Trước đây tiên đế từng nói, sau này Tống Đoan Dương sẽ là một vị Hoàng đế tốt, nhưng chưa chắc là một vị chính trị gia tố, cũng không phải là một người có dã tâm, cho nên hắn gả Tráng Tráng cho Tống Đoan Dương, củng cố quan hệ thân thiết giữa hai nước, để việc buôn bán của hai nước có thể càng thêm hài hòa hơn.
Cách làm việc của Tống Đoan Dương đúng là rất thân dân, sinh hoạt sau khi đến Đại Lương, hắn đi chào hỏi các vị học sĩ có học thức ở khắp nơi, nghe bọn họ giảng đạo trị quốc.
Một người quang minh lỗi lạc như thế, không biết cách chơi mưu kế, cho nên hắn cũng thường xuyên gặp phải tình cảnh ý kiến không giống nhau với mưu thần của hắn, sứ thần Công Tôn Yến lúc trước là thư đồng của Thái Tử, sau đó vẫn luôn đi theo hắn.
Nhưng Công Tôn Yến giỏi mưu kế, lại còn rất có ý thức nguy hiểm, hắn cho rằng vị trí của Tống Đoan Dương không vững chắc, cho nên luôn đưa ra ý kiến, bảo hắn lôi kéo triều thần nhiều hơn, và thường xuyên qua lại với những người có tài năng và địa vị ở các nước láng giềng.
Trước khi đến đây, Công Tôn Yến đã ba lần bốn lượt khuyên hắn phải giữ mối liên hệ chặt chẽ với Thái Tử Mộ Dung Trịnh và Lương Thái phó, bởi vì bây giờ Hoàng đế Đại Chu đang bị bệnh nặng, Mộ Dung Khanh chỉ tạm thời nhiếp chính, nếu Hoàng đế băng hà, Thái Tử đăng cơ, Thái phó là đại thần giúp đỡ cũng sẽ có được quyền lực cực kỳ cao, có trợ giúp đối với việc đăng cơ và thống trị quốc gia sau này của hắn.
Hắn ta cực lực phản đối việc Tống Đoan Dương qua lại với nhóm người Mộ Dung Khanh và Lương Vương, đây đương nhiên là vì bây giờ Đại Chu đã hình thành hai thế lực, bọn họ đối địch nhau, nếu thân thiết với Mộ Dung Khanh và Lương Vương, vậy chính là xa cách Thái Tử và Thái phó, mất nhiều hơn được.
Cho nên khi Tống Đoan Dương bảo muốn đi thăm Lương Vương, hắn ta phản đối, khuyên nhủ: “Điện hạ, Lương Vương bị Hoàng Hậu trừng phạt, hơn nữa lúc trước hắn còn đánh Thái Tử bị thường, ngươi đi thăm thì không được thích hợp cho lắm.”
Tống Đoan Dương cũng không quan tâm Công Tôn Yến nói gì, nói: “Không cần băn khoăn nhiều như thế, bổn cung rất thưởng thức Mộ Dung Toàn, sau này cũng có thể làm bằng hữu, hắn bị thương, bổn cung cũng không phải không thể đến thăm.”
Nói xong hắn lập tức đi ra ngoài.
Công Tôn Yến thấy khuyên bảo mà hắn không nghe, lắc đầu, cũng đi theo.
Hồng Hoa đi hồi bẩm Hoàng Hậu, Hoàng Hậu nghe nói tình hình nghiêm trọng đến thế, cũng hết hồn: “Sao có thể? Hắn luôn luyện võ, mới có sáu mươi đại bản, sao lại bị thương nặng đến thế?”
Hồng Hoa nói: “Vương Phi rất tức giận, nàng ném nô tỳ ra ngoài, xem ra tình hình rất nghiêm trọng.”
Hoàng Hậu lắc đầu: “Không thể nào nghiêm trọng như thế được, bổn cung đã hỏi ngự y, ngự y nói cùng lắm thì chỉ bị phế hai chân thôi.”
