Quả nhiên, chưa đến một khắc đồng hồ, Tiêu Thác đã trở về, nói: “Nhận tội rồi, mới một ngón tay đã nhận tội rồi, hắn nói, kẻ tìm hắn đi trộm sừng huyết linh dương chính là Trương Toàn Long, anh họ của hắn, người này vào cung từ nhỏ, bây giờ đang hầu hạ ở Đông cung.”
Mộ Dung Khanh cảm thấy hơi bất ngờ, hắn vốn tưởng sẽ là người của nàng: “Ừm, dẫn hắn về nha môn.”
“Rõ!” Bổ đầu nhận lệnh mà đi.
Thương Mai cũng hơi bất ngờ: “Lại là người của Thái tử sao?”
Mộ Dung Khanh thản nhiên nói: “Hắn là bị người ta lợi dụng, Lưu Nguyệt ở khách sạn Duyệt Lai hai ngày, nhưng Trương Kỳ này hôm nay mới đi, chứng minh người này hôm nay mới biết sừng huyết linh dương có tác dụng gì.”
“Thái tử không có lý do làm như vậy, trong lúc quan trọng này, tại sao hắn lại phải hại Tráng Tráng? Chuyện này rất bất lợi với hắn.”
Mộ Dung Khanh lắc đầu: “E là không phải hắn muốn hại Tráng Tráng, mà là muốn hại A Toàn, nếu bản vương đoán không sai thì người tìm hắn ra tay đã nói cho hắn biết, chỉ có sừng huyết linh dương mới có thể cứu A Toàn, vì vậy hắn mới lấy đi. Hơn nữa, sau khi lấy được sừng huyết linh dương, hắn chắc chắn sẽ hủy đi, hắn sẽ không để cho A Toàn còn có cơ hội sống sót.”
Thương Mai suy nghĩ một chút, cảm thấy Mộ Dung Khanh nói cũng không phải không có đạo lý, trong lòng lập tức cảm thấy lạnh một nửa.
Quý thái phi vẫn luôn sai người giám thị bọn họ, bà ta hẳn đã sớm biết sừng huyết linh dương có thể cứu Tráng Tráng, nhưng không hề ra tay đoạt đi, bởi vì bà ta biết Lưu Nguyệt lợi hại, nếu như không thuận lợi thì sẽ bị lộ tẩy, giờ bà ta không thể bị lộ tẩy, dù sao, Nam Hoài Vương còn chưa trở lại, nếu bà ta lộ tẩy quá sớm, sẽ có hại đối với kế hoạch của bà ta.
Vì vậy, bà ta cho người nói với Thái tử, sừng huyết linh dương có thể cứu Lương vương, Thái tử hận đầu độc Lương vương, làm sao có thể để Lương Vương còn sống. Cho nên, hắn lập tức phái người hành động.
Nếu hắn đã sớm có kế hoạch, chắc là đã sớm nằm ở bên cạnh Lưu Nguyệt, nhưng không có, hôm nay Trương Kỳ mới đi.
Nhưng mà một người khác trả phòng, người mang theo công nghiệm có nhiều khả năng là người của Quý thái phi, bởi vì, khi Lưu Nguyệt vào ở hắn cũng vào ở, sau khi biết Lưu Nguyệt đi ra ngoài, lập tức báo cho Quý thái phi biết, Quý thái phi cũng lập tức hành động, nếu Thái tử không thuận lợi hắn cũng sẽ trộm đi sừng huyết linh dương, nhưng vì công nghiệm của hắn là thật, muốn truy ra cũng không khó, bởi vậy nếu không phải hết cách, hắn sẽ không ra tay.
Cô nói ra suy nghĩ này cho Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh nói: “Những lời nàng nói, bản vương cũng đã nghĩ đến, nàng hãy đi phủ Lương vương trước, bản vương muốn triệu đại thần nghị sự.”
“Người muốn làm cái gì?” Thương Mai cảm thấy căng thẳng.
Mộ Dung Khanh nhìn cô: “Làm chuyện bản vương đã sớm muốn làm.”
Thương Mai đi đến bên hắn: “Ta biết người muốn làm cái gì, nhưng mà can hệ trọng đại, e là người không có quyền làm chủ.”
Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Trước kia, bản vương đã từng nói, Hoàng Thượng ban cho bản vương huỷ bỏ quyền lực Thái tử, cũng không phải là nói suông, đúng là Hoàng Thượng đã cho ý chỉ.”
“Có chỉ rõ ràng sao?”
