Tống Đoan Dương không nói hai lời, liền kéo Lưu Nguyệt rời đi, Bốn Mắt thấy vậy đột nhiên vọt lên bổ nhào về phía Tống Đoan Dương.
“Bốn Mắt!” Ý Nhi quát một tiếng, Bốn Mắt liền ngoan ngoãn nằm rạp xuống. Ý Nhi cảm thấy mẹ mình và vị thúc thúc này hơi là lạ, cho nên phải để cho bọn họ nói chuyện rõ ràng. Nàng ta cho rằng tất cả những người có ân oán chỉ cần nói rõ ra là không có chuyện gì hết.
Hai người tiến vào sương phòng bên cạnh, lúc Tống Đoan Dương đóng cửa, phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc.
Lễ Thân Vương thấy bọn họ đi vào, liền kéo Mộ Dung Khanh và Thương Mai qua một bên: “Lưu Nguyệt nói bản vương chỉ cần thừa nhận là cha của Ý Nhi thì đêm nay nàng ta sẽ đem sừng huyết linh dương tới, các ngươi đừng làm xôi hỏng bỏng không, phải nhất trí nói rằng Ý Nhi chính là con gái của bản vương.”
Nói xong, hắn ta còn nhìn chằm chằm Ý Nhi, cố gắng nặn ra một nụ cười. Hắn ta cho rằng nụ cười này rất hiền lành nhưng Ý Nhị lại sợ đến phát khóc, khuôn mặt nhăn nhó.
Thương Mai và Mộ Dung Khanh liếc mắt nhìn nhau, trong lòng Thương Mai cảm thấy bất đắc dĩ? Tại sao mọi chuyện lại trở nên ngớ ngẩn thế này? Ngược lại trước đây nhìn hắn ta là người cực kỳ nghiêm nghị và cẩn trọng.
Thương Mai nói: “Cho dù ngươi không thừa nhận, nàng ta vẫn lấy sừng huyết linh dương ra. Trước đó nàng ta không có lấy ra là bởi vì sợ Tống Đoan Dương biết nàng ta ở đây. Bây giờ cũng đã gặp mặt rồi, nàng ta không còn gì dè chừng nữa. Nàng ta sẽ cứu Tráng Tráng. Tuy nhìn nàng ta có vẻ hung hăng nhưng lại rất dễ mềm lòng. Nếu không nàng ta cũng sẽ không bảo Ý Nhi qua đây, càng sẽ không đích thân dẫn Bốn Mắt tới khi Tiêu Thác đi tìm nàng ta nói Lương Vương muốn gặp Bốn Mắt.”
Lễ Thân Vương trợn mắt, tức giận nói: “Những người này, sao lúc nào cũng giở tâm kế hết vậy? Bản vương ghét nhất những trò này.”
Nói xong, ông ta chạy lịch bịch ra ngoài, đuổi theo vương phi.
Thương Mai và Mộ Dung Khanh liếc mắt nhìn nhau, đều tỏ ra bất đắc dĩ.
Mộ Dung Khanh nói: “Con người của hắn ta, một là một, hai là hai, không cho phép quanh co lòng vòng dù chỉ một chút. Hôm nay bắt hắn ta thừa nhận Ý Nhi là con của hắn ta đúng là làm khó cho hắn ta rồi. Hắn ta quan tâm Tráng Tráng, mà quan tâm quá sẽ loạn.”
Thương Mai đương nhiên hiểu rõ, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, bên chỗ Tráng Tráng là được cứu rồi. Chỉ cần Tráng Tráng vẫn còn sống, thì sẽ không xuất hiện chuyện minh hôn nữa, cũng xem như đã giải quyết được nguy cơ.
Chỉ là, lần này cũng vì việc minh hôn mà khiến cho việc tranh đấu từ từ nổi lên mặt nước.
