Đêm nóng bỏng, bắt đầu từ sự chủ động của Thương Mai.
Cô gần đây đều rất chủ động, cũng rất tích cực.
“Canh đó thật sự có chút tác dụng, so với trước đây lớn một chút.” Mộ Dung Khanh mỉ tỉ nghiên cứu.
Thương Mai vỗ vào tay của hắn: “Không phải tác dụng của canh.”
Cô nằm xuống, có hơi mệt rồi.
“Vậy là tác dụng gì? Là tay của bản vương sao?”
“Là một nữ tử sau khi từ nữ tử trở thành nữ nhân, dáng người cũng sẽ thay đổi, hơn nữa khi ta và người ở bên nhau, ta nghiêm khắc mà nói, còn chưa thành niên, tự nhiên có thể lớn hơn” Thương Mai khi nói lời này, cảm thấy mình có hơi không biết xấu hổ.
Cô đối với cô nương 16-17 tuổi mà nói, đã là lão nhân gia rồi.
“Thật sao? Vậy nàng có thể lớn đến năm bao nhiêu tuổi?” Mộ Dung Khanh tiến sát hỏi.
Thương Mai khúc khích cười, ánh mắt long lanh: “Hai mươi.”
Mộ Dung Khanh lật người đè lấy cô: “Nàng hôm qua nói nàng yêu ta.”
“Phải.” Thương Mai nhìn hắn, ánh mắt mê ly.
“Tại sao không phải thích?” Mộ Dung Khanh chống tay.
“Vậy ta sửa lại, ta thích người.” Thương Mai đỏ mặt nói.
Mộ Dung Khanh hôn lên môi của cô, ghé vào tai cô: “Nàng là thương hại bản vương sao? Cảm thấy bản vương đã trúng Đông Mệnh Cổ, sắp chết rồi, cho nên nàng nói yêu ta?”
Thương Mai đẩy hắn ra, nghiêm giọng nói: “Cái gì mà mà sắp chết chứ? Nhổ nước bọt rồi hẵng nói.”
“Nàng không phải chính là cho rằng như vậy sao?” Mộ Dung Khanh ngồi dậy, tóc xõa xuống, bá đạo không thấy đâu, ngược lại có vài phần ngông cuồng.
Thương Mai hận không thể rút lưỡi của hắn: “Ta không muốn nói chuyện với người.”
Mộ Dung Khanh đưa tay nâng cằm của cô lên, thấy cơ thể của cô hơi run, đáy mắt đã ầng ậc nước, trái tim liền mềm nhũn: “Đồ ngốc, ta sẽ không chết trước nàng.”
Thương Mai nhìn hắn, âm mũi nặng nề nói: “Người nói lời phải giữ lấy lời.”
“Ta giống như nàng, nhất ngôn cửu đỉnh!” Mộ Dung ta không sao.”
Hai người nằm xuống, Thương Mai dựa vào lồng ngực hẳn, nghe tiếng tim đập của hắn, thì chưa từng mong có thể có được cái gì, chỉ mong sống tốt, bây giờ nguy cơ vẫn ở tứ phía, nhưng trong lòng lại có người để tâm, lại không thể giống như trước không màng tất cả.
“Mộ Dung, bất luận xảy ra chuyện gì, hy vọng người có thể xem ta như người bạn đời tuyệt nhất của người, chuyện gì cũng đừng giấu ta, được không?” Thương Mai khẽ nói.
“Được!” Giọng của hắn ở trong hắn dậy, cô cũng dậy theo.
“Vương phi, muốn đi đâu sao?” Tiểu Khuyên thấy cô sáng sớm đã mặc quần áo quần chỉnh tề đi ra ngoài, vội hỏi.
“Tiểu Khuyên, ta muốn ra ngoài với Tiểu Đao, ngươi và ma ma đến Hầu phủ, xem thử tình hình của Loan Loan, sau đó lại đến phủ Lương Vương, nói ta tối nay mới tới châm cứu.”
“Được.” Tiểu Khuyên đáp: “Người đi ra ngoài làm việc trước đi, ma ma hãy đi.”