“Không có, khẩu dụ.”
“Vậy bách quan chưa chắc sẽ tin, trừ phi Hoàng thái hậu và người cùng quan điểm.”
Mộ Dung Khanh thản nhiên cười: “Nàng cho rằng bản vương thật muốn ở thời điểm này phế Thái tử sao?”
“Người có ý gì?” Thương Mai khó hiểu nhìn hắn.
Mộ Dung Khanh nói: “Thái tử không còn dùng được, nhưng hiện tại chưa phải lúc phế hắn, bản vương chỉ muốn nhắc nhở hoàng hậu và Thái tử một chút, bọn hắn nên thu liễm một chút rồi.”
Thương Mai suy nghĩ một chút, hiểu ra, nếu Thái tử và hoàng hậu thu liễm, thì hắn có thể toàn tâm toàn ý đối phó nguy cơ tiếp theo, nguy cơ này chính là Nam Hoài vương và mẫu phi của hắn.
“Nhưng sợ là, Lương thái phó sẽ không bị người dọa đâu.”
“Vậy thì sẽ trừng trị hắn đầu tiên.” Mộ Dung Khanh lạnh lùng thốt lên: “Ông ta là ông ngoại của Thái tử, lại kiêm nhiệm thái phó của Thái tử, Thái tử phạm sai lầm, thì hắn không thoát khỏi liên quan.”
“Nhưng nếu muốn vặn ngã ông ta, chỉ bằng chuyện này, sợ không được.”
“Bản vương còn không đến mức ngây thơ như vậy muốn dựa vào lần này vặn ngã hắn, thế lực của hắn rắc rối khó gỡ, lại càng ngày càng lớn mạnh, tính cách cũng càng ngày càng tự đại, nếu vào lúc này không tát hắn một cái, hắn sẽ không yên tĩnh, một tát này, ít nhất có thể giúp chúng ta yên tính một thời gian, bản vương có mấy chính cương muốn thi hành, chính là nhân dịp này.”
Thương Mai ôm lấy hắn, khẽ thở dài: “Sau này chúng ta cũng không làm Nhiếp chính vương này nữa, người nào thích thì người đó làm đi, đây không phải cuộc sống người có thể sống.”
Phải ứng phó tính toán từ đa phương, còn thúc đẩy quốc sách tốt đẹp có lợi, còn phải chú ý và quần nhau với kẻ dã tâm xung quanh, bây giờ càng vất vả hơn, còn phải buồn phiền chuyện nhà, Thương Mai thật cảm thấy mình không có tác dụng gì, chẳng giúp được gì cả.
“Đồ ngốc, đàn ông sinh ra thì phải bảo vệ quốc gia, ta là Mộ Dung Khanh, càng là không thể đổ cho người khác.” Mộ Dung Khanh cười.
“Đi đi, ta sẽ trông nom nơi này.” Thương Mai khẽ thở dài: “Mỗi lần đối diện với mấy âm mưu tính toán này, ta đều cảm thấy rã rời muốn rời đi, nhưng thấy người vừa tích cực vừa vất vả như vậy, ta lại cảm thấy ta còn có thể chống đỡ thêm một hồi.”
Mộ Dung Khanh hôn trán của nàng, thâm tình hiếm có nói: “Ta đồng ý với nàng, sau khi những chuyện này kết thúc, ta sẽ mang nàng rời đi.”
“Được, ta chờ người.” Thương Mai nói khẽ.
Chỉ là, trong lòng cũng hiểu được, điều này sợ là hết sức khó vời.
Sau khi Mộ Dung Khanh vào cung, phân phó xuống dưới, triệu quan viên tam phẩm trở lên đến phòng nghị sự tiền điện, lại mời dòng họ hoàng thất.
Mộ Dung Khanh gióng trống khua chiêng như vậy, hậu cung tự nhiên biết, hoàng hậu vừa xuất cung đi đến phủ Lương vương, còn chưa đi vào, đã nghe được cung nhân truyền tin đến, nàng lập tức dẹp đường hồi cung.
Phòng nghị sự vẫn luôn có quan viên đang làm việc, ba tỉnh sáu bộ, phàm là tam phẩm trở lên, gặp hai gặp bảy đều ở phòng nghị sự, còn ba vị đại nhân tỉnh Trung Thư, tỉnh Thượng thư, tỉnh Môn hạ trong ba tỉnh hơn phân nửa đang ở phòng nghị sự.