Nói tiếp, sau khi Tống Đoan Dương và Lưu Nguyệt tiến vào sương phòng*, Lưu Nguyệt thấy hắn đóng sầm cửa, vẻ mặt lại nổi giận thì nàng ta hơi chột dạ. Nhưng lập tức lại cảm thấy mình mới là người có lý, liền giận dữ nói: “Ngươi đừng tưởng rằng ta sẽ sợ ngươi, nơi này là Đại Chu, không phải là Lương quốc của ngươi. Mấy thủ hạ của ngươi nếu muốn đánh nhau cũng chưa chắc là đối thủ của ta.”
Sương phòng: chái nhà, hiên nhà.
“Lại đây!” Ánh mắt Tống Đoan Dương chìn chằm chằm lên mặt nàng ta, sự tức giận cũng từ từ giảm bớt.
“Ta không sợ ngươi.” Lưu Nguyệt đi tới, cảnh giác trừng mắt với hắn.
Tống Đoan Dương kéo tay nàng ta, vuốt ống tay áo lên, lúc nhìn thấy vết sẹo kia thì vẻ mặt hắn không ngừng thay đổi, cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Đau không?”
Lưu Nguyệt hơi bất ngờ, vốn cho rằng hắn sẽ ra tay với nàng ta nhưng không ngờ hắn lại hỏi nàng ta có đau không? Nàng ta rút tay về, khoát tay nói: “Không đau, những người đi lại trong giang hồ như chúng ta, mỗi ngày đều sống trong chém giết, vết sẹo này thì có là gì?”
Nàng ta vừa nói vừa muốn kéo tay áo lên nhưng ngẫm lại thấy không thích hợp, liền bỏ xuống: “Có điều Công Tôn Yến kia của ngươi thật là độc ác. Một nhát đao này vẫn tính là nhẹ, vết đao chém trên cổ kia mới suýt chút nữa đã lấy mạng ta và Ý Nhi rồi.” Cập nhật nhanh
Ánh mắt Tống Đoan Dương hơi thay đổi: “Chuyện đó xảy ra khi nào?”
“Từ sau khi ta rời khỏi Đại Lương thì việc truy sát chưa từng ngừng lại. Sau đó ta sinh Ý Nhi, ta trốn đến Nghiệp trấn lúc này mới xem như dừng lại.” Lưu Nguyệt nói.
Nàng ta hồn nhiên không phát hiện, bản thân đã làm bại lộ thân phận của Ý Nhi.
Tống Đoan Dương giả vờ không biết, khẽ nói: “Cuối cùng người trốn ở Đại Chu, chả trách không có ai tìm được.”
“Còn không phải sao? Làm thế nào các ngươi cũng sẽ không nghĩ tới ta sẽ trốn ở Đại Chu.” Nàng ta hơi đắc ý. Nàng ta sẽ không thừa nhận bản thân là theo hắn nên mới đến đây.
“Ngươi đến Đại Chu bao nhiêu năm rồi?”
“Mười một năm.” Nàng ta bật thốt lên nhưng sau đó liền ngẩn ra: “Không, không đúng, ta nhớ lầm, hẳn là mười sáu năm rồi. Ta trốn ở Nghiệp trấn một tháng sau đó mới đến Đại Chu.”
“Thật sao?” Tống Đoan Dương nhìn nàng ta: “Vậy ngươi biết Ý Nhi là con gái của ta chứ?”
Lưu Nguyệt há to mồm, khiếp sợ nhìn hắn: “Sao ngươi không biết xấu hổ mà nói như vậy?”
“Đúng hay không?” Tống Đoan Dương nhìn chằm chằm nàng ta hỏi.
Nhất thời trong lòng Lưu Nguyệt loạn cào cào. Người này trong lúc nàng ta mang thai Ý Nhi thì nhiều lần truy sát nàng ta, hơn nữa còn chém lên bụng nàng ta một nhát.
“Ban đầu ta mang thai con của ngươi, nhưng Công Tôn Yến kia đã chém lên bụng ta một nhát, nên đứa bé mất rồi. Đứa bé này là ta mới có sau này.” Nàng ta vừa nói vừa vội vàng cởi đồ ra muốn chứng minh năm đó nàng ta đã sẩy thai.
