Nguyên nhân giúp đỡ cô là gì? Chẳng lẽ chỉ vì biết hết tất cả nên ra tay cứu cô sao?
Thương Mai muốn hỏi, nhưng lại thấy bà ta đã chậm rãi nhắm mắt lại, lúc ở trên đảo hoang, chỉ cần bà ta nhắm mắt lại chính là muốn đuổi cô đi.
Quả nhiên, Thái hoàng Thái hậu thản nhiên nói: “Ngươi ra ngoài đi.”
Thương Mai nghĩ đến sau này hỏi lại bà ta cũng được, dù sao bà ta cũng đã trở về thì sẽ không đi vội vã như vậy.
Nhưng ngay xế chiều hôm đó liền có người đến thông báo với Mộ Dung Khanh, nói là Thái hoàng Thái hậu và A Xà cô cô đã đi rồi.
Thương Mai thất vọng, Mộ Dung Khanh ngược lại là không quá để ý, nói: “Lão tổ tông vô tung vô ảnh, hơn nữa bà ấy cũng thật sự cảm thấy phiền chán với chuyện trong kinh, Bản vương đã sớm biết bà ấy sẽ ở đây không lâu.”
Những chuyện Thương Mai nghi ngờ kia vẫn chưa có được đáp án, trong lòng cô đương nhiên cảm thấy ấm ức, nhưng tốt xấu gì cũng là ngày đầu tiên tân hôn nên không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ cười cười nói: “Sau này có cơ hội chúng ta tới Hàn Sơn tìm bà ấy đi.”
“Đi Hàn Sơn cũng chưa chắc có thể nhìn thấy bà ấy, lúc bà ấy muốn gặp thì sẽ gặp, lúc không muốn gặp thì đi cũng như không đi.”
Thương Mai không khỏi bật cười: “Bà ấy rất có tính cách đấy.”
Hai người ngồi trong sân nói chuyện phiếm, hưởng thụ sự yên bình khó có được.
Nghiêm Vinh đi tới, nói: “Vương gia, Vương phi, Tôn phi nương nương nói muốn tới thỉnh an.”
Mộ Dung Khanh thản nhiên nói: “Không gặp.”
Nghiêm Vinh đáp: “Vâng, vậy thuộc hạ trở về nói với Tôn phi nương nương.”
Trước kia Thương Mai đã được nghe nói qua về vị Tôn phi nương nương này chính là nội gian, liền hỏi: “Từ lúc Tôn phi nhập phủ đến nay, đã từng làm những gì?”
Mộ Dung Khanh nói: “Không có gì hơn là cùng bên kia bẩm báo một chút việc thường ngày của Bản vương.”
“Nếu người đã biết nàng ta là gian tế, vì sao vẫn muốn lưu nàng ta lại?”
“Vương phủ không thiếu chút cơm ấy thì cần gì phải đuổi nàng ta đi? Miễn cho phải chịu giày vò.” Mộ Dung Khanh lãnh đạm nói.
Trước kia hình như Thương Mai có nghe nói qua hắn có ý định khác, cũng được, có lẽ sau này thật sự có thể phát huy được tác dụng.
Thủ đoạn của Tôn phi không cao, hiển nhiên không cần quá để ý.
Lúc gần chạng vạng tối, Thương Mai liền nói với Mộ Dung Khanh: “Ta muốn tới đại lao của Hình bộ một chuyến.”
Mộ Dung Khanh biết cô muốn làm cái gì, Đan Thanh Huyện chúa bị đánh đập, sao cô có thể tuỳ tiện buông tha cho ông ta?
Nhưng hắn cũng cảm thấy không cần thiết: “Nhị ca đã báo thù cho Đan Thanh Huyện chúa rồi, Tướng phủ bị ông ta đốt cháy, sau khi Hạ Hòe Quân vào tù đã bị hắn ta đánh cho một trận tơi bời khói lửa, nghe nói đánh gãy cả chân.”
“Đó là ân oán giữa An thân vương và ông ta, ta và ông ta vẫn chưa kết thúc.” Đáy mắt Thương Mai hiện lên hận độc, cô không thể nào quên được nguyên chủ Hạ Thương Mai đã chết như thế nào.
Lão phu nhân đã chết một cách quá dễ dàng, nếu như để Hạ Hòe Quân chết như vậy, cô nguyện ý nhưng nguyên chủ Hạ Thương Mai cũng sẽ không nguyện ý.
Mộ Dung Khanh thấy cô khăng khăng như thế, nhân tiện nói: “Cũng được, dù sao hôm nay ta cũng không có việc gì làm, Bản vương đi cùng nàng một chuyến.”
Thương Mai nói: “Nếu người không muốn đi thì ta có thể tự đi.”
Mộ Dung Khanh đứng lên, gương mặt tuấn mỹ thoáng qua một tia nghiền ngẫm: “Không, xem náo nhiệt một chút cũng tốt.”
/923
|