Sau khi Thương Mai đi, Hàn Thanh Thu vẫn rất tức giận, nàng ta đau buồn cất tiếng nói với thị nữ: “Tại sao mọi người đều coi ta là người xấu? Chẳng lẽ ta không đáng được thông cảm ư? Nhiếp Chính Vương phi nàng nhớ tới điểm tốt của trưởng công chúa, vậy chắc chắn vì xuất thân của trưởng công chúa tốt. Nếu như ta là trưởng công chúa, không chừng có bao nhiêu người nịnh bợ ta đấy. Có lẽ vì ta xuất thân thị nữ, nên hôm nay ta đi đến vị trí này, mọi người đều ghen ghét ta, căm hận ta, chẳng lẽ ta chỉ có số mạng của thị nữ sao, ta không thể có tương lai ư?”
Thị nữ nói: “Phu nhân đừng nóng giận, hãy nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Ta cảm thấy không cam lòng, sau khi công chúa tự sát, ta vẫn luôn không vui, ta còn cảm thấy có lỗi với nàng. Nhưng đêm nay ta nhìn thấy nàng, nàng còn mặc áo cưới, nàng cũng sắp chết rồi mà còn muốn gả cho phu quân của ta, nàng không quá đáng sao? Mười một năm rồi, tại sao nàng vẫn không buông tha Tiêu Kiêu? Nếu nàng đã sớm lấy chồng, Tiêu Kiêu cũng sẽ quên nàng, là nàng không cho ta đường sống, cuối cùng vẫn là ta đã sai. Còn những người xem thường ta đó, các nàng dựa vào cái gì mà xem thường ta? Trần Thái Quân đó xuất thân cũng không tốt, không phải chỉ là được Thái hoàng thái hậu tán thưởng thức sao? Các nàng có thể được đề bạt làm chủ tử, tại sao ta không thể? Tổ tiên ta cũng là dòng dõi hiển hách, không phải nô tài, các nàng là ghen ghét, đố kỵ.”
Thị nữ ngẩng đầu, có chút muốn nói lại thôi.
Hàn Thanh Thu nhìn chằm chằm nàng ta: “Ngươi muốn nói gì thì cứ việc nói đi.”
Thị nữ nói khẽ: “Tuy nói Trần Thái Quân được Thái hoàng thái hậu tán thưởng, nhưng cũng do nàng có bản lĩnh, võ nghệ siêu quần, lại am hiểu mưu kế, sau khi làm tướng thì bày mưu nghĩ kế, quyết định thắng bại ngàn dặm, đánh thắng rất nhiều trận, nên nàng đáng được người khác tôn trọng.”
“Ngươi nói là ta không đáng sao? Ngươi nói là ta không có bản lĩnh sao?” Hàn Thanh Thu lập tức giận dữ, tát thị nữ một tát: “Ngay cả ngươi cũng nói ta như vậy, ngươi đừng quên, ngươi cũng chỉ kẻ nô tài.”
Thị nữ quỳ xuống, sợ hãi nói: “Phu nhân bớt giận, nô tỳ không phải cố ý chống đối, chỉ là nô tỳ nghe thấy phu nhân đề cập đến lão thái quân, nô tỳ nhất thời xúc động. Nô tỳ là người vùng biên giới, năm đó may mà lão thái quân dẫn binh đuổi Tiên Ti đi, nếu không, tổ phụ của nô tỳ đã sớm chết rồi.”
Hàn Thanh Thu ngồi xuống, trong lòng bi ai, cũng chẳng buồn so đo với thị nữ: “Ngươi cút đi.”
Thị nữ đứng lên, lui ra ngoài, khi lui đến cửa, bỗng nhiên nói: “Phu nhân, nếu nô tỳ nói phu nhân biết nô tỳ cũng thích đại tướng quân, người có cảm thấy vui không, có thể tội nghiệp lòng muốn làm chủ tử của nô tỳ không?”
Hàn Thanh Thu giận tím mặt, vỗ bàn đứng dậy: “Ngươi thật to gan, không muốn sống nữa sao?”
Thị nữ do dự một chút, lại quỳ xuống: “Nô tỳ không hề thích đại tướng quân, chỉ nói như vậy mà thôi.”
