Hàn Thanh Thu nhìn Cầm Chi bày bánh ngọt ra, thuận miệng nói: “Cầm Chi, bản phu nhân muốn trà hoa phúc kỷ tử, nếu như có mật ong thì thêm vào một chút.”
Cầm Chi thản nhiên nói: “Ngươi chờ một lát, ta lập tức đi làm ngay.”
Thương Mai nhìn Hàn Thanh Thu, nàng ta vừa mới bước vào cửa liền có một loại cảm giác rất ưu việt, dường như là hơn người khác một bậc, thậm trí là lúc nhìn Cầm Chi còn có một loại thái độ khinh bỉ.
Nhân phẩm thấp kém như vậy đó à? Thật sự làm cho Thương Mai phải mở rộng tầm mắt, vốn cho rằng Tiêu Kiêu cưới cho dù là thị nữ thì cũng nên có chút đức hạnh.
Nhưng mà nghe nói là Túy Nguyệt Lâu có vốn của nàng ta, có thể nhìn thấy được nàng ta..
Cầm Chi sắp xếp bánh ngọt xong xuôi thì đi ra ngoài châm trà.
Hàn Thanh Thu nhìn Thương Mai, lại cười nói: “Đã nghe qua đại danh của vương phi, nhưng mà vẫn không có thời gian gặp mặt, thật sự rất tiếc, may mắn là ngày hôm nay được nhờ phúc của công chúa mới có thể gặp nhau ở đây, tam sinh hữu hạnh.”
Thương Mai nghe thấy những lời nói này thì kinh tởm chết đi được, là những bộ dạng giả vờ bình tĩnh của nàng ta, thật sự là thiếu chút nữa đã tức đến nỗi đánh một bàn tay tới.
“Kinh thành chỉ lớn có nhiêu đó thôi, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau.” Thương Mai lạnh nhạt nói.
Hàn Thanh Thu nói: “Đúng vậy, sớm muộn đều sẽ gặp nhau, tướng quân nhà ta cùng với vương gia cũng có giao tình rất sâu đậm, quả thật là chúng ta nên thường xuyên lui tới.”
Hàn Thanh Thu nói rồi lại nhìn Tráng Tráng một chút, trong tay của Tráng Tráng bưng một ly trà, biểu cảm lạnh nhạt.
Thương Mai nở một nụ cười quái dị: “Chuyện của nam nhân ta cũng không bao giờ hỏi.”
Muốn lôi kéo làm quen à? Thật sự không cần thiết đâu.
Hàn Thanh Thu có chút xấu hổ, đúng là nàng ta đang muốn lôi kéo làm quen với Thương Mai, bởi vì biết Tiêu Kiêu thường xuyên đến vương phủ, hơn nữa Tiêu Kiêu đối với Hạ Thương Mai tán thưởng có thừa, nàng ta cho rằng nếu như nàng ta với Hạ Thương Mai có thể làm bằng hữu của nhau vậy thì Tiêu Kiêu có lẽ sẽ nhìn nàng ta bằng một con mắt khác.
Nhưng mà không nghĩ đến là Hạ Thương Mai ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho, một mũi nhọn này ăn cũng rất cứng.
Cầm Chi bưng trà đi lên nặng nề đặt lên trên bàn: “Trà hoa cúc cẩu kỷ, không có mật ong, công chúa không thích mật ong nên ở trong phủ không có, phu nhân uống tạm.”
Hàn Thanh Thu nhìn Cầm Chi, thản nhiên nói: “Cầm Chi, nhiều năm như vậy rồi mà cũng không thay đổi, nói chuyện rất ngông cuồng, cũng chỉ có một mình công chúa mới có thể chịu được tính tình như thế này của ngươi, đổi lại là người khác chỉ sợ là đã sớm bị đuổi ra bên ngoài.”
Cầm Chi tức giận đến xanh cả mặt: “Ngươi..”
Tráng Tráng ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thanh Thu: “Hôm nay ngươi đến đây là có chuyện gì không?”
Hàn Thanh Thu nhìn về phía Tráng Tráng, nụ cười chậm rãi xuất hiện: “Thiếp thân nghĩ là đã lâu lắm rồi không gặp công chúa, cho nên cố ý đến đây thăm hỏi.”