“Không… cũng được.” Thương Mai nghĩ hôm nay sợ là không có thời gian ăn cơm, ăn chút gì đó cũng được, hơn ma ma sáng sớm đã đi làm, không thể lãng phí tâm huyết của bà ta.
Ăn sáng xong, Thương Mai liền dẫn Đao lão đại ra khỏi cửa.
Không có ngồi xe ngựa, hai người cưỡi ngựa ra ngoài, sau khi ra ngoài, Thương Mai mới nói với Đao lão tử đi đâu.
Đao lão đại nghe mộ? Cái này không hay lắm?”
“Bất đắc dĩ” Thương Mai khẽ giọng thở dài.
“Vậy được, lát nữa người đừng động thủ, để ta!” Đao lão đại nói, đào mộ là chuyện rất tổn hại âm đức, Đao đại lão một mình đảm nhiệm.
Thương Mai mỉm cười: “Không sao, ta không sợ cái gọi là báo ứng.”
Hàn Thanh Thu là trúng cổ độc mà chết, cô phải nghiên cứu cổ độc, chính là phải từ lấy cổ trùng từ thể sống.
Hàn Thanh Thu vốn dĩ là được chôn trong tổ mộ của Tiêu gia, nhưng sau khi hưu thư được đưa ra, Tiêu mà tìm một nơi khác tùy ý chôn cất, sau khi tội danh xác định, ngay cả bia mộ đại là cho rằng như thế, cho nên hắn ta kiên trì không để Thương Mai động tay, một mình tóc tai mặt mày toát mồ hôi hột đào cái mộ mới đó.
Thương Mai sớm đã chuẩn bị khẩu trang ngâm nước gừng, sau khi đào quan tài ra, Đao lão đại mở quan tài gỗ ra, một mùi hôi thối kinh khủng xộc ra, dù đeo khẩu trang, vẫn khiến cả hai thấy buồn nôn.
Thi thể đã phương quan tài đây sâu, từng con to như đầu đũa, có dài có ngắn, đa số là như thế, cũng có một số con tương đối yếu, nằm quằn quại.
“Quá dọa người rồi.” Đao lão đại bịt mũi nói.
Thương Mai lấy ra một chiếc lọ, dùng nhíp gắp con sâu vào, bịt kín lại.
Cô lấy dao ra, vạch quần áo của Hàn Thanh Thu ra, bắt đầu giải phẫu.
Đao lão đại thấy những nội tạng đó toàn bộ đều vô cùng buồn nôn, hắn ta cuối cùng không nhịn được mà lao ra một bên nôn mửa.
Thương Mai lại ngồi xổm ở đó, cẩn thận vạch ra xem, từ ruột dạ dày đến tim, cuối cùng cắt đầu ra, phát hiện trong đầu cũng có cổ trùng.
Thương Mai muốn biết cổ trùng hoạt động mạnh nhất ở cơ quan nào, và nó bắt đầu ăn cơ quan nào trước.
Cổ độc của Hàn Thanh Thu là lập tức phát trực tiếp cắn xé, từ mức độ thối rữa của lục phủ ngũ tạng có thể đoán ra mức độ hoạt động của cổ trùng.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Thương Mai kêu Đao lão đạo đậy nắp quan tài lại lại, bịt kín rồi lập tức ra roi thúc ngựa trở về.
về đến Vương phủ, cô bèn trốn vào phòng bếp bận bộn một trận, sau đó tắm rửa thay quần áo, đem quần áo cả quần áo của Đao lão đại cũng phải vứt bỏ.
Đao lão đại rất tiếc, nhưng Thương Mai căn dặn, cũng phải tuân theo.
Sau khi tắm rửa, cô lau khô tóc hỏi ma ma: “Nam Hoài Vương sống ở đâu?”
“Ở Thanh Ninh Các” Ma ma nói.
“Vậy Phương Nhi cũng ở Thanh Ninh Các sao?” Thương Mai hỏi.
“Phải, nô tỳ từng gặp.”
“Được, người thay ta đi truyền lời, nói ta muốn gặp Phương Nhi, bảo nàng ta đến đây.” Thương gì?” Ý của ma ma là đừng chủ động trêu chọc những người đó.