Hàn Thanh Thu lập tức hiểu ý đồ của thị nữ, nàng ngơ ngác một chút, từ từ ngã ngồi xuống: “Cút!”
Thị nữ lui ra ngoài, đóng cửa lại, nhưng đã bị dọa đến hai chân nhũn ra, nàng ta có chút hối hận cho sự vọng động của mình, chỉ là, nghe phu nhân lấy lão thái quân ra làm ví dụ, nàng ta nhất kích động. Lão thái quân là ân nhân của cả nhà nàng, Lão thái quân không phải người như phu nhân.
Từ lời nói ngỗ nghịch của thị nữ, Hàn Thanh Thu biết trong phủ này, mình chưa từng được đối xử chân thành. Dù là nô tài, cũng chỉ ngoài mặt kính sợ, nhưng trong lòng lại xem thường nàng ta.
Nhiều năm như vậy, rốt cuộc nàng ta đã đạt được cái gì? Ngoài cơm ngon áo đẹp mà người ngoài nhìn thấy thì nàng ta không có cái gì cả.
Nàng ta phản bội công chúa, giết Dao Chỉ, yêu hết mình, nàng ta chưa từng nghĩ tới sẽ gặp phải kết cục này.
Lời vừa nãy của thị nữ khiến nàng ta như bị điện giật, không phải thị nữ không thể leo lên cành cao, mà là nàng ta không thể giành được tình yêu của ân nhân.
Nàng ta đi đến lấy từ trong ngăn tủ ra một phong thư, nhìn đi nhìn lại mấy lần, cảm thấy hết sức đau buồn. Sau đó, nàng ta cất kỹ bức thư, đau khổ ghé vào trên mặt bàn, trong lòng nhắc lại nhiều lần nói: Tiêu Kiêu, tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy? Ta không cầu chàng toàn tâm toàn ý đối xử với ta, chỉ cầu chàng chia cho ta một nửa tình yêu như chàng dành cho công chúa là ta đã thỏa mãn rồi, nhưng chàng chưa từng liếc ta lấy một cái, hiện ta tính là gì? Ta có lỗi với công chúa, có lỗi với Dao Chỉ, cũng không chiếm được thứ ta muốn.
Nàng ta khóc vô cùng thương tâm, dường như đáy lòng có uất ức không nói ra được.
Sau khi khóc đủ rồi, nàng ta ngẩng đầu lên, đã thấy bàn đối diện không biết có người ngồi từ khi nào.
“Ngươi… Ngươi là ai? Ngươi vào bằng cách nào?” Hàn Thanh Thu hoảng sợ nói.
Người kia mỉm cười: “Đi vào.”
“Ngươi ra ngoài, ta không biết ngươi.”
“Nhưng ta lại biết ngươi, phu nhân” Đèn chiếu sáng mặt người đó, gương mặt tràn đầy nụ cười: “Ta là người bên cạnh Quý thái phi.”
Nàng ta chậm rãi rót rượu, nâng cốc lên đẩy đến trước mặt Hàn Thanh Thu: “Hãy uống với ta một chén, Quý thái phi có thể giúp đỡ ngươi, khiến Tiêu Kiêu quên công chúa, chỉ toàn tâm toàn ý yêu ngươi.”
Hàn Thanh Thu cũng không ngốc, tất nhiên biết không có khả năng: “Ta không cần, ngươi đi đi.”
“Người không tin ư?” Người kia chậm rãi cười.
“Ta không cần.”
“Yên tâm, Quý thái phi chỉ cần ngày mai khi vào cung, ngươi kiên trì nói mình là phu nhân của Tiêu Kiêu, sẽ không hòa ly, về phần Tiêu Kiêu sẽ quên công chúa, hắn thậm chí sẽ không nhớ được có công chúa này, chỉ nhớ phu nhân ngươi.”
“Thật sao?” Hàn Thanh Thu thật sự quá chờ mong có ngày như vậy, nàng ta biết người trước mắt không thể tin, nhưng trong lòng vẫn luôn cất giấu một phần hi vọng.
“Đây là lời hứa của Quý thái phi đối với ngươi.” Nàng ta từ tay áo lấy ra một tờ giấy, đưa cho Hàn Thanh Thu: “Ngươi có thể cầm xem, nếu Tiêu Kiêu trở về, còn nhớ công chúa, ngươi có thể thông báo cho toàn thiên hạ biết lời hứa này.”