Hôm nay là mùng bảy, nên đúng lúc người của sáu bộ cũng ở đây, Mộ Dung Khanh còn truyền Ngự Sử đài, cửu tự khanh cùng đến phòng nghị sự.
Thật ra rất nhiều thân thuộc hoàng thất nhà Mộ Dung không hề giữ chức vụ gì, nên nếu như là đại sự triều chính bình thường thì không cần truyền bọn họ, trừ phi, chuyện này hết sức nguy cấp hoặc có liên quan hoàng gia Mộ Dung, mới có thể truyền tiến vào.
Bây giờ tông trưởng nhà Mộ Dung là Hoàng đế, phó tông trưởng là Bảo An vương, Bảo An vương là con của anh em Huệ Đế, cũng chính là anh họ của Tráng Tráng, năm nay đã sáu mươi tám, không quan tâm chuyện triều chính, chỉ để ý đám con cháu Hoàng gia kia.
Mộ Dung Khanh cũng mời ông ta vào cung.
Trận chiến trận như vậy, Mộ Dung Khanh còn chưa nói gì, quần thần đã bắt đầu nhao nhao nghị luận.
Vừa lúc Lương thái phó cũng đang ở phòng nghị sự, ôn ta vẻ mặt lạnh nhạt, dường như Mộ Dung Khanh muốn nói gì, đều cũng không liên quan đến ông ta, ông ta cũng có thể ứng phó.
Nhưng là trong lòng ông ta lại là âm thầm lo lắng, nhà Mộ Dung hành động như vậy, nhất định là có chuyện trọng đại cần tuyên bố, ngay cả Bảo An vương cũng được mời tiến cung, có lẽ chỉ vì phế truất Thái tử.
Ông ta cũng biết chuyện Thái tử bắt đi dân nữ, nhưng nếu Mộ Dung Khanh muốn dùng chuyện này đến phế truất Thái tử, vậy thì quá ngây thơ rồi.
Nhưng Mộ Dung Khanh là người ngây thơ như thế sao? Hắn không phải, chắc là trong tay hắn còn nắm điểm yếu gì đó của Thái tử?
Lương thái phó trong lòng có chút không nỡ, nhân dịp còn có một số đại thần và thân thuộc hoàng thất chưa có vào cung, liền sai người đi Tịnh Ninh Cung tìm hoàng hậu, lại sai người đi Đông cung hỏi Thái tử, còn có chuyện gì là hắn không biết, để hắn còn sắn sàng đối phó.
Mộ Dung Khanh cảm thấy hơi bất ngờ, hắn vốn tưởng sẽ là người của nàng: “Ừm, dẫn hắn về nha môn.”
“Rõ!” Bổ đầu nhận lệnh mà đi.
Thương Mai cũng hơi bất ngờ: “Lại là người của Thái tử sao?”
Mộ Dung Khanh thản nhiên nói: “Hắn là bị người ta lợi dụng, Lưu Nguyệt ở khách sạn Duyệt Lai hai ngày, nhưng Trương Kỳ này hôm nay mới đi, chứng minh người này hôm nay mới biết sừng huyết linh dương có tác dụng gì.”
“Thái tử không có lý do làm như vậy, trong lúc quan trọng này, tại sao hắn lại phải hại Tráng Tráng? Chuyện này rất bất lợi với hắn.”
Mộ Dung Khanh lắc đầu: “E là không phải hắn muốn hại Tráng Tráng, mà là muốn hại A Toàn, nếu bản vương đoán không sai thì người tìm hắn ra tay đã nói cho hắn biết, chỉ có sừng huyết linh dương mới có thể cứu A Toàn, vì vậy hắn mới lấy đi. Hơn nữa, sau khi lấy được sừng huyết linh dương, hắn chắc chắn sẽ hủy đi, hắn sẽ không để cho A Toàn còn có cơ hội sống sót.”
Thương Mai suy nghĩ một chút, cảm thấy Mộ Dung Khanh nói cũng không phải không có đạo lý, trong lòng lập tức cảm thấy lạnh một nửa.
Quý thái phi vẫn luôn sai người giám thị bọn họ, bà ta hẳn đã sớm biết sừng huyết linh dương có thể cứu Tráng Tráng, nhưng không hề ra tay đoạt đi, bởi vì bà ta biết Lưu Nguyệt lợi hại, nếu như không thuận lợi thì sẽ bị lộ tẩy, giờ bà ta không thể bị lộ tẩy, dù sao, Nam Hoài Vương còn chưa trở lại, nếu bà ta lộ tẩy quá sớm, sẽ có hại đối với kế hoạch của bà ta.
