Sau khi làm xong tất cả những điều này, nàng ta nằm xuống giường, lấy từ đầu giường ra một lọ thuốc, đổ ra một viên cho vào miệng.
Nàng chầm chậm nhắm mắt, nước từ khóe mắt khẽ lăn xuống.
Tất cả mọi thứ trên thế giới này không còn liên quan đến nàng ta nữa.
Nàng ta mệt rồi, bất lực và không muốn làm bất cứ cái gì nữa, bởi vì tất cả đều vô nghĩa.
Ngoài cửa có tiếng bước chân gấp gáp, cùng với âm thanh vội vàng ngăn cản của Cầm Chi: “Vương Phi, công chúa đã ngủ rồi, người có việc gì quan trọng, ngày mai lại đến ạ.”
Khoảnh khắc bóng tối ập đến, Tráng Tráng nghe thấy tiếng xô cửa.
Tối nay, Thương Mai không ngủ được, cho dù Mộ Dung Khanh có an ủi thế nào, cô vẫn cảm thấy trong lòng bất an, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện.
Cuối cùng, cô dứt khoát đứng dậy, phải đi đến phủ công chúa một chuyến mới yên tâm.
Mộ Dung Khanh không lay chuyển được cô, chỉ có thể đi cùng cô.
Nhưng mà trên đường đi vẫn luôn nói cô quá đa nghi, đêm hôm khuya khuắt còn qua đó, trái lại sẽ dọa Tráng Tráng sợ.
Thương Mai xô cửa, xông vào, miệng hét lên: “Tráng Tráng!”
Mộ Dung Khanh không vào, đêm hôm khuya khoắt, Tráng Tráng đã ngủ rồi, không thích hợp vào phòng ngủ của Tráng Tráng, cho nên hắn đứng đợi ngoài cửa.
Thương Mai và Cầm Chi đi vào, trong phòng ánh nến lung linh, gió lùa vào suýt nữa thổi tắt mấy ngọn nến.
Thương Mai vén màn lên, nhìn thấy Tráng Tráng mặc đồ tân nương nằm trên giường, sắc mặt bình tĩnh, môi đen, cô bị dọa cho khiếp sợ mà đứng ngốc ra đó.
Cô từ từ đi tới, giọng run rẩy, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tráng Tráng!”
Cầm Chi cũng kinh ngạc hét lên: “Trời ơi, xảy ra chuyện gì vậy?”
Thương Mai lạnh lùng hét lên: “Lão Thất, lấy hộp thuốc!”
Mộ Dung Khanh ở bên ngoài nghe thấy tiếng hét của Thương Mai, trong lòng hồi hộp, rùng mình một cái, nghĩ cũng không nghĩ, lập tức chạy như bay vào xe ngựa lấy hộp thuốc.
Thương Mai bắt mạch của Tráng Tráng, phát hiện mạch vẫn còn đập, vội vàng đỡ Tráng Tráng dựa vào đầu giường, lật người lại, trực tiếp đưa tay vào trong cổ họng nàng ta, sau đó gọi Cầm Chi đã sợ ngẩn người ở bên cạnh: “Nhanh, lấy nước muối, lấy nhiều vào!”
Cầm Chi lấy lại tinh thần, lê đôi chân yếu ớt lảo đảo chạy ra ngoài.
Quỳnh Hoa cũng đã đến, nhìn thấy cảnh này suýt nữa thì ngất xỉu.
Cách gây nôn khẩn cấp của Thương Mai lập tức có tác dụng, Tráng Tráng nôn ra một ít, nhưng mà người vẫn hôn mê.
Cầm Chi đem nước muối vào, Thương Mai để Quỳnh Hoa và Cầm Chi đỡ lấy Tráng Tráng, cô thì giữ cằm của Tráng Tráng, cố gắng làm Tráng Tráng mở miệng, liên tục đổ nước vào bên trong.
Vừa đổ nước, vừa rơi nước mắt, kể từ khi cô hành nghề y, đây là lần cứu chữa khó khăn nhất, tay vẫn đang run.
Mộ Dung Khanh đã đem thuốc tới, nhìn thấy Tráng Tráng mặc đồ tân nương, lòng hắn chợt nhói đau, nét mặt đầy phẫn nộ và bi thương.
“Giúp thiếp đổ nước, có bao nhiêu đổ bấy nhiêu!” Thương Mai dặn dò Mộ Dung Khanh, bản thân thì lập tức mở hộp thuốc ra, lấy túi kim châm và thuốc giải độc.
