Mai Phi cũng dẫn tam hoàng tử tới, tam hoàng tử đã hiểu chuyện, ngày thường cũng gần gũi với bà cô, bây giờ nhìn thấy bà cô sắp chết, hắn ta liền gào khóc, giữ chặt tay của Tráng Tráng gọi nàng.
Thương Mai lặng im lui ra ngoài, trong phòng khó chịu, cô gần như là không thể thở nổi.
Hồ Hạnh Nhi đã ở bên ngoài, nhìn thấy cô đi ra, liền đi tới ngồi trước hành lang với cô: “Chuyện xảy ra rất đột ngột, ai cũng không ngờ tới, không cần quá khổ sở.”
Cô tuy là nói như vậy, nhưng mà khóe mắt của bản thân lại đỏ trước, Tráng Tráng cũng là bạn tốt của cô, là người bạn tốt ít ỏi ở thời đại này.
“Lão nhân đó là ai? Tại sao Lão Thất kêu ngươi đi tìm?” Thương Mai miễn cưỡng vực dậy tinh thần hỏi.
“An Nhiên lão vương gia, người nước Lương, hành tung của ông ta rất thần bí, người biết hành tung của ông ta, chỉ có Dạ Vương, mà người biết Dạ Vương ở đâu, cũng không nhiều, nhưng ta biết.” Hồ Hạnh Nhi cũng không che giấu.
“Dạ Vương? Dạ Vương là ai?” Thương Mai nghi hoặc mà hỏi.
“Người ngay cả tiểu thúc của mình cũng không biết sao?”
“Tiểu thúc? Hắn ta là đệ đệ của Mộ Dung Khanh sao?” Thương Mai rất là ngạc nhiên.
“Đúng vậy, nhưng hắn ta đã bị tiên đế đuổi đi, tên đó rất khốn khiếp, cho nên Tiên đế đã phong hắn ta là Dạ Vương rồi đuổi hắn ta đi, cho hắn ta tự sinh tự diệt, hắn ta cũng không thích qua lại với người của hoàng gia, trừ chồng của ngươi.”
Chẳng trách, nhìn thấy Lễ thân vương và An thân vương hắn ta cũng không có phản ứng gì, mọi người cũng không quan tâm tới hắn ta.
“Hắn ta đứng hàng thứ mấy?” Thương Mai ngây ngốc mà hỏi.
“Thứ chín, lão cửu!”
Thương Mai nheo mắt lại nghĩ một chút, tiên đế có tổng cộng mười mấy người con trai, Mộ Dung Khanh thứ bảy, Nam Hoài Vương thứ tám, Dạ Vương này là lão cửu, nhớ tên sợ là nhớ không nổi rồi, chỉ có thể nhớ thứ bậc.
“Y thuật của lão vương gia này rất cao minh đúng không?” Thương Mai rất tò mò với lão nhân này, bởi vì ông ta biết thuật châm cứu.
Chỉ có vị lão Cửu đó, tính từ từ, là hắn ta bắt cô ném vào trong vũng bùn, sau lưng là ai sai khiến? Lúc nãy Hồ Hạnh Nhi nói hắn ta có qua lại với lão Thất.
Haizz, nhưng mà bây giờ cũng không có tâm trí nghĩ mấy cái này.
“Ông ta thật sự là truyền nhân của Ôn Yến, cũng là truyền nhân của thuật châm cứu, nếu như ngươi muốn theo ông ấy học, có thể kêu Dạ Vương tiến cử ngươi.”
Trong lòng Thương Mai khẽ động một cái: “Ông ta sẽ nhận ta sao?”
“Ông ta và Dạ vương là huynh đệ kết nghĩa, lời Dạ vương nói, ông ta đều nghe.” Hồ Hạnh Nhi thản nhiên nói.
Thương Mai than nhẹ một tiếng: “Nhưng mà, ông ta cũng không có cách nào cứu Tráng Tráng.”
Hồ Hạnh Nhi trầm mặc không nói, vành mắt từ từ đỏ lên.
Thương Mai thấy nàng cũng đã ở đây rất lâu rồi, liền nói: “Ngươi về trước đi, ngươi cũng rất bận, có tin tức gì ta sẽ nói với ngươi.”
