Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 358

/923


Cô nhờ Đao lão đại chăm sóc Ý Nhi rồi nói với Lưu Nguyệt: “Có thể nói chuyện một lát không?”

Lưu Nguyệt nhìn cô, im lặng bước sang một bên rồi Thương Mai cũng đi theo.

“Chúng ta giao dịch đi.” Thương Mai nói.

Lưu Nguyệt lắc đầu: “Ta không phải thương nhân.”

“Ý Nhi bị bệnh, bệnh bẩm sinh, đúng không?” Thương Mai cất lời.

Lưu Nguyệt ngạc nhiên nhìn cô: “Sao ngươi biết?”

“Vừa nãy ta đã bắt mạch cho nàng ấy!” Thương Mai trả lời.

Lưu Nguyệt lắc đầu: “Ta nhớ ngươi biết y thuật, ý là ngươi có thể chữa khỏi cho nó?”

Câu nói này khiến Thương Mai biết bà ta vẫn luôn chú ý những chuyện xảy ra trong Kinh thành.

Thương Mai lắc đầu: “Ta không chắc chắn tuyệt đối có thể chữa khỏi cho nàng ấy, nhưng có thể đảm bảo trong vòng hai năm nàng ấy không phát bệnh.”

Trong thuật kim châm có phương pháp trị bệnh tim bằng cách châm cứu, đương nhiên nó rất phức tạp, bây giờ cô vẫn chưa sử dụng thành thục.

“Hai năm?” Lưu Nguyệt lắc đầu: “Không có sức hấp dẫn”

“Vậy…” Thương Mai chuyển chủ đề, nhìn chằm chằm bà ta: “Nếu bà không đồng ý thì ta sẽ nói với Tống Đoan Dương rằng bà đang ở Kinh thành, bà đừng mong chạy thoát vì bà không thoát được đâu, một khi hạ lệnh chốt cổng thành thì chắc chắn bà cũng không chạy nổi.”

Lưu Nguyệt mở to mắt, ngơ ngác nhìn cô, mãi lâu sau mới bật ra một câu chửi thề: “Mẹ kiếp, rốt cuộc hắn đã nói gì với ngươi? Các ngươi đều biết rồi?”

Thương Mai gật đầu: “Đúng thế, đa phần mọi người đều đã biết rồi, nếu không phải thì sao bà lại có sừng huyết linh dương chứ?”

Lưu tiếng: “Ví dụ như, có người lấy trộm sừng huyết linh dương, đồng thời còn trộm một thứ cũng nói thì trong lòng bà cũng tự biết.”

Sắc mặt Lưu Nguyệt tái nhợt: “Hắn nói vậy? Nói ta trộm con hắn đi?”

“Uh huh!” Thương Mai lập lờ nước đôi.

Lưu Nguyệt hung hăng giậm chân: “Sao ta biết được sẽ có con? Ta cũng đâu muốn, ai biết lại có thai chứ? Nếu không phải hắn tìm người truy sát ta thì ta đã bỏ đứa bé lâu rồi, ai mà thèm chứ? Nếu muốn thì hắn cứ lấy lại”

Thương truy sát bà ta?

Cô sắp xếp lại những thông tin mình biết, có lẽ sau khi hai người phát sinh quan hệ, bà ta bỏ trốn, còn lấy trộm sừng huyết linh dương và một thứ khác cũng rất quan trọng, nhưng hiện tại vẫn chưa biết là tim hắn hay là con hắn, sau đó hắn phái người truy sát bà ta? Nếu nói là trộm trái tim thì nghĩa là Tống Đoan Dương đã yêu bà ta, trộm con thì bà ta nói chính bà còn không biết lại có con, chứng minh khi bà bỏ chạy vẫn chưa biết mình mang thai, vì vậy có lẽ Tống Đoan Dương cũng không biết.

“Hắn không thừa nhận chuyện hắn truy sát bà sao.” Thương Mai cố ý nói như vậy để thăm dò rốt cuộc cái bà ta gọi là “truy sát” là thế nào.

“Hắn còn mặt mũi không thừa nhận? Hắn truy sát ta, đến Diêm này rất nhỏ nhen, ta chỉ ngủ với hắn có một lần thôi, đến mức phái nhiều người tới truy sát ta vậy không?” Bà ta xắn tay áo, trên cánh tay vẫn còn một vết sẹo: “Đây là lúc hắn truy sát ta đã chém vào tay ta, nếu không phải ta chạy nhanh thì đã mất mạng lâu rồi.”

Thương Mai thấy vết sẹo rất sâu, nếu chém sâu hơn chút nữa thì có lẽ sẽ mất cánh sự phái người truy sát bà ta.

Nhưng liệu có phải là bà ta còn có kẻ thù nào khác không?

Cô tiếp tục thăm dò: “Dù sao hắn nói là hắn không truy sát bà, liệu có phải kẻ thù khác của bà tới tìm không?”