“Lễ vật đâu?” Sắc mặt của Tráng Tráng hờ hững hỏi.
Hàn thị hơi giật mình: “Lễ vật?”
“Đúng vậy, lễ vật, ngươi là phu nhân nhất phẩm đại tướng quân, chẳng lẽ là chút cấp bậc lễ nghĩa đó mà cũng không hiểu nữa à? Đi đến phủ của người khác thăm hỏi, ngươi vẫn là đi tay không?” Tráng Tráng cất cao giọng nói, nói chuyện lạnh như băng: “Xem ra là cũng chỉ có phủ đại tướng quân mới có thể chấp nhận được phu nhân không biết cấp bậc lễ nghĩa, nếu như đổi lại là một gia đình quyền quý khác thì đã sớm bị đuổi ra bên ngoài rồi.”
Tráng Tráng luôn luôn che chở, Hàn Thanh Thu nhằm vào nàng ta thì thôi đi, xem như là nàng ta có gan nhưng mà còn muốn bóp quả hồng mềm, Cầm Chi cùng có thể coi như là tỷ muội của nàng ta, ngày hôm nay gặp phải tình cảnh đó ngay cả xuất thân cũng không thừa nhận.
Thương Mai âm thầm khen hay, xem ra Tráng Tráng đủ cứng rắn.
Hàn thị ngượng ngùng cười nói: “Thật sự xin lỗi, vốn dĩ đã chuẩn bị lễ vật, ai ngờ lúc ra khỏi cửa nha hoàn lại quên mất.”
Nói xong, nàng ta quay đầu lại lớn tiếng quát nha hoàn của nàng ta: “Cẩu vật, đầu óc dùng để làm gì vậy hả, chút trí nhớ mà cũng không có, đã thấy thất lễ với công chúa chưa, đã liên tục nhắc nhở ngươi nhớ kỹ phải mang theo lễ vật, công chúa không giống như những phu nhân quý môn khác, coi trọng nhất là chuyện này, trở về sẽ dạy dỗ các ngươi một trận.”
Một phen này chỉ là cây dâu mắng cây hòe, không hề cao minh chút nào nhưng mà lại tràn đầy ác ý.
Thương Mai thật sự nghi ngờ Hàn Thanh Thu này lấy sức lực từ đâu mà lại dám làm càng ở phủ công chúa như vậy. Hẳn là nàng ta cho rằng bây giờ mình chính là phu nhân đại tướng quân, công chúa phải xem sắc mặt của nàng ta à?
Hay là có chỗ dựa khác?
Tráng Tráng nói: “Thôi bỏ đi, đã quên rồi thì một lát nữa sai người đưa đến là được, nếu như ngươi đến đây thỉnh an vậy thì dập đầu mấy cái rồi trở về đi, bổn cung và vương phi còn có lời muốn nói với nhau.”
Hàn Thanh Thu thật sự không nghĩ đến cho dù đã ra trôi qua mười một năm rồi đại công chúa vẫn xem nàng ta như là thị nữ như lúc trước.
Nàng ta đường đường có thân phận là phu nhân đại tướng quân, lại kêu nàng ta dập đầu mấy cái?
Nàng ta cắn răng đứng dậy, cúi người nói: “Thiếp thân nên dập đầu với công chúa, nhưng mà thiếp thân đang có thai, quỳ xuống không tiện, nếu như công chúa thật sự không thích nhìn thấy thiếp thân thì thiếp thân xin cáo từ.”
Nàng ta dùng từ cáo từ mà không phải là cáo lui. Cho dù là vương phi như Thương Mai, nếu như thật sự nói đến chuyện tới lui thì hai chữ cáo lui này vẫn phải nói.
Nhưng mà không có người nào bắt bẻ hai chữ này của nàng ta, bởi vì Thương Mai và Tráng Tráng đều bị câu nói có thai của nàng ta làm cho kinh ngạc.
Thương Mai nhìn thấy huyết sắc trên gương mặt của Tráng Tráng nhanh chóng rút đi, trong nháy mắt trở nên vô cùng tái nhợt, hai tay dùng sức nắm chặt lấy tay vịn của cái ghế, dùng hết toàn lực ngăn cản tâm trạng của mình.
