Tráng Tráng rời khỏi cung điện của Hoàng Thái hậu, từng bước đi về phía trước, Quỳnh Hoa nói: “Công chúa, Hi Vi Cung rất xa, không bằng ngồi kiệu đến đó.”
Tráng Tráng lắc đầu: “Không, ta đi đến đó, Cầm Chi, Quỳnh Hoa, các ngươi ở đây đợi ta, đừng đi theo ta.”
“Hay là để nô tỳ đi theo đi.” Cầm Chi nói.
Tráng Tráng lắc đầu chắc chắn: “Không, đoạn đường này, ta muốn tự mình đi.”
Cầm Chi và Quỳnh Hoa nhìn nhau, đều cảm thấy công chúa hôm nay vô cùng khác thường, hai người đều rất lo lắng, nhưng công chúa căn dặn không được đi theo, các nàng cũng không dám đi theo.
Tráng Tráng đi đến Hi Vi Cung, ở bên ngoài đứng rất lâu mới từng bước đi về phía cửa cung.
Thị vệ ngăn cản, chắp tay nói: “Công chúa dừng bước.”
“Bản cung muốn vào trong!” Tráng Tráng nhìn bọn họ, lẳng lặng nói: “Đẩy ra!”
Thị vệ nói: “Công chúa có ý chỉ của Hoàng Thái hậu không?”
“Tín vật của Thái Hoàng Thái hậu ở đây, còn cần ý chỉ của Hoàng Thái hậu sao?” Tráng Tráng hỏi.
Thị vệ không biết sợi dây sẹo, nhưng nghe thấy Tráng Tráng nói như thế, bèn nói: “Công chúa xin đợi chút, bỉ chức đi bẩm báo Lộ công công.”
Lộ công công nghe thấy Mộ Dung Tráng Tráng đến rồi, không khỏi nhíu mày: “Trời ạ, vị công chúa này không dễ chọc.”
Ông ta vội đi ra ngoài, nhìn thấy Tráng Tráng đứng ở cửa cung, ông ta mỉm cười cúi người: “A, công chúa đến rồi?”
“Bản cung muốn vào trong!” Tráng Tráng nói rồi, đưa tay chạm vào sợi dây sẹo.
Lộ công công nhìn thấy sợi dây sẹo, biểu cảm trở nên kính cẩn hơn: “Vâng, công chúa mời vào trong.”
Tráng Tráng cất bước đi vào, Lộ công công hỏi: “Công chúa sao không dẫn theo thị nữ? Một mình người đến sao?”
“Các nàng ở chỗ Hoàng Thái hậu đợi bản cung, Lộ cung cung, Hoàng thượng từng tỉnh lại chưa?” Tráng Tráng hỏi.
Lộ công công thở dài: “Từng tỉnh lại, nhưng đều luôn mơ màng, tỉnh lại cũng không có ý thức.”
Tráng Tráng không nói chuyện, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, sắc trời rất u ám.
“Ngươi không cần đi theo vào trong, người hầu hạ cũng ra ngoài đi, bản cung muốn nói vài câu với Hoàng thượng.”
Lộ công công do dự: “Nô tài ở bên cạnh cùng đi, tình trạng của Hoàng thượng đặc biệt, không lúc nào không có ai ở đó.”
“Lộ công công, bản công nhớ ngươi luôn hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng từ khi Hoàng thượng còn là Thái tử?”
“Phải, nô tài đi theo Hoàng thượng rất nhiều năm rồi.”
Tráng Tráng nhàn nhạt nói: “Được, nếu đã như thế, người hầu hạ bên cạnh đi.”
Hi Vi Cung có ngự y túc trực, Lộ công công đi vào, ngự ý đi ra, Tráng Tráng bước vào, Lộ công công thuận tiện đóng cửa công lại.”
Cửa cung nặng nề, từng cánh chắn ánh sáng, tiến vào tẩm điện, còn có hai tấm rèm dày.
Tráng Tráng bước trên nền cẩm thạch trắng sạch sẽ, gần như không có âm thanh.
Tẩm điện rất sạch sẽ, xung quanh có mùi thuốc, trên giường buông rèm, không nhìn rõ người nằm trên trong.