“Không được.” Hồ Hạnh Nhi có vẻ thất hồn lạc phách: “Trông coi ở đây một chút đi, dù sao trở về thì tâm trí cũng không yên, Tráng Tráng…trước khi ta quen biết ngươi, nàng là người bạn duy nhất của ta ở đây, ta không thể đi như vậy…” âm cuối của nàng ta nghẹn ngào, liền không nói nữa.
Hai người tựa vào nhau, cõi lòng tan nát tới mức không thể nói ra.
Hai người xuyên không ngàn năm, từng bàng hoàng bất lực, từng đau lòng tuyệt vọng, từng bị ức hiếp sỉ nhục vô cùng, là Tráng Tráng đứng ra giúp đỡ họ, nhưng mà, nữ tử tốt bụng đó, bây giờ đang ở trên lằn ranh sống chết.
“Thương Mai, ta không tin phật!” Hồ Hạnh Nhi đột nhiên quay đầu nhìn cô.
Thương Mai trầm mặc chốc lát: “Ta cũng không tin.”
Hai người đồng thời đứng dậy, quỳ trên đất.
Phủ công chúa từ trước đến giờ chưa từng náo nhiệt như hôm nay, hoàng thân quốc thích, đại thần trong triều, mệnh phụ phu nhân, nối đuôi nhau mà đến.
Trần Thái Quân và Thôi thái phi, Cẩn thái phi cùng nhau đến, Trần Thái Quân nhìn Tráng Tráng, thê lương mà lắc đầu: “Đứa bé này thật là đáng thương!”
Tất cả mọi người bây giờ đều cảm thấy Tráng Tráng đáng thương, nhưng mà, trước khi nàng tự sát, có ai từng hỏi qua trong lòng nàng có khó chịu hay không?
Mộ Dung Khanh khuyên Hoàng Thái Hậu đi xong, hậu phi tự nhiên cũng đi theo, Hoàng Thái Hậu khóc đến nỗi hai mắt sưng lên, hai chân đi đường cũng nhũn ra, là được hoàng hậu và Mai phi dìu trở về.
Những người như Hồ Hạnh Nhi và Tô Thanh, Tiêu Thác trông coi ở trong viện, ngự y và An thân vương Lễ thân vương ở ngoại thất. Thương Mai và Mộ Dung Khanh trông coi ở bên trong.
Mộ Dung Khanh hôm nay không có nói gì cả, sau khi tất cả mọi người rời đi, hắn hỏi Cầm Chi: “Trương Thị có đến không?”
Cầm Chi đem chuyện Trương Thi đến phủ công chúa, đã nói cái gì vân vân nói hết cho Mộ Dung Khanh.
Mộ Dung Khanh giương con mắt u ám lên: “Tiêu gia sợ hãi như vậy, thậm chí không tiếc kêu Trương Thị đến đây cảnh cáo Tráng Tráng, có thể thấy đe dọa của hoàng thượng đối với Tiêu gia ngày hôm đó rất nghiêm trọng.”
Hắn đứng dậy: “Thương Mai, nàng trông coi ở đây, bổn vương vào cung.”
“Người muốn gặp hoàng thượng? Hoàng thượng không phải hôn mê rồi sao?” Thương Mai hỏi.
Mộ Dung Khanh lạnh lẽo nói: “Hắn cũng có lúc tỉnh, Bổn Vương không muốn đợi nữa, nhất định phải biết toàn bộ sự việc.”
“Được rồi, người đi đi!” bây giờ khoảng cách đến chân tướng chỉ còn một bước, sự việc rất rõ ràng, là hoàng thượng làm, nhưng mà lại không biết lúc đó hoàng thượng uy hiếp Tiêu gia như thế nào, làm thế nào khiến cho Tiêu Kiêu đau khổ chịu đựng mười một năm cũng không dám qua lại với Tráng Tráng.
Thái tử và Nghi phi cũng đã đến, thái tử đi vào nhìn một cái, cũng hờ hững mà nhìn Thương Mai một cái, hỏi: “Trấn Quốc công chúa như thế nào?”