Thương Mai sợ Tráng Tráng mất khống chế thì sẽ để Hàn Thanh Thu đạt được ý nguyện, cho nên muốn quát một tiếng cho nàng ta đi.
Nhưng mà Tráng Tráng cũng chỉ im lặng một lát liền khôi phục trạng thái bình thường, nàng ta nhìn Hàn Thanh Thu rồi nói: “Ừ, nếu như có thai thì chỉ cần quỳ xuống dập đầu một cái là được rồi.”
Hàn Thanh Thu vẫn luôn nhìn Tráng Tráng, rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của nàng ta thay đổi nhưng mà trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã khôi phục lại bình tĩnh, mười một năm không gặp, nàng ta quả thật đã thay đổi rất nhiều.
Mục đích đã đạt được, nàng ta cũng không dây dưa nữa, dựa theo lời dặn dò của Tráng Tráng, đỡ bụng của mình quỳ xuống dập đầu: “Thiếp thân cáo từ.”
Nói xong, nàng ta dẫn theo nha hoàn đứng thẳng lưng rời khỏi.
Cầm Chi mắng mỏ: “Cái loại người gì vậy? Sau này ai cũng không cho nàng ta bước vào, cho dù là có lệnh của công chúa cũng không được.”
Thương Mai nhìn về phía Tráng Tráng, trong mắt của Tráng Tráng chứa đầy nước mắt, nàng ta lẩm bẩm: “Thương Mai, chung quy vẫn là do ta đã đánh giá cao mình.”
Thương Mai nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta trong lòng cũng vô cùng khó chịu, cô hận Hàn Thanh Thu thấu xương.
Tiêu Kiêu thành thân thật là nhiều năm như vậy rồi không có tin tốt với phu nhân, tại sao vừa mới trở về hơn hai tháng mà lại để nàng ta mang bầu rồi? Tiêu Kiêu à, ngươi cần gì phải trở về!
Tráng Tráng bỗng nhiên che mặt khóc nấc lên, đại trưởng công chúa như thế này Thương Mai chưa từng nhìn thấy, trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Cầm Chi cũng khóc: “Công chúa..”
Thương Mai nhỏ giọng nói: “Cầm Chi, ngươi đi ra ngoài đi, ta với công chúa có vài lời muốn nói với nhau.”
Cầm Chi nghẹn ngào nói: “Tạ ơn vương phi.”
Nàng ta lui ra ngoài đóng cửa lại.
Thương Mai nhẹ nhàng ôm lấy Tráng Tráng: “Khóc là được rồi.”
Cô không biết cách an ủi người khác, nhưng mà cô cũng cho rằng lúc này bất cứ lời an ủi nào cũng là vô dụng, có một vài nỗi đau mà người bên ngoài không có cách nào giúp đỡ được, chỉ có thể tự nhấm nháp một mình từng chút từng chút một.
Tráng Tráng lau đôi mắt cố gắng nặn ra một gương mặt tươi cười: “Không có gì phải khóc hết, thật ra thì cũng không có gì phải khóc, đều đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, cũng sớm nên buông xuống.”
Thương Mai nhìn thấy nàng ta miễn cưỡng bản thân như vậy, kiềm chế bản thân như vậy, lại càng đau lòng hơn nữa: “Nếu như ngươi cảm thấy khổ sở thì cứ nói với ta đi, có một số việc nói ra còn thì trong lòng sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.”
Đôi mắt của Tráng Tráng sưng đỏ, chóp mũi cũng đỏ đến lợi hại: “Không có câu chuyện cũ tươi đẹp, nói ra rồi sợ là làm bẩn lỗ tai của ngươi thôi.”
“Nói ra đi, nói ra rồi đó mới chính là lời cáo biệt dũng cảm.” Thương Mai cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, rõ ràng là Tiêu Kiêu cũng rất yêu Tráng Tráng, chắc chắn cô không hề nhìn lầm.
Hai người đều yêu nhau sâu đậm như vậy tại sao cuối cùng lại không ở bên nhau, còn nữa, tại sao Tiêu Kiêu phải cưới một nữ tử như là Hàn Thanh Thu, dựa vào thân phận là hậu thế của Tịnh Quốc Hậu, nếu như hắn không cưới Tráng Tráng thì có thể cưới một nữ tử có xuất thân cao hơn và dung mạo xinh đẹp hơn.