Nhưng nàng ta càng nóng ruột, động tác càng long ngóng. Không ngờ lúc này Tống Đoan Dương lại ôm nàng ta vào lòng, thở dài một hơi nói: “Ngươi còn muốn trốn tới khi nào?”
Liễu Nguyệt nằm trong lồng ngực của hắn, chống cự một hồi rồi bắt đầu lau nước mắt, nước mắt chảy ròng ròng, lau mãi không xong, mũi cũng đã sớm tắc nghẽn: “Ngươi có ý gì? Trước tiên là tìm người truy sát ta, sau đó lại dỗ ta, rõ ràng biết ta không chống lại được mấy thứ này mà, ngươi đúng là rất độc ác.”
“Xin lỗi!” Giọng nói của Tống Đoan Dương cũng đau xót, hắn nhắm mắt lại, ôm nàng ta thật chặt.
Lưu Nguyệt bỗng cảm thấy là lạ và thảng thốt nói không thành lời. Chuyện gì thế này? Nàng ta vốn cho rằng đời này cũng sẽ không gặp lại, cho dù có gặp lại thì cả hai cũng sẽ một mất một còn.
Một lúc lâu, hắn mới thả nàng ta ra, cúi đầu nhìn nàng ta nói: “Cho ta xem vết sẹo của ngươi, tất cả các vết sẹo trên người ngươi.”
Lưu Nguyệt cũng không ngượng ngùng, cởi đồ ra luôn. Trên bụng, ngực, phần lưng, cánh tay, gộp lại có sáu vết thương, trải khắp da thịt trắng nõn của nàng ta.
Ánh sáng trong mắt Tống Đoan Dương dần dần ngưng tụ thành lửa giận, nhưng sau đó hắn liền thu liễm lại, đầu ngón tay lướt qua vết sẹo, cẩn thận như thể sợ làm nàng ta đau, sau đó mặc quần áo vào cho nàng ta khàn giọng hỏi: “Đau không?”
“Đau gì chứ? Lúc ta sinh Ý Nhi mới gọi là đau.” Lưu Nguyệt lau nước mắt, lộ ra nụ cười xán lạn: “Cho nên, nếu ngươi muốn giết Ý Nhi thì ta sẽ liều mạng với ngươi, bởi vì mạng của con bé là dùng mạng ta để đổi lấy.”
“Ta sẽ không giết nàng, sẽ không, nàng ta là bảo bối của ta, là món quà tốt nhất mà ngươi đã tặng cho ta.” Tống Đoan Dương nhẹ giọng nói. Hắn từng thề sau khi tìm được nàng ta sẽ đánh cho nàng ta một trận nên thân, cũng từng nghĩ tới các kiểu dằn vặt nàng ta. Nhưng khi thật sự gặp nàng ta, hắn lại phát hiện cho dù là khẽ gõ nàng ta một cái, hắn cũng không nỡ xuống tay.
Hắn không còn trẻ, không còn những giận hờn bồng bột của tuổi trẻ nữa. Mười bảy năm, từ giận hờn ban đầu đến nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm sau này khiến hắn hiểu rõ lần gặp lại này không phải là tình cờ mà là duyên phận tích lũy từ bao năm mong mỏi của hắn.
Cho nên sĩ diện không còn quan trọng nữa, nàng ta ở đây là được.
Lưu Nguyệt nghe hắn nói, cảm thấy như đang nằm mơ. Nàng ta cảm thấy hắn như biến thành người khác. “Khi đó ngươi phái người truy sát ta, tại sao bây giờ lại đối xử với ta tốt như vậy? Có phải lại giở âm mưu quỷ kế gì nữa không? Ta nói cho người biết nếu ngươi muốn đối phó với ta thì cứ đường đường chính chính ra tay. Đừng giở mưu kế với ta.”