Thương Mai giương mắt nhìn hắn ta, hắn ta hiển nhiên không có lo lắng chút nào, chỉ là nhận lệnh mà đến nhìn một chút: “Công chúa rất khỏe, Thái tử có lòng rồi.”
“Rất khỏe? Mẫu hậu nói nàng ta sắp chết rồi.” Thái tử hừ lạnh nói.
Nghi phi thở dài một tiếng: “Điện hạ không cần nói bậy, công chúa sẽ cát nhân thiên tướng.”
Thương Mai mặc dù cảm thấy ngạc nhiên với sự ngang nhiên ra vào cùng nhau của hai người, nhưng mà nghĩ một chút cũng không phải không thích hợp, dù sao thì người bên ngoài cũng không biết chuyện của họ.
“Không có việc gì thì tốt, dù sao bổn vương cũng đã đến thăm, sau này này hoàng tổ mẫu có hỏi, thì nói Bổn Vương đã từng đến là được.” Thái tử nói xong, lạnh lùng rời đi.
Ra đến trong viện, hắn ta nhìn thấy Hồ Hạnh Nhi, định đi qua nói chuyện với Hồ Hạnh Nhi, nhưng mà Hồ Hạnh Nhi lại trốn ở sau lưng của Tiêu Thác.
Hắn ta cực kì không vui, nhớ đến lời Nghi phi nói, có lẽ tất cả đều là kế sách của Hồ Hạnh Nhi, là nàng không muốn gả cho hắn ta, liền thuận theo âm mưu quỷ kế của con tiện nhân Hạ Oanh Nhiễm thiết kế.
Bây giờ nhìn thấy Hồ Hạnh Nhi tận lực né tránh, liền nhận định cách nghĩ này, hắn ta lập tức bước nhanh qua, lạnh lùng nói: “Hồ Hạnh Nhi!”
Hồ Hạnh Nhi cúi chào: “Tham kiến thái tử điện hạ!”
“Nàng không cần giả mù sa mưa, bổn cung hỏi nàng, nàng vì sao trốn bổn cung?”
Hồ Hạnh Nhi sợ run: “Chuyện này, dân nữ không có.”
“Không có, nàng dám nói nàng không phải là đang trốn bổn cung?” thái tử nheo mắt lại.
“Không có.” Hồ Hạnh Nhi nói.
“Được, nếu như không có nàng bây giờ đi ra ngoài với bổn cung, bổn cung dẫn nàng đi dạo chơi.” Thái tử liền tiến lên kéo cánh tay của nàng.
Tiêu Thác vươn tay ngăn lại, ồm ồm mà nói: “Điện hạ, công chúa ở bên trong vẫn còn chưa biết sống chết, người đã muốn ở đây gây sự, làm như vậy có phải quá đáng rồi sao?”
“Ngươi cút đi, có liên quan gì đến ngươi?” thái tử tức giận nói.
“Điện hạ gây rối trong phủ công chúa thì ta phải quản, vương gia đã chính thức hạ lệnh, do ta thống lĩnh ám vệ của phủ công chúa, tất cả mọi người ra vào phủ công chúa đều do ta phụ trách.” Tiêu Thác cứng rắn nói.
Thái tử tức đến run lên: “Ngươi vậy mà lấy Mộ Dung Khanh để áp chế bổn cung? Ngươi đừng quên, hắn chỉ là vương gia, mà bổn cung là thái tử.”
“Vâng, nhưng mà cũng xin thái tử đừng quên, ngài ấy là Nhiếp chính vương, quản lý triều chính.” Tô Thanh ở đó nhàn nhạt nói.
Hồ Hạnh Nhi thấy Tiêu Thác và thác tử tranh cãi, cũng sợ xảy ra chuyện liền nói: “Điện hạ, không phải là ta trốn người, chỉ là hôm nay công chúa có chuyện, trong lòng ta khó chịu, không muốn ra ngoài dạo chơi, nếu như người có hứng thú, đợi công chúa khỏe lại, ta lại đi cùng người.”
“Ai cần nàng đi với bổn cung?” thái tử hừ một tiếng, quay qua nhìn chằm chằm Tiêu Thác: “Ngươi đợi đó, bổn cung sẽ không bỏ qua cho ngươi, sớm muộn có ngày nhổ từng cái răng của ngươi xuống.”