Nhưng mà thị nữ này muốn tư sắc không có tư sắc, muốn xuất thân cũng không có xuất thân.
Cầm Chi thản nhiên nói: “Ngươi chờ một lát, ta lập tức đi làm ngay.”
Thương Mai nhìn Hàn Thanh Thu, nàng ta vừa mới bước vào cửa liền có một loại cảm giác rất ưu việt, dường như là hơn người khác một bậc, thậm trí là lúc nhìn Cầm Chi còn có một loại thái độ khinh bỉ.
Nhân phẩm thấp kém như vậy đó à? Thật sự làm cho Thương Mai phải mở rộng tầm mắt, vốn cho rằng Tiêu Kiêu cưới cho dù là thị nữ thì cũng nên có chút đức hạnh.
Nhưng mà nghe nói là Túy Nguyệt Lâu có vốn của nàng ta, có thể nhìn thấy được nàng ta..
Cầm Chi sắp xếp bánh ngọt xong xuôi thì đi ra ngoài châm trà.
Hàn Thanh Thu nhìn Thương Mai, lại cười nói: “Đã nghe qua đại danh của vương phi, nhưng mà vẫn không có thời gian gặp mặt, thật sự rất tiếc, may mắn là ngày hôm nay được nhờ phúc của công chúa mới có thể gặp nhau ở đây, tam sinh hữu hạnh.”
Thương Mai nghe thấy những lời nói này thì kinh tởm chết đi được, là những bộ dạng giả vờ bình tĩnh của nàng ta, thật sự là thiếu chút nữa đã tức đến nỗi đánh một bàn tay tới.
“Kinh thành chỉ lớn có nhiêu đó thôi, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau.” Thương Mai lạnh nhạt nói.
Hàn Thanh Thu nói: “Đúng vậy, sớm muộn đều sẽ gặp nhau, tướng quân nhà ta cùng với vương gia cũng có giao tình rất sâu đậm, quả thật là chúng ta nên thường xuyên lui tới.”
Hàn Thanh Thu nói rồi lại nhìn Tráng Tráng một chút, trong tay của Tráng Tráng bưng một ly trà, biểu cảm lạnh nhạt.
Thương Mai nở một nụ cười quái dị: “Chuyện của nam nhân ta cũng không bao giờ hỏi.”
Muốn lôi kéo làm quen à? Thật sự không cần thiết đâu.
Hàn Thanh Thu có chút xấu hổ, đúng là nàng ta đang muốn lôi kéo làm quen với Thương Mai, bởi vì biết Tiêu Kiêu thường xuyên đến vương phủ, hơn nữa Tiêu Kiêu đối với Hạ Thương Mai tán thưởng có thừa, nàng ta cho rằng nếu như nàng ta với Hạ Thương Mai có thể làm bằng hữu của nhau vậy thì Tiêu Kiêu có lẽ sẽ nhìn nàng ta bằng một con mắt khác.
Nhưng mà không nghĩ đến là Hạ Thương Mai ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho, một mũi nhọn này ăn cũng rất cứng.
Cầm Chi bưng trà đi lên nặng nề đặt lên trên bàn: “Trà hoa cúc cẩu kỷ, không có mật ong, công chúa không thích mật ong nên ở trong phủ không có, phu nhân uống tạm.”
Hàn Thanh Thu nhìn Cầm Chi, thản nhiên nói: “Cầm Chi, nhiều năm như vậy rồi mà cũng không thay đổi, nói chuyện rất ngông cuồng, cũng chỉ có một mình công chúa mới có thể chịu được tính tình như thế này của ngươi, đổi lại là người khác chỉ sợ là đã sớm bị đuổi ra bên ngoài.”
Cầm Chi tức giận đến xanh cả mặt: “Ngươi..”
Tráng Tráng ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thanh Thu: “Hôm nay ngươi đến đây là có chuyện gì không?”
Hàn Thanh Thu nhìn về phía Tráng Tráng, nụ cười chậm rãi xuất hiện: “Thiếp thân nghĩ là đã lâu lắm rồi không gặp công chúa, cho nên cố ý đến đây thăm hỏi.”
“Lễ vật đâu?” Sắc mặt của Tráng Tráng hờ hững hỏi.
Hàn thị hơi giật mình: “Lễ vật?”