“Đúng là rất kỳ lạ, lúc ở trong cung thì vẫn còn tỉnh táo, nếu tình hình nghiêm trọng đến thế, chắc là Hoàng Thái Hậu sẽ không đưa điện hạ xuất cung đâu.”
Hoàng Hậu suy nghĩ một chút: “Không được, bổn cung phải tự mình ra ngoài xem thử, bây giờ bổn cung rất không yên tâm về Hạ Thương Mai, có khi nào nàng ta cố ý làm vết thương của Lương Vương nặng thêm không?”
Hồng Hoa nói: “Chắc là sẽ không đâu, Vương gia cũng ở bên đó, Vương gia sẽ không cho phép nàng ta làm thế.”
“Ngươi tin vào nhân phẩm của Mộ Dung Khanh à? Hắn chỉ giả vờ với Toàn Nhi mà thôi.” Hoàng Hậu lạnh nhạt nói.
“Chuyện này thì nô tỳ không biết, nếu nương nương muốn xuất cung, vậy nô ty sai người chuẩn bị một chút.” Hồng Hoa nói.
Hoàng Hậu nói: “Đi đi, nếu không truyền Hạ Thương Mai vào cung được, bổn cung sẽ đích thân đi gặp nàng.”
Qua giờ Thìn, Lương Vương dần dần hạ sốt, hạ sốt là một tiến triển tốt, ít nhất chứng minh là đã khống chế được.
Thương Mai suy nghĩ phương thuốc, tăng thêm liều thuốc tam thất bạch lên, tuy làm vậy sẽ làm bị thương trụ cột, nhưng nhất định phải tranh thủ thời cơ khống chế việc nhiễm trùng.
Hạ nhiệt là bước quan trọng nhất, vết thương có diện tích lớn thế này không thể nào băng bó được, chỉ có thể dùng băng vải bao lại, mỗi ngày đều phải sát trùng, cho nên, sau khi hạ sốt được một ít, Thương Mai bắt đầu sát trùng vết thương.
Thương Mai bảo nhóm Ý Nhi đi ra ngoài trước, nhưng Ý Nhi kiên quyết muốn ở lại đây giúp đỡ, Thương Mai không khuyên nàng đổi ý được, chỉ đành để nàng ở lại trong phòng, mấy người còn lại đều đi ra ngoài.
Lưu Nguyệt dắt Bốn Mắt ngồi trước hành lang, rất nhàm chán.
Lễ Thân Vương rất có hứng thú với con chó sói của nàng, trò chuyện với nàng.
“Cho nó ăn thịt tươi hay thịt chín?” Lễ Thân Vương hỏi.
“Đút đồ chay!” Lúc Lưu Nguyệt nói, còn di chuyển chuỗi phật châu trên cổ tay.
“Hả?” Lễ Thân Vương rất bất ngờ: “Nó là sói mà, ăn chay?”
“Ta đút đồ chay, nhưng nó biết đi ăn vụn thịt.” Lưu Nguyệt nghiêng đầu nhìn ông: “Ngươi thích nó lắm hả?”
“Bổn vương nuôi một con chó, tên là Đại Kim, to hơn nó nhiều.” Lễ Thân Vương kiêu ngạo: “Nhưng bổn vương cũng thích sói.”
“Thích thì dẫn đi.” Lưu Nguyệt nói.
“Thật à?” Lễ Thân Vương ngẩng ra: “Ngươi lừa bổn vương à?”
“Không lừa, nuôi không nổi, cứ ăn vụng hoài, nhưng mà ngươi không dẫn nó đi được đâu, nó dính ta và Ý Nhi lắm.” Lưu Nguyệt thành thật nói.
“Bổn vương nuôi nổi, nếu các ngươi muốn thì có thể đến Vương phủ ở, sau đó bổn vương cho các ngươi ăn uống thoải mái, chờ nó quen với bổn vương rồi thì các ngươi lại đi.” Lễ Thân Vương vô cùng vui vẻ.