Tráng Tráng đi tới, vén tấm rèm ra, nhìn người trên giường, nước mắt lập tức rơi xuống.
Nàng ta hận, nhưng cũng đau lòng.
Sự tức giận và đau thương tích tụ trong lòng, vào khoảnh khắc này, dường như đều biến mất rồi.
Nàng ta khẽ thở dài: “Hoàng đế, bản cung vốn là đến hỏi tội, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của ngươi…”
Người trên giường, nhắm mắt, không có bất kỳ phản ứng.
Ngược lại Lộ công công nghe thấy lời này, thân thể hơi run lên.
Tráng Tráng ngồi xuống, ngồi bên cạnh giường, nhìn nam tử đã từng vô cùng tuấn mỹ đó, hiện nay đã trở thành bộ dạng như này, trong lòng đau nhói như kim châm.
“Những năm nay, ngươi cho bản cung rất nhiều thứ, vinh hoa phú quý, vàng bạc châu báu, nghìn dặm phong ấp, nhưng không có thứ mà bản cung muốn, nhưng thứ này, ngươi đều thu lại đi, ngày mai bản cung sẽ nộp cho quốc khố.”
“Ta vốn dĩ có rất nhiều lời muốn chất vấn ngươi, nhưng hiện nay nghĩ lại, lại có ý nghĩa gì nữa? Đều trôi qua lâu như thế rồi, ta thà tin ngươi không phải cố tình tổn thương ta, xem ngươi là vì bất đắc dĩ, xem ngươi là yêu ta, như thế trong lòng ta cũng thoải mái một chút.”
“Nhưng, Hoàng đế, những ngày tháng này bảo bản cung làm sao đi tiếp? Giữ sự phú quý ngập trời này, chịu đựng mọi sự thất vọng, mười một năm, ta đến đây, trước khi biết mọi chuyện này, tuy đau lòng buồn bã, nhưng lại có thể thuyết phục bản thân, nhưng bây giờ, ngươi bảo ta làm sao đây?” Giọng của nàng ta càng lúc càng thấp, thấp thoáng lộ ra đau khổ và tuyệt vọng.
“Ngươi còn nhớ khi ngươi còn là Thái tử, ngươi nói với ta, đợi ngươi làm Hoàng đế, ta muốn cái gì ngươi đều có thể cho ta, ngươi hỏi ta muốn cái gì, ta nghiêm túc nghĩ rất lâu, sau đó nói với ngươi, ta muốn ngươi cười, muốn ngươi cười vui vẻ, bởi vì từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện thì ngươi luôn bị hoàng huynh trách mắng, bị hoàng huynh coi thường, ngươi không vui, ngươi trải qua một chút cũng không vui, ta mấy lần thấy ngươi uống say lén lút khóc, bởi vì hoàng huynh tuy cho ngươi vị trí Thái tử, lại không yêu ngươi.”
“Ta đã từng muốn đem tất cả niềm vụi trên đời này cho ngươi, ai lại sẽ nghĩ tới, sau này ngươi lại tước đoạt mọi sự vui vẻ của ta? Thật là châm chọc.”
Nàng ta nói ngập ngừng, có khi suy nghĩ một lát, nói hai câu, lại dừng lại suy nghĩ, có lúc rơi nước mắt, có khi lại mỉm cười.
Lộ công công ở bên cạnh, đã khóc không ra tiếng rồi.
Ông ta đi theo Hoàng thượng nhiều năm như vậy, ông ta biết công chúa thật sự quan tâm, để ý Hoàng thượng.
“Ta thích Tiêu Kiêu, lần đầu tiên tìm ngươi giãi bày, ngươi lúc đó nói với ta, sau này sẽ bảo Tiêu Kiêu lấy ta, nếu như hoàng huynh không cho phép, ngươi liền đi cầu xin hoàng huynh, ngươi nói vì ta, không sợ hoàng huynh mắng ngươi, sau khi ngươi đăng cơ, vì ta hủy bỏ hôn sự với Thái tử Lương quốc, ta đã khóc một buổi tối, vui, thật sự rất vui…” Nàng ta lau nước mắt, mỉm cười: “Ta nói với Cầm Chi, ngươi đăng cơ rồi, ta không có gì để lo lắng nữa rồi.”
