Hoàng thái hậu nghe bà ta nói như vậy, trong lòng cũng có chút chua xót, thật ra câu nói kia của bà ta không có gì hơn là muốn một lời cam đoan của bà ta, bởi vì, lão bát cũng sắp trở lại rồi.
Tuy nhiên bà ta lại cố ý trốn tránh, điều này có phần trái ngược với những điều bà ta đã nói trước đó, cái gì cũng không tranh giành.
Trang điểm hoàn tất, Hoàng thái hậu truyền gọi Tôn công công: “Viết xong ý chỉ chưa?”
Tôn công công cúi đầu: “Hồi Hoàng thái hậu, viết xong rồi ạ.”
Hoàng thái hậu nói: “Ngươi đọc một lần cho ai gia nghe.”
Tôn công công ngơ ngác một chút: “Hiện tại tuyên đọc?”
“Đúng vậy, đọc một chút.” Hoàng thái hậu nói.
Tôn công công đáp: “Vâng, vậy nô tài đi lấy ý chỉ, dù sao sau đó người cũng phải tự mình đóng bảo ấn.”
Tôn công công quay người đi, vừa lấy được ý chỉ lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo: “Nhiếp chính vương giá lâm.”
Hoàng thái hậu liền giật mình: “Bây giờ không phải đang tảo triều à? Sao lại tới đây?”
Mộ Dung Khanh cười đi tới, lúc nụ cười của hắn chạm đến Quý thái phi thì hơi thu liễm lại: “Mẫu hậu, nhi thần tới lấy ý chỉ của người.”
“Ồ.” Hoàng thái hậu kinh ngạc: “Lấy ngay bây giờ à? Không phải con còn phải thương nghị chính sự trước sao?”
“Cứ ban ý chỉ xuống trước đã, ban ý chỉ xuống rồi thì người phía dưới cũng dễ làm việc hơn, dù sao thời gian cũng gấp rút nên chỉ cần chuẩn bị một ngày rưỡi là được.”
Hoàng thái hậu ngẫm lại cũng có đạo lý, liền nói với Tôn công công: “Lấy bảo ấn của ai gia tới đây.”
Tôn công công thở phào một hơi, lập tức đi lấy ấn đến, ông ta cố ý chỉ mở ra một chút còn phần còn lại thì che lấp đi.
Hoàng thái hậu đóng bảo ấn xuống, lúc đang định xem qua một chút thì Mộ Dung Khanh lại bước nhanh đi lên cầm lấy ý chỉ: “Đám đại thần đều đang đợi nhi thần, nhi thần phải quay lại sớm một chút.”
Hoàng thái hậu nói: “Nếu ban bố ý chỉ trước thì ai gia sẽ đi cùng với con luôn.”
Mộ Dung Khanh nói: “Cũng được, đi thôi.”
Hoàng thái hậu quay đầu mời Quý thái phi: “Muội đi cùng với ta luôn chứ.”
Vẻ mặt Quý thái phi lạnh nhạt: “Muội muội không đi được.”
“Đi đi, đi, Tráng Tráng cũng em chồng của muội mà, muội nên đi.” Hoàng thái hậu bảo bà ta đi là có lòng muốn để bà ta tham dự vào việc của hoàng gia, để bà ta có lòng cảm mến, đừng luôn coi mình là người ngoài.
Tôn công công lo lắng nhìn Mộ Dung Khanh một chút, nhưng Mộ Dung Khanh lại không hề nhìn ông ta giống như hắn không hề biết nội dung ý chỉ đã bị thay đổi.
Lương Thụ Lâm là Thống lĩnh của Đông cung nên đương nhiên không thể tảo triều, nhưng hắn ta cũng mượn cớ đến tuần tra trước điện, chỉ chờ ý chỉ ban phát.
Hôm qua Lương thái phó đã biết Hoàng thái hậu muốn khâm điểm Lương Thụ Lâm làm phò mã, trong đầu cũng có chút mong đợi, tối hôm qua cũng cố ý lấy lòng Lương Thụ Lâm, thái độ của Lương Thụ Lâm rất tốt, điều này khiến thái phó rất hài lòng.
Đương nhiên Tiêu hầu gia cũng biết hôm nay tảo triều sẽ ban phát ý chỉ tứ hôn Tráng Tráng với Lương Thụ Lâm, vốn hôm nay ông ta định mượn cớ bị bệnh không tảo triều nhưng cả đêm ngủ không ngon nên cuối cùng vẫn quyết định tới.