Vương Phi A Man ho khan, có ý cảnh cáo.
Lễ Thân Vương quay đầu qua nhìn bà, kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?” Đương nhiên ông biết bà ho khan như thế là vì đang khó chịu, nhưng mà sao bà lại khó chịu chứ.
“Cháu trai của người còn nằm trong đó không biết sống chết, người chỉ biết nghĩ đến việc nuôi chó nuôi sói thôi à?” A Man lạnh lùng nói.
“Có mâu thuẫn gì đâu.” Lễ Thân Vương nói.
A Man trợn trắng mắt: “Được, người thích là được.”
Lễ Thân Vương thật sự không thèm để ý đến bà nữa, hỏi tiếp: “Vì sao lại gọi nó là Bốn Mắt thế?”
“Trên hai mắt có thêm một vòng lông trắng, nhìn từ xa giống như có bốn mắt, nên gọi nó là Bốn Mắt luôn.” Lưu Nguyệt qua loa nói, nàng thở dài, trông như có tâm sự nặng nề.
Nàng đương nhiên có đầy tâm sự rồi, vốn là trốn được Thương Mai là tốt rồi, có thể quên chuyện đó đi, nhưng bây giờ nhìn thấy Thương Mai ở bên trong, lập tức nhớ lại lời cô từng nói, Tống Đoan Dương đã yêu một người rất nhiều năm, cái người đáng ghét kia rốt cuộc là ai?
Đến tận bây giờ mà hắn còn chưa có Thái Tử Phi, vì sao thích nữ nhân đó mà lại không cưới về?
Hai hôm nay, nàng nghĩ muốn nổ não mà vẫn không hiểu được.
Phòng tuyến đang dần lơi lỏng, nếu lại còn không nghĩ ra được, chắc là nàng đành phải thỏa hiệp.
“Vương gia, ngươi là nam nhân, ta hỏi ngươi một vấn đề.” Lưu Nguyệt hỏi thẳng.
Lễ Thân Vương đặt toàn bộ tinh thần vào Bốn Mắt, nói: “Nói.”
“Ngươi có bao giờ thích một người, thích suốt mười mấy năm nhưng sau đó lại không cưới nàng không?”
Lễ Thân Vương nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Không biết, bổn vương không thích ai hết.”
A Man từ đằng sau đạp thẳng một phát: “Nói cho rõ ràng.”
Lưu Nguyệt đứng lên, trừng mắt nhìn A Man: “Ngươi là ai? Sao lại đánh người khác?”
Nàng đang hỏi chuyện mà, nữ nhân này bị gì thế? Cứ thích ngắt lời.
A Man hít sâu: “Ngươi hỏi ta là ai? Ta là Vương Phi của ông ta.”
Lưu Nguyệt a lên: “Ngươi là Vương Phi của ông ta? Ta còn tưởng ngươi là tỷ tỷ của ông ta, ngươi già quá, cũng không đẹp bằng ông ta.”
A Man tức điên, tức giận nói với Lễ Thân Vương: “Người có nghe nàng nói gì không? Nàng bôi nhọ ta.”
Lễ Thân Vương hơi ngơ ngác: “Nàng ta bôi nhọ nàng khi nào chứ?”
“Nàng nói ta xấu, già.” A Man tức muốn méo miệng.
Lễ Thân Vương im lặng một lúc: “Cái này… cái này cũng không thể coi là bôi nhọ được, nàng ta nói sự thật mà, lúc trước nàng không phải thế này, không nghe lọt tai lời nói thật sao?”
A Man tức đến nổi điên, túm chặt lấy Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt lật tay định vứt bà đi, đây là phản ứng bản năng của nàng, tuy A Man cũng biết chút võ công, nhưng là sao có thể là đối thủ của bang chủ của Diêm Bang được chứ?