Thuốc giải độc sau khi nôn ra mới có thể uống, nhưng bây giờ trước tiên phải dùng kim châm phong ấn kinh mạch để nàng ấy thở.
Chuyện này kinh động tới thị vệ, bọn họ lần lượt chạy đến.
Thương Mai sau khi phong ấn kinh mạch, lại đích thân đổ nước, Mộ Dung Khanh thông qua khe hở nắm lấy áo của một tên thị vệ, lạnh lùng nói: “Dẫn Tiêu Kiêu qua đây!”
“Rõ!” tên thị vệ lập tức đi ngay.
Nước đổ vào rất nhiều, Thương Mai lại móc cổ họng để nàng ta nôn ra, nhưng mà Tráng Tráng vẫn chưa tỉnh, Thương Mai bắt mạch, mạch tượng cực kì yếu, bắt mấy lần cũng nghe không được mạch.
“Là độc gì? Biết là độc gì không?” Thương Mai khóc hỏi Mộ Dung Khanh. Rất có thể loại độc Tráng Tráng dùng là từ cung đình, nếu không thì cô đã biết rồi.
Mộ Dung Khanh lục lọi, từ đầu giường lấy ra một lọ thuốc, đổ ra một viên, sắc mặt thay đổi: “An Tức Hoàn?”
“An Tức Hoàn? Là cái gì?” Thương Mai hỏi.
Mộ Dung Khanh gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Là do ngự y trong cung điều chế, thường dùng ban chết cho các cung tần.”
“Nếu đã là ngự y điều chế, muốn nhanh chóng cứu người thì truyền ngự y lấy thuốc giải!” Thương Mai mừng rỡ nói.
Nhưng mà, Thương Mai chưa vui mừng được bao lâu, thì thấy sắc mặt của Mộ Dung Khanh rất nặng nề, cô rời tay, nhìn hắn, khó khăn hỏi: “Không có thuốc giải sao?”
“Không có!” miệng Mộ Dung Khanh nói ra hai chữ này, chặt đứt hi vọng của Thương Mai.
Thương Mai lại đau lòng, mặc dù đã tạm thời phong ấn kinh mạch, chặn được sự lan tràn của độc tính, nhưng mà không thể trực tiếp châm cứu, kiểu gì ba ngày sau cũng phải thông kinh mạch, nếu không thì cũng đi vào ngõ cụt.
“Thuốc độc là do ngự y điều chế, lại không có thuốc giải? Vậy nhất định bọn họ biết độc dược được tạo thành từ cái gì, truyền bọn họ xuất cung, ta muốn biết rốt cuộc là loại độc gì.” Thương Mai trầm tư nói.
Mộ Dung Khanh ra lệnh: “Truyền khẩu dụ của bổn vương, ngự y đã điều chế An Tức Hoàn, lập tức xuất cung.”
“Rõ!” một tên thị vệ lui xuống.
Đêm khuya truyền ngự y xuất cung, trong cung chắc chắn sẽ biết, rất nhanh tất cả mọi người sẽ biết, công chúa tự tử, việc lớn này sẽ kinh thiên động địa ra sao?
Nhưng mà, biết thì sao? Là ai đã khiến Tráng Tráng ra nông nổi này?
Ngự y đêm khuya xuất cung, đương nhiên kinh động tới Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu truyền Tôn công công đến hỏi tình hình, mới biết là Tráng Tráng uống An Tức Hoàn, Hoàng Thái Hậu trợn tròn hai mắt rồi ngất xỉu.
Những việc này dấy lên một làn sóng kinh thiên động địa trong cung
Đây là một việc làm long trời lở đất, một công chúa tự tử đã khủng khiếp lắm rồi, huống chi còn là công chúa Trấn Quốc đương triều, đây còn là con gái ruột của Huệ Đế.
Bây giờ con cái của Huệ Đế chỉ còn lại Mộ Dung Tráng Tráng và lão Vương Gia Việt Đông, lão Vương gia này hai ngày nữa sẽ lập tức trở về.
Lão già này, tính khí thất thường, lại thương em gái Tráng Tráng đến tận xương tủy, hẳn sợ, ngày đó sẽ nổ tung mất thôi.
Thương Mai và ngự y ở trong phòng đã nói chuyện gần một giờ, cô lê tấm thân mệt mỏi ra ngoài, sắc mặt đầy vẻ phờ phạc.