“Đúng vậy, lễ vật, ngươi là phu nhân nhất phẩm đại tướng quân, chẳng lẽ là chút cấp bậc lễ nghĩa đó mà cũng không hiểu nữa à? Đi đến phủ của người khác thăm hỏi, ngươi vẫn là đi tay không?” Tráng Tráng cất cao giọng nói, nói chuyện lạnh như băng: “Xem ra là cũng chỉ có phủ đại tướng quân mới có thể chấp nhận được phu nhân không biết cấp bậc lễ nghĩa, nếu như đổi lại là một gia đình quyền quý khác thì đã sớm bị đuổi ra bên ngoài rồi.”
Tráng Tráng luôn luôn che chở, Hàn Thanh Thu nhằm vào nàng ta thì thôi đi, xem như là nàng ta có gan nhưng mà còn muốn bóp quả hồng mềm, Cầm Chi cùng có thể coi như là tỷ muội của nàng ta, ngày hôm nay gặp phải tình cảnh đó ngay cả xuất thân cũng không thừa nhận.
Thương Mai âm thầm khen hay, xem ra Tráng Tráng đủ cứng rắn.
Hàn thị ngượng ngùng cười nói: “Thật sự xin lỗi, vốn dĩ đã chuẩn bị lễ vật, ai ngờ lúc ra khỏi cửa nha hoàn lại quên mất.”
Nói xong, nàng ta quay đầu lại lớn tiếng quát nha hoàn của nàng ta: “Cẩu vật, đầu óc dùng để làm gì vậy hả, chút trí nhớ mà cũng không có, đã thấy thất lễ với công chúa chưa, đã liên tục nhắc nhở ngươi nhớ kỹ phải mang theo lễ vật, công chúa không giống như những phu nhân quý môn khác, coi trọng nhất là chuyện này, trở về sẽ dạy dỗ các ngươi một trận.”
Một phen này chỉ là cây dâu mắng cây hòe, không hề cao minh chút nào nhưng mà lại tràn đầy ác ý.
Thương Mai thật sự nghi ngờ Hàn Thanh Thu này lấy sức lực từ đâu mà lại dám làm càng ở phủ công chúa như vậy. Hẳn là nàng ta cho rằng bây giờ mình chính là phu nhân đại tướng quân, công chúa phải xem sắc mặt của nàng ta à?
Hay là có chỗ dựa khác?
Tráng Tráng nói: “Thôi bỏ đi, đã quên rồi thì một lát nữa sai người đưa đến là được, nếu như ngươi đến đây thỉnh an vậy thì dập đầu mấy cái rồi trở về đi, bổn cung và vương phi còn có lời muốn nói với nhau.”
Hàn Thanh Thu thật sự không nghĩ đến cho dù đã ra trôi qua mười một năm rồi đại công chúa vẫn xem nàng ta như là thị nữ như lúc trước.
Nàng ta đường đường có thân phận là phu nhân đại tướng quân, lại kêu nàng ta dập đầu mấy cái?
Nàng ta cắn răng đứng dậy, cúi người nói: “Thiếp thân nên dập đầu với công chúa, nhưng mà thiếp thân đang có thai, quỳ xuống không tiện, nếu như công chúa thật sự không thích nhìn thấy thiếp thân thì thiếp thân xin cáo từ.”
Nàng ta dùng từ cáo từ mà không phải là cáo lui. Cho dù là vương phi như Thương Mai, nếu như thật sự nói đến chuyện tới lui thì hai chữ cáo lui này vẫn phải nói.
Nhưng mà không có người nào bắt bẻ hai chữ này của nàng ta, bởi vì Thương Mai và Tráng Tráng đều bị câu nói có thai của nàng ta làm cho kinh ngạc.
Thương Mai nhìn thấy huyết sắc trên gương mặt của Tráng Tráng nhanh chóng rút đi, trong nháy mắt trở nên vô cùng tái nhợt, hai tay dùng sức nắm chặt lấy tay vịn của cái ghế, dùng hết toàn lực ngăn cản tâm trạng của mình.
Thương Mai sợ Tráng Tráng mất khống chế thì sẽ để Hàn Thanh Thu đạt được ý nguyện, cho nên muốn quát một tiếng cho nàng ta đi.