Ngay lúc Lưu Nguyệt định quăng bà ra ngoài, lại nhìn thấy một người chắp tay sau lưng đi vào.
Người này, cả đời Lưu Nguyệt cũng sẽ không quên.
Mẹ nó, chạy!
Cách làm việc của Tống Đoan Dương đúng là rất thân dân, sinh hoạt sau khi đến Đại Lương, hắn đi chào hỏi các vị học sĩ có học thức ở khắp nơi, nghe bọn họ giảng đạo trị quốc.
Một người quang minh lỗi lạc như thế, không biết cách chơi mưu kế, cho nên hắn cũng thường xuyên gặp phải tình cảnh ý kiến không giống nhau với mưu thần của hắn, sứ thần Công Tôn Yến lúc trước là thư đồng của Thái Tử, sau đó vẫn luôn đi theo hắn.
Nhưng Công Tôn Yến giỏi mưu kế, lại còn rất có ý thức nguy hiểm, hắn cho rằng vị trí của Tống Đoan Dương không vững chắc, cho nên luôn đưa ra ý kiến, bảo hắn lôi kéo triều thần nhiều hơn, và thường xuyên qua lại với những người có tài năng và địa vị ở các nước láng giềng.
Trước khi đến đây, Công Tôn Yến đã ba lần bốn lượt khuyên hắn phải giữ mối liên hệ chặt chẽ với Thái Tử Mộ Dung Trịnh và Lương Thái phó, bởi vì bây giờ Hoàng đế Đại Chu đang bị bệnh nặng, Mộ Dung Khanh chỉ tạm thời nhiếp chính, nếu Hoàng đế băng hà, Thái Tử đăng cơ, Thái phó là đại thần giúp đỡ cũng sẽ có được quyền lực cực kỳ cao, có trợ giúp đối với việc đăng cơ và thống trị quốc gia sau này của hắn.
Hắn ta cực lực phản đối việc Tống Đoan Dương qua lại với nhóm người Mộ Dung Khanh và Lương Vương, đây đương nhiên là vì bây giờ Đại Chu đã hình thành hai thế lực, bọn họ đối địch nhau, nếu thân thiết với Mộ Dung Khanh và Lương Vương, vậy chính là xa cách Thái Tử và Thái phó, mất nhiều hơn được.
Cho nên khi Tống Đoan Dương bảo muốn đi thăm Lương Vương, hắn ta phản đối, khuyên nhủ: “Điện hạ, Lương Vương bị Hoàng Hậu trừng phạt, hơn nữa lúc trước hắn còn đánh Thái Tử bị thường, ngươi đi thăm thì không được thích hợp cho lắm.”
Tống Đoan Dương cũng không quan tâm Công Tôn Yến nói gì, nói: “Không cần băn khoăn nhiều như thế, bổn cung rất thưởng thức Mộ Dung Toàn, sau này cũng có thể làm bằng hữu, hắn bị thương, bổn cung cũng không phải không thể đến thăm.”
Nói xong hắn lập tức đi ra ngoài.
Công Tôn Yến thấy khuyên bảo mà hắn không nghe, lắc đầu, cũng đi theo.
Hồng Hoa đi hồi bẩm Hoàng Hậu, Hoàng Hậu nghe nói tình hình nghiêm trọng đến thế, cũng hết hồn: “Sao có thể? Hắn luôn luyện võ, mới có sáu mươi đại bản, sao lại bị thương nặng đến thế?”
Hồng Hoa nói: “Vương Phi rất tức giận, nàng ném nô tỳ ra ngoài, xem ra tình hình rất nghiêm trọng.”
Hoàng Hậu lắc đầu: “Không thể nào nghiêm trọng như thế được, bổn cung đã hỏi ngự y, ngự y nói cùng lắm thì chỉ bị phế hai chân thôi.”
“Đúng là rất kỳ lạ, lúc ở trong cung thì vẫn còn tỉnh táo, nếu tình hình nghiêm trọng đến thế, chắc là Hoàng Thái Hậu sẽ không đưa điện hạ xuất cung đâu.”