Thương Mai lặng im lui ra ngoài, trong phòng khó chịu, cô gần như là không thể thở nổi.
Hồ Hạnh Nhi đã ở bên ngoài, nhìn thấy cô đi ra, liền đi tới ngồi trước hành lang với cô: “Chuyện xảy ra rất đột ngột, ai cũng không ngờ tới, không cần quá khổ sở.”
Cô tuy là nói như vậy, nhưng mà khóe mắt của bản thân lại đỏ trước, Tráng Tráng cũng là bạn tốt của cô, là người bạn tốt ít ỏi ở thời đại này.
“Lão nhân đó là ai? Tại sao Lão Thất kêu ngươi đi tìm?” Thương Mai miễn cưỡng vực dậy tinh thần hỏi.
“An Nhiên lão vương gia, người nước Lương, hành tung của ông ta rất thần bí, người biết hành tung của ông ta, chỉ có Dạ Vương, mà người biết Dạ Vương ở đâu, cũng không nhiều, nhưng ta biết.” Hồ Hạnh Nhi cũng không che giấu.
“Dạ Vương? Dạ Vương là ai?” Thương Mai nghi hoặc mà hỏi.
“Người ngay cả tiểu thúc của mình cũng không biết sao?”
“Tiểu thúc? Hắn ta là đệ đệ của Mộ Dung Khanh sao?” Thương Mai rất là ngạc nhiên.
“Đúng vậy, nhưng hắn ta đã bị tiên đế đuổi đi, tên đó rất khốn khiếp, cho nên Tiên đế đã phong hắn ta là Dạ Vương rồi đuổi hắn ta đi, cho hắn ta tự sinh tự diệt, hắn ta cũng không thích qua lại với người của hoàng gia, trừ chồng của ngươi.”
Chẳng trách, nhìn thấy Lễ thân vương và An thân vương hắn ta cũng không có phản ứng gì, mọi người cũng không quan tâm tới hắn ta.
“Hắn ta đứng hàng thứ mấy?” Thương Mai ngây ngốc mà hỏi.
“Thứ chín, lão cửu!”
Thương Mai nheo mắt lại nghĩ một chút, tiên đế có tổng cộng mười mấy người con trai, Mộ Dung Khanh thứ bảy, Nam Hoài Vương thứ tám, Dạ Vương này là lão cửu, nhớ tên sợ là nhớ không nổi rồi, chỉ có thể nhớ thứ bậc.
“Y thuật của lão vương gia này rất cao minh đúng không?” Thương Mai rất tò mò với lão nhân này, bởi vì ông ta biết thuật châm cứu.
Chỉ có vị lão Cửu đó, tính từ từ, là hắn ta bắt cô ném vào trong vũng bùn, sau lưng là ai sai khiến? Lúc nãy Hồ Hạnh Nhi nói hắn ta có qua lại với lão Thất.
Haizz, nhưng mà bây giờ cũng không có tâm trí nghĩ mấy cái này.
“Ông ta thật sự là truyền nhân của Ôn Yến, cũng là truyền nhân của thuật châm cứu, nếu như ngươi muốn theo ông ấy học, có thể kêu Dạ Vương tiến cử ngươi.”
Trong lòng Thương Mai khẽ động một cái: “Ông ta sẽ nhận ta sao?”
“Ông ta và Dạ vương là huynh đệ kết nghĩa, lời Dạ vương nói, ông ta đều nghe.” Hồ Hạnh Nhi thản nhiên nói.
Thương Mai than nhẹ một tiếng: “Nhưng mà, ông ta cũng không có cách nào cứu Tráng Tráng.”
Hồ Hạnh Nhi trầm mặc không nói, vành mắt từ từ đỏ lên.
Thương Mai thấy nàng cũng đã ở đây rất lâu rồi, liền nói: “Ngươi về trước đi, ngươi cũng rất bận, có tin tức gì ta sẽ nói với ngươi.”