Tống Đoan Dương không giải thích: “Trước đây ta đã làm sai, ngươi có thể tha thứ cho ta không? Ta xin lỗi ngươi.”
“Bốn Mắt!” Ý Nhi quát một tiếng, Bốn Mắt liền ngoan ngoãn nằm rạp xuống. Ý Nhi cảm thấy mẹ mình và vị thúc thúc này hơi là lạ, cho nên phải để cho bọn họ nói chuyện rõ ràng. Nàng ta cho rằng tất cả những người có ân oán chỉ cần nói rõ ra là không có chuyện gì hết.
Hai người tiến vào sương phòng bên cạnh, lúc Tống Đoan Dương đóng cửa, phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc.
Lễ Thân Vương thấy bọn họ đi vào, liền kéo Mộ Dung Khanh và Thương Mai qua một bên: “Lưu Nguyệt nói bản vương chỉ cần thừa nhận là cha của Ý Nhi thì đêm nay nàng ta sẽ đem sừng huyết linh dương tới, các ngươi đừng làm xôi hỏng bỏng không, phải nhất trí nói rằng Ý Nhi chính là con gái của bản vương.”
Nói xong, hắn ta còn nhìn chằm chằm Ý Nhi, cố gắng nặn ra một nụ cười. Hắn ta cho rằng nụ cười này rất hiền lành nhưng Ý Nhị lại sợ đến phát khóc, khuôn mặt nhăn nhó.
Thương Mai và Mộ Dung Khanh liếc mắt nhìn nhau, trong lòng Thương Mai cảm thấy bất đắc dĩ? Tại sao mọi chuyện lại trở nên ngớ ngẩn thế này? Ngược lại trước đây nhìn hắn ta là người cực kỳ nghiêm nghị và cẩn trọng.
Thương Mai nói: “Cho dù ngươi không thừa nhận, nàng ta vẫn lấy sừng huyết linh dương ra. Trước đó nàng ta không có lấy ra là bởi vì sợ Tống Đoan Dương biết nàng ta ở đây. Bây giờ cũng đã gặp mặt rồi, nàng ta không còn gì dè chừng nữa. Nàng ta sẽ cứu Tráng Tráng. Tuy nhìn nàng ta có vẻ hung hăng nhưng lại rất dễ mềm lòng. Nếu không nàng ta cũng sẽ không bảo Ý Nhi qua đây, càng sẽ không đích thân dẫn Bốn Mắt tới khi Tiêu Thác đi tìm nàng ta nói Lương Vương muốn gặp Bốn Mắt.”
Lễ Thân Vương trợn mắt, tức giận nói: “Những người này, sao lúc nào cũng giở tâm kế hết vậy? Bản vương ghét nhất những trò này.”
Nói xong, ông ta chạy lịch bịch ra ngoài, đuổi theo vương phi.
Thương Mai và Mộ Dung Khanh liếc mắt nhìn nhau, đều tỏ ra bất đắc dĩ.
Mộ Dung Khanh nói: “Con người của hắn ta, một là một, hai là hai, không cho phép quanh co lòng vòng dù chỉ một chút. Hôm nay bắt hắn ta thừa nhận Ý Nhi là con của hắn ta đúng là làm khó cho hắn ta rồi. Hắn ta quan tâm Tráng Tráng, mà quan tâm quá sẽ loạn.”
Thương Mai đương nhiên hiểu rõ, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, bên chỗ Tráng Tráng là được cứu rồi. Chỉ cần Tráng Tráng vẫn còn sống, thì sẽ không xuất hiện chuyện minh hôn nữa, cũng xem như đã giải quyết được nguy cơ.
Chỉ là, lần này cũng vì việc minh hôn mà khiến cho việc tranh đấu từ từ nổi lên mặt nước.