Đã lựa chọn thì phải chấp nhận tất cả hậu quả của nó.
Không có ai biết, ông ta ta thích Trưởng Công chúa như thế nào, nàng là một nữ tử vừa xinh đẹp lại còn thông minh cơ trí như vậy, nếu có thể gả cho Tiêu Kiêu thì đúng là chuyện may mắn của Tiêu gia.
Thiên ý trêu người, cho dù bọn họ có chết vì tình thì cũng không thể đến được với nhau.
Đây mới là tàn khốc nhất.
Ông ta thẹn với Tiêu Kiêu, những năm gần đây Tiêu Kiêu kiến công lập nghiệp khiến cho địa vị của Tiêu gia thêm vững chắc, với chiến công của hắn ta Tiêu gia càng thêm uy phong hiển hách, nhưng cho dù có nỗ lực như vậy thì người hắn ta muốn cũng không thể có được.
“Hoàng thái hậu đến, Quý thái phi đến, Nhiếp chính vương đến!” Thái giám ti lễ trước điện cao giọng hô.
Chuông tảo triều vang lên, từng tiếng, vang khắp kinh thành.
Bách quan quỳ xuống, hô ba lần Thái hậu thiên tuế.
Về phần Nhiếp chính vương thì mặc dù tạm thay chức vụ của Hoàng đế nhưng lúc bách quan vào triều cũng không cần phải quỳ lạy, chỉ cần khom mình hành lễ.
Sau khi hành lễ, Mộ Dung Khanh ngồi ở trên long ỷ, đảo mắt nhìn khắp đám người, lúc hắn không cười nhìn vô cùng nghiêm túc lạnh lùng, ánh mắt cũng rất sắc bén cho nên gần như không có ai dám trực tiếp chạm vào tầm mắt của hắn.
“Trước khi thảo luận chuyện chính sự trong buổi tảo triều ngày hôm nay, Hoàng thái hậu có chỉ ý muốn ban bố, trước tiên chư vị hãy tạm gác lại những chuyện cần bẩm lên để nghe ý chỉ của Hoàng thái hậu đã.”
Hoàng thái hậu nhìn văn võ bá quan, vẻ mặt uy nghi: “Chắc hẳn mọi người cũng biết rồi, Công chúa đã đến tuổi lập gia đình, phải định ra hôn sự, bởi vậy nên mặc dù bây giờ nàng đang bị bệnh nhưng ai gia cảm thấy vẫn nên tìm phò mã cho nàng, lấy phu vận giúp đỡ, có lẽ công chúa có thể vượt qua một kiếp này.”
Có đại thần an ủi: “Thái hậu yên tâm đi, Công chúa đương nhiên là cát nhân thiên tướng.”
“Đúng vậy, có những lời chúc của chư vị đại nhân thì nàng sẽ từ từ khá hơn.” Hoàng thái hậu nói.
Hoàng Thái hậu vẫy tay định để cho Tôn công công vào điện tuyên chỉ, nhưng Mộ Dung Khanh lại vượt lên trước một bước nói: “Ý chỉ này hãy để cho Ti Lễ Giám tuyên đọc đi!”
Hoàng thái hậu gật đầu: “Cũng đúng, nơi này là đại điện, để Ti Lễ Giám tuyên đi.”
Ti Lễ Giám Lý công công cầm ý chỉ tiến đến, tuyên đọc trước mặt mọi người: “Huệ đế có nữ, Trấn quốc Trưởng Công chúa Mộ Dung Tráng Tráng, vừa xinh đẹp lại thông minh, dịu dàng đôn hậu, tướng mạo xuất chúng, lão thân nghe được…”
Lý công công tuyên đọc đến đây thì dừng lại, quay đầu nhìn Hoàng thái hậu một cái, vẻ mặt có chút do dự.
Hoàng thái hậu không vui nói: “Nhanh tuyên đi!”
Lý công công vâng lời: “Rõ!”
Hắn ta tiếp tục tuyên đọc: “Lão thân có nghe trưởng tôn kỵ con vợ cả của Tiêu hầu gia được Hoàng đế đích thân phong là Đại tướng quân Tiêu Kiêu của Đại Chu, võ nghệ siêu phàm, văn võ song toàn, cùng Công chúa càng là thanh mai trúc mã, lão thân cùng Nhiếp chính vương nghe ngóng thấy rất được, nay đặc biệt phong làm phò mã, nghi lễ đại hôn giao cho Lễ bộ cùng Nội phủ xử lý!”