“Lúc đó, hoàng huynh muốn ta hòa thân, ta rất đau lòng, ngươi ở bên cạnh ta, cùng ta mắng hoàng huynh vô tình vô nghĩa, ích kỷ bạc tình, ngươi nói hắn vì đế vị, không tiếc hy sinh hạnh phúc của ta, ài, lúc đó ta sao lại tin ngươi chứ? Cũng tại ngươi nói quá chân thật, không nên lừa ta, sao lại nhẫn tâm lừa ta? Người đã từng yêu thương ta như thế, sao lại đối với ta như thế? Ta nghĩ mà không hiểu, cào rách đầu cũng không hiểu.”
“Ta nghĩ, những năm nay, ngươi luôn thay ta trách cứ sự vô tình của Tiêu Kiêu, luôn ở bên lúc ta đau buồn, ta chỉ nhíu mày một chút, ngươi đều sẽ vứt bỏ mọi thứ đến bên ta,
Nàng ta cúi người, ở bên tai khẽ nói một câu: “Ngươi đã tổn thương ta quá sâu, sâu hơn cả Tiêu Kiêu phụ ta!”
Nước mắt bỗng rơi xuống gối, nàng ta tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay, để trên gối, đứng thẳng người: “Đây là chiếc vòng khi ngươi đăng cơ tặng cho ta, ngươi nói, đây là do ngươi tận tay làm, cũng đã khắc chữ, viết tiểu cô cô an ổn một đời, trả lại cho ngươi, ta không thể an ổn một người, xin lỗi.”
Nàng ta đứng dậy, lùi lại hai bước, lần nữa nhìn hắn ta, xoay người mà đi.
Nước mắt, rơi xuống đất.
Lộ công công vội vàng đi ra theo, mắt đã sưng đỏ: “Công chúa, mọi chuyện đều là bất đắc dĩ, những năm này Hoàng thượng luôn rất áy náy.”
“Cố gắng hầu hạ hắn!” Tráng Tráng không muốn nghe, bất cứ sự biện minh nào cũng không thể thay đổi quá khứ.
Tráng Tráng sau khi đi, sau rèm truyền đến một tiếng thở dài nặng nề!
Tráng Tráng lắc đầu: “Không, ta đi đến đó, Cầm Chi, Quỳnh Hoa, các ngươi ở đây đợi ta, đừng đi theo ta.”
“Hay là để nô tỳ đi theo đi.” Cầm Chi nói.
Tráng Tráng lắc đầu chắc chắn: “Không, đoạn đường này, ta muốn tự mình đi.”
Cầm Chi và Quỳnh Hoa nhìn nhau, đều cảm thấy công chúa hôm nay vô cùng khác thường, hai người đều rất lo lắng, nhưng công chúa căn dặn không được đi theo, các nàng cũng không dám đi theo.
Tráng Tráng đi đến Hi Vi Cung, ở bên ngoài đứng rất lâu mới từng bước đi về phía cửa cung.
Thị vệ ngăn cản, chắp tay nói: “Công chúa dừng bước.”
“Bản cung muốn vào trong!” Tráng Tráng nhìn bọn họ, lẳng lặng nói: “Đẩy ra!”
Thị vệ nói: “Công chúa có ý chỉ của Hoàng Thái hậu không?”
“Tín vật của Thái Hoàng Thái hậu ở đây, còn cần ý chỉ của Hoàng Thái hậu sao?” Tráng Tráng hỏi.
Thị vệ không biết sợi dây sẹo, nhưng nghe thấy Tráng Tráng nói như thế, bèn nói: “Công chúa xin đợi chút, bỉ chức đi bẩm báo Lộ công công.”
Lộ công công nghe thấy Mộ Dung Tráng Tráng đến rồi, không khỏi nhíu mày: “Trời ạ, vị công chúa này không dễ chọc.”
Ông ta vội đi ra ngoài, nhìn thấy Tráng Tráng đứng ở cửa cung, ông ta mỉm cười cúi người: “A, công chúa đến rồi?”
“Bản cung muốn vào trong!” Tráng Tráng nói rồi, đưa tay chạm vào sợi dây sẹo.