Thương Mai khẽ mỉm cười: “Nói chuyện, hai nữ nhân, đương nhiên có thể ngồi xuống nói chuyện tâm tình.”
Ma ma lo lắng nhìn cô: “Vương phi, đối phó bọn họ, không nên quá trớn”
“Ma ma, không tiến vào thì bị động, Phương Nhi sớm muộn sẽ tìm ta, không bằng ta tìm nàng ta trước.” Chuyện hạ Đông Mệnh Cổ, Quý thái phi đã nói thấy cô cố chấp như thế, bèn nói: “Vậy được, nô tỳ bây giờ đi một chuyến.”
Tiểu Khuyên nói: “Vương phi, vậy Phương Nhi sẽ đến sao? Nàng ta chưa chắc sẽ theo ý của người.”
Sự lo lắng của Tiểu Khuyên không phải không có đạo lý, bởi vì, người ta chính là có Quý thái phi chống lưng.
“Nàng ta sẽ đến” Thương Mai chắc nịch nói.
Tuy cô chưa từng gặp Tôn Phương Nhi, nhưng người này không dấu Hàn Thanh Thu chết vênh váo một lần, nàng ta là muốn tìm cảm giác tồn tại.
Nàng ta là bị đuổi ra khỏi nhà, lần này trở lại, nàng ta chính là muốn lấy tôn nghiêm, cho nên nàng ta sẽ không cam tâm trốn ở đằng sau.
Quả nhiên, ma ma trở về nói với Thương Mai: “Nàng ta nói lát nữa sẽ tới.”
“Được, chuẩn bị trà chờ đợi.” Thương Mai nói.
Tiểu Khuyên không vui nói: “Còn phải chuẩn thâm ý cười một tiếng: “Qua cửa cũng là khách, không thể như thế.”
Thương Mai nhìn sang ma ma, hiểu lòng mà mỉm cười.
Ma ma là người thông minh, bà ta biết Thương Mai muốn làm cái gì, vừa rồi không nghĩ tới, nhưng khi trên đường đi tìm Tôn Phương Nhi, bà ta đã nghĩ ra rồi.
Cô gần đây đều rất chủ động, cũng rất tích cực.
“Canh đó thật sự có chút tác dụng, so với trước đây lớn một chút.” Mộ Dung Khanh mỉ tỉ nghiên cứu.
Thương Mai vỗ vào tay của hắn: “Không phải tác dụng của canh.”
Cô nằm xuống, có hơi mệt rồi.
“Vậy là tác dụng gì? Là tay của bản vương sao?”
“Là một nữ tử sau khi từ nữ tử trở thành nữ nhân, dáng người cũng sẽ thay đổi, hơn nữa khi ta và người ở bên nhau, ta nghiêm khắc mà nói, còn chưa thành niên, tự nhiên có thể lớn hơn” Thương Mai khi nói lời này, cảm thấy mình có hơi không biết xấu hổ.
Cô đối với cô nương 16-17 tuổi mà nói, đã là lão nhân gia rồi.
“Thật sao? Vậy nàng có thể lớn đến năm bao nhiêu tuổi?” Mộ Dung Khanh tiến sát hỏi.
Thương Mai khúc khích cười, ánh mắt long lanh: “Hai mươi.”
Mộ Dung Khanh lật người đè lấy cô: “Nàng hôm qua nói nàng yêu ta.”
“Phải.” Thương Mai nhìn hắn, ánh mắt mê ly.
“Tại sao không phải thích?” Mộ Dung Khanh chống tay.
“Vậy ta sửa lại, ta thích người.” Thương Mai đỏ mặt nói.
Mộ Dung Khanh hôn lên môi của cô, ghé vào tai cô: “Nàng là thương hại bản vương sao? Cảm thấy bản vương đã trúng Đông Mệnh Cổ, sắp chết rồi, cho nên nàng nói yêu ta?”
Thương Mai đẩy hắn ra, nghiêm giọng nói: “Cái gì mà mà sắp chết chứ? Nhổ nước bọt rồi hẵng nói.”