Phần ý chỉ này tuyên đọc đến chỗ Đại tướng quân Tiêu Kiêu, Hoàng Thái hậu đã biết xảy ra vấn đề, nhưng bà ta không thể ngăn cản Lý công công tuyên đọc xuống được nữa.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều tỏ ra nghi hoặc bởi vì trước khi tuyên đọc, mọi người đều đã biết người được chọn làm phò mã là Lương Thụ Lâm.
Nhất là Quý thái phi, bà ta lập tức nhìn về phía Hoàng thái hậu, hạ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải là Lương Thụ Lâm sao?”
Sắc mặt Hoàng Thái hậu có chút khó coi, nhưng cũng không giải thích được, chỉ nhìn Tiêu hầu gia nói: “Hầu gia còn không tiếp chỉ?”
Tiêu hầu gia chần chờ rất lâu, sắc mặt xám trắng đi ra quỳ xuống: “Lão thần tiếp chỉ, lão thần khấu tạ hoàng ân.”
Sắc mặt Lương thái phó lạnh như băng, trong đáy lòng lại cười lạnh một tiếng, để xem bọn họ đùa nghịch hoa chiêu gì.
Lương Thụ Lâm ở ngoài điện cũng đã được nghe tuyên đọc, hắn ta không ngờ sẽ là như vậy, vì sao lại là Tiêu Kiêu? Nhưng không phải hôm qua Hoàng Thái hậu đã nói hắn là người được chọn làm phò mã hay sao?
Sao mới qua một đêm, cái gì cũng thay đổi thế này?
Lão Hiến vương ra khỏi hàng: “Hoàng Thái hậu, Tiêu Kiêu đã có vợ cả, làm sao có thể cưới Công chúa?”
“Hoàng thúc,” Mộ Dung Khanh nói: “Hàn Thanh Thu đã chết.”
“Chết rồi nhưng nàng ta vẫn là phu nhân chính thất của Tiêu Kiêu, bài vị của nàng ta vẫn được đặt trước Công chúa, cái này không hợp tôn ti.” Lão Hiến vương nói.
Tráng Tráng là đường muội của Lão Hiến vương, làm người của hoàng gia nên đương nhiên không nguyện ý để Trấn Quốc Công chúa tôn quý sau khi chết còn phải xếp phía sau một nữ tử khác, tôn xưng nữ tử khác một tiếng tỷ tỷ.
Mộ Dung Khanh cười nói: “Hoàng thúc không cần phải lo lắng, Hàn Thanh Thu đã sớm bị Tiêu Kiêu bỏ rồi.”
Hắn nhìn về phía Tiêu hầu gia: “Đúng không? Hầu gia?”
Tiêu hầu gia tay bưng lấy ý chỉ đang phát run: “Đúng vậy, Tiêu Kiêu đã bỏ Hàn Thanh Thu, bọn họ từ lâu đã không còn là phu thê nữa, chỉ là vì hắn không muốn bị Hoàng thái hậu giáng tội nên mới không công khai việc này.”
“Chuyện quái gì vậy, tại sao Tiêu Kiêu lại bỏ vợ? Vậy thư bỏ vợ đâu?” Lão Hiến vương hỏi.
Lúc này Mộ Dung Khanh mới sai Tôn công công tiến đến, lấy thư bỏ vợ ra đưa cho Lão Hiến vương: “Ngay trong đêm thành thân Tiêu Kiêu đã bỏ Hàn Thanh Thu rồi, cũng không phải Tiêu Kiêu chủ định kháng chỉ bất tuân mà là vì trong đêm đại hôn hắn đã nghe được Hàn Thanh Thu nói đến chuyện nha đầu thân cận Dao Chỉ của Công chúa, Tiêu Kiêu mơ hồ nghe được Hàn Thanh Thu nói nàng ta đã giết Dao Chỉ, Tiêu Kiêu không muốn chung chăn gối với một hung thủ giết người nhưng lại khổ vì không có chứng cứ để kết tội Hàn Thanh Thu, sau đó hắn ta xuất chinh nên đã tới xin nhờ bản vương thay hắn ta điều tra chuyện Dao Chỉ bị giết, lúc ấy bản vương còn nhỏ tuổi nên không để trong lòng, tận đến mấy tháng trước bản vương mới sai người đi điều tra, lại mang theo chứng cứ trực tiếp đến hỏi Hàn Thanh Thu, Hàn Thanh Thu biết tội ác của mình sớm muộn cũng bại lộ, nhất thời hoảng sợ cuối cùng đã sợ tội tự vẫn.”