Vì vậy, bà ta cho người nói với Thái tử, sừng huyết linh dương có thể cứu Lương vương, Thái tử hận đầu độc Lương vương, làm sao có thể để Lương Vương còn sống. Cho nên, hắn lập tức phái người hành động.
Nếu hắn đã sớm có kế hoạch, chắc là đã sớm nằm ở bên cạnh Lưu Nguyệt, nhưng không có, hôm nay Trương Kỳ mới đi.
Nhưng mà một người khác trả phòng, người mang theo công nghiệm có nhiều khả năng là người của Quý thái phi, bởi vì, khi Lưu Nguyệt vào ở hắn cũng vào ở, sau khi biết Lưu Nguyệt đi ra ngoài, lập tức báo cho Quý thái phi biết, Quý thái phi cũng lập tức hành động, nếu Thái tử không thuận lợi hắn cũng sẽ trộm đi sừng huyết linh dương, nhưng vì công nghiệm của hắn là thật, muốn truy ra cũng không khó, bởi vậy nếu không phải hết cách, hắn sẽ không ra tay.
Cô nói ra suy nghĩ này cho Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh nói: “Những lời nàng nói, bản vương cũng đã nghĩ đến, nàng hãy đi phủ Lương vương trước, bản vương muốn triệu đại thần nghị sự.”
“Người muốn làm cái gì?” Thương Mai cảm thấy căng thẳng.
Mộ Dung Khanh nhìn cô: “Làm chuyện bản vương đã sớm muốn làm.”
Thương Mai đi đến bên hắn: “Ta biết người muốn làm cái gì, nhưng mà can hệ trọng đại, e là người không có quyền làm chủ.”
Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Trước kia, bản vương đã từng nói, Hoàng Thượng ban cho bản vương huỷ bỏ quyền lực Thái tử, cũng không phải là nói suông, đúng là Hoàng Thượng đã cho ý chỉ.”
“Có chỉ rõ ràng sao?”
“Không có, khẩu dụ.”
“Vậy bách quan chưa chắc sẽ tin, trừ phi Hoàng thái hậu và người cùng quan điểm.”
Mộ Dung Khanh thản nhiên cười: “Nàng cho rằng bản vương thật muốn ở thời điểm này phế Thái tử sao?”
“Người có ý gì?” Thương Mai khó hiểu nhìn hắn.
Mộ Dung Khanh nói: “Thái tử không còn dùng được, nhưng hiện tại chưa phải lúc phế hắn, bản vương chỉ muốn nhắc nhở hoàng hậu và Thái tử một chút, bọn hắn nên thu liễm một chút rồi.”
Thương Mai suy nghĩ một chút, hiểu ra, nếu Thái tử và hoàng hậu thu liễm, thì hắn có thể toàn tâm toàn ý đối phó nguy cơ tiếp theo, nguy cơ này chính là Nam Hoài vương và mẫu phi của hắn.
“Nhưng sợ là, Lương thái phó sẽ không bị người dọa đâu.”
“Vậy thì sẽ trừng trị hắn đầu tiên.” Mộ Dung Khanh lạnh lùng thốt lên: “Ông ta là ông ngoại của Thái tử, lại kiêm nhiệm thái phó của Thái tử, Thái tử phạm sai lầm, thì hắn không thoát khỏi liên quan.”
“Nhưng nếu muốn vặn ngã ông ta, chỉ bằng chuyện này, sợ không được.”
“Bản vương còn không đến mức ngây thơ như vậy muốn dựa vào lần này vặn ngã hắn, thế lực của hắn rắc rối khó gỡ, lại càng ngày càng lớn mạnh, tính cách cũng càng ngày càng tự đại, nếu vào lúc này không tát hắn một cái, hắn sẽ không yên tĩnh, một tát này, ít nhất có thể giúp chúng ta yên tính một thời gian, bản vương có mấy chính cương muốn thi hành, chính là nhân dịp này.”
Thương Mai ôm lấy hắn, khẽ thở dài: “Sau này chúng ta cũng không làm Nhiếp chính vương này nữa, người nào thích thì người đó làm đi, đây không phải cuộc sống người có thể sống.”
Phải ứng phó tính toán từ đa phương, còn thúc đẩy quốc sách tốt đẹp có lợi, còn phải chú ý và quần nhau với kẻ dã tâm xung quanh, bây giờ càng vất vả hơn, còn phải buồn phiền chuyện nhà, Thương Mai thật cảm thấy mình không có tác dụng gì, chẳng giúp được gì cả.