Hàn Thanh Thu nhìn một chút, bên trong viết rõ ràng làm thế nào để Tiêu Kiêu quên đi trưởng công chúa, trong đó, đã viết vong tình đan.
“Tại sao ngươi phải giúp ta?” Hàn Thanh Thu không ngốc, vừa vặn bởi vì không thể khiến nàng từ bỏ vị trí phu nhân của Tiêu Kiêu.
“Sau khi Tiêu Kiêu trở về, hắn sẽ chỉ yêu một mình ngươi, đến lúc đó, ngươi phải thuyết phục Tiêu Kiêu quy thuận Quý thái phi, chỉ thế thôi.” Người kia nói.
Hàn Thanh Thu trầm mặc một chút: “Được, ta đồng ý với ngươi.”
Người kia mỉm cười, lại một lần nữa nâng chén đẩy đến trước mặt Hàn Thanh Thu, rồi tự rót cho mình một chén: “Nào, uống một chén vì sự hợp tác của chúng ta.”
Hàn Thanh Thu nghĩ đến vừa nãy mình nằm sấp, không nhìn thấy nàng ta đi vào, cũng không biết nàng ta có thể động tay động chân trong rượu hay không? Hàn Thanh Thu thấy người này đã bưng rượu lên đặt bên môi thì nói: “Ta muốn chén của ngươi.”
Người kia cười khẽ: “Phu nhân, nếu ta muốn giết ngươi, vừa đi vào đã có thể ra tay ngay, cần hạ độc làm gì chứ? Nhưng nếu ngươi thích thì đây.”
Nàng ta đưa chén rượu của mình cho Hàn Thanh Thu, mình thì lấy chén của Hàn Thanh Thu, uống một hơi cạn sạch.
Hàn Thanh Thu thấy nàng ta thẳng thắn như thế thành ra mình có chút nơm nớp lo sợ lại cực kì hẹp hòi, nên cũng uống.
Người kia mỉm cười nhìn Hàn Thanh Thu, sau đó, gấp tờ giấy hứa hẹn trong tay lại, thả lại vào tay áo.
Hàn Thanh Thu rối lên: “Ngươi…”
Một con đau quặn từ dạ dày truyền đến, yết hầu như bị ngàn vạn kim đâm, vừa đau vừa xót, nàng ta bóp lấy cổ, kinh hãi nhìn người đó: “Ngươi…”
Thị nữ nói: “Phu nhân đừng nóng giận, hãy nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Ta cảm thấy không cam lòng, sau khi công chúa tự sát, ta vẫn luôn không vui, ta còn cảm thấy có lỗi với nàng. Nhưng đêm nay ta nhìn thấy nàng, nàng còn mặc áo cưới, nàng cũng sắp chết rồi mà còn muốn gả cho phu quân của ta, nàng không quá đáng sao? Mười một năm rồi, tại sao nàng vẫn không buông tha Tiêu Kiêu? Nếu nàng đã sớm lấy chồng, Tiêu Kiêu cũng sẽ quên nàng, là nàng không cho ta đường sống, cuối cùng vẫn là ta đã sai. Còn những người xem thường ta đó, các nàng dựa vào cái gì mà xem thường ta? Trần Thái Quân đó xuất thân cũng không tốt, không phải chỉ là được Thái hoàng thái hậu tán thưởng thức sao? Các nàng có thể được đề bạt làm chủ tử, tại sao ta không thể? Tổ tiên ta cũng là dòng dõi hiển hách, không phải nô tài, các nàng là ghen ghét, đố kỵ.”
Thị nữ ngẩng đầu, có chút muốn nói lại thôi.
Hàn Thanh Thu nhìn chằm chằm nàng ta: “Ngươi muốn nói gì thì cứ việc nói đi.”
Thị nữ nói khẽ: “Tuy nói Trần Thái Quân được Thái hoàng thái hậu tán thưởng, nhưng cũng do nàng có bản lĩnh, võ nghệ siêu quần, lại am hiểu mưu kế, sau khi làm tướng thì bày mưu nghĩ kế, quyết định thắng bại ngàn dặm, đánh thắng rất nhiều trận, nên nàng đáng được người khác tôn trọng.”