Tuy nhiên bà ta lại cố ý trốn tránh, điều này có phần trái ngược với những điều bà ta đã nói trước đó, cái gì cũng không tranh giành.
Trang điểm hoàn tất, Hoàng thái hậu truyền gọi Tôn công công: “Viết xong ý chỉ chưa?”
Tôn công công cúi đầu: “Hồi Hoàng thái hậu, viết xong rồi ạ.”
Hoàng thái hậu nói: “Ngươi đọc một lần cho ai gia nghe.”
Tôn công công ngơ ngác một chút: “Hiện tại tuyên đọc?”
“Đúng vậy, đọc một chút.” Hoàng thái hậu nói.
Tôn công công đáp: “Vâng, vậy nô tài đi lấy ý chỉ, dù sao sau đó người cũng phải tự mình đóng bảo ấn.”
Tôn công công quay người đi, vừa lấy được ý chỉ lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo: “Nhiếp chính vương giá lâm.”
Hoàng thái hậu liền giật mình: “Bây giờ không phải đang tảo triều à? Sao lại tới đây?”
Mộ Dung Khanh cười đi tới, lúc nụ cười của hắn chạm đến Quý thái phi thì hơi thu liễm lại: “Mẫu hậu, nhi thần tới lấy ý chỉ của người.”
“Ồ.” Hoàng thái hậu kinh ngạc: “Lấy ngay bây giờ à? Không phải con còn phải thương nghị chính sự trước sao?”
“Cứ ban ý chỉ xuống trước đã, ban ý chỉ xuống rồi thì người phía dưới cũng dễ làm việc hơn, dù sao thời gian cũng gấp rút nên chỉ cần chuẩn bị một ngày rưỡi là được.”
Hoàng thái hậu ngẫm lại cũng có đạo lý, liền nói với Tôn công công: “Lấy bảo ấn của ai gia tới đây.”
Tôn công công thở phào một hơi, lập tức đi lấy ấn đến, ông ta cố ý chỉ mở ra một chút còn phần còn lại thì che lấp đi.
Hoàng thái hậu đóng bảo ấn xuống, lúc đang định xem qua một chút thì Mộ Dung Khanh lại bước nhanh đi lên cầm lấy ý chỉ: “Đám đại thần đều đang đợi nhi thần, nhi thần phải quay lại sớm một chút.”
Hoàng thái hậu nói: “Nếu ban bố ý chỉ trước thì ai gia sẽ đi cùng với con luôn.”
Mộ Dung Khanh nói: “Cũng được, đi thôi.”
Hoàng thái hậu quay đầu mời Quý thái phi: “Muội đi cùng với ta luôn chứ.”
Vẻ mặt Quý thái phi lạnh nhạt: “Muội muội không đi được.”
“Đi đi, đi, Tráng Tráng cũng em chồng của muội mà, muội nên đi.” Hoàng thái hậu bảo bà ta đi là có lòng muốn để bà ta tham dự vào việc của hoàng gia, để bà ta có lòng cảm mến, đừng luôn coi mình là người ngoài.
Tôn công công lo lắng nhìn Mộ Dung Khanh một chút, nhưng Mộ Dung Khanh lại không hề nhìn ông ta giống như hắn không hề biết nội dung ý chỉ đã bị thay đổi.
Lương Thụ Lâm là Thống lĩnh của Đông cung nên đương nhiên không thể tảo triều, nhưng hắn ta cũng mượn cớ đến tuần tra trước điện, chỉ chờ ý chỉ ban phát.
Hôm qua Lương thái phó đã biết Hoàng thái hậu muốn khâm điểm Lương Thụ Lâm làm phò mã, trong đầu cũng có chút mong đợi, tối hôm qua cũng cố ý lấy lòng Lương Thụ Lâm, thái độ của Lương Thụ Lâm rất tốt, điều này khiến thái phó rất hài lòng.
Đương nhiên Tiêu hầu gia cũng biết hôm nay tảo triều sẽ ban phát ý chỉ tứ hôn Tráng Tráng với Lương Thụ Lâm, vốn hôm nay ông ta định mượn cớ bị bệnh không tảo triều nhưng cả đêm ngủ không ngon nên cuối cùng vẫn quyết định tới.
Đã lựa chọn thì phải chấp nhận tất cả hậu quả của nó.