Hoàng Hậu suy nghĩ một chút: “Không được, bổn cung phải tự mình ra ngoài xem thử, bây giờ bổn cung rất không yên tâm về Hạ Thương Mai, có khi nào nàng ta cố ý làm vết thương của Lương Vương nặng thêm không?”
Hồng Hoa nói: “Chắc là sẽ không đâu, Vương gia cũng ở bên đó, Vương gia sẽ không cho phép nàng ta làm thế.”
“Ngươi tin vào nhân phẩm của Mộ Dung Khanh à? Hắn chỉ giả vờ với Toàn Nhi mà thôi.” Hoàng Hậu lạnh nhạt nói.
“Chuyện này thì nô tỳ không biết, nếu nương nương muốn xuất cung, vậy nô ty sai người chuẩn bị một chút.” Hồng Hoa nói.
Hoàng Hậu nói: “Đi đi, nếu không truyền Hạ Thương Mai vào cung được, bổn cung sẽ đích thân đi gặp nàng.”
Qua giờ Thìn, Lương Vương dần dần hạ sốt, hạ sốt là một tiến triển tốt, ít nhất chứng minh là đã khống chế được.
Thương Mai suy nghĩ phương thuốc, tăng thêm liều thuốc tam thất bạch lên, tuy làm vậy sẽ làm bị thương trụ cột, nhưng nhất định phải tranh thủ thời cơ khống chế việc nhiễm trùng.
Hạ nhiệt là bước quan trọng nhất, vết thương có diện tích lớn thế này không thể nào băng bó được, chỉ có thể dùng băng vải bao lại, mỗi ngày đều phải sát trùng, cho nên, sau khi hạ sốt được một ít, Thương Mai bắt đầu sát trùng vết thương.
Thương Mai bảo nhóm Ý Nhi đi ra ngoài trước, nhưng Ý Nhi kiên quyết muốn ở lại đây giúp đỡ, Thương Mai không khuyên nàng đổi ý được, chỉ đành để nàng ở lại trong phòng, mấy người còn lại đều đi ra ngoài.
Lưu Nguyệt dắt Bốn Mắt ngồi trước hành lang, rất nhàm chán.
Lễ Thân Vương rất có hứng thú với con chó sói của nàng, trò chuyện với nàng.
“Cho nó ăn thịt tươi hay thịt chín?” Lễ Thân Vương hỏi.
“Đút đồ chay!” Lúc Lưu Nguyệt nói, còn di chuyển chuỗi phật châu trên cổ tay.
“Hả?” Lễ Thân Vương rất bất ngờ: “Nó là sói mà, ăn chay?”
“Ta đút đồ chay, nhưng nó biết đi ăn vụn thịt.” Lưu Nguyệt nghiêng đầu nhìn ông: “Ngươi thích nó lắm hả?”
“Bổn vương nuôi một con chó, tên là Đại Kim, to hơn nó nhiều.” Lễ Thân Vương kiêu ngạo: “Nhưng bổn vương cũng thích sói.”
“Thích thì dẫn đi.” Lưu Nguyệt nói.
“Thật à?” Lễ Thân Vương ngẩng ra: “Ngươi lừa bổn vương à?”
“Không lừa, nuôi không nổi, cứ ăn vụng hoài, nhưng mà ngươi không dẫn nó đi được đâu, nó dính ta và Ý Nhi lắm.” Lưu Nguyệt thành thật nói.
“Bổn vương nuôi nổi, nếu các ngươi muốn thì có thể đến Vương phủ ở, sau đó bổn vương cho các ngươi ăn uống thoải mái, chờ nó quen với bổn vương rồi thì các ngươi lại đi.” Lễ Thân Vương vô cùng vui vẻ.
Vương Phi A Man ho khan, có ý cảnh cáo.