Nói tiếp, sau khi Tống Đoan Dương và Lưu Nguyệt tiến vào sương phòng*, Lưu Nguyệt thấy hắn đóng sầm cửa, vẻ mặt lại nổi giận thì nàng ta hơi chột dạ. Nhưng lập tức lại cảm thấy mình mới là người có lý, liền giận dữ nói: “Ngươi đừng tưởng rằng ta sẽ sợ ngươi, nơi này là Đại Chu, không phải là Lương quốc của ngươi. Mấy thủ hạ của ngươi nếu muốn đánh nhau cũng chưa chắc là đối thủ của ta.”
Sương phòng: chái nhà, hiên nhà.
“Lại đây!” Ánh mắt Tống Đoan Dương chìn chằm chằm lên mặt nàng ta, sự tức giận cũng từ từ giảm bớt.
“Ta không sợ ngươi.” Lưu Nguyệt đi tới, cảnh giác trừng mắt với hắn.
Tống Đoan Dương kéo tay nàng ta, vuốt ống tay áo lên, lúc nhìn thấy vết sẹo kia thì vẻ mặt hắn không ngừng thay đổi, cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Đau không?”
Lưu Nguyệt hơi bất ngờ, vốn cho rằng hắn sẽ ra tay với nàng ta nhưng không ngờ hắn lại hỏi nàng ta có đau không? Nàng ta rút tay về, khoát tay nói: “Không đau, những người đi lại trong giang hồ như chúng ta, mỗi ngày đều sống trong chém giết, vết sẹo này thì có là gì?”
Nàng ta vừa nói vừa muốn kéo tay áo lên nhưng ngẫm lại thấy không thích hợp, liền bỏ xuống: “Có điều Công Tôn Yến kia của ngươi thật là độc ác. Một nhát đao này vẫn tính là nhẹ, vết đao chém trên cổ kia mới suýt chút nữa đã lấy mạng ta và Ý Nhi rồi.” Cập nhật nhanh
Ánh mắt Tống Đoan Dương hơi thay đổi: “Chuyện đó xảy ra khi nào?”
“Từ sau khi ta rời khỏi Đại Lương thì việc truy sát chưa từng ngừng lại. Sau đó ta sinh Ý Nhi, ta trốn đến Nghiệp trấn lúc này mới xem như dừng lại.” Lưu Nguyệt nói.
Nàng ta hồn nhiên không phát hiện, bản thân đã làm bại lộ thân phận của Ý Nhi.
Tống Đoan Dương giả vờ không biết, khẽ nói: “Cuối cùng người trốn ở Đại Chu, chả trách không có ai tìm được.”
“Còn không phải sao? Làm thế nào các ngươi cũng sẽ không nghĩ tới ta sẽ trốn ở Đại Chu.” Nàng ta hơi đắc ý. Nàng ta sẽ không thừa nhận bản thân là theo hắn nên mới đến đây.
“Ngươi đến Đại Chu bao nhiêu năm rồi?”
“Mười một năm.” Nàng ta bật thốt lên nhưng sau đó liền ngẩn ra: “Không, không đúng, ta nhớ lầm, hẳn là mười sáu năm rồi. Ta trốn ở Nghiệp trấn một tháng sau đó mới đến Đại Chu.”
“Thật sao?” Tống Đoan Dương nhìn nàng ta: “Vậy ngươi biết Ý Nhi là con gái của ta chứ?”
Lưu Nguyệt há to mồm, khiếp sợ nhìn hắn: “Sao ngươi không biết xấu hổ mà nói như vậy?”
“Đúng hay không?” Tống Đoan Dương nhìn chằm chằm nàng ta hỏi.
Nhất thời trong lòng Lưu Nguyệt loạn cào cào. Người này trong lúc nàng ta mang thai Ý Nhi thì nhiều lần truy sát nàng ta, hơn nữa còn chém lên bụng nàng ta một nhát.
“Ban đầu ta mang thai con của ngươi, nhưng Công Tôn Yến kia đã chém lên bụng ta một nhát, nên đứa bé mất rồi. Đứa bé này là ta mới có sau này.” Nàng ta vừa nói vừa vội vàng cởi đồ ra muốn chứng minh năm đó nàng ta đã sẩy thai.