Không có ai biết, ông ta ta thích Trưởng Công chúa như thế nào, nàng là một nữ tử vừa xinh đẹp lại còn thông minh cơ trí như vậy, nếu có thể gả cho Tiêu Kiêu thì đúng là chuyện may mắn của Tiêu gia.
Thiên ý trêu người, cho dù bọn họ có chết vì tình thì cũng không thể đến được với nhau.
Đây mới là tàn khốc nhất.
Ông ta thẹn với Tiêu Kiêu, những năm gần đây Tiêu Kiêu kiến công lập nghiệp khiến cho địa vị của Tiêu gia thêm vững chắc, với chiến công của hắn ta Tiêu gia càng thêm uy phong hiển hách, nhưng cho dù có nỗ lực như vậy thì người hắn ta muốn cũng không thể có được.
“Hoàng thái hậu đến, Quý thái phi đến, Nhiếp chính vương đến!” Thái giám ti lễ trước điện cao giọng hô.
Chuông tảo triều vang lên, từng tiếng, vang khắp kinh thành.
Bách quan quỳ xuống, hô ba lần Thái hậu thiên tuế.
Về phần Nhiếp chính vương thì mặc dù tạm thay chức vụ của Hoàng đế nhưng lúc bách quan vào triều cũng không cần phải quỳ lạy, chỉ cần khom mình hành lễ.
Sau khi hành lễ, Mộ Dung Khanh ngồi ở trên long ỷ, đảo mắt nhìn khắp đám người, lúc hắn không cười nhìn vô cùng nghiêm túc lạnh lùng, ánh mắt cũng rất sắc bén cho nên gần như không có ai dám trực tiếp chạm vào tầm mắt của hắn.
“Trước khi thảo luận chuyện chính sự trong buổi tảo triều ngày hôm nay, Hoàng thái hậu có chỉ ý muốn ban bố, trước tiên chư vị hãy tạm gác lại những chuyện cần bẩm lên để nghe ý chỉ của Hoàng thái hậu đã.”
Hoàng thái hậu nhìn văn võ bá quan, vẻ mặt uy nghi: “Chắc hẳn mọi người cũng biết rồi, Công chúa đã đến tuổi lập gia đình, phải định ra hôn sự, bởi vậy nên mặc dù bây giờ nàng đang bị bệnh nhưng ai gia cảm thấy vẫn nên tìm phò mã cho nàng, lấy phu vận giúp đỡ, có lẽ công chúa có thể vượt qua một kiếp này.”
Có đại thần an ủi: “Thái hậu yên tâm đi, Công chúa đương nhiên là cát nhân thiên tướng.”
“Đúng vậy, có những lời chúc của chư vị đại nhân thì nàng sẽ từ từ khá hơn.” Hoàng thái hậu nói.
Hoàng Thái hậu vẫy tay định để cho Tôn công công vào điện tuyên chỉ, nhưng Mộ Dung Khanh lại vượt lên trước một bước nói: “Ý chỉ này hãy để cho Ti Lễ Giám tuyên đọc đi!”
Hoàng thái hậu gật đầu: “Cũng đúng, nơi này là đại điện, để Ti Lễ Giám tuyên đi.”
Ti Lễ Giám Lý công công cầm ý chỉ tiến đến, tuyên đọc trước mặt mọi người: “Huệ đế có nữ, Trấn quốc Trưởng Công chúa Mộ Dung Tráng Tráng, vừa xinh đẹp lại thông minh, dịu dàng đôn hậu, tướng mạo xuất chúng, lão thân nghe được…”
Lý công công tuyên đọc đến đây thì dừng lại, quay đầu nhìn Hoàng thái hậu một cái, vẻ mặt có chút do dự.
Hoàng thái hậu không vui nói: “Nhanh tuyên đi!”
Lý công công vâng lời: “Rõ!”
Hắn ta tiếp tục tuyên đọc: “Lão thân có nghe trưởng tôn kỵ con vợ cả của Tiêu hầu gia được Hoàng đế đích thân phong là Đại tướng quân Tiêu Kiêu của Đại Chu, võ nghệ siêu phàm, văn võ song toàn, cùng Công chúa càng là thanh mai trúc mã, lão thân cùng Nhiếp chính vương nghe ngóng thấy rất được, nay đặc biệt phong làm phò mã, nghi lễ đại hôn giao cho Lễ bộ cùng Nội phủ xử lý!”