“Ngươi nói là ta không đáng sao? Ngươi nói là ta không có bản lĩnh sao?” Hàn Thanh Thu lập tức giận dữ, tát thị nữ một tát: “Ngay cả ngươi cũng nói ta như vậy, ngươi đừng quên, ngươi cũng chỉ kẻ nô tài.”
Thị nữ quỳ xuống, sợ hãi nói: “Phu nhân bớt giận, nô tỳ không phải cố ý chống đối, chỉ là nô tỳ nghe thấy phu nhân đề cập đến lão thái quân, nô tỳ nhất thời xúc động. Nô tỳ là người vùng biên giới, năm đó may mà lão thái quân dẫn binh đuổi Tiên Ti đi, nếu không, tổ phụ của nô tỳ đã sớm chết rồi.”
Hàn Thanh Thu ngồi xuống, trong lòng bi ai, cũng chẳng buồn so đo với thị nữ: “Ngươi cút đi.”
Thị nữ đứng lên, lui ra ngoài, khi lui đến cửa, bỗng nhiên nói: “Phu nhân, nếu nô tỳ nói phu nhân biết nô tỳ cũng thích đại tướng quân, người có cảm thấy vui không, có thể tội nghiệp lòng muốn làm chủ tử của nô tỳ không?”
Hàn Thanh Thu giận tím mặt, vỗ bàn đứng dậy: “Ngươi thật to gan, không muốn sống nữa sao?”
Thị nữ do dự một chút, lại quỳ xuống: “Nô tỳ không hề thích đại tướng quân, chỉ nói như vậy mà thôi.”
Hàn Thanh Thu lập tức hiểu ý đồ của thị nữ, nàng ngơ ngác một chút, từ từ ngã ngồi xuống: “Cút!”
Thị nữ lui ra ngoài, đóng cửa lại, nhưng đã bị dọa đến hai chân nhũn ra, nàng ta có chút hối hận cho sự vọng động của mình, chỉ là, nghe phu nhân lấy lão thái quân ra làm ví dụ, nàng ta nhất kích động. Lão thái quân là ân nhân của cả nhà nàng, Lão thái quân không phải người như phu nhân.
Từ lời nói ngỗ nghịch của thị nữ, Hàn Thanh Thu biết trong phủ này, mình chưa từng được đối xử chân thành. Dù là nô tài, cũng chỉ ngoài mặt kính sợ, nhưng trong lòng lại xem thường nàng ta.
Nhiều năm như vậy, rốt cuộc nàng ta đã đạt được cái gì? Ngoài cơm ngon áo đẹp mà người ngoài nhìn thấy thì nàng ta không có cái gì cả.
Nàng ta phản bội công chúa, giết Dao Chỉ, yêu hết mình, nàng ta chưa từng nghĩ tới sẽ gặp phải kết cục này.
Lời vừa nãy của thị nữ khiến nàng ta như bị điện giật, không phải thị nữ không thể leo lên cành cao, mà là nàng ta không thể giành được tình yêu của ân nhân.
Nàng ta đi đến lấy từ trong ngăn tủ ra một phong thư, nhìn đi nhìn lại mấy lần, cảm thấy hết sức đau buồn. Sau đó, nàng ta cất kỹ bức thư, đau khổ ghé vào trên mặt bàn, trong lòng nhắc lại nhiều lần nói: Tiêu Kiêu, tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy? Ta không cầu chàng toàn tâm toàn ý đối xử với ta, chỉ cầu chàng chia cho ta một nửa tình yêu như chàng dành cho công chúa là ta đã thỏa mãn rồi, nhưng chàng chưa từng liếc ta lấy một cái, hiện ta tính là gì? Ta có lỗi với công chúa, có lỗi với Dao Chỉ, cũng không chiếm được thứ ta muốn.
Nàng ta khóc vô cùng thương tâm, dường như đáy lòng có uất ức không nói ra được.
Sau khi khóc đủ rồi, nàng ta ngẩng đầu lên, đã thấy bàn đối diện không biết có người ngồi từ khi nào.
“Ngươi… Ngươi là ai? Ngươi vào bằng cách nào?” Hàn Thanh Thu hoảng sợ nói.