“Không, ta nhận ra là người của Đông cung hắn.” Lưu Nguyệt tức giận nói: “Hắn quá xấu xa, độc ác lại ghê tởm, ban đầu ta không nên thấy hắn đẹp trai mà ngủ đáng lẽ ta nên hạ thuốc độc cho hắn chết luôn.”

Thương Mai không biết nên khóc hay nên cười, hạ dược à? Xem ra Tống Đoan Dương không có tình cảm, tước đi một thứ cũng rất quan trọng khác, hy vọng ý hắn không phải là Tân đầu tiên của hắn.

Haiz, lần này khá phiên phức, có lẽ bà ta sẽ không đưa sừng huyết linh dương cho cô vì sợ lộ thân phận.

Sau một hồi suy nghĩ, không nói chuyện này cho người khác biết, còn nếu bà không đưa thì

ta sẽ nói cho Tống Đoan Dương rằng bà đang ở Kinh thành.”

“Ngươi đang uy hiếp ta?” Lưu Nguyệt nheo mắt nhìn cô.

Thương Mai gật đầu, thành thật nói: “Đúng, ta đang uy hiếp bà”

Lưu Nguyệt rất tức giận nhưng sau khi suy nghĩ lại, bà ta lại nói: “Đúng là ngươi có thể uy hiếp ta, ai bảo ngươi mặt bà ta lúc này vừa ngốc nghếch mà lại đáng yêu, có vài phần giống Ý Nhi.

“Vậy bà thể đồng ý, đưa sừng huyết linh dương cho ngươi, chắc chắn Tống Đoan Dương sẽ biết ta đang ở Kinh thành, bởi vì muốn cứu Trưởng công chúa nhất định phải có sừng huyết linh dương, đây là điều mà mọi người trong Kinh thành đều biết, như vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc ta tự tiết lộ thân phận mình sao?”

“Nhưng nếu bà không đưa thì ta sẽ nói thẳng với Tống Đoan Dương.” Thương Mai đâu, ngươi biết nếu ngươi nói thì ta sẽ tiêu huỷ sừng huyết linh dương, cùng một lúc chết hai con chim… Không, ta thích nhất là làm việc đôi bên cùng tổn hại.”

Thương Mai không ngờ bà ta lại khó đối phó như vậy, đầu óc minh mẫn, tỉnh táo, thật là phiền phức.

Uy hiếp không được chỉ đành dùng chân tình làm cảm động đối phương vậy: “Trưởng công chúa đang lâm nguy, chỉ còn vài ngày nữa ta cũng sẽ không mềm lòng, ngươi cho rằng ta không biết Tống Đoan Dương đến đây làm gì sao? Hăn tới để cưới trưởng công chúa, hắn phái người truy sát ta, làm việc đáng hận như thế, ta không thể để cho hắn được như ý, cưới công chúa xinh đẹp về.”

“Bà hiểu lầm rồi, trưởng công chúa đã có người trong lòng, người ấy là đại tướng quân Tiêu Kiêu.”

“Tiêu Kiêu chết rồi, cho dù hôn, lại còn do Hoàng thái hậu chỉ hôn, trừ khi nàng ta không cẩn thận ra đường bị vùi dập giữa chợ mà chết, nếu không nàng ta còn sống một ngày, Tiêu Kiêu sẽ không thể hưu nàng.” Lưu Nguyệt ra vẻ như đừng coi ta là kẻ ngốc.

Bà ta nói tiếp: “Hơn nữa, trưởng công chúa có thích hắn hay không, không quan trọng, quan trọng là hắn thích người ta. Mười một năm trước hắn không ngờ hắn không chết tâm, mười một năm sau vẫn quay lại, người như vậy, nếu rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ băm hắn thành từng mảnh.”

Nói đến vế sau, bà ta gần như nghiến răng nghiến lợi.

Thương Mai kỳ quái hỏi: “Ngươi hận hắn đến vậy sao? Thế thì hay rồi, ngươi đi tìm hắn, đánh cho hắn một trận luôn, đến Thái tử mà ngươi còn dám đánh mà.”

Lưu Nguyệt nhìn cô, cây ngay Thái tử vì có ngươi là Vương phi ở đó, biết nhất định ngươi cũng sẽ nói giúp ta, vì ta có sừng huyết linh dương, ngươi sẽ không để Thái tử nhung nhớ ta. Nếu hôm nay ngươi không tới thì ta sẽ đưa Ý Nhi đi rồi đi tìm Lương Vương, bày kế làm cho Lương Vương và đệ đệ hắn trở mặt thành thù.”

Thương Mai hoàn toàn phục rồi: “Không hổ là bang chủ Diêm Bang, nhiều khó khăn, về Kinh thành có lẽ sẽ xảy ra chuyện nên ta cũng chẳng sợ ngươi uy hiếp.

Ngươi hãy nghĩ xem làm sao qua được cửa ải của Thái tử và Nghỉ phi đi, qua được cửa ải này hãng tới tìm ta xin sừng huyết linh dương.”

/923

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status