Nhưng mà Tráng Tráng cũng chỉ im lặng một lát liền khôi phục trạng thái bình thường, nàng ta nhìn Hàn Thanh Thu rồi nói: “Ừ, nếu như có thai thì chỉ cần quỳ xuống dập đầu một cái là được rồi.”
Hàn Thanh Thu vẫn luôn nhìn Tráng Tráng, rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của nàng ta thay đổi nhưng mà trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã khôi phục lại bình tĩnh, mười một năm không gặp, nàng ta quả thật đã thay đổi rất nhiều.
Mục đích đã đạt được, nàng ta cũng không dây dưa nữa, dựa theo lời dặn dò của Tráng Tráng, đỡ bụng của mình quỳ xuống dập đầu: “Thiếp thân cáo từ.”
Nói xong, nàng ta dẫn theo nha hoàn đứng thẳng lưng rời khỏi.
Cầm Chi mắng mỏ: “Cái loại người gì vậy? Sau này ai cũng không cho nàng ta bước vào, cho dù là có lệnh của công chúa cũng không được.”
Thương Mai nhìn về phía Tráng Tráng, trong mắt của Tráng Tráng chứa đầy nước mắt, nàng ta lẩm bẩm: “Thương Mai, chung quy vẫn là do ta đã đánh giá cao mình.”
Thương Mai nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta trong lòng cũng vô cùng khó chịu, cô hận Hàn Thanh Thu thấu xương.
Tiêu Kiêu thành thân thật là nhiều năm như vậy rồi không có tin tốt với phu nhân, tại sao vừa mới trở về hơn hai tháng mà lại để nàng ta mang bầu rồi? Tiêu Kiêu à, ngươi cần gì phải trở về!
Tráng Tráng bỗng nhiên che mặt khóc nấc lên, đại trưởng công chúa như thế này Thương Mai chưa từng nhìn thấy, trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Cầm Chi cũng khóc: “Công chúa..”
Thương Mai nhỏ giọng nói: “Cầm Chi, ngươi đi ra ngoài đi, ta với công chúa có vài lời muốn nói với nhau.”
Cầm Chi nghẹn ngào nói: “Tạ ơn vương phi.”
Nàng ta lui ra ngoài đóng cửa lại.
Thương Mai nhẹ nhàng ôm lấy Tráng Tráng: “Khóc là được rồi.”
Cô không biết cách an ủi người khác, nhưng mà cô cũng cho rằng lúc này bất cứ lời an ủi nào cũng là vô dụng, có một vài nỗi đau mà người bên ngoài không có cách nào giúp đỡ được, chỉ có thể tự nhấm nháp một mình từng chút từng chút một.
Tráng Tráng lau đôi mắt cố gắng nặn ra một gương mặt tươi cười: “Không có gì phải khóc hết, thật ra thì cũng không có gì phải khóc, đều đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, cũng sớm nên buông xuống.”
Thương Mai nhìn thấy nàng ta miễn cưỡng bản thân như vậy, kiềm chế bản thân như vậy, lại càng đau lòng hơn nữa: “Nếu như ngươi cảm thấy khổ sở thì cứ nói với ta đi, có một số việc nói ra còn thì trong lòng sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.”
Đôi mắt của Tráng Tráng sưng đỏ, chóp mũi cũng đỏ đến lợi hại: “Không có câu chuyện cũ tươi đẹp, nói ra rồi sợ là làm bẩn lỗ tai của ngươi thôi.”
“Nói ra đi, nói ra rồi đó mới chính là lời cáo biệt dũng cảm.” Thương Mai cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, rõ ràng là Tiêu Kiêu cũng rất yêu Tráng Tráng, chắc chắn cô không hề nhìn lầm.
Hai người đều yêu nhau sâu đậm như vậy tại sao cuối cùng lại không ở bên nhau, còn nữa, tại sao Tiêu Kiêu phải cưới một nữ tử như là Hàn Thanh Thu, dựa vào thân phận là hậu thế của Tịnh Quốc Hậu, nếu như hắn không cưới Tráng Tráng thì có thể cưới một nữ tử có xuất thân cao hơn và dung mạo xinh đẹp hơn.
Nhưng mà thị nữ này muốn tư sắc không có tư sắc, muốn xuất thân cũng không có xuất thân.
/923
|