Người kia mỉm cười: “Đi vào.”
“Ngươi ra ngoài, ta không biết ngươi.”
“Nhưng ta lại biết ngươi, phu nhân” Đèn chiếu sáng mặt người đó, gương mặt tràn đầy nụ cười: “Ta là người bên cạnh Quý thái phi.”
Nàng ta chậm rãi rót rượu, nâng cốc lên đẩy đến trước mặt Hàn Thanh Thu: “Hãy uống với ta một chén, Quý thái phi có thể giúp đỡ ngươi, khiến Tiêu Kiêu quên công chúa, chỉ toàn tâm toàn ý yêu ngươi.”
Hàn Thanh Thu cũng không ngốc, tất nhiên biết không có khả năng: “Ta không cần, ngươi đi đi.”
“Người không tin ư?” Người kia chậm rãi cười.
“Ta không cần.”
“Yên tâm, Quý thái phi chỉ cần ngày mai khi vào cung, ngươi kiên trì nói mình là phu nhân của Tiêu Kiêu, sẽ không hòa ly, về phần Tiêu Kiêu sẽ quên công chúa, hắn thậm chí sẽ không nhớ được có công chúa này, chỉ nhớ phu nhân ngươi.”
“Thật sao?” Hàn Thanh Thu thật sự quá chờ mong có ngày như vậy, nàng ta biết người trước mắt không thể tin, nhưng trong lòng vẫn luôn cất giấu một phần hi vọng.
“Đây là lời hứa của Quý thái phi đối với ngươi.” Nàng ta từ tay áo lấy ra một tờ giấy, đưa cho Hàn Thanh Thu: “Ngươi có thể cầm xem, nếu Tiêu Kiêu trở về, còn nhớ công chúa, ngươi có thể thông báo cho toàn thiên hạ biết lời hứa này.”
Hàn Thanh Thu nhìn một chút, bên trong viết rõ ràng làm thế nào để Tiêu Kiêu quên đi trưởng công chúa, trong đó, đã viết vong tình đan.
“Tại sao ngươi phải giúp ta?” Hàn Thanh Thu không ngốc, vừa vặn bởi vì không thể khiến nàng từ bỏ vị trí phu nhân của Tiêu Kiêu.
“Sau khi Tiêu Kiêu trở về, hắn sẽ chỉ yêu một mình ngươi, đến lúc đó, ngươi phải thuyết phục Tiêu Kiêu quy thuận Quý thái phi, chỉ thế thôi.” Người kia nói.
Hàn Thanh Thu trầm mặc một chút: “Được, ta đồng ý với ngươi.”
Người kia mỉm cười, lại một lần nữa nâng chén đẩy đến trước mặt Hàn Thanh Thu, rồi tự rót cho mình một chén: “Nào, uống một chén vì sự hợp tác của chúng ta.”
Hàn Thanh Thu nghĩ đến vừa nãy mình nằm sấp, không nhìn thấy nàng ta đi vào, cũng không biết nàng ta có thể động tay động chân trong rượu hay không? Hàn Thanh Thu thấy người này đã bưng rượu lên đặt bên môi thì nói: “Ta muốn chén của ngươi.”
Người kia cười khẽ: “Phu nhân, nếu ta muốn giết ngươi, vừa đi vào đã có thể ra tay ngay, cần hạ độc làm gì chứ? Nhưng nếu ngươi thích thì đây.”
Nàng ta đưa chén rượu của mình cho Hàn Thanh Thu, mình thì lấy chén của Hàn Thanh Thu, uống một hơi cạn sạch.
Hàn Thanh Thu thấy nàng ta thẳng thắn như thế thành ra mình có chút nơm nớp lo sợ lại cực kì hẹp hòi, nên cũng uống.
Người kia mỉm cười nhìn Hàn Thanh Thu, sau đó, gấp tờ giấy hứa hẹn trong tay lại, thả lại vào tay áo.
Hàn Thanh Thu rối lên: “Ngươi…”
Một con đau quặn từ dạ dày truyền đến, yết hầu như bị ngàn vạn kim đâm, vừa đau vừa xót, nàng ta bóp lấy cổ, kinh hãi nhìn người đó: “Ngươi…”
/923
|