Phần ý chỉ này tuyên đọc đến chỗ Đại tướng quân Tiêu Kiêu, Hoàng Thái hậu đã biết xảy ra vấn đề, nhưng bà ta không thể ngăn cản Lý công công tuyên đọc xuống được nữa.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều tỏ ra nghi hoặc bởi vì trước khi tuyên đọc, mọi người đều đã biết người được chọn làm phò mã là Lương Thụ Lâm.
Nhất là Quý thái phi, bà ta lập tức nhìn về phía Hoàng thái hậu, hạ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải là Lương Thụ Lâm sao?”
Sắc mặt Hoàng Thái hậu có chút khó coi, nhưng cũng không giải thích được, chỉ nhìn Tiêu hầu gia nói: “Hầu gia còn không tiếp chỉ?”
Tiêu hầu gia chần chờ rất lâu, sắc mặt xám trắng đi ra quỳ xuống: “Lão thần tiếp chỉ, lão thần khấu tạ hoàng ân.”
Sắc mặt Lương thái phó lạnh như băng, trong đáy lòng lại cười lạnh một tiếng, để xem bọn họ đùa nghịch hoa chiêu gì.
Lương Thụ Lâm ở ngoài điện cũng đã được nghe tuyên đọc, hắn ta không ngờ sẽ là như vậy, vì sao lại là Tiêu Kiêu? Nhưng không phải hôm qua Hoàng Thái hậu đã nói hắn là người được chọn làm phò mã hay sao?
Sao mới qua một đêm, cái gì cũng thay đổi thế này?
Lão Hiến vương ra khỏi hàng: “Hoàng Thái hậu, Tiêu Kiêu đã có vợ cả, làm sao có thể cưới Công chúa?”
“Hoàng thúc,” Mộ Dung Khanh nói: “Hàn Thanh Thu đã chết.”
“Chết rồi nhưng nàng ta vẫn là phu nhân chính thất của Tiêu Kiêu, bài vị của nàng ta vẫn được đặt trước Công chúa, cái này không hợp tôn ti.” Lão Hiến vương nói.
Tráng Tráng là đường muội của Lão Hiến vương, làm người của hoàng gia nên đương nhiên không nguyện ý để Trấn Quốc Công chúa tôn quý sau khi chết còn phải xếp phía sau một nữ tử khác, tôn xưng nữ tử khác một tiếng tỷ tỷ.
Mộ Dung Khanh cười nói: “Hoàng thúc không cần phải lo lắng, Hàn Thanh Thu đã sớm bị Tiêu Kiêu bỏ rồi.”
Hắn nhìn về phía Tiêu hầu gia: “Đúng không? Hầu gia?”
Tiêu hầu gia tay bưng lấy ý chỉ đang phát run: “Đúng vậy, Tiêu Kiêu đã bỏ Hàn Thanh Thu, bọn họ từ lâu đã không còn là phu thê nữa, chỉ là vì hắn không muốn bị Hoàng thái hậu giáng tội nên mới không công khai việc này.”
“Chuyện quái gì vậy, tại sao Tiêu Kiêu lại bỏ vợ? Vậy thư bỏ vợ đâu?” Lão Hiến vương hỏi.
Lúc này Mộ Dung Khanh mới sai Tôn công công tiến đến, lấy thư bỏ vợ ra đưa cho Lão Hiến vương: “Ngay trong đêm thành thân Tiêu Kiêu đã bỏ Hàn Thanh Thu rồi, cũng không phải Tiêu Kiêu chủ định kháng chỉ bất tuân mà là vì trong đêm đại hôn hắn đã nghe được Hàn Thanh Thu nói đến chuyện nha đầu thân cận Dao Chỉ của Công chúa, Tiêu Kiêu mơ hồ nghe được Hàn Thanh Thu nói nàng ta đã giết Dao Chỉ, Tiêu Kiêu không muốn chung chăn gối với một hung thủ giết người nhưng lại khổ vì không có chứng cứ để kết tội Hàn Thanh Thu, sau đó hắn ta xuất chinh nên đã tới xin nhờ bản vương thay hắn ta điều tra chuyện Dao Chỉ bị giết, lúc ấy bản vương còn nhỏ tuổi nên không để trong lòng, tận đến mấy tháng trước bản vương mới sai người đi điều tra, lại mang theo chứng cứ trực tiếp đến hỏi Hàn Thanh Thu, Hàn Thanh Thu biết tội ác của mình sớm muộn cũng bại lộ, nhất thời hoảng sợ cuối cùng đã sợ tội tự vẫn.”
/923
|