Loại thuốc độc đó, thậm chí cô còn chưa bao giờ nghe qua, hỗn hợp gồm bảy loại độc dược, An Tức Hoàn bào chế từ độc dược của con rết, ngự y nói không có thuốc giải.
Mộ Dung Khanh vẫn luôn ngồi bên giường nhìn Tráng Tráng, khuôn mặt đã tối sầm lại, bộ đồ tân nương bị Thương Mai xé để sơ cứu, hiện tại có hơi bừa bãi, búi tóc chải gọn gàng cũng đã rối tung, vẻ mặt ngọt ngào vui tươi trước đây, bây giờ không có một chút tức giận.
Hai mắt của Mộ Dung Khanh đỏ hoe, trán nổi đầy gân xanh.
Thương Mai nhìn thấy thì trong lòng khó chịu, cô bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Dung Khanh, cô muốn an ủi Mộ Dung Khanh, nói Tráng Tráng sẽ không sao, nhưng mà cô lại nói không được.
Mộ Dung Khanh từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Thương Mai, thờ ơ, mới là sai lầm lớn nhất.”
Hai năm nay, hắn thực sự muốn làm điều gì đó cho Tráng Tráng và Tiêu Kiêu, nhưng mà hắn không dám nói chuyện này ra, bởi vì hắn cũng không ngờ tới.
Hắn sợ hãi sự lộng lẫy gấm vóc của tầng lớp hoàng gia, bên trong lại thối nát, thấp hèn.
Mọi người đều nói thương Tráng Tráng, nhưng mà mọi người đều lựa chọn thờ ơ, nhìn nàng ta chịu đau khổ.
Thương Mai vừa đau vừa khó chịu, là lỗi của cô, cô không nên điều tra sự tình, không nên cho Tráng Tráng biết tất cả đều là do Hoàng Thượng làm, Tráng Tráng vẫn luôn rất coi trọng người nhà, rất coi trọng tình thân, trong lòng nàng ta, cùng nàng chèo chống vượt qua nỗi đau khổ mất mát Tiêu Thác là người nhà của nàng.
Nhưng mà, đột nhiên để nàng ta biết, hóa ra chỉ là nàng vẫn luôn sùng bái tình thân mà thôi.
Thế giới của nàng ta sụp đổ rồi!
Thương Mai khóc nức nở!
Nàng chầm chậm nhắm mắt, nước từ khóe mắt khẽ lăn xuống.
Tất cả mọi thứ trên thế giới này không còn liên quan đến nàng ta nữa.
Nàng ta mệt rồi, bất lực và không muốn làm bất cứ cái gì nữa, bởi vì tất cả đều vô nghĩa.
Ngoài cửa có tiếng bước chân gấp gáp, cùng với âm thanh vội vàng ngăn cản của Cầm Chi: “Vương Phi, công chúa đã ngủ rồi, người có việc gì quan trọng, ngày mai lại đến ạ.”
Khoảnh khắc bóng tối ập đến, Tráng Tráng nghe thấy tiếng xô cửa.
Tối nay, Thương Mai không ngủ được, cho dù Mộ Dung Khanh có an ủi thế nào, cô vẫn cảm thấy trong lòng bất an, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện.
Cuối cùng, cô dứt khoát đứng dậy, phải đi đến phủ công chúa một chuyến mới yên tâm.
Mộ Dung Khanh không lay chuyển được cô, chỉ có thể đi cùng cô.
Nhưng mà trên đường đi vẫn luôn nói cô quá đa nghi, đêm hôm khuya khuắt còn qua đó, trái lại sẽ dọa Tráng Tráng sợ.
Thương Mai xô cửa, xông vào, miệng hét lên: “Tráng Tráng!”
Mộ Dung Khanh không vào, đêm hôm khuya khoắt, Tráng Tráng đã ngủ rồi, không thích hợp vào phòng ngủ của Tráng Tráng, cho nên hắn đứng đợi ngoài cửa.
Thương Mai và Cầm Chi đi vào, trong phòng ánh nến lung linh, gió lùa vào suýt nữa thổi tắt mấy ngọn nến.
Thương Mai vén màn lên, nhìn thấy Tráng Tráng mặc đồ tân nương nằm trên giường, sắc mặt bình tĩnh, môi đen, cô bị dọa cho khiếp sợ mà đứng ngốc ra đó.
Cô từ từ đi tới, giọng run rẩy, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tráng Tráng!”