“Nàng không phải chính là cho rằng như vậy sao?” Mộ Dung Khanh ngồi dậy, tóc xõa xuống, bá đạo không thấy đâu, ngược lại có vài phần ngông cuồng.
Thương Mai hận không thể rút lưỡi của hắn: “Ta không muốn nói chuyện với người.”
Mộ Dung Khanh đưa tay nâng cằm của cô lên, thấy cơ thể của cô hơi run, đáy mắt đã ầng ậc nước, trái tim liền mềm nhũn: “Đồ ngốc, ta sẽ không chết trước nàng.”
Thương Mai nhìn hắn, âm mũi nặng nề nói: “Người nói lời phải giữ lấy lời.”
“Ta giống như nàng, nhất ngôn cửu đỉnh!” Mộ Dung ta không sao.”
Hai người nằm xuống, Thương Mai dựa vào lồng ngực hẳn, nghe tiếng tim đập của hắn, thì chưa từng mong có thể có được cái gì, chỉ mong sống tốt, bây giờ nguy cơ vẫn ở tứ phía, nhưng trong lòng lại có người để tâm, lại không thể giống như trước không màng tất cả.
“Mộ Dung, bất luận xảy ra chuyện gì, hy vọng người có thể xem ta như người bạn đời tuyệt nhất của người, chuyện gì cũng đừng giấu ta, được không?” Thương Mai khẽ nói.
“Được!” Giọng của hắn ở trong hắn dậy, cô cũng dậy theo.
“Vương phi, muốn đi đâu sao?” Tiểu Khuyên thấy cô sáng sớm đã mặc quần áo quần chỉnh tề đi ra ngoài, vội hỏi.
“Tiểu Khuyên, ta muốn ra ngoài với Tiểu Đao, ngươi và ma ma đến Hầu phủ, xem thử tình hình của Loan Loan, sau đó lại đến phủ Lương Vương, nói ta tối nay mới tới châm cứu.”
“Được.” Tiểu Khuyên đáp: “Người đi ra ngoài làm việc trước đi, ma ma hãy đi.”
“Không… cũng được.” Thương Mai nghĩ hôm nay sợ là không có thời gian ăn cơm, ăn chút gì đó cũng được, hơn ma ma sáng sớm đã đi làm, không thể lãng phí tâm huyết của bà ta.
Ăn sáng xong, Thương Mai liền dẫn Đao lão đại ra khỏi cửa.
Không có ngồi xe ngựa, hai người cưỡi ngựa ra ngoài, sau khi ra ngoài, Thương Mai mới nói với Đao lão tử đi đâu.
Đao lão đại nghe mộ? Cái này không hay lắm?”
“Bất đắc dĩ” Thương Mai khẽ giọng thở dài.
“Vậy được, lát nữa người đừng động thủ, để ta!” Đao lão đại nói, đào mộ là chuyện rất tổn hại âm đức, Đao đại lão một mình đảm nhiệm.
Thương Mai mỉm cười: “Không sao, ta không sợ cái gọi là báo ứng.”
Hàn Thanh Thu là trúng cổ độc mà chết, cô phải nghiên cứu cổ độc, chính là phải từ lấy cổ trùng từ thể sống.
Hàn Thanh Thu vốn dĩ là được chôn trong tổ mộ của Tiêu gia, nhưng sau khi hưu thư được đưa ra, Tiêu mà tìm một nơi khác tùy ý chôn cất, sau khi tội danh xác định, ngay cả bia mộ đại là cho rằng như thế, cho nên hắn ta kiên trì không để Thương Mai động tay, một mình tóc tai mặt mày toát mồ hôi hột đào cái mộ mới đó.
Thương Mai sớm đã chuẩn bị khẩu trang ngâm nước gừng, sau khi đào quan tài ra, Đao lão đại mở quan tài gỗ ra, một mùi hôi thối kinh khủng xộc ra, dù đeo khẩu trang, vẫn khiến cả hai thấy buồn nôn.
Thi thể đã phương quan tài đây sâu, từng con to như đầu đũa, có dài có ngắn, đa số là như thế, cũng có một số con tương đối yếu, nằm quằn quại.
“Quá dọa người rồi.” Đao lão đại bịt mũi nói.