Lộ công công nhìn thấy sợi dây sẹo, biểu cảm trở nên kính cẩn hơn: “Vâng, công chúa mời vào trong.”
Tráng Tráng cất bước đi vào, Lộ công công hỏi: “Công chúa sao không dẫn theo thị nữ? Một mình người đến sao?”
“Các nàng ở chỗ Hoàng Thái hậu đợi bản cung, Lộ cung cung, Hoàng thượng từng tỉnh lại chưa?” Tráng Tráng hỏi.
Lộ công công thở dài: “Từng tỉnh lại, nhưng đều luôn mơ màng, tỉnh lại cũng không có ý thức.”
Tráng Tráng không nói chuyện, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, sắc trời rất u ám.
“Ngươi không cần đi theo vào trong, người hầu hạ cũng ra ngoài đi, bản cung muốn nói vài câu với Hoàng thượng.”
Lộ công công do dự: “Nô tài ở bên cạnh cùng đi, tình trạng của Hoàng thượng đặc biệt, không lúc nào không có ai ở đó.”
“Lộ công công, bản công nhớ ngươi luôn hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng từ khi Hoàng thượng còn là Thái tử?”
“Phải, nô tài đi theo Hoàng thượng rất nhiều năm rồi.”
Tráng Tráng nhàn nhạt nói: “Được, nếu đã như thế, người hầu hạ bên cạnh đi.”
Hi Vi Cung có ngự y túc trực, Lộ công công đi vào, ngự ý đi ra, Tráng Tráng bước vào, Lộ công công thuận tiện đóng cửa công lại.”
Cửa cung nặng nề, từng cánh chắn ánh sáng, tiến vào tẩm điện, còn có hai tấm rèm dày.
Tráng Tráng bước trên nền cẩm thạch trắng sạch sẽ, gần như không có âm thanh.
Tẩm điện rất sạch sẽ, xung quanh có mùi thuốc, trên giường buông rèm, không nhìn rõ người nằm trên trong.
Tráng Tráng đi tới, vén tấm rèm ra, nhìn người trên giường, nước mắt lập tức rơi xuống.
Nàng ta hận, nhưng cũng đau lòng.
Sự tức giận và đau thương tích tụ trong lòng, vào khoảnh khắc này, dường như đều biến mất rồi.
Nàng ta khẽ thở dài: “Hoàng đế, bản cung vốn là đến hỏi tội, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của ngươi…”
Người trên giường, nhắm mắt, không có bất kỳ phản ứng.
Ngược lại Lộ công công nghe thấy lời này, thân thể hơi run lên.
Tráng Tráng ngồi xuống, ngồi bên cạnh giường, nhìn nam tử đã từng vô cùng tuấn mỹ đó, hiện nay đã trở thành bộ dạng như này, trong lòng đau nhói như kim châm.
“Những năm nay, ngươi cho bản cung rất nhiều thứ, vinh hoa phú quý, vàng bạc châu báu, nghìn dặm phong ấp, nhưng không có thứ mà bản cung muốn, nhưng thứ này, ngươi đều thu lại đi, ngày mai bản cung sẽ nộp cho quốc khố.”
“Ta vốn dĩ có rất nhiều lời muốn chất vấn ngươi, nhưng hiện nay nghĩ lại, lại có ý nghĩa gì nữa? Đều trôi qua lâu như thế rồi, ta thà tin ngươi không phải cố tình tổn thương ta, xem ngươi là vì bất đắc dĩ, xem ngươi là yêu ta, như thế trong lòng ta cũng thoải mái một chút.”
“Nhưng, Hoàng đế, những ngày tháng này bảo bản cung làm sao đi tiếp? Giữ sự phú quý ngập trời này, chịu đựng mọi sự thất vọng, mười một năm, ta đến đây, trước khi biết mọi chuyện này, tuy đau lòng buồn bã, nhưng lại có thể thuyết phục bản thân, nhưng bây giờ, ngươi bảo ta làm sao đây?” Giọng của nàng ta càng lúc càng thấp, thấp thoáng lộ ra đau khổ và tuyệt vọng.