“Đồ ngốc, đàn ông sinh ra thì phải bảo vệ quốc gia, ta là Mộ Dung Khanh, càng là không thể đổ cho người khác.” Mộ Dung Khanh cười.
“Đi đi, ta sẽ trông nom nơi này.” Thương Mai khẽ thở dài: “Mỗi lần đối diện với mấy âm mưu tính toán này, ta đều cảm thấy rã rời muốn rời đi, nhưng thấy người vừa tích cực vừa vất vả như vậy, ta lại cảm thấy ta còn có thể chống đỡ thêm một hồi.”
Mộ Dung Khanh hôn trán của nàng, thâm tình hiếm có nói: “Ta đồng ý với nàng, sau khi những chuyện này kết thúc, ta sẽ mang nàng rời đi.”
“Được, ta chờ người.” Thương Mai nói khẽ.
Chỉ là, trong lòng cũng hiểu được, điều này sợ là hết sức khó vời.
Sau khi Mộ Dung Khanh vào cung, phân phó xuống dưới, triệu quan viên tam phẩm trở lên đến phòng nghị sự tiền điện, lại mời dòng họ hoàng thất.
Mộ Dung Khanh gióng trống khua chiêng như vậy, hậu cung tự nhiên biết, hoàng hậu vừa xuất cung đi đến phủ Lương vương, còn chưa đi vào, đã nghe được cung nhân truyền tin đến, nàng lập tức dẹp đường hồi cung.
Phòng nghị sự vẫn luôn có quan viên đang làm việc, ba tỉnh sáu bộ, phàm là tam phẩm trở lên, gặp hai gặp bảy đều ở phòng nghị sự, còn ba vị đại nhân tỉnh Trung Thư, tỉnh Thượng thư, tỉnh Môn hạ trong ba tỉnh hơn phân nửa đang ở phòng nghị sự.
Hôm nay là mùng bảy, nên đúng lúc người của sáu bộ cũng ở đây, Mộ Dung Khanh còn truyền Ngự Sử đài, cửu tự khanh cùng đến phòng nghị sự.
Thật ra rất nhiều thân thuộc hoàng thất nhà Mộ Dung không hề giữ chức vụ gì, nên nếu như là đại sự triều chính bình thường thì không cần truyền bọn họ, trừ phi, chuyện này hết sức nguy cấp hoặc có liên quan hoàng gia Mộ Dung, mới có thể truyền tiến vào.
Bây giờ tông trưởng nhà Mộ Dung là Hoàng đế, phó tông trưởng là Bảo An vương, Bảo An vương là con của anh em Huệ Đế, cũng chính là anh họ của Tráng Tráng, năm nay đã sáu mươi tám, không quan tâm chuyện triều chính, chỉ để ý đám con cháu Hoàng gia kia.
Mộ Dung Khanh cũng mời ông ta vào cung.
Trận chiến trận như vậy, Mộ Dung Khanh còn chưa nói gì, quần thần đã bắt đầu nhao nhao nghị luận.
Vừa lúc Lương thái phó cũng đang ở phòng nghị sự, ôn ta vẻ mặt lạnh nhạt, dường như Mộ Dung Khanh muốn nói gì, đều cũng không liên quan đến ông ta, ông ta cũng có thể ứng phó.
Nhưng là trong lòng ông ta lại là âm thầm lo lắng, nhà Mộ Dung hành động như vậy, nhất định là có chuyện trọng đại cần tuyên bố, ngay cả Bảo An vương cũng được mời tiến cung, có lẽ chỉ vì phế truất Thái tử.
Ông ta cũng biết chuyện Thái tử bắt đi dân nữ, nhưng nếu Mộ Dung Khanh muốn dùng chuyện này đến phế truất Thái tử, vậy thì quá ngây thơ rồi.
Nhưng Mộ Dung Khanh là người ngây thơ như thế sao? Hắn không phải, chắc là trong tay hắn còn nắm điểm yếu gì đó của Thái tử?
Lương thái phó trong lòng có chút không nỡ, nhân dịp còn có một số đại thần và thân thuộc hoàng thất chưa có vào cung, liền sai người đi Tịnh Ninh Cung tìm hoàng hậu, lại sai người đi Đông cung hỏi Thái tử, còn có chuyện gì là hắn không biết, để hắn còn sắn sàng đối phó.
/923
|