“Không được.” Hồ Hạnh Nhi có vẻ thất hồn lạc phách: “Trông coi ở đây một chút đi, dù sao trở về thì tâm trí cũng không yên, Tráng Tráng…trước khi ta quen biết ngươi, nàng là người bạn duy nhất của ta ở đây, ta không thể đi như vậy…” âm cuối của nàng ta nghẹn ngào, liền không nói nữa.
Hai người tựa vào nhau, cõi lòng tan nát tới mức không thể nói ra.
Hai người xuyên không ngàn năm, từng bàng hoàng bất lực, từng đau lòng tuyệt vọng, từng bị ức hiếp sỉ nhục vô cùng, là Tráng Tráng đứng ra giúp đỡ họ, nhưng mà, nữ tử tốt bụng đó, bây giờ đang ở trên lằn ranh sống chết.
“Thương Mai, ta không tin phật!” Hồ Hạnh Nhi đột nhiên quay đầu nhìn cô.
Thương Mai trầm mặc chốc lát: “Ta cũng không tin.”
Hai người đồng thời đứng dậy, quỳ trên đất.
Phủ công chúa từ trước đến giờ chưa từng náo nhiệt như hôm nay, hoàng thân quốc thích, đại thần trong triều, mệnh phụ phu nhân, nối đuôi nhau mà đến.
Trần Thái Quân và Thôi thái phi, Cẩn thái phi cùng nhau đến, Trần Thái Quân nhìn Tráng Tráng, thê lương mà lắc đầu: “Đứa bé này thật là đáng thương!”
Tất cả mọi người bây giờ đều cảm thấy Tráng Tráng đáng thương, nhưng mà, trước khi nàng tự sát, có ai từng hỏi qua trong lòng nàng có khó chịu hay không?
Mộ Dung Khanh khuyên Hoàng Thái Hậu đi xong, hậu phi tự nhiên cũng đi theo, Hoàng Thái Hậu khóc đến nỗi hai mắt sưng lên, hai chân đi đường cũng nhũn ra, là được hoàng hậu và Mai phi dìu trở về.
Những người như Hồ Hạnh Nhi và Tô Thanh, Tiêu Thác trông coi ở trong viện, ngự y và An thân vương Lễ thân vương ở ngoại thất. Thương Mai và Mộ Dung Khanh trông coi ở bên trong.
Mộ Dung Khanh hôm nay không có nói gì cả, sau khi tất cả mọi người rời đi, hắn hỏi Cầm Chi: “Trương Thị có đến không?”
Cầm Chi đem chuyện Trương Thi đến phủ công chúa, đã nói cái gì vân vân nói hết cho Mộ Dung Khanh.
Mộ Dung Khanh giương con mắt u ám lên: “Tiêu gia sợ hãi như vậy, thậm chí không tiếc kêu Trương Thị đến đây cảnh cáo Tráng Tráng, có thể thấy đe dọa của hoàng thượng đối với Tiêu gia ngày hôm đó rất nghiêm trọng.”
Hắn đứng dậy: “Thương Mai, nàng trông coi ở đây, bổn vương vào cung.”
“Người muốn gặp hoàng thượng? Hoàng thượng không phải hôn mê rồi sao?” Thương Mai hỏi.
Mộ Dung Khanh lạnh lẽo nói: “Hắn cũng có lúc tỉnh, Bổn Vương không muốn đợi nữa, nhất định phải biết toàn bộ sự việc.”
“Được rồi, người đi đi!” bây giờ khoảng cách đến chân tướng chỉ còn một bước, sự việc rất rõ ràng, là hoàng thượng làm, nhưng mà lại không biết lúc đó hoàng thượng uy hiếp Tiêu gia như thế nào, làm thế nào khiến cho Tiêu Kiêu đau khổ chịu đựng mười một năm cũng không dám qua lại với Tráng Tráng.
Thái tử và Nghi phi cũng đã đến, thái tử đi vào nhìn một cái, cũng hờ hững mà nhìn Thương Mai một cái, hỏi: “Trấn Quốc công chúa như thế nào?”
Thương Mai giương mắt nhìn hắn ta, hắn ta hiển nhiên không có lo lắng chút nào, chỉ là nhận lệnh mà đến nhìn một chút: “Công chúa rất khỏe, Thái tử có lòng rồi.”