Lễ Thân Vương quay đầu qua nhìn bà, kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?” Đương nhiên ông biết bà ho khan như thế là vì đang khó chịu, nhưng mà sao bà lại khó chịu chứ.
“Cháu trai của người còn nằm trong đó không biết sống chết, người chỉ biết nghĩ đến việc nuôi chó nuôi sói thôi à?” A Man lạnh lùng nói.
“Có mâu thuẫn gì đâu.” Lễ Thân Vương nói.
A Man trợn trắng mắt: “Được, người thích là được.”
Lễ Thân Vương thật sự không thèm để ý đến bà nữa, hỏi tiếp: “Vì sao lại gọi nó là Bốn Mắt thế?”
“Trên hai mắt có thêm một vòng lông trắng, nhìn từ xa giống như có bốn mắt, nên gọi nó là Bốn Mắt luôn.” Lưu Nguyệt qua loa nói, nàng thở dài, trông như có tâm sự nặng nề.
Nàng đương nhiên có đầy tâm sự rồi, vốn là trốn được Thương Mai là tốt rồi, có thể quên chuyện đó đi, nhưng bây giờ nhìn thấy Thương Mai ở bên trong, lập tức nhớ lại lời cô từng nói, Tống Đoan Dương đã yêu một người rất nhiều năm, cái người đáng ghét kia rốt cuộc là ai?
Đến tận bây giờ mà hắn còn chưa có Thái Tử Phi, vì sao thích nữ nhân đó mà lại không cưới về?
Hai hôm nay, nàng nghĩ muốn nổ não mà vẫn không hiểu được.
Phòng tuyến đang dần lơi lỏng, nếu lại còn không nghĩ ra được, chắc là nàng đành phải thỏa hiệp.
“Vương gia, ngươi là nam nhân, ta hỏi ngươi một vấn đề.” Lưu Nguyệt hỏi thẳng.
Lễ Thân Vương đặt toàn bộ tinh thần vào Bốn Mắt, nói: “Nói.”
“Ngươi có bao giờ thích một người, thích suốt mười mấy năm nhưng sau đó lại không cưới nàng không?”
Lễ Thân Vương nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Không biết, bổn vương không thích ai hết.”
A Man từ đằng sau đạp thẳng một phát: “Nói cho rõ ràng.”
Lưu Nguyệt đứng lên, trừng mắt nhìn A Man: “Ngươi là ai? Sao lại đánh người khác?”
Nàng đang hỏi chuyện mà, nữ nhân này bị gì thế? Cứ thích ngắt lời.
A Man hít sâu: “Ngươi hỏi ta là ai? Ta là Vương Phi của ông ta.”
Lưu Nguyệt a lên: “Ngươi là Vương Phi của ông ta? Ta còn tưởng ngươi là tỷ tỷ của ông ta, ngươi già quá, cũng không đẹp bằng ông ta.”
A Man tức điên, tức giận nói với Lễ Thân Vương: “Người có nghe nàng nói gì không? Nàng bôi nhọ ta.”
Lễ Thân Vương hơi ngơ ngác: “Nàng ta bôi nhọ nàng khi nào chứ?”
“Nàng nói ta xấu, già.” A Man tức muốn méo miệng.
Lễ Thân Vương im lặng một lúc: “Cái này… cái này cũng không thể coi là bôi nhọ được, nàng ta nói sự thật mà, lúc trước nàng không phải thế này, không nghe lọt tai lời nói thật sao?”
A Man tức đến nổi điên, túm chặt lấy Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt lật tay định vứt bà đi, đây là phản ứng bản năng của nàng, tuy A Man cũng biết chút võ công, nhưng là sao có thể là đối thủ của bang chủ của Diêm Bang được chứ?
Ngay lúc Lưu Nguyệt định quăng bà ra ngoài, lại nhìn thấy một người chắp tay sau lưng đi vào.
Người này, cả đời Lưu Nguyệt cũng sẽ không quên.
Mẹ nó, chạy!
/923
|