Thương Mai lấy ra một chiếc lọ, dùng nhíp gắp con sâu vào, bịt kín lại.
Cô lấy dao ra, vạch quần áo của Hàn Thanh Thu ra, bắt đầu giải phẫu.
Đao lão đại thấy những nội tạng đó toàn bộ đều vô cùng buồn nôn, hắn ta cuối cùng không nhịn được mà lao ra một bên nôn mửa.
Thương Mai lại ngồi xổm ở đó, cẩn thận vạch ra xem, từ ruột dạ dày đến tim, cuối cùng cắt đầu ra, phát hiện trong đầu cũng có cổ trùng.
Thương Mai muốn biết cổ trùng hoạt động mạnh nhất ở cơ quan nào, và nó bắt đầu ăn cơ quan nào trước.
Cổ độc của Hàn Thanh Thu là lập tức phát trực tiếp cắn xé, từ mức độ thối rữa của lục phủ ngũ tạng có thể đoán ra mức độ hoạt động của cổ trùng.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Thương Mai kêu Đao lão đạo đậy nắp quan tài lại lại, bịt kín rồi lập tức ra roi thúc ngựa trở về.
về đến Vương phủ, cô bèn trốn vào phòng bếp bận bộn một trận, sau đó tắm rửa thay quần áo, đem quần áo cả quần áo của Đao lão đại cũng phải vứt bỏ.
Đao lão đại rất tiếc, nhưng Thương Mai căn dặn, cũng phải tuân theo.
Sau khi tắm rửa, cô lau khô tóc hỏi ma ma: “Nam Hoài Vương sống ở đâu?”
“Ở Thanh Ninh Các” Ma ma nói.
“Vậy Phương Nhi cũng ở Thanh Ninh Các sao?” Thương Mai hỏi.
“Phải, nô tỳ từng gặp.”
“Được, người thay ta đi truyền lời, nói ta muốn gặp Phương Nhi, bảo nàng ta đến đây.” Thương gì?” Ý của ma ma là đừng chủ động trêu chọc những người đó.
Thương Mai khẽ mỉm cười: “Nói chuyện, hai nữ nhân, đương nhiên có thể ngồi xuống nói chuyện tâm tình.”
Ma ma lo lắng nhìn cô: “Vương phi, đối phó bọn họ, không nên quá trớn”
“Ma ma, không tiến vào thì bị động, Phương Nhi sớm muộn sẽ tìm ta, không bằng ta tìm nàng ta trước.” Chuyện hạ Đông Mệnh Cổ, Quý thái phi đã nói thấy cô cố chấp như thế, bèn nói: “Vậy được, nô tỳ bây giờ đi một chuyến.”
Tiểu Khuyên nói: “Vương phi, vậy Phương Nhi sẽ đến sao? Nàng ta chưa chắc sẽ theo ý của người.”
Sự lo lắng của Tiểu Khuyên không phải không có đạo lý, bởi vì, người ta chính là có Quý thái phi chống lưng.
“Nàng ta sẽ đến” Thương Mai chắc nịch nói.
Tuy cô chưa từng gặp Tôn Phương Nhi, nhưng người này không dấu Hàn Thanh Thu chết vênh váo một lần, nàng ta là muốn tìm cảm giác tồn tại.
Nàng ta là bị đuổi ra khỏi nhà, lần này trở lại, nàng ta chính là muốn lấy tôn nghiêm, cho nên nàng ta sẽ không cam tâm trốn ở đằng sau.
Quả nhiên, ma ma trở về nói với Thương Mai: “Nàng ta nói lát nữa sẽ tới.”
“Được, chuẩn bị trà chờ đợi.” Thương Mai nói.
Tiểu Khuyên không vui nói: “Còn phải chuẩn thâm ý cười một tiếng: “Qua cửa cũng là khách, không thể như thế.”
Thương Mai nhìn sang ma ma, hiểu lòng mà mỉm cười.
Ma ma là người thông minh, bà ta biết Thương Mai muốn làm cái gì, vừa rồi không nghĩ tới, nhưng khi trên đường đi tìm Tôn Phương Nhi, bà ta đã nghĩ ra rồi.
/923
|