Cầm Chi cũng kinh ngạc hét lên: “Trời ơi, xảy ra chuyện gì vậy?”
Thương Mai lạnh lùng hét lên: “Lão Thất, lấy hộp thuốc!”
Mộ Dung Khanh ở bên ngoài nghe thấy tiếng hét của Thương Mai, trong lòng hồi hộp, rùng mình một cái, nghĩ cũng không nghĩ, lập tức chạy như bay vào xe ngựa lấy hộp thuốc.
Thương Mai bắt mạch của Tráng Tráng, phát hiện mạch vẫn còn đập, vội vàng đỡ Tráng Tráng dựa vào đầu giường, lật người lại, trực tiếp đưa tay vào trong cổ họng nàng ta, sau đó gọi Cầm Chi đã sợ ngẩn người ở bên cạnh: “Nhanh, lấy nước muối, lấy nhiều vào!”
Cầm Chi lấy lại tinh thần, lê đôi chân yếu ớt lảo đảo chạy ra ngoài.
Quỳnh Hoa cũng đã đến, nhìn thấy cảnh này suýt nữa thì ngất xỉu.
Cách gây nôn khẩn cấp của Thương Mai lập tức có tác dụng, Tráng Tráng nôn ra một ít, nhưng mà người vẫn hôn mê.
Cầm Chi đem nước muối vào, Thương Mai để Quỳnh Hoa và Cầm Chi đỡ lấy Tráng Tráng, cô thì giữ cằm của Tráng Tráng, cố gắng làm Tráng Tráng mở miệng, liên tục đổ nước vào bên trong.
Vừa đổ nước, vừa rơi nước mắt, kể từ khi cô hành nghề y, đây là lần cứu chữa khó khăn nhất, tay vẫn đang run.
Mộ Dung Khanh đã đem thuốc tới, nhìn thấy Tráng Tráng mặc đồ tân nương, lòng hắn chợt nhói đau, nét mặt đầy phẫn nộ và bi thương.
“Giúp thiếp đổ nước, có bao nhiêu đổ bấy nhiêu!” Thương Mai dặn dò Mộ Dung Khanh, bản thân thì lập tức mở hộp thuốc ra, lấy túi kim châm và thuốc giải độc.
Thuốc giải độc sau khi nôn ra mới có thể uống, nhưng bây giờ trước tiên phải dùng kim châm phong ấn kinh mạch để nàng ấy thở.
Chuyện này kinh động tới thị vệ, bọn họ lần lượt chạy đến.
Thương Mai sau khi phong ấn kinh mạch, lại đích thân đổ nước, Mộ Dung Khanh thông qua khe hở nắm lấy áo của một tên thị vệ, lạnh lùng nói: “Dẫn Tiêu Kiêu qua đây!”
“Rõ!” tên thị vệ lập tức đi ngay.
Nước đổ vào rất nhiều, Thương Mai lại móc cổ họng để nàng ta nôn ra, nhưng mà Tráng Tráng vẫn chưa tỉnh, Thương Mai bắt mạch, mạch tượng cực kì yếu, bắt mấy lần cũng nghe không được mạch.
“Là độc gì? Biết là độc gì không?” Thương Mai khóc hỏi Mộ Dung Khanh. Rất có thể loại độc Tráng Tráng dùng là từ cung đình, nếu không thì cô đã biết rồi.
Mộ Dung Khanh lục lọi, từ đầu giường lấy ra một lọ thuốc, đổ ra một viên, sắc mặt thay đổi: “An Tức Hoàn?”
“An Tức Hoàn? Là cái gì?” Thương Mai hỏi.
Mộ Dung Khanh gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Là do ngự y trong cung điều chế, thường dùng ban chết cho các cung tần.”
“Nếu đã là ngự y điều chế, muốn nhanh chóng cứu người thì truyền ngự y lấy thuốc giải!” Thương Mai mừng rỡ nói.
Nhưng mà, Thương Mai chưa vui mừng được bao lâu, thì thấy sắc mặt của Mộ Dung Khanh rất nặng nề, cô rời tay, nhìn hắn, khó khăn hỏi: “Không có thuốc giải sao?”
“Không có!” miệng Mộ Dung Khanh nói ra hai chữ này, chặt đứt hi vọng của Thương Mai.
Thương Mai lại đau lòng, mặc dù đã tạm thời phong ấn kinh mạch, chặn được sự lan tràn của độc tính, nhưng mà không thể trực tiếp châm cứu, kiểu gì ba ngày sau cũng phải thông kinh mạch, nếu không thì cũng đi vào ngõ cụt.