“Rất khỏe? Mẫu hậu nói nàng ta sắp chết rồi.” Thái tử hừ lạnh nói.
Nghi phi thở dài một tiếng: “Điện hạ không cần nói bậy, công chúa sẽ cát nhân thiên tướng.”
Thương Mai mặc dù cảm thấy ngạc nhiên với sự ngang nhiên ra vào cùng nhau của hai người, nhưng mà nghĩ một chút cũng không phải không thích hợp, dù sao thì người bên ngoài cũng không biết chuyện của họ.
“Không có việc gì thì tốt, dù sao bổn vương cũng đã đến thăm, sau này này hoàng tổ mẫu có hỏi, thì nói Bổn Vương đã từng đến là được.” Thái tử nói xong, lạnh lùng rời đi.
Ra đến trong viện, hắn ta nhìn thấy Hồ Hạnh Nhi, định đi qua nói chuyện với Hồ Hạnh Nhi, nhưng mà Hồ Hạnh Nhi lại trốn ở sau lưng của Tiêu Thác.
Hắn ta cực kì không vui, nhớ đến lời Nghi phi nói, có lẽ tất cả đều là kế sách của Hồ Hạnh Nhi, là nàng không muốn gả cho hắn ta, liền thuận theo âm mưu quỷ kế của con tiện nhân Hạ Oanh Nhiễm thiết kế.
Bây giờ nhìn thấy Hồ Hạnh Nhi tận lực né tránh, liền nhận định cách nghĩ này, hắn ta lập tức bước nhanh qua, lạnh lùng nói: “Hồ Hạnh Nhi!”
Hồ Hạnh Nhi cúi chào: “Tham kiến thái tử điện hạ!”
“Nàng không cần giả mù sa mưa, bổn cung hỏi nàng, nàng vì sao trốn bổn cung?”
Hồ Hạnh Nhi sợ run: “Chuyện này, dân nữ không có.”
“Không có, nàng dám nói nàng không phải là đang trốn bổn cung?” thái tử nheo mắt lại.
“Không có.” Hồ Hạnh Nhi nói.
“Được, nếu như không có nàng bây giờ đi ra ngoài với bổn cung, bổn cung dẫn nàng đi dạo chơi.” Thái tử liền tiến lên kéo cánh tay của nàng.
Tiêu Thác vươn tay ngăn lại, ồm ồm mà nói: “Điện hạ, công chúa ở bên trong vẫn còn chưa biết sống chết, người đã muốn ở đây gây sự, làm như vậy có phải quá đáng rồi sao?”
“Ngươi cút đi, có liên quan gì đến ngươi?” thái tử tức giận nói.
“Điện hạ gây rối trong phủ công chúa thì ta phải quản, vương gia đã chính thức hạ lệnh, do ta thống lĩnh ám vệ của phủ công chúa, tất cả mọi người ra vào phủ công chúa đều do ta phụ trách.” Tiêu Thác cứng rắn nói.
Thái tử tức đến run lên: “Ngươi vậy mà lấy Mộ Dung Khanh để áp chế bổn cung? Ngươi đừng quên, hắn chỉ là vương gia, mà bổn cung là thái tử.”
“Vâng, nhưng mà cũng xin thái tử đừng quên, ngài ấy là Nhiếp chính vương, quản lý triều chính.” Tô Thanh ở đó nhàn nhạt nói.
Hồ Hạnh Nhi thấy Tiêu Thác và thác tử tranh cãi, cũng sợ xảy ra chuyện liền nói: “Điện hạ, không phải là ta trốn người, chỉ là hôm nay công chúa có chuyện, trong lòng ta khó chịu, không muốn ra ngoài dạo chơi, nếu như người có hứng thú, đợi công chúa khỏe lại, ta lại đi cùng người.”
“Ai cần nàng đi với bổn cung?” thái tử hừ một tiếng, quay qua nhìn chằm chằm Tiêu Thác: “Ngươi đợi đó, bổn cung sẽ không bỏ qua cho ngươi, sớm muộn có ngày nhổ từng cái răng của ngươi xuống.”
/923
|