“Ngươi còn nhớ khi ngươi còn là Thái tử, ngươi nói với ta, đợi ngươi làm Hoàng đế, ta muốn cái gì ngươi đều có thể cho ta, ngươi hỏi ta muốn cái gì, ta nghiêm túc nghĩ rất lâu, sau đó nói với ngươi, ta muốn ngươi cười, muốn ngươi cười vui vẻ, bởi vì từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện thì ngươi luôn bị hoàng huynh trách mắng, bị hoàng huynh coi thường, ngươi không vui, ngươi trải qua một chút cũng không vui, ta mấy lần thấy ngươi uống say lén lút khóc, bởi vì hoàng huynh tuy cho ngươi vị trí Thái tử, lại không yêu ngươi.”
“Ta đã từng muốn đem tất cả niềm vụi trên đời này cho ngươi, ai lại sẽ nghĩ tới, sau này ngươi lại tước đoạt mọi sự vui vẻ của ta? Thật là châm chọc.”
Nàng ta nói ngập ngừng, có khi suy nghĩ một lát, nói hai câu, lại dừng lại suy nghĩ, có lúc rơi nước mắt, có khi lại mỉm cười.
Lộ công công ở bên cạnh, đã khóc không ra tiếng rồi.
Ông ta đi theo Hoàng thượng nhiều năm như vậy, ông ta biết công chúa thật sự quan tâm, để ý Hoàng thượng.
“Ta thích Tiêu Kiêu, lần đầu tiên tìm ngươi giãi bày, ngươi lúc đó nói với ta, sau này sẽ bảo Tiêu Kiêu lấy ta, nếu như hoàng huynh không cho phép, ngươi liền đi cầu xin hoàng huynh, ngươi nói vì ta, không sợ hoàng huynh mắng ngươi, sau khi ngươi đăng cơ, vì ta hủy bỏ hôn sự với Thái tử Lương quốc, ta đã khóc một buổi tối, vui, thật sự rất vui…” Nàng ta lau nước mắt, mỉm cười: “Ta nói với Cầm Chi, ngươi đăng cơ rồi, ta không có gì để lo lắng nữa rồi.”
“Lúc đó, hoàng huynh muốn ta hòa thân, ta rất đau lòng, ngươi ở bên cạnh ta, cùng ta mắng hoàng huynh vô tình vô nghĩa, ích kỷ bạc tình, ngươi nói hắn vì đế vị, không tiếc hy sinh hạnh phúc của ta, ài, lúc đó ta sao lại tin ngươi chứ? Cũng tại ngươi nói quá chân thật, không nên lừa ta, sao lại nhẫn tâm lừa ta? Người đã từng yêu thương ta như thế, sao lại đối với ta như thế? Ta nghĩ mà không hiểu, cào rách đầu cũng không hiểu.”
“Ta nghĩ, những năm nay, ngươi luôn thay ta trách cứ sự vô tình của Tiêu Kiêu, luôn ở bên lúc ta đau buồn, ta chỉ nhíu mày một chút, ngươi đều sẽ vứt bỏ mọi thứ đến bên ta,
Nàng ta cúi người, ở bên tai khẽ nói một câu: “Ngươi đã tổn thương ta quá sâu, sâu hơn cả Tiêu Kiêu phụ ta!”
Nước mắt bỗng rơi xuống gối, nàng ta tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay, để trên gối, đứng thẳng người: “Đây là chiếc vòng khi ngươi đăng cơ tặng cho ta, ngươi nói, đây là do ngươi tận tay làm, cũng đã khắc chữ, viết tiểu cô cô an ổn một đời, trả lại cho ngươi, ta không thể an ổn một người, xin lỗi.”
Nàng ta đứng dậy, lùi lại hai bước, lần nữa nhìn hắn ta, xoay người mà đi.
Nước mắt, rơi xuống đất.
Lộ công công vội vàng đi ra theo, mắt đã sưng đỏ: “Công chúa, mọi chuyện đều là bất đắc dĩ, những năm này Hoàng thượng luôn rất áy náy.”
“Cố gắng hầu hạ hắn!” Tráng Tráng không muốn nghe, bất cứ sự biện minh nào cũng không thể thay đổi quá khứ.
Tráng Tráng sau khi đi, sau rèm truyền đến một tiếng thở dài nặng nề!
/923
|