Nhưng nàng ta càng nóng ruột, động tác càng long ngóng. Không ngờ lúc này Tống Đoan Dương lại ôm nàng ta vào lòng, thở dài một hơi nói: “Ngươi còn muốn trốn tới khi nào?”
Liễu Nguyệt nằm trong lồng ngực của hắn, chống cự một hồi rồi bắt đầu lau nước mắt, nước mắt chảy ròng ròng, lau mãi không xong, mũi cũng đã sớm tắc nghẽn: “Ngươi có ý gì? Trước tiên là tìm người truy sát ta, sau đó lại dỗ ta, rõ ràng biết ta không chống lại được mấy thứ này mà, ngươi đúng là rất độc ác.”
“Xin lỗi!” Giọng nói của Tống Đoan Dương cũng đau xót, hắn nhắm mắt lại, ôm nàng ta thật chặt.
Lưu Nguyệt bỗng cảm thấy là lạ và thảng thốt nói không thành lời. Chuyện gì thế này? Nàng ta vốn cho rằng đời này cũng sẽ không gặp lại, cho dù có gặp lại thì cả hai cũng sẽ một mất một còn.
Một lúc lâu, hắn mới thả nàng ta ra, cúi đầu nhìn nàng ta nói: “Cho ta xem vết sẹo của ngươi, tất cả các vết sẹo trên người ngươi.”
Lưu Nguyệt cũng không ngượng ngùng, cởi đồ ra luôn. Trên bụng, ngực, phần lưng, cánh tay, gộp lại có sáu vết thương, trải khắp da thịt trắng nõn của nàng ta.
Ánh sáng trong mắt Tống Đoan Dương dần dần ngưng tụ thành lửa giận, nhưng sau đó hắn liền thu liễm lại, đầu ngón tay lướt qua vết sẹo, cẩn thận như thể sợ làm nàng ta đau, sau đó mặc quần áo vào cho nàng ta khàn giọng hỏi: “Đau không?”
“Đau gì chứ? Lúc ta sinh Ý Nhi mới gọi là đau.” Lưu Nguyệt lau nước mắt, lộ ra nụ cười xán lạn: “Cho nên, nếu ngươi muốn giết Ý Nhi thì ta sẽ liều mạng với ngươi, bởi vì mạng của con bé là dùng mạng ta để đổi lấy.”
“Ta sẽ không giết nàng, sẽ không, nàng ta là bảo bối của ta, là món quà tốt nhất mà ngươi đã tặng cho ta.” Tống Đoan Dương nhẹ giọng nói. Hắn từng thề sau khi tìm được nàng ta sẽ đánh cho nàng ta một trận nên thân, cũng từng nghĩ tới các kiểu dằn vặt nàng ta. Nhưng khi thật sự gặp nàng ta, hắn lại phát hiện cho dù là khẽ gõ nàng ta một cái, hắn cũng không nỡ xuống tay.
Hắn không còn trẻ, không còn những giận hờn bồng bột của tuổi trẻ nữa. Mười bảy năm, từ giận hờn ban đầu đến nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm sau này khiến hắn hiểu rõ lần gặp lại này không phải là tình cờ mà là duyên phận tích lũy từ bao năm mong mỏi của hắn.
Cho nên sĩ diện không còn quan trọng nữa, nàng ta ở đây là được.
Lưu Nguyệt nghe hắn nói, cảm thấy như đang nằm mơ. Nàng ta cảm thấy hắn như biến thành người khác. “Khi đó ngươi phái người truy sát ta, tại sao bây giờ lại đối xử với ta tốt như vậy? Có phải lại giở âm mưu quỷ kế gì nữa không? Ta nói cho người biết nếu ngươi muốn đối phó với ta thì cứ đường đường chính chính ra tay. Đừng giở mưu kế với ta.”
Tống Đoan Dương không giải thích: “Trước đây ta đã làm sai, ngươi có thể tha thứ cho ta không? Ta xin lỗi ngươi.”
/923
|