“Thuốc độc là do ngự y điều chế, lại không có thuốc giải? Vậy nhất định bọn họ biết độc dược được tạo thành từ cái gì, truyền bọn họ xuất cung, ta muốn biết rốt cuộc là loại độc gì.” Thương Mai trầm tư nói.
Mộ Dung Khanh ra lệnh: “Truyền khẩu dụ của bổn vương, ngự y đã điều chế An Tức Hoàn, lập tức xuất cung.”
“Rõ!” một tên thị vệ lui xuống.
Đêm khuya truyền ngự y xuất cung, trong cung chắc chắn sẽ biết, rất nhanh tất cả mọi người sẽ biết, công chúa tự tử, việc lớn này sẽ kinh thiên động địa ra sao?
Nhưng mà, biết thì sao? Là ai đã khiến Tráng Tráng ra nông nổi này?
Ngự y đêm khuya xuất cung, đương nhiên kinh động tới Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu truyền Tôn công công đến hỏi tình hình, mới biết là Tráng Tráng uống An Tức Hoàn, Hoàng Thái Hậu trợn tròn hai mắt rồi ngất xỉu.
Những việc này dấy lên một làn sóng kinh thiên động địa trong cung
Đây là một việc làm long trời lở đất, một công chúa tự tử đã khủng khiếp lắm rồi, huống chi còn là công chúa Trấn Quốc đương triều, đây còn là con gái ruột của Huệ Đế.
Bây giờ con cái của Huệ Đế chỉ còn lại Mộ Dung Tráng Tráng và lão Vương Gia Việt Đông, lão Vương gia này hai ngày nữa sẽ lập tức trở về.
Lão già này, tính khí thất thường, lại thương em gái Tráng Tráng đến tận xương tủy, hẳn sợ, ngày đó sẽ nổ tung mất thôi.
Thương Mai và ngự y ở trong phòng đã nói chuyện gần một giờ, cô lê tấm thân mệt mỏi ra ngoài, sắc mặt đầy vẻ phờ phạc.
Loại thuốc độc đó, thậm chí cô còn chưa bao giờ nghe qua, hỗn hợp gồm bảy loại độc dược, An Tức Hoàn bào chế từ độc dược của con rết, ngự y nói không có thuốc giải.
Mộ Dung Khanh vẫn luôn ngồi bên giường nhìn Tráng Tráng, khuôn mặt đã tối sầm lại, bộ đồ tân nương bị Thương Mai xé để sơ cứu, hiện tại có hơi bừa bãi, búi tóc chải gọn gàng cũng đã rối tung, vẻ mặt ngọt ngào vui tươi trước đây, bây giờ không có một chút tức giận.
Hai mắt của Mộ Dung Khanh đỏ hoe, trán nổi đầy gân xanh.
Thương Mai nhìn thấy thì trong lòng khó chịu, cô bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Dung Khanh, cô muốn an ủi Mộ Dung Khanh, nói Tráng Tráng sẽ không sao, nhưng mà cô lại nói không được.
Mộ Dung Khanh từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Thương Mai, thờ ơ, mới là sai lầm lớn nhất.”
Hai năm nay, hắn thực sự muốn làm điều gì đó cho Tráng Tráng và Tiêu Kiêu, nhưng mà hắn không dám nói chuyện này ra, bởi vì hắn cũng không ngờ tới.
Hắn sợ hãi sự lộng lẫy gấm vóc của tầng lớp hoàng gia, bên trong lại thối nát, thấp hèn.
Mọi người đều nói thương Tráng Tráng, nhưng mà mọi người đều lựa chọn thờ ơ, nhìn nàng ta chịu đau khổ.
Thương Mai vừa đau vừa khó chịu, là lỗi của cô, cô không nên điều tra sự tình, không nên cho Tráng Tráng biết tất cả đều là do Hoàng Thượng làm, Tráng Tráng vẫn luôn rất coi trọng người nhà, rất coi trọng tình thân, trong lòng nàng ta, cùng nàng chèo chống vượt qua nỗi đau khổ mất mát Tiêu Thác là người nhà của nàng.
Nhưng mà, đột nhiên để nàng ta biết, hóa ra chỉ là nàng vẫn luôn sùng bái tình thân mà thôi.
Thế giới của nàng ta sụp đổ rồi!
Thương Mai khóc